Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 415: Dược Đô

Thần Đồng

10/03/2016

Rời đi Hoàng Đô, dù là Cửu đầu sư tử hay là đám Hỏa Linh Nhi cũng đề cao cảnh giác, bởi vì họ nhận được tin tức rằng có người sẽ ra tay đối phó với đám Thạch Hạo.

Tường thành hùng vĩ, mặt trời đỏ từ từ hạ xuống phía Tây cuối đường chân trời, đến lúc này bọn nó cũng chưa bị tập kích.

Dù khi qua đêm ở một khách sạn trong một tòa thành nhỏ cũng không có bất ngờ gì cả, vô cùng yên tĩnh, phiền phức như dự đoán không hề xuất hiện.

"Ồ, nhận được bẩm báo, có người tới Huyết Thần lâu trả một số tiền lớn để mua đầu của ngươi, nhưng điện sát thủ này cũng chưa có tiếp nhận và trả lại những phù cốt kia." Hỏa Linh Nhi nhận được tin tức.

Mọi người thở dài, điện sát thủ này ở trong Hoang Vực vô cùng nổi danh vậy mà cũng kiêng kỵ Thạch Hạo, không dám động thủ với nó khiện họ kinh ngạc.

"Uy danh của Thạch huynh lan xa, khiến người khác bội phục mà." Hai huynh đệ của Tam Nhãn tộc trong lòng đều chấn động, Huyết Thần lâu không phải là nơi bình thường, những sát thủ này đều đến từ các tộc, mạnh mẽ và kinh người.

Nghe đồn, nhiều năm trôi qua nhưng có rất ít tin tức về sự thất bại của bọn họ, thậm chí ở thời cường thịnh ngay cả đầu của Tôn giả cũng dám chém!

"Không có chuyện ngoài ý muốn gì là tốt rồi!" Nói gì đi nữa thì mọi người cũng vô cùng vui vẻ, không một ai mong muốn lúc nào cũng phải sinh sống trong sát phạt, sát thủ lui bước tự nhiên là một chuyện tốt.

Liệt Trận Vương cảnh, một cột mốc rất khó để đột phá, Thạch Hạo muốn rút ngắn thời gian bước vào tầng thứ cao hơn thì chắc chắn phải sử dụng phương thuốc tổ truyền kia.

Hiện tại, thiếu nhất chính là các loại đan dược, điều cấp thiết nhất tự nhiên là thu gom rồi đủ toàn bộ.

"Hỏa quốc có những danh sơn đại xuyên, ta nghĩ tự mình tới đó để hái thuốc." Thạch Hạo thỉnh giáo Hỏa Linh Nhi.

"Đi tới những danh sơn đại xuyên, thu gom linh dược không nhất định phải tới những nơi như thế, cứ bỏ giá cao là có thể mua được." Hỏa Linh Nhi nói, dược sư tinh thông việc chế thuốc thì làm sao có thì giờ đi hái thuốc chứ, đều có người chuẩn bị riêng cho họ.

"Đi Dược đô!" Cửu đầu sư tử nói, về việc này thì nó rất hiểu, dù sao thì xuất thân và lai lịch của nó rất kinh người.

Dược đô, là một địa phương cực kỳ nổi tiếng, truyền thừa lâu đời từ thượng cổ mãi tới hiện tại, vô cùng nổi danh.

Đây không phải là môn phái nhưng lại có những quy củ tương tự, đó là một tòa thành cổ, tọa lạc ở trong Hỏa quốc, rất nhiều dược sư đều lui tới nơi đó tự nhiên có rất nhiều linh dược.

Truyền thuyết nói rằng đó là nơi sinh của Dược thần.

Trước đó, Thạch Hạo cũng không biết những vấn đề này, hiện tại nghe bọn chúng nói thì rất hứng thú nên quyết định tới đó để đổi lấy linh dược tăng lên cảnh giới bản thân.

"Ta cũng đi!" Đại Hồng Điểu nói, nó tới đây chính là để bái sư nhưng việc này cũng tiện đường, tổ địa của Hỏa quốc cũng nằm ở hướng đó.

Bọn nó cũng không có trì hoãn gì nữa, ngồi trên da Hư Không thú của Hỏa Linh Nhi, xé rách hư không như là tia chớp, tốc độ đạt tới mức tận cùng.

Cứ dựa vào tốc độ phi hành của bọn nó thì nhất định phải tốn một hai tháng, bởi vì vùng đất này quá mênh mông, đâu đâu cũng có đầm lớn đồng hoang, mênh mông vô ngần.

Hư Không thú, dù thời thượng cổ cũng cực kỳ ít ỏi, bất kể là xương hay là da của chúng đều có thể chế tạo những pháp khí không gian vô giá.

Hiện tại rất khó có thể bắt gặp Hư Không thú còn sống, vì vậy da thần thú mà có thể xé rách hư không để đi lại thì cực kỳ quý giá, giá trị không thể đo đếm được.

Cũng không biết bao lâu bọn nó từ trong hư không xuất hiện, vết rách màu đen ở phía sau từ từ khép lại.

"Có bảo bối thế này thì muốn đi đâu mà chả được, khiến người khác thật thèm mà." Đám di chủng Hỏa Nha và Đại Hồng Điểu đều chảy nước miếng.

Đây là một dãy núi bao phủ bởi mây mù, linh khí vô cùng sung túc, thấp thoáng có thể nghe được những tiếng hổ gầm vượn hú, những ác điểu và dị thú không ngừng qua lại.

Đây là nơi nào, không thể là Dược đô được, mọi người nhìn về phía Hỏa Linh Nhi lộ vẻ nghi hoặc.

"Khoảng cách xa quá, mặc dù có tọa độ nhưng da Hư Không thú cũng không thể xác định vị trí chính xác để đưa chúng ta đến đúng chỗ mình cần được, nhưng chắc hẳn cũng không sai lệch lắm đâu. Các ngươi nhìn đi, trong dãy núi này có thể nghe được mùi thuốc nói rõ rằng có không ít vườn thuốc, cho nên khoảng cách tới nơi chúng ta cần cũng không xa nữa."

Hỏa Linh Nhi phán đoán, chỉ về những ngọn núi gần đó.



Mọi người gật đầu đạp trên bảo cụ rồi bay khỏi dãy núi này thì tới một đồng bằng, sau khi vượt qua hơn trăm đặm thì thấy một tòa thành cổ, đó chính là Dược đô.

Ở bên ngoài thành trì có vườn thuốc các loại, không chỉ tràn ngập mùi thơm mà còn có linh khí lượn lờ, xem ra tất cả đều bất phàm.

Ngoài ra, cũng có một vài linh trùng vô cùng hiếm thấy đang chui rúc trong các lão dược.

"Ồ, đó chính là Hoàng Kim Dược diệp!" Chim loan năm màu kinh ngạc.

Trong vườn thuốc kia có một con bướm màu vàng đang bay lượn, cặp cánh vàng óng, cơ thể dài tới hơn ba thước, buông xuống những hào quang rực rỡ.

Những nơi nó bay qua thì những dược thảo bừng bừng sinh cơ, rất nhiều búp hoa tỏa ra, mùi thuốc nồng nặc.

Trong loài bướm có hai loại nổi danh nhất, một là Liệt Thiên Ma điệp có sức chiến đấu đến kinh người, còn một loại khác đó chính là Hoàng Kim Dược điệp này, có thể giúp cho linh dược càng sinh trưởng tốt hơn, ngoài ra có thể trợ giúp Dược sư luyện thuốc.

"Đây không phải là Hoàng Kim Dược điệp thuần huyết thế nhưng vậy cũng rất hiếm thấy rồi!" Hỏa Linh Nhi đánh giá.

Dưới thành trì đều là vườn thuốc, bị người khác khắc xuống trận pháp ngưng tụ tinh khí mười phương rồi dẫn vào trong để tẩm bổ cho những dược thảo.

"Ngoại trừ những nơi cấm địa của Đại Hoang ra, nghe đâu đây là nơi thích hợp nhất cho cây cỏ cùng sinh trưởng." Cửu đầu sư tử nói, hiển nhiên nó đã nghe được những truyền thuyết kia.

Dược thần sinh ra ở nơi đây, đồng thời cũng chết ở nơi đây, một thân tinh khí của ông bao quát các loại dược tính cuối cùng hóa thành mưa tỏa lên trên vùng đất này.

"Haizz, thời thượng cổ thiên kiêu quật khởi, các thánh tranh bá, ngay cả Dược Thần đô cũng phải chết, có thể thấy được vẻ huy hoàng và đáng sợ của thời đại đó đến cỡ nào."

Bọn nó đã tới gần thành cổ, tường thành rất thấp thậm chí có nơi bị sụp đổ, tàn tạ không thể tả, mà hai cánh cửa thành đã không còn từ lâu, trống trơn nơi đó.

Nhưng trong thành lại rất náo nhiệt, không hề có chút dấu hiệu của sự hoang vu.

Từ thượng cổ cho tới giờ, Dược đô đã trở thành thánh địa một phương, tường thành này tuy sụp thế nhưng không hề ảnh hưởng gì tới bên trong.

Trên thực tế, người nơi đây không phải là không có khả năng xây dựng lại chẳng qua là cảm thấy không cần thiết, Dược đô không cần tường thành bảo vệ, tường cổ cũng chỉ là những vết tích ghi lại quá khứ mà thôi.

Vừa mới vào thành cổ liền nồng nặc toàn mùi thuốc, đứng trong khí linh dược này khiến cho bọn nó thư thái cả người.

"Ồ, đây là linh dược thụ?" Hỏa Nha đờ ra.

Bên cạnh đường lớn trong thành có một cây cổ thụ, mọi người ôm cũng không hết được thân của nó, có một loại thứ tang thương cổ xưa, lá xanh khắp cây tỏa ra ánh sáng xanh lục, ngoài ra còn có mấy búp hoa khổng lồ lưu chuyển hào quang óng ánh tỏa ra hương thơm thơm ngát.

Hỏa Nha nghe được một truyền thuyết, trong Dược đô có một vài cổ dược xảy ra biến dị, có linh thảo phát triển thành cây lớn, sinh trưởng rất lâu năm.

"Đám linh thảo này sống hơn nghìn năm cuối cùng không có hóa thành Thánh dược mà ngược lại dần dần thông linh trở thành một cây dược thụ."

Cũng có không ít lão dược sinh sống trong thời gian rất lâu, có cả những cổ dược sống cả vạn năm, Nhưng có thể cao thành cây, không còn như trước kia nữa thì rất hiếm thấy.

Nghe đâu đám linh thảo này bị sét đánh, ai ngờ đạt được sự gột rửa của một vũng Lôi Kiếp dịch rồi xảy ra biến dị cho nên mới thành như vậy.

Thạch Hạo tự nhiên biết độ quý giá của Lôi Kiếp dịch, năm đó khi ở Bổ Thiên các, Mộ Viêm lão tổ đã dạy nó lôi pháp, đã từng dẫn theo nó tiến vào trong tầng mây ngày Vũ Thiên để luyện hóa Lôi Kiếp dịch, vô cùng hung hiểm và rất khó đạt được.

Trước đó, Mộ Viêm lão tổ cũng chỉ mới luyện hóa được có một giọt mà thôi.

Đám linh thảo này đạt được cả một vũng Lôi Kiếp dịch gột rửa, đúng là tạo hóa vô cùng lớn!

"Nó không phải là thánh dược nhưng hiểu quá cũng chẳng kém thánh dược, trọng yếu hơn chính là, nó có sức chiến đấu rất mạnh mẽ." Hỏa Linh Nhi nói.

Mọi người giật mình, sau khi hiểu rõ lai lịch của cái cây này thì không ngưng vây quanh quan sát.



Ngay cả Vân Hi xuất thân từ Thái Cổ Thần Sơn, từng thấy rất nhiều kỳ dược mà cũng lộ vẻ kinh sợ, không ngừng đánh giá cái cây này.

Cành lá xum xuê, xanh tươi um tùm, cao tới hơn trăm mét, vỏ cây nứt nẻ cứ như là vảy rồng, ánh xanh từ lá cây không ngừng buông xuống.

Mọi người nghe được một luồng thơm ngát, gần như là thất thần.

Ngoài ra, mấy cành cây óng ánh của linh dược thụ này rủ xuống chạm vào cơ thể bọn nó liền phát ra hào quang.

Thạch Hạo thất kinh, nó đã tỉnh lại thế nhưng chưa cảm nhận được sát ý nên cũng không hề chống cự.

Rất nhanh, đám người Cửu đầu sư tử, Hỏa Nha cũng tỉnh lại, thán phục không thôi, cây cổ thụ này sức chiến đấu chắc chắn không thấp!

Hỏa Linh Nhi giải thích: "Bất kỳ người nào tiến vào Dược đô đều sẽ bị linh dược thụ này kiểm tra, nó có thể xác định được những ai có ý định phá họi nơi đây."

Cửu đầu sư tử gật đầu, nói: "Ta cũng từng nghe qua, ngoài ra còn nghe được, búp hoa mọc từ linh dược thụ này là bảo vật chỉ đứng sau thánh dược mà thôi."

"Các ngươi cũng biết không ít đó nhỉ." Có người đứng bên cạnh cười nói, lúc này đã vào thành nên đường phố rất nhiều người.

"Đáng tiếc, hàng năm lão dược thụ này chỉ kết có mấy đóa hoa mà thôi, mỗi lần đấu giá đều là trên trời cả, người bình thường không thể nào mua nổi." Có người than thở.

Quả nhiên ở trên cây này có mấy búp hoa, màu sắc không giống nhau, óng ánh rực rỡ tỏa ra hào quang.

Sau khi vào thành, đám người Thạch Hạo không ngừng quay trái quay phải, các loại linh dược đều có, hương thơm các dược thảo hòa quyện lẫn nhau.

"Dược đô đúng là nơi tốt mà." Bọn nó xúc động.

"Bán thần thảo đây, một pháp khí thánh nhân là có thể tra đổi." Cách đó không xa có người đang bày sạp mua bán.

Việc này khiến cho đám người Đại Hồng Điểu nghe thấy trợn tròn mắt, thật sự có thần thảo?

"Tới đây thì cần phải tinh mắt đấy, bản thân phải cẩn thận phân biệt." Có người nhắc nhở.

Mấy người lập tức rõ ràng, mặc dù là Dược đô nhưng cũng có một vài cây vỏ hữu danh vô thực được bày bán, đương nhiên cũng sẽ có những kỳ dược độc nhất vô nhị xuất hiện.

"Hoàng Kim Dược điệp có một không hai, chỉ có hai con này, muốn mua thì nhanh chóng ra giá." Bên kia, có lão già ông một bình ngọc đang rao bán.

Đám người Thạch Hạo quay lại quan sát, chỉ thấy trong bình ngọc có hai con sâu, bọn nó nhìn thấy thế thì chẳng biết nói gì nữa.

"Chàng trai trẻ, chưa nghe qua câu phá kén thành bướm à, đây chính là hình dáng khi còn nhỏ của Hoàng Kim Dược điệp, còn chưa lột xác đấy." Lão già cười híp mắt.

"Lừa con nít hả, chỉ là hai con sâu mà dám lừa người à!" Đại Hồng Điểu tức giận.

Lão già bình tĩnh một chút lúng túng cũng chẳng có, nói: "Ta cũng không nói bậy, thế gian này đúng là có thể tìm thấy một con Hoàng Kim Dược điệp thật sự, nhất định sẽ ở trong Dược đô, nhưng để tìm con sâu như thế này thì cực kỳ hiếm."

Bọn nó cũng không có dừng lại tiếp tục tiến tới, nơi đây có một khu vườn thuốc nhỏ, rất nhiều người đang đứng xếp hàng chờ luyện thuốc, vô cùng quy củ, làm người khác giật mình chính là luyện thuốc lại là một gốc cây.

"Chuyện gì thế?" Đám người Thạch Hạo giật mình.

Trên gốc cây có một đóa hoa giống như là lò thuốc lấp lóe màu đồng xanh, đồng thời cũng có thể phát sáng bốc lên hỏa diễm. Người xếp hàng sau khi để những dược thảo vào thì cái hoa đỉnh đồng thau kia bắt đầu luyện chế, hết sức kinh người.

Một bà lão giải thích cho bọn nó, nói: "Đây là một cây dược đằng thần thánh trong Dược đô này, hoa của nó giống như là đỉnh đồng thau vậy, đồng thời nó hấp thu một chùm Thần Hỏa từ trên trời giáng xuống khiến nó lột xác cuối cùng thông linh, có thể giúp người luyện thuốc."

"Có chuyện như vậy nữa à?" Đám người Thạch Hạo khiếp sợ, phát hiện Dược đô rất thần bí, muốn ở lại thêm một thời gian nữa để tìm hiểu kỹ ngọn ngành nơi đây.

"Các ngươi tới thật đúng lúc, thêm vài ngày nữa nơi đây nói không chừng sẽ có cổ dược chí bảo thần thánh xuất hiện, chuyện này rất đáng để góp vui đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook