Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 920: Khắp nơi toàn là địch

Thần Đồng

26/07/2017

Dịch: Ngân

Biên: ronkute

Loan giới, nghe đồn từng xuất hiện Trường Sinh dược.

Bên trong một vùng tịnh thổ hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von, sương mù lượn lờ, tinh khí đất trời nồng đậm, các loại chim thần dị thú trú ngụ.

"A a a... "

Tiếng thét chói tai phá vỡ yên lặng, Nguyệt Thiền ngâm mình trong ôn tuyền, không ngừng cọ rửa thân thể trắng nõn, thế nhưng vẫn không nhịn được nắm chặt nắm đấm, mái tóc vón cục dán vào gò má trắng loáng, hơi nước bốc lên, nàng gần như phát điên.

Trạng thái này hoàn toàn khác dáng vẻ đoan trang thánh khiết hàng ngày, giờ khắc này nàng tựa như phát điên, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra thì nàng không cách nào nhịn được mà chỉ muốn giết người.

Trạch giới, đâu đâu cũng là ao hồ cùng đầm nước, hơi nước tràn ngập, đất trời vô cùng mông lung.

Chủm chủm, Thanh Y nhảy vào một hồ lớn trong xanh rồi ngoi lên khỏi mặt, sau đó cũng la hét, thân thể trắng nõn tuyệt mỹ phát sáng và lần nữa lặn sâu xuống đáy hồ.

Hàn giới, trên núi tuyết lạnh lẽo.

Thạch Hạo cũng đang kêu gào khiến cho núi tuyết cũng muốn chấn động, gần như thành tuyết lỡ.

"Ê, tên thanh niên kia, la hét gì đó hả?" Thỏ nhỏ mắng, nàng rất bất mãn vì không lâu trước chính tên này đã lên trán nàng và còn nói là đồ con nít.

"Trước mặt ngươi giờ là một người đàn ông thật sự, đừng làm phiền ta ngộ đạo!" Thạch Hạo nói, hắn đang ngồi xếp bằng trên núi tuyết, người ở trần, hơi ấm bốc lên làm một phần băng tuyết chợt tan chảy.

"Ngộ đạo mốc xì, xem biểu tình của ngươi kìa, lúc thì cười khúc khích, lúc thì mặt tối sầm, lúc lại có dáng vẻ phơi phới, vừa nhìn là biết không tốt lành gì!" Thỏ nhỏ khinh bỉ.

"Tìm cho ra tiên bảo Thái Âm của ngươi đi, ta muốn bế quan!" Thạch Hạo đen mặt lại nói.

"Đúng thế, chúng ta nên đi tìm tiên bảo thôi. Chắc ngươi cũng biết, đàn ông mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy, tính tình quái lạ." Đả Thần Thạch nói.

"Chết đi!" Thỏ nhỏ giận dữ nện một đấm lên người Đả Thần Thạch, kết quả bàn tay dội lại, đau đến nỗi nước mắt suýt chảy ra.

"Được rồi, là ta nhớ nhầm, là ngươi mới đúng, mấy ngày nay tính tình thật khó chịu mà." Đả Thần Thạch áy náy nói.

"Ta giết ngươi!" Thỏ nhỏ oa oa kêu to đuổi theo, nói: "Ngươi và Thạch Hạo cùng một giuộc, đều không phải người tốt!"

Vùng núi tuyết, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Thạch Hạo bắt đầu tĩnh tâm, tất cả kiều diễm, tất cả tạp niệm đều nhạt dần, hiện tại cần trị thương nên không thể mê muội đắm chìm trong cảnh tượng khiến huyết mạch căng phồng không lâu trước.

Đây là Tiên cổ, nhất định phải lấy tu hành làm mục đích chính, nếu không, rất có thể sẽ bị địch thủ giết chết.

Tranh đấu ba ngàn châu, thiên tài tranh bá, đây mới là tình hình chân thực và tàn khốc nhất, một khi chưa rời khỏi đây thì lúc nào cũng sẽ phải đối mặt với nguy cơ tử vong.

Chỉ có thoát khỏi, chỉ có trở thành một trong mấy người mạnh mẽ nhất, hắn mới có tư cách ngạo thị tất cả, đến lúc đó, đừng nói phong hoa tuyết nguyệt, dù thành lập căn cơ rộng lớn ở Tiên cổ, tương lai đánh lại các giáo ba ngàn châu cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên đó là chuyện sau khi hóa giải nguyền rủa cho dân bản địa mới được.

Không cần suy nghĩ thêm, hắn bắt đầu trị thương.

"Phược Long tác* này thật chắc!" Thạch Hạo kinh ngạc, đây là bí bảo của Nguyệt Thiền dùng để trói hắn lại, cuối cùng tất nhiên là rơi vào tay hắn.

(*): Tác - dây thừng.

Nó được luyện chế và dung hợp lại từ gân của nhiều loại thú cổ, vô cùng đáng sợ, đủ khả năng trói chặc các sơ đại mạnh mẽ mà khó lòng thoát khỏi.

Thạch Hạo xem như đai lưng, dùng nó buộc quanh người.

"Tỏa Hồn tháp này thật sự là phiền!" Thạch Hạo nhíu mày, ngay cả Thanh Y cũng không cách nào giúp hắn thoát khỏi hoàn toàn tháp này, mà chỉ mở ra một phần phong ấn mà thôi.

Bây giờ, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, lấy một tia tiên khí đưa vào trong một phần nguyên thần đã được tự do, rồi hợp sức cả hai cùng phá bỏ phong ấn của tháp này.

Nửa ngày sau, một tháp nhỏ xán lạn đã rơi vào tay hắn.

"Đồ tốt, là một pháp khí vô cùng mạnh mẽ!" Thạch Hạo rất hài lòng.

Sau đó hắn bắt đầu ăn các loại thánh dược, tiếp tục điều trị thương thế của bản thân.

Lần này, thương thế của hắn rất nặng, vạn hỏa đốt người, gần như thiêu chết hắn, nếu không phải đã bước ra bước kia, tu thành một tia tiên khí thì tuyệt đối đã tiêu đời rồi.

Chỉ như thế cũng đã là cửu tử nhất sinh, suýt nữa người chết đạo tiêu, lại còn bị Nguyệt Thiền đánh lén, sau đó gặp phải một loạt vết thương nặng, tình huống của hắn lúc này rất không ổn.



Lần tu dưỡng này tốn tròn nửa tháng, trong nửa tháng này Thạch Hạo không chút động đậy.

Nên biết, sau khi thành thần hắn nếu bị thương, mặc dù vô cùng nghiêm trọng, một hai ngày là có thể lành, nhưng lần này đã vượt quá tưởng tượng!

Ngoại giới, vùng ven khu không người rộng lớn.

Các giáo chủ đều nghi hoặc, bởi vì bọn họ mất đi hình bóng của Thạch Hạo, không cách nào quan sát được.

Bởi vì, một khi hắn sử dụng tia tiên khí kia thì ngay lập tức che mờ thiên cơ, không thể hiện ra bên trên cánh hoa tiên đạo.

"Nguyệt Thiền đi giết hắn, đến cùng là xảy ra chuyện gì rồi?" Có người hoài nghi.

Lúc Nguyệt Thiền và Thạch Hạo ở cùng một chỗ, do hắn đã tu thành một tia tiên khí lại liên tục vận chuyển nên những chuyện liên quan đến Nguyệt Thiền cũng không thể hiện ra được, tất cả dũng do hai người luôn quấn chặt lấy nhau.

Mãi đến cuối cùng, dù Nguyệt Thiền rời đi thì mọi người cũng không biết chuyện gì đã diễn ra.

"Ghê thật, Nguyệt Thiền, Thanh Y lẽ nào đã tu thành tiên khí chỉ được ghi lại trong cốt thư kia, vì vậy nên mới không hiện ra trên cánh hoa tiên đạo?" Rất nhiều người nghi ngờ như vậy.

"A, đúng rồi, vầng Thanh Nguyệt kia của Thanh Y có gì đó là lạ, phân nửa thật sự đã giúp các nàng tu thành tiên khí!" Có người phán đoán.

"Hì hì, ba người biến mất trong thời gian này có gì đó kỳ lạ, dựa vào trực giác của một nữ nhân, Bổ Thiên giáo chắc là có thêm một con rể." Một cô gái mở miệng, nàng có đầu tóc xanh, tướng mạo yêu dã nhưng đẹp đẽ, cặp mắt quyến rũ.

Hiện trường lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều rùng mình, người dám trêu chọc Bổ Thiên giáo như vậy tuyệt đối là mạnh khủng khiếp, thượng giới không có mấy ai.

Rất nhanh mọi người đã nhận ra nàng, là nữ ma đầu của Tiệt Thiên giáo, không ít Thiên Thần đều vội vàng quay đi, không dám nhìn thêm, ai cũng biết rõ sự khủng bố của nàng.

Tuy thế, rất nhiều người đều hơi rung động, trực giác của nữ ma đầu này rất đáng sợ, đã từng giúp Tiệt Thiên giáo tránh qua vài tai họa lớn, bình thường lời nàng nói ra đều rất đúng.

Chẳng lẽ nói, ba người kia thật sự xảy ra chuyện gì?

Chỗ Bổ Thiên giáo có người hừ lạnh nói: "Vẫn nên quan tâm nhiều đến ma nữ nhỏ kia của các ngươi đi, nghe nói tại hạ giới có quan hệ bí ẩn gì đó với Hoang, tiến vào Tiên cổ, nói không chừng đã bị bắt cóc rồi."

"Ha ha... " Nữ ma đầu cười to, nói: "Vậy thì chắc chắn lời to."

Rất nhiều người lộ vẻ khác thường.

Tiếp đó nàng cười nói: "Hoang bắt cóc tiên tử của Bổ Thiên giáo, mà ma nữ nhỏ của bọn ta mang Hoang trở về, đây không phải là mua một tặng một sao, quá lời. À, sai rồi, là tặng hai, ha ha!"Tiên cổ, các tiểu thiên thế giới.

Gần nửa tháng nay vô cùng không yên ổn, Minh Thổ, Thiên quốc, Thần miếu đều có động tác lớn, cao thủ khắp nơi cùng xuất hiện, tràn ngập mười phương!

Ngoài ra, trong bóng tối tựa hồ còn có một thế lực vô cùng đáng sợ có thể là do Minh Thổ liên kết, sóng ngầm cuồn cuộn bắt đầu.

Lạc Đạo, Lam Nhất Trần, Lộ Dịch đang lẩn trốn, bọn họ từng cùng Thạch Hạo tiến đánh Ngân Ma sơn, tiến vào hung sào, sau lại tách ra để thu thập manh mối các loại thần được cho Thạch Hạo.

Vì thế có người cũng đang truy tìm bọn họ.

Nếu không phải Thạch Hạo truyền thụ cho bọn hắn một loại bảo thuật biến hóa của tộc Chu Yếm thì chắc nguy hiểm to.

Dù vậy, có mấy lần bọn họ suýt chút đã bị người phát hiện, khó khăn mới tránh được số chết.

"Minh thổ và mấy thế lực kia thật mạnh mẽ, lần này đã hoàn toàn quyết tâm tìm cho bằng được và giết chết Hoang."

"Nghe nói Quân Đạo tự mình xuất thủ đi tới Trận giới, nghe đồn ở đó phát hiện Tào Vũ Sinh rất thân thiết với Hoang!"

Rất nhiều tiểu thiên thế giới bị liên lụy, Vương cổ đại liên thủ, không chừa cho Hoang một đường sống nào, vô hình chung đã tạo nên sóng lớn ngất trời.

"Đáng chết!" Tên Béo Tào Vũ Sinh thoát khỏi Trận giới, trong lòng tức giận, nơi hắn bế quan đã bị phát hiện, có người đến vây đánh, người cầm đầu chính là Quân Đạo, chậm một bước là đã bị ngăn chặn rồi.

"Chờ ta xuất quan sẽ tính nợ với các ngươi!" Tào Vũ Sinh lau máu nơi khóe miệng, lần nữa biến mất.

Ngày thứ hai mươi, cuối cùng Thạch Hạo cũng tỉnh lại, một tia tiên khi lượn lờ, thân thể phát ra hào quang óng ánh, tất cả vết thương đều biến mất, đạo thương cũng khỏi hẳn.

Điều này làm cho Thỏ nhỏ và Đả Thần Thạch kinh ngạc trong lòng, thương thế Nguyệt Thiền gây ra cho hắn thì không nói làm gì, nhưng vết thương đại đạo lưu lại khi bị vạn đạo đốt cháy lại là kinh khủng nhất, thứ này khiến hai người bọn họ rất lo lắng không biết hắn có thể chữa trị hết hay không, nhưng mà những thương thế này đã được hắn cứu chữa hoàn toàn cả.

"Không thương tổn bản nguyên của ta, đáng ăn mừng." Thạch Hạo giải thích.

Nếu không, với vết thương đại đạo thực sự thì ngay cả người đứng đầu các giáo cũng phải tái mặt, loại thương thế này là khó trị nhất, chỉ cần gặp phải thì hơn phân nửa "người chết đạo tiêu" rồi.

Điều này cũng làm cho Thạch Hạo cảnh giác, lần này quá nguy hiểm, tuy rằng có thể vượt qua được thế nhưng cần phải kiểm điểm lại bản thân.

"Lẽ nào không có biện pháp tu ra tia tiên khí thứ hai sao?" Hắn than nhẹ, sau đó ngẩng đầu nhìn Đả Thần Thạch và Thỏ nhỏ, hỏi thăm xem lâu nay có phát sinh chuyện gì không.



"Cuối cùng ngươi cũng coi như là xuất quan rồi, bên ngoài gần như xới tung cả trời đất, rất nhiều người tìm ngươi, muốn giết ngươi đó." Thỏ nhỏ nói.

"Điếc không sợ súng!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, hắn đã sớm muốn chém những người kia, không hề nghĩ bọn họ dám chủ động xuất hiện.

"Nên cẩn thận, những người này rất đáng sợ, mấy Vương cổ đại đã liên thủ rồi!" Đả Thần Thạch nói.

Đồng thời, Thỏ nhỏ báo tin Tào Vũ Sinh đã đến và cảnh báo bọn họ, hắn từng bị phục kích suýt chết, hiện giờ đang tránh trong một tiểu thiên thế giới nào đó tu hành.

"Muốn chết!" Thạch Hạo động sát ý, những kẻ này chẳng còn biết trời đất gì nữa rồi, ngay cả người quen của hắn cũng không tha.

Thỏ nhỏ cũng tức giận, tuy thường cãi nhau với Tào Vũ Sinh nhưng khi nghe hắn suýt bị người phục giết thì cũng không cách nào kìm nén được.

"Chúng ta ra ngoài một chuyến, nhìn thử xem có những ai muốn đối phó ta!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

"Tốt, đi giết người!" Đả Thần Thạch luôn sợ thiên hạ không loạn.

Sau khi Thạch Hạo xuất quan, trước tiên vòng một vòng ba ngàn đường đá, sau khi biết được nơi này xảy ra chuyện gì liền cười to không ngừng.

Sau đó bọn họ lần lượt tới các thành lớn ở Quang Minh giới, Thanh Linh giới, Nguyên giới, hắn muốn tìm Lạc Đạo, Lam Nhất Trần, Lộ Dịch, muốn gặp mặt bọn họ một lần.

Những nơi này đều là nơi mà ngày trước bọn họ đã ước hẹn, kết quả lại không thấy ai.

"Đã nhiều ngày trôi qua mà chưa hề thấy mặt Hoang, lẽ nào lại như lời đồn, hắn đã thấy sợ và không dám nghênh chiến?"

"Nói thừa, mấy vị quái thai cổ đại đồng thời ra tay, ai dám đi đánh, hắn tất nhiên là sợ hãi, dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn."

"Vậy cũng tính là người thông minh, không tính là nhục, nếu cứ thế đón đánh thì chắc chắn phải chết."

Ngoại giới, rất nhiều người đều đang bàn luận, bởi vì phong ba gần đây náo động quá mức lớn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Hoang đã sợ, hắn có mạnh mẽ đến đâu cũng căn bản không có sức chống lại mấy vị Vương cổ đại, chỉ có thể lựa chọn tránh né.

Đương nhiên, cũng có một số người cho rằng có thể Hoang đã bế quan nên không biết những việc này.

"Khà khà!" Đả Thần Thạch cười gằn.

Thỏ nhỏ xoắn tay áo, nói: "Chúng ta đánh lén đi!" Nàng cũng cảm thấy không nên đánh chính diện mấy vị quái thai cổ đại, mà phải giải quyết từng tên một.

"Những người này chắc chắn chờ ta chạy đến cửa, nhảy vào trong bố cục của bọn họ." Thạch Hạo cười gằn.

Sau đó, hắn lại tới thành lớn của Côn giới, đây là nơi ước hẹn cuối cùng với mấy người Lạc Đạo, Lam Nhất Trần, Lộ Dịch, hắn mở thiên nhãn, sắc mặt khác thường, rốt cuộc cũng phát hiện ba người.

"Cuối cùng các ngươi cũng không có chuyện gì." Thạch Hạo mỉm cười.

Lộ Dịch giật mình, đột nhiên thấy Thạch Hạo xuất hiện bên người thì tựa như thấy quỷ cả kinh kêu lên: "Ngươi... bọn chúng đều đang tìm ngươi, không nên xuất hiện đâu!"

"Phụt!" Lam Nhất Trần mặc dù là người kim loại nhưng cũng có dòng máu kỳ lại, lập tức phun ra một ngụm máu lớn.

"Ngươi bị thương?" Thạch Hạo hỏi.

Lam Nhất Trần, Lạc Đạo đều là sơ đại mạnh mẽ, ngay cả họ cũng bị thương thì có thể thấy được đã trải qua chiến đấu thảm thiết thế nào.

"Đám người kia như hóa điên, vì để tìm được người, hễ ai có liên quan đến ngươi nếu bị bắt gặp đều bị giết, chúng ta suýt chút cũng gặp nạn luôn." Lam Nhất Trần than thở.

"Ngay cả những người không liên quan bọn họ cũng ra tay. Nghe nói vì đuổi giết một con Tuyết Hoàng, người của Thần miếu và Quân Đạo cùng nhau xuất quân." Lạc Đạo nói.

"Cái gì?" Thạch Hạo kinh hãi và tức giận.

Tuyết Hoàng chính là Bạc, tên Tuyết Lâm, chẳng qua là gặp gỡ hắn trong chốc lát mà cũng bị đuổi giết, thực sự là muốn nhịn cũng không được mà!

Những người này, vì đối phó hắn mà bất cứ thủ đoạn nào cũng làm.

"Nàng có gặp nguy hiểm gì không?" Thạch Hạo hỏi.

"Có tin tức ngầm truyền ra, Tuyết Lâm chắc đã chạy thoát và bị thương nặng, tuy nhiên... " Nói tới đây thì Lạc Đạo hơi chần chừ.

"Tuy gì?" Thạch Hạo gặng hỏi.

"Nghe nói bọn họ đang truy tìm Tần Hạo đệ đệ ngươi, muốn giết hắn, buộc ngươi đi ra." Lộ Dịch bổ sung.

Thạch Hạo tím mặt, sau đó liên tục cười lạnh nói: "Buộc ta đi ra, nhảy vào trong bố cục của bọn họ à? Bố không rảnh chơi với các ngươi, trực tiếp chơi bài ngửa!"

Hắn lộ vẻ lạnh lùng, muốn đại khai sát giới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook