Chương 882: Đầu nguồn
Thần Đồng
07/06/2017
Một chiếc cổ thuyền màu đen
nhuộm đỏ máu đang trôi dạt nơi đó, thứ này lớn vô cùng, những bãi máu đỏ sậm đọng lại trên boong thuyền trông rất ghê tợn, thứ này đang phiêu
lưu trong hư không không có bến bờ xác định.
Đây là một kỳ cảnh, bên trong một vết rách hư không lại có một chiếc thuyền như vậy!
Vẻ mặt của Thạch Hạo rất khó coi, không nghĩ rằng mình lại thấy thứ này. Lúc trước, khi rời khỏi bí cảnh Nguyên Thiên ở Ngũ Hành châu thì Ma huyết quỷ thần thụ từng nói qua, khi vượt qua hư không thì có ba thứ khi gặp phải sẽ vô cùng kinh khủng.
Một trong ba, chính là chiếc cổ thuyền màu đen này!
Từ trước tới nay, trong ngàn tỉ sinh linh thì có mấy ai có thể thấy được, chỉ là một khi nhìn thấy thì mang ý nghĩa sẽ là tử vong, dù là một vị lão Giáo chủ mạnh mẽ nhất cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tục truyền, bất kỳ sinh linh nào bước lên trên chiếc thuyền này thì đều không có một ai sống sót trở lại cả.
Thạch Hạo không nghĩ rằng, khi truy tìm nơi khởi nguồn, lúc đi tới trước vết rách hư không thật lớn này lại nhìn thấy thứ này mà từ vạn cổ tới nay chỉ xuất hiện có một vài lần.
Nếu như nhìn ở khoảng cách xa thì cũng thôi, nhưng hiện giờ lại rất gần, có thể cảm nhận được vẻ ngột ngạt kia.
"Thạch Hạo, xảy ra chuyện gì thế, ngươi làm sao vậy?" Thanh Y hô lớn ở sau, khi thấy hắn tựa như hóa đá đứng nơi đó thì lộ vẻ nghi ngờ.
"Đừng nên hỏi, đi mau đi!" Thạch Hạo truyền âm giục bọn họ nhanh rời đi, đi càng xa càng tốt.
Mấy người ngờ vực không thôi thế nhưng cũng không hề nghi ngờ tính chất nghiêm trọng trong lời nói của hắn, mấy người chỉ biết cứng họng vừa rút lui vừa nhìn về phía ba ngàn con đường cổ kia mà thôi.
Bọn họ đứng trên con đường đá cách rất xa nơi đó, vết rách hư không vô cùng to lớn, nó cứ như là một con thú khổng lồ đang há cái miệng đen ngòm của mình khiến người khác run sợ.
Một mình Thạch Hạo đứng nơi đó, thân thể căng cứng tựa như rơi vào trạng thái cực kỳ khẩn trương.
Chiếc thuyền này quá lớn, phải dài tới mấy trượng, toàn thân thuyền có màu đen đầy cổ xưa cùng với vẻ thê lương lạ kỳ, không biết đã tồn tại bao năm tháng nữa.
Những vũng máu đỏ sậm kia cũng đầy đáng sợ, mặc cho bị dòng sông thời gian cọ rửa, dù năm tháng có biến thiên thì thứ này cũng chẳng hề khô cạn, vẫn lộng lẫy bóng loáng như trước và đọng lại bên trên chiếc thuyền cổ kia.
Thạch Hạo muốn rút lui thế nhưng lại phát hiện chân mình không tài nào nhấc lên nổi, hắn như bị chiếc thuyền cổ kia giam cầm và cũng có xu hướng bị hút tới.
Nó thuộc khởi nguyên nào, cơ bản không cách nào kiểm chứng được, không một ai có thể nói rõ, chỉ biết là thứ này chính là một trong những thứ cổ xưa đáng sợ nhất trong thiên địa.
Thạch Hạo dùng sức chống lại hòng thoát khỏi lực kéo này thế nhưng lại phát hiện rằng, sức lực của bản thân nếu so sánh với chiếc thuyền cổ màu đen này thì chẳng đáng để nhắc tới.
"Đây chẳng lẽ chính là nơi khởi nguồn kỳ lạ kia sao?" Hắn có chút sợ hãi.
Sức hút từ phương xa truyền tới càng lớn hơn khiến cho vết rách hư không uốn lượn, Thạch Hạo không cách nào chịu nổi nữa nên đã bị chiếc thuyền đen đầy yêu dị kéo lại gần.
Khi hai chân hắn vừa rời khỏi mặt đất thì hắn lần nữa truyền âm cho đám Thanh Y Tào Vũ Sinh rằng, không được tới nơi này và tuyệt phải rời xa nơi đây.
Sau đó hắn tựa như là sao băng nhằm về phía cổ thuyền kia, nguồn sức mạnh quá lớn đã bắt giữ lấy hắn.
Hư không trống trải, rộng lớn khôn cùng.
Bên trong khe lớn đen, chiếc thuyền cổ trường tồn kia chẳng hề có chút thanh âm gì, nó chẳng hề có chút sóng sinh mệnh, có cũng chỉ là vẻ tĩnh mịch cùng với những dấu tích của năm tháng đầy loang lổ.
Rầm!
Tiếng rung vang trời truyền tới, Thạch Hạo bị cuốn tới rồi nện mạnh lên trên boong thuyền, cú va chạm này khiến cho hai tai hắn ù vang không thôi.
Nếu nói về mức độ cơ thể của hắn thì tay không có thể giết Chân Thần, thế nhưng giờ lại đau nhức khó tả, đổi lại là người khác thì chắc chắn đã trở thành thịt nát rồi.
Tốc độ vừa nãy quá nhanh, tựa như sao chổi từ vực ngoại va chạm mạnh xuống mặt đất rồi bùng phát ra vụ nổ kinh thiên.
Thạch Hạo đứng dậy, thân thể cũng không tính là bị thương chỉ là khí huyết chấn động mà thôi, lúc này hắn đánh giá bốn phía, sương mù tràn ngập khắp thuyền cổ, mù mụt mờ ảo khắp nơi.
Thân thuyền cũng không biết được làm từ chất liệu gì, tựa như kim thạch những cũng như cổ mộc kỳ dị, khi gõ lên thì lại vang những tiếng keng keng không cách nào phá hủy được.
Hắn đứng trên thuyền, boong tàu rộng lớn không cách nào nhìn thấy phần cuối, khi một sinh linh đứng ở giữa thì tựa như là một hại bụi đầy nhỏ bé.
Trong nội tâm của Thạch Hạo đầy vẻ kinh ngạc cùng với cảm giác mới mẻ, lại bước chân lên chiếc thuyền này, từ xưa giờ gần như những người nhìn thấy nó đều chết cả
Bây giờ, hắn vừa bước ra bước kia, tu ra một luồng tiên khí, sở hữu thực lực chấn động cả Tiên cổ, kết quả lại tới nơi này, vậy bất hạnh tới cỡ nào chứ.
"Ta sẽ chết ở đây sao?" Hắn lẩm bẩm.
Sau đó, Thạch Hạo mở Thiên nhãn, phù văn màu bạc trong con ngươi hình thành rồi xuất hiện hoa văn màu vàng đầy rạng ngời, hắn liếc mắt nhìn khắp chiếc thuyền lớn này.
Đột nhiên, hai mắt hắn trở nên đau nhói, hào quang đỏ đậm kia như muốn đâm mù hai mắt hắn vậy.
Đó chính là hàng loạt vũng máu trên boong thuyền, những vũng máu này cách Thạch Hạo tới mấy trăm dặm thế nhưng bên trong những vũng máu này lại ẩn chứa phù văn thần bí và cổ xưa, có thể làm thương tới Thiên nhãn.
Thạch Hạo lạnh toát cả người, máu này là của sinh linh nào, từ vạn cổ tới giờ mà cũng chẳng hề khô cạn trái lại còn tạo ra sức chấn động kia và ẩn chứa sinh cơ và phù văn.
Muốn quan sát thứ này thì cũng không thể, có một loại sức mạnh kỳ lạ nào đó!
Có rất nhiều vết máu dính lên trên thân thuyền, nơi ấy lượn lờ một tầng sức mạnh đầy bí ẩn khó lường.
Thạch Hạo không thể rời khỏi thuyền cổ này, chỉ cần bay vút lên trên trời cao thì sẽ bị kéo mạnh xuống dưới, nhưng lại có thể cất bước trên boong thuyền, hoạt động vẫn bình thường.
Trong lòng Thạch Hạo hơi động nên nhìn về trước, hắn lại gần một nơi dính máu, khi tới gần trăm dặm thì lại có thể quan sát được, nếu không dùng tới Thiên nhãn thì thứ này chỉ có mà đỏ sậm, có thể quan sát, một khi trong mắt xuất hiện phù văn thì thứ này sẽ phản chấn làm bị thương chính mình.
Việc này cũng không phải chỉ thể hiện ở Thiên nhãn, lúc hắn thử nghiệm dùng sức mạnh, nơi đầu ngón tay chỉ mới xuất hiện ra một chút cốt văn thì bản thân cứ như là bị đao chém, vô cùng đau nhức.
Hắn từng thấy qua tiên huyết, thứ này thánh khiết và thần thánh, thế nhưng hiện giờ lại hoàn toàn khác với loại máu này, nó bá đạo vô cùng và cũng khó có thể lại gần.
"Máu này kinh khủng thiệt!" Hắn rất muốn lấy một chút để nghiên cứu, xem rõ nó là thứ gì, ẩn chứa phù văn ra sao thế nhưng cũng đành từ bỏ.
Hắn cảm thấy, loại máu này có thể giết những sinh linh mạnh hơn hắn rất nhiều lần, chỉ cần hành động bậy bạ thì chắc chắn sẽ phải chết.
Quả nhiên, sau khi loanh quanh vũng máu này một vòng thì hắn nhìn thấy một bộ xương khô không ra hình thù gì, một nửa thân thể thì bị đốt cháy hóa thành tro tàn, còn nửa còn lại chẳng chút tổn hại gì.
Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, khung xương này có màu vàng kim nhạt, chắc chắn là một sinh linh cực kỳ mạnh mẽ, có thể người này muốn lấy cổ huyết cho nên đã tử vong.
"Quả nhiên cũng có người đi nhầm tới nơi đây."
Phạm vi của vũng máu này cũng chỉ là một phần nhỏ trên chiếc thuyền cổ này, lúc này hắn nhanh chóng vận dụng Thiên nhãn thì nhìn thấy rất nhiều khu vực có những vũng máu cực lớn, thậm chí phạm vi tới cả trăm dặm.
"Sao lại còn chưa xuất hiện vẻ kỳ lạ cùng với những điều khó tả nữa chứ?" Thạch Hạo nghi ngờ, hắn đã tiến vào con thuyền này thế nhưng tại sao lại còn chưa có động tĩnh gì.
Hắn tiếp tục tiến tới, cẩn thận dùng Thiên nhãn để thăm dò, cuối cùng khi nhìn thấy chỗ bị hư hại trước thuyền cổ này thì nhanh chân lại gần, đồng thời hắn cũng cảm nhận được khí tức vô cùng kinh người.
Nơi khu vực đó, boong thuyền lại gập ghềnh lồi lõm tựa như gặp phải một đòn vô cùng nghiêm trọng, bên trên có những vết tích, có những lỗ kiếm, từng có đại chiến diễn ra.
Chỉ trong nháy mắt thì Thạch Hạo chợt sởn cả tóc gáy, thông qua những lỗ thủng vết tích này thì tựa như có một luồng sát khí kinh thiên ép tới, khiến hắn cảm nhận được vẻ điên cuồng cùng với chiến ý dữ dội.
Khẳng định là cao thủ cái thế lưu lại, những vết tích mà bọn họ chiến đấu vẫn không hề bị xóa nhòa, những khí tức khó tưởng tượng được vẫn làn truyền, vượt qua thời không xuất hiện nơi này.
Không chút tiếng động, chùm lửa trong cơ thể của Thạch Hạo chợt xuất hiện, nó tỏa ra ký hiệu óng ánh tựa như là một chiếc gương không nghừng chiếu rọi toàn bộ những vết tích này.
Thạch Hạo kinh ngạc thế nhưng lại im lặng như tờ, lẳng lặng đứng nhìn.
Sau đó không lâu, ánh lửa thần bí kia lại quay về trong cơ thể hắn, từ đó chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Thạch Hạo lần nữa rời đi, đã không thể rời khỏi thuyền cổ đen này thì hắn cũng chẳng bận tâm nữa, hắn muốn xem thấu đáo mọi ngọn ngành.
Sau khi đi được mấy trăm dặm thì hắn nhìn thấy được một binh khí cổ có cùng chất liệu với thân thuyền, như kim thạch và cũng tựa như cổ mộc kỳ dị đen kịt như mực.
Mà hình dáng của thứ này lại được tạc như vại nước và đặt ở nơi đó tựa như là núi lớn, bên trong tỏa ra hào quang, sóng sinh mệnh kinh người.
Đây là thứ gì?
Thạch Hạo đi quanh nó một vòng, càng nhìn càng giống vại nước, nó tựa như là những bồn chứa nước mưa trên các con thuyền thường hay ra khơi.
Hắn thật sự không hiểu rõ, cái 'vại nước' này có lợi gì, cổ thuyền này muốn đi tới nơi đâu? Chiếc thuyền cổ này mạnh như vầy thì cần phải một vại chứa 'nước mưa' không?
Thạch Hạo dùng hết khả năng, thần thức tỏa ra để tìm hiểu bên trong chiếc vại nước này có thứ gì.
Có thể là hắn không cách nào nhấc được thứ này lên khỏi mặt đất, không thể bay lên trên thế nhưng thần thức lại có thể, bất quá khoảng cách cũng không quá cao đồng thời cũng cảm giác vô cùng đau nhức tựa như là đao cắt vậy.
Hắn cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức này, thần thức vượt lên trên chiếc vại nước to như núi lớn kia rồi sau đó nhìn vào bên trong, lập tức hắn cảm thấy khiếp sợ!
Huyết dịch tràn đầy bên trong thế nhưng lại có màu vàng, ẩn chứa phù văn, tựa như là hồ nước đang dao động, vô cùng kinh người.
"Trời ạ!" Thạch Hạo khẽ thốt lên, là máu của sinh linh nào mà lại dùng một cái 'vại' lớn như vầy để đựng, quá kinh người.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là sự đáng sợ của dòng máu vàng này, thần thức một khi tiếp cận thì tựa như muốn đốt cháy, không thể nào thăm dò vào sâu hơn được nữa.
Dòng máu vàng óng ẩn chứa cốt văn chỉ có hơn chứ chẳng hề kém những huyết dịch màu đỏ sậm mà hắn thấy ở trên boong thuyền kia, quá mạnh, quá kinh khủng.
Thạch Hạo sợ hãi và thu lại thần thức, rất lâu sau cũng không có lên tiếng mà chỉ lặng yên suy nghĩ, nơi đây không cách nào tưởng tượng ra được.
"Sẽ không kém hơn Tiên huyết chứ?"
Hắn lần nữa di chuyển cơ thể, kết quả trên đường đi hắn lại nhìn thấy một vài vại nước lớn khác, tất cả đều đựng máu và màu sắc cũng khác nhau, có trắng có đỏ, còn có cả đen...
Mỗi một loại đều kinh thế, những gợn sóng bằng phù văn ẩn chứa bên trong đáng sợ vô biên, có thể dễ dàng xóa bỏ bất kỳ thần linh nào.
Mà đây... cũng chỉ là máu do sinh linh khi chết lưu lại!
Thạch Hạo đờ người rồi yên lặng quay đầu nhìn về những chiếc 'vại lớn' này, thật khó mà tin được, nghĩ mãi vẫn không thể nào thông được.
Nếu so sánh với những chiếc thuyền mà của người bình thường ra khơi thì 'khơi' mà chiếc thuyền cổ này muốn vượt qua là như thế nào, ở nơi đâu?
Đặc biệt, bên trong những bồn chứa nước mưa kia lại đựng toàn là máu, chẳng lẽ lại có địa phương sẽ trút xuống những 'cơn mưa' như vậy sao?
Trong lúc nhất thời Thạch Hạo nghĩ tới rất nhiều thứ, khiến tâm thần của bản thân rối loạn.
Nếu chỉ liên tưởng so sánh đơn giản như kia thì quá đáng sợ.
Đi tếp mấy ngàn dặm thì hắn nhìn thấy rất nhiều chỗ đáng sợ trên boong thuyền này, sau đó không lâu thì hắn phát hiện được một đoạn sừng to như một ngọn núi nhỏ, toàn bộ trong suốt lấp lánh.
Chỉ là, nó nằm ngang nơi đó và dính đầy máu.
Hình dáng của chiếc sừng này rất kinh người, như là sừng hưu và lại như là một đoạn sừng của Chân Long!
"Ta đã tới nơi nào thế này?" Thạch Hạo tự hỏi, những thứ mà hắn thấy nơi ven đường quá kinh người, mặc dù không cách nào kiểm chứng là thứ gì thế nhưng lại cảm giác rất siêu phàm.
Đây là một kỳ cảnh, bên trong một vết rách hư không lại có một chiếc thuyền như vậy!
Vẻ mặt của Thạch Hạo rất khó coi, không nghĩ rằng mình lại thấy thứ này. Lúc trước, khi rời khỏi bí cảnh Nguyên Thiên ở Ngũ Hành châu thì Ma huyết quỷ thần thụ từng nói qua, khi vượt qua hư không thì có ba thứ khi gặp phải sẽ vô cùng kinh khủng.
Một trong ba, chính là chiếc cổ thuyền màu đen này!
Từ trước tới nay, trong ngàn tỉ sinh linh thì có mấy ai có thể thấy được, chỉ là một khi nhìn thấy thì mang ý nghĩa sẽ là tử vong, dù là một vị lão Giáo chủ mạnh mẽ nhất cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tục truyền, bất kỳ sinh linh nào bước lên trên chiếc thuyền này thì đều không có một ai sống sót trở lại cả.
Thạch Hạo không nghĩ rằng, khi truy tìm nơi khởi nguồn, lúc đi tới trước vết rách hư không thật lớn này lại nhìn thấy thứ này mà từ vạn cổ tới nay chỉ xuất hiện có một vài lần.
Nếu như nhìn ở khoảng cách xa thì cũng thôi, nhưng hiện giờ lại rất gần, có thể cảm nhận được vẻ ngột ngạt kia.
"Thạch Hạo, xảy ra chuyện gì thế, ngươi làm sao vậy?" Thanh Y hô lớn ở sau, khi thấy hắn tựa như hóa đá đứng nơi đó thì lộ vẻ nghi ngờ.
"Đừng nên hỏi, đi mau đi!" Thạch Hạo truyền âm giục bọn họ nhanh rời đi, đi càng xa càng tốt.
Mấy người ngờ vực không thôi thế nhưng cũng không hề nghi ngờ tính chất nghiêm trọng trong lời nói của hắn, mấy người chỉ biết cứng họng vừa rút lui vừa nhìn về phía ba ngàn con đường cổ kia mà thôi.
Bọn họ đứng trên con đường đá cách rất xa nơi đó, vết rách hư không vô cùng to lớn, nó cứ như là một con thú khổng lồ đang há cái miệng đen ngòm của mình khiến người khác run sợ.
Một mình Thạch Hạo đứng nơi đó, thân thể căng cứng tựa như rơi vào trạng thái cực kỳ khẩn trương.
Chiếc thuyền này quá lớn, phải dài tới mấy trượng, toàn thân thuyền có màu đen đầy cổ xưa cùng với vẻ thê lương lạ kỳ, không biết đã tồn tại bao năm tháng nữa.
Những vũng máu đỏ sậm kia cũng đầy đáng sợ, mặc cho bị dòng sông thời gian cọ rửa, dù năm tháng có biến thiên thì thứ này cũng chẳng hề khô cạn, vẫn lộng lẫy bóng loáng như trước và đọng lại bên trên chiếc thuyền cổ kia.
Thạch Hạo muốn rút lui thế nhưng lại phát hiện chân mình không tài nào nhấc lên nổi, hắn như bị chiếc thuyền cổ kia giam cầm và cũng có xu hướng bị hút tới.
Nó thuộc khởi nguyên nào, cơ bản không cách nào kiểm chứng được, không một ai có thể nói rõ, chỉ biết là thứ này chính là một trong những thứ cổ xưa đáng sợ nhất trong thiên địa.
Thạch Hạo dùng sức chống lại hòng thoát khỏi lực kéo này thế nhưng lại phát hiện rằng, sức lực của bản thân nếu so sánh với chiếc thuyền cổ màu đen này thì chẳng đáng để nhắc tới.
"Đây chẳng lẽ chính là nơi khởi nguồn kỳ lạ kia sao?" Hắn có chút sợ hãi.
Sức hút từ phương xa truyền tới càng lớn hơn khiến cho vết rách hư không uốn lượn, Thạch Hạo không cách nào chịu nổi nữa nên đã bị chiếc thuyền đen đầy yêu dị kéo lại gần.
Khi hai chân hắn vừa rời khỏi mặt đất thì hắn lần nữa truyền âm cho đám Thanh Y Tào Vũ Sinh rằng, không được tới nơi này và tuyệt phải rời xa nơi đây.
Sau đó hắn tựa như là sao băng nhằm về phía cổ thuyền kia, nguồn sức mạnh quá lớn đã bắt giữ lấy hắn.
Hư không trống trải, rộng lớn khôn cùng.
Bên trong khe lớn đen, chiếc thuyền cổ trường tồn kia chẳng hề có chút thanh âm gì, nó chẳng hề có chút sóng sinh mệnh, có cũng chỉ là vẻ tĩnh mịch cùng với những dấu tích của năm tháng đầy loang lổ.
Rầm!
Tiếng rung vang trời truyền tới, Thạch Hạo bị cuốn tới rồi nện mạnh lên trên boong thuyền, cú va chạm này khiến cho hai tai hắn ù vang không thôi.
Nếu nói về mức độ cơ thể của hắn thì tay không có thể giết Chân Thần, thế nhưng giờ lại đau nhức khó tả, đổi lại là người khác thì chắc chắn đã trở thành thịt nát rồi.
Tốc độ vừa nãy quá nhanh, tựa như sao chổi từ vực ngoại va chạm mạnh xuống mặt đất rồi bùng phát ra vụ nổ kinh thiên.
Thạch Hạo đứng dậy, thân thể cũng không tính là bị thương chỉ là khí huyết chấn động mà thôi, lúc này hắn đánh giá bốn phía, sương mù tràn ngập khắp thuyền cổ, mù mụt mờ ảo khắp nơi.
Thân thuyền cũng không biết được làm từ chất liệu gì, tựa như kim thạch những cũng như cổ mộc kỳ dị, khi gõ lên thì lại vang những tiếng keng keng không cách nào phá hủy được.
Hắn đứng trên thuyền, boong tàu rộng lớn không cách nào nhìn thấy phần cuối, khi một sinh linh đứng ở giữa thì tựa như là một hại bụi đầy nhỏ bé.
Trong nội tâm của Thạch Hạo đầy vẻ kinh ngạc cùng với cảm giác mới mẻ, lại bước chân lên chiếc thuyền này, từ xưa giờ gần như những người nhìn thấy nó đều chết cả
Bây giờ, hắn vừa bước ra bước kia, tu ra một luồng tiên khí, sở hữu thực lực chấn động cả Tiên cổ, kết quả lại tới nơi này, vậy bất hạnh tới cỡ nào chứ.
"Ta sẽ chết ở đây sao?" Hắn lẩm bẩm.
Sau đó, Thạch Hạo mở Thiên nhãn, phù văn màu bạc trong con ngươi hình thành rồi xuất hiện hoa văn màu vàng đầy rạng ngời, hắn liếc mắt nhìn khắp chiếc thuyền lớn này.
Đột nhiên, hai mắt hắn trở nên đau nhói, hào quang đỏ đậm kia như muốn đâm mù hai mắt hắn vậy.
Đó chính là hàng loạt vũng máu trên boong thuyền, những vũng máu này cách Thạch Hạo tới mấy trăm dặm thế nhưng bên trong những vũng máu này lại ẩn chứa phù văn thần bí và cổ xưa, có thể làm thương tới Thiên nhãn.
Thạch Hạo lạnh toát cả người, máu này là của sinh linh nào, từ vạn cổ tới giờ mà cũng chẳng hề khô cạn trái lại còn tạo ra sức chấn động kia và ẩn chứa sinh cơ và phù văn.
Muốn quan sát thứ này thì cũng không thể, có một loại sức mạnh kỳ lạ nào đó!
Có rất nhiều vết máu dính lên trên thân thuyền, nơi ấy lượn lờ một tầng sức mạnh đầy bí ẩn khó lường.
Thạch Hạo không thể rời khỏi thuyền cổ này, chỉ cần bay vút lên trên trời cao thì sẽ bị kéo mạnh xuống dưới, nhưng lại có thể cất bước trên boong thuyền, hoạt động vẫn bình thường.
Trong lòng Thạch Hạo hơi động nên nhìn về trước, hắn lại gần một nơi dính máu, khi tới gần trăm dặm thì lại có thể quan sát được, nếu không dùng tới Thiên nhãn thì thứ này chỉ có mà đỏ sậm, có thể quan sát, một khi trong mắt xuất hiện phù văn thì thứ này sẽ phản chấn làm bị thương chính mình.
Việc này cũng không phải chỉ thể hiện ở Thiên nhãn, lúc hắn thử nghiệm dùng sức mạnh, nơi đầu ngón tay chỉ mới xuất hiện ra một chút cốt văn thì bản thân cứ như là bị đao chém, vô cùng đau nhức.
Hắn từng thấy qua tiên huyết, thứ này thánh khiết và thần thánh, thế nhưng hiện giờ lại hoàn toàn khác với loại máu này, nó bá đạo vô cùng và cũng khó có thể lại gần.
"Máu này kinh khủng thiệt!" Hắn rất muốn lấy một chút để nghiên cứu, xem rõ nó là thứ gì, ẩn chứa phù văn ra sao thế nhưng cũng đành từ bỏ.
Hắn cảm thấy, loại máu này có thể giết những sinh linh mạnh hơn hắn rất nhiều lần, chỉ cần hành động bậy bạ thì chắc chắn sẽ phải chết.
Quả nhiên, sau khi loanh quanh vũng máu này một vòng thì hắn nhìn thấy một bộ xương khô không ra hình thù gì, một nửa thân thể thì bị đốt cháy hóa thành tro tàn, còn nửa còn lại chẳng chút tổn hại gì.
Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, khung xương này có màu vàng kim nhạt, chắc chắn là một sinh linh cực kỳ mạnh mẽ, có thể người này muốn lấy cổ huyết cho nên đã tử vong.
"Quả nhiên cũng có người đi nhầm tới nơi đây."
Phạm vi của vũng máu này cũng chỉ là một phần nhỏ trên chiếc thuyền cổ này, lúc này hắn nhanh chóng vận dụng Thiên nhãn thì nhìn thấy rất nhiều khu vực có những vũng máu cực lớn, thậm chí phạm vi tới cả trăm dặm.
"Sao lại còn chưa xuất hiện vẻ kỳ lạ cùng với những điều khó tả nữa chứ?" Thạch Hạo nghi ngờ, hắn đã tiến vào con thuyền này thế nhưng tại sao lại còn chưa có động tĩnh gì.
Hắn tiếp tục tiến tới, cẩn thận dùng Thiên nhãn để thăm dò, cuối cùng khi nhìn thấy chỗ bị hư hại trước thuyền cổ này thì nhanh chân lại gần, đồng thời hắn cũng cảm nhận được khí tức vô cùng kinh người.
Nơi khu vực đó, boong thuyền lại gập ghềnh lồi lõm tựa như gặp phải một đòn vô cùng nghiêm trọng, bên trên có những vết tích, có những lỗ kiếm, từng có đại chiến diễn ra.
Chỉ trong nháy mắt thì Thạch Hạo chợt sởn cả tóc gáy, thông qua những lỗ thủng vết tích này thì tựa như có một luồng sát khí kinh thiên ép tới, khiến hắn cảm nhận được vẻ điên cuồng cùng với chiến ý dữ dội.
Khẳng định là cao thủ cái thế lưu lại, những vết tích mà bọn họ chiến đấu vẫn không hề bị xóa nhòa, những khí tức khó tưởng tượng được vẫn làn truyền, vượt qua thời không xuất hiện nơi này.
Không chút tiếng động, chùm lửa trong cơ thể của Thạch Hạo chợt xuất hiện, nó tỏa ra ký hiệu óng ánh tựa như là một chiếc gương không nghừng chiếu rọi toàn bộ những vết tích này.
Thạch Hạo kinh ngạc thế nhưng lại im lặng như tờ, lẳng lặng đứng nhìn.
Sau đó không lâu, ánh lửa thần bí kia lại quay về trong cơ thể hắn, từ đó chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Thạch Hạo lần nữa rời đi, đã không thể rời khỏi thuyền cổ đen này thì hắn cũng chẳng bận tâm nữa, hắn muốn xem thấu đáo mọi ngọn ngành.
Sau khi đi được mấy trăm dặm thì hắn nhìn thấy được một binh khí cổ có cùng chất liệu với thân thuyền, như kim thạch và cũng tựa như cổ mộc kỳ dị đen kịt như mực.
Mà hình dáng của thứ này lại được tạc như vại nước và đặt ở nơi đó tựa như là núi lớn, bên trong tỏa ra hào quang, sóng sinh mệnh kinh người.
