Chương 55: Thân thế
Thần Đồng
22/09/2013
Cây liễu cháy đen, thân cây phát ra sương mù lất phất, khuếch tán ra ngoài, giống như hỗn độn. Cả thế giới như yên lặng, giống như quay trở lại lúc trước khi khai thiên tích địa.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, quá khứ chỉ có mỗi cành liễu là phát sáng, hiện tại đến cả thân cây đã gãy kia cũng xảy ra biến hóa, sản sinh ra cảnh tượng kinh người như thế này, bọn họ không tự chủ mà lùi lại.
"Chi chi..."
Quả bóng lông to bằng nắm đấm vù một cái vọt ra ngoài, miệng kêu không ngừng, suýt nữa ngã vào trong hồ, nó trợn tròn mắt, đứng nhìn từ xa.
Tộc nhân cũng đều tránh đi, ở đầu thôn chỉ còn lại một mình nhóc tỳ đang bị tầng sương mù đó từ từ bao phủ, mơ mơ hồ hồ khó mà nhìn rõ ràng.
Tiểu Thạch Hạo không hề động đậy, giống như đang đứng ở tận cùng của thế giới, khí hộn độn tràn ngập. Cảnh tượng mà nó đã từng thấy nhưng vì tuổi nhỏ mà không thể nhớ nổi, giấu ở trong tiềm thức đang tái hiện ở trước mắt.
"Du du thái thượng, dân chi quyết sơ. Hoàng cực triệu kiến, di luân du phu. Ngũ đức canh vận, ưng lục thụ phù..."
Thanh âm to lớn vang vọng trời đất, nghiêm túc và trang trọng, đây là một cảnh tượng giống như thần thoại.
Một tòa tế đàn khổng lồ, cao tận tầng mây, phát ra phong cách cổ xưa và khí tức tang thương, giống như đã tồn tại hàng tỉ năm. Ở trên có khắc các loại tranh cổ, có nhật nguyệt tinh hà, có hung thú Thái Cổ, có tiên dân Thượng Cổ, còn có thần linh, làm kinh sợ lòng người.
Tế đàn to lớn vô cùng, vượt qua cả núi cao, được tầng mây vờn quanh. Ở phía trên đặt thi thể của Thái Cổ Di Chủng, máu tươi chảy xuôi về phía những đồ án đó, ngoài đây ra còn có vật báu thần kỳ và bảo dược hiếm có... Đây là cả nước đang tế trời.
Một vầng thái dương màu vàng phát ra hơi thở cực mạnh, chói chang tới mức người ta không thể mở nổi mắt, ở trong có một bóng người kinh khủng đang đứng, chiếu rọi cả bầu trời, bễ nghễ trên trời dưới đất giống như một vị Thiên Đế, huyết khí màu vàng tự nhiên phóng ra ngoài, tạo thành dị tượng như thế này.
Đây là Nhân Hoàng của cổ quốc, kẻ thống trị sơn hà hàng tỉ dặm, hiện tại đang tự mình tế trời, vô cùng trịnh trọng.
Ở sau lưng của hắn là một đám cường giả hoàng tộc, ai ai cũng có uy thế khiếp người, lúc nhắm mở mắt như phát ra tia lửa điện. Ở phía sau họ là các đại chư hầu và vô số thần tử.
Chỉ mỗi đám người này thôi đã có những mấy vạn người rồi, đều tới từ các vùng đất phong khác nhau, ai ai cũng là cường giả đáng sợ oai trấn một phượng, hơi thở mà họ phát ra làm cho trời đất đều run rẩy.
Ở sau nữa lại là quân đội vô cùng vô tận, thật sự là không bờ không bến, không biết rốt cuộc là có bao nhiêu người. Họ đứng chật kín mảnh đất này, dù ở trên tế đàn cũng không nhìn thấy bờ.
Nhân khẩu do chư hầu một phương cai quản đã lên tới hàng tỉ, không có ai là nhân vật đơn giản cả. Mà nhiều thần tử quý tộc tụ tập như vậy, cho dù bọn họ chỉ dẫn một ít nhân mã tới tế trời thì cũng đã kinh người lắm rồi.
Cả nước tế trời, thanh thế to lớn tới mức không thể tưởng tượng, giồng như cảnh tượng trong thần thoại!
Ở một bên khác còn có gia quyến của một số nhân vật quan trọng cũng tham dự buổi lễ này, họ đang đắm chìm ở trong ánh sáng thần thánh như đại dương mênh mông đó. Trong số đó có một người phụ nữ trẻ tuổi đang bế một đứa bé còn quấn tã, đứa bé vui sướng nhoẻn miệng cười, không ngừng duỗi bàn tay nhỏ ra, đôi mắt to của nó rất giống với Tiểu Thạch Hạo.
Dưới cây liễu, nhóc tỳ ngẩn ra, xuất thần một hồi.
Cảnh tượng tế trời biến mất, một vài cảnh tượng khác lại hiện ra.
Một hồ nước xanh biếc to lớn, vô cùng đẹp đẽ, linh khí nồng nặc tới mức không thể tan nổi, là nơi vô cùng thích hợp cho việc tu hành. Ở bên bờ hồ có rất nhiều trân cầm dị thú ẩn hiện, không hề thiếu Thái Cổ Di Chủng.
Một Thánh Hồ như vậy người bình thường căn bản không thể tới gần.
Ở xa có mấy vạn thiết kỵ giáp trụ sáng choang đang ngồi trên lưng của những con hung thú mạnh mẽ, mâu thần hướng lên trời, lấp lóe ánh sáng kim loại, có một loại hơi thở xơ xác tiêu điều. Bọn họ không hề động đậy, chỉ phụ trách canh gác, ở phía trước có Vương Hầu đang săn thú.
Ở bên Thánh Hồ có di chủng đáng sợ ẩn hiện, còn có hậu duệ của Thần Cầm sinh sống. Đây là một cấm khu người bình thường không thể tiếp cận, nếu không nhất định sẽ có họa sát thân.
Mà lúc này lại có mấy trăm người đang ngắm cảnh, săn bắn, không sợ hãi gì. Ai ai cũng dồi dào tinh lực, mạnh mẽ khiến người ta run rẩy.
Một đám mãnh cầm lông cánh đẹp đẽ, màu sắc rực rỡ sống ở Thánh Hồ. Sau khi bị người ta quấy rầy liền lập tức nổi giận, mỗi một con hung cầm đều dài sáu bảy mét, cả người tỏa sáng giống như lửa thần đang thiêu đốt.
Nhất là một con Cầm Vương trong số đó dài những mười bảy mười tám mét, cả người chảy xuôi thần quang ngũ sắc, lông cánh óng ánh kinh người, nó mạnh tới mức làm cho mấy vạn thiết kỵ ở nơi xa cũng sợ hãi.
Nó kêu dài một tiếng, tỏa ra thần quang tận trời làm vô số thiết kỵ phải lùi lại, oai phong của nó chấn động Thánh Hồ.
"Ha ha... Thật là một con Loan Điểu tốt, không ngờ lại là di chủng mạnh mẽ, ở trong cơ thể có chảy dòng máu của Thái Cổ Thần Cầm, quả là một loại thuốc quý hiếm thấy nha, xem ta bắn chết nó như thế nào đây này!" Một ông lão cười lớn.
Ông ta lấy ra một cái cung, thân cung màu đen, dây cung làm bằng gân Giao, cả cái cung phát ra một cỗ sát khí mãnh liệt. Ông ta thoáng cái đã cài xong tên, kéo căng dây cung như trăng tròn rồi bắn lên trời cao.
"Vù!"
Một mũi tên này bắn ra giống như một con Giao Long xông lên trời, phát ra từng đợt tiếng gió sấm, hơn nữa còn có hào quang ngập trời, tuôn xuống ánh sáng rực rỡ vô tận, xông về Loan Điểu.
"Ầm" một tiếng, ở trên trời phát ra một tiếng sấm rền, mũi tên chạm vào người con hậu duệ Thái Cổ Thần Cầm kia, hào quang vô tận liền tuôn ra, hóa thành một cơn bão năng lượng.
Con Thái Cổ Di Chủng mạnh mẽ đó tức giận kêu lên một tiếng, không ngờ nó đã bị thương, nó không còn dám chinh phạt nữa mà hóa thành một mảng thần quang ngũ sắc, xông thẳng vào trong tầng mây để chạy trốn.
"Chạy đằng nào?" Ông lão lại giương cung rồi bắn ra một mũi tên nữa, mũi tên vẽ ra một đạo quỹ tích đáng sợ, ánh sáng thông thiên, bay vào trong tầng mây, 'phập' một tiếng liền có máu tươi bắn ra, Loan Điểu rơi xuống đất.
"Lão Thập Ngũ, không ngờ tiễn pháp của ông đã trở nên tinh diệu như vậy, hai tên đã bắn hạ một con Loan Điểu mạnh mẽ. Người khác thì kiểu gì cũng phải trải qua một hồi đại chiến đấy, thủ đoạn như thế này tuyệt đối sẽ lại làm đô thành chấn động rồi." Một ông lão tuổi tác đã rất lớn khác tán thưởng.
Ông lão bắn chết Thái Cổ Di Chủng cười ha ha, sau đó tự mình ra tay dùng dao bạc xẻ thịt của hậu duệ Thần Câm, lấy ra hơn nửa bát lớn bảo huyết quý giá nhất, chỉ hơn nửa bát này thôi đã ẩn chứa hơn nửa tinh hoa của con chim này rồi.
Ông ấy bước dài về phía một đôi vợ chồng trẻ. Người đàn ông thì cao lớn, người phụ nữ thì xinh đẹp như hoa, đang bế một đứa trẻ còn đang quấn tã.
"Cháu trai ngoan, nếm thử bảo huyết của Thần Cầm này. Tương lai cháu nhất định sẽ vượt xa gia gia và cha của cháu đấy." Ông lão lấy ra một cái đũa ngọc, chấm mấy giọt máu óng ánh rồi nhỏ vào trong miệng của đứa trẻ.
"Cha à, Hạo Nhi còn nhỏ như vậy, uống cái này được sao?" Đôi vợ chồng trẻ định khuyên can.
"Không sao đâu!" Ông lão vẫy tay một cái, vẫn cứ nhỏ liên tiếp mấy giọt máu to nữa. Mà đứa trẻ đó cũng không chống lại, dùng sức mút vào, con mắt rất sáng, không ngờ lại đang cười, khiến mọi người đều chậc chậc lấy làm lạ.
"Dòng họ chúng ta đời này thật sự là thịnh vượng, anh kiệt lớp lớp, thằng bé này có lẽ cũng sẽ không kém Nghị Nhi là mấy, tương lai nói không chừng có thể trấn áp bát hoang, uy hiếp các chủng tộc lớn." Một ông lão tuổi còn lớn hơn lên tiếng.
Nói tới cái tên "Nghị Nhi" này, tất cả mọi người đều nhìn về một đứa bé, lộ ra nụ cười từ ái và quan tâm, bởi vì nó quá không bình thường. Nó trời sinh có trọng đồng*, đây là dị tượng của Thượng Cổ Thánh Nhân.
*Trọng đồng : Hai con ngươi
Đây là một đứa bé khoảng ba bốn tuổi, đang đứng ở không xa nhìn về bên này. Mặc dù tuổi nó còn nhỏ nhưng đã rất chững chạc, tổng cộng có bốn con ngươi lưu chuyển thần quang, trong mơ hồ lại có một loại uy nghiêm rất không tương xứng với tuổi của nó.
Ở trong thời Thượng Cổ từng xuất hiện mấy người có trọng đồng làm Thánh, làm Thần, ai cũng là nhân vật vô địch kinh thiên động địa.
Thạch Nghị vừa ra đời đã bị phát hiện là nó có trọng đồng, tự nhiên gây ra chấn động rất lớn ở trong tộc. Tất cả mọi người đều ôm ấp kỳ vọng cực cao ở nơi nó, sự thật thì nó thật sự rất phi phàm, là thiên túng kỳ tài, học cái gì cũng rất nhanh, hơn xa bọn trẻ cùng lứa.
"Dòng họ chúng ta mặc dù làm Vương, nhưng thân là hoàng thân, trong cơ thể cũng có chảy hoàng huyết, theo quy củ thì có thể đi tranh đoạt ngôi vị
Nhân Hoàng." Một ông lão nói.
Mọi người lại một lần nữa nhìn sang Thạch Nghị, kỳ vọng rất nhiều vào nó.
"Oe..." Đứa bé quấn tã đó kêu khẽ, khuôn mặt nó đỏ bừng, nhìn mọi người cười, vô cùng ngây thơ dễ thương.
Tất cả mọi người đều mỉm cười, một ông lão nói: "Đương nhiên, Tiểu Hạo của chúng ta rất ngoan, rất bất phàm, tương lai có thể trở thành cánh tay phải của huynh trưởng, nhất định là Vương Hầu một phương."
"Chúng ta đông con cháu như vậy, chắc sẽ có nhiều người bị phân tới vùng đất hoang vu làm Vương Hầu ở nơi đó đấy." Có người trêu ghẹo.
Bọn họ biết, ở trong Đại Hoang hẻo lánh có Vương Hầu tự phong chứ không phải do cổ quốc sắc phong. Hai khái niệm này căn bản không thể đánh đồng.
"Nhâu khẩu mấy nghìn vạn cũng dám xưng là Vương Hầu ư? Chỉ giỏi tác oai tác quái ở vùng đất hoang vu khổ cực, bóc lột dân chúng, không ai quản lý, toàn là thứ không biết trời cao đất rộng tự phong cho mình mà thôi. Vương Hầu chân chính ai chẳng là cường giả một phương, thống trị hơn tỉ nhân khẩu , một gia tướng dưới trướng đi ra thôi cũng đã đủ để dễ dàng tiêu diệt mấy cái bộ lạc nhân khẩu nghìn vạn người đó rồi."
Cảnh tượng lại thay đổi, hồ nước lớn đẹp đẽ nháy mắt trở nên mơ hồ.
Tòa Nhân Hoàng Thành nguy nga, hùng vĩ mà to lớn, giống như thần thành rơi từ trên bầu trời xuống, diện tích rộng lớn, nhân khẩu vô tận, riêng tường thành đã giống như một dãy núi liên miên không dứt.
"Thập Ngũ Gia đã bắn chết một con Tỳ Hưu ở trên Bách Tộc Chiến Trường, không biết vì sao lại làm chấn động bát hoang, gây ra một hồi đại loạn!"
Tin tức truyền về, gây nên bàn luận sôi nổi.
"Có tin tức xác thực rồi, đó chỉ là một con non mà thôi, song nó lại mạnh hơn nhiều so với Thái Cổ Di Chủng bình thường. Chắc là có một con Tỳ Hưu trưởng thành huyết mạch vô cùng thuần khiết muốn xông vào Bách Tộc Chiến Trường rồi!"
Cả Nhân Hoàng Thành chấn động.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, quá khứ chỉ có mỗi cành liễu là phát sáng, hiện tại đến cả thân cây đã gãy kia cũng xảy ra biến hóa, sản sinh ra cảnh tượng kinh người như thế này, bọn họ không tự chủ mà lùi lại.
"Chi chi..."
Quả bóng lông to bằng nắm đấm vù một cái vọt ra ngoài, miệng kêu không ngừng, suýt nữa ngã vào trong hồ, nó trợn tròn mắt, đứng nhìn từ xa.
Tộc nhân cũng đều tránh đi, ở đầu thôn chỉ còn lại một mình nhóc tỳ đang bị tầng sương mù đó từ từ bao phủ, mơ mơ hồ hồ khó mà nhìn rõ ràng.
Tiểu Thạch Hạo không hề động đậy, giống như đang đứng ở tận cùng của thế giới, khí hộn độn tràn ngập. Cảnh tượng mà nó đã từng thấy nhưng vì tuổi nhỏ mà không thể nhớ nổi, giấu ở trong tiềm thức đang tái hiện ở trước mắt.
"Du du thái thượng, dân chi quyết sơ. Hoàng cực triệu kiến, di luân du phu. Ngũ đức canh vận, ưng lục thụ phù..."
Thanh âm to lớn vang vọng trời đất, nghiêm túc và trang trọng, đây là một cảnh tượng giống như thần thoại.
Một tòa tế đàn khổng lồ, cao tận tầng mây, phát ra phong cách cổ xưa và khí tức tang thương, giống như đã tồn tại hàng tỉ năm. Ở trên có khắc các loại tranh cổ, có nhật nguyệt tinh hà, có hung thú Thái Cổ, có tiên dân Thượng Cổ, còn có thần linh, làm kinh sợ lòng người.
Tế đàn to lớn vô cùng, vượt qua cả núi cao, được tầng mây vờn quanh. Ở phía trên đặt thi thể của Thái Cổ Di Chủng, máu tươi chảy xuôi về phía những đồ án đó, ngoài đây ra còn có vật báu thần kỳ và bảo dược hiếm có... Đây là cả nước đang tế trời.
Một vầng thái dương màu vàng phát ra hơi thở cực mạnh, chói chang tới mức người ta không thể mở nổi mắt, ở trong có một bóng người kinh khủng đang đứng, chiếu rọi cả bầu trời, bễ nghễ trên trời dưới đất giống như một vị Thiên Đế, huyết khí màu vàng tự nhiên phóng ra ngoài, tạo thành dị tượng như thế này.
Đây là Nhân Hoàng của cổ quốc, kẻ thống trị sơn hà hàng tỉ dặm, hiện tại đang tự mình tế trời, vô cùng trịnh trọng.
Ở sau lưng của hắn là một đám cường giả hoàng tộc, ai ai cũng có uy thế khiếp người, lúc nhắm mở mắt như phát ra tia lửa điện. Ở phía sau họ là các đại chư hầu và vô số thần tử.
Chỉ mỗi đám người này thôi đã có những mấy vạn người rồi, đều tới từ các vùng đất phong khác nhau, ai ai cũng là cường giả đáng sợ oai trấn một phượng, hơi thở mà họ phát ra làm cho trời đất đều run rẩy.
Ở sau nữa lại là quân đội vô cùng vô tận, thật sự là không bờ không bến, không biết rốt cuộc là có bao nhiêu người. Họ đứng chật kín mảnh đất này, dù ở trên tế đàn cũng không nhìn thấy bờ.
Nhân khẩu do chư hầu một phương cai quản đã lên tới hàng tỉ, không có ai là nhân vật đơn giản cả. Mà nhiều thần tử quý tộc tụ tập như vậy, cho dù bọn họ chỉ dẫn một ít nhân mã tới tế trời thì cũng đã kinh người lắm rồi.
Cả nước tế trời, thanh thế to lớn tới mức không thể tưởng tượng, giồng như cảnh tượng trong thần thoại!
Ở một bên khác còn có gia quyến của một số nhân vật quan trọng cũng tham dự buổi lễ này, họ đang đắm chìm ở trong ánh sáng thần thánh như đại dương mênh mông đó. Trong số đó có một người phụ nữ trẻ tuổi đang bế một đứa bé còn quấn tã, đứa bé vui sướng nhoẻn miệng cười, không ngừng duỗi bàn tay nhỏ ra, đôi mắt to của nó rất giống với Tiểu Thạch Hạo.
Dưới cây liễu, nhóc tỳ ngẩn ra, xuất thần một hồi.
Cảnh tượng tế trời biến mất, một vài cảnh tượng khác lại hiện ra.
Một hồ nước xanh biếc to lớn, vô cùng đẹp đẽ, linh khí nồng nặc tới mức không thể tan nổi, là nơi vô cùng thích hợp cho việc tu hành. Ở bên bờ hồ có rất nhiều trân cầm dị thú ẩn hiện, không hề thiếu Thái Cổ Di Chủng.
Một Thánh Hồ như vậy người bình thường căn bản không thể tới gần.
Ở xa có mấy vạn thiết kỵ giáp trụ sáng choang đang ngồi trên lưng của những con hung thú mạnh mẽ, mâu thần hướng lên trời, lấp lóe ánh sáng kim loại, có một loại hơi thở xơ xác tiêu điều. Bọn họ không hề động đậy, chỉ phụ trách canh gác, ở phía trước có Vương Hầu đang săn thú.
Ở bên Thánh Hồ có di chủng đáng sợ ẩn hiện, còn có hậu duệ của Thần Cầm sinh sống. Đây là một cấm khu người bình thường không thể tiếp cận, nếu không nhất định sẽ có họa sát thân.
Mà lúc này lại có mấy trăm người đang ngắm cảnh, săn bắn, không sợ hãi gì. Ai ai cũng dồi dào tinh lực, mạnh mẽ khiến người ta run rẩy.
Một đám mãnh cầm lông cánh đẹp đẽ, màu sắc rực rỡ sống ở Thánh Hồ. Sau khi bị người ta quấy rầy liền lập tức nổi giận, mỗi một con hung cầm đều dài sáu bảy mét, cả người tỏa sáng giống như lửa thần đang thiêu đốt.
Nhất là một con Cầm Vương trong số đó dài những mười bảy mười tám mét, cả người chảy xuôi thần quang ngũ sắc, lông cánh óng ánh kinh người, nó mạnh tới mức làm cho mấy vạn thiết kỵ ở nơi xa cũng sợ hãi.
Nó kêu dài một tiếng, tỏa ra thần quang tận trời làm vô số thiết kỵ phải lùi lại, oai phong của nó chấn động Thánh Hồ.
"Ha ha... Thật là một con Loan Điểu tốt, không ngờ lại là di chủng mạnh mẽ, ở trong cơ thể có chảy dòng máu của Thái Cổ Thần Cầm, quả là một loại thuốc quý hiếm thấy nha, xem ta bắn chết nó như thế nào đây này!" Một ông lão cười lớn.
Ông ta lấy ra một cái cung, thân cung màu đen, dây cung làm bằng gân Giao, cả cái cung phát ra một cỗ sát khí mãnh liệt. Ông ta thoáng cái đã cài xong tên, kéo căng dây cung như trăng tròn rồi bắn lên trời cao.
"Vù!"
Một mũi tên này bắn ra giống như một con Giao Long xông lên trời, phát ra từng đợt tiếng gió sấm, hơn nữa còn có hào quang ngập trời, tuôn xuống ánh sáng rực rỡ vô tận, xông về Loan Điểu.
"Ầm" một tiếng, ở trên trời phát ra một tiếng sấm rền, mũi tên chạm vào người con hậu duệ Thái Cổ Thần Cầm kia, hào quang vô tận liền tuôn ra, hóa thành một cơn bão năng lượng.
Con Thái Cổ Di Chủng mạnh mẽ đó tức giận kêu lên một tiếng, không ngờ nó đã bị thương, nó không còn dám chinh phạt nữa mà hóa thành một mảng thần quang ngũ sắc, xông thẳng vào trong tầng mây để chạy trốn.
"Chạy đằng nào?" Ông lão lại giương cung rồi bắn ra một mũi tên nữa, mũi tên vẽ ra một đạo quỹ tích đáng sợ, ánh sáng thông thiên, bay vào trong tầng mây, 'phập' một tiếng liền có máu tươi bắn ra, Loan Điểu rơi xuống đất.
"Lão Thập Ngũ, không ngờ tiễn pháp của ông đã trở nên tinh diệu như vậy, hai tên đã bắn hạ một con Loan Điểu mạnh mẽ. Người khác thì kiểu gì cũng phải trải qua một hồi đại chiến đấy, thủ đoạn như thế này tuyệt đối sẽ lại làm đô thành chấn động rồi." Một ông lão tuổi tác đã rất lớn khác tán thưởng.
Ông lão bắn chết Thái Cổ Di Chủng cười ha ha, sau đó tự mình ra tay dùng dao bạc xẻ thịt của hậu duệ Thần Câm, lấy ra hơn nửa bát lớn bảo huyết quý giá nhất, chỉ hơn nửa bát này thôi đã ẩn chứa hơn nửa tinh hoa của con chim này rồi.
Ông ấy bước dài về phía một đôi vợ chồng trẻ. Người đàn ông thì cao lớn, người phụ nữ thì xinh đẹp như hoa, đang bế một đứa trẻ còn đang quấn tã.
"Cháu trai ngoan, nếm thử bảo huyết của Thần Cầm này. Tương lai cháu nhất định sẽ vượt xa gia gia và cha của cháu đấy." Ông lão lấy ra một cái đũa ngọc, chấm mấy giọt máu óng ánh rồi nhỏ vào trong miệng của đứa trẻ.
"Cha à, Hạo Nhi còn nhỏ như vậy, uống cái này được sao?" Đôi vợ chồng trẻ định khuyên can.
"Không sao đâu!" Ông lão vẫy tay một cái, vẫn cứ nhỏ liên tiếp mấy giọt máu to nữa. Mà đứa trẻ đó cũng không chống lại, dùng sức mút vào, con mắt rất sáng, không ngờ lại đang cười, khiến mọi người đều chậc chậc lấy làm lạ.
"Dòng họ chúng ta đời này thật sự là thịnh vượng, anh kiệt lớp lớp, thằng bé này có lẽ cũng sẽ không kém Nghị Nhi là mấy, tương lai nói không chừng có thể trấn áp bát hoang, uy hiếp các chủng tộc lớn." Một ông lão tuổi còn lớn hơn lên tiếng.
Nói tới cái tên "Nghị Nhi" này, tất cả mọi người đều nhìn về một đứa bé, lộ ra nụ cười từ ái và quan tâm, bởi vì nó quá không bình thường. Nó trời sinh có trọng đồng*, đây là dị tượng của Thượng Cổ Thánh Nhân.
*Trọng đồng : Hai con ngươi
Đây là một đứa bé khoảng ba bốn tuổi, đang đứng ở không xa nhìn về bên này. Mặc dù tuổi nó còn nhỏ nhưng đã rất chững chạc, tổng cộng có bốn con ngươi lưu chuyển thần quang, trong mơ hồ lại có một loại uy nghiêm rất không tương xứng với tuổi của nó.
Ở trong thời Thượng Cổ từng xuất hiện mấy người có trọng đồng làm Thánh, làm Thần, ai cũng là nhân vật vô địch kinh thiên động địa.
Thạch Nghị vừa ra đời đã bị phát hiện là nó có trọng đồng, tự nhiên gây ra chấn động rất lớn ở trong tộc. Tất cả mọi người đều ôm ấp kỳ vọng cực cao ở nơi nó, sự thật thì nó thật sự rất phi phàm, là thiên túng kỳ tài, học cái gì cũng rất nhanh, hơn xa bọn trẻ cùng lứa.
"Dòng họ chúng ta mặc dù làm Vương, nhưng thân là hoàng thân, trong cơ thể cũng có chảy hoàng huyết, theo quy củ thì có thể đi tranh đoạt ngôi vị
Nhân Hoàng." Một ông lão nói.
Mọi người lại một lần nữa nhìn sang Thạch Nghị, kỳ vọng rất nhiều vào nó.
"Oe..." Đứa bé quấn tã đó kêu khẽ, khuôn mặt nó đỏ bừng, nhìn mọi người cười, vô cùng ngây thơ dễ thương.
Tất cả mọi người đều mỉm cười, một ông lão nói: "Đương nhiên, Tiểu Hạo của chúng ta rất ngoan, rất bất phàm, tương lai có thể trở thành cánh tay phải của huynh trưởng, nhất định là Vương Hầu một phương."
"Chúng ta đông con cháu như vậy, chắc sẽ có nhiều người bị phân tới vùng đất hoang vu làm Vương Hầu ở nơi đó đấy." Có người trêu ghẹo.
Bọn họ biết, ở trong Đại Hoang hẻo lánh có Vương Hầu tự phong chứ không phải do cổ quốc sắc phong. Hai khái niệm này căn bản không thể đánh đồng.
"Nhâu khẩu mấy nghìn vạn cũng dám xưng là Vương Hầu ư? Chỉ giỏi tác oai tác quái ở vùng đất hoang vu khổ cực, bóc lột dân chúng, không ai quản lý, toàn là thứ không biết trời cao đất rộng tự phong cho mình mà thôi. Vương Hầu chân chính ai chẳng là cường giả một phương, thống trị hơn tỉ nhân khẩu , một gia tướng dưới trướng đi ra thôi cũng đã đủ để dễ dàng tiêu diệt mấy cái bộ lạc nhân khẩu nghìn vạn người đó rồi."
Cảnh tượng lại thay đổi, hồ nước lớn đẹp đẽ nháy mắt trở nên mơ hồ.
Tòa Nhân Hoàng Thành nguy nga, hùng vĩ mà to lớn, giống như thần thành rơi từ trên bầu trời xuống, diện tích rộng lớn, nhân khẩu vô tận, riêng tường thành đã giống như một dãy núi liên miên không dứt.
"Thập Ngũ Gia đã bắn chết một con Tỳ Hưu ở trên Bách Tộc Chiến Trường, không biết vì sao lại làm chấn động bát hoang, gây ra một hồi đại loạn!"
Tin tức truyền về, gây nên bàn luận sôi nổi.
"Có tin tức xác thực rồi, đó chỉ là một con non mà thôi, song nó lại mạnh hơn nhiều so với Thái Cổ Di Chủng bình thường. Chắc là có một con Tỳ Hưu trưởng thành huyết mạch vô cùng thuần khiết muốn xông vào Bách Tộc Chiến Trường rồi!"
Cả Nhân Hoàng Thành chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.