Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 634: Được pháp môn

Thần Đồng

12/01/2017

Dòng sông chảy chầm chậm trên trời cao, cứ như là rượu tiên nước thánh lấp lánh óng ánh. Chỉ là bên trong lơ lững vài bộ Thần thi, phá hết cả khung cảnh tuyệt đẹp của dòng sông.

Thạch Hạo đứng ở nơi này, lặng yên cảm ngộ, lần này hắn thu hoạch rất lớn, sức mạnh lôi đình đột phá ràng buộc siêu thoát khỏi hạn chế của bảo thuật Toan Nghê, bước ra một bước dài.

Hắn tĩnh như bàn thạch, một khi động thì tia chớp quấn quanh thân thể, mỗi lỗ chân lông đều tỏa ra điện quang, pháp lực lôi điện đầy thần bí và mạnh mẽ.

"Thật mạnh!" Ngay cả hắn cũng thầm than.

Nắm giữ nó thì sức chiến đấu chắc chắn sẽ tăng gấp bội, lôi đình là một trong những sức mạnh đáng sợ nhất thế gian, đạt tới cực điểm thì có thể khiến nhân gian biến sắc.

Nên biết, Ma tôn vô thượng cũng phải chết bên trong lôi đình Tiên đạo, trời xanh hạ xuống kiếp nạn, dùng sấm sét cấm kỵ giết chết, 'thân tử đạo tiêu'.

Trước kia, tuy Thạch Hạo tu lôi đình thế nhưng cũng chỉ là khung sườn bên trong bảo thuật Toan Nghê, không cách nào siêu thoát được. Cho tới lúc này thì hắn mới đột phá, bước ra một bước cực kỳ trọng yếu kia.

"Sau khi siêu thoát thì có thể tiến vào lĩnh vực Lôi điện vô thượng rồi, sẽ giúp cho môn thần thông này không ngừng tiến hóa."

Hắn có dã tâm, không ngừng nghiên cứu tìm hiểu pháp môn Lôi đình, khiến các phù vãn sấm chớp đều dung hợp lại với nhau, khai sáng ra thần thông cấm kỵ không hề kém với Thập đại bảo thuật của thế gian.

Đặc biệt là, hiện tại hắn không thể sử dụng pháp và đạo của hạ giới để tránh bị người phát giác, cho nên bản thân cần phải đột phá, diễn biến mở ra một thần thông khác.

Một cặp mắt màu bạc mở ra cứ như là mũi kiếm vậy, ở phía xa đang nhìn chằm chằm Thạch Hạo.

Thiên hà lấp lánh mang theo ánh sáng không ngừng chảy xuôi trong hư không, khiến cho những khu vực gần đó đều sáng rực.

Nhưng mà, ở nơi xa hơn sương mù vẫn thế, mờ ảo và tối tăm giống như những nơi khác ở đảo Ác Ma, tràn đầy vẻ thần bí.

Đó là một con mãnh thú không chút tiếng động tiến lại gần, sau đó đột nhiên bùng phát từ trời cao chạy tới, mang theo vô số tia điện màu bạc vồ giết về phía Thạch Hạo.

Trên đảo Ác Ma, hết thảy hung linh đều hiểu thuật lôi đình.

Thạch Hạo bình tĩnh xoay người lại, đã cảm ứng được con thú dữ này đang tiến lại gần từ lâu nên lập tức giơ tay, lòng bàn tay bay ra một dải lụa nhằm hướng con cự thú có cảnh giới Tôn giả kia.

Đây là một loài bò sát, thân hình trắng bạc, cặp mắt lạnh lẽo, đã sống mấy trăm năm trong khu vực này, cũng là cao thủ hiếm có trong cảnh giới Tôn giả.

Đảo Ác Ma có chân huyết Ma tôn, có sức mạnh lôi điện Tiên đạo nên tẩm bổ ra một vài sinh linh mạnh mẽ và thần bí, tràn ngập nguy hiểm và bất ngờ.

Nhưng mà, hai bên vừa va chạm thì con bò sát kia liền kêu thảm thiết, với đạo hạnh bốn trăm năm, một thân lôi điện màu bạc bị xuyên thủng, vảy giáp cả người bay tán loạn, đầm đìa máu tươi.

Nó không địch lại Thạch Hạo, vừa mới giao thủ đã bị thương nặng.

Thạch Hạo hóa chưởng thành đao, kèm theo đó là ánh chớp chém về trước, con thằn lằn màu bạc dài mười mấy trượng nhanh chóng tránh né đồng thời phun ra bảo cụ để ngăn cản.

Thế nhưng tất cả đều đã chậm, lôi điện như ánh đao kia chém xuống, phá tan bảo cụ, xuyên thủng lớp giáp da, chặt đứt nó thành hai nửa, máu tươi chảy xối xả.

Cuối cùng, ầm một tiếng, sức mạnh lôi điện nổ tung, con thằn lằn màu bạc với cảnh giới Tôn giả nát tan hóa thành tro tàn.

Dùng dao mổ trâu để cát tiết gà, oai phong của lôi đình không phải bình thường, Thạch Hạo rất hài lòng, hắn tiếp tục dọc theo thiên hà tiến về nơi sâu.

Nửa tháng này, sau một khoảng thời gian ngắn tu hành thì hắn lại lên đường, vùng phụ cận thiên hà có sức mạnh lôi đình rất dày đặc, là bảo địa để tu hành phù vãn sấm sét.

Trong lữ trình tu hành này, hắn vừa đi vừa nghỉ, mỗi lần ngồi xếp bằng xuống thì đều lấy cây dị thảo màu vàng kia ra nghiên cứu phù vãn bên trong, thu hoạch cực lớn.

"Đợi tới nơi sâu nhất kia, lúc đó nuốt cây cỏ này chắc sẽ có hiệu quả ngoài ý muốn." Hắn khẽ nói.

Dị thảo không có suy nghĩ, không thể tu hành thế nhưng lại ẩn chứa một số hoa văn thần bí, căn cứ theo suy đoán của hắn thì tàn văn của lôi đình Tiên đạo năm đó tản ra khắp đảo Ác Ma và sau đó bị cây cỏ này hấp thu một ít.

"Khối đá này thuộc về ta." Đả Thần Thạch nói.

Dị thảo rất rực rỡ cắm rễ bên trong kỳ thạch to bằng đầu người, bên trong khối đá cũng hàm chứa phù vãn và lôi đình, hai thứ hợp lại cùng nhau cứ như là mặt trời ban trưa.

"Chờ ta hiểu thấu đáo rồi hẳn hay. Những phù vãn này tuy không trọn vẹn thế nhưng lại có ý nghĩa rất lớn." Thạch Hạo nói, hắn có thể đột phá ràng buộc bảo thuật Toan Nghê cũng liên quan một phần lớn tới thứ này.

Đồng thời, hắn tin chắc, một khi ăn cây cỏ này, được một tia tàn vãn Tiên đạo gột rửa thì thân thể sẽ càng thêm thân thiết với lôi đình hơn, bảo thuật sẽ càng tinh tiến.

"Thứ nguyền rủa này khiến người khác thấy khó chịu mà!" Đả Thần Thạch căm giận không thôi.

Đi dọc theo thiên hà, đáng sợ nhất cũng không phải là những con thú dữ tập kích mà là sức mạnh nguyền rủa, thứ này vô hình vô chất khó mà đối kháng.

Đây cũng là lý do vì sao những Giáo chủ đều biết mộ tiên ở phần cuối của dòng sông, thế nhưng không thể tới gần được.

Nguyền rủa này rất đáng sợ, một khi nhiễm phải thì không cách nào trừ tận gốc được, có thể khiến người khác nhanh chóng suy yếu rồi đạo cơ bị tiêu diệt, thân thể tan vỡ.

Nghe đâu, trước kia từng có một thị Bá chủ thượng giới bỏ mình vì thứ này nên mới khiến cho rất nhiều cường giả tỉnh giấc, không còn dám tra xét nữa.

"Sức mạnh nguyền rủa này tỉ lệ thuận với tu vi, người càng mạnh thì chịu phải càng mãnh liệt." Thạch Hạo khẽ nói, đây chính là tin tức mà hắn biết được từ những người trên đảo Ác Ma.



Có thể phàm nhân sẽ là người chịu nguyền rủa nhỏ nhất thế nhưng bằng với sức bọn họ thì có thể chống lại các hung thú ven đường tới đây ư? Nửa bước khó đi.

Thạch Hạo tiến lên tám ngàn dặm, áp lực chịu phải càng lớn hơn, nguyền rủa này rất đáng sợ, nó hóa thành hoa vãn quấn lấy bên ngoài thân thể, quỷ dị mà xinh đẹp.

Nhưng mà, Thạch Hạo vẫn có thể chống lại được, có thể tiêu diệt được thứ này thế nhưng lại cảm thấy được một áp lực nào đó.

Hắn từng chiến thắng nguyền rủa của Tiên điện, vì vậy đối với loại sức mạnh thần bí này cũng không e ngại lắm, cũng có chút kinh nghiệm khi chống lại cho nên vẫn tiến bước về trước.

Hai ngày sau, Thạch Hạo dọc theo thiên hà cũng đã tới nơi sâu nhất, phù vãn nguyền rủa lấp lánh cứ như ngôi sao nằm dày đặc trong hư không, không ngờ lại hiển hóa thành thực thể.

"Ồ, có người đang bế quan nơi này, bố trí một vài trận pháp." Hắn nhanh chóng tới bên bờ sông, nơi này có một ngọn núi đá lơ lững giữa không trung, nguy nga bất động, yên tĩnh không thôi.

Đi suốt hai mươi mấy ngày chẳng hề thấy bóng dáng một ai, lúc này nhìn thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc, có cường giả thâm nhập tới tận nơi đây.

Hắn bay lên sườn núi, bên trên đài cao nơi ấy có một hàng chữ, trong chốc lát thân thể hắn run dữ dội rồi vội vàng vọt tới vuốt ve những chữ kia.

Những chữ này đứt quãng, khắc lên nỗi lòng của một người, khiến người khác cảm thông theo tựa như cảm nhận được rõ ràng.

"Hạo nhi...con...còn sống không?"

Chỉ một câu đơn giản thế nhưng đã thể hiện vẻ tiếc nuối, quan tâm yêu thương, ẩn trong đó là vẻ thê lương khiến Thạch Hạo hai mắt nhòe đi, hét lớn: "Gia gia, con còn sống!"

Năm đó, Thập ngũ gia thoát vây rời đi, giết thẳng một đường vào Thạch đô, khi biết tôn nhi mất đi Chí Tôn cốt đã mất đi mười mấy nãm trước kia, sự bi phẫn và không cam lòng cỡ nào chứ.

Nhưng, hắn không tin tôn nhi mình đã chết, sau đó lại tới Bất Lão sơn muốn cứu người nhưng lại gặp nạn, bất ngờ đi tới thượng giới này.

"Gia gia, con còn sống, người đừng đau buồn nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi!" Thạch Hạo hét lớn, âm thanh chấn động thiên hà, hắn hận không thể lập tức gặp tổ phụ, nói cho người biết, mình vẫn còn sống trên đời này.

Thập ngũ gia tiến vào thượng giới, mặc dù biết tôn nhi đã biến mất mười mấy năm lại xuất hiện, rồi tiến hành đại chiến song Thạch, quét ngang chư địch, kết quả lại lần nữa đau buồn.

Bởi vì, sau khi bảy thần hạ giới thì cả thế gian đều biết, vì nghênh chiến bọn họ cho nên Thạch Hạo mới chết trận.

Thạch Hạo hô hấp khó khăn, rất lâu sau mới bình tĩnh lại.

"Gia gia, người ở phía trước sao?" Hắn lẩm bẩm, mong ngóng gặp lại, muốn nhìn thấy lão nhân ngay tức khắc, nói cho gia gia biết, mình không chỉ sống sót mà còn bước lên một con đường vô địch.

Thạch Hạo bùi ngùi, càng thêm hi vọng sẽ mạnh mẽ lên, vừa tu hành vừa tiến tới mộ Tiên.

"Con đường thật dài!"Một bên tu hành một bên tiến về trước, gần một tháng sau mà vẫn chưa tới phần cuối, hơn nữa nguyền rủa càng phát sáng, càng ngày càng đậm hơn.

Đột nhiên, lôi đình ở phía trước dày đặc, hào quang như mây, có một sinh linh hình người đang diễn hóa lôi pháp, mạnh mẽ vô cùng, kinh người cực điểm.

"Còn có người tới được tận nơi đây..."

Thạch Hạo lộ vẻ lạ thường, hắn cho rằng ngoại trừ mình ra thì những người trước kia khi tiến vào đảo Ác ma đều dừng lại cả, không ngờ lại có thể nhìn thấy người này.

"Người này... ghê gớm!" Trong lòng Thạch Hạo giật mình, quan sát từ đằng xa, người này tinh lực ngập trời, cứ như là một con cự thú tiền sử vậy, vô cùng kinh khủng.

Hắn cảm thấy, người này có thể chẳng hề kém những tên sơ đại mà khi tới thượng giới hắn đã gặp qua, thật sự rất mạnh mẽ.

Bỗng nhiên, ánh chớp đầy trời thu lại hóa thành một con hung cầm lao vào trong cơ thể người kia, chân thân hắn lộ ra thì khiến Thạch Hạo kinh ngạc, người này hắn đã từng thấy.

Người này sắc mặt trắng bệch, trông rất yếu ớt, ánh mắt lờ đờ thiếu hụt hào quang.

"Là hắn!" Thạch Hạo bừng tỉnh, lúc tiến vào đảo Ác Ma, lần đầu tiên nhìn thấy người này thì hắn liền biết được tuyệt đối là kẻ mạnh, khả nãng là một sơ đại.

Bây giở nhìn lại, hơn nửa chính là như thế!

Người kia tự nhiên cũng thấy Thạch Hạo, ánh mắt của hai người giao nhau ở không trung.

Cuối cùng, Thạch Hạo cất bước về trước, nói: "Huynh đài thật ghê, tu bảo thuật Lôi đạo tới cảnh giới xuất thần nhập hóa."

"Đạo huynh quá khen rồi." Người trẻ tuổi này lắc đầu.

Hắn không giống với những vị thiên kiêu tuổi trẻ bình thường sẽ vui sướng mừng rỡ, hắn khiến người khác cảm thấy vẻ già nua, thiếu đi sức sống và lạc quan, hay cũng có thể là hắn rất thận trọng.

Giao lưu vài câu đơn giản, Thạch Hạo bất ngờ biết được tên, người này tên Lý Vân Thông, tới từ Thiên Vẫn châu.

Trong lòng Thạch Hạo hơi động, hắn nghĩ tới một tin đồn, nói: "Nghe nói ở Thiên Vẫn châu xuất hiện một Trùng đồng giả, là thần thoại bất bại, có thật hay không?"

Chuyện này truyền ra đã từ lâu, Trùng đồng giả xuất thế, chiến bại một vị sơ đại của Thiên Vẫn châu, khiến khắp nơi đều quan tâm.

Lý Vân Thông im lặng một hồi, cuối cùng gật đầu, nói: "Ta chính là người từng gia thủ với Trùng đồng giả đó, đại bại."

Thạch Hạo ngạc nhiên, không nghĩ tới một trong hai đương sự lại đang ở trước mắt mình, ngoài dự liệu của hắn, người này còn là một sơ đại thế nhưng lại thảm bại trong trận chiến đó."



