Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 90: Cướp giật

Thần Đồng

02/10/2013

Nhóc tỳ mắt lộ kỳ quang, quan sát tỉ mỉ. Ở trên bia đá có mấy chữ ghi chép lại kết quả: Thạch Nghị, trùng đồng khai thiên, trong một trận chiến giết chết chín con Thú Vương, tại Sơ Thủy Địa sáng lập thành tích chém số lượng Thú Vương nhiều nhất.

Đây là chiến tích kinh người. Thú Vương thống trị một dãy núi, thực lực mạnh mẽ, cao cao tại thượng. Người bình thường gặp phải một con đều phải chạy trối chết, căn bản không thể chống lại nó.

Thú Vương là cường giả tuyết đỉnh trong cùng một cảnh giới, khó mà tranh phong. Nếu không sao lại dám xưng vương?

Bình thường rất khó gặp phải Thú Vương, không ngờ Thạch Nghị lại bị chín con vây công, hơn nữa còn giết hết bọn chúng. Chiến tích của nó có thể nó là vô cùng huy hoàng.

Cái kỷ lục này rất không tầm thường, hàm lượng vàng rất cao. Đây là sự thể hiện chân thực của chiến lực, cũng là mục tiêu căn bản mà nhiều người rèn luyện mình để theo đuổi.

"A. Cháu đang xem những kỷ lục này à. Ở trên ghi chép toàn là những nhân vật khó lường. Người có thể lưu danh ở trên bia đá, kém nhất cũng có thể oai chấn một phương." Chùy thúc tiến sát tới nói.

"Vậy à, thế tên cháu cũng ở trên bia này." Nhóc tỳ ưỡn ngực, vẻ mặt hãnh diện.

Chùy thúc đã quên mất chuyện này, nghe nó nói vậy lập tức giống như gặm phải chuột chết, triệt để hết nói nổi.

"Kỷ lục mà cháu sáng lập ra kém xa người ta. Cháu đây là đầu cơ trục lợi, phá hỏng thông đạo Hư Thần Giới còn người ta là thực sự chém giết mà ra."

"Tinh Bích đại gia, ông nói gì vậy, không muốn đổi bảo cốt nữa à?" Nhóc tỳ liếc xéo ông ta.

"Đổi chứ, ông đang nói cháu là Chí Tôn trời sinh cơ mà. Tới đây nào cháu trai, chúng ta mau chóng trao đổi." Chòm râu hoa râm của Tinh Bích đại gia cũng cong lên, mặt mày rạng rỡ.

"Chờ cháu nghiên cứu xong cái đã." Nhóc tỳ buông cho ông ta một câu như vậy.

Nụ cười của Tinh Bích đại gia lập tức cứng lại. Chờ ngươi nghiên cứu xong à, vậy chẳng phải còn cần mấy chục năm nữa ư, ta còn có thể nhìn thấy ngày đó hay sao? Còn nữa, thằng ranh con nhà người, tên ta không phải là Tinh Bích!

Điểu gia cũng đang nhìn bia đá, nói: "Ồ, cháu nhìn thấy kỷ lục này rồi chứ. Thạch Nghị thật sự không đơn giản nha, không ngờ được gọi là Chí Tôn trời sinh."

"Một trận chém chết chín con Thú Vương, chiến tích này sẽ dọa chết người." Thiếu nữ Thải Loan lè lưỡi.

"Chí Tôn trời sinh?" Ánh mắt của nhóc tỳ hơi lay động, giống như nghe được một vài thanh âm ngày trước, một số cảnh tượng hiện ra ở trước mắt.

Một cô bé xinh đẹp mắt ngấn lệ đang không ngừng căn dặn một đứa bé hai mắt ảm đạm vô thần, cực kỳ gầy gò và yếu ớt ở trên giường bệnh. Cô bé muốn gọi về ký ức của nó, khóc lóc nói: "Thiếu gia là Chí Tôn trời sinh chân chính, nô tỳ là A Man..."

"Danh tiếng của Thạch Nghị sớm đã chấn động vùng đất này, có mấy ai không biết. Đây là người tài vô song chân chính, rung động cổ kim, ai có thể so sánh được?" Chùy thúc gật đầu.

"Chùy thúc tìm cho cháu mười con Thú Vương về đây, cháu trực tiếp phá kỷ lục của cậu ta." Nhóc tỳ nói.

"Cái gì? Thằng nhóc ngốc nghếch ngươi lại vớ vẩn rồi!" Chùy thúc sợ giật mình.

Điểu gia lắc đầu, Thú Vương tại Sơ Thủy Địa đâu phải dễ tìm như vậy, bọn nó đều là độc lai độc vãng. Chín con tập hợp vây công Thạch Nghị cũng chỉ thể coi là một trường hợp kỳ tích. Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì cũng chứng minh sức mạnh của người trùng đồng.

"Đừng có làm chuyện ngu ngốc, cẩn thận mất cả mạng của mình đấy. Nếu chết ở chỗ này thì trong hiện thực cần phải tĩnh dưỡng mấy tháng, cái giá này quá lớn. Kỷ lục của loại nhân vật đó không phải thứ chúng ta có thể phá nổi. Chúng nhất định sẽ được lưu lại mấy nghìn năm, trên vạn năm." Tinh Bích đại gia nói.

"Loại nhân vật đó? Cậu ta thật sự rất nghịch thiên sao?" Nhóc tỳ vẫn luôn rất tùy ý, không hề có chút nghiêm túc và trịnh trọng nào.

"Đương nhiên. Ta nghe nói nó đã tiến vào động tiên tầng cao hơn, đang tìm tòi Tỳ Hưu và Đào Ngột con, muốn đánh một trận với loại sinh linh cực mạnh đó!" Tinh Bích đại gia vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nghe được câu này, tất cả mọi người đều vẻ mặt ngưng trọng. Ở trong những địa vực tầng cao đó có các loại di chủng mạnh mẽ, thậm chí rất có thể còn có hung thú con thuần huyết.

Nhưng phàm là cường giả Nhân Tộc dám khiêu chiến loại sinh vật này đều nhất định sẽ lưu danh sử sách, hơn nữa tương lai khẳng định sẽ đi vào chiến trường Bách Tộc để tranh bá, tranh thủ lợi ích cho Nhân Tộc.

"Cháu phải biết, nó dám đối chiến Tỳ Hưu non, kịch chiến hậu duệ của Nhai Tí, thực lực của nó đáng sợ cỡ nào? Để thế hệ trước đều kinh hãi."

Người ở đây đều cảm khái, có vài người sinh ra để làm thần, làm thánh, nhất định sẽ chiếu rọi mảnh đất này, không ai có thể ngăn cản con đường quật khởi của họ.

"Vậy cứ để cậu ta chiến đầu với Tỳ Hưu với Nhai Tí đi. Sau đó cháu sẽ đi đánh bại cậu ta." Nhóc tỳ không hề để ý, thuận miệng nói.

Mọi người vốn còn đang cảm thán, chìm đắm ở trong đó, nghe được câu này liền lập tức cảm thấy giống như bị người ta nhét giày vào miệng. Vì sao thằng nhóc bướng bỉnh này lần nào mở mồm cũng phải phá hỏng ý cảnh như vậy cơ chứ? Mấy người đều giận dữ.

"Hờ hờ. Thạch Nghị không phải chỉ sáng lập mỗi cái kỷ lục đó thôi đâu, kỷ lục vừa rồi quá nguy hiểm. Cháu xem cái kỷ lục này đi, dùng sức mạnh cơ thể để nhảy khi không sử dụng Cốt Văn, một bước liền nhảy lên đỉnh một ngọn núi." Chùy thúc chỉ về bia đá. Nhìn xuống dưới quả nhiên vẫn còn một kỷ lục nữa.

"Thật manh. Nhảy một cái liền lên tới tận đỉnh núi. Việc này cần phải có sức bật kinh khủng cỡ nào chứ?" Thiếu nữ Thải Loan tỏ vẻ kinh hãi, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

"Khiến người ta kinh hãi nha. Sức bật như vậy quả là quá đáng sợ rồi." Điểu gia thán phục.

Từ đây có thể nhìn ra được một ít manh mối. Sức chiến đấu của Thạch Nghị cực mạnh, kỷ lục nó tạo ra đều có hàm lượng vàng rất cao, khiến người ta nhìn sợ.

"Chùy thúc, Điểu gia, Tinh Bích đại gia, mấy người đi tìm hộ cháu xem ngọn núi đó ở đâu, cháu nhảy một phát phá ngay kỷ lục của cậu ta." Nhóc tỳ nói.

"Đúng là bó tay với thằng nhóc này rồi." Mấy người cảm thấy nó thật sự là vừa đáng giận vừa buồn cười.

Bỗng có mấy người cùng đi tới, người đàn ông dẫn đầu lộ ra hàm răng trắng bóng, nói: "Tiểu huynh đệ, mời sang đây nói chuyện một chút."

"Đừng đáp ứng, họ muốn gây phiền phức với cháu đó, khẳng định là vì bảo cốt trong tay cháu!" Điểu gia nhỏ giọng nhắc nhở.

Ngoài dự đoán của họ, nhóc tỳ sau khi nhìn thấy đám người này liền mắt lộ vẻ gian tà, đáp ứng cứ gọi là nhanh, sau đó vèo một cái liền đi tới, hơi có tư thế đưa ra rồi giật lại ngay.

Mấy người Tinh Bích đại gia, Chùy thúc đều ngẩn ra.

"Tiểu huynh đệ, nghe nói ngươi đã phả hỏng thông đạo của Thần Giới, nhận được một khối bảo cốt. Có thể cho chúng ta xem một chút được không?" Thanh niên dẫn đầu cười nói.



"Được thôi!" Nhóc tỳ cười tủm tỉm, trực tiếp đưa bảo cốt tới.

Thằng bé này sao lại ngốc thế? Chùy thúc, Tinh Bích đại gia đều suýt chút nữa lồi cả mắt. Thằng này quá dễ lừa rồi.

Mà người ở bên cạnh lại lập tức ồ lên, sớm biết dễ như vậy thì còn cần quái gì nghĩ cách xấu chứ, căn bản không cần liên hệ cao thủ trong tộc, cứ thế lừa đi là xong rôi.

"Ừ, thứ này đúng là không tệ nha." Thanh niên dẫn đầu đó gật đầu, cầm bảo cốt nhìn mãi, nói: "Này, cho ngươi mười viên tinh bích, ta mua cái Phù Cốt này." Nói xong hắn vứt lại mấy vật hình khối óng ánh rồi xoay người đi.

"Ta không bán." Nhóc tỳ lắc đầu.

Nhưng tên thanh niên đó không để ý, căn bản không định dừng bước, trực tiếp đi về phía trước. Mà người ở bên cạnh hắn lại quay lại, cười nhạo một tiếng, ánh mắt mang theo sự trêu tức, đến bọn hắn cũng không ngờ lại dễ như vậy.

"Ta nói rồi, không bán. Bọn ngươi tai điếc không nghe thấy à?" Giọng của nhóc tỳ to lên, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.

"Tiểu huynh đệ không thể nói vậy được, đồ đã ở trong tay ta, ngươi đã đồng ý rồi." Người ở đối diện cười nói, dáng vẻ như thể người làm gì được bọn ta nào.

"Nói vậy là ngươi muốn cướp giật đúng không?" Nhóc tỳ bật chân đuổi theo.

Đám người này lập tức ánh mắt trở nên lạnh lùng, không nói gì cả mà trực tiếp ra tay. Bọn chúng không dám coi thường, dù sao thì nhóc tỳ cũng đã tạo ra một kỷ lục.

Đương nhiên, bọn chúng cũng không sợ lắm, bởi vì cái gọi là kỷ lục này chẳng vẻ vang gì cho cam. Quá khứ bởi vì không có ai muốn tốn sức về phương diện này mà thôi, vì vậy kỷ lục của nhóc tỳ không mấy đáng giá.

"Xích"

Một mảnh phù văn bay tới như pháo hoa đang nở rộ, bao phủ lấy nhóc tỳ. Đám người này đã hạ sát chiêu, muốn tiêu diệt nó trước.

"Ầm!"

Nhóc tỳ lại càng nhanh hơn, bước một bước lướt ngang mấy chục mét, sau đó hai tay rung lên, hai vầng Thần Nguyệt xuất hiện rồi chạm vào nhau, dung hợp tạo thành một cái cối xay bạc ép về phía trước.

Phù văn nát hết, đám người này lập tức bị đánh bay. Nhóc tỳ bèn xông tới và đoạt lại bảo cốt.

"Keng" , "Keng"

Ở trên bầu trời, xích mang ào tới, thanh thế đáng sợ. Đó là mười tám đạo ánh sáng tím đang bay tới, phát ra tiếng ù ù, xung quanh là hào quang đang lượn lờ, khí tức khiếp người. Chúng mang theo một cỗ sát khí của mãnh thú Hồng Hoang, làm khiếp sợ tâm hồn người ta.

"Bảo Cụ!"

"Không ngờ lại là báu vật mạnh như vậy!"

Mọi người kinh hô, quan sát tỉ mỉ. Đó là mưới tám cái Xích Vũ*, cái nào cũng dài mười mấy mét. Chúng bay tới giống như mười tám thanh trường mâu màu máu, tỏa ra hơi thở hung thần rất kinh người.

* Xích Vũ = lông đỏ

Không cần nghĩ cũng biết, đây là lông quý của hung cầm dị chủng. Hiện tại tản xạ mà tới, che phủ cả bầu trời này, muốn giết chết nhóc tỳ, khiến nó không còn đường lui.

Mấy tên vừa bị đánh bay cười lạnh, chúng biết cao thủ trong tộc đã tới. Loại Bảo Cụ cực mạnh này chỉ có nhân vật quan trọng mới có thể nắm giữ.

Con mắt của nhóc tỳ rất sáng, trong tay có phù văn đan xen. Nó xông về phía trước, chọi cứng một cái Xích Vũ, bùng nổ ra một ánh sáng chói mắt, ráng đỏ ngập trời, phù văn giăng đầy như chớp.

Đây là một loại hơi thở cực kỳ kinh khủng, người đứng xem đều bị hất bay ra ngoài, rất nhiều người hét thảm.

"Bảo Cụ thật là mạnh, chắc chắn sẽ thuộc về một bộ tộc lớn rất nổi danh. Nếu không người bình thường sao có thể lấy ra được?"

Tất cả mọi người đều lộ vẻ nghiêm túc. Có bộ tộc lớn ra tay muốn cướp đi bảo cốt của thằng nhóc này. Việc này khiến người ta khẩn trương, đáng để quan tâm.

Phù văn giữa hai tay của nhóc tỳ càng thêm dày đặc, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt, đụng vào cái lông thứ hai. Lần này tiếng động phải nói là kinh thiên động địa, sóng chấn động quá mạnh.

Cái lông này phun ra ánh sáng đỏ, giống như núi lửa phun trào. Ráng đỏ tựa dung nham cuộn trào che kín bầu trời, nóng bỏng tới mức khiến người xem sợ hãi. Loại Bảo Cụ này quá hiếm có, uy năng không ngờ lại lớn như vậy.

Nếu là người bình thường thì chỉ cần đối mặt một cái là đã biến thành tro tàn, mà đối phương lại có những mười tám cái, còn đánh đấm kiểu gì nữa? Chắc chắn là một thế lực siêu lớn đang ra tay.

Mà điều khiến người ta càng chấn động chính là việc thằng bé đó lại đỡ được, nó đang chọi cứng Bảo Cụ, vang vang rung động, chấn động làm cho khắp nơi đều rung chuyển.

Mấy tên cướp bảo cốt của nhóc tỳ rồi bị nó đánh bay đều cười lạnh, cao thủ trong tộc đã xuất hiện, thằng nhóc này có lợi hại thế nào chăng nữa thì cũng không thể làm được trò trống gì.

Đột nhiên, sự tàn nhẫn và lạnh lùng của bọn chúng đông cứng lại trên mặt. Nhóc tỳ xuất hiện, một sợi xích phù văn bay ra quấn bọn chúng thành một chùm, biến thành lá chắn thịt người để ngăn cản Bảo Cụ.

"Xoẹt"

Xích Vũ xuyên qua, ánh lửa ngập trời, lập tức có bốn năm tên bị chọc thủng, sau đó trực tiếp biến thành một bãi tro tàn, chết oan chết uổng.

Mấy tên còn sót lại sợ hết hồn, nhóc tỳ lại không xách bọn chúng để đỡ Xích Vũ nữa mà trực tiếp ném sang một bên.

Ánh sáng đỏ lại lóe lên, mười tám cái Thần Vũ tái hiện và cùng nhau bay đến, giống như mười tám thanh mâu của Chiến Thần, ráng đỏ như máu nhuộm đỏ phía chân trời.

"Keng" , "Keng"

Trên người nhóc tỳ tỏa ra rất nhiều tia chớp, tia chớp lượn quanh tay của nó. Nó xông về phía trước và đánh ngang về phía mấy cái Xích Vũ đang nhắm vào mình.

"A..."



Ở phía sau, tiếng kêu thảm vang lên, mấy tên bị nhóc tỳ ném ở trên đất đều bị Xích Vũ đâm thủng, hóa thành tro bụi, tất cả đều đã mất mạng.

Người xem đều sợ hãi, đây là thủ đoạn giết người diệt khẩu của gia tộc lớn, vì không muốn để lộ thân phận nên đã giết sạch toàn bộ.

Nhóc tỳ ánh mắt lạnh lùng, quát to: "Mở cho ta!"

Phù văn giăng đầy giữa hai cánh tay nó. Hai bàn tay vẽ một cái, ở phía trước hiện lên cối xay bạc khổng lồ. Cối xay từ từ xoay tròn, giống như hai ngọn núi bạc đang ma sát, phát ra tiếng vang đáng sợ.

"Keng"

Xích Vũ đụng vào phía trên, kịch liệt chấn động. Cối xay không làm sao, vẫn đang xoay tròn như cũ, nó muốn nghiền nát Bảo Cụ.

Mọi người hít hơi lạnh. Bảo Thuật của thằng bé này quả là kinh người, không ngờ lại có thể giao phong với Xích Vũ mạnh mẽ như vậy, thật khiến người ta sợ hãi.

"Keng" , "Keng"

Ánh lửa văng khắp nơi, cối xay bạc va chạm với Xích Vũ, bộc phát ra sóng chấn động như biển gầm.

"Ta nhớ ra rồi, ta đã từng nhìn thấy cái Bảo Cụ này ở trong động tiên tầng cao. Nó là binh khí của Xích Vân công tử." Bỗng có người nói như vậy.

Hiển nhiên, người lên tiếng là từ trên động tiên tầng cao xuống dưới Sơ Thủy Địa, nếu không không thể nào biết được điều này.

"Cái gì. Không thể nào? Xích Vân công tử chính là cường giả thanh niên nổi tiếng ở trong Hư Thần Giới. Lẽ nào hắn tự mình tới?" Rất nhiều người kinh hô thành tiếng.

Từ đây có thể thấy được Xích Vân công tử đáng sợ cỡ nào, không ngờ lại khiến nhiều người kiêng kỵ như vậy.

"Cái Bảo Cụ này có lai lịch cực lớn, rất có thể là lông quý của Thái Cổ Di Chủng, có thể làm bảo vật chấn tộc. Nó có sóng sinh mạng của chính mình, vì vậy có thể xuất hiện ở trong Hư Thần Giới này." Có người nói như vậy.

Nhóc tỳ không quan tâm những việc này. Đây là Sơ Thủy Địa, bất kể là ai tới cũng đều bị áp chế về Bàn Huyết Cảnh, nó chẳng có gì phải sợ cả.

"Ầm"

Cối xay bạc dâng lên đột ngột, gần như muốn che phủ cả bầu trời, ngăn những cái Xích Vũ đó ở bên ngoài. Nhất thời chúng khó mà hạ xuống được, căn bản không thể làm nhóc tỳ bị thương.

Một tiếng "bùm" to vang lên, hai chân của nhóc tỳ đạp đất, sau đó nó trực tiếp xông ra hơn trăm mét, nháy mắt rơi ở phía trước một nam tử, nói: "Trốn ở đây mà đã nghĩ là ta không phát hiện được ngươi sao?"

"Bộp"

Nó đánh một chưởng về phía trước, thanh âm như sấm. Mỗi sức mạnh cơ thể Cực Cảnh của nó không thôi đã đủ kinh thế rồi, huống chi còn thêm cả sức mạnh của phù văn? Một chưởng rơi xuống liền đánh nát phù văn của thiếu niên này.

"Phập"

Tên này liền phun máu tươi và bay ngang ra ngoài. Xương nửa người của hắn kêu răng rắc, gãy lìa ở trong cơ thể, không còn hình dạng gì, người hắn mềm oặt cả ra.

"Thật mạnh, nó trực tiếp vung ra một chưởng liền đánh bay chủ nhân của Xích Vũ rồi!"

"Ngay cả sở hữu Bảo Cụ mạnh thế này mà cũng không chống đỡ được."

"Ồ, đây không phải là Xích Vân công tử mà là đệ đệ của hắn. Ta đã từng gặp rồi."

Lúc Xích Phong rơi xuống đất thì mười tám cái Thần Vũ cũng mất đi ánh sáng, nhanh chóng thu nhỏ và rơi xuống đất.

Nhóc tỳ xông tới, nhặt hết vào trong tay. Chúng không ngờ lại biến thành một cái quạt màu đỏ. Đây mới là hình dạng thật sự của Bảo Cụ, vừa rồi thiếu niên kia không thể thúc giực, vì vậy mới tách ra dùng.

"Dừng tay!" Có người hét lớn.

Ở xa xuất hiện một đám người, mấy tên dẫn đầu đều đã trung niên, có một loại hơi thở uy nghiêm. Vừa nhìn đã biết là kẻ ngồi lâu ở vị trí cao.

Người vây xem đều kinh hãi. Vì sao lại xuất hiện một đám người như vậy? Vừa nhìn đã biết là nhân vật quan trọng tới từ gia tộc lớn rồi. Lẽ nào cục xương trong tay thằng nhóc này rất phi phàm à?

"Khối bảo cốt đó nhất định là cực kỳ quý giá. Dù sao thì nó cùng được dùng để xây thông đạo Hư Thần Giới!"

"Không sai. Chính vì vậy mới làm kinh động bộ tộc lớn như thế này!"

Mọi người rất nhanh liền đoán ra được bản chất.

"Buông tay, trả Bảo Phiến lại đây!" Đám người đó hét lên, mấy tên dẫn đầu trong lúc chớp mắt có lưu chuyển phù văn, cực kỳ kinh khủng.

"Các ngươi nói buông là ta phải buông ư? Nằm xuống cả cho ta, thành thật mà đón nhận cướp bóc!" Nhóc tỳ nói, nó không hề sợ hãi. Ở Sơ Thủy Địa này, cho dù ngươi có là tông chủ một tộc hoặc Vương Hầu một cõi thì cũng chỉ phát huy tu vi Bàn Huyết Cảnh mà thôi.

"Vù vù"

Nhóc tỳ rút ra một cái Xích Vũ, đón gió lắc một cái, nó lập tức biến dài mười trượng, trực tiếp quét ngang tới.

"Bịch"

Mấy tên ở phía trước nhất có thân phận cực cao nhưng lại đứng mũi chịu sào, hai tên trong số đó trực tiếp bị đụng cho bay ngược lên trời, mấy tên khác thì phải lùi lại.

Xoẹt một tiếng, nhóc tỳ lại sử dụng Xích Vũ, lập tức đánh lật hai tên này xuống dưới đất. Sau đó nó nhanh chóng xông tới và đạp lên người bọn hắn.

Tất cả mọi người đều giật mình, mắt suýt nữa đã lồi ra. Đây có thể là đại nhân vật của một bộ tộc lớn, không ngờ lại bị giẫm lên như thế này. Đây chắc chắn sẽ là một tin tức bùng nổ gây chấn động thập phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook