Chương 895: Mạch nước ngầm cuộn trào
Thần Đồng
21/06/2017
Khí tức kỳ lạ của một vài sinh
linh trong Táng thành nhanh chóng biến mất trong phạm vi thần niệm của
Thạch Hạo, rõ ràng bọn họ đều là nhân vật siêu tuyệt, trong phút chốc
không nên tra xét kỹ.
"Có thể là quái thai cổ đại, cũng có thể là dân bản địa, những người này rất lợi hại." Tào Vũ Sinh nói.
Thạch Hạo gật đầu, đến giai đoạn hiện nay, hắn tu ra một luồng tiên khí, có thể siêu nhiên trên quần hùng, mặc dù gặp phải nguy hiểm thì hắn cũng có thể rút lui cho nên cũng không quá lo lắng.
"Người của Thần miếu đi rồi, cũng không phải tiến tới đây." Thanh Y nói, nàng linh cảm một cơn gió lớn đang thổi tới báo hiệu cho cơn mưa tầm tã phía sau, có lẽ sẽ có đại chiến tuyệt thế diễn ra.
Con Kim văn Bạch hổ chính là thánh thú của Thần miếu, nó đã bị giết chết cho nên bọn họ chắc chắn sẽ không giảng hòa.
Thạch Hạo không có truy kích, những người kia hắn không hề bận tâm tới làm gì, có thì cũng chỉ có mỗi Cổ Thánh tử, dù hắn có bước ra bước kia đi nữa thì đã làm sao, nếu hắn dám xuất hiện thì chắc chắn sẽ tặng cho hắn một niềm vui bất ngờ!
Dù sao, hắn cũng đã tu ra một luồng tiên khí trước kẻ này.
"Thần miếu rất đáng sợ, Cửu thiên thập địa kinh của bọn họ được xưng là truyền thừa vô thượng, không có bất kỳ truyền thừa nào sánh bằng." Tào Vũ Sinh nói.
Thạch Hạo gật đầu, hắn cũng có chút hiểu biết với đạo thống cổ xưa này.
Thần miếu kia không lớn và cũng không phải rộng rãi thế nhưng lại trường tồn cùng tuyên cổ, thờ phụng ba vị tượng thần.
Nghe đồn, đó chính là ba bức tượng bất diệt từ xa xưa, đại biểu cho sự chí cường!
Có người nói, đó chính là mấy vị tiên chủ thời Tiên cổ, cũng có người cho rằng đó là thần tổ ở niên đại Thần đạo được chú định sẽ bất hủ, còn có người đoán chính là Thiên đế gần như vô địch cả khắp đất trời.
Táng thành, phố chợ đông đúc, người tới kẻ đi, hiện giờ, trong tiểu thiên thế giới này có tiên trân cũng không phải là bí mật gì nữa, tin tức sớm đã tiết lộ ra ngoài rồi.
Đâu đâu cũng có sạp hàng được bày bán các loại dị vật kỳ trân, những tu sĩ nào cần đều có thể tới trao đổi.
Trong thành, vùng núi đỏ đậm với diện tích cực lớn, đó chính là những nơi đã bị tiên huyết nhuộm đỏ, là cuộc đại chiến ở cổ đại lưu lại, nơi này có rất nhiều sinh linh đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Bên trong lòng đất của nơi này không hề bình thường, từng có người đào được nửa bộ tiên kinh." Tào Vũ Sinh giới thiệu.
Hơn nữa, nghe đâu cây nhỏ Tiên đạo mà Thập Quan vương chiếm được là dựa vào những ghi chép trong một khối cốt thư bằng ngọc thạch chỉ dẫn hắn tới đây cho nên mới có thu hoạch như vậy.
Do đó sinh linh ở bên ngoài mới chen nhau tiến vào Táng thành, tất cả mọi người đều muốn tìm được vận may lớn.
Và nơi đây cũng chính là nơi mà dân bản địa trao đổi những thứ cần thiết, cho nên vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên, Thạch Hạo ngẩng đầu, cảm thấy điểm kỳ lạ, thân thể sinh ra ý lạnh, cảm giác này rất lạ, tự nhiên lại hiện lên.
"Lui lại!"
Hắn quát lớn một tiếng rồi vung ống tay áo cuốn đám Thỏ nhỏ tới viễn không, rời khỏi nơi này.
Cảm giác này vô cùng khó tỏ, khi tu ra được một tia tiên khí thì thực lực bản thân tăng mạnh, thần giác nhạy cảm tới cực hạn, lúc đứng trước nguy hiểm sẽ có một cảm ứng thông linh nào đó.
Không chút tiếng động nào, khe nứt hư không xuất hiện và một vệt sáng màu máu hiện ra quét thẳng về nơi ấy.
Ban đầu, thứ này cũng không hề tiết lộ chút rung động nào nhưng mãi tới khi Thạch Hạo ra tay muốn cắt đứt nó thì mới tạo nên những gợn sóng mênh mông.
Nó vô cùng sắc bén, huyết quang cuộn trào, tuyệt thế vô song, đây chính là một thanh cốt kiếm màu đỏ cứ như được điêu khắc từ ngọc thạch, khí tức Sát đạo bao la như đại dương.
Ngay trong nháy mắt này, toàn bộ phố chợ như ngừng lại, nhiệt độ chợt giảm xuống, rất nhiều người sợ hãi phát hiện bản thân không cách nào nhúc nhích được, thời gian như ngưng trệ.
"Sao lại vậy?" Mọi người hò hét trong lòng, ai cũng muốn tránh thoát thế nhưng cảm thấy khó mà nhúc nhích được.
Người ngoài còn vậy chứ đừng nói đám Thạch Hạo đang đứng ở trung tâm kia, hắn cảm nhận được một loại sát ý vô biên mang theo sự tàn khốc, băng hàn, còn có vô số phù văn quy tắc.
Nếu là người khác thì chỉ có thể đứng yên chịu chết, mạnh như Thạch Hạo thì chỉ hơi dùng sức đã thoát khỏi giam cầm.
Xung quanh vô cùng yên ắng, chỉ có hắn cùng với thanh huyết kiếm này là có thể động, còn những người khác tựa như rơi vào trong sự quạnh hiu, tựa như đứng yên ở một nơi nào đó trong thời gian.
"Keeng!"
Thạch Hạo cầm kiếm thai trong tay chém thẳng lên trên thanh huyết kiếm kia, tiếng vang điếc tai.
"Thiên Thần cốt!"
Hắn chấn động trong lòng, thanh kiếm này không ngờ lại được luyện chế từ nguyên thủy chân cốt của Thiên Thần, một Thiên Thần cũng chỉ có thể luyện thành một thanh kiếm như vầy mà thôi, quá xa xỉ và kinh khủng.
Nếu không phải kiếm thai của hắn đủ nghịch thiên thì đòn đánh vừa nãy đã gặp phiền phức to rồi, bởi vì đây chính là pháp khí Thiên Thần!
Rất rõ ràng, chất liệu của Thiên Thần cốt kém xa tiên kiếm Đại La thế nhưng nó lại ẩn chứa sức mạnh quy tắc vô cùng đáng sợ, lợi dùng phù văn bảo vệ cốt kiếm mà công kích về phía kiếm thai vô thượng của Thạch Hạo.
Một đòn này chính là thành Đại La kiếm tiên đang chống lại quy tắc!
Tiên kim có năng lực kỳ lạ, có thể tự vệ và giúp cho kiếm thai không bị hư hao gì.
Dù vậy thì Thạch Hạo cũng lấy ra lò luyện đan để phòng ngự, dù sao đó cũng là pháp khí của cấp Thiên Thần, quy tắc vô cùng đáng sợ!
Hắn lấy lò luyện đan hộ thể, dùng kiếm thai công kích chém về khúc xương đỏ thắm kia.
Lúc này, rốt cuộc mọi người cũng đã có thể chuyển động nên ai nấy đều nhanh lùi về sau, sợ sẽ bị cuốn vào trong trận chiến đấu đáng sợ kia.
"Vù!"
Cốt kiếm Tích Huyết đỏ đậm, vừa nãy chính là tác phẩm của Thiên quốc, gợn sóng tỏa ra không gì sánh được, chấn động toàn bộ nơi này.
"Hả?"
Cốt kiếm đổ đậm kia có gì đó kỳ lạ, nó đang hấp thu sức mạnh trong hư không, phù văn càng ngày càng mạnh mẽ.
Thạch Hạo rùng mình trong lòng rồi cực tốc sử dụng kiếm thai cắt đứt hư không, nhất định phải quét thứ này vào trong đồng thời hét lớn: "Tất cả mọi người lùi lại mau."
"Ầm!"
Nơi đây nổ tung, bởi vì cốt kiếm Tích Huyết kia đang bốc cháy và tỏa ra hào quang rực rỡ, nó nổ tung ngay nơi đó.
Quá ác độc, người của Thiên quốc vì muốn đánh bại Thạch Hạo mà lại phế đi một pháp khí Thiên Thần, bọn họ muốn ngọc đá cùng nát, chôn lấp chân thân của Thạch Hạo.
Khi bụi mù tan hết thì khu phố chợ đã bị san bằng.
Trên đất là máu tươi đầm đìa, vô số sinh linh chết đi, mặc dù phần lớn đã rút lui thế nhưng vẫn có thương vong không hề nhỏ.
Lúc nãy, Thạch Hạo nhanh chóng chém đứt hư không rồi đánh cốt kiếm màu đỏ tích huyết kích vào trong, nếu không rất khó mà tưởng tượng được hậu quả do một bộ pháp khí Thiên Thần nổ tung gây ra.
"Điên rồi, người của Thiên quốc nổi điên rồi, vì đánh gục địch thủ mà ngay cả pháp khí Thiên Thần cũng dám cho nổ, lại khiến nhiều người mất mạng như thế."
Đả Thần Thạch kêu la, nó vô cùng tức giận, vừa này suýt nữa thì đã bị lan tới ngay sát chân.
"Đúng là một đám điên, vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, bất kỳ quy định nào cũng không thể bắt ép được họ." Tào Vũ Sinh nói.
Sắc mặt của Thạch Hạo u ám, thân thể hắn không có việc gì chỉ là quần áo đã bị phá nát, lúc mấu chốt hắn đã lấy kiếm thai chém đứt hư không và né về phương xa.
"Thiên quốc, đừng mơ còn có bất cứ người nào có thể sống sót, phàm là những ai tiến vào Tiên cổ, giết sạch!" Thạch Hạo nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Sau một khắc hắn biến mất ngay tại chỗ, hắn lấy kiếm thai cắt đứt hư không rồi nhanh chóng rời đi, tung hoành trong phạm vi mấy trăm dặm để tìm kiếm khí thế kỳ lạ kia.
"Bụp!"
Táng thành, có một chiếc đầu lâu từ trong hư không rơi xuống khu phố chợ bên dưới, việc này gợi nên sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Liên tiếp có sáu cái đầu lâu bị chém rớt xuống đất, tiên huyết nhuộm đỏ cả đường phố.
Sau đó thì Thạch Hạo mới xuất hiện và hạ xuống nơi đây, hắn vô cùng mẫn cảm với khí tức của sát thủ Thiên quốc, tìm kiếm một phen thì đã phát hiện được sáu người ở gần đó.
Đáng tiếc, không cách nào tìm thấy chính chủ, đệ nhất Liêp sát giả của Thiên quốc đã dùng Phá Giới phù bỏ chạy trước một bước.
"Ngược lại, hắn cũng có chừng có mực, trong khu phố chợ này đều là sinh linh của bên ngoài chứ không hề có dân bản địa nào cả, cho nên hắn mới lạnh lùng ra tay, không hề sợ trả thù." Tào Vũ Sinh nói.
Ở khu vực này, tất cả đều là người ngoài tới chứ không hề có cư dân bản thổ thần bí nào cả, nếu không chắc chắn sẽ rước lấy đại họa, trong bộ tộc của dân bản địa đều có cường giả vô cùng đáng sợ tọa trấn.
"Còn dám tới nữa!"
Thạch Hạo gầm lớn, toàn bộ mái tóc đều phấp phới, ánh mắt khiếp người, hắn cầm kiếm thai bay vút lên trời cao rồi cắt lìa một vùng hư không.
Nơi đó lóe lên ánh trắng, một cây Bạch cốt phiên xuất hiện và tỏa ra gợn sóng kỳ dị tiêu diệt Thạch Hạo.
Bên dưới, tất cả mọi người đều tản lui, trốn về những khu phố chợ khác, không một ai dám dừng lại ở nơi này.
"Ầm!"
Giữa trời, ánh trắng chói mắt, loáng thoáng có thể nhìn thấy một tòa Bạch cốt sơn hiện lên, vô số ác quỷ đang kêu rên ở phía trên, tiếng gào rung trời, minh vụ che kín nhật nguyệt.
"Đây chính là bí bảo của Minh tộc!" Thanh Y nói.
Đó chính là pháp khí được luyện chế từ vô số bạch cốt cùng sinh hồn, uy lực tuyệt luân, diễn biến ra một sát trường của Minh tộc hòng vây giết Thạch Hạo.
Răng rắc!
Thạch Hạo nâng kiếm tiến lên, thần dũng vô cùng, trên đỉnh đầu là lò luyện đan, phù văn hộ thể, tay cầm kiếm thai chém ra sát trường kia, cắt đứt trung tâm của Bạch Cốt phiên khiến đại trận tan rã.
Võ dũng tuyệt thế!
"Dù có sở hữu bí bảo Thiên Thần thì cũng chẳng đáng là gì, cứ phá hủy hết từng cái là được!" Đả Thần Thạch nói.
"Đại La kiếm tiên quả nhiên danh bất hư truyền, không hổ là thứ đã lưu lại truyền thuyết huy hoàng trên cốt thư kia, mặc dù không có sinh ra hoa văn cấp Thiên Thần nhưng như thế cũng đủ kinh diễm tuyệt thế rồi!"
"Còn lò luyện đan này cũng rất thần bí."
"Sai rồi, quan trọng là bản thân Thạch Hạo đủ mạnh."
