Chương 171: Ly khai
Thần Đồng
31/12/2013
Tiểu thế giới sắp mở ra, càng như thế lại càng nguy hiểm, bởi vì dân bản địa sẽ điên cuồng săn giết, thu hoạch thức ăn lần cuối cùng.
Nơi lối ra chắc chắn sẽ nhuốm đầy máu, nhất định sẽ có cường giả chặn đường ở đó, đại khai sát giới.
Mặc dù lối ra rất lớn, khó lòng phòng thủ thế nhưng vẫn rất nguy hiểm, đám thiên tài không ai dám khinh thường cả, tất cả đang nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị trận chiến cuối cùng.
Một đêm rất yên tĩnh trôi qua, đám người Nhóc Tỳ gần như đều đột phá, nhận được rất nhiều chỗ tốt, trên bầu trời mặt trăng dần dần chìm xuống, phía chân trời Kim Ô sáng rực bay lên.
Thảm thần bay từ từ ra bên ngoài, tất cả mọi người đều an phận không có tự ý tìm cơ duyên gì nữa, bởi vì càng đến phút cuối càng phải cẩn thận, chỉ cần sơ sẩy một chút là hình thần đều diệt.
Quả nhiên, trong dãy núi, trên những bình nguyên khắp nơi đều là giết chóc, dân bản địa đồng loạt bạo động truy giết phần đông thiên tài, tạo thành một trận đại sát kiếp.
Bên trong tiểu thế giới có không ít dân bản địa có hình người, gào thét giữa sông núi, phun mây nhả khói, còn hung tàn hơn cả hung thú, bọn nó cũng không phải là nhân loại, hoặc có sừng dài, hoặc mọc ra cánh.
Rất nhiều thiên tài bị giết chết, do tuổi bọn hắn còn rất nhỏ, cảnh giới còn chưa đủ cao, mà dân bản địa thì ngược lại, bọn chúng sống rất lâu, đều là những lão quái hết.
Những thiên tài đã chết đi đều là tuấn kiệt của một tộc nào đó, thế nhưng đây là nơi quần hùng tụ hội, là nơi cường giả các tộc tranh bá, thế nên ánh hào quang có họ xem ra cũng chẳng còn rực rỡ là mấy.
Lúc này, tỉ lệ tử vong cực cao, số người ngã xuống phải hơn tám phần, người sống sót chưa tới hai phần.
Tiếp tục đi tới, vết máu loang lổ, bọn nó gặp phải rất nhiều trận giết chóc, khiến cho mọi người đều im lặng.
Nhóc Tỳ có vài lần nhảy xuống da Hư Không thú, lao tới cứu viện một vài tên thế nhưng cũng chẳng có tác dụng gì mấy, xu thế là như thế, nhất định phải trở thành một thế giới màu máu.
"Hả, người của Vũ tộc!"
Buổi trưa, mặt trời lên cao, lúc bọn nó đi ngang qua một khu đầm lầy, Đại Hồng Điểu mắt rất tinh, thấy được hai người, một người đàn ông trung niên và một lão già râu tóc hoa râm, đó chính là Vũ Côn và Vũ Văn Thành.
"Quả nhiên là bọn họ!" Con mắt của Sư Tử chín đầu sáng rực, nó đã đột phá đến một cấp độ mới nên không đợi Nhóc Tỳ mở miệng liền nhanh chóng lao thẳng xuống thảm thần, phóng tới chỗ hai người kia. Trước kia khi Vũ tộc đối phó với Nhóc Tỳ đã từng ra tay với nó, thiếu chút nữa khiến nó tử vong.
Vũ Côn, Vũ Văn Thành trong lòng rối bời, thời gian ở trong tiểu thế giới quá dài, lại là Người phong ấn, vốn thực lực bản thân rất mạnh mẽ, bọn họ không muốn chôn xác ở nơi đây.
Đến hiện tại, tộc nhân của mình ngoại trừ Vũ Tử Mạch đang đi tìm Thạch Nghị ra thì tất cả hậu bối tiến vào nơi đây nều chết hết cả, chuyện này khiến bọn hắn lo lắng, không biết sau khi trở về nên nói như thế nào với tộc nhân của mình.
Hào quang hoàng kim bùng phát, Sư Tử chín đầu phóng nhanh tới khiến cho hai người này lắp bắp kinh hãi, chỉ trong một khoảng thời gian không thấy mà thực lực của tên di củng này lại tăng mạnh như thế.
"Ông đây cũng tới!" Đại Hồng Điểu kêu gào, vỗ vỗ cánh, mang theo nồi đen xông về phía trước.
Kịch chiến bắt đầu, hai đại cường giả của Vũ tộc kinh hãi, bọn hắn không chiếm được chút ưu thế nào!
Cường giả tộc ba mắt, chim Loan năm màu, Tử Điêu, Hỏa Nha cũng nhanh chóng xông tới, Vũ Côn và Vũ Văn Thành trong lòng bất an, thực tế từ khi nhìn thấy Nhóc Tỳ đi cùng một chỗ với cô nàng Hỏa Linh Nhi có mấy tên Người phong ấn bảo vệ kia thì bọn hắn triệt để cuống lên.
"Lắm lời mà làm gì, tiễn các ngươi đi trước một đoạn." Nhóc Tỳ mở miệng.
"Các ngươi muốn chết!" Hai người cảm thấy áp lực, biết rõ không thể chống lại nhiều người như thế, chắc chắn khó thoát cái chết, trong lúc nhất thời nảy sinh một ý nghĩ độc ác, quyết đoán mở ra phong ấn, muốn tiến hành một cuộc đồ sát.
"Ầm ầm!"
Nhóc Tỳ ra tay, nắm chặt kiếm gãy bổ về phía trước, sóng kiếm nhấp nhô mênh mông ngăn cản ở phía trước, hai người này kêu la đầy quái dị, cơ bản không dám chống lại, bởi vì đây chính là pháp khí mà chư thành lưu lại.
Bọn hắn lảo đão té nhào, rồi nhanh chóng rút lui.
Thế nhưng, mọi chuyện không thể kết thúc như vậy, một khi đã mở ra phong ấn thì chỉ có thể tiến hành công kích được mấy lần rồi sẽ bị quy tắc của tiểu thế giới cảm ứng được.
Hiện tại bọn hắn tránh lui, nếu muốn xông tiếp về phía trước thì không đủ thời gian, phí công vô lực, với lại lúc này thanh kiếm gãy phát sáng, kiếm khí như đại dương, mạnh mẽ lao tới làm cho bọn hắn chỉ có đường tránh né.
"Rầm!"
Trên bầu rời hạ xuống một luồng hào quang màu máu, hai người rống to tràn ngập vẻ sợ hãi.
"Không!"
Đây chính là Xích Thần Trật Tự đỏ tươi như máu, rất giống tia chớp, xẹt qua bầu trời cao, cắt đứt thân thể hai người thành hai đoạn rồi nổ tung, hóa thành tro tàn.
"Thật đáng sợ!"
Mọi người biến sắc, sức mạnh quy tắc của tiểu thế giới quả nhiên mạnh mẽ, đánh nát hai người ngay cả cặn bã cũng không còn.
Sắc mặt của vài tên Người phong ấn đứng bên cạnh Hỏa Linh Nhi đều tái nhợt, trong nội tâm trần ngập nỗi sợ hãi, quá nguy hiểm, Xích Thần Trật Tự hiện ra ngay trước mặt bọn hắn.
Rất may là bọn hắn chưa bao giờ vận dụng hết sức mạnh, không chọc tức tiểu thế giới nên mới không bị bại lộ.
Hai canh giờ sau, Nhóc Tỳ cùng Sư Tử chín đầu, Đại Hồng Điểu, Tử Điêu và đám di chủng Thái Cổ tiến hành đuổi giết những người còn sống sót của tứ đại gia tộc, hiển nhiên bọn chúng đều là Người phong ấn.
Thời thế thay đổi, không lâu trước đây bọn hắn còn muốn diệt trừ cái tên nhóc siêu quậy kia. Vậy mà hiện tại, hoàn toàn đảo lộn, bọn hắn lại trở thành người bị đuổi giết.
"Sau khi ngươi rời đi tiểu thế giới này nhất định khó tránh khỏi cái chết." Bọn hắn bị đuổi giết ráo riết, có người nảy sinh ý nghĩ ác độc.
"Đáng tiếc, các ngươi không có cơ hội truyền tin rồi, cũng chẳng thể chờ đến ngày đó được."
Kết cục của những người này đã định, có vài người bị giết chết, cũng có một vài người đã mở ra phong ấn thế nhưng lại bị quy tắc của tiểu thế giới giết sạch, toàn bộ bỏ mình.
"Haizz, vô địch thiên hạ, cảm giác này chẳng tốt chút nào, cô đơn lạnh lẽo như tuyết vậy." Đại Hồng Điểu lắc đầu thở dài.
"Hầu vương đến rồi." Đả Thần Thạch lên tiếng.
Vụt một tiếng, Đại Hồng Điểu nhảy lên, giang cánh muốn chạy trốn thế nhưng thấy cả đám trông rất bình thản, nó liền hiểu mình đã bị lừa.
"Rống…"
Đột nhiên, tiếng rống điếc tai truyền tới, nơi xa xa có một con sinh linh màu vàng to ngang ngửa một ngọn núi, giẫm đạp đại địa, xé rách sông núi, toàn thân sáng rực, chạy nhanh tới nơi đây.
"Lần này thì tới thật rồi!" Mọi người kinh hãi, nhanh chóng trốn kĩ vào tấm thảm thần, ẩn nấp vào trong hư không.
"Nó muốn làm cái gì thế?"
"Không ổn, Thần Hầu vương đang nổi giận, mất đi hai gốc tiểu thánh dược, đang muốn ngăn chặn, tàn sát người ở lối ra, nhất định sẽ là một cuộc chiến rất đáng sợ và tàn khốc."
Trên người Hầu vương có vài vết thương nhẹ, không lâu trước nó đã đánh bại cả đám cường giả nên đã bị một vài vết thương. Thế nhưng hiện tại nó rất tức giận vì mất đi hai cây thánh dược và rượu thần.
Đám người lão Giao già, Kim Sí Đại Bằng có người chết, có người bị thương. Những người sống sót cùng tụ tập lại một chỗ tiến hành phòng ngự để khỏi bị nó tiêu diệt.
"Các ngươi ai cũng đừng nghĩ trốn!" Hầu vương tức giận gào thét, chấn động cả dãy núi, làm cho tất cả mọi người cảm thấy có chuyện không ổn.
"Lần này… chúng ta đều phải chết ở nơi đây sao?"
Lại thêm một tên vương giả xuất hiện, như vậy thì có được mấy người xông qua? Quả thật cho dù bao nhiêu người đến đi chăng nữa chũng không bao giờ thoát được.
"Vài tên sinh linh thuần huyết thì còn có hi vọng, dù gì trong tay cũng nắm giữ chí bảo, mở một con đường máu xông ra ngoài thì chắc không vấn đề gì."
Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết được tính huống nơi tiểu thế giới này, Thần Hầu vương nổi giận, tin tức nó muốn đại khai sát giới lan truyền ra xung quanh khiến cho lòng người bàng hoàng.
"Cái tên mất dịch này không ngời mạnh như thế, hiện tại ta mà ra mặt nói không chừng một chiêu nuốt sống ta luôn." Quái điểu không lông nói.
"Sủa gì thế hả?" Đại Hồng Điểu hỏi.
"Các ngươi muốn rời đi, có thể hay không cứ mặc ta, để ta ở lại trong tiểu thế giới này, ta không muốn rời đi." Quái điểu không lông lên tiếng.
"Không được, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ngươi chính là tiểu đệ của ta, ta nỡ lòng nào vứt bỏ ngươi cơ chứ?" Đại Hồng Điểu lườm nó.
Quái điểu không lông lệ rơi đầy mặt, khóc không nên lời, vậy mà dám xưng huynh gọi đệ với nó, ở đâu ra cái lí này!
"Cờ rắc…"
Khi thái dương nhô lên nơi phía chân trời thì cả tiểu thể giới bắt đầu lay động dữ dội như muốn nứt ra, còn có những luồng khí tức hỗn độn bùng phát.
"Rầm!"
Rốt cuộc, một cánh cửa cực lớn mở rộng thông với thế giới bên ngoài.
Một luồng ánh sáng xanh vọt lên, một con Bích Ngọc Điểu rất mạnh mẽ cố gắng xông qua cánh cửa.
Thần hầu cao lớn như ngọn núi canh giữ trước cánh cửa, một ngón tay điểm nhẹ xuống, "Bụp" một tiếng, máu tươi văng tung tóe, mạnh mẽ đè chết con Bích Ngọc Điểu kia.
"Ta đã nói rồi, không một ai có thể thoát khỏi nơi đây!"
"Mọi người cùng nhau xông ra, cánh cửa lớn như thế chẳng lẽ nó có thể ngăn trở hết tất cả chúng ta hay sao?" Có người hô lớn.
Không một người nào nhúc nhích, bọn họ không ai cam chịu làm kẻ tiên phong.
Thế nhưng, thời gian cánh cửa mở ra cũng có thời hạn, một khi hết thời gian thì sẽ tiếp tục phong ấn, muốn rời đi thì phải chờ đến mấy trăm năm sau.
Rốt cuộc, sự gấp gáp bắt đầu lan truyền, rất nhiều người không chờ đợi được nữa, thời gian từng phút từng phút trôi qua, có trời mới biết lúc nào thì cánh cửa kia đóng lại.
"Giết!"
"Cùng nhau xông lên!"
Một nhóm sinh linh đông nghịt lớn tiếng gào thét lao nhanh tới cánh cửa, lúc gần tới nơi thì nhanh chóng tách nhau ra, mạnh ai nấy chạy cố gắng vượt qua cánh cửa.
Hầu vương hừ lạnh một tiếng, mở ra cái miệng lớn dính đầy máu, cặp răng nanh trắng bóng lộ ra ngoài, rống thật to về phía nhóm người đang xông tới, lập tức vô cùng vô tận bảo quang bay múa, như lôi thần kinh thiên.
Trận âm thanh này như thần cương* thổi tới, có một đám người ho ra đầy máu, lại có một nhóm nhỏ trực tiếp nổ tung, hình thần đều diệt.
(*): Cơn gió mạnh thần thánh.
Có rất nhiều người bị thương rất nặng, nơi lỗ tai máu không ngừng chảy ra, đầu đau như muốn nổ tung, toàn thân run rẩy.
"Ầm!"
Một cẳng chân khổng lồ nện mạnh xuống, sau khi Hầu vương thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, thân thể to lớn vô cùng, bàn chân giậm mạnh xuống khiến cho cả đại địa phải sụp đổ, phù văn đan xen hướng thẳng tới những người sống sót. Có không ít sinh linh trở thành những đống thịt vụn, không thể nào ngăn cản được Hầu vương chém giết.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, chỉ trong phút chốc mà có ít nhất trăm tên thiên tài chết oan chết uổng, thật quá đáng tiếc.
Thời gian trôi qua, nơi đây trở nên yên tĩnh, Hầu vương lườm lườm, nhe ranh múa vuốt, đứng vững nơi đó, không một ai thoát qua được.
"Vù"
Sinh linh thuần huyết bắt đầu phát động công kích, Tất Phương điều khiển chí bảo tạo nên một thông đạo màu vàng, nhanh chóng hóa thành một luồng ánh sáng cực tốc bỏ chạy.
Hầu vương gào thét, hào quang nơi tay lóe sáng, một thanh chiến mâu cực lớn đâm về phía trước, tiếng ầm vang vọng làm nổ tung thông đạo, Tất Phương miệng phun đầy máu tươi, cuộc đào thoát đã thất bại.
Nó không dám dừng lại, nhanh chóng lui lại trong tiểu thế giới.
Cứ như thế, suốt hai canh giờ, phần đông sinh linh đều cố gắng xông ra ngoài thế nhưng đều gặp phải thất bại, không một tên sinh linh thuần huyết nào có thể thành công xông ra ngoài.
Chuyện này khiến cho mọi người lo lắng, nếu như tiểu thế giới khép lại thì bọn họ trở thành cá trong chậu nước, mặc dù có thể sống sót thế nhưng muốn ra bên ngoài thì phải đợi mấy trăm năm sau.
Nơi đây sôi trào, những người mạnh mẽ không ngừng xông tới, không ngừng thất bại.
Rất nhanh lại nửa ngày trôi qua, tử vong hay trọng thương rất nhiều, không một sinh linh nào có thể xông ra thành công, ai nấy cũng đều nôn nóng.
"Ta nói rồi, không một ai có thể rời khỏi, toàn bộ đều phải chết ở nơi này!" Khỉ vàng gào thét, nó như một ngọn núi khổng lồ chắn ngang ở lối ra.
"Vậy sao, ngươi cho rằng mình có thể mệnh lệnh vùng tiểu thế giới này, muốn làm gì thì làm sao?" Đùng lúc này, một âm thanh truyền tới.
"Người nào?" Thần hầu giật mình, kẻ này rất đáng sợ, lực xuyên thấu quá mạnh làm cho nó sợ hãi.
"Ngươi hãy đứng sang một bên, miễn phạm sai lầm." Giọng điệu uy nghiêm, hình như phát ra từ một người đàn ông trung niên.
Hầu vương xoay người lại, đối mặt mới cánh cửa cực lớn kia, nơi đó lượn lờ khí hỗn độn không thể nhìn xuyên ra bên ngoài, bởi vì đây chính là một thông đạo rất dài.
"Ngươi ở bên ngoài, có thể can thiệp vào chuyện ở trong đây, đến tột cùng là ai?"
"Hắn là… Nhân Hoàng!" Có người kinh ngạc hô lên.
"Chính là bệ hạ!" Phía trên thảm thần, mấy tên Người phong ấn giật mình.
Hỏa Linh Nhi chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt tươi cười, Nhân Hoàng đích thân tới thì còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, an toàn là chuyện bình thường. Vốn bọn nó cũng đang dự định âm thần trốn qua cánh cửa thế nhưng giờ không cần mạo hiểm nữa rồi.
"Nhân Hoàng… Ở bên ngoài ngươi được xưng tôn như thế, nhưng khi tiến vào trong vùng tiểu thế giới Thượng Cổ này thì ngươi có thể làm gì được ta?" Hầu vương quát lớn.
"Đừng dây dưa nữa, nếu không coi chừng họa từ trên trời giáng xuống." Nhân Hoàng bình tĩnh nói.
"Ngươi… Thật sự cho rằng mình có thể can thiệp vào chuyện trong tiểu thế giới này sao?" Thần Hầu vương cười lạnh, nó không tin đối phương có thể vượt qua giới hạn để chinh chiến cùng với nó.
Thế nhưng, một tiếng 'Ầm' vang vọng, một làn sóng biển màu vàng ập tới, đánh bay nó ra xa, miệng phun đầy máu.
Nơi lối ra chắc chắn sẽ nhuốm đầy máu, nhất định sẽ có cường giả chặn đường ở đó, đại khai sát giới.
Mặc dù lối ra rất lớn, khó lòng phòng thủ thế nhưng vẫn rất nguy hiểm, đám thiên tài không ai dám khinh thường cả, tất cả đang nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị trận chiến cuối cùng.
Một đêm rất yên tĩnh trôi qua, đám người Nhóc Tỳ gần như đều đột phá, nhận được rất nhiều chỗ tốt, trên bầu trời mặt trăng dần dần chìm xuống, phía chân trời Kim Ô sáng rực bay lên.
Thảm thần bay từ từ ra bên ngoài, tất cả mọi người đều an phận không có tự ý tìm cơ duyên gì nữa, bởi vì càng đến phút cuối càng phải cẩn thận, chỉ cần sơ sẩy một chút là hình thần đều diệt.
Quả nhiên, trong dãy núi, trên những bình nguyên khắp nơi đều là giết chóc, dân bản địa đồng loạt bạo động truy giết phần đông thiên tài, tạo thành một trận đại sát kiếp.
Bên trong tiểu thế giới có không ít dân bản địa có hình người, gào thét giữa sông núi, phun mây nhả khói, còn hung tàn hơn cả hung thú, bọn nó cũng không phải là nhân loại, hoặc có sừng dài, hoặc mọc ra cánh.
Rất nhiều thiên tài bị giết chết, do tuổi bọn hắn còn rất nhỏ, cảnh giới còn chưa đủ cao, mà dân bản địa thì ngược lại, bọn chúng sống rất lâu, đều là những lão quái hết.
Những thiên tài đã chết đi đều là tuấn kiệt của một tộc nào đó, thế nhưng đây là nơi quần hùng tụ hội, là nơi cường giả các tộc tranh bá, thế nên ánh hào quang có họ xem ra cũng chẳng còn rực rỡ là mấy.
Lúc này, tỉ lệ tử vong cực cao, số người ngã xuống phải hơn tám phần, người sống sót chưa tới hai phần.
Tiếp tục đi tới, vết máu loang lổ, bọn nó gặp phải rất nhiều trận giết chóc, khiến cho mọi người đều im lặng.
Nhóc Tỳ có vài lần nhảy xuống da Hư Không thú, lao tới cứu viện một vài tên thế nhưng cũng chẳng có tác dụng gì mấy, xu thế là như thế, nhất định phải trở thành một thế giới màu máu.
"Hả, người của Vũ tộc!"
Buổi trưa, mặt trời lên cao, lúc bọn nó đi ngang qua một khu đầm lầy, Đại Hồng Điểu mắt rất tinh, thấy được hai người, một người đàn ông trung niên và một lão già râu tóc hoa râm, đó chính là Vũ Côn và Vũ Văn Thành.
"Quả nhiên là bọn họ!" Con mắt của Sư Tử chín đầu sáng rực, nó đã đột phá đến một cấp độ mới nên không đợi Nhóc Tỳ mở miệng liền nhanh chóng lao thẳng xuống thảm thần, phóng tới chỗ hai người kia. Trước kia khi Vũ tộc đối phó với Nhóc Tỳ đã từng ra tay với nó, thiếu chút nữa khiến nó tử vong.
Vũ Côn, Vũ Văn Thành trong lòng rối bời, thời gian ở trong tiểu thế giới quá dài, lại là Người phong ấn, vốn thực lực bản thân rất mạnh mẽ, bọn họ không muốn chôn xác ở nơi đây.
Đến hiện tại, tộc nhân của mình ngoại trừ Vũ Tử Mạch đang đi tìm Thạch Nghị ra thì tất cả hậu bối tiến vào nơi đây nều chết hết cả, chuyện này khiến bọn hắn lo lắng, không biết sau khi trở về nên nói như thế nào với tộc nhân của mình.
Hào quang hoàng kim bùng phát, Sư Tử chín đầu phóng nhanh tới khiến cho hai người này lắp bắp kinh hãi, chỉ trong một khoảng thời gian không thấy mà thực lực của tên di củng này lại tăng mạnh như thế.
"Ông đây cũng tới!" Đại Hồng Điểu kêu gào, vỗ vỗ cánh, mang theo nồi đen xông về phía trước.
Kịch chiến bắt đầu, hai đại cường giả của Vũ tộc kinh hãi, bọn hắn không chiếm được chút ưu thế nào!
Cường giả tộc ba mắt, chim Loan năm màu, Tử Điêu, Hỏa Nha cũng nhanh chóng xông tới, Vũ Côn và Vũ Văn Thành trong lòng bất an, thực tế từ khi nhìn thấy Nhóc Tỳ đi cùng một chỗ với cô nàng Hỏa Linh Nhi có mấy tên Người phong ấn bảo vệ kia thì bọn hắn triệt để cuống lên.
"Lắm lời mà làm gì, tiễn các ngươi đi trước một đoạn." Nhóc Tỳ mở miệng.
"Các ngươi muốn chết!" Hai người cảm thấy áp lực, biết rõ không thể chống lại nhiều người như thế, chắc chắn khó thoát cái chết, trong lúc nhất thời nảy sinh một ý nghĩ độc ác, quyết đoán mở ra phong ấn, muốn tiến hành một cuộc đồ sát.
"Ầm ầm!"
Nhóc Tỳ ra tay, nắm chặt kiếm gãy bổ về phía trước, sóng kiếm nhấp nhô mênh mông ngăn cản ở phía trước, hai người này kêu la đầy quái dị, cơ bản không dám chống lại, bởi vì đây chính là pháp khí mà chư thành lưu lại.
Bọn hắn lảo đão té nhào, rồi nhanh chóng rút lui.
Thế nhưng, mọi chuyện không thể kết thúc như vậy, một khi đã mở ra phong ấn thì chỉ có thể tiến hành công kích được mấy lần rồi sẽ bị quy tắc của tiểu thế giới cảm ứng được.
Hiện tại bọn hắn tránh lui, nếu muốn xông tiếp về phía trước thì không đủ thời gian, phí công vô lực, với lại lúc này thanh kiếm gãy phát sáng, kiếm khí như đại dương, mạnh mẽ lao tới làm cho bọn hắn chỉ có đường tránh né.
"Rầm!"
Trên bầu rời hạ xuống một luồng hào quang màu máu, hai người rống to tràn ngập vẻ sợ hãi.
"Không!"
Đây chính là Xích Thần Trật Tự đỏ tươi như máu, rất giống tia chớp, xẹt qua bầu trời cao, cắt đứt thân thể hai người thành hai đoạn rồi nổ tung, hóa thành tro tàn.
"Thật đáng sợ!"
Mọi người biến sắc, sức mạnh quy tắc của tiểu thế giới quả nhiên mạnh mẽ, đánh nát hai người ngay cả cặn bã cũng không còn.
Sắc mặt của vài tên Người phong ấn đứng bên cạnh Hỏa Linh Nhi đều tái nhợt, trong nội tâm trần ngập nỗi sợ hãi, quá nguy hiểm, Xích Thần Trật Tự hiện ra ngay trước mặt bọn hắn.
Rất may là bọn hắn chưa bao giờ vận dụng hết sức mạnh, không chọc tức tiểu thế giới nên mới không bị bại lộ.
Hai canh giờ sau, Nhóc Tỳ cùng Sư Tử chín đầu, Đại Hồng Điểu, Tử Điêu và đám di chủng Thái Cổ tiến hành đuổi giết những người còn sống sót của tứ đại gia tộc, hiển nhiên bọn chúng đều là Người phong ấn.
Thời thế thay đổi, không lâu trước đây bọn hắn còn muốn diệt trừ cái tên nhóc siêu quậy kia. Vậy mà hiện tại, hoàn toàn đảo lộn, bọn hắn lại trở thành người bị đuổi giết.
"Sau khi ngươi rời đi tiểu thế giới này nhất định khó tránh khỏi cái chết." Bọn hắn bị đuổi giết ráo riết, có người nảy sinh ý nghĩ ác độc.
"Đáng tiếc, các ngươi không có cơ hội truyền tin rồi, cũng chẳng thể chờ đến ngày đó được."
Kết cục của những người này đã định, có vài người bị giết chết, cũng có một vài người đã mở ra phong ấn thế nhưng lại bị quy tắc của tiểu thế giới giết sạch, toàn bộ bỏ mình.
"Haizz, vô địch thiên hạ, cảm giác này chẳng tốt chút nào, cô đơn lạnh lẽo như tuyết vậy." Đại Hồng Điểu lắc đầu thở dài.
"Hầu vương đến rồi." Đả Thần Thạch lên tiếng.
Vụt một tiếng, Đại Hồng Điểu nhảy lên, giang cánh muốn chạy trốn thế nhưng thấy cả đám trông rất bình thản, nó liền hiểu mình đã bị lừa.
"Rống…"
Đột nhiên, tiếng rống điếc tai truyền tới, nơi xa xa có một con sinh linh màu vàng to ngang ngửa một ngọn núi, giẫm đạp đại địa, xé rách sông núi, toàn thân sáng rực, chạy nhanh tới nơi đây.
"Lần này thì tới thật rồi!" Mọi người kinh hãi, nhanh chóng trốn kĩ vào tấm thảm thần, ẩn nấp vào trong hư không.
"Nó muốn làm cái gì thế?"
"Không ổn, Thần Hầu vương đang nổi giận, mất đi hai gốc tiểu thánh dược, đang muốn ngăn chặn, tàn sát người ở lối ra, nhất định sẽ là một cuộc chiến rất đáng sợ và tàn khốc."
Trên người Hầu vương có vài vết thương nhẹ, không lâu trước nó đã đánh bại cả đám cường giả nên đã bị một vài vết thương. Thế nhưng hiện tại nó rất tức giận vì mất đi hai cây thánh dược và rượu thần.
Đám người lão Giao già, Kim Sí Đại Bằng có người chết, có người bị thương. Những người sống sót cùng tụ tập lại một chỗ tiến hành phòng ngự để khỏi bị nó tiêu diệt.
"Các ngươi ai cũng đừng nghĩ trốn!" Hầu vương tức giận gào thét, chấn động cả dãy núi, làm cho tất cả mọi người cảm thấy có chuyện không ổn.
"Lần này… chúng ta đều phải chết ở nơi đây sao?"
Lại thêm một tên vương giả xuất hiện, như vậy thì có được mấy người xông qua? Quả thật cho dù bao nhiêu người đến đi chăng nữa chũng không bao giờ thoát được.
"Vài tên sinh linh thuần huyết thì còn có hi vọng, dù gì trong tay cũng nắm giữ chí bảo, mở một con đường máu xông ra ngoài thì chắc không vấn đề gì."
Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết được tính huống nơi tiểu thế giới này, Thần Hầu vương nổi giận, tin tức nó muốn đại khai sát giới lan truyền ra xung quanh khiến cho lòng người bàng hoàng.
"Cái tên mất dịch này không ngời mạnh như thế, hiện tại ta mà ra mặt nói không chừng một chiêu nuốt sống ta luôn." Quái điểu không lông nói.
"Sủa gì thế hả?" Đại Hồng Điểu hỏi.
"Các ngươi muốn rời đi, có thể hay không cứ mặc ta, để ta ở lại trong tiểu thế giới này, ta không muốn rời đi." Quái điểu không lông lên tiếng.
"Không được, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ngươi chính là tiểu đệ của ta, ta nỡ lòng nào vứt bỏ ngươi cơ chứ?" Đại Hồng Điểu lườm nó.
Quái điểu không lông lệ rơi đầy mặt, khóc không nên lời, vậy mà dám xưng huynh gọi đệ với nó, ở đâu ra cái lí này!
"Cờ rắc…"
Khi thái dương nhô lên nơi phía chân trời thì cả tiểu thể giới bắt đầu lay động dữ dội như muốn nứt ra, còn có những luồng khí tức hỗn độn bùng phát.
"Rầm!"
Rốt cuộc, một cánh cửa cực lớn mở rộng thông với thế giới bên ngoài.
Một luồng ánh sáng xanh vọt lên, một con Bích Ngọc Điểu rất mạnh mẽ cố gắng xông qua cánh cửa.
Thần hầu cao lớn như ngọn núi canh giữ trước cánh cửa, một ngón tay điểm nhẹ xuống, "Bụp" một tiếng, máu tươi văng tung tóe, mạnh mẽ đè chết con Bích Ngọc Điểu kia.
"Ta đã nói rồi, không một ai có thể thoát khỏi nơi đây!"
"Mọi người cùng nhau xông ra, cánh cửa lớn như thế chẳng lẽ nó có thể ngăn trở hết tất cả chúng ta hay sao?" Có người hô lớn.
Không một người nào nhúc nhích, bọn họ không ai cam chịu làm kẻ tiên phong.
Thế nhưng, thời gian cánh cửa mở ra cũng có thời hạn, một khi hết thời gian thì sẽ tiếp tục phong ấn, muốn rời đi thì phải chờ đến mấy trăm năm sau.
Rốt cuộc, sự gấp gáp bắt đầu lan truyền, rất nhiều người không chờ đợi được nữa, thời gian từng phút từng phút trôi qua, có trời mới biết lúc nào thì cánh cửa kia đóng lại.
"Giết!"
"Cùng nhau xông lên!"
Một nhóm sinh linh đông nghịt lớn tiếng gào thét lao nhanh tới cánh cửa, lúc gần tới nơi thì nhanh chóng tách nhau ra, mạnh ai nấy chạy cố gắng vượt qua cánh cửa.
Hầu vương hừ lạnh một tiếng, mở ra cái miệng lớn dính đầy máu, cặp răng nanh trắng bóng lộ ra ngoài, rống thật to về phía nhóm người đang xông tới, lập tức vô cùng vô tận bảo quang bay múa, như lôi thần kinh thiên.
Trận âm thanh này như thần cương* thổi tới, có một đám người ho ra đầy máu, lại có một nhóm nhỏ trực tiếp nổ tung, hình thần đều diệt.
(*): Cơn gió mạnh thần thánh.
Có rất nhiều người bị thương rất nặng, nơi lỗ tai máu không ngừng chảy ra, đầu đau như muốn nổ tung, toàn thân run rẩy.
"Ầm!"
Một cẳng chân khổng lồ nện mạnh xuống, sau khi Hầu vương thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, thân thể to lớn vô cùng, bàn chân giậm mạnh xuống khiến cho cả đại địa phải sụp đổ, phù văn đan xen hướng thẳng tới những người sống sót. Có không ít sinh linh trở thành những đống thịt vụn, không thể nào ngăn cản được Hầu vương chém giết.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, chỉ trong phút chốc mà có ít nhất trăm tên thiên tài chết oan chết uổng, thật quá đáng tiếc.
Thời gian trôi qua, nơi đây trở nên yên tĩnh, Hầu vương lườm lườm, nhe ranh múa vuốt, đứng vững nơi đó, không một ai thoát qua được.
"Vù"
Sinh linh thuần huyết bắt đầu phát động công kích, Tất Phương điều khiển chí bảo tạo nên một thông đạo màu vàng, nhanh chóng hóa thành một luồng ánh sáng cực tốc bỏ chạy.
Hầu vương gào thét, hào quang nơi tay lóe sáng, một thanh chiến mâu cực lớn đâm về phía trước, tiếng ầm vang vọng làm nổ tung thông đạo, Tất Phương miệng phun đầy máu tươi, cuộc đào thoát đã thất bại.
Nó không dám dừng lại, nhanh chóng lui lại trong tiểu thế giới.
Cứ như thế, suốt hai canh giờ, phần đông sinh linh đều cố gắng xông ra ngoài thế nhưng đều gặp phải thất bại, không một tên sinh linh thuần huyết nào có thể thành công xông ra ngoài.
Chuyện này khiến cho mọi người lo lắng, nếu như tiểu thế giới khép lại thì bọn họ trở thành cá trong chậu nước, mặc dù có thể sống sót thế nhưng muốn ra bên ngoài thì phải đợi mấy trăm năm sau.
Nơi đây sôi trào, những người mạnh mẽ không ngừng xông tới, không ngừng thất bại.
Rất nhanh lại nửa ngày trôi qua, tử vong hay trọng thương rất nhiều, không một sinh linh nào có thể xông ra thành công, ai nấy cũng đều nôn nóng.
"Ta nói rồi, không một ai có thể rời khỏi, toàn bộ đều phải chết ở nơi này!" Khỉ vàng gào thét, nó như một ngọn núi khổng lồ chắn ngang ở lối ra.
"Vậy sao, ngươi cho rằng mình có thể mệnh lệnh vùng tiểu thế giới này, muốn làm gì thì làm sao?" Đùng lúc này, một âm thanh truyền tới.
"Người nào?" Thần hầu giật mình, kẻ này rất đáng sợ, lực xuyên thấu quá mạnh làm cho nó sợ hãi.
"Ngươi hãy đứng sang một bên, miễn phạm sai lầm." Giọng điệu uy nghiêm, hình như phát ra từ một người đàn ông trung niên.
Hầu vương xoay người lại, đối mặt mới cánh cửa cực lớn kia, nơi đó lượn lờ khí hỗn độn không thể nhìn xuyên ra bên ngoài, bởi vì đây chính là một thông đạo rất dài.
"Ngươi ở bên ngoài, có thể can thiệp vào chuyện ở trong đây, đến tột cùng là ai?"
"Hắn là… Nhân Hoàng!" Có người kinh ngạc hô lên.
"Chính là bệ hạ!" Phía trên thảm thần, mấy tên Người phong ấn giật mình.
Hỏa Linh Nhi chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt tươi cười, Nhân Hoàng đích thân tới thì còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, an toàn là chuyện bình thường. Vốn bọn nó cũng đang dự định âm thần trốn qua cánh cửa thế nhưng giờ không cần mạo hiểm nữa rồi.
"Nhân Hoàng… Ở bên ngoài ngươi được xưng tôn như thế, nhưng khi tiến vào trong vùng tiểu thế giới Thượng Cổ này thì ngươi có thể làm gì được ta?" Hầu vương quát lớn.
"Đừng dây dưa nữa, nếu không coi chừng họa từ trên trời giáng xuống." Nhân Hoàng bình tĩnh nói.
"Ngươi… Thật sự cho rằng mình có thể can thiệp vào chuyện trong tiểu thế giới này sao?" Thần Hầu vương cười lạnh, nó không tin đối phương có thể vượt qua giới hạn để chinh chiến cùng với nó.
Thế nhưng, một tiếng 'Ầm' vang vọng, một làn sóng biển màu vàng ập tới, đánh bay nó ra xa, miệng phun đầy máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.