Chương 163: Trung tâm Bách Đoạn
Thần Đồng
21/12/2013
Nhóc tỳ chạy trốn nhanh như chớp, vác cái kén lên vai trèo đèo lội suối
với tốc độ cực nhanh, lúc trước thiếu nữ áo tím kia cũng tỏ vẻ cực kỳ
muốn cái kén này thế nên trước tiên tốt nhất là ôm đi rồi tính sau.
"Tên tiểu tặc đáng chết!"
Tay áo thiếu nữ áo tím bồng bềnh, cả người bay vút lên trời như tiên tử cung Quảng Hàn giáng trần, vẻ thánh khiết không gì miêu tả nổi.
Nàng thật sự bị chọc tức.
Tên hài tử đáng hận kia quá là thiếu đạo đức, dám đánh lén nàng. Đây là loại chiến pháp bát nháo gì vậy? Đấu vậy đã đành, lại còn cắn cả tai!
Nhóc tỳ hồn nhiên chẳng thèm để ý, nhưng vẫn oán thầm, ai bảo đối phương tính kế với nó. Đây chỉ là tranh đấu bình thường, tới cả cát nó cũng từng ăn thì cắn tai mãnh thú tính là gì.
Nó bảy quẹo tám ngoặt, chạy trốn trong dãy núi nguyên thủy, thỉnh thoảng quay đầu lại lẩm bẩm vài câu: "Ngươi là đồ hung tàn, sao không chịu bỏ qua đi, đuổi theo làm cái gì?"
Thiếu nữ áo tí tức giận cực độ. Tên tiểu tặc kia quá đáng ghét, không ngờ lại còn dám hỏi lại nàng. Nàng bị đánh lén, đấu vật, cắn tai, hơn nữa còn bị cướp mất cả bảo cụ khuyên tai, cái kén thì bị ôm mất.
"Tên tiểu tặc chết tiệt. Ngươi còn chưa biết nó là cái gì mà đã cướp rồi. Quá đáng hận, quá đáng ghét" Nàng cắn răng nói.
Nhóc tỳ cũng chẳng thèm để ý, cứ mang đi rồi tính sau. Rốt cuộc, sau nửa canh giờ trốn chạy, nó cũng cắt đuôi được thiếu nữ áo tím, dù sao cũng chỉ có một người đuổi theo chứ không phải một đám thần điểu vây bắt.
"Ngươi thật hung tàn, dám cắn cả cái khuyên trên tai nàng ta xuống. Còn ta thì lại chả làm gì được cái vòng tay của nàng." Đả Thần Thạch đầy tiếc nuối, biến nhỏ lại chỉ bằng ngón tay, treo trên sợi tóc của nhóc tỳ.
"Ngươi không có một trái tim vô địch." Nhóc tỳ mặt không đỏ, tim không nhảy nói.
"A a." Ngoan Thạch bĩu môi, cắn tai mà cũng cần một trái tim vô địch? Nó cảm thấy đúng là mình vẫn còn chưa đủ khốn nạn.
"Thật đúng là thứ tốt." Nhóc tỳ nghịch cái khuyên.
Vật này chỉ lớn cỡ quả trứng, trơn bóng, cả vật thể có màu tím, phát ra ánh sáng mờ mờ.
"Cho ta xem xem nó là loại đá gì vậy?" Đả Thần Thạch dấn về phía trước, rõ ràng tỏ rõ ý đồ muốn ăn luôn.
"Đây không phải cục đá mà là một viên trân châu. Ngươi đừng có mang ý định gì với nó, không là ta sẽ nhét ngươi vào trong cái tháp đấy." Nhóc tỳ cảnh cáo.
Bảo châu nhỏ cỡ đốt ngón tay, tia sáng chạy dọc tỏa ra đủ các màu, chỉ cần động một tí là phù văn đã hiện ra tạo thành quầng sáng. Có thể dùng nó để phòng thủ mà cũng có thể bắn kiếm khí ra tấn công. Quả nhiên là một vật thần diệu khó lường.
"Đây mới chỉ là một món trang sức nhỏ vậy mà đã có thần uy thế này rồi." Nhóc tỳ kinh ngạc.
Bảo cụ này quá tuyệt vời. Có thể nói là hiếm thấy. Nhưng nó lại là một cái khuyên tai rất thanh tú, nhóc tỳ không thể buộc nó trên tóc được. Cuối cùng, nó luyện nó thành một cái dây, buộc ở trên tay, vào lúc quan trọng nó có thể trở thành một đòn sát thủ.
"Hả, không ổn." Nhóc tỳ giật mình, cảm giác thấy một luồng sát khí, vội vàng trốn.
Sau đó, một con mãng ngưu xuất hiện, cả người đỏ thẫm, chân dẫm nát tảng đá làm cả tảng đá hóa thành nham thạch, từ đó có thể thấy thân thể của nó nóng cháy tới mức nào. Nó tấn công thẳng vào một ngọn núi làm ngọn núi gần như chảy ra, không lâu sau khi nó đi vào, nham thạch nóng cháy chảy ra ngoài làm cửa hang kín lại chỉ để thừa ra một cái lỗ nhỏ.
"Kẻ này đang định làm gì vậy? Đây chắc chắn là một con thú vương."
Nhóc tỳ khó hiểu, sau một hồi quan sát mới hiểu ra. Hóa ra con trâu già kia trốn đi để ôm cây đợi thỏ, giết thiên tài vào núi. Có một vài thần điểu, sinh linh thuần huyết vào núi cướp sào huyệt của thú vương. Mà đám lão quái cũng không phải rời đi hết, một phần vẫn ở lại phục kích đám mãnh thú thuần huyết.
"Gào. . ."
Một tiếng hét thảm truyền tới, dãy núi ở phía xa chấn động. Ở nơi đó có một thiên tài cực kỳ mạnh mẽ vừa ngã xuống, kẻ kia bị một con Khổng Tước năm màu giết chết.
"Quá mạnh." Nhóc tỳ giật mình.
Người kia nhất định là một thiên tài cực giỏi, thần quang của bảo cụ nở rộ chiếu sáng khắp dãy núi, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được con Khổng Tước khổng lồ kia.
Nó lại càng cẩn thận hơn, nơi nơi đều là sát khí, đều là hiểm nguy.
"Rốt cuộc cái kén này là gì vậy?" Nhóc tỳ tìm một vùng núi rừng hẻo lánh, thả cái kén xuống, cẩn thận quan sát, có vẻ như là có một con thần tàm ở bên trong, ánh sáng chiếu tỏ ra cả bên ngoài.
Đả Thần Thạch nói: "Đây chính là tài liệu cực tốt, không hề kém sợi kén thiên tàm, dùng nó may quần áo thì không bao giờ dính bụi, nước lửa bất xâm, lực phòng ngự cực kỳ lớn."
"Không biết tới khi nào mới phá kén đây? Đừng bảo bên trong là một con Liệt Thiên Ma Điệp nhé?" Nhóc tỳ nghi hoặc, vô cùng mong chờ.
"Ngươi đã bao giờ nhìn thấy tổ của Ma Điệp chưa?" Ngoan Thạch nói.
"Ờ, cũng đúng." Nhóc tỳ nhét cái kén vào trong túi càn khôn.
Đột nhiên, từ phương xa truyền tới tiếng gào rú, đất rung núi chuyển, con Khổng Tước khổng lồ trên trời kia cũng phải tránh lui ra không dám tới gần.
"Thật mạnh. Chỗ kia hẳn là khu vực trung tâm Bách Đoạn Sơn. Ở đó có sinh linh cỡ nào vậy?" Nhóc tỳ kinh ngạc.
Sau khi tới nơi này, hắn tương đối cẩn thân, bởi vì hắn biết có thú vương đã ẩn náu từ trước, lúc nào cũng có thể bất ngờ đánh ra một đòn vô cùng đáng sợ.
"Ầm ầm ầm."
Mặt đất rung lên, Chư Kiền xuất hiện, trên lưng mất đi mấy tảng thịt, máu chảy ròng ròng. Nó vội hóa thành một cơn cuồng phòng, biến đi cực nhanh. Ở phía sau nó có một con sói già, thoạt nhìn như cái que, đầu cũng không lớn, tổng cộng dài có hơn thước, nhưng lại mạnh tới dọa người. Hai con mắt tỏa ra ánh sáng như đèn, mỗi một lần nó lao đi là vượt qua khoảng cách tới cả trăm trượng, tốc độ nhanh tới dọa người. Từng chỗ nơi nó đạp chân xuống, đất đai sụt lút.
Xem ra, bộ móng vuốt còn đáng sợ hơn cả chùy của Lôi thần. Chư Kiền vận dụng một bảo cụ chí cường, hóa thành một dải sáng bao bọc bản thân, cực nhanh bay về phía xa, bằng không sớm đã bị con sói già đè chết.
"Thật mạnh. Thoạt nhìn chỉ như con sói bình thường, không ngờ lại hung tàn mạnh mẽ tới vậy."
"Chớ xem thường con sói kia, nó đắc đạo đã ít nhất mấy trăm năm rồi, là một trong những cao thủ ở Bách Đoạn Sơn này đấy." Ngoan Thạch nói.
"Phật phật."
Âm thanh vỗ cánh truyền tới. Trên khoảng không ở dãy núi xa xa, Tất Phương kêu lên giận dữ. Nó vận dụng một món bảo cụ rất mạnh, phát ra thần quang nhưng vẫn bị thương rất nặng. Một con Khổng Tước năm màu đang đuổi theo nó, một bộ móng vuốt đang cố gắng phá tan phòng ngự, lông chim bay tán loạn, máu phun tung tóe. Tất Phương mình đầy thương tích, cố gắng bay về phương xa.
Không chỉ ở đây có chuyện như vậy. Ở khu vực trung tâm Bách Đoạn Sơn, mấy tên kỳ tài to gan lớn mật xâm nhập vào cấm địa thú vương đều gặp phải phục kích cả.
Nhóc tỳ cực kỳ giật mình. Hắn tốn thời gian hơn nửa ngày mới đến được chỗ hẹn khi trước với Đại Hồng, Cửu Đầu Sư Tử, nhưng nơi đây không có gì ngoài một mớ hỗn loạn, không tìm thấy bất kể cái gì.
"Gào. . ."
Tiếng thét lại truyền tới từ khu trung tâm, lực xuyên thấu cực mạnh làm cho cây cối rung lên bần bật, lá cây bay tán loạn. Thậm chí, ở dãy núi xa xa, một vài cây đại thụ còn bị vỡ nát, hóa thành một đống mạt gỗ bay đầy trời.
"Rốt cuộc là sinh vật gì vậy?" Nhóc tỳ kinh sợ không thôi.
"Xoẹt."
Một đường sáng vọt tới, cắt nát đại thụ, lao qua cả dãy núi. Kia đúng là Ly Long. Cả người nó toàn máu, cái đuôi thiếu tý nữa là đứt mất, dáng vẻ vô cùng chật vật, đang cố gắng chạy trốn.
Rồi sau đó, cuối cùng nhóc tỳ cũng nhìn ra cái gì giữa dãy núi. Ở xa xa là một đám khỉ đang phát ra ánh sáng vàng, vô cùng mạnh mẽ. Chúng nhảy từ núi này sang núi khác, kêu lên ô ô, truy sát Ly Long. Đặc biệt trong đó có một con thần hầu mạnh vượt trội, cả người chỉ cao một thước năm nhưng như được đúc từ hoàng kim. Đó là thủ lĩnh của đám khỉ. Vẻ đáng sợ cực điểm của nó làm con Khổng Tước năm màu trên không cũng phải e sợ. Nó phun ra nuốt vào thần hà, mỗi lần đều làm nứt toác cả mặt đất, xuyên thẳng qua một dãy núi.
Con Ly Long đúng là vừa bị nó đánh cho bị thương. Cả đám khỉ còn lại đang bao vây chặn đánh làm con thú thuần huyết kia gần như sắp chết tới nơi.
"Phù."
Sức lực của con thần hầu thủ lĩnh mạnh vô cùng. Nó ném một cái mâu nặng tới mấy vạn cân ra, phù một tiếng cắm thẳng vào Ly Long khiến con thú kêu lên thảm thiết, cái đuôi đứt ra nổ tung tóe Ly Long cũng khá quyết đoán, cố gắng mọi cách tránh ra, phần đuôi bị cắt nổ tán loạn, sau đó nó dùng bảo cụ bao lấy bản thân, vượt xuyên qua dãy núi.
Hậu duệ của mãnh thú thái cổ cực kỳ mạnh, lại còn nắm trong tay bảo cụ chí cường, nhưng ở đây thì từng đó vẫn chưa đủ, cuối cùng vẫn bị thương nặng tới gần chết.
Nhóc tỳ thầm giật mình. Nơi này thật quá nguy hiểm. Không biết đám Đại Hồng, Cửu Đầu Sư Tử ra sao? Đám kia đều từ chỗ phong ấn con khỉ màu vàng kia ra, trước đấy chưa bao giờ gặp, mỗi con đều rất mạnh, nhất là tên thủ lĩnh kia, quá mức hung hãn.
"Không hiểu sao, ta cảm giác như Ly Long chủ động va chạm với con thần hầu kia, chứ nếu không, với bản lãnh ẩn dấu của nó mà trốn thì sẽ không đến mức thảm như vậy." Nhóc tỳ nói.
"Nhất định Ly Long động tới đám thần hầu. Ở kia chắc chắn có thần vật nào đó." Ngoan Thạch nói.
"Xoẹt."
Đột nhiên, một gốc cổ thụ che trời rung lên, tỏa ra ánh sáng chói lòa, hơn mười nhánh rễ chọc lên như mâu, đánh về phía nhóc tỳ.
"Đây là một cây cổ thụ Thiết Huyết à?" Ngoan Thạch sợ hãi
"Ầm ầm."
Nhóc tỳ tế bảo kính Toan Nghê ra, một đám lôi quang ánh lên, nhưng lại không làm gì được cái cây khổng lồ kia. Cả thân cây sáng lên, các nhánh rễ trở nên rắn chắc vô cùng, toàn bộ bộ phận của cây đều là bảo cụ.
"Keng."
Hơn mười nhánh rễ đồng thời tấn công, có cái như mâu, có cái như roi đánh tới gần làm núi đã vỡ vụn, bảo kính Toan Nghê cũng phải rung lên.
"Chạy mau. Mặc dù bảo cụ của ngươi rất mạnh nhưng cảnh giới của gốc cây kia quá cao. Ngươi còn lâu mới là đối thủ của nó." Ngoan Thạch nói.
Cổ thụ Thiết Huyết là một giống thực vật cực đáng sợ, trời sinh đã có linh trí, tính cách dữ dằn, thích chinh phạt chém giết, cực kỳ mạnh mẽ, phát triển chậm nhưng làm những sinh linh khác đều phải e dè.
"Keng."
Nhóc tỳ rút kiếm gãy ra, chém mạnh xuống. Mặt sắc của kiếm gãy đảo qua làm mấy nhánh rễ đứt ra, mất đi ánh sáng. Cổ thụ Thiết Huyết phát điên, cả thân cây biến thành màu đỏ máu, tới cả lá cùng đỏ, cực kỳ cuồng bạo. Thân rễ cùng cành đều sáng lên, tỏa ra phù văn vô tận bao phủ tới phía trước.
"Quá mạnh."
Gốc cổ thụ kia có cảnh giới cao tới dọa người. Nhóc tỳ vội quay đầu bỏ chạy, dùng kiếm gãy mở đường, chặt bay một vài cành cây, đồng thời cái dây trên tay sáng lên tạo ra quầng sáng bao bọc thân thể, ngăn cản được rất nhiều phù văn.
Uỳnh một tiếng, cả vùng núi nổ tung. Nhóc tỳ như một cái lá rụng bay ra ngoài, miệng ho ra máu. Cổ thụ Thiết Huyết đột ngột mọc ra từ đất, cả cây như một bức tượng Ma thần sống lại, mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần. Một cái rễ trong suốt mọc ra. Bùm một tiếng, cả ngọn núi bị chặt đôi.
"Quá kinh khủng, đây chắc chắn là một vương giả." Nhóc tỳ sợ hãi.
Nhìn ngoài dãy núi này có vẻ yên ả, mãnh thú không nhiều lắm nhưng thật ra lại dày đặc sát khí. Nó bắt đầu bỏ chạy. Nhưng cổ thụ Thiết Huyết thật sự quá khủng bố, cả thân cây chói sáng, thân rễ kéo ra, chạy còn nhanh hơn cả thú. Cái của nợ khổng lồ kia quả thật có thần thông như dời núi lấp biến, màu đỏ máu phát ra chói lọi, phù văn bay lượn, đá vụn đầy trời, mọi chướng ngại vật đều hóa thành bột mịn.
Nhóc tỳ chạy thẳng một mạch. Cổ thụ Thiết Huyết hủy diệt từng ngọn núi, không gì không phá nổi, cứ thể thẳng đường xuyên qua núi rừng, mạnh mẽ vô địch.
Hai canh giờ sau, cuối cùng nó cũng thoát được nhưng trên người loang lổ đầy vết máu, suýt chết.
Nhóc tỳ ẩn núp, suốt hai ngày vẫn ở nguyên một chỗ. Sau đó nó phát hiện, đám Ly Long, Chư Kiền, Tất Phương sau khi rời đi lại quay lại. Ngoài ra, thiếu nữ áo tím cũng tới cùng với đám sinh linh thuần huyết kia.
Cuối cùng, thậm chí nó còn phát hiện ra Liệt Thiên Ma Điệp, Bồ Ma Thụ, Thạch Nghị cũng đều tiến về phía trung tâm Bách Đoạn Sơn. Thật không biết ở chỗ đám thần hầu kia có cái gì.
"Nơi này. . .Ở bên này!" Nhóc tỳ nghe thấy có tiếng gọi, quay đầu lại, phát hiện ra Đại Hồng Điểu đang dáo dác truyền âm gọi nó qua đó.
"Ta gần như không phát hiện ra." Nó tương đối kinh ngạc, không ngờ Đại Hồng Điểu lại bất ngờ xuất hiện, sau đó nó thấy lần lượt Hỏa Linh Nhi, Cửu Đầu Sư Tử. . .đi ra từ hư không.
"Tên tiểu tặc đáng chết!"
Tay áo thiếu nữ áo tím bồng bềnh, cả người bay vút lên trời như tiên tử cung Quảng Hàn giáng trần, vẻ thánh khiết không gì miêu tả nổi.
Nàng thật sự bị chọc tức.
Tên hài tử đáng hận kia quá là thiếu đạo đức, dám đánh lén nàng. Đây là loại chiến pháp bát nháo gì vậy? Đấu vậy đã đành, lại còn cắn cả tai!
Nhóc tỳ hồn nhiên chẳng thèm để ý, nhưng vẫn oán thầm, ai bảo đối phương tính kế với nó. Đây chỉ là tranh đấu bình thường, tới cả cát nó cũng từng ăn thì cắn tai mãnh thú tính là gì.
Nó bảy quẹo tám ngoặt, chạy trốn trong dãy núi nguyên thủy, thỉnh thoảng quay đầu lại lẩm bẩm vài câu: "Ngươi là đồ hung tàn, sao không chịu bỏ qua đi, đuổi theo làm cái gì?"
Thiếu nữ áo tí tức giận cực độ. Tên tiểu tặc kia quá đáng ghét, không ngờ lại còn dám hỏi lại nàng. Nàng bị đánh lén, đấu vật, cắn tai, hơn nữa còn bị cướp mất cả bảo cụ khuyên tai, cái kén thì bị ôm mất.
"Tên tiểu tặc chết tiệt. Ngươi còn chưa biết nó là cái gì mà đã cướp rồi. Quá đáng hận, quá đáng ghét" Nàng cắn răng nói.
Nhóc tỳ cũng chẳng thèm để ý, cứ mang đi rồi tính sau. Rốt cuộc, sau nửa canh giờ trốn chạy, nó cũng cắt đuôi được thiếu nữ áo tím, dù sao cũng chỉ có một người đuổi theo chứ không phải một đám thần điểu vây bắt.
"Ngươi thật hung tàn, dám cắn cả cái khuyên trên tai nàng ta xuống. Còn ta thì lại chả làm gì được cái vòng tay của nàng." Đả Thần Thạch đầy tiếc nuối, biến nhỏ lại chỉ bằng ngón tay, treo trên sợi tóc của nhóc tỳ.
"Ngươi không có một trái tim vô địch." Nhóc tỳ mặt không đỏ, tim không nhảy nói.
"A a." Ngoan Thạch bĩu môi, cắn tai mà cũng cần một trái tim vô địch? Nó cảm thấy đúng là mình vẫn còn chưa đủ khốn nạn.
"Thật đúng là thứ tốt." Nhóc tỳ nghịch cái khuyên.
Vật này chỉ lớn cỡ quả trứng, trơn bóng, cả vật thể có màu tím, phát ra ánh sáng mờ mờ.
"Cho ta xem xem nó là loại đá gì vậy?" Đả Thần Thạch dấn về phía trước, rõ ràng tỏ rõ ý đồ muốn ăn luôn.
"Đây không phải cục đá mà là một viên trân châu. Ngươi đừng có mang ý định gì với nó, không là ta sẽ nhét ngươi vào trong cái tháp đấy." Nhóc tỳ cảnh cáo.
Bảo châu nhỏ cỡ đốt ngón tay, tia sáng chạy dọc tỏa ra đủ các màu, chỉ cần động một tí là phù văn đã hiện ra tạo thành quầng sáng. Có thể dùng nó để phòng thủ mà cũng có thể bắn kiếm khí ra tấn công. Quả nhiên là một vật thần diệu khó lường.
"Đây mới chỉ là một món trang sức nhỏ vậy mà đã có thần uy thế này rồi." Nhóc tỳ kinh ngạc.
Bảo cụ này quá tuyệt vời. Có thể nói là hiếm thấy. Nhưng nó lại là một cái khuyên tai rất thanh tú, nhóc tỳ không thể buộc nó trên tóc được. Cuối cùng, nó luyện nó thành một cái dây, buộc ở trên tay, vào lúc quan trọng nó có thể trở thành một đòn sát thủ.
"Hả, không ổn." Nhóc tỳ giật mình, cảm giác thấy một luồng sát khí, vội vàng trốn.
Sau đó, một con mãng ngưu xuất hiện, cả người đỏ thẫm, chân dẫm nát tảng đá làm cả tảng đá hóa thành nham thạch, từ đó có thể thấy thân thể của nó nóng cháy tới mức nào. Nó tấn công thẳng vào một ngọn núi làm ngọn núi gần như chảy ra, không lâu sau khi nó đi vào, nham thạch nóng cháy chảy ra ngoài làm cửa hang kín lại chỉ để thừa ra một cái lỗ nhỏ.
"Kẻ này đang định làm gì vậy? Đây chắc chắn là một con thú vương."
Nhóc tỳ khó hiểu, sau một hồi quan sát mới hiểu ra. Hóa ra con trâu già kia trốn đi để ôm cây đợi thỏ, giết thiên tài vào núi. Có một vài thần điểu, sinh linh thuần huyết vào núi cướp sào huyệt của thú vương. Mà đám lão quái cũng không phải rời đi hết, một phần vẫn ở lại phục kích đám mãnh thú thuần huyết.
"Gào. . ."
Một tiếng hét thảm truyền tới, dãy núi ở phía xa chấn động. Ở nơi đó có một thiên tài cực kỳ mạnh mẽ vừa ngã xuống, kẻ kia bị một con Khổng Tước năm màu giết chết.
"Quá mạnh." Nhóc tỳ giật mình.
Người kia nhất định là một thiên tài cực giỏi, thần quang của bảo cụ nở rộ chiếu sáng khắp dãy núi, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được con Khổng Tước khổng lồ kia.
Nó lại càng cẩn thận hơn, nơi nơi đều là sát khí, đều là hiểm nguy.
"Rốt cuộc cái kén này là gì vậy?" Nhóc tỳ tìm một vùng núi rừng hẻo lánh, thả cái kén xuống, cẩn thận quan sát, có vẻ như là có một con thần tàm ở bên trong, ánh sáng chiếu tỏ ra cả bên ngoài.
Đả Thần Thạch nói: "Đây chính là tài liệu cực tốt, không hề kém sợi kén thiên tàm, dùng nó may quần áo thì không bao giờ dính bụi, nước lửa bất xâm, lực phòng ngự cực kỳ lớn."
"Không biết tới khi nào mới phá kén đây? Đừng bảo bên trong là một con Liệt Thiên Ma Điệp nhé?" Nhóc tỳ nghi hoặc, vô cùng mong chờ.
"Ngươi đã bao giờ nhìn thấy tổ của Ma Điệp chưa?" Ngoan Thạch nói.
"Ờ, cũng đúng." Nhóc tỳ nhét cái kén vào trong túi càn khôn.
Đột nhiên, từ phương xa truyền tới tiếng gào rú, đất rung núi chuyển, con Khổng Tước khổng lồ trên trời kia cũng phải tránh lui ra không dám tới gần.
"Thật mạnh. Chỗ kia hẳn là khu vực trung tâm Bách Đoạn Sơn. Ở đó có sinh linh cỡ nào vậy?" Nhóc tỳ kinh ngạc.
Sau khi tới nơi này, hắn tương đối cẩn thân, bởi vì hắn biết có thú vương đã ẩn náu từ trước, lúc nào cũng có thể bất ngờ đánh ra một đòn vô cùng đáng sợ.
"Ầm ầm ầm."
Mặt đất rung lên, Chư Kiền xuất hiện, trên lưng mất đi mấy tảng thịt, máu chảy ròng ròng. Nó vội hóa thành một cơn cuồng phòng, biến đi cực nhanh. Ở phía sau nó có một con sói già, thoạt nhìn như cái que, đầu cũng không lớn, tổng cộng dài có hơn thước, nhưng lại mạnh tới dọa người. Hai con mắt tỏa ra ánh sáng như đèn, mỗi một lần nó lao đi là vượt qua khoảng cách tới cả trăm trượng, tốc độ nhanh tới dọa người. Từng chỗ nơi nó đạp chân xuống, đất đai sụt lút.
Xem ra, bộ móng vuốt còn đáng sợ hơn cả chùy của Lôi thần. Chư Kiền vận dụng một bảo cụ chí cường, hóa thành một dải sáng bao bọc bản thân, cực nhanh bay về phía xa, bằng không sớm đã bị con sói già đè chết.
"Thật mạnh. Thoạt nhìn chỉ như con sói bình thường, không ngờ lại hung tàn mạnh mẽ tới vậy."
"Chớ xem thường con sói kia, nó đắc đạo đã ít nhất mấy trăm năm rồi, là một trong những cao thủ ở Bách Đoạn Sơn này đấy." Ngoan Thạch nói.
"Phật phật."
Âm thanh vỗ cánh truyền tới. Trên khoảng không ở dãy núi xa xa, Tất Phương kêu lên giận dữ. Nó vận dụng một món bảo cụ rất mạnh, phát ra thần quang nhưng vẫn bị thương rất nặng. Một con Khổng Tước năm màu đang đuổi theo nó, một bộ móng vuốt đang cố gắng phá tan phòng ngự, lông chim bay tán loạn, máu phun tung tóe. Tất Phương mình đầy thương tích, cố gắng bay về phương xa.
Không chỉ ở đây có chuyện như vậy. Ở khu vực trung tâm Bách Đoạn Sơn, mấy tên kỳ tài to gan lớn mật xâm nhập vào cấm địa thú vương đều gặp phải phục kích cả.
Nhóc tỳ cực kỳ giật mình. Hắn tốn thời gian hơn nửa ngày mới đến được chỗ hẹn khi trước với Đại Hồng, Cửu Đầu Sư Tử, nhưng nơi đây không có gì ngoài một mớ hỗn loạn, không tìm thấy bất kể cái gì.
"Gào. . ."
Tiếng thét lại truyền tới từ khu trung tâm, lực xuyên thấu cực mạnh làm cho cây cối rung lên bần bật, lá cây bay tán loạn. Thậm chí, ở dãy núi xa xa, một vài cây đại thụ còn bị vỡ nát, hóa thành một đống mạt gỗ bay đầy trời.
"Rốt cuộc là sinh vật gì vậy?" Nhóc tỳ kinh sợ không thôi.
"Xoẹt."
Một đường sáng vọt tới, cắt nát đại thụ, lao qua cả dãy núi. Kia đúng là Ly Long. Cả người nó toàn máu, cái đuôi thiếu tý nữa là đứt mất, dáng vẻ vô cùng chật vật, đang cố gắng chạy trốn.
Rồi sau đó, cuối cùng nhóc tỳ cũng nhìn ra cái gì giữa dãy núi. Ở xa xa là một đám khỉ đang phát ra ánh sáng vàng, vô cùng mạnh mẽ. Chúng nhảy từ núi này sang núi khác, kêu lên ô ô, truy sát Ly Long. Đặc biệt trong đó có một con thần hầu mạnh vượt trội, cả người chỉ cao một thước năm nhưng như được đúc từ hoàng kim. Đó là thủ lĩnh của đám khỉ. Vẻ đáng sợ cực điểm của nó làm con Khổng Tước năm màu trên không cũng phải e sợ. Nó phun ra nuốt vào thần hà, mỗi lần đều làm nứt toác cả mặt đất, xuyên thẳng qua một dãy núi.
Con Ly Long đúng là vừa bị nó đánh cho bị thương. Cả đám khỉ còn lại đang bao vây chặn đánh làm con thú thuần huyết kia gần như sắp chết tới nơi.
"Phù."
Sức lực của con thần hầu thủ lĩnh mạnh vô cùng. Nó ném một cái mâu nặng tới mấy vạn cân ra, phù một tiếng cắm thẳng vào Ly Long khiến con thú kêu lên thảm thiết, cái đuôi đứt ra nổ tung tóe Ly Long cũng khá quyết đoán, cố gắng mọi cách tránh ra, phần đuôi bị cắt nổ tán loạn, sau đó nó dùng bảo cụ bao lấy bản thân, vượt xuyên qua dãy núi.
Hậu duệ của mãnh thú thái cổ cực kỳ mạnh, lại còn nắm trong tay bảo cụ chí cường, nhưng ở đây thì từng đó vẫn chưa đủ, cuối cùng vẫn bị thương nặng tới gần chết.
Nhóc tỳ thầm giật mình. Nơi này thật quá nguy hiểm. Không biết đám Đại Hồng, Cửu Đầu Sư Tử ra sao? Đám kia đều từ chỗ phong ấn con khỉ màu vàng kia ra, trước đấy chưa bao giờ gặp, mỗi con đều rất mạnh, nhất là tên thủ lĩnh kia, quá mức hung hãn.
"Không hiểu sao, ta cảm giác như Ly Long chủ động va chạm với con thần hầu kia, chứ nếu không, với bản lãnh ẩn dấu của nó mà trốn thì sẽ không đến mức thảm như vậy." Nhóc tỳ nói.
"Nhất định Ly Long động tới đám thần hầu. Ở kia chắc chắn có thần vật nào đó." Ngoan Thạch nói.
"Xoẹt."
Đột nhiên, một gốc cổ thụ che trời rung lên, tỏa ra ánh sáng chói lòa, hơn mười nhánh rễ chọc lên như mâu, đánh về phía nhóc tỳ.
"Đây là một cây cổ thụ Thiết Huyết à?" Ngoan Thạch sợ hãi
"Ầm ầm."
Nhóc tỳ tế bảo kính Toan Nghê ra, một đám lôi quang ánh lên, nhưng lại không làm gì được cái cây khổng lồ kia. Cả thân cây sáng lên, các nhánh rễ trở nên rắn chắc vô cùng, toàn bộ bộ phận của cây đều là bảo cụ.
"Keng."
Hơn mười nhánh rễ đồng thời tấn công, có cái như mâu, có cái như roi đánh tới gần làm núi đã vỡ vụn, bảo kính Toan Nghê cũng phải rung lên.
"Chạy mau. Mặc dù bảo cụ của ngươi rất mạnh nhưng cảnh giới của gốc cây kia quá cao. Ngươi còn lâu mới là đối thủ của nó." Ngoan Thạch nói.
Cổ thụ Thiết Huyết là một giống thực vật cực đáng sợ, trời sinh đã có linh trí, tính cách dữ dằn, thích chinh phạt chém giết, cực kỳ mạnh mẽ, phát triển chậm nhưng làm những sinh linh khác đều phải e dè.
"Keng."
Nhóc tỳ rút kiếm gãy ra, chém mạnh xuống. Mặt sắc của kiếm gãy đảo qua làm mấy nhánh rễ đứt ra, mất đi ánh sáng. Cổ thụ Thiết Huyết phát điên, cả thân cây biến thành màu đỏ máu, tới cả lá cùng đỏ, cực kỳ cuồng bạo. Thân rễ cùng cành đều sáng lên, tỏa ra phù văn vô tận bao phủ tới phía trước.
"Quá mạnh."
Gốc cổ thụ kia có cảnh giới cao tới dọa người. Nhóc tỳ vội quay đầu bỏ chạy, dùng kiếm gãy mở đường, chặt bay một vài cành cây, đồng thời cái dây trên tay sáng lên tạo ra quầng sáng bao bọc thân thể, ngăn cản được rất nhiều phù văn.
Uỳnh một tiếng, cả vùng núi nổ tung. Nhóc tỳ như một cái lá rụng bay ra ngoài, miệng ho ra máu. Cổ thụ Thiết Huyết đột ngột mọc ra từ đất, cả cây như một bức tượng Ma thần sống lại, mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần. Một cái rễ trong suốt mọc ra. Bùm một tiếng, cả ngọn núi bị chặt đôi.
"Quá kinh khủng, đây chắc chắn là một vương giả." Nhóc tỳ sợ hãi.
Nhìn ngoài dãy núi này có vẻ yên ả, mãnh thú không nhiều lắm nhưng thật ra lại dày đặc sát khí. Nó bắt đầu bỏ chạy. Nhưng cổ thụ Thiết Huyết thật sự quá khủng bố, cả thân cây chói sáng, thân rễ kéo ra, chạy còn nhanh hơn cả thú. Cái của nợ khổng lồ kia quả thật có thần thông như dời núi lấp biến, màu đỏ máu phát ra chói lọi, phù văn bay lượn, đá vụn đầy trời, mọi chướng ngại vật đều hóa thành bột mịn.
Nhóc tỳ chạy thẳng một mạch. Cổ thụ Thiết Huyết hủy diệt từng ngọn núi, không gì không phá nổi, cứ thể thẳng đường xuyên qua núi rừng, mạnh mẽ vô địch.
Hai canh giờ sau, cuối cùng nó cũng thoát được nhưng trên người loang lổ đầy vết máu, suýt chết.
Nhóc tỳ ẩn núp, suốt hai ngày vẫn ở nguyên một chỗ. Sau đó nó phát hiện, đám Ly Long, Chư Kiền, Tất Phương sau khi rời đi lại quay lại. Ngoài ra, thiếu nữ áo tím cũng tới cùng với đám sinh linh thuần huyết kia.
Cuối cùng, thậm chí nó còn phát hiện ra Liệt Thiên Ma Điệp, Bồ Ma Thụ, Thạch Nghị cũng đều tiến về phía trung tâm Bách Đoạn Sơn. Thật không biết ở chỗ đám thần hầu kia có cái gì.
"Nơi này. . .Ở bên này!" Nhóc tỳ nghe thấy có tiếng gọi, quay đầu lại, phát hiện ra Đại Hồng Điểu đang dáo dác truyền âm gọi nó qua đó.
"Ta gần như không phát hiện ra." Nó tương đối kinh ngạc, không ngờ Đại Hồng Điểu lại bất ngờ xuất hiện, sau đó nó thấy lần lượt Hỏa Linh Nhi, Cửu Đầu Sư Tử. . .đi ra từ hư không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.