Chương 1051: Địch nhân
Thần Đồng
02/04/2018
Một đám người này đều chẳng phải là người lương thiện gì, không phải là
người chỉ dựa vào ngày ngày bế quan mà là những cường nhân bước ra từ
những cuộc chiến đầy máu và xương.
Người đạt tới Thiên Thần cảnh như vầy thì đều rất đáng sợ, kinh nghiệm chém giết của bọn họ hơn xa người thường, sức chiến đấu cũng đầy đáng sợ.
Bởi vì, bọn họ là những cường giả được mài giũa trong tử vong.
Những Thiên Thần bình thường cũng đã cao cao tại thượng, đại biểu cho sự mạnh mẽ, thế nhưng đám người này lại là những con sói trong Thiên Thần nên càng khiến người khác khiếp sợ hơn.
Nhưng, Thạch Hạo cũng chẳng phải là hạng tầm thường, những gì hắn trải qua cũng không kém và chiến đấu với các cao thủ cũng đếm chẳng hết, ngay cả Thiên Thần tự tay hắn giết cũng không phải là số ít.
Hắn không chút chần chờ, sau lưng xuất hiện mấy cành liễu lấp lánh ánh hoàng kim lao nhanh về trước, đồng thời tay nắm tiên kiếm Đại La bổ mạnh lại.
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng chẳng hề kém ai, Thiên Thần bị hắn giết cũng chẳng hề ít hơn những người đối diện.
"Gào..." Những người kia vọt tới, cũng không vì sự bất phàm của hắn mà dừng lại, trái lại khí thế càng tăng mạnh, từng người điều khiển tọa kỵ lao về trước.
Một con thú sừng máu bên trên là một người trung niên với đầu lâu nứt toác, con mắt lóe ánh đỏ, tay cầm kích lớn đỏ lòm đâm thẳng tới, hắn chính là kẻ cầm đầu.
Bên cạnh hắn còn có mấy người với tọa kỵ lớn như núi, từng con lấp lóe ánh sáng đỏ đậm đầy hung dữ và chẳng thiếu máu tanh, tất cả đồng loạt triển khai bí pháp giết về thanh niên phía trước.
"Ầm!"
Hàng trăm cành liễu bay múa, hàng loạt ánh sáng hoàng kim rạng ngời chặn đứng đám người này, những gợn sóng kinh người lan tỏa, sức chiến đấu Thiên Thần cũng không phải chỉ để nói chơi.
Loại chiến đấu ở cấp bậc này đủ khiến thiên địa sập lún nổ nát, chắc chắn sẽ hủy hết cả vùng núi nơi đây, những cây cổ mộc san sát nơi xa cũng không thoát khỏi số phận.
Nhưng, nơi này có rất nhiều di tích, có rất nhiều trận pháp cổ đại được lưu lại cho nên cũng không dễ hủy như vậy.
Quả nhiên, trên mặt đất tỏa ra những ký hiệu thần bí ổn định lại cả dãy núi, bảo vệ cả vùng non sông này.
Thạch Hạo kinh ngạc, đây không phải là cốt văn của kỷ nguyên này mà là một đạo phù thần bí hơn một kỷ nguyên trước.
"Răng rắc!"
Trong màn chớp đan dệt, trong cơn quyết đấu bảo thuật thì hàng trăm cành liễu vàng bao phủ và giam cầm lại một ít bí bảo trong hư không.
Mà Thạch Hạo lại như một con mãnh hổ, toàn thân là lốm đốm điểm vàng chiếu sáng cả hư không nơi đây, tay hắn cầm tiên kiếm Đại La đơn độc đỡ lấy đòn đánh của tên đầy lĩnh kia.
"Keeng!"
Tia lửa văng tung tóe, kích lớn đỏ lòm bị kiếm thai chém trúng gần như gãy lìa, thanh kích bị lực phản chấn uốn cong cắt đứt gan bàn tay của tên Thiên Thần ấy, huyết dịch chảy xối xả.
Hai người đều giật nảy mình.
Thạch Hạo nhìn về thanh đại kích đó đầy kinh ngạc, không thể chém đứt, nên biết thanh kiếm thai trong tay của hắn vô cùng sắc bén, thứ gì cũng có thể chém lìa, được chế tạo từ rất nhiều loại tiên kim.
Rất nhanh hắn liền hiểu, vũ khí của đối phương cũng rất đặc biệt, có phù văn cấp Giáo chủ, từng được đại nhân vật tế luyện qua, là binh khí đạt cấp chuẩn Giáo chủ.
"Xoẹt!"
Tên cầm đầu kia càng kinh ngạc hơn cả Thạch Hạo thế nhưng cũng không quá sững người, hắn có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, trong chớp mắt bị đại kích chém ngược lại thì cánh tay xoay chuyển, lưỡi kích đỏ tươi lệch sang ngang, cốt văn ngàn vạn nhấn chìm nơi Thạch Hạo đứng.
Thạch Hạo khẽ chấn kiếm thai và vận chuyển phù văn Luân hồi, đây chính là bảo thuật chí tôn của hắn, dựa vào thanh kiếm thai để triển khai ra ngoài.
"Keeng!"
Tiên kiếm Đại La va chạm với kích lớn đỏ lòm ấy, lần nữa nó lại tạo thêm một vết chém thật sâu, khi cốt văn tỏa ra thì lan khắp bốn phía, bao phủ lấy tên cầm đầu này.
Nhưng, đại kích kia cũng rất bất phàm, có phù văn Giáo chủ lao ra làm suy yếu sức mạnh Luân hồi.
Nhưng dù vậy thì người đàn ông kia ngay lập tức đầu bạc trắng xóa, già nua đi không ít, tinh lực trong nháy mắt giảm mạnh, dần dần rời khỏi đỉnh cao của nhân sinh.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo lần nữa nhấc kiếm, hắn đánh mạnh về trước, phù văn Luân hồi cuộn trào.
"Keeng!"
Người đàn ông há miệng phun ra một lá bùa màu đen chẳng có chút đặc biệt nào, thế nhưng khi kiếm thai chém trúng thì nó ngay lập tức nổ tung tựa như là vầng thái dương đen ngòm nổ mạnh, lập tức nơi đây tả tơi và đầy rối bời.
Khí huyết của Thạch Hạo cuộn trào, ngoại trừ số ít như đám Ninh Xuyên ra thì đây là lần đầu tiên Thạch Hạo đối mặt với Thiên Thần có sức chiến đấu như thế này, rất ít hắn rơi vào thế bị dộng và không thể phản công ngay lập tức.
Tưng....!
Tiếng kiếm reo ngân vang, Thạch Hạo dù cho có rối bời thì kiếm thai vẫn thẳng tắp đâm tới mi tâm của người đàn ông này.
"Keeng!"
Đại kích chắn ngang trước người đỡ lấy mũi kiếm, thế nhưng thanh kích này không cách nào cứng rắn được nữa nên bị đánh gãy, một chiêu kiếm chém lìa nửa thanh.
Tiếp đó Thạch Hạo vọt nhanh tới, trường kiếm vẫn đâm thẳng, cốt văn tăng gấp bội, ánh sáng rực rỡ như sao chổi vụt ngang trời đem, vẻ chói mắt tới mức không cách nào mở mắt được.
Bên cạnh, những người khác hô quát và đồng loạt ra tay ngăn cản, thế nhưng hàng trăm cành liễu vàng óng kia kết thành tấm lưới bao phủ lấy nơi này, giam cầm nơi đây thành một khu vực riêng biệt khiến người khác không cách nào tới gần được.
"Keeng!"
Nửa thanh kích còn lại người này ném mạnh tới va chạm với kiếm thai, đồng thời há miệng phun tiếp ra một luồng ánh sáng, đó chính là tinh khí vốn có được ngưng tụ từ đạo hạnh của hắn.
Kiếm thai bị chặn đứng, bị một nguồn sức mạnh vô hình ngăn lại.
Người này ngay lập tức rút lui về sau, mặc dù hắn là cường nhân bách chiến bất tử thế nhưng cũng không dễ mà vứt bỏ tính mạng của mình, có thể còn sống thì đương nhiên phải rút lui.
"Xoẹt!"
