Thế Giới Ma Quái! Tiểu Tổ Tông Huyền Học Xuống Núi
Chương 33: Nhãn Cầu
Thử Nha Tiếu Đích Thỏ Tử
14/05/2024
“Cô là mẹ ruột của Tiểu Tuấn, tội lỗi mà cô phạm phải sẽ ảnh hưởng đến cậu bé."
Quả nhiên, khi nghe đến Tiểu Tuấn, sát ý trong mắt Nguyễn Hà dần tan biến.
"Cô nói cái gì?" Chị ta ngạc nhiên nhìn Sở Oản Oản.
"Tôi đã nói sẽ giúp cô và Tiểu Tuấn đòi lại công đạo, đừng nghi ngờ lời tôi nữa, nếu không tôi không ngại gửi cô xuống địa ngục đâu!"
Sở Oản Oản nói xong, lạnh lùng ra lệnh cho Võ Hâm dẫn đường đến nhà của Trần Băng Diễm. Họ chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ và tiếng mắng chửi của người phụ nữ.
"Khóc, khóc, khóc! Chỉ biết khóc! Sao tao lại sinh ra một đứa mù vô tích sự như mày cơ chứ!"
"Huhuhu… mẹ ơi…"
Võ Hâm vội vàng đẩy cửa vào, thấy Trần Băng Diễm đang cầm chiếc chổi lông gà và đánh liên tục vào đứa trẻ bị mù. Đứa trẻ quỳ bên chân cô ta khóc nức nở, đôi mắt chưa lành hẳn chảy ra máu đen lẫn với mủ.
"Dừng tay! Dừng lại cho tôi!"
Võ Hâm vội vàng đẩy Trần Băng Diễm ra và ôm lấy đứa trẻ: "Tiểu Phong, đừng sợ, có cha ở đây rồi!"
"Cha ơi… cha…" Tiểu Phong và Tiểu Tuấn có tuổi tương đương nhau, cậu bé đã bị Trần Băng Diễm đánh suốt một thời gian dài, nghe thấy giọng nói của Võ Hâm liền khóc càng thêm thảm thiết: "Cha ơi, con đau quá!"
Võ Hâm nhìn khuôn mặt đầy máu bẩn và vết thương trên người Tiểu Phong, tức giận đến nỗi răng cắn chặt: "Trần Băng Diễm, cô là đồ đàn bà khốn nạn, Tiểu Phong là con của cô mà cô có thể ra tay đánh được!"
Võ Hâm đá một cú vào bụng Trần Băng Diễm, khiến cô ta ngã xuống đất không thể bò dậy được. Nguyễn Hà đi theo vào và nhìn thấy cảnh này, càng thêm căm hận: "Đại sư, xin cô cho tôi giết con đàn bà hèn hạ này đi! Nếu cô ta còn sống thì chỉ làm hại người mà thôi!"
"Cô ta đã lấy mắt của Tiểu Tuấn, đó là món nợ phải đòi lại, Diêm Vương sẽ không tính tội này lên đầu cô."
Lời của Sở Oản Oản chính là đồng ý với hành động của Nguyễn Hà.
Chị ta được sự đồng ý liền tiến tới, trực tiếp kiểm soát Trần Băng Yến cầm lấy con dao trái cây trên bàn trà và đâm thẳng vào đôi mắt của cô ta.
"Á!!!"
Trần Băng Yến kêu lên đau đớn, nhưng đôi tay vẫn bị Nguyễn Hà kiểm soát, cứng rắn móc ra hai cái nhãn cầu. Đôi mắt đỏ tươi rơi xuống đất, Ninh Thần không khỏi cảm thấy buồn nôn, quay mặt đi và bịt mũi.
Mùi máu quá nồng, anh thực sự không quen với điều này, nhưng nhìn Sở Oản Oản vẫn bình tĩnh, có vẻ như cô đã quen với những cảnh tượng như thế.
Sở Oản Oản nhận thấy Ninh Thần đang khó chịu, cô liền lấy ra một cái hộp nhỏ từ túi xách, đổ ra một viên kẹo và đưa vào miệng anh.
Ninh Thần còn chưa kịp phản ứng đã hỏi: “Cô cho tôi ăn cái gì vậy?”
“Nhãn cầu.”
Ninh Thần căng thẳng đến mức suýt nôn ra, nhưng rất nhanh anh nhận ra đó là viên kẹo bạc hà.
Hương vị bạc hà mát lạnh làm giảm bớt sự khó chịu trong dạ dày.
Nhìn lại Trần Băng Diễm, do mất máu quá nhiều nên đã ngất đi. Võ Hâm quay đầu đi, không nỡ nhìn cảnh tượng này.
Nguyễn Hà không giết chết Trần Băng Diễm, y như lời Sở Oản Oản đã nói, chị ta đã là một hồn ma, nếu giết người thì chỉ càng thêm tội.
Sau khi xử lý xong Trần Băng Diễm, Nguyễn Hà lại quay lại nhìn Võ Hâm, hắn ta vội vàng quỳ xuống: “Nguyễn Hà, anh biết anh có lỗi với em, nhưng em phải nghĩ cho Tiểu Tuấn chứ. Em đã chết rồi, nếu anh cũng chết, Tiểu Tuấn sẽ thành trẻ mồ côi.”
Nguyễn Hà im lặng, nắm chặt nắm đấm.
Từ góc độ của chị ta, đáng lẽ chị ta phải giết Võ Hâm để bắt hắn ta trả giá.
Nhưng chị ta là một người mẹ, và người mẹ luôn đặt con cái lên hàng đầu.
Sau một hồi lâu, Nguyễn Hà nói: "Vì Tiểu Tuấn, tôi không giết anh, anh cút đi!"
Nghe thấy lời này, Võ Hâm như được tha tội, vội vàng dẫn Tiểu Phong rời khỏi nơi này.
Quả nhiên, khi nghe đến Tiểu Tuấn, sát ý trong mắt Nguyễn Hà dần tan biến.
"Cô nói cái gì?" Chị ta ngạc nhiên nhìn Sở Oản Oản.
"Tôi đã nói sẽ giúp cô và Tiểu Tuấn đòi lại công đạo, đừng nghi ngờ lời tôi nữa, nếu không tôi không ngại gửi cô xuống địa ngục đâu!"
Sở Oản Oản nói xong, lạnh lùng ra lệnh cho Võ Hâm dẫn đường đến nhà của Trần Băng Diễm. Họ chưa kịp vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ và tiếng mắng chửi của người phụ nữ.
"Khóc, khóc, khóc! Chỉ biết khóc! Sao tao lại sinh ra một đứa mù vô tích sự như mày cơ chứ!"
"Huhuhu… mẹ ơi…"
Võ Hâm vội vàng đẩy cửa vào, thấy Trần Băng Diễm đang cầm chiếc chổi lông gà và đánh liên tục vào đứa trẻ bị mù. Đứa trẻ quỳ bên chân cô ta khóc nức nở, đôi mắt chưa lành hẳn chảy ra máu đen lẫn với mủ.
"Dừng tay! Dừng lại cho tôi!"
Võ Hâm vội vàng đẩy Trần Băng Diễm ra và ôm lấy đứa trẻ: "Tiểu Phong, đừng sợ, có cha ở đây rồi!"
"Cha ơi… cha…" Tiểu Phong và Tiểu Tuấn có tuổi tương đương nhau, cậu bé đã bị Trần Băng Diễm đánh suốt một thời gian dài, nghe thấy giọng nói của Võ Hâm liền khóc càng thêm thảm thiết: "Cha ơi, con đau quá!"
Võ Hâm nhìn khuôn mặt đầy máu bẩn và vết thương trên người Tiểu Phong, tức giận đến nỗi răng cắn chặt: "Trần Băng Diễm, cô là đồ đàn bà khốn nạn, Tiểu Phong là con của cô mà cô có thể ra tay đánh được!"
Võ Hâm đá một cú vào bụng Trần Băng Diễm, khiến cô ta ngã xuống đất không thể bò dậy được. Nguyễn Hà đi theo vào và nhìn thấy cảnh này, càng thêm căm hận: "Đại sư, xin cô cho tôi giết con đàn bà hèn hạ này đi! Nếu cô ta còn sống thì chỉ làm hại người mà thôi!"
"Cô ta đã lấy mắt của Tiểu Tuấn, đó là món nợ phải đòi lại, Diêm Vương sẽ không tính tội này lên đầu cô."
Lời của Sở Oản Oản chính là đồng ý với hành động của Nguyễn Hà.
Chị ta được sự đồng ý liền tiến tới, trực tiếp kiểm soát Trần Băng Yến cầm lấy con dao trái cây trên bàn trà và đâm thẳng vào đôi mắt của cô ta.
"Á!!!"
Trần Băng Yến kêu lên đau đớn, nhưng đôi tay vẫn bị Nguyễn Hà kiểm soát, cứng rắn móc ra hai cái nhãn cầu. Đôi mắt đỏ tươi rơi xuống đất, Ninh Thần không khỏi cảm thấy buồn nôn, quay mặt đi và bịt mũi.
Mùi máu quá nồng, anh thực sự không quen với điều này, nhưng nhìn Sở Oản Oản vẫn bình tĩnh, có vẻ như cô đã quen với những cảnh tượng như thế.
Sở Oản Oản nhận thấy Ninh Thần đang khó chịu, cô liền lấy ra một cái hộp nhỏ từ túi xách, đổ ra một viên kẹo và đưa vào miệng anh.
Ninh Thần còn chưa kịp phản ứng đã hỏi: “Cô cho tôi ăn cái gì vậy?”
“Nhãn cầu.”
Ninh Thần căng thẳng đến mức suýt nôn ra, nhưng rất nhanh anh nhận ra đó là viên kẹo bạc hà.
Hương vị bạc hà mát lạnh làm giảm bớt sự khó chịu trong dạ dày.
Nhìn lại Trần Băng Diễm, do mất máu quá nhiều nên đã ngất đi. Võ Hâm quay đầu đi, không nỡ nhìn cảnh tượng này.
Nguyễn Hà không giết chết Trần Băng Diễm, y như lời Sở Oản Oản đã nói, chị ta đã là một hồn ma, nếu giết người thì chỉ càng thêm tội.
Sau khi xử lý xong Trần Băng Diễm, Nguyễn Hà lại quay lại nhìn Võ Hâm, hắn ta vội vàng quỳ xuống: “Nguyễn Hà, anh biết anh có lỗi với em, nhưng em phải nghĩ cho Tiểu Tuấn chứ. Em đã chết rồi, nếu anh cũng chết, Tiểu Tuấn sẽ thành trẻ mồ côi.”
Nguyễn Hà im lặng, nắm chặt nắm đấm.
Từ góc độ của chị ta, đáng lẽ chị ta phải giết Võ Hâm để bắt hắn ta trả giá.
Nhưng chị ta là một người mẹ, và người mẹ luôn đặt con cái lên hàng đầu.
Sau một hồi lâu, Nguyễn Hà nói: "Vì Tiểu Tuấn, tôi không giết anh, anh cút đi!"
Nghe thấy lời này, Võ Hâm như được tha tội, vội vàng dẫn Tiểu Phong rời khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.