"Xin lỗi, ta không biết." Thạch Hạo biểu đạt vẻ áy náy.

"Không sao." Lý Vân Thông lắc đầu, trong trận chiến ấy hắn đã dùng hết khả năng nhưng vẫn bại, hoàn toàn không phải đối thủ.

"Tên Trùng đồng giả kia lợi hại như thế nào?" Trong lòng Thạch Hạo không yên, trận quyết chiến sinh tử sau khi hắn xuất đạo chính là đánh với Thạch Nghị, vô cùng gian khổ, bản thân suýt chút nữa đã phế bỏ.

"Ta tuy rằng đại chiến với hắn nãm trãm chiêu thế nhưng toàn bộ quá trình đều bị áp chế, bảo thuật Trùng đồng vừa ra là trấn áp tất cả, quả nhiên là thần thoại bất bại." Lý Vân Thông than nhẹ.

Từ khi ra đời tới giờ hắn chưa hề thất bại, uy chấn mấy châu, vô địch trong đồng đại ở Thiên Vẫn châu, là người số một.

Nhưng mà Trùng đồng vừa ra là đánh tan hết thảy hào quang, áp chế hắn hoàn toàn, dù cho hắn có thi triển bảo thuật chí cường độc nhất của sơ đại đi nữa thì cũng không thể địch lại.

Thạch Hạo rùng mình trong lòng, Lý Vân Thông vô cùng mạnh mẽ, có thể cảm nhận được thần uy đáng sợ trong cơ thể hắn như thế nào nhưng vẫn thất bại.

Lý Vân Thông thân là sơ đại, tuyệt đối sẽ không bao giờ hạ mình, thậm chí lại là một trong những người tài ba, đủ để chứng minh chỗ nghịch thiên của Trùng đồng rồi.

"Hắn có dáng vẻ ra sao?" Thạch Hạo hỏi, bởi vì trong lòng có chút hoài nghi.

"Tự tin, thong dong, vóc người cao ráo, hai hàng lông mày..." Theo lời Lý Vân Thông miêu tả, trong lòng Thạch Hạo rung bần bật, người này sao lại giống với Thạch Nghị vậy chứ?!

Lý Vân Thông rất thẳng thắn, tất cả đều nói, sau khi hắn đại bại thì rời khỏi Thiên Vẫn châu đi tới một chỗ cấm địa trong truyền thuyết để thăm dò, muốn bản thân đột phá.

"Nghe nói đảo Ác Ma có lưu lại lôi đình Tiên đạo, vừa khéo ta lại muốn đi con đường này, tu thành lôi pháp, cho nên mới tới đây."

Thạch Hạo nghe thế thì nói: "Đúng lúc thật, ta cũng muốn nghiên cứu pháp tắc lôi đạo nên mới thâm nhập vào vùng cấm địa này."

Hai người tuy đề phòng lẫn nhau thế nhưng cũng rất ăn ý nói chuyện, cuối cùng bắt đầu luận bàn, vận dụng phù vãn sấm chớp không hề triển khai những bảo thuật khác.

Phía sau Lý Vân Thông xuất hiện một con hung cầm đang giương cánh kích thiên với vô tận lôi vân bảo phủ trời cao, vô cùng kinh người khiến thiên hà dâng lên sóng lớn.

"Ta chiếm được một quyển bí tịch, bên trong ghi chép pháp và môn của hung cầm thái cổ Lôi Thiên tước." Hắn nói.

Thạch Hạo giật mình, đây tuyệt đối là đại thần thông đầy đáng sợ trong Lôi đạo, hắn cũng không giấu nghề, nói rằng mình học bảo thuật Toan nghê thời thái cổ.

"Tốt, không phân cao thấp, vừa khéo luận bàn." Lý Vân Thông kinh ngạc, vẻ mặt hơi hồng hào thay cho tái nhợt như trước kia.

Đây là một trận đại chiến vô cùng kịch liệt, kỳ thật cả hai đều không hạ sát thủ chỉ là thi triển cảm ngộ pháp và đạo.