Nhưng mà, Thạch Hạo dũng mạnh tiến vào chứ chẳng hề buông tha, hắn chém ra một chùm sáng rồi mạnh mẽ đột phá vòng vây, tiếp đó xoay chuyển thanh kiếm thai trong tay.
"Bụp!"
Mưa máu tung tóe, đồng thời tên cầm đầu há miệng phun ra một múi tên máu và thiêu đốt cơ thể hòng bảo hộ nguyên thần mình.
Xoẹt!
Đáng tiếc, một ánh kiếm đảo qua, đầu lâu của hắn bay vút lên rồi nổ tung trong hư không, nguyên thần không cách nào bỏ trốn được.
Những người bên cạnh đều bị chấn nhiếp cả, không nghĩ tới người trẻ tuổi này lại lợi hại như thế, trên người bọn họ có bí bảo nên có thể nhận biết được tuổi tác cùng cảnh giới của người trẻ tuổi này.
Người trẻ tuổi này cũng chỉ trên dưới hai mươi nên cũng chưa đạt tới cảnh giới Thiên Thần, ấy vậy lại có sức chiến đấu kinh khủng như thế, có thể giết chết thủ lĩnh của mình.
Biến này quá nhanh, kết quả đều nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Trên thực tế, Thạch Hạo rất giật mình, sau khi hắn Thánh tế xong thì thực lực có thể sánh vai với Thiên Thần, hơn nữa bản thân lại trải qua Lôi kiếp cùng với ba luồng tiên khí nên mới dũng cảm chém giết cảnh giới này.
Giống như tu sĩ Lâm Thiên vực ngoại kia, hắn có thể khiến cho Thiên Thần của mấy trăm châu câm nín như thế, ít người có thể tiếp được mười chiêu, cho nên Thạch Hạo tự nhiên cũng có sức chiến đấu như thế.
Chỉ là, hắn không nghĩ tới người này lại mạnh như thế, có thể liên tiếp ngăn cản mấy lần tuyệt sát của hắn.
"Rất mạnh!" Thạch Hạo tự nhủ, lúc này chỉ vừa mới tiến vào nơi sâu Cấm khu mà đã gặp phải một đám người mạnh mẽ như thế nên khiến hắn hoảng sợ.
Nhưng khi lọt vào tai của những người kia tựa như là một sự mỉa mai, một người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi mà đã có thể giết chết thủ lĩnh của bọn họ, quả thật bọn họ chẳng biết nói gì cả.
"Giết!"
Có người hét lớn, đồng thời cả nhóm người lấy ra những viên đá với các máu sắc sặc sỡ và bố trí trận pháp hòng giết chết cho bằng được Thạch Hạo, nên biết đây chính là một nhóm Thiên Thần, trận pháp mà bọn họ liên thủ bố trí tuyệt không hề tầm thường.
Chỉ là, Thạch Hạo làm sao ngồi chờ chết được, trong phút chốc, cánh Côn bằng giang rộng rồi tăng tốc độ tới cực hạn, tiếp là vận dụng hàng loạt bảo thuật của bản thân, triển khai truy sát đầy máu tanh nơi này.
"Các ngươi là người như thế nào, vì sao lại biết được ta tới từ ba ngàn châu và còn ra tay giết ta nữa?"
"Ta với các ngươi không thù không oán, ta chỉ muốn tìm tòa thành cổ kia mà thôi, chưa hề trêu chọc gì các ngươi cả, vì sao lại muốn giết ta?"
Thạch Hạo liên tục quát hỏi, hắn không biết vì sao mình lại đắc tội với những người này.
Nhưng mà, cả đám người chẳng hề nói năng gì, thay vào đó là đồng loạt xuất thủ.
"Bụp!"
Một người bị bổ thành hai, máu tươi lênh láng, ngay cả con tọa kỵ bên dưới cũng liên đới và bỏ mạng theo.
"Phụt!"
Đầu lâu của tên còn lại bay vút lên cao và rơi xuống ngoài mười mấy trượng.
...
Thạch Hạo đại khai sát giới nơi này, đã có người muốn đối phó hắn thì hắn tất nhiên sẽ ra tay trả lại.
Nhưng người này đều là kẻ liều mạng thế nhưng lại sợ bị giết nên bắt đầu bỏ chạy.
Thế nhưng, Thạch Hạo quyết tâm không muôn lưu lại bất kỳ ai, tiếp đó hắn phân ra sáu bảy bộ linh thân rồi đuổi theo giết sạch.
Kết quả, không một ai có thể chạy thoát, toàn bộ bị giết sạch.
"Tại sao?" Thạch Hạo hỏi lớn.
Nhưng, những người này đều xuất hiện những điểm dị thường, con mắt biến đỏ như máu tựa như đã nhập ma, bọn họ gào thét điên cuồng, tuyệt không sợ chết.
Thạch Hạo phát hiện, con mắt của những người này rất kỳ lạ, những đặc tính của con mắt này lại rất giống với những con mắt được sương mù bao phủ khi hắn mộng về Tiên cổ kia.
Thời khắc này, máu huyết của Thạch Hạo sục sôi, trước đây không lâu nhóm bằng hữu vừa mới bỏ mạng mà hắn chỉ biết đứng nhìn, hiện giờ sát ý trong lòng tăng mạnh.
Hắn cố nén lửa giận rồi bắt lấy một tên, muốn tìm kiếm nguyên thần thế nhưng kẻ này lại tự thiêu đốt nguyên thần và nổ tung, suýt nữa thì thương tổn tới hắn.
Một lát sau, Thạch Hạo chẳng hề lưu tình, trường kiếm chém về trước, tuy rằng đám người này như hóa điên thế nhưng từng tên lần lượt bị Thạch Hạo đánh gục, không một ai thoát được.
"Gần rồi, ta cách bọn họ không còn xa nữa!" Thạch Hạo cắn răng, cảm thấy mình cách những kẻ địch kia không còn xa nữa.
Hắn sẽ không bao giờ quên tình cảnh mà đám anh tài ở Tiên cổ kia chết đi, mỗi khi nhớ tới thì lòng đều quặn đau.
"Ta tới gần Biên hoang rồi à, địch thủ đã vượt ải thành công?"
Thạch Hạo lẩm bẩm, hơn nữa vào lúc này hắn chợt rùng mình một cái.
Chẳng lẽ, Biên hoang đã bị công phá, những người kia đã xông vào đây?
Hắn nghĩ tới trận chiến chém giết đầy gian nan với một viên Tròng mắt không lâu trước đây, viên Tròng mắt này từng nói, đại quân của bọn chúng sẽ rất nhanh lại đây, hơn nữa sẽ không còn xa.
Thạch Hạo bị ý nghĩ của mình dọa cho sợ hãi, Biên hoang đã bị công phá, lẽ nào cục diện khắp nơi là khói lửa, thiên hạ đại loạn sẽ được mở ra từ đây ư?
Nếu như thế thì chắc chắn là một đại họa, thời loạn lạc sẽ tới rồi.
Thạch Hạo cảm thấy thân thể chợt lạnh lẽo, hắn cũng chưa có chuẩn bị kỹ, chưa hề bước tới bước đỉnh cao, nếu như cứ vậy đối đầu với những sinh linh kia thì có thể sẽ như đám Hoàng nữ hay không, mang theo lòng không cam vì bị bóp chết khi chưa trưởng thành?
Hắn không cam, những việc mộng về Tiên cổ vẫn như đang ở trước mắt, hắn muốn báo thù cho những vị bằng hữu kia chứ không phải mình bị người khác xóa bỏ.
Thạch Hạo yên lặng ở nơi đây trong chốc lát, hắn suy nghĩ, hắn không hề xoay người bỏ chạy mà hóa thành một làn khói mỏng, một đường bay thật nhanh, hắn muốn tới xem thử, nơi sâu trong Cấm khu đã phát sinh việc gì, đến tột cùng ra sao.
Mấy ngày sau, Thạch Hạo không biết mình đã đi được bao nhiêu vạn dặm, vượt qua bao nhiêu núi sông, rốt cuộc thì hắn cũng tiến vào một nơi kỳ dị.
Cách rất xa thì hắn thấy được một tòa thành lớn nơi cuối chân trời, nó rộng lớn và hùng vĩ, tựa như là một thủ phủ của vị hoàng đế nào vậy.
"Đến rồi, ta đã tìm thấy nó rồi!" Vẻ mặt của Thạch Hạo đầy nghiêm túc, hắn rất muốn tới xem nơi đó đã phát sinh những biến cố gì.
Người đạt tới Thiên Thần cảnh như vầy thì đều rất đáng sợ, kinh nghiệm chém giết của bọn họ hơn xa người thường, sức chiến đấu cũng đầy đáng sợ.
Bởi vì, bọn họ là những cường giả được mài giũa trong tử vong.
Những Thiên Thần bình thường cũng đã cao cao tại thượng, đại biểu cho sự mạnh mẽ, thế nhưng đám người này lại là những con sói trong Thiên Thần nên càng khiến người khác khiếp sợ hơn.
Nhưng, Thạch Hạo cũng chẳng phải là hạng tầm thường, những gì hắn trải qua cũng không kém và chiến đấu với các cao thủ cũng đếm chẳng hết, ngay cả Thiên Thần tự tay hắn giết cũng không phải là số ít.
Hắn không chút chần chờ, sau lưng xuất hiện mấy cành liễu lấp lánh ánh hoàng kim lao nhanh về trước, đồng thời tay nắm tiên kiếm Đại La bổ mạnh lại.
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng chẳng hề kém ai, Thiên Thần bị hắn giết cũng chẳng hề ít hơn những người đối diện.
"Gào..." Những người kia vọt tới, cũng không vì sự bất phàm của hắn mà dừng lại, trái lại khí thế càng tăng mạnh, từng người điều khiển tọa kỵ lao về trước.
Một con thú sừng máu bên trên là một người trung niên với đầu lâu nứt toác, con mắt lóe ánh đỏ, tay cầm kích lớn đỏ lòm đâm thẳng tới, hắn chính là kẻ cầm đầu.
Bên cạnh hắn còn có mấy người với tọa kỵ lớn như núi, từng con lấp lóe ánh sáng đỏ đậm đầy hung dữ và chẳng thiếu máu tanh, tất cả đồng loạt triển khai bí pháp giết về thanh niên phía trước.
"Ầm!"
Hàng trăm cành liễu bay múa, hàng loạt ánh sáng hoàng kim rạng ngời chặn đứng đám người này, những gợn sóng kinh người lan tỏa, sức chiến đấu Thiên Thần cũng không phải chỉ để nói chơi.
Loại chiến đấu ở cấp bậc này đủ khiến thiên địa sập lún nổ nát, chắc chắn sẽ hủy hết cả vùng núi nơi đây, những cây cổ mộc san sát nơi xa cũng không thoát khỏi số phận.
Nhưng, nơi này có rất nhiều di tích, có rất nhiều trận pháp cổ đại được lưu lại cho nên cũng không dễ hủy như vậy.
Quả nhiên, trên mặt đất tỏa ra những ký hiệu thần bí ổn định lại cả dãy núi, bảo vệ cả vùng non sông này.
Thạch Hạo kinh ngạc, đây không phải là cốt văn của kỷ nguyên này mà là một đạo phù thần bí hơn một kỷ nguyên trước.
"Răng rắc!"
Trong màn chớp đan dệt, trong cơn quyết đấu bảo thuật thì hàng trăm cành liễu vàng bao phủ và giam cầm lại một ít bí bảo trong hư không.
Mà Thạch Hạo lại như một con mãnh hổ, toàn thân là lốm đốm điểm vàng chiếu sáng cả hư không nơi đây, tay hắn cầm tiên kiếm Đại La đơn độc đỡ lấy đòn đánh của tên đầy lĩnh kia.
"Keeng!"
Tia lửa văng tung tóe, kích lớn đỏ lòm bị kiếm thai chém trúng gần như gãy lìa, thanh kích bị lực phản chấn uốn cong cắt đứt gan bàn tay của tên Thiên Thần ấy, huyết dịch chảy xối xả.
Hai người đều giật nảy mình.
Thạch Hạo nhìn về thanh đại kích đó đầy kinh ngạc, không thể chém đứt, nên biết thanh kiếm thai trong tay của hắn vô cùng sắc bén, thứ gì cũng có thể chém lìa, được chế tạo từ rất nhiều loại tiên kim.
Rất nhanh hắn liền hiểu, vũ khí của đối phương cũng rất đặc biệt, có phù văn cấp Giáo chủ, từng được đại nhân vật tế luyện qua, là binh khí đạt cấp chuẩn Giáo chủ.
"Xoẹt!"
Tên cầm đầu kia càng kinh ngạc hơn cả Thạch Hạo thế nhưng cũng không quá sững người, hắn có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, trong chớp mắt bị đại kích chém ngược lại thì cánh tay xoay chuyển, lưỡi kích đỏ tươi lệch sang ngang, cốt văn ngàn vạn nhấn chìm nơi Thạch Hạo đứng.
Thạch Hạo khẽ chấn kiếm thai và vận chuyển phù văn Luân hồi, đây chính là bảo thuật chí tôn của hắn, dựa vào thanh kiếm thai để triển khai ra ngoài.
"Keeng!"
Tiên kiếm Đại La va chạm với kích lớn đỏ lòm ấy, lần nữa nó lại tạo thêm một vết chém thật sâu, khi cốt văn tỏa ra thì lan khắp bốn phía, bao phủ lấy tên cầm đầu này.
Nhưng, đại kích kia cũng rất bất phàm, có phù văn Giáo chủ lao ra làm suy yếu sức mạnh Luân hồi.
Nhưng dù vậy thì người đàn ông kia ngay lập tức đầu bạc trắng xóa, già nua đi không ít, tinh lực trong nháy mắt giảm mạnh, dần dần rời khỏi đỉnh cao của nhân sinh.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo lần nữa nhấc kiếm, hắn đánh mạnh về trước, phù văn Luân hồi cuộn trào.
"Keeng!"
Người đàn ông há miệng phun ra một lá bùa màu đen chẳng có chút đặc biệt nào, thế nhưng khi kiếm thai chém trúng thì nó ngay lập tức nổ tung tựa như là vầng thái dương đen ngòm nổ mạnh, lập tức nơi đây tả tơi và đầy rối bời.
Khí huyết của Thạch Hạo cuộn trào, ngoại trừ số ít như đám Ninh Xuyên ra thì đây là lần đầu tiên Thạch Hạo đối mặt với Thiên Thần có sức chiến đấu như thế này, rất ít hắn rơi vào thế bị dộng và không thể phản công ngay lập tức.
Tưng....!
Tiếng kiếm reo ngân vang, Thạch Hạo dù cho có rối bời thì kiếm thai vẫn thẳng tắp đâm tới mi tâm của người đàn ông này.
"Keeng!"
Đại kích chắn ngang trước người đỡ lấy mũi kiếm, thế nhưng thanh kích này không cách nào cứng rắn được nữa nên bị đánh gãy, một chiêu kiếm chém lìa nửa thanh.
Tiếp đó Thạch Hạo vọt nhanh tới, trường kiếm vẫn đâm thẳng, cốt văn tăng gấp bội, ánh sáng rực rỡ như sao chổi vụt ngang trời đem, vẻ chói mắt tới mức không cách nào mở mắt được.
Bên cạnh, những người khác hô quát và đồng loạt ra tay ngăn cản, thế nhưng hàng trăm cành liễu vàng óng kia kết thành tấm lưới bao phủ lấy nơi này, giam cầm nơi đây thành một khu vực riêng biệt khiến người khác không cách nào tới gần được.
"Keeng!"
Nửa thanh kích còn lại người này ném mạnh tới va chạm với kiếm thai, đồng thời há miệng phun tiếp ra một luồng ánh sáng, đó chính là tinh khí vốn có được ngưng tụ từ đạo hạnh của hắn.
Kiếm thai bị chặn đứng, bị một nguồn sức mạnh vô hình ngăn lại.
Người này ngay lập tức rút lui về sau, mặc dù hắn là cường nhân bách chiến bất tử thế nhưng cũng không dễ mà vứt bỏ tính mạng của mình, có thể còn sống thì đương nhiên phải rút lui.
"Xoẹt!"
Nhưng mà, Thạch Hạo dũng mạnh tiến vào chứ chẳng hề buông tha, hắn chém ra một chùm sáng rồi mạnh mẽ đột phá vòng vây, tiếp đó xoay chuyển thanh kiếm thai trong tay.
"Bụp!"
Mưa máu tung tóe, đồng thời tên cầm đầu há miệng phun ra một múi tên máu và thiêu đốt cơ thể hòng bảo hộ nguyên thần mình.
Xoẹt!
Đáng tiếc, một ánh kiếm đảo qua, đầu lâu của hắn bay vút lên rồi nổ tung trong hư không, nguyên thần không cách nào bỏ trốn được.
Những người bên cạnh đều bị chấn nhiếp cả, không nghĩ tới người trẻ tuổi này lại lợi hại như thế, trên người bọn họ có bí bảo nên có thể nhận biết được tuổi tác cùng cảnh giới của người trẻ tuổi này.
Người trẻ tuổi này cũng chỉ trên dưới hai mươi nên cũng chưa đạt tới cảnh giới Thiên Thần, ấy vậy lại có sức chiến đấu kinh khủng như thế, có thể giết chết thủ lĩnh của mình.
Biến này quá nhanh, kết quả đều nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Trên thực tế, Thạch Hạo rất giật mình, sau khi hắn Thánh tế xong thì thực lực có thể sánh vai với Thiên Thần, hơn nữa bản thân lại trải qua Lôi kiếp cùng với ba luồng tiên khí nên mới dũng cảm chém giết cảnh giới này.
Giống như tu sĩ Lâm Thiên vực ngoại kia, hắn có thể khiến cho Thiên Thần của mấy trăm châu câm nín như thế, ít người có thể tiếp được mười chiêu, cho nên Thạch Hạo tự nhiên cũng có sức chiến đấu như thế.
Chỉ là, hắn không nghĩ tới người này lại mạnh như thế, có thể liên tiếp ngăn cản mấy lần tuyệt sát của hắn.
"Rất mạnh!" Thạch Hạo tự nhủ, lúc này chỉ vừa mới tiến vào nơi sâu Cấm khu mà đã gặp phải một đám người mạnh mẽ như thế nên khiến hắn hoảng sợ.
Nhưng khi lọt vào tai của những người kia tựa như là một sự mỉa mai, một người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi mà đã có thể giết chết thủ lĩnh của bọn họ, quả thật bọn họ chẳng biết nói gì cả.
"Giết!"
Có người hét lớn, đồng thời cả nhóm người lấy ra những viên đá với các máu sắc sặc sỡ và bố trí trận pháp hòng giết chết cho bằng được Thạch Hạo, nên biết đây chính là một nhóm Thiên Thần, trận pháp mà bọn họ liên thủ bố trí tuyệt không hề tầm thường.
Chỉ là, Thạch Hạo làm sao ngồi chờ chết được, trong phút chốc, cánh Côn bằng giang rộng rồi tăng tốc độ tới cực hạn, tiếp là vận dụng hàng loạt bảo thuật của bản thân, triển khai truy sát đầy máu tanh nơi này.
"Các ngươi là người như thế nào, vì sao lại biết được ta tới từ ba ngàn châu và còn ra tay giết ta nữa?"
"Ta với các ngươi không thù không oán, ta chỉ muốn tìm tòa thành cổ kia mà thôi, chưa hề trêu chọc gì các ngươi cả, vì sao lại muốn giết ta?"
Thạch Hạo liên tục quát hỏi, hắn không biết vì sao mình lại đắc tội với những người này.
Nhưng mà, cả đám người chẳng hề nói năng gì, thay vào đó là đồng loạt xuất thủ.
"Bụp!"
Một người bị bổ thành hai, máu tươi lênh láng, ngay cả con tọa kỵ bên dưới cũng liên đới và bỏ mạng theo.
"Phụt!"
Đầu lâu của tên còn lại bay vút lên cao và rơi xuống ngoài mười mấy trượng.
...
Thạch Hạo đại khai sát giới nơi này, đã có người muốn đối phó hắn thì hắn tất nhiên sẽ ra tay trả lại.
Nhưng người này đều là kẻ liều mạng thế nhưng lại sợ bị giết nên bắt đầu bỏ chạy.
Thế nhưng, Thạch Hạo quyết tâm không muôn lưu lại bất kỳ ai, tiếp đó hắn phân ra sáu bảy bộ linh thân rồi đuổi theo giết sạch.
Kết quả, không một ai có thể chạy thoát, toàn bộ bị giết sạch.
"Tại sao?" Thạch Hạo hỏi lớn.
Nhưng, những người này đều xuất hiện những điểm dị thường, con mắt biến đỏ như máu tựa như đã nhập ma, bọn họ gào thét điên cuồng, tuyệt không sợ chết.
Thạch Hạo phát hiện, con mắt của những người này rất kỳ lạ, những đặc tính của con mắt này lại rất giống với những con mắt được sương mù bao phủ khi hắn mộng về Tiên cổ kia.
Thời khắc này, máu huyết của Thạch Hạo sục sôi, trước đây không lâu nhóm bằng hữu vừa mới bỏ mạng mà hắn chỉ biết đứng nhìn, hiện giờ sát ý trong lòng tăng mạnh.
Hắn cố nén lửa giận rồi bắt lấy một tên, muốn tìm kiếm nguyên thần thế nhưng kẻ này lại tự thiêu đốt nguyên thần và nổ tung, suýt nữa thì thương tổn tới hắn.
Một lát sau, Thạch Hạo chẳng hề lưu tình, trường kiếm chém về trước, tuy rằng đám người này như hóa điên thế nhưng từng tên lần lượt bị Thạch Hạo đánh gục, không một ai thoát được.
"Gần rồi, ta cách bọn họ không còn xa nữa!" Thạch Hạo cắn răng, cảm thấy mình cách những kẻ địch kia không còn xa nữa.
Hắn sẽ không bao giờ quên tình cảnh mà đám anh tài ở Tiên cổ kia chết đi, mỗi khi nhớ tới thì lòng đều quặn đau.
"Ta tới gần Biên hoang rồi à, địch thủ đã vượt ải thành công?"
Thạch Hạo lẩm bẩm, hơn nữa vào lúc này hắn chợt rùng mình một cái.
Chẳng lẽ, Biên hoang đã bị công phá, những người kia đã xông vào đây?
Hắn nghĩ tới trận chiến chém giết đầy gian nan với một viên Tròng mắt không lâu trước đây, viên Tròng mắt này từng nói, đại quân của bọn chúng sẽ rất nhanh lại đây, hơn nữa sẽ không còn xa.
Thạch Hạo bị ý nghĩ của mình dọa cho sợ hãi, Biên hoang đã bị công phá, lẽ nào cục diện khắp nơi là khói lửa, thiên hạ đại loạn sẽ được mở ra từ đây ư?
Nếu như thế thì chắc chắn là một đại họa, thời loạn lạc sẽ tới rồi.
Thạch Hạo cảm thấy thân thể chợt lạnh lẽo, hắn cũng chưa có chuẩn bị kỹ, chưa hề bước tới bước đỉnh cao, nếu như cứ vậy đối đầu với những sinh linh kia thì có thể sẽ như đám Hoàng nữ hay không, mang theo lòng không cam vì bị bóp chết khi chưa trưởng thành?
Hắn không cam, những việc mộng về Tiên cổ vẫn như đang ở trước mắt, hắn muốn báo thù cho những vị bằng hữu kia chứ không phải mình bị người khác xóa bỏ.
Thạch Hạo yên lặng ở nơi đây trong chốc lát, hắn suy nghĩ, hắn không hề xoay người bỏ chạy mà hóa thành một làn khói mỏng, một đường bay thật nhanh, hắn muốn tới xem thử, nơi sâu trong Cấm khu đã phát sinh việc gì, đến tột cùng ra sao.
Mấy ngày sau, Thạch Hạo không biết mình đã đi được bao nhiêu vạn dặm, vượt qua bao nhiêu núi sông, rốt cuộc thì hắn cũng tiến vào một nơi kỳ dị.
Cách rất xa thì hắn thấy được một tòa thành lớn nơi cuối chân trời, nó rộng lớn và hùng vĩ, tựa như là một thủ phủ của vị hoàng đế nào vậy.
"Đến rồi, ta đã tìm thấy nó rồi!" Vẻ mặt của Thạch Hạo đầy nghiêm túc, hắn rất muốn tới xem nơi đó đã phát sinh những biến cố gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.