Thanh Y, Thỏ nhỏ, Tào Vũ Sinh bình luận.
Người của Minh tộc lại xuất kích, chúng muốn tuyệt sát Thạch Hạo ở nơi này. Thừa cơ hội hắn vừa trải qua một kiếp vừa nãy và đang hơi thả lỏng nên họ đã ra tay, thế nhưng vẫn thất bại, không thể thương tổn tới hắn.
Sau khi Thạch Hạo tu ra một luồng tiên khí thì thần giác nhạy cảm vô cùng, đứng trước nguy hiểm sẽ sinh ra cảm ứng kỳ dị, ám sát bình thường đã vô hiệu với hắn.
"Đạo huynh quá thần dũng, hiếm có đương đại, bội phục!"
Có người đi tới ôm quyền và nở nụ cười tươi.
Đây là một chàng trai chừng hơn ba mươi tổi, nơi lưng có một cặp cánh xám, trên đầu mọc một cặp sừng rồng, vừa nhìn đã biết là không phải hạng người phàm tục.
Người tới nở nụ cười tươi rói cho nên Thạch Hạo cũng không thất lễ, ôm quyền chào hỏi lại.
Tào Vũ Sinh, Thanh Y cũng đi tới đánh giá người này.
"Đây không phải là nơi để nói cuyện, mấy vị đạo huynh có thể hay không dành chút thời gian để cùng nhau nói chuyện?" Người tới mời rất nhiệt tình, cũng tự giới thiệu bản thân, tên là Long Vũ.
Cuối cùng, bọn họ tiến vào một quán rượu nhỏ rất thanh tịnh và bắt đầu đàm đạo.
"Hoang, một cái tên cực kỳ nổi tiếng, ta cũng nghe danh đã lâu và vô cùng kính nể." Long Vũ rất trực tiếp, nói thẳng vấn đề: "Mấy vị, thật sự không dám giấu giếm, ta tới đây cũng là do đại nhân nhà ta sai tới, chúng ta nguyện ý kết minh cùng các vị."
"Đại nhân nhà ngươi là ai?" Thạch Hạo nỏi.
"Quân Đạo." Hắn khẽ nói ra một cái tên như vậy.
Đầu tiên, Thanh Y, Tào Vũ Sinh, Thỏ nhỏ đều giật nảy mình, dù là Thạch Hạo cũng lộ vẻ khác thường, liên quan tới quái thai cổ đại này thì hắn cũng có biết đôi chút, cũng là nghe từ những người khác.
Ví như Thập Quan vương, Lục Quan vương Ninh Xuyên, tất cả đều là đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn cao thủ các đời.
Còn có những người khác nữa, ví dụ như có một người trẻ tuổi tên là Đoạn Hồng, xưng tôn ở Tiên cổ một đời nên khiến người khác khó mà quên được, chỉ vì hắn chưa nhen nhóm Thần hỏa thế nhưng lại giành được vị trí đầu.
Còn có Cô Kiếm Vân của Kiếm cốc, Quân Đạo ở trong cấm địa băng tuyết, người khác đều hiểu rõ bọn họ, không chỉ xuất thế một lần, chính là cường nhân rất nổi danh trong quái thai cổ đại.
"Tại sao lại kết minh cùng ta?" Thạch Hạo hỏi.
"Cùng nhau phối hợp, dù sao cũng hơn khi chiến đấu một mình." Long Vũ mỉm cười rồi hơi chút do dự nói: "Kỳ thật, tình cảnh của đạo huynh không ổn. Minh thổ, Thiên quốc, Thần miếu, bất luận đạo thống nào cũng đều là con quái vật khổng lồ, người mạnh nhất của bọn họ đều rất kinh khủng, nghe nói rằng bọn họ đã bắt tay với nhau, như vậy sẽ vô cùng bất lợi với Thạch huynh."
Hắn vô cùng thành khẩn nói tin tức như vậy, ba bên đã liên thủ với nhau.
"Tình cảnh của ta đã không ổn như vậy thì tại sao các ngươi lại muốn kết minh với ta, hơn nữa nếu tham dự vào thì chỉ sẽ dẫn lửa thiêu thân mà thôi." Thạch Hạo nói.
"Chúng ta coi trọng tiềm lực của đạo huynh, tin chắc có thể hiên ngang tiến lên, hơn nữa chúng ta cũng không hòa hợp với bọn chúng."
"Song phương chúng ta liên thủ thì có thể giết chết bọn họ sao?" Thạch Hạo bình tĩnh hỏi, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương.
"Kỳ thực bên phía chúng ta cũng rất mạnh, không hề thiếu cao thủ, còn có đại nhân Đọa Thần tử, hắn chuẩn bị bước ra bước cuối cùng rồi." Người tới nói.
"Đọa Thần tử..." Thạch Hạo hơi nheo mắt, hắn cũng chẳng hề xa lạ với cái tên này, hai vị sư huynh của hắn từng bị người này làm nhục đánh cho bỏ chạy khỏi Đạo tràng Chí Tôn
"Có thể là quái thai cổ đại, cũng có thể là dân bản địa, những người này rất lợi hại." Tào Vũ Sinh nói.
Thạch Hạo gật đầu, đến giai đoạn hiện nay, hắn tu ra một luồng tiên khí, có thể siêu nhiên trên quần hùng, mặc dù gặp phải nguy hiểm thì hắn cũng có thể rút lui cho nên cũng không quá lo lắng.
"Người của Thần miếu đi rồi, cũng không phải tiến tới đây." Thanh Y nói, nàng linh cảm một cơn gió lớn đang thổi tới báo hiệu cho cơn mưa tầm tã phía sau, có lẽ sẽ có đại chiến tuyệt thế diễn ra.
Con Kim văn Bạch hổ chính là thánh thú của Thần miếu, nó đã bị giết chết cho nên bọn họ chắc chắn sẽ không giảng hòa.
Thạch Hạo không có truy kích, những người kia hắn không hề bận tâm tới làm gì, có thì cũng chỉ có mỗi Cổ Thánh tử, dù hắn có bước ra bước kia đi nữa thì đã làm sao, nếu hắn dám xuất hiện thì chắc chắn sẽ tặng cho hắn một niềm vui bất ngờ!
Dù sao, hắn cũng đã tu ra một luồng tiên khí trước kẻ này.
"Thần miếu rất đáng sợ, Cửu thiên thập địa kinh của bọn họ được xưng là truyền thừa vô thượng, không có bất kỳ truyền thừa nào sánh bằng." Tào Vũ Sinh nói.
Thạch Hạo gật đầu, hắn cũng có chút hiểu biết với đạo thống cổ xưa này.
Thần miếu kia không lớn và cũng không phải rộng rãi thế nhưng lại trường tồn cùng tuyên cổ, thờ phụng ba vị tượng thần.
Nghe đồn, đó chính là ba bức tượng bất diệt từ xa xưa, đại biểu cho sự chí cường!
Có người nói, đó chính là mấy vị tiên chủ thời Tiên cổ, cũng có người cho rằng đó là thần tổ ở niên đại Thần đạo được chú định sẽ bất hủ, còn có người đoán chính là Thiên đế gần như vô địch cả khắp đất trời.
Táng thành, phố chợ đông đúc, người tới kẻ đi, hiện giờ, trong tiểu thiên thế giới này có tiên trân cũng không phải là bí mật gì nữa, tin tức sớm đã tiết lộ ra ngoài rồi.
Đâu đâu cũng có sạp hàng được bày bán các loại dị vật kỳ trân, những tu sĩ nào cần đều có thể tới trao đổi.
Trong thành, vùng núi đỏ đậm với diện tích cực lớn, đó chính là những nơi đã bị tiên huyết nhuộm đỏ, là cuộc đại chiến ở cổ đại lưu lại, nơi này có rất nhiều sinh linh đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Bên trong lòng đất của nơi này không hề bình thường, từng có người đào được nửa bộ tiên kinh." Tào Vũ Sinh giới thiệu.
Hơn nữa, nghe đâu cây nhỏ Tiên đạo mà Thập Quan vương chiếm được là dựa vào những ghi chép trong một khối cốt thư bằng ngọc thạch chỉ dẫn hắn tới đây cho nên mới có thu hoạch như vậy.
Do đó sinh linh ở bên ngoài mới chen nhau tiến vào Táng thành, tất cả mọi người đều muốn tìm được vận may lớn.
Và nơi đây cũng chính là nơi mà dân bản địa trao đổi những thứ cần thiết, cho nên vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên, Thạch Hạo ngẩng đầu, cảm thấy điểm kỳ lạ, thân thể sinh ra ý lạnh, cảm giác này rất lạ, tự nhiên lại hiện lên.
"Lui lại!"
Hắn quát lớn một tiếng rồi vung ống tay áo cuốn đám Thỏ nhỏ tới viễn không, rời khỏi nơi này.
Cảm giác này vô cùng khó tỏ, khi tu ra được một tia tiên khí thì thực lực bản thân tăng mạnh, thần giác nhạy cảm tới cực hạn, lúc đứng trước nguy hiểm sẽ có một cảm ứng thông linh nào đó.
Không chút tiếng động nào, khe nứt hư không xuất hiện và một vệt sáng màu máu hiện ra quét thẳng về nơi ấy.
Ban đầu, thứ này cũng không hề tiết lộ chút rung động nào nhưng mãi tới khi Thạch Hạo ra tay muốn cắt đứt nó thì mới tạo nên những gợn sóng mênh mông.
Nó vô cùng sắc bén, huyết quang cuộn trào, tuyệt thế vô song, đây chính là một thanh cốt kiếm màu đỏ cứ như được điêu khắc từ ngọc thạch, khí tức Sát đạo bao la như đại dương.
Ngay trong nháy mắt này, toàn bộ phố chợ như ngừng lại, nhiệt độ chợt giảm xuống, rất nhiều người sợ hãi phát hiện bản thân không cách nào nhúc nhích được, thời gian như ngưng trệ.
"Sao lại vậy?" Mọi người hò hét trong lòng, ai cũng muốn tránh thoát thế nhưng cảm thấy khó mà nhúc nhích được.
Người ngoài còn vậy chứ đừng nói đám Thạch Hạo đang đứng ở trung tâm kia, hắn cảm nhận được một loại sát ý vô biên mang theo sự tàn khốc, băng hàn, còn có vô số phù văn quy tắc.
Nếu là người khác thì chỉ có thể đứng yên chịu chết, mạnh như Thạch Hạo thì chỉ hơi dùng sức đã thoát khỏi giam cầm.
Xung quanh vô cùng yên ắng, chỉ có hắn cùng với thanh huyết kiếm này là có thể động, còn những người khác tựa như rơi vào trong sự quạnh hiu, tựa như đứng yên ở một nơi nào đó trong thời gian.
"Keeng!"
Thạch Hạo cầm kiếm thai trong tay chém thẳng lên trên thanh huyết kiếm kia, tiếng vang điếc tai.
"Thiên Thần cốt!"
Hắn chấn động trong lòng, thanh kiếm này không ngờ lại được luyện chế từ nguyên thủy chân cốt của Thiên Thần, một Thiên Thần cũng chỉ có thể luyện thành một thanh kiếm như vầy mà thôi, quá xa xỉ và kinh khủng.
Nếu không phải kiếm thai của hắn đủ nghịch thiên thì đòn đánh vừa nãy đã gặp phiền phức to rồi, bởi vì đây chính là pháp khí Thiên Thần!
Rất rõ ràng, chất liệu của Thiên Thần cốt kém xa tiên kiếm Đại La thế nhưng nó lại ẩn chứa sức mạnh quy tắc vô cùng đáng sợ, lợi dùng phù văn bảo vệ cốt kiếm mà công kích về phía kiếm thai vô thượng của Thạch Hạo.
Một đòn này chính là thành Đại La kiếm tiên đang chống lại quy tắc!
Tiên kim có năng lực kỳ lạ, có thể tự vệ và giúp cho kiếm thai không bị hư hao gì.
Dù vậy thì Thạch Hạo cũng lấy ra lò luyện đan để phòng ngự, dù sao đó cũng là pháp khí của cấp Thiên Thần, quy tắc vô cùng đáng sợ!
Hắn lấy lò luyện đan hộ thể, dùng kiếm thai công kích chém về khúc xương đỏ thắm kia.
Lúc này, rốt cuộc mọi người cũng đã có thể chuyển động nên ai nấy đều nhanh lùi về sau, sợ sẽ bị cuốn vào trong trận chiến đấu đáng sợ kia.
"Vù!"
Cốt kiếm Tích Huyết đỏ đậm, vừa nãy chính là tác phẩm của Thiên quốc, gợn sóng tỏa ra không gì sánh được, chấn động toàn bộ nơi này.
"Hả?"
Cốt kiếm đổ đậm kia có gì đó kỳ lạ, nó đang hấp thu sức mạnh trong hư không, phù văn càng ngày càng mạnh mẽ.
Thạch Hạo rùng mình trong lòng rồi cực tốc sử dụng kiếm thai cắt đứt hư không, nhất định phải quét thứ này vào trong đồng thời hét lớn: "Tất cả mọi người lùi lại mau."
"Ầm!"
Nơi đây nổ tung, bởi vì cốt kiếm Tích Huyết kia đang bốc cháy và tỏa ra hào quang rực rỡ, nó nổ tung ngay nơi đó.
Quá ác độc, người của Thiên quốc vì muốn đánh bại Thạch Hạo mà lại phế đi một pháp khí Thiên Thần, bọn họ muốn ngọc đá cùng nát, chôn lấp chân thân của Thạch Hạo.
Khi bụi mù tan hết thì khu phố chợ đã bị san bằng.
Trên đất là máu tươi đầm đìa, vô số sinh linh chết đi, mặc dù phần lớn đã rút lui thế nhưng vẫn có thương vong không hề nhỏ.
Lúc nãy, Thạch Hạo nhanh chóng chém đứt hư không rồi đánh cốt kiếm màu đỏ tích huyết kích vào trong, nếu không rất khó mà tưởng tượng được hậu quả do một bộ pháp khí Thiên Thần nổ tung gây ra.
"Điên rồi, người của Thiên quốc nổi điên rồi, vì đánh gục địch thủ mà ngay cả pháp khí Thiên Thần cũng dám cho nổ, lại khiến nhiều người mất mạng như thế."
Đả Thần Thạch kêu la, nó vô cùng tức giận, vừa này suýt nữa thì đã bị lan tới ngay sát chân.
"Đúng là một đám điên, vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, bất kỳ quy định nào cũng không thể bắt ép được họ." Tào Vũ Sinh nói.
Sắc mặt của Thạch Hạo u ám, thân thể hắn không có việc gì chỉ là quần áo đã bị phá nát, lúc mấu chốt hắn đã lấy kiếm thai chém đứt hư không và né về phương xa.
"Thiên quốc, đừng mơ còn có bất cứ người nào có thể sống sót, phàm là những ai tiến vào Tiên cổ, giết sạch!" Thạch Hạo nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Sau một khắc hắn biến mất ngay tại chỗ, hắn lấy kiếm thai cắt đứt hư không rồi nhanh chóng rời đi, tung hoành trong phạm vi mấy trăm dặm để tìm kiếm khí thế kỳ lạ kia.
"Bụp!"
Táng thành, có một chiếc đầu lâu từ trong hư không rơi xuống khu phố chợ bên dưới, việc này gợi nên sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Liên tiếp có sáu cái đầu lâu bị chém rớt xuống đất, tiên huyết nhuộm đỏ cả đường phố.
Sau đó thì Thạch Hạo mới xuất hiện và hạ xuống nơi đây, hắn vô cùng mẫn cảm với khí tức của sát thủ Thiên quốc, tìm kiếm một phen thì đã phát hiện được sáu người ở gần đó.
Đáng tiếc, không cách nào tìm thấy chính chủ, đệ nhất Liêp sát giả của Thiên quốc đã dùng Phá Giới phù bỏ chạy trước một bước.
"Ngược lại, hắn cũng có chừng có mực, trong khu phố chợ này đều là sinh linh của bên ngoài chứ không hề có dân bản địa nào cả, cho nên hắn mới lạnh lùng ra tay, không hề sợ trả thù." Tào Vũ Sinh nói.
Ở khu vực này, tất cả đều là người ngoài tới chứ không hề có cư dân bản thổ thần bí nào cả, nếu không chắc chắn sẽ rước lấy đại họa, trong bộ tộc của dân bản địa đều có cường giả vô cùng đáng sợ tọa trấn.
"Còn dám tới nữa!"
Thạch Hạo gầm lớn, toàn bộ mái tóc đều phấp phới, ánh mắt khiếp người, hắn cầm kiếm thai bay vút lên trời cao rồi cắt lìa một vùng hư không.
Nơi đó lóe lên ánh trắng, một cây Bạch cốt phiên xuất hiện và tỏa ra gợn sóng kỳ dị tiêu diệt Thạch Hạo.
Bên dưới, tất cả mọi người đều tản lui, trốn về những khu phố chợ khác, không một ai dám dừng lại ở nơi này.
"Ầm!"
Giữa trời, ánh trắng chói mắt, loáng thoáng có thể nhìn thấy một tòa Bạch cốt sơn hiện lên, vô số ác quỷ đang kêu rên ở phía trên, tiếng gào rung trời, minh vụ che kín nhật nguyệt.
"Đây chính là bí bảo của Minh tộc!" Thanh Y nói.
Đó chính là pháp khí được luyện chế từ vô số bạch cốt cùng sinh hồn, uy lực tuyệt luân, diễn biến ra một sát trường của Minh tộc hòng vây giết Thạch Hạo.
Răng rắc!
Thạch Hạo nâng kiếm tiến lên, thần dũng vô cùng, trên đỉnh đầu là lò luyện đan, phù văn hộ thể, tay cầm kiếm thai chém ra sát trường kia, cắt đứt trung tâm của Bạch Cốt phiên khiến đại trận tan rã.
Võ dũng tuyệt thế!
"Dù có sở hữu bí bảo Thiên Thần thì cũng chẳng đáng là gì, cứ phá hủy hết từng cái là được!" Đả Thần Thạch nói.
"Đại La kiếm tiên quả nhiên danh bất hư truyền, không hổ là thứ đã lưu lại truyền thuyết huy hoàng trên cốt thư kia, mặc dù không có sinh ra hoa văn cấp Thiên Thần nhưng như thế cũng đủ kinh diễm tuyệt thế rồi!"
"Còn lò luyện đan này cũng rất thần bí."
"Sai rồi, quan trọng là bản thân Thạch Hạo đủ mạnh."
Thanh Y, Thỏ nhỏ, Tào Vũ Sinh bình luận.
Người của Minh tộc lại xuất kích, chúng muốn tuyệt sát Thạch Hạo ở nơi này. Thừa cơ hội hắn vừa trải qua một kiếp vừa nãy và đang hơi thả lỏng nên họ đã ra tay, thế nhưng vẫn thất bại, không thể thương tổn tới hắn.
Sau khi Thạch Hạo tu ra một luồng tiên khí thì thần giác nhạy cảm vô cùng, đứng trước nguy hiểm sẽ sinh ra cảm ứng kỳ dị, ám sát bình thường đã vô hiệu với hắn.
"Đạo huynh quá thần dũng, hiếm có đương đại, bội phục!"
Có người đi tới ôm quyền và nở nụ cười tươi.
Đây là một chàng trai chừng hơn ba mươi tổi, nơi lưng có một cặp cánh xám, trên đầu mọc một cặp sừng rồng, vừa nhìn đã biết là không phải hạng người phàm tục.
Người tới nở nụ cười tươi rói cho nên Thạch Hạo cũng không thất lễ, ôm quyền chào hỏi lại.
Tào Vũ Sinh, Thanh Y cũng đi tới đánh giá người này.
"Đây không phải là nơi để nói cuyện, mấy vị đạo huynh có thể hay không dành chút thời gian để cùng nhau nói chuyện?" Người tới mời rất nhiệt tình, cũng tự giới thiệu bản thân, tên là Long Vũ.
Cuối cùng, bọn họ tiến vào một quán rượu nhỏ rất thanh tịnh và bắt đầu đàm đạo.
"Hoang, một cái tên cực kỳ nổi tiếng, ta cũng nghe danh đã lâu và vô cùng kính nể." Long Vũ rất trực tiếp, nói thẳng vấn đề: "Mấy vị, thật sự không dám giấu giếm, ta tới đây cũng là do đại nhân nhà ta sai tới, chúng ta nguyện ý kết minh cùng các vị."
"Đại nhân nhà ngươi là ai?" Thạch Hạo nỏi.
"Quân Đạo." Hắn khẽ nói ra một cái tên như vậy.
Đầu tiên, Thanh Y, Tào Vũ Sinh, Thỏ nhỏ đều giật nảy mình, dù là Thạch Hạo cũng lộ vẻ khác thường, liên quan tới quái thai cổ đại này thì hắn cũng có biết đôi chút, cũng là nghe từ những người khác.
Ví như Thập Quan vương, Lục Quan vương Ninh Xuyên, tất cả đều là đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn cao thủ các đời.
Còn có những người khác nữa, ví dụ như có một người trẻ tuổi tên là Đoạn Hồng, xưng tôn ở Tiên cổ một đời nên khiến người khác khó mà quên được, chỉ vì hắn chưa nhen nhóm Thần hỏa thế nhưng lại giành được vị trí đầu.
Còn có Cô Kiếm Vân của Kiếm cốc, Quân Đạo ở trong cấm địa băng tuyết, người khác đều hiểu rõ bọn họ, không chỉ xuất thế một lần, chính là cường nhân rất nổi danh trong quái thai cổ đại.
"Tại sao lại kết minh cùng ta?" Thạch Hạo hỏi.
"Cùng nhau phối hợp, dù sao cũng hơn khi chiến đấu một mình." Long Vũ mỉm cười rồi hơi chút do dự nói: "Kỳ thật, tình cảnh của đạo huynh không ổn. Minh thổ, Thiên quốc, Thần miếu, bất luận đạo thống nào cũng đều là con quái vật khổng lồ, người mạnh nhất của bọn họ đều rất kinh khủng, nghe nói rằng bọn họ đã bắt tay với nhau, như vậy sẽ vô cùng bất lợi với Thạch huynh."
Hắn vô cùng thành khẩn nói tin tức như vậy, ba bên đã liên thủ với nhau.
"Tình cảnh của ta đã không ổn như vậy thì tại sao các ngươi lại muốn kết minh với ta, hơn nữa nếu tham dự vào thì chỉ sẽ dẫn lửa thiêu thân mà thôi." Thạch Hạo nói.
"Chúng ta coi trọng tiềm lực của đạo huynh, tin chắc có thể hiên ngang tiến lên, hơn nữa chúng ta cũng không hòa hợp với bọn chúng."
"Song phương chúng ta liên thủ thì có thể giết chết bọn họ sao?" Thạch Hạo bình tĩnh hỏi, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương.
"Kỳ thực bên phía chúng ta cũng rất mạnh, không hề thiếu cao thủ, còn có đại nhân Đọa Thần tử, hắn chuẩn bị bước ra bước cuối cùng rồi." Người tới nói.
"Đọa Thần tử..." Thạch Hạo hơi nheo mắt, hắn cũng chẳng hề xa lạ với cái tên này, hai vị sư huynh của hắn từng bị người này làm nhục đánh cho bỏ chạy khỏi Đạo tràng Chí Tôn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.