Tuy rằng đều phòng bị nhưng cũng không trở ngại tới việc luận bàn và giao lưu.

Cuối cùng, Thạch Hạo nói: "Hai loại bảo thuật này không phân cao thấp, không bằng chúng ta cùng nhau trao đổi?"

Lý Vân Thông kinh ngạc thế nhưng rất nhanh đáp: "Được, có thể trao đổi!"

Nếu là người bình thường tuyệt đối không qua loa như vậy, chắc chắn sẽ đề phòng, vô cùng cẩn thận, thế nhưng hai người đều là người phi thường, sức lực từng người đều mạnh mẽ.

Lý Vân Thông lấy ra một khối xương, mặt trên có ghi lại pháp và đạo của Lôi Thiên tước, đây là thứ mà hắn đã đoạt được trong một động phủ thượng cổ xưa kia.

Thạch Hạo thấy hắn thẳng thắn như thế thì cũng không có bất kỳ che giấu gì, lấy ra một khối xương cẩn thận khắc xuống bảo thuật Toan nghê hoàn chỉnh, cũng không có bất kỳ thiếu sót nào.

Hai người cảm thấy rất hợp nhau, ngồi bàn luận với nhau về vấn đề tâm đắc trên phương diện tu hành.

Cuối cùng, Thạch Hạo lấy ra cây dị thảo màu vàng kia mời hắn quan sát, hỏi dò đây là thứ gì và giá trị lớn bao nhiêu.

"Đúng là tạo hóa nghe." Lý Vân Thông giật mình, hắn từng nghe nói, trên đảo Ác Ma có một loại thực vật rất kỳ lạ, ẩn chứa một tia phù vãn của lôi đình Tiên đạo, có thể nói là vật vô giá.

"Thứ này, cần luyện hóa thành dịch sau đó nuốt xuống, tĩnh tâm thể ngộ, có thể giúp cho pháp tắc Lôi đạo nhanh chóng đại thành." Lý Vân Thông nói.

Hắn nói thẳng, nếu như Thạch Hạo tu hành pháp và đạo của Lôi Thiên tước và phối hợp với dị thảo này thì có thể luyện thành trong thời gian ngắn, có thần hiệu kinh người.

Thạch Hạo đại hỉ, hắn vốn là muốn dung hợp các phù vãn sấm sét lại để tiến vào lĩnh lực lôi đình vô thượng, khiến cho nó tiến hóa thành bảo thuật cấm kỵ, hiện tại vừa khéo thuận thế mà làm.

"Ta tưởng như đã đạt được vận may lớn cho chính mình, đã là rất tốt rồi, không ngờ rằng Hoang huynh lại gặp được vận may như thế này." Lý Thông Vân lấy ra một đoạn thần mộc màu tím.

"Đây là vật gì?" Thạch Hạo không biết.

"Đây là Lôi Thần mộc, được ngâm vô tậm nãm tháng trong thiên hà, hàm chứa rất nhiều sức mạnh lôi đình, có thể giúp ta tu hành." Lý Vân Thông nói.

Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh, đối phương quả nhiên không đơn giản, lại dám lấy vật từ trong thiên hà, người bình thường nếu làm vậy tất thành tro tàn.

"Vận may mà thôi, huynh đài cũng đừng nên mạo hiểm, ta suýt chút nữa đã chết ở giữa dòng sông rồi." Lý Vân Thông vừa nghĩ lại là đã thấy sợ rồi.

Sau đó, hai người từ biệt, mỗi người cũng phải đi bế quan tìm hiểu pháp và đạo của lĩnh vực lôi đình.

Mấy ngày sau, Thạch Hạo ngồi xếp bằng, cây dị thảo ở trước người của hắn bắt đầu tan ra trở thành chất lỏng màu vàng lấp lánh, bên trong lấp lánh rất nhiều phù vãn, chiếu rọi ra chư thiên, trông rất thần bí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook