Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 993: Thần Vương quật khởi

Thần Đồng

24/01/2018

Thạch Hạo sau khi xuất quan thì giết chết bốn đại Thiên Thần trong yên lặng nên không hề có ai biết về việc này.

Đầu tiên là hắn xông thẳng nhanh về phía cổ địa nơi Ninh Xuyên đang bế quan, đi tới địa phương thích hợp cho việc thực hiện Thánh tế kia.

Người này là đại địch không giết không được nên hắn muốn giải quyết nhanh chóng, đáng tiếc, hắn đã bỏ lỡ cơ hội, mấy chục cây Thánh Nhân mộc đều lờ mờ gần như khô héo.

Ninh Xuyên đã rời đi, nếu như không chuyện gì khác thì chắc hắn đã tiến vào lĩnh vực Thánh tế rồi.

Thạch Hạo lục soát nơi đây một phen rồi nhanh chóng rời đi, hắn cũng không hề lấy làm thất vọng, bởi vì đối phương tài giỏi, tốc độ tu hành cực nhanh như vậy thì mới xứng là đối thủ đáng gờm của hắn.

Đương nhiên, hắn cũng chẳng hề sợ gì, dù sao thì đối phương cũng đã tích lũy tới sáu đời, có tốc độ nhanh như vầy cũng là chuyện đương nhiên.

"Nên tạo ra chút sóng gió rồi." Thạch Hạo nói câu đầy lạnh lẽo, gần như khiến cho tiểu thiên thế giới này đóng băng lại.

Tiếp đó, hắn bước ra một bước, dãy núi mờ ảo, thiên địa đảo ngược, và rồi biến mất khỏi nơi này.

Thạch Hạo tới Hàn giới, là nơi hắn đã từng bế quan, hắn hoài nghi rằng dòng nước Thái âm mà mấy đại Thiên Thần kéo tới ngày trước là được lấy từ tiểu thế giới này, trước lúc đại khai sát giới hắn muốn đi tìm hiểu một chút.

Hàn giới, trời đông gió rét.

Quả nhiên, những dãy núi tuyết đã xảy ra dị biến, chúng đã tan chảy rất nhiều và hình thành nên một cái hồ nước khổng lồ màu đen, tất cả đều là thần thủy Thái âm cả.

Nhìn về phía núi tuyết rồi lại nhìn về hồ nước lớn kia thì Thạch Hạo chợt nhớ tới Thanh Y và Nguyệt Thiền, bọn hắn đã từng chiến đấu và cũng từng xảy ra những chuyện vô cùng nóng bỏng ở tiểu thiên thế giới này.

Dù lúc này sức chiến đấu của hắn đã đủ sánh vai với Thiên Thần thì trong lòng cũng cảm thấy nôn nao một hồi, chuyện phát sinh ngày đó thật khó nói thành lời, tiên tử thanh lệ thoát tục, cơ thể trắng mịn ấm áp, rất là thu hút người khác.

"Thanh Y giờ đang ở đâu, sẽ không gặp vấn đề gì chứ?" Thạch Hạo lộ vẻ kỳ lạ rồi nói thế.

Lúc nói những câu này thì vẻ mặt của hắn hơi nhíu lại, bởi vì hắn cảm ứng được khí tức của Thiên Thần ở cách đó không xa.

Hắn ngẩn đầu nhìn thấy một chàng trai với vẻ mặt chẳng hiền lành quan sát hắn, trong đôi mắt hiện lên lửa giận ngùn ngụt.

"Ngươi đang nói cái gì đó?!" Chàng trai này lên tiếng hỏi.

"Mắc mớ gì tới ngươi?" Thạch Hạo liếc xéo hắn.

Mấy tháng trước, có thể lúc thấy Thiên Thần thì sẽ chạy trốn nhưng mà hiện tại lại chẳng hề sợ hãi gì, bất luận một kẻ nào đứng trước mặt thì hắn vẫn có thể ngẩn cao đầu.

"Sao không liên quan tới ta, Thanh Y là thứ thân của Nguyệt Thiền, tên khốn nhà ngươi đã làm gì với nàng rồi?" Người này kích động.

Thạch Hạo kinh ngạc vô cùng, đây là một Thiên Thần, đáng ra sự khôn ngoan phải rất cao siêu mới đúng chứ, vì sao giờ lại tức giận và thất thế như vầy.

"Ngươi là Thiên Thần của Bổ Thiên giáo?"

"Đúng!" Người này hừ lạnh.

"À, thế thì không trách được, Thanh Y không có việc gì, ngược lại về phía Nguyệt Thiền thì khả năng chuẩn bị trở thành mẹ của con ta rồi, ngươi thấy nàng ở đâu không?" Thạch Hạo cười nói.

Tất nhiên là hắn đang nói dối, có hay là không thì cũng chẳng liên hệ với Nguyệt Thiền.

"Ngươi đang nói cái gì đó hả, nói thêm một lần nữa coi!" Tên Thiên Thần trông rất nhanh tuấn trẻ trung này tức giận tới mức trán nổi cả gân xanh.

"Ngươi vội gì thế hả, dù gì cũng là mẹ của con ta, ta còn không sốt ruột mà ngươi làm loạn hết cả lên thế?" Thạch Hạo làm vẻ khó chịu rồi cảnh cáo, nói: "Tốt nhất đừng có để ý tới mẹ của con ta đó!"

"Nói bậy nói bạ gì đó hả, nhóc con, nạp mạng đi, dám nói xấu Thánh nữ của chúng ta thế hả, giết!"

Tên Thiên Thần trẻ tuổi vọt tới, hắn lấy ra một tòa Tứ tượng tháp đang phát ra ánh đen, thứ này không ngừng tràn ngập ra khí hỗn độn trấn áp Thạch Hạo.

"Muốn đánh nhau hả, sao nhắc tới mẹ của con ta thì ngươi lại xúc động tới mức này luôn thế?" Thạch Hạo tất nhiên là đang cố ý chọc tên điên này.

Đương nhiên, hắn cũng chẳng hề chịu trận mà bùng phát ra sức chiến đấu cấp Thiên Thần.

"Ầm!"

Hắn dùng lực nâng cao Thiên Thần tháp rồi tiếp đó đánh về phía tòa cổ tháp kia, hai bên va chạm phát ra những đốm lửa văng tứ tung, đồng thời nơi đó xuất hiện một lỗ nhỏ.

"Ồ, cứng thế à, không bị phá hủy luôn?" Thạch Hạo kinh ngạc.

Thiên Thần với bộ dáng trẻ tuổi này tức giận, tòa tháp này tuyệt không phải là vật phàm thế nhưng lại bị đánh bể một miếng, chuyện này quả thật rất kinh người.

Hơn nữa hắn liền tỉnh ngộ, tên khốn này lại có thể sánh ngang cùng Thiên Thần? Sao quá nhanh thế, muốn đánh tan những ghi chép từ trước tới giờ à?!

Tên thuộc Bổ Thiên giáo này thật sự rất mạnh, cũng chẳng phải là hạng xoàng trong Thiên Thần, dù vũ khí bị hao tổn thế nhưng cũng chưa hề ảnh hướng tới ý chí chiến đấu của hắn cho nên quát lớn: "Tên ma đầu này, nói nhanh, ngươi đã làm những gì với Nguyệt Thiền và Thanh Y hả!"



Trong lúc gầm lớn thì một môn đại thần thông đánh tới.

Thạch Hạo cũng chẳng hề để ý triển khai ngay bảo thuật Lôi đế, lòng bàn tay phát ra một luồng sáng chói mắt đánh tới.

Tên này cũng chẳng hề tránh né mà trái lại còn bay vụt tới, bảo thuật trong tay lại càng thêm lấp lánh giết tới Thạch Hạo.

Lông mày Thạch Hạo hơi nhíu rồi nhanh chóng tránh né, bởi vì hắn biết, chắc chắn đối phương biết Bổ Thiên thuật, nếu lấy cứng chọi cứng với đối phương thì kẻ này chỉ trong nháy mắt có thể bổ sung cứu chữa, có thể nghịch chuyển.

Quả nhiên, khi hắn vừa mới di chuyển thì Bổ Thiên thuật chợt tỏa ra phù văn bất hủ!

Người này quả thật rất bất phàm, lại có thể công kích tay đôi với Thạch Hạo thì vô cùng mạnh mẽ.

Mặc dù Thạch Hạo còn không phải là Thiên Thần thật sự thế nhưng từ sau khi Thánh tế xong thì đã có sức chiến đấu tương ứng, thực lực vô cùng kinh khủng. Nhưng mà, người này lại có thể đối kháng trả đòn qua lại với Thạch Hạo.

"Tên già đầu này, thân là Thiên Thần của Bổ Thiên giáo mà còn để ý tới mẹ của con ta, già rồi sao không lo an phận đi hả, để ta dạy cho một bài học nhá!"

Trong tiếng lách cách thì Thạch Hạo chợt bùng phát đánh nứt toàn bộ những pháp khí của kẻ này.

Người này mặc dù mạnh thế nhưng vẫn bị Thạch Hạo đánh cho bay ngược sang ngang, miệng chảy đầy máu tươi.

Sau khi lảo đảo đứng dậy thì hắn lộ vẻ khiếp sợ cùng với phức tạp nhìn Thạch Hạo, tên nhóc này mới có bấy nhiêu tuổi đầu, chỉ chừng hai mươi nhưng lại có thể đánh bại mình?!

Hắn như hóa đá, thế nhưng khi nghĩ tới lời nói của tên nhóc này thì những cảm giác bội phục lại bị đốt sạch sẽ.

Thạch Hạo nhanh chóng kết pháp ấn rồi đập mạnh khiến tên này lún sâu vào trong lòng đất, vết thương chằng chịt khắp nơi, con ngươi trở trở nên đen ngòm.

Nhưng mà tên này trên người lại có bí bảo có thể bảo vệ thân thể, cho nên tính mạng cũng không hề bị ảnh hưởng.

"Nói, ngươi đã làm gì với Nguyệt Thiền và Thanh Y hả?!" Tên Thiên Thần hét lớn.

"Tên già, ngươi là gì hả? Sao cứ hỏi miết vấn đề này vậy." Thạch Hạo dửng dưng như không đáp.

"Ta là cậu của Nguyệt Thiền!" Người trẻ trung này tức giận nói.

Thạch Hạo nghe thế thì ngẩn người, bước chân chật dừng lại, nắm đấm cũng thả lỏng.

Hắn thấy khó xử, cậu của Nguyệt Thiền thì chẳng phải là cậu của Thanh Y hay sao, vậy mà lại bị hắn đánh cho nhừ tử, khi nhìn thấy ánh đen trong mắt của đối phương làm cho hắn ngượng ngùng.

"Ngươi liên thủ với đám Minh thổ, Tiên điện hòng diệt trừ ta?" Một lúc sau thì Thạch Hạo hỏi thế.

"Ta không hề tham gia, chỉ đi ngang qua nơi này rồi trùng hợp gặp ngươi!" Tên Thiên Thần này cắn răng nói, lần nữa truy hỏi tung tích của cháu ngoại mình.

"Ta không hề giết Nguyệt Thiền, nếu ngươi tìm thấy thì cứ việc đẫn người đi. Còn Thanh Y, dù biết hay không thì ta cũng chẳng nói." Thạch Hạo nói.

"Ta liều mạng với ngươi!" Thiên Thần này như hóa điên, thân là trưởng bối của Thanh Y và Nguyệt Thiền nên hắn hận tên nhóc này thấu xương, cảm thấy tên này chẳng hề có chút đạo đức nào.

"Ta nói là sự thật mà, không hề có chút bịa đặt nào và cũng chẳng hề lừa phỉnh đám Bổ Thiên giáo các ngươi làm gì, đừng có tức giận thế." Thạch Hạo nói.

Kết quả, hai người lại tiếp tục bùng phát chiến đấu, người cậu của Nguyệt Thiền lại bị đánh ngã, khuôn mặt anh tuấn ấy sưng vù tràn ngập tức giận.

Sau cùng, Thạch Hạo thề với trời, tất cả đều là sự thật.

Vị Thiên Thần này càng tức giận hơn, rất muốn liều mạng sống chết với hắn, dựa theo những gì tên khốn này nói thì Thánh nữ - cháu gái của mình thánh khiết hoàn mỹ là thế, giờ lại bị tên khốn này thấy hết cả, thật sự không thể nhịn được nữa.

"Ngày đó ta phải chịu thiệt đó, đó là sỉ nhục cả đời ta, bị người khác hại đời rồi!" Thạch Hạo hét toáng lên.

Kết quả lại bị người cậu này đánh mấy quyền.

Sau cùng, hắn xé rách không gian rồi vứt người cậu này vào trong, không dây dưa với kẻ này nữa.

"Mong rằng tên khốn Bổ Thiên giáo này sau khi bình tĩnh lại thì sẽ không liều mạng với ta nữa, không biết Bổ Thiên giáo của ngoại giới có vào đây không?" Thạch Hạo lạc quan nói.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi, bất luận xảy ra chuyện gì thì hắn cũng chẳng sợ.

Tiếp đó, Thạch Hạo lặn xuống dưới hồ Thái âm này, tốn hơn nửa ngày và phá tan trận pháp thì mới lấy được một cục đá Thái âm bản nguyên.

Đây chính là chí bảo mà cường giả từng phi tiên thất bại để lại ư? Thạch Hạo suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định, phải đưa cục đá này cho Thái âm ngọc thỏ.

"Của ta!" Đả Thần Thạch la hét.

"Chờ con thỏ kia tìm hiểu xong thì sẽ cho mày." Thạch Hạo nói, đồng thời hắn cũng muốn nghiên cứu một chút.



Thạch Hạo rời khỏi, bắt đầu cuộc đại khai sát giới thật sự.

"Ma vương tới rồi!"

Thạch Hạo với uy danh hiển hách, trở thành một Đại Ma vương thật sự.

Bởi vì, hắn đã giết chết ba tên Thiên Thần trước mặt rất nhiều người, khiến ai nấy đều chấn kinh.

"Hoang sao rồi, vẫn không giải quyết được à?" Thiên Thần của Minh tộc hỏi người đi theo mình.

"Không tốt rồi, Hoang tới rồi!" Có người tuyền âm chấn động cả trời cao.

Một lát sau thì Thạch Hạo đã giết tới, đang truy kích một tên Thiên Thần.

Hắn muốn tìm những tên Thiên Thần thì quá dễ dàng, bởi vì những tên Thiên Thần tới từ ngoại giới này chẳng hề che giấu gì cả, cho rằng mình có thể nhìn khắp Tiên cổ nên đều đi tìm cơ duyên ở một vài tịnh thổ.

"Hoang?"

Thiên Thần Minh tộc lộ vẻ thâm sâu, hắn với bộ dáng da bọc xương, toàn thân đen ngòm tựa như là một bộ xác chết, trong mắt lấp lánh ánh lửa quỷ dị.

Vừa mới tới thì Thạch Hạo đã bỏ qua những kẻ khác mà chỉ tập trung vào tên Thiên Thần này, bởi vì hắn biết, Thiên Thần của Minh tộc cùng với Tiên điện chính là người đã khởi xướng, muốn giết chết cho bằng được hắn.

"Nhãi con, chẳng lẽ ngươi đã thành công à?" Thiên Thần Minh tộc âm trầm nói.

Một lát sau thì hắn đã biết được mức độ nghiêm trọng tới dường nào rồi, sau khi Hoang bùng phát thì tinh lực cuồn cuộn tiến thẳng tới cảnh giới Thiên Thần.

"Cheeng!"

Hai bên đối chưởng nhau, cường giả của Minh tộc mặc dù kiếp trước có Kim thân vững chắc, được sinh ra từ tử thi nên vẫn duy trì thân thể mạnh mẽ thế nhưng vẫn không cách nào chịu nổi.

Hắn cảm thấy cánh tay đau nhức tựa như bị bẻ gãy.

Trận chiến này, Thiên Thần Minh tộc đã dùng mọi khả năng nhưng một cánh tay đã bị bẻ gãy, minh huyết đen ngòm từ trong làn da khô queo chảy ra, lúc này hắn chỉ còn nước ra sức bỏ chạy.

Truy sát Thiên Thần!

Thạch Hạo truy sát theo sau, không nhanh mà cũng chẳng chậm.

Dọc theo đường đi rất nhiều người thấy thế thì ngây dại, ai cũng ngẩn ngơ, đó là Hoang? Dựa vào thực lực của bản thân để đuổi giết Thiên Thần? Quả là khó tin.

Lúc này mới bao lâu chứ, hắn mới nhiêu tuổi thế nhưng lại có sức chiến đấu nghịch thiên như thế này.

Nếu như hắn có thể sống hơn trăm tuổi, ngàn tuổi, vạn tuổi thì thành tựu sẽ ra sao?

Đây là một truyền kỳ sống!

Thạch Hạo cố ý thả cho kẻ này chạy, để cho kẻ này đi cầu viện, miễn việc mình phải đi tìm từng người.

Quả nhiên, trên đường này đã có một vài Thiên Thần gia nhập ngăn chặn hắn lại.

Thạch Hạo đại khai sát giới, mưa tanh gió máu, liên tiếp hạ gục bốn tên Thiên Thần!

Chuyện này đã chấn kinh tất cả mọi người!

Cuối cùng, Thiên Thần của Minh tộc bị Thạch Hạo đả bại, đánh lìa thân thể, chặt đứt minh cốt thành từng đoạn.

Trên đường truy sát, những ai nhìn thấy cảnh này đều hóa đá, sợ hãi dâng trào.

"Không biết bên trong như thế nào, có Thiên Thần xuất thủ thì khả năng đã thu hoạch rất lớn rồi." Ngoại giới, khu vực không người, có giáo chủ lên tiếng.

"Ầm!"

Trong khi nói chuyện thì một cái đầu lâu bị người ném văng ra khỏi miệng lối vào, nguyên thần của kẻ này đã bị diệt chỉ còn sót lại cái đầu lâu đen xì mà thôi.

"Hả, Thiên Thần của Minh tộc?"

"Cái gì, là kẻ nào làm, lại dám ném từ Tiên cổ ra đây luôn?!"

Bên trong khu không người ai nấy đều sợ hãi, sục sôi cả lên.

"Không sợ chết thì cứ đưa Thiên Thần vào đây, tới một người thì giết một người, vào hai người thì ta giết một cặp!" Lời nói lạnh lẽo từ trong truyền ra.

Là khiêu khích, khiêu khích một trách trắng trợn, là nhằm vào một vài Giáo chủ đối địch với Thạc Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook