Thế Giới Không Tiếng Động, Còn Có Anh
Chương 9: Ăn món ăn trên khay cơm của cô
Mộng Tiêu Nhị
03/12/2022
Tất cả chỗ ngồi đều được điều chỉnh xong, tiếng chuông tan học cũng vang lên, bạn học trong lớp nối đuôi nhau ra ngoài.
Bồ Thần thấy những bạn khác đều đợi ăn trưa xong mới trở lại chuyển chỗ ngồi, cô cũng không vội chuyển trước.
Thu dọn sách vở trên bàn xong, cô lấy thẻ học sinh (1) từ trong balo ra, cầm lấy di động theo dòng người dũng mãnh lao đến nhà ăn.
(1) Thẻ này được sử dụng vào thư viện, mua đồ ở nhà ăn, siêu thị… trong phạm vi trường học.
Bồ Thần luôn không thích chen lấn với người khác, cũng chạy không qua các bạn khác, trước kia mỗi lần cô đến nhà ăn mua cơm cơ bản đều bỏ lỡ giờ cao điểm xếp hàng, có những bạn học ăn nhanh lúc cô đi mua cơm đã ăn xong rồi.
Hôm nay là lần cô đến nhà ăn sớm nhất từ khi lên cấp ba.
Trên hành lang, trên cầu thang đầy ắp người.
“Tớ cũng muốn ngồi cùng bàn với Tần Dữ, ài, không có cái số đó luôn.”
“Cậu nói sao thầy Lục để Bồ Thần ngồi cùng bàn với Tần Dữ vậy?”
“Bồ Thần không thể nói chuyện được, người khác ngại sẽ không tìm cậu ấy hỏi này hỏi nọ, cậu không biết Trình Cường ngồi cùng bàn với Tần Dữ mấy ngày nay thảm thế nào đâu, giờ giải lao bị nữ sinh lớp bọn mình túm ra ngoài, hỏi cậu ấy tình hình của Tần Dữ, tan học lại bị nữ sinh lớp khác bao vây, hỏi cậu ấy WeChat của Tần Dữ, Trình Cường là đứa trẻ thật thà sắp bị phiền chết luôn rồi, người ta chỉ muốn học tập thôi, nào có nhiều thời gian tám mấy chuyện này với nữ sinh. Hôm qua tớ thấy Trình Cường đi tìm thầy Lục, chắc là muốn chuyển chỗ.”
“Hóa ra là như vậy à.”
“Để tớ ngồi cùng bàn với Tần Dữ nè, tớ chả phiền chút nào, mặc kệ ai đến tìm tớ nghe ngóng chuyện của cậu ấy, tớ cam đoan biết gì nói nấy.”
“Đi chớt đi má.”
Mấy nữ sinh cười cười nói nói.
Bồ Thần có thói quen đi xuống nhà ăn muộn, trong tiềm thức bọn họ cũng cho rằng lúc này cô vẫn còn trong lớp học, lời nói ra càng không cố kỵ. Cô đi theo phía sau bọn họ mà bọn họ không hề hay biết, trên cầu thang trước sau đều là người, cô tiến thoái lưỡng nan.
Rốt cuộc đã xuống tầng, Bồ Thần xoay người rẽ hướng tránh bọn họ.
Hóa ra không biết nói chuyện lại trở thành ưu thế trong chuyện thành bạn ngồi cùng bàn của Tần Dữ, mặc kệ vì nguyên nhân gì, có thể ngồi cùng bàn với Tần Dữ cô đã rất thỏa mãn.
Hôm nay Bồ Thần ăn nhanh hơn bình thường, từ khi dây thanh đới bị bệnh cũng không có cách nào nói chuyện được nữa, cô làm chuyện gì cũng không nóng không lạnh, bản thân cũng không thể lường trước được, có một ngày loại cảm xúc gọi là “Không kịp chờ đợi” sẽ rơi xuống trên người cô lần nữa.
Hơn nữa còn chỉ là một chuyện chuyển chỗ ngồi nhỏ bé không đáng kể.
Mãi cho đến khi sắp ăn xong, cô cũng không thấy Tần Dữ đến nhà ăn, Bành Tĩnh Dương đến rồi, ngồi ở bàn sát bên cạnh cửa, cùng với mấy bàn học lớp cậu ấy, không thấy bóng dáng Tần Dữ.
Cũng có thể anh đi đến quán cơm ngoài trường học ăn rồi, cô nghĩ như vậy.
Lúc Bồ Thần ăn cơm xong đi ra khỏi nhà ăn thì nhận được tin nhắn của Tần Dữ: [Mua giúp tớ một chai nước thêm một cái bánh mì nữa, cảm ơn.]
Cô hỏi: [Sao cậu không đến nhà ăn ăn cơm trưa vậy?]
Tần Dữ trả lời cô rất nhanh: [Không rảnh.]
Bồ Thần không hỏi nhiều nữa, đoán không ra tâm tình anh tốt hay xấu.
Vốn dĩ hôm nay cô không có kế hoạch đi đến quầy bán đồ vặt, kẹo và socola mua mấy ngày trước vẫn còn, từ bậc thềm của nhà ăn đi xuống, cô chuyển hướng đến quầy bán đồ vặt.
Quầy bán hàng chật ních nữ sinh ăn cơm xong đến mua đồ ăn vặt, mặc dù chủ nhiệm Tôn nhiều lần cảnh cáo không cho phép mang đồ ăn vặt đến khu phòng học nhưng mà thật sự tuân thủ không có mấy người, đều là lặng lẽ ăn rồi vứt rác ở ngoài trường.
Trên kệ hàng, có không ít các loại bánh mì, xếp ngăn nắp một tầng.
Bồ Thần không thích ăn bánh mì, không biết loại nào ngon, cô gõ xuống gửi cho Tần Dữ: [Cậu muốn ăn vị gì?] Nhiều loại quá, nhìn hoa cả mắt.
Tần Dữ: [Tớ chưa ăn bao giờ, không biết loại nào ngon, cậu tự xem rồi chọn đi.]
Bồ Thần có chút thuộc team u mê nhan sắc, chọn hai cái bánh mì có bao bì đẹp mắt.
Lúc sắp đến tòa giảng đường, Bồ Thần sợ gặp học sinh trực tuần và giáo viên, cô chia hai cái bánh mì nhét vào hai túi áo đồng phục, còn chai nước thì cần ở trong tay giấu trong tay áo.
Đồng phục rộng rãi lúc này phát huy tác dụng.
Đến cửa phòng học, dưới chân Bồ Thần chậm lại, bàn học cô trống không.
Cô bước nhanh tiến vào phòng học, một mảnh giấy trong ngăn bàn cũng không có.
“Đồ của cậu đã dọn đến hàng thứ năm rồi.” Bạn học đang dọn bàn ở đằng sau nói cho cô biết.
Bồ Thần gật đầu, lùi sau nhìn lại, nhìn thấy ly nước của cô đã đặt ở chỗ ngồi hàng năm rồi, một hàng sách giáo khoa đã dựng ngăn nắp trên kệ sách để bàn, bạn cùng bàn mới của cô Tần Dữ dựa vào tường, một tay chống cằm đọc tiểu thuyết.
Bồ Thần đi qua, Tần Dữ ngước mắt: “Bữa trưa của tớ đâu?”
Bồ Thần duỗi tay từ trong ống tay áo đồng phục ra, đưa nước cho anh, lại lấy ra hai cái bánh mì.
Tần Dữ hơi ngẩn người rồi mới nhận lấy đồ từ cô, cũng chỉ có cô, đổi lại là người khác lấy đồ từ trong tay áo ra, anh nhất định sẽ không ăn.
Bồ Thần hỏi: [Cậu dọn bàn giúp tớ hả?]
Tần Dữ gật đầu, giải thích vì sao giúp cô dọn sách: “Lát nữa tớ muốn ngủ trưa, chờ cậu ăn xong dọn sách sẽ ảnh hưởng đến tớ.”
Bồ Thần nghĩ thế nào cũng không ngờ tới anh chủ động giúp cô là vì nguyên nhân này, nhưng cô vẫn nói một câu: [Cảm ơn cậu.]
Cô kéo ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Vì sao kéo ghế cũng phải cẩn thận như vậy, bản thân cô cũng không rõ.
Tần Dữ ăn nửa cái bánh mì, uống ngụm nước khẩu vị bình thường chắp vá qua bữa trưa.
“Tổng cộng hết bao nhiêu tiền vậy?” Anh hỏi Bồ Thần.
Bồ Thần: [12] Cô vừa muốn gõ chữ tiếp, nói không cần gửi, cô mời khách, cảm ơn anh đã giúp cô dọn bàn, làm lỡ thời gian anh đến nhà ăn ăn trưa.
Kết quả chưa gõ được mấy chữ, Tần Dữ nói: “Nợ cậu trước, lần sau tớ mời cậu, đến lúc đó đừng từ chối.”
Bồ Thần: [Không cần khách khí như vậy.]
Không viết vì sao, mỗi lần Tần Dữ nhìn dòng chữ của cô soạn, luôn có thể tự động thay bằng giọng điệu của cô, chính là kiểu mềm mại dịu dàng.
Đại khái là yên tĩnh được nửa phút.
Tần Dữ hỏi cô: “Đường vào nhà cậu có quán bán đồ ăn sáng nào ngon?”
Bồ Thần: [Không biết nữa, xưa nay tớ chưa bao giờ ăn sáng bên ngoài, đều là bố tớ làm cho tớ.]
Tần Dữ gật đầu, bố anh ngoại trừ am hiểu chuyện kết hôn và ly hôn, những cái khác hình như không tìm ra được ưu điểm gì khiến anh ấn tượng sâu sắc.
Bồ Thần dựa vào đó nói: [Chờ tan học về nhà, tớ bảo bố tớ hỏi thăm hàng xóm láng giềng một chút, xem đồ ăn quán nào ngon.]
Tần Dữ nhìn di động của cô xong, ánh mắt liếc nhìn cô, “Cảm ơn cậu.”
Anh lấy ra một chiếc bịt mắt từ trong balo đeo xong, nằm sấp trên bàn ngủ trưa.
Bồ Thần rút một quyển sách luyện đề từ trên kệ sách để bàn ra, tùy ý mở ra một trang, trong lòng không cách nào bình tĩnh được, chỉ có thể làm bừa một trận, cô lật giấy cùng đặt búi rất nhẹ, sợ làm ồn đến Tần Dữ.
Kiểu cẩn thận dè dặt này, vẫn cứ tiếp diễn đến sáng ngày hôm sau.
Nghỉ giải lao Bồ Thần chưa từng chủ động nói chuyện với Tần Dữ, mà Tần Dữ cả một tiết chỉ có một tư thế, chống cằm tập trung tinh thần nhìn tiểu thuyết bản tiếng Anh.
Có đôi khi cô nghe được một trận “loạt soạt”, lúc đưa mắt qua phát hiện Tần Dữ liên tiếp lật qua mấy trang, anh thật sự đọc hiểu tiểu thuyết bản gốc này nói gì sao?
Cô còn phát hiện sau khi đổi chỗ giờ nghỉ giải lao anh không còn ra ngoài hành lang chơi game nữa.
Không biết có phải là do anh ngồi bên trong, không tiện ra ngoài hay không.
Bồ Thần cầm lấy máy sưởi ấm mini của cô, đứng dậy nhường chỗ cho anh, thế này thì anh ra ngoài sẽ tiện hơn, cô đi dạo ngoài lớp học một vòng rồi mới trở lại.
Tần Dữ nhìn cô: “Cậu đi đâu vậy?”
Bồ Thần: [Ra ngoài hành lang hít thở không khí một chút.]
Tần Dữ hỏi: “Không lạnh hả?”
Bồ Thần: [Có chút, vẫn ổn.]
Tần Dữ: “Trời lạnh như vậy thì đừng ra ngoài.”
Nói xong, anh cúi đầu đọc tiểu thuyết của mình.
Bồ Thần không biết phải trả lời như thế nào, dứt khoát mở nắp ly nước uống.
Tiếng chuông hết tiết học cuối cùng buổi sáng vang lên, Tần Dữ chen ra từ sau lưng cô, đi thẳng đến nhà ăn.
Không còn động lực đổi chỗ thôi thúc, hôm nay Bồ Thần lại không nhanh không chậm đi về hướng nhà ăn.
“Bồ Thần.” Trong nhà ăn ồn ào náo nhiệt có người gọi tên cô.
Mới đầu Bồ Thần tưởng là mình nghe lầm, sao Tần Dữ có thể ngay lúc này gọi tên cô, cô thuận theo âm thanh tìm đến, Tần Dữ tỏ ý bảo cô qua đây ngồi, ngồi bên cạnh anh là Bành Tĩnh Dương.
Bồ Thần ở dưới vô số ánh mắt hoặc là hóng hớt hoặc là hâm mộ, khó xử đi đến phía bàn Tần Dữ.
“Ngồi đi.” Tần Dữ hất cằm chỉ đến chỗ trống trước mặt anh.
Bồ Thần ngồi xuống đối diện Tần Dữ, như ngồi trên đống lửa, cô hối hận đã qua đây ngồi, lúc này không chỉ phải chịu ánh mắt hóng hớt của người xung quanh, khay cơm của cô cùng Tần Dữ kề sát nhau, nhịp tim của cô không khỏi tăng nhanh.
Tần Dữ và Bành Tĩnh Dương sợ cô câu nệ, bọn họ tiếp tục nói về đề tài ban nãy.
Bồ Thần nghe hơn nửa phút cuối cùng cũng nghe hiểu, hóa ra bọn họ đang nói về game, cô cho rằng kiểu học bá như Bành Tĩnh Dương sẽ không chơi game.
Tần Dữ nhìn khay cơm của Bồ Thần, hai phần thức ăn chay, còn có một phần tôm chao dầu, mà buổi trưa nay Bành Tĩnh Dương chọn hai phần rau củ và nửa khúc cá kho.
Gu ẩm thực của hai người này, hợp nhau ghê.
Tần Dữ hỏi Bồ Thần: “Tôm có ngon không?”
Bồ Thần gật đầu, món ăn yêu thích nhất của cô ở nhà ăn là tôm chao dầu.
Tần Dữ dùng một đầu đũa khác gắp một con tôm trên khay cơm của Bồ Thần, nhíu mày ăn hết.
Bành Tĩnh Dương không thể hiểu nổi mà nhìn Tần Dữ, người này không phải có đánh chết cũng không ăn cá với tôm sao.
Tần Dữ chọn trong khay cơm của mình hai miếng sườn chua ngọt ngon nhất gắp cho Bồ Thần: “Có vay có trả. Vị tôm không tồi, cậu nếm thử sườn đi.”
Mà Bồ Thần lúc này, âm thanh ồn ào trong nhà ăn giống như bị thứ gì đó che lấp, cô không nghe rõ, chỉ nghe được tiếng nhịp tim đập “thình thịch”.
- --
Buổi tối hôm đó sau khi hết giờ tự học, Tần Dữ gửi tin nhắn cho cô: [Bài tập Toán Lý Hóa hôm nay, có câu nào không biết không?]
Bồ Thần tưởng rằng anh tới giục đáp án, [Còn chưa làm xong đâu, câu nào không biết tớ tìm trên mạng, thật sự không tìm nổi thì tớ lại hỏi Bành Tĩnh Dương.]
Tần Dữ không trả lời, mở máy tính chơi mấy ván game, lần nào cũng thắng nhưng chẳng thấy thú vị gì, anh tìm đề thi của thi đấu Toán học trên giá sách bắt đầu giải đề.
Những ngày sau đó, 9 rưỡi mỗi tối, Bồ Thần đều đúng giờ nhận được tin nhắn giục cô gửi đáp án bài tập của Tần Dữ.
Một tháng sau nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.
Bồ Thần cùng Tần Dữ được phân ở hai địa điểm thi khác nhau, hai nơi cách nhau khá xa, ở hai khu dạy học khác nhau.
Trong lúc thi không cần tự học buổi tối, không có bài tập về nhà, cô và Tần Dữ đã ba ngày liên tiếp không liên lạc, khung trò chuyện WeChat của hai người vẫn dừng lại ở đêm trước ngày thi.
Tiếng chuông báo hiệu giờ thi môn cuối cùng kết thúc, sân trường vui mừng hơn ngày thường.
Từng người bọn họ thi xong trở về phòng học.
Lục Bách Thanh đợi hồi lâu, chỉ thấy Tần Dữ không đến, thầy hỏi: “Ai ở cùng địa điểm thi với Tần Dữ?”
Triệu Thù giơ tay, từ địa điểm thi đi ra, cô ấy nhìn thấy Tần Dữ xuống lầu đi về hướng cửa Đông trường học, siêu thị trường học cũng ở hướng đó, xem ra không phải đi mua đồ.
Cũng là học tra, cô ấy nói dối thay Tần Dữ: “Thầy Lục, chắc là Tần Dữ có việc gấp, thi xong cậu ấy nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi.”
Lục Bách Thanh “Ừm” một tiếng, xưa nay thầy nói chuyện ngắn gọn, thông báo cho bọn họ, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cuối tuần trở lại trường sau đó tuyên bố tan học.
Bồ Thần vừa ra khỏi phòng học nhận được tin nhắn của cô mình, hôm nay cô của cô đến đón cô tan học, dưới chân cô như được gắn thêm động cơ, một đường chạy về hướng cổng trường.
“Bồ Thần.” Phía sau có người gọi cô.
Bồ Thần dừng chân lại, quay đầu nhìn, cô không tiếng động gọi một câu: “Thầy Lục.”
Lục Bách Thanh từ phía sau bước mấy bước đuổi kịp, cười nói: “Sao mà đi nhanh như vậy.”
Bồ Thần cầm di động gõ chữ: [Cô của em ở cổng trường đón em ạ.]
Lục Bách Thanh nhìn chằm chằm di động, hơi ngẩn người.
Thầy nói: “Vậy mau đi đi.”
Bồ Thần đi về hướng cổng trường, thầy đi về phía bãi đỗ xe.
Khi Lục Bách Thanh lái xe đến cổng trường, vừa vặn nhìn thấy hai cô cháu thân mật ở ven đường. Bồ Văn Tâm khí chất nổi bật, trang điểm tinh xảo, xinh đẹp gợi cảm, người qua đường đều sẽ không khỏi quay đầu lại nhìn cô nhiều thêm mấy lần.
Xa xa, Lục Bách Thanh nhìn về phía Bồ Văn Tâm, cô ấy gầy hơn trước kia.
Bồ Văn Tâm đã lâu chưa thấy cháu gái, ôm cháu gái lên, Bồ Thần sắp cao bằng cô ấy rồi, ôm rất tốn sức, “Xem thử bé Thần nhà chúng ta có nặng không nào.”
Bồ Thần im lặng cười, bị nhiều học sinh đi qua nhìn chằm chằm, cô có chút xấu hổ.
Bồ Văn Tâm buông cô ra, nói: “Gầy hơn so với hồi nghỉ hè, có phải khoảng thời gian này áp lực thi cử rất lớn không?”
Bồ Thần lắc đầu, tỏ vẻ không gầy, cô kéo cô mình băng qua đường: [Cô ơi, hôm nay sao cô có thời gian rảnh trở về vậy ạ?]
Bồ Văn Tâm: “Đến bên này thảo luận chuyện hạng mục, sáng mai trở về Thượng Hải.”
Chỉ ở nhà được một ngày thôi.
Bồ Thần rất không nỡ, dùng sức ôm lấy cánh tay cô mình.
Bồ Văn Tâm đồng ý với cháu gái: “Chờ đến khi ăn Tết, cô gộp kỳ nghỉ, đến lúc đó ở nhà cùng cháu thêm mấy ngày.”
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến ngõ nhỏ.
Lúc Bồ Thần nhìn thấy một người ở cửa tiệm cơm, bước chân dừng lại, Tần Dữ nghiêng người về hướng cô bên này, cửa tiệm cơm chỗ sát tường bày một loạt ghế cho khách hàng ngồi xếp hàng, Tần Dữ ngồi ở vị trí gần phía trước của hàng dài.
Tiệm cơm này là một tiệm nổi tiếng trên mạng, ở khu này rất nổi tiếng, bất kể là món ăn, phục vụ hay là môi trường trong quán đều miễn chê, nếu nói nhược điểm chính là nhiều người, phải xếp hàng rất lâu.
Sau khi anh thi xong cuối kỳ, không đến lớp học tập hợp họp lớp, cô tưởng rằng anh có chuyện gì quan trọng, kết quả anh đến đây xếp hàng ăn cơm tối.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính là một người cực kỳ nghiêm túc với chuyện ăn uống.
Bồ Thần thấy những bạn khác đều đợi ăn trưa xong mới trở lại chuyển chỗ ngồi, cô cũng không vội chuyển trước.
Thu dọn sách vở trên bàn xong, cô lấy thẻ học sinh (1) từ trong balo ra, cầm lấy di động theo dòng người dũng mãnh lao đến nhà ăn.
(1) Thẻ này được sử dụng vào thư viện, mua đồ ở nhà ăn, siêu thị… trong phạm vi trường học.
Bồ Thần luôn không thích chen lấn với người khác, cũng chạy không qua các bạn khác, trước kia mỗi lần cô đến nhà ăn mua cơm cơ bản đều bỏ lỡ giờ cao điểm xếp hàng, có những bạn học ăn nhanh lúc cô đi mua cơm đã ăn xong rồi.
Hôm nay là lần cô đến nhà ăn sớm nhất từ khi lên cấp ba.
Trên hành lang, trên cầu thang đầy ắp người.
“Tớ cũng muốn ngồi cùng bàn với Tần Dữ, ài, không có cái số đó luôn.”
“Cậu nói sao thầy Lục để Bồ Thần ngồi cùng bàn với Tần Dữ vậy?”
“Bồ Thần không thể nói chuyện được, người khác ngại sẽ không tìm cậu ấy hỏi này hỏi nọ, cậu không biết Trình Cường ngồi cùng bàn với Tần Dữ mấy ngày nay thảm thế nào đâu, giờ giải lao bị nữ sinh lớp bọn mình túm ra ngoài, hỏi cậu ấy tình hình của Tần Dữ, tan học lại bị nữ sinh lớp khác bao vây, hỏi cậu ấy WeChat của Tần Dữ, Trình Cường là đứa trẻ thật thà sắp bị phiền chết luôn rồi, người ta chỉ muốn học tập thôi, nào có nhiều thời gian tám mấy chuyện này với nữ sinh. Hôm qua tớ thấy Trình Cường đi tìm thầy Lục, chắc là muốn chuyển chỗ.”
“Hóa ra là như vậy à.”
“Để tớ ngồi cùng bàn với Tần Dữ nè, tớ chả phiền chút nào, mặc kệ ai đến tìm tớ nghe ngóng chuyện của cậu ấy, tớ cam đoan biết gì nói nấy.”
“Đi chớt đi má.”
Mấy nữ sinh cười cười nói nói.
Bồ Thần có thói quen đi xuống nhà ăn muộn, trong tiềm thức bọn họ cũng cho rằng lúc này cô vẫn còn trong lớp học, lời nói ra càng không cố kỵ. Cô đi theo phía sau bọn họ mà bọn họ không hề hay biết, trên cầu thang trước sau đều là người, cô tiến thoái lưỡng nan.
Rốt cuộc đã xuống tầng, Bồ Thần xoay người rẽ hướng tránh bọn họ.
Hóa ra không biết nói chuyện lại trở thành ưu thế trong chuyện thành bạn ngồi cùng bàn của Tần Dữ, mặc kệ vì nguyên nhân gì, có thể ngồi cùng bàn với Tần Dữ cô đã rất thỏa mãn.
Hôm nay Bồ Thần ăn nhanh hơn bình thường, từ khi dây thanh đới bị bệnh cũng không có cách nào nói chuyện được nữa, cô làm chuyện gì cũng không nóng không lạnh, bản thân cũng không thể lường trước được, có một ngày loại cảm xúc gọi là “Không kịp chờ đợi” sẽ rơi xuống trên người cô lần nữa.
Hơn nữa còn chỉ là một chuyện chuyển chỗ ngồi nhỏ bé không đáng kể.
Mãi cho đến khi sắp ăn xong, cô cũng không thấy Tần Dữ đến nhà ăn, Bành Tĩnh Dương đến rồi, ngồi ở bàn sát bên cạnh cửa, cùng với mấy bàn học lớp cậu ấy, không thấy bóng dáng Tần Dữ.
Cũng có thể anh đi đến quán cơm ngoài trường học ăn rồi, cô nghĩ như vậy.
Lúc Bồ Thần ăn cơm xong đi ra khỏi nhà ăn thì nhận được tin nhắn của Tần Dữ: [Mua giúp tớ một chai nước thêm một cái bánh mì nữa, cảm ơn.]
Cô hỏi: [Sao cậu không đến nhà ăn ăn cơm trưa vậy?]
Tần Dữ trả lời cô rất nhanh: [Không rảnh.]
Bồ Thần không hỏi nhiều nữa, đoán không ra tâm tình anh tốt hay xấu.
Vốn dĩ hôm nay cô không có kế hoạch đi đến quầy bán đồ vặt, kẹo và socola mua mấy ngày trước vẫn còn, từ bậc thềm của nhà ăn đi xuống, cô chuyển hướng đến quầy bán đồ vặt.
Quầy bán hàng chật ních nữ sinh ăn cơm xong đến mua đồ ăn vặt, mặc dù chủ nhiệm Tôn nhiều lần cảnh cáo không cho phép mang đồ ăn vặt đến khu phòng học nhưng mà thật sự tuân thủ không có mấy người, đều là lặng lẽ ăn rồi vứt rác ở ngoài trường.
Trên kệ hàng, có không ít các loại bánh mì, xếp ngăn nắp một tầng.
Bồ Thần không thích ăn bánh mì, không biết loại nào ngon, cô gõ xuống gửi cho Tần Dữ: [Cậu muốn ăn vị gì?] Nhiều loại quá, nhìn hoa cả mắt.
Tần Dữ: [Tớ chưa ăn bao giờ, không biết loại nào ngon, cậu tự xem rồi chọn đi.]
Bồ Thần có chút thuộc team u mê nhan sắc, chọn hai cái bánh mì có bao bì đẹp mắt.
Lúc sắp đến tòa giảng đường, Bồ Thần sợ gặp học sinh trực tuần và giáo viên, cô chia hai cái bánh mì nhét vào hai túi áo đồng phục, còn chai nước thì cần ở trong tay giấu trong tay áo.
Đồng phục rộng rãi lúc này phát huy tác dụng.
Đến cửa phòng học, dưới chân Bồ Thần chậm lại, bàn học cô trống không.
Cô bước nhanh tiến vào phòng học, một mảnh giấy trong ngăn bàn cũng không có.
“Đồ của cậu đã dọn đến hàng thứ năm rồi.” Bạn học đang dọn bàn ở đằng sau nói cho cô biết.
Bồ Thần gật đầu, lùi sau nhìn lại, nhìn thấy ly nước của cô đã đặt ở chỗ ngồi hàng năm rồi, một hàng sách giáo khoa đã dựng ngăn nắp trên kệ sách để bàn, bạn cùng bàn mới của cô Tần Dữ dựa vào tường, một tay chống cằm đọc tiểu thuyết.
Bồ Thần đi qua, Tần Dữ ngước mắt: “Bữa trưa của tớ đâu?”
Bồ Thần duỗi tay từ trong ống tay áo đồng phục ra, đưa nước cho anh, lại lấy ra hai cái bánh mì.
Tần Dữ hơi ngẩn người rồi mới nhận lấy đồ từ cô, cũng chỉ có cô, đổi lại là người khác lấy đồ từ trong tay áo ra, anh nhất định sẽ không ăn.
Bồ Thần hỏi: [Cậu dọn bàn giúp tớ hả?]
Tần Dữ gật đầu, giải thích vì sao giúp cô dọn sách: “Lát nữa tớ muốn ngủ trưa, chờ cậu ăn xong dọn sách sẽ ảnh hưởng đến tớ.”
Bồ Thần nghĩ thế nào cũng không ngờ tới anh chủ động giúp cô là vì nguyên nhân này, nhưng cô vẫn nói một câu: [Cảm ơn cậu.]
Cô kéo ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Vì sao kéo ghế cũng phải cẩn thận như vậy, bản thân cô cũng không rõ.
Tần Dữ ăn nửa cái bánh mì, uống ngụm nước khẩu vị bình thường chắp vá qua bữa trưa.
“Tổng cộng hết bao nhiêu tiền vậy?” Anh hỏi Bồ Thần.
Bồ Thần: [12] Cô vừa muốn gõ chữ tiếp, nói không cần gửi, cô mời khách, cảm ơn anh đã giúp cô dọn bàn, làm lỡ thời gian anh đến nhà ăn ăn trưa.
Kết quả chưa gõ được mấy chữ, Tần Dữ nói: “Nợ cậu trước, lần sau tớ mời cậu, đến lúc đó đừng từ chối.”
Bồ Thần: [Không cần khách khí như vậy.]
Không viết vì sao, mỗi lần Tần Dữ nhìn dòng chữ của cô soạn, luôn có thể tự động thay bằng giọng điệu của cô, chính là kiểu mềm mại dịu dàng.
Đại khái là yên tĩnh được nửa phút.
Tần Dữ hỏi cô: “Đường vào nhà cậu có quán bán đồ ăn sáng nào ngon?”
Bồ Thần: [Không biết nữa, xưa nay tớ chưa bao giờ ăn sáng bên ngoài, đều là bố tớ làm cho tớ.]
Tần Dữ gật đầu, bố anh ngoại trừ am hiểu chuyện kết hôn và ly hôn, những cái khác hình như không tìm ra được ưu điểm gì khiến anh ấn tượng sâu sắc.
Bồ Thần dựa vào đó nói: [Chờ tan học về nhà, tớ bảo bố tớ hỏi thăm hàng xóm láng giềng một chút, xem đồ ăn quán nào ngon.]
Tần Dữ nhìn di động của cô xong, ánh mắt liếc nhìn cô, “Cảm ơn cậu.”
Anh lấy ra một chiếc bịt mắt từ trong balo đeo xong, nằm sấp trên bàn ngủ trưa.
Bồ Thần rút một quyển sách luyện đề từ trên kệ sách để bàn ra, tùy ý mở ra một trang, trong lòng không cách nào bình tĩnh được, chỉ có thể làm bừa một trận, cô lật giấy cùng đặt búi rất nhẹ, sợ làm ồn đến Tần Dữ.
Kiểu cẩn thận dè dặt này, vẫn cứ tiếp diễn đến sáng ngày hôm sau.
Nghỉ giải lao Bồ Thần chưa từng chủ động nói chuyện với Tần Dữ, mà Tần Dữ cả một tiết chỉ có một tư thế, chống cằm tập trung tinh thần nhìn tiểu thuyết bản tiếng Anh.
Có đôi khi cô nghe được một trận “loạt soạt”, lúc đưa mắt qua phát hiện Tần Dữ liên tiếp lật qua mấy trang, anh thật sự đọc hiểu tiểu thuyết bản gốc này nói gì sao?
Cô còn phát hiện sau khi đổi chỗ giờ nghỉ giải lao anh không còn ra ngoài hành lang chơi game nữa.
Không biết có phải là do anh ngồi bên trong, không tiện ra ngoài hay không.
Bồ Thần cầm lấy máy sưởi ấm mini của cô, đứng dậy nhường chỗ cho anh, thế này thì anh ra ngoài sẽ tiện hơn, cô đi dạo ngoài lớp học một vòng rồi mới trở lại.
Tần Dữ nhìn cô: “Cậu đi đâu vậy?”
Bồ Thần: [Ra ngoài hành lang hít thở không khí một chút.]
Tần Dữ hỏi: “Không lạnh hả?”
Bồ Thần: [Có chút, vẫn ổn.]
Tần Dữ: “Trời lạnh như vậy thì đừng ra ngoài.”
Nói xong, anh cúi đầu đọc tiểu thuyết của mình.
Bồ Thần không biết phải trả lời như thế nào, dứt khoát mở nắp ly nước uống.
Tiếng chuông hết tiết học cuối cùng buổi sáng vang lên, Tần Dữ chen ra từ sau lưng cô, đi thẳng đến nhà ăn.
Không còn động lực đổi chỗ thôi thúc, hôm nay Bồ Thần lại không nhanh không chậm đi về hướng nhà ăn.
“Bồ Thần.” Trong nhà ăn ồn ào náo nhiệt có người gọi tên cô.
Mới đầu Bồ Thần tưởng là mình nghe lầm, sao Tần Dữ có thể ngay lúc này gọi tên cô, cô thuận theo âm thanh tìm đến, Tần Dữ tỏ ý bảo cô qua đây ngồi, ngồi bên cạnh anh là Bành Tĩnh Dương.
Bồ Thần ở dưới vô số ánh mắt hoặc là hóng hớt hoặc là hâm mộ, khó xử đi đến phía bàn Tần Dữ.
“Ngồi đi.” Tần Dữ hất cằm chỉ đến chỗ trống trước mặt anh.
Bồ Thần ngồi xuống đối diện Tần Dữ, như ngồi trên đống lửa, cô hối hận đã qua đây ngồi, lúc này không chỉ phải chịu ánh mắt hóng hớt của người xung quanh, khay cơm của cô cùng Tần Dữ kề sát nhau, nhịp tim của cô không khỏi tăng nhanh.
Tần Dữ và Bành Tĩnh Dương sợ cô câu nệ, bọn họ tiếp tục nói về đề tài ban nãy.
Bồ Thần nghe hơn nửa phút cuối cùng cũng nghe hiểu, hóa ra bọn họ đang nói về game, cô cho rằng kiểu học bá như Bành Tĩnh Dương sẽ không chơi game.
Tần Dữ nhìn khay cơm của Bồ Thần, hai phần thức ăn chay, còn có một phần tôm chao dầu, mà buổi trưa nay Bành Tĩnh Dương chọn hai phần rau củ và nửa khúc cá kho.
Gu ẩm thực của hai người này, hợp nhau ghê.
Tần Dữ hỏi Bồ Thần: “Tôm có ngon không?”
Bồ Thần gật đầu, món ăn yêu thích nhất của cô ở nhà ăn là tôm chao dầu.
Tần Dữ dùng một đầu đũa khác gắp một con tôm trên khay cơm của Bồ Thần, nhíu mày ăn hết.
Bành Tĩnh Dương không thể hiểu nổi mà nhìn Tần Dữ, người này không phải có đánh chết cũng không ăn cá với tôm sao.
Tần Dữ chọn trong khay cơm của mình hai miếng sườn chua ngọt ngon nhất gắp cho Bồ Thần: “Có vay có trả. Vị tôm không tồi, cậu nếm thử sườn đi.”
Mà Bồ Thần lúc này, âm thanh ồn ào trong nhà ăn giống như bị thứ gì đó che lấp, cô không nghe rõ, chỉ nghe được tiếng nhịp tim đập “thình thịch”.
- --
Buổi tối hôm đó sau khi hết giờ tự học, Tần Dữ gửi tin nhắn cho cô: [Bài tập Toán Lý Hóa hôm nay, có câu nào không biết không?]
Bồ Thần tưởng rằng anh tới giục đáp án, [Còn chưa làm xong đâu, câu nào không biết tớ tìm trên mạng, thật sự không tìm nổi thì tớ lại hỏi Bành Tĩnh Dương.]
Tần Dữ không trả lời, mở máy tính chơi mấy ván game, lần nào cũng thắng nhưng chẳng thấy thú vị gì, anh tìm đề thi của thi đấu Toán học trên giá sách bắt đầu giải đề.
Những ngày sau đó, 9 rưỡi mỗi tối, Bồ Thần đều đúng giờ nhận được tin nhắn giục cô gửi đáp án bài tập của Tần Dữ.
Một tháng sau nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.
Bồ Thần cùng Tần Dữ được phân ở hai địa điểm thi khác nhau, hai nơi cách nhau khá xa, ở hai khu dạy học khác nhau.
Trong lúc thi không cần tự học buổi tối, không có bài tập về nhà, cô và Tần Dữ đã ba ngày liên tiếp không liên lạc, khung trò chuyện WeChat của hai người vẫn dừng lại ở đêm trước ngày thi.
Tiếng chuông báo hiệu giờ thi môn cuối cùng kết thúc, sân trường vui mừng hơn ngày thường.
Từng người bọn họ thi xong trở về phòng học.
Lục Bách Thanh đợi hồi lâu, chỉ thấy Tần Dữ không đến, thầy hỏi: “Ai ở cùng địa điểm thi với Tần Dữ?”
Triệu Thù giơ tay, từ địa điểm thi đi ra, cô ấy nhìn thấy Tần Dữ xuống lầu đi về hướng cửa Đông trường học, siêu thị trường học cũng ở hướng đó, xem ra không phải đi mua đồ.
Cũng là học tra, cô ấy nói dối thay Tần Dữ: “Thầy Lục, chắc là Tần Dữ có việc gấp, thi xong cậu ấy nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi.”
Lục Bách Thanh “Ừm” một tiếng, xưa nay thầy nói chuyện ngắn gọn, thông báo cho bọn họ, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cuối tuần trở lại trường sau đó tuyên bố tan học.
Bồ Thần vừa ra khỏi phòng học nhận được tin nhắn của cô mình, hôm nay cô của cô đến đón cô tan học, dưới chân cô như được gắn thêm động cơ, một đường chạy về hướng cổng trường.
“Bồ Thần.” Phía sau có người gọi cô.
Bồ Thần dừng chân lại, quay đầu nhìn, cô không tiếng động gọi một câu: “Thầy Lục.”
Lục Bách Thanh từ phía sau bước mấy bước đuổi kịp, cười nói: “Sao mà đi nhanh như vậy.”
Bồ Thần cầm di động gõ chữ: [Cô của em ở cổng trường đón em ạ.]
Lục Bách Thanh nhìn chằm chằm di động, hơi ngẩn người.
Thầy nói: “Vậy mau đi đi.”
Bồ Thần đi về hướng cổng trường, thầy đi về phía bãi đỗ xe.
Khi Lục Bách Thanh lái xe đến cổng trường, vừa vặn nhìn thấy hai cô cháu thân mật ở ven đường. Bồ Văn Tâm khí chất nổi bật, trang điểm tinh xảo, xinh đẹp gợi cảm, người qua đường đều sẽ không khỏi quay đầu lại nhìn cô nhiều thêm mấy lần.
Xa xa, Lục Bách Thanh nhìn về phía Bồ Văn Tâm, cô ấy gầy hơn trước kia.
Bồ Văn Tâm đã lâu chưa thấy cháu gái, ôm cháu gái lên, Bồ Thần sắp cao bằng cô ấy rồi, ôm rất tốn sức, “Xem thử bé Thần nhà chúng ta có nặng không nào.”
Bồ Thần im lặng cười, bị nhiều học sinh đi qua nhìn chằm chằm, cô có chút xấu hổ.
Bồ Văn Tâm buông cô ra, nói: “Gầy hơn so với hồi nghỉ hè, có phải khoảng thời gian này áp lực thi cử rất lớn không?”
Bồ Thần lắc đầu, tỏ vẻ không gầy, cô kéo cô mình băng qua đường: [Cô ơi, hôm nay sao cô có thời gian rảnh trở về vậy ạ?]
Bồ Văn Tâm: “Đến bên này thảo luận chuyện hạng mục, sáng mai trở về Thượng Hải.”
Chỉ ở nhà được một ngày thôi.
Bồ Thần rất không nỡ, dùng sức ôm lấy cánh tay cô mình.
Bồ Văn Tâm đồng ý với cháu gái: “Chờ đến khi ăn Tết, cô gộp kỳ nghỉ, đến lúc đó ở nhà cùng cháu thêm mấy ngày.”
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến ngõ nhỏ.
Lúc Bồ Thần nhìn thấy một người ở cửa tiệm cơm, bước chân dừng lại, Tần Dữ nghiêng người về hướng cô bên này, cửa tiệm cơm chỗ sát tường bày một loạt ghế cho khách hàng ngồi xếp hàng, Tần Dữ ngồi ở vị trí gần phía trước của hàng dài.
Tiệm cơm này là một tiệm nổi tiếng trên mạng, ở khu này rất nổi tiếng, bất kể là món ăn, phục vụ hay là môi trường trong quán đều miễn chê, nếu nói nhược điểm chính là nhiều người, phải xếp hàng rất lâu.
Sau khi anh thi xong cuối kỳ, không đến lớp học tập hợp họp lớp, cô tưởng rằng anh có chuyện gì quan trọng, kết quả anh đến đây xếp hàng ăn cơm tối.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính là một người cực kỳ nghiêm túc với chuyện ăn uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.