Đây là thứ gì?
Thạch Hạo đi quanh nó một vòng, càng nhìn càng giống vại nước, nó tựa như là những bồn chứa nước mưa trên các con thuyền thường hay ra khơi.
Hắn thật sự không hiểu rõ, cái 'vại nước' này có lợi gì, cổ thuyền này muốn đi tới nơi đâu? Chiếc thuyền cổ này mạnh như vầy thì cần phải một vại chứa 'nước mưa' không?
Thạch Hạo dùng hết khả năng, thần thức tỏa ra để tìm hiểu bên trong chiếc vại nước này có thứ gì.
Có thể là hắn không cách nào nhấc được thứ này lên khỏi mặt đất, không thể bay lên trên thế nhưng thần thức lại có thể, bất quá khoảng cách cũng không quá cao đồng thời cũng cảm giác vô cùng đau nhức tựa như là đao cắt vậy.
Hắn cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức này, thần thức vượt lên trên chiếc vại nước to như núi lớn kia rồi sau đó nhìn vào bên trong, lập tức hắn cảm thấy khiếp sợ!
Huyết dịch tràn đầy bên trong thế nhưng lại có màu vàng, ẩn chứa phù văn, tựa như là hồ nước đang dao động, vô cùng kinh người.
"Trời ạ!" Thạch Hạo khẽ thốt lên, là máu của sinh linh nào mà lại dùng một cái 'vại' lớn như vầy để đựng, quá kinh người.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là sự đáng sợ của dòng máu vàng này, thần thức một khi tiếp cận thì tựa như muốn đốt cháy, không thể nào thăm dò vào sâu hơn được nữa.
Dòng máu vàng óng ẩn chứa cốt văn chỉ có hơn chứ chẳng hề kém những huyết dịch màu đỏ sậm mà hắn thấy ở trên boong thuyền kia, quá mạnh, quá kinh khủng.
Thạch Hạo sợ hãi và thu lại thần thức, rất lâu sau cũng không có lên tiếng mà chỉ lặng yên suy nghĩ, nơi đây không cách nào tưởng tượng ra được.
"Sẽ không kém hơn Tiên huyết chứ?"
Hắn lần nữa di chuyển cơ thể, kết quả trên đường đi hắn lại nhìn thấy một vài vại nước lớn khác, tất cả đều đựng máu và màu sắc cũng khác nhau, có trắng có đỏ, còn có cả đen...
Mỗi một loại đều kinh thế, những gợn sóng bằng phù văn ẩn chứa bên trong đáng sợ vô biên, có thể dễ dàng xóa bỏ bất kỳ thần linh nào.
Mà đây... cũng chỉ là máu do sinh linh khi chết lưu lại!
Thạch Hạo đờ người rồi yên lặng quay đầu nhìn về những chiếc 'vại lớn' này, thật khó mà tin được, nghĩ mãi vẫn không thể nào thông được.
Nếu so sánh với những chiếc thuyền mà của người bình thường ra khơi thì 'khơi' mà chiếc thuyền cổ này muốn vượt qua là như thế nào, ở nơi đâu?
Đặc biệt, bên trong những bồn chứa nước mưa kia lại đựng toàn là máu, chẳng lẽ lại có địa phương sẽ trút xuống những 'cơn mưa' như vậy sao?
Trong lúc nhất thời Thạch Hạo nghĩ tới rất nhiều thứ, khiến tâm thần của bản thân rối loạn.
Nếu chỉ liên tưởng so sánh đơn giản như kia thì quá đáng sợ.
Đi tếp mấy ngàn dặm thì hắn nhìn thấy rất nhiều chỗ đáng sợ trên boong thuyền này, sau đó không lâu thì hắn phát hiện được một đoạn sừng to như một ngọn núi nhỏ, toàn bộ trong suốt lấp lánh.
Chỉ là, nó nằm ngang nơi đó và dính đầy máu.
Hình dáng của chiếc sừng này rất kinh người, như là sừng hưu và lại như là một đoạn sừng của Chân Long!
"Ta đã tới nơi nào thế này?" Thạch Hạo tự hỏi, những thứ mà hắn thấy nơi ven đường quá kinh người, mặc dù không cách nào kiểm chứng là thứ gì thế nhưng lại cảm giác rất siêu phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.