Chương 64: Tu hành
Thần Đồng
22/09/2013
"Nguyên Thủy Chân Giải?" Nhóc tỳ kinh ngạc. Cái tên này mới nghe đã biết vô cùng bất phàm. Cục xương này từng được một luồng sáng bao phủ, rơi cùng Liễu Thần xuống Thạch Thôn, chắc hẳn lai lịch rất động trời.
Bóng lông to bằng nắm đấm kêu 'chi chi' mãi không ngừng. Nó vò đầu gãi tai, nhào vào trong tay nhóc tỳ giống như một con gấu túi ôm một cục xương trắng óng ánh. Nói cái gì nó cũng không chịu buông ra. Giống như ý của nó là cái này thuộc về nó, không ai có thể cướp được.
"Xin Liễu Thần chỉ điểm. Nguyên Thủy Chân Giải rốt cuộc phải tu hành như thế nào vậy?" Tộc trưởng hỏi hộ cho nhóc tỳ. Việc này có liên quan tới tương lai của nó.
"Muốn tìm hiểu Nguyên Thủy Chân Giải cần phải tạo ra cơ sở vững chắc nhất. Lúc còn nhỏ, ở Bàn Huyết Cảnh nhất định phải giống như Thái Cổ Hung Thú Thiên Giai non, dùng sức cơ thể nâng được thần thiết mười vạn cân. Hơn nữa còn phải mài dũa để tinh thần và ý chí cứng hơn sắt thép. Như vậy mới được!" Cây liễu lên tiếng, nói ra một câu khiến lão tộc trưởng run sợ.
Việc này quá khó khăn. Một đứa bé làm sao có thể làm được? Cho dù là cao thủ trưởng thành cũng không thể. Không sử dụng sức mạnh thần bí của Cốt Văn liệu có mấy ai có cơ thể mạnh như vậy.
"Cháu sẽ nỗ lực để cố gắng làm được trong thời gian sớm nhất." Nhóc tỳ nghiêm túc gật đầu. Nó lộ ra ánh mắt kiên nghị.
Sau cái ngày này, Thạch Hạo bắt đầu công cuộc tu hành gian khổ. Nó thỉnh thoảng lại được cây liễu chỉ điểm, nghiêm túc rèn luyện cơ thể, cường gân tráng cốt.
"Ầm ầm ầm!"
Đại địa run lên, khói bụi mù mịt.
"Mẹ ơi. Nhóc tỳ đang làm cái gì vậy. Nó đang vác một con Long Giác Tượng chạy từ trong núi ra đây?"
Mới sáng sớm bọn trẻ đã trợn mắt há mồm. Không chú ý thì còn cho rằng có một mãnh thú khổng lồ đang xông về Thạch Thôn. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó đang bị vác cách mặt đất và không ngừng dãy dụa.
Ở phía dưới Long Giác Tượng có một thằng bé. Nó vác cơ thể khổng lồ của Long Giác Tượng, để nó chổng bốn vó lên trời và chạy về phía Thạch Thôn. Mỗi một bước chân đều khiến mặt đất run lên không ngừng.
Long Giác Tượng vô cùng to lớn. Mỗi một con đều nặng mấy vạn cân. Toàn thân chúng chi chít vảy. Trên đầu có một đôi sừng rồng khổng lồ, vô cùng hung tợn.
Nhưng lúc này nhóc tỳ lại hàng phục được một con. Nó cứ vác như vậy mà chạy tới. Một đám trân cầm đang uống nước ở bên bờ hồ cũng đều kinh ngạc. Chúng ngẩng đầu lên và nhìn với ánh mắt khó tin.
Bọn trẻ chính đang luyện công ở bên bờ hồ xanh thẳm. Lúc này tất cả đều dừng lại, bọn nó chấn động mà cũng hưng phấn. Việc này quá là kinh người. Đây không phải giết xong mang về mà là bắt sống một con Long Giác Tượng mấy vạn cân rồi vác về. Thực sự là khiến người ta hết nói.
"Ầm" một tiếng. Nhóc tỳ ném Long Giác Tượng ở đầu thôn. Một đám đàn ông tráng niên nghe tiếng liền lập tức chạy đến, giải quyết con mồi khổng lồ này ngay tại chỗ.
"Chi chi!" Bóng lông nhảy từ vai của nhóc tỳ lên đầu của con voi. Nó kêu không ngừng giống như đang tuyên bố con vật này là thuộc về nó.
"Sức mạnh của nhóc tỳ mày thật sự quá dọa người rồi đó!" Bọn trẻ vây tới, mồm năm miệng mười. Sự hưng phấn và mong đợi của bọn nó không cần nói cũng biết.
"Chăm chỉ tập luyện là được thôi." Nhóc tỳ xấu hổ gãi gãi đầu. Bởi vì vác một con vật to lớn như vậy chạy nên nó đang hơi thở dốc, mặt đỏ phừng phừng giống như một quả táo lớn.
"Giỏi lắm cháu trai. Hiện tại cháu là thợ săn giỏi nhất của thôn ta rồi. Ha ha..." Người lớn thì cười to và vỗ vỗ vai của nó.
Ngày thứ hai, núi rung đất chuyển. Nhóc tỳ lại chạy về và vác theo một con Long Giác Tượng khổng lồ. Con vật nặng mấy vạn cân làm cho mặt đất rung lên bần bật.
"Bịch" một tiếng. Thạch Hạo lại ném nó ở đầu thôn, một lẫn nữa gây ra cảnh hỗn loạn. Bọn trẻ đang luyện công ở bên hồ đều bị kinh động mà vây đến. Người lớn cũng một lần nữa ra tay.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Nửa tháng sau, lúc nhóc tỳ lại vác một con Long Giác Tượng nữa và chạy về thì bọn trẻ không còn phân tâm nữa. người lớn cũng vô cùng bĩnh tĩnh. Ai lo việc người nấy. Chỉ có hai vị đại thúc phụ trách xử lý thịt thú săn thì nhanh nhẹn đi tới.
Mọi người đã quen rồi. Nửa tháng liên tiếp đều là như vậy. Từ sự chấn động ban đầu tới chết lặng, rất nhanh họ đã thích ứng được với việc này.
"Nhóc tỳ. Thịt nhiều quá rồi, căn bản là ăn không xuể. Hơn nữa ngày nào cũng phải ăn thịt Long Giác Tượng, chán lắm rồi." Một đứa trẻ phàn nàn.
Hai ông chú 'bình tĩnh' đang thu thập thịt thú cũng ngẩng đầu lên, nói đơn giản mấy chữ: "Đúng thế."
"Chi chi..."
Bóng lông kháng nghị, có mỗi nó là không ngán. Nửa tháng gần đây nó ngày nào cũng phải ăn hơn một nửa con Long Giác Tượng. Khẩu phần lớn suýt nữa dọa chết người. Rõ ràng nó chỉ to bằng bàn nắm đấm nhưng ăn uống lại giống như cái động không đáy. Nó có thể gặm sạch một đống thịt nướng to bằng quả núi.
"Không sao. Ăn không được thì cứ ném hết cho bóng lông ấy. Bắt đầu từ ngày mai cháu sẽ đổi sang loại thú khác. Cứ bắt Long Giác Tượng mãi cũng không ổn, có ngày sẽ bắt sạch mất." Nhóc tỳ xấu hổ gãi đầu.
Trong hai tháng tiếp theo, nhóc tỳ ngày nào cũng bắt một con mãnh thú khác nhau. Con nào cũng nặng mấy vạn cân, vô cùng to lớn.
Mà đoạn thời gian này tộc trưởng ngày nào cũng tự mình ra tay đun một đỉnh canh thịt đặc biệt cho nó. Ví dụ như Long Cân Xà để cường gân tráng cốt, tẩm bổ thân thể. Hơn nữa còn cho vào các loại thuốc cổ. Sức mạnh của nó đang tăng vọt.
Trong làn nước hồ xanh biếc trước Thạch Thôn có khá nhiều Long Tu Ngư. Đây cũng là loại sinh linh quý hiếm dùng để tăng sức mạnh. Tộc nhân gần như ngày nào cũng xuống hồ bắt mấy con cá lớn có linh tính nặng mấy chục cân. Vảy chúng lấp lóe ánh vàng, râu rồng óng ánh, tinh huyết của chúng quý tới mức để các bộ tộc lớn đều coi là hàng xa xỉ.
Những thứ này đương nhiên đều rơi vào trong bụng bọn trẻ cả. Sức lực của bọn nó đang tăng cực nhanh.
Nhất là nhóc tỳ. Bởi vì khí lực của nó siêu phàm nên tộc nhân đặt ra cho nó khẩu phần tiêu chuẩn cao nhất. Sức mạnh của nó gần như có thể nói là đang tăng vọt. Các loại phương thuốc cổ truyền được ghi chép lại trong thôn đều đã bị nó dùng hết rồi.
Phải biết rằng những phương thuốc này không phải thứ bình thường. Quá khứ tộc nhân không hiểu được nhưng hiện tại họ đã biết cả. Bọn họ ở thời Thượng Cổ từng cực kỳ huy hoàng, còn từng có thần lình xuất hiện. Những phương thuốc cổ này là tích lũy được qua năm tháng dài dằng dặc. Sao có thể là vật tầm thường được?
Cũng may là Liễu Thần đã tìm cho họ một vùng đất quý. Không chỉ giải quyết cảnh khốn đốn thiếu thốn đồ ăn mà còn có thể tìm được các loại sinh vật có linh tinh. Nguyên liệu ghi chép trong phương thuốc cổ gần như đều có thể tìm được tung tích. Vì vậy nên canh thịt hay thuốc luyện ra đều có kỳ hiệu.
Ba tháng sau, nhóc tỳ đã có thể nâng được vật nặng năm vạn cân rồi. Nó không sử dụng Cốt Văn mà chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể mà thôi. Thần lực có thể nói là kinh thế vì nó mới chỉ hơn sáu tuổi.
"Ở ngoài bảy mươi dặm có một vùng thác nước đá, cháu có thể tới đó tu luyện. Ngoài ra ta còn có một phương thuốc. Phương thuốc này là chuyên dùng để trúc cơ cho Thái Cổ Hung Thú non." Cây liễu truyền âm, nói cho nhóc tỳ một phương thuốc.
Nhóc tỳ lập tức ngẩn người. Phương thuốc của Thái Cổ Hung Thú cần dùng thuốc cổ và sinh linh đều rất kinh người. Sợ rằng kể cả là bộ tộc siêu cấp hàng vạn hàng tỷ nhân khẩu cũng không thể có được.
Không nói số bảo dược hiếm có ở trong đó, chỉ là tinh huyết của Di Chủng hay bảo cốt thôi cũng đã khó kiếm lắm rồi. Không ngờ lại phải coi nó là thứ ngày nào cũng phải sử dụng, Thạch Thôn làm sao mà kiếm được? Những thứ đó quá chấn động và kinh người.
Vì sao Thái Cổ Hung Thú lại mạnh mẽ? Ngay lúc còn nhỏ đã có thể nghịch thiên như vậy, vượt xa phàm tục. Đương nhiên là không thể không liên quan tới những thứ này.
"Liễu Thần. Những vật này bọn cháu không thể tìm được đâu." Nhóc tỳ cúi đầu xuống khẽ nói.
"Không sao. Trừ chủ dược ra thì dùng đồ bình thường thay thế là được rồi." Liễu Thần truyền âm.
"Vậy chủ dược..." Nhóc tình mở to mắt, nó đã nghe ra được ý của cây liễu.
"Con Chu Yếm mà cháu nuôi đó không thể nào cứ để nó ăn không uống không được đúng không? Bảo nó cứ cách mỗi ngày hiến ra một giọt máu làm chủ dược là được rồi." Liễu Thần nói.
"Grao." Chu Yếm màu vàng to bằng nắm đấm toàn thân lông tóc dựng đứng. Nó lại không kêu chi chi nữa mà phát ra một tiếng gào thét. Mắt nó trợn tròn, tức giận nhìn chằm chằm cây liễu.
"Bóng lông. Sau này tao đưa mày đi Thái Cổ Thần Sơn ăn bảo dược. Hiện tại mày phải giúp tao đã..." Nhóc tỳ tóm lấy nó, dùng lực mà lắc.
"Chi chi..." Bóng lông vàng kêu thảm. nó không hề vừa ý chút nào.
Ở ngoài mấy chục dặm, núi đá sừng sững, thác nước chảy xiết. Hoặc có lẽ đây cũng phải là thác mà phải là lũ. Tiếng ù ù làm cho tai cũng sắp điếc.
Ba con sông lớn giao nhau, chảy qua núi đá. Phía dưới lại là một vùng thung lũng. Ở đây hình thành rất nhiều dốc đứng. Thế nước mạnh như thể chảy xuống từ ngoài bầu trời. Thác nước thành vùng. Đá núi không ngừng lăn xuống.
Tới nơi đây, không cần nói là đi ngược dòng nước, chỉ cần hơi tiếp cận là đã khiếp sợ rồi. Dòng lũ mênh mông đó quá đáng sợ. Đá lớn chảy xuống theo nó cũng phải nặng mấy ngàn cân hoặc hơn vạn cân. Đá theo dòng nước mà rơi từ trên cao xuống, lực lượng đó sẽ mạnh tới mức nào? Thật là làm khiếp sợ lòng người.
Đây chính là chỗ tu hành của nhóc tỳ. Nó muốn đi ngược dòng lũ, chống chọi lại những tảng đá đang rơi xuống để trèo lên dốc đứng. Hiển nhiên việc này sẽ vô cùng nguy hiểm.
"Ầm!"
Nó vừa mới tới phía dưới thác nước liền bị sóng đánh ngược ra ngoài. Thác nước chảy xuống từ trên dốc đá cao mấy trăm mét hoặc hơn ngàn mét. Lực lượng quá mạnh.
Nhóc tỳ cũng không nhụt chí. Nó đứng dạy, hai tay như kềm sắt nắm lấy đá núi. Nó nhịn thở và trèo lên trên. Từng bước từng bước. Cực kỳ khó khăn.
Cơn sóng màu trắng đó bao phủ lấy nó. Ở trên dốc đá có thể nhìn thấy một điểm nhô ra dưới làn nước. Thế nước quá mạnh và lớn, không phải người bình thường có thể chống lại được.
"Đông!"
Một tảng đá lớn hơn ngàn cân rơi xuống phía nhóc tỳ. Loại tốc độ điên cuồng đó khiến người ta run sợ.
Cho dù bị sóng bao phủ nhưng nó cũng cảm ứng được. Nó nhanh chóng né sang một bên, mặc dù tránh được tảng đá này nhưng bản thân mình cũng lảo đảo. Ầm một tiếng, nó liền rơi xuống phía dưới theo dòng nước.
Đây mới là vừa bắt đầu mà thôi. Chặng tu hành cuối cùng chính là phải chống lại sóng nước cùng với đá lớn trên vạn cân từ trên rơi xuống. Phải đi ngược dòng lũ mà treo lên trên dốc đứng. Đây nhất định sẽ là một lịch trình tu luyện khó khăn mà kinh khủng.
Lúc mặt trời sắp xuống núi, nhóc tỳ mệt mỏi về tới trong thôn. Cho dù cơ thể của nó có mạnh mẽ thế nào thì đối mặt với loại thác đá đáng sợ đó cũng khó mà không có việc gì.
Trên người nó chỗ xanh chỗ tím làm người ta nhìn mà đau lòng. Trong quá trình tu hành lúc trước, nó chưa từng bị thương bao giờ. Tộc nhân nhìn thấy liền phản đối nó tiến hành tu luyện nguy hiểm như vậy.
Bọn họ từng tới hiện trượng. Cảnh tượng đáng sợ đó còn nguy hiểm hơn việc chém giết trong thiên quân vạn mã. Một tảng đá lớn rơi từ trên cao như vậy xuống, lực lượng đâu chỉ có vạn cân. Nếu thật sự bị đập trúng thì nhất định sẽ hóa thành thịt nát!
"Không sao đâu. Cháu phải nỗ lực để nhanh chóng đạt tới cảnh giới cơ thể đỉnh phong mà Thái Cổ Hung Thú Thiên Giai có thể đạt đến." Nhóc tỳ chớp mắt. Ánh mắt nó rất kiên nghị.
Dưới cái đỉnh đen tổ truyền lửa đang cháy hừng hực. Trong đỉnh đã sôi sùng sục. Các loại thuốc cổ, Long Cân Xà, rết vàng hay Long Tu Ngư sớm đã tan ra. Một mùi thơm đặc biệt từ trong đỉnh truyền ra.
"Chỉ còn thiếu chủ dược nữa thôi." Lão tộc trưởng nó và nhìn sang Chu Yếm to bằng nắm đấm.
Bóng lông toàn thân phát sáng. Mắt to chuyển động nhanh như chớp. Nó muốn chạy nhưng lại bị nhóc tỳ sớm đã chuẩn bị bắt lại, khẽ nói: "Mày giúp tao có được không bóng lông?"
Bóng lông vàng lập tức kêu thảm một tiếng, xoắn xuýt trăm điều. Cuối cùng nó dùng một cái chân che mắt mình rồi hung hăng cắn một cái chân khác.
Mọi người đều bật cười. Bóng lông kêu liên tục giống như giết gà mổ vịt. Nó che mắt mình lại, không hề tình nguyện nhỏ một giọt máu vàng vào trong đỉnh.
Ầm một tiếng. Vách đỉnh đen tỏa sáng. Nước trong đỉnh sục sôi, không ngờ lại phát ra tiếng ầm vang. Có từng hồi tiếng như chư thần ngâm xướng truyền ra, còn có cả tiếng lễ bái to lớn vang lên. Việc này làm cho thôn nhất đều chấn động, không khỏi ngẩn người.
Bóng lông to bằng nắm đấm kêu 'chi chi' mãi không ngừng. Nó vò đầu gãi tai, nhào vào trong tay nhóc tỳ giống như một con gấu túi ôm một cục xương trắng óng ánh. Nói cái gì nó cũng không chịu buông ra. Giống như ý của nó là cái này thuộc về nó, không ai có thể cướp được.
"Xin Liễu Thần chỉ điểm. Nguyên Thủy Chân Giải rốt cuộc phải tu hành như thế nào vậy?" Tộc trưởng hỏi hộ cho nhóc tỳ. Việc này có liên quan tới tương lai của nó.
"Muốn tìm hiểu Nguyên Thủy Chân Giải cần phải tạo ra cơ sở vững chắc nhất. Lúc còn nhỏ, ở Bàn Huyết Cảnh nhất định phải giống như Thái Cổ Hung Thú Thiên Giai non, dùng sức cơ thể nâng được thần thiết mười vạn cân. Hơn nữa còn phải mài dũa để tinh thần và ý chí cứng hơn sắt thép. Như vậy mới được!" Cây liễu lên tiếng, nói ra một câu khiến lão tộc trưởng run sợ.
Việc này quá khó khăn. Một đứa bé làm sao có thể làm được? Cho dù là cao thủ trưởng thành cũng không thể. Không sử dụng sức mạnh thần bí của Cốt Văn liệu có mấy ai có cơ thể mạnh như vậy.
"Cháu sẽ nỗ lực để cố gắng làm được trong thời gian sớm nhất." Nhóc tỳ nghiêm túc gật đầu. Nó lộ ra ánh mắt kiên nghị.
Sau cái ngày này, Thạch Hạo bắt đầu công cuộc tu hành gian khổ. Nó thỉnh thoảng lại được cây liễu chỉ điểm, nghiêm túc rèn luyện cơ thể, cường gân tráng cốt.
"Ầm ầm ầm!"
Đại địa run lên, khói bụi mù mịt.
"Mẹ ơi. Nhóc tỳ đang làm cái gì vậy. Nó đang vác một con Long Giác Tượng chạy từ trong núi ra đây?"
Mới sáng sớm bọn trẻ đã trợn mắt há mồm. Không chú ý thì còn cho rằng có một mãnh thú khổng lồ đang xông về Thạch Thôn. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó đang bị vác cách mặt đất và không ngừng dãy dụa.
Ở phía dưới Long Giác Tượng có một thằng bé. Nó vác cơ thể khổng lồ của Long Giác Tượng, để nó chổng bốn vó lên trời và chạy về phía Thạch Thôn. Mỗi một bước chân đều khiến mặt đất run lên không ngừng.
Long Giác Tượng vô cùng to lớn. Mỗi một con đều nặng mấy vạn cân. Toàn thân chúng chi chít vảy. Trên đầu có một đôi sừng rồng khổng lồ, vô cùng hung tợn.
Nhưng lúc này nhóc tỳ lại hàng phục được một con. Nó cứ vác như vậy mà chạy tới. Một đám trân cầm đang uống nước ở bên bờ hồ cũng đều kinh ngạc. Chúng ngẩng đầu lên và nhìn với ánh mắt khó tin.
Bọn trẻ chính đang luyện công ở bên bờ hồ xanh thẳm. Lúc này tất cả đều dừng lại, bọn nó chấn động mà cũng hưng phấn. Việc này quá là kinh người. Đây không phải giết xong mang về mà là bắt sống một con Long Giác Tượng mấy vạn cân rồi vác về. Thực sự là khiến người ta hết nói.
"Ầm" một tiếng. Nhóc tỳ ném Long Giác Tượng ở đầu thôn. Một đám đàn ông tráng niên nghe tiếng liền lập tức chạy đến, giải quyết con mồi khổng lồ này ngay tại chỗ.
"Chi chi!" Bóng lông nhảy từ vai của nhóc tỳ lên đầu của con voi. Nó kêu không ngừng giống như đang tuyên bố con vật này là thuộc về nó.
"Sức mạnh của nhóc tỳ mày thật sự quá dọa người rồi đó!" Bọn trẻ vây tới, mồm năm miệng mười. Sự hưng phấn và mong đợi của bọn nó không cần nói cũng biết.
"Chăm chỉ tập luyện là được thôi." Nhóc tỳ xấu hổ gãi gãi đầu. Bởi vì vác một con vật to lớn như vậy chạy nên nó đang hơi thở dốc, mặt đỏ phừng phừng giống như một quả táo lớn.
"Giỏi lắm cháu trai. Hiện tại cháu là thợ săn giỏi nhất của thôn ta rồi. Ha ha..." Người lớn thì cười to và vỗ vỗ vai của nó.
Ngày thứ hai, núi rung đất chuyển. Nhóc tỳ lại chạy về và vác theo một con Long Giác Tượng khổng lồ. Con vật nặng mấy vạn cân làm cho mặt đất rung lên bần bật.
"Bịch" một tiếng. Thạch Hạo lại ném nó ở đầu thôn, một lẫn nữa gây ra cảnh hỗn loạn. Bọn trẻ đang luyện công ở bên hồ đều bị kinh động mà vây đến. Người lớn cũng một lần nữa ra tay.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Nửa tháng sau, lúc nhóc tỳ lại vác một con Long Giác Tượng nữa và chạy về thì bọn trẻ không còn phân tâm nữa. người lớn cũng vô cùng bĩnh tĩnh. Ai lo việc người nấy. Chỉ có hai vị đại thúc phụ trách xử lý thịt thú săn thì nhanh nhẹn đi tới.
Mọi người đã quen rồi. Nửa tháng liên tiếp đều là như vậy. Từ sự chấn động ban đầu tới chết lặng, rất nhanh họ đã thích ứng được với việc này.
"Nhóc tỳ. Thịt nhiều quá rồi, căn bản là ăn không xuể. Hơn nữa ngày nào cũng phải ăn thịt Long Giác Tượng, chán lắm rồi." Một đứa trẻ phàn nàn.
Hai ông chú 'bình tĩnh' đang thu thập thịt thú cũng ngẩng đầu lên, nói đơn giản mấy chữ: "Đúng thế."
"Chi chi..."
Bóng lông kháng nghị, có mỗi nó là không ngán. Nửa tháng gần đây nó ngày nào cũng phải ăn hơn một nửa con Long Giác Tượng. Khẩu phần lớn suýt nữa dọa chết người. Rõ ràng nó chỉ to bằng bàn nắm đấm nhưng ăn uống lại giống như cái động không đáy. Nó có thể gặm sạch một đống thịt nướng to bằng quả núi.
"Không sao. Ăn không được thì cứ ném hết cho bóng lông ấy. Bắt đầu từ ngày mai cháu sẽ đổi sang loại thú khác. Cứ bắt Long Giác Tượng mãi cũng không ổn, có ngày sẽ bắt sạch mất." Nhóc tỳ xấu hổ gãi đầu.
Trong hai tháng tiếp theo, nhóc tỳ ngày nào cũng bắt một con mãnh thú khác nhau. Con nào cũng nặng mấy vạn cân, vô cùng to lớn.
Mà đoạn thời gian này tộc trưởng ngày nào cũng tự mình ra tay đun một đỉnh canh thịt đặc biệt cho nó. Ví dụ như Long Cân Xà để cường gân tráng cốt, tẩm bổ thân thể. Hơn nữa còn cho vào các loại thuốc cổ. Sức mạnh của nó đang tăng vọt.
Trong làn nước hồ xanh biếc trước Thạch Thôn có khá nhiều Long Tu Ngư. Đây cũng là loại sinh linh quý hiếm dùng để tăng sức mạnh. Tộc nhân gần như ngày nào cũng xuống hồ bắt mấy con cá lớn có linh tính nặng mấy chục cân. Vảy chúng lấp lóe ánh vàng, râu rồng óng ánh, tinh huyết của chúng quý tới mức để các bộ tộc lớn đều coi là hàng xa xỉ.
Những thứ này đương nhiên đều rơi vào trong bụng bọn trẻ cả. Sức lực của bọn nó đang tăng cực nhanh.
Nhất là nhóc tỳ. Bởi vì khí lực của nó siêu phàm nên tộc nhân đặt ra cho nó khẩu phần tiêu chuẩn cao nhất. Sức mạnh của nó gần như có thể nói là đang tăng vọt. Các loại phương thuốc cổ truyền được ghi chép lại trong thôn đều đã bị nó dùng hết rồi.
Phải biết rằng những phương thuốc này không phải thứ bình thường. Quá khứ tộc nhân không hiểu được nhưng hiện tại họ đã biết cả. Bọn họ ở thời Thượng Cổ từng cực kỳ huy hoàng, còn từng có thần lình xuất hiện. Những phương thuốc cổ này là tích lũy được qua năm tháng dài dằng dặc. Sao có thể là vật tầm thường được?
Cũng may là Liễu Thần đã tìm cho họ một vùng đất quý. Không chỉ giải quyết cảnh khốn đốn thiếu thốn đồ ăn mà còn có thể tìm được các loại sinh vật có linh tinh. Nguyên liệu ghi chép trong phương thuốc cổ gần như đều có thể tìm được tung tích. Vì vậy nên canh thịt hay thuốc luyện ra đều có kỳ hiệu.
Ba tháng sau, nhóc tỳ đã có thể nâng được vật nặng năm vạn cân rồi. Nó không sử dụng Cốt Văn mà chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể mà thôi. Thần lực có thể nói là kinh thế vì nó mới chỉ hơn sáu tuổi.
"Ở ngoài bảy mươi dặm có một vùng thác nước đá, cháu có thể tới đó tu luyện. Ngoài ra ta còn có một phương thuốc. Phương thuốc này là chuyên dùng để trúc cơ cho Thái Cổ Hung Thú non." Cây liễu truyền âm, nói cho nhóc tỳ một phương thuốc.
Nhóc tỳ lập tức ngẩn người. Phương thuốc của Thái Cổ Hung Thú cần dùng thuốc cổ và sinh linh đều rất kinh người. Sợ rằng kể cả là bộ tộc siêu cấp hàng vạn hàng tỷ nhân khẩu cũng không thể có được.
Không nói số bảo dược hiếm có ở trong đó, chỉ là tinh huyết của Di Chủng hay bảo cốt thôi cũng đã khó kiếm lắm rồi. Không ngờ lại phải coi nó là thứ ngày nào cũng phải sử dụng, Thạch Thôn làm sao mà kiếm được? Những thứ đó quá chấn động và kinh người.
Vì sao Thái Cổ Hung Thú lại mạnh mẽ? Ngay lúc còn nhỏ đã có thể nghịch thiên như vậy, vượt xa phàm tục. Đương nhiên là không thể không liên quan tới những thứ này.
"Liễu Thần. Những vật này bọn cháu không thể tìm được đâu." Nhóc tỳ cúi đầu xuống khẽ nói.
"Không sao. Trừ chủ dược ra thì dùng đồ bình thường thay thế là được rồi." Liễu Thần truyền âm.
"Vậy chủ dược..." Nhóc tình mở to mắt, nó đã nghe ra được ý của cây liễu.
"Con Chu Yếm mà cháu nuôi đó không thể nào cứ để nó ăn không uống không được đúng không? Bảo nó cứ cách mỗi ngày hiến ra một giọt máu làm chủ dược là được rồi." Liễu Thần nói.
"Grao." Chu Yếm màu vàng to bằng nắm đấm toàn thân lông tóc dựng đứng. Nó lại không kêu chi chi nữa mà phát ra một tiếng gào thét. Mắt nó trợn tròn, tức giận nhìn chằm chằm cây liễu.
"Bóng lông. Sau này tao đưa mày đi Thái Cổ Thần Sơn ăn bảo dược. Hiện tại mày phải giúp tao đã..." Nhóc tỳ tóm lấy nó, dùng lực mà lắc.
"Chi chi..." Bóng lông vàng kêu thảm. nó không hề vừa ý chút nào.
Ở ngoài mấy chục dặm, núi đá sừng sững, thác nước chảy xiết. Hoặc có lẽ đây cũng phải là thác mà phải là lũ. Tiếng ù ù làm cho tai cũng sắp điếc.
Ba con sông lớn giao nhau, chảy qua núi đá. Phía dưới lại là một vùng thung lũng. Ở đây hình thành rất nhiều dốc đứng. Thế nước mạnh như thể chảy xuống từ ngoài bầu trời. Thác nước thành vùng. Đá núi không ngừng lăn xuống.
Tới nơi đây, không cần nói là đi ngược dòng nước, chỉ cần hơi tiếp cận là đã khiếp sợ rồi. Dòng lũ mênh mông đó quá đáng sợ. Đá lớn chảy xuống theo nó cũng phải nặng mấy ngàn cân hoặc hơn vạn cân. Đá theo dòng nước mà rơi từ trên cao xuống, lực lượng đó sẽ mạnh tới mức nào? Thật là làm khiếp sợ lòng người.
Đây chính là chỗ tu hành của nhóc tỳ. Nó muốn đi ngược dòng lũ, chống chọi lại những tảng đá đang rơi xuống để trèo lên dốc đứng. Hiển nhiên việc này sẽ vô cùng nguy hiểm.
"Ầm!"
Nó vừa mới tới phía dưới thác nước liền bị sóng đánh ngược ra ngoài. Thác nước chảy xuống từ trên dốc đá cao mấy trăm mét hoặc hơn ngàn mét. Lực lượng quá mạnh.
Nhóc tỳ cũng không nhụt chí. Nó đứng dạy, hai tay như kềm sắt nắm lấy đá núi. Nó nhịn thở và trèo lên trên. Từng bước từng bước. Cực kỳ khó khăn.
Cơn sóng màu trắng đó bao phủ lấy nó. Ở trên dốc đá có thể nhìn thấy một điểm nhô ra dưới làn nước. Thế nước quá mạnh và lớn, không phải người bình thường có thể chống lại được.
"Đông!"
Một tảng đá lớn hơn ngàn cân rơi xuống phía nhóc tỳ. Loại tốc độ điên cuồng đó khiến người ta run sợ.
Cho dù bị sóng bao phủ nhưng nó cũng cảm ứng được. Nó nhanh chóng né sang một bên, mặc dù tránh được tảng đá này nhưng bản thân mình cũng lảo đảo. Ầm một tiếng, nó liền rơi xuống phía dưới theo dòng nước.
Đây mới là vừa bắt đầu mà thôi. Chặng tu hành cuối cùng chính là phải chống lại sóng nước cùng với đá lớn trên vạn cân từ trên rơi xuống. Phải đi ngược dòng lũ mà treo lên trên dốc đứng. Đây nhất định sẽ là một lịch trình tu luyện khó khăn mà kinh khủng.
Lúc mặt trời sắp xuống núi, nhóc tỳ mệt mỏi về tới trong thôn. Cho dù cơ thể của nó có mạnh mẽ thế nào thì đối mặt với loại thác đá đáng sợ đó cũng khó mà không có việc gì.
Trên người nó chỗ xanh chỗ tím làm người ta nhìn mà đau lòng. Trong quá trình tu hành lúc trước, nó chưa từng bị thương bao giờ. Tộc nhân nhìn thấy liền phản đối nó tiến hành tu luyện nguy hiểm như vậy.
Bọn họ từng tới hiện trượng. Cảnh tượng đáng sợ đó còn nguy hiểm hơn việc chém giết trong thiên quân vạn mã. Một tảng đá lớn rơi từ trên cao như vậy xuống, lực lượng đâu chỉ có vạn cân. Nếu thật sự bị đập trúng thì nhất định sẽ hóa thành thịt nát!
"Không sao đâu. Cháu phải nỗ lực để nhanh chóng đạt tới cảnh giới cơ thể đỉnh phong mà Thái Cổ Hung Thú Thiên Giai có thể đạt đến." Nhóc tỳ chớp mắt. Ánh mắt nó rất kiên nghị.
Dưới cái đỉnh đen tổ truyền lửa đang cháy hừng hực. Trong đỉnh đã sôi sùng sục. Các loại thuốc cổ, Long Cân Xà, rết vàng hay Long Tu Ngư sớm đã tan ra. Một mùi thơm đặc biệt từ trong đỉnh truyền ra.
"Chỉ còn thiếu chủ dược nữa thôi." Lão tộc trưởng nó và nhìn sang Chu Yếm to bằng nắm đấm.
Bóng lông toàn thân phát sáng. Mắt to chuyển động nhanh như chớp. Nó muốn chạy nhưng lại bị nhóc tỳ sớm đã chuẩn bị bắt lại, khẽ nói: "Mày giúp tao có được không bóng lông?"
Bóng lông vàng lập tức kêu thảm một tiếng, xoắn xuýt trăm điều. Cuối cùng nó dùng một cái chân che mắt mình rồi hung hăng cắn một cái chân khác.
Mọi người đều bật cười. Bóng lông kêu liên tục giống như giết gà mổ vịt. Nó che mắt mình lại, không hề tình nguyện nhỏ một giọt máu vàng vào trong đỉnh.
Ầm một tiếng. Vách đỉnh đen tỏa sáng. Nước trong đỉnh sục sôi, không ngờ lại phát ra tiếng ầm vang. Có từng hồi tiếng như chư thần ngâm xướng truyền ra, còn có cả tiếng lễ bái to lớn vang lên. Việc này làm cho thôn nhất đều chấn động, không khỏi ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.