Thế Giới Ma Quái! Tiểu Tổ Tông Huyền Học Xuống Núi
Chương 22: Trứng Chim
Thử Nha Tiếu Đích Thỏ Tử
13/05/2024
Sở Oản Oản mang lên những bộ quần áo và giày mới mua. Nhìn những chiếc áo sơ mi trắng và quần short jeans, Ninh Hinh giật mình: "Chỉ có bấy nhiêu thôi á? Anh trai keo kiệt quá đi!"
"Không phải anh ấy keo kiệt, là chị không thích những bộ đồ hoa lá cành, những thứ này đối với chị đã là rất nhiều rồi." Sở Oản Oản nói.
"Vậy còn túi xách, mũ và phụ kiện thì sao? Nếu mặc đồ đơn giản thì phụ kiện phải nhiều mới nổi bật chứ!" Ninh Hinh nói.
"Em nói đến dây chuyền, khuyên tai à?" Sở Oản Oản lắc đầu liên tục: "Đeo những thứ đó thì chị không biết phải đi lại như nào nữa, nặng lắm!"
"Không được không được, làm sao một cô gái lại không có dây chuyền được, em còn vài cái mới, để em đi lấy cho chị."
Nói xong, Ninh Hinh chạy về phòng mình lấy đồ, Sở Oản Oản không kịp ngăn cản. Cô nhìn tủ quần áo rộng lớn kia, thấy đó là nơi rất thích hợp để mình nghiên cứu các trận pháp và bùa chú.
Khi Ninh Hinh lựa từ đống hộp trang sức của mình và mang một vài chiếc phù hợp nhất trở lại phòng Sở Oản Oản, cái tủ đựng quần áo đã hoàn toàn thay đổi.
Cô ta nhìn thấy tủ đầy các tờ bùa và các hộp nhỏ kỳ lạ, suýt nữa là không giữ vững được hộp trang sức trong tay.
"Chị dâu, chị làm gì với nó thế này!"
Sở Oản Oản vừa xong việc bố trí nhà mới cho Tiểu Hoa trên tủ, thấy Ninh Hinh đang ôm hộp trang sức, cô nói: "Đúng lúc lắm, đưa cho chị cái hộp màu đỏ kia."
Ninh Hinh ngơ ngác đi tới và đưa hộp cho cô.
Sở Oản Oản đặt vài quả trứng màu đỏ có hình dạng giống như trứng chim vào cái hộp giấy rách.
"Chị dâu, đây là trứng chim ư? Sao lại có màu đỏ?" Ninh Hinh ngạc nhiên hỏi.
"Đây là trứng chim ma, thức ăn của Tiểu Hoa." Sở Oản Oản nói.
"Chim ma là loại chim gì vậy, sao em chưa bao giờ nghe nói đến?"
"Chim ma chỉ sống ở những nơi có âm khí rất nặng, và số lượng của chúng rất ít, một năm chỉ có một quả trứng được một con cái đẻ ra và nó có thể nở chỉ trong ba ngày nếu ở cạnh chim mẹ.”
“Những quả này chị đã phải rất vất vả mới tìm được." Sở Oản Oản giải thích.
Ninh Hinh ngơ ngác gật đầu: "Em học sinh học ở đại học, loại sinh vật này thật đặc biệt, có thể có giá trị nghiên cứu đấy!"
Sở Oản Oản nghe vậy, không khỏi mỉm cười: "Em còn muốn nghiên cứu nó à?"
"Không được sao?"
"Em không bị nó nghiên cứu đã là may. Mặc dù chim ma có kích thước nhỏ, nhưng chúng được gọi là chim ma bởi vì chúng ăn ma, ngay cả linh hồn dữ tợn còn không phải là đối thủ của nó, huống chi là con người."
Ninh Hinh lập tức sợ hãi: "Chim ma nguy hiểm như vậy, chị còn lấy trứng của nó làm thức ăn cho Tiểu Hoa, không sợ nó trả thù à!"
"Cho dù nó muốn trả thù thì phải có khả năng mới được." Sở Oản Oản khinh thường nói.
"Chị dâu, chị không sợ, nhưng nếu một ngày chị không ở nhà mà chim ma đến trả thù chúng em thì phải làm sao bây giờ!"
"Yên tâm đi, chim ma không thể sống được ở những nơi có âm khí loãng, vì thế chúng chỉ có thể sống trong một khu vực nhỏ, không thể ra ngoài được." Sở Oản Oản cười nói.
Ninh Hinh thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là thế!"
"Chị dâu, chị biến phòng quần áo thành thế này, vậy quần áo của chị để đâu?"
"Nằm đó hết rồi."
Ninh Hinh theo ánh mắt của cô nhìn qua, thấy vài chiếc áo sơ mi và váy nhỏ được vứt bừa bãi vào ngăn kéo đựng đồ lót.
"Chị dâu, những bộ quần áo này cũng có sinh mệnh, chị không thể ngược đãi chúng." Ninh Hinh vội vàng cẩn thận lấy quần áo ra và treo lên tủ.
Sở Oản Oản chỉ có thể nhún vai một cách bất đắc dĩ, đối với cô, quần áo thật sự không quan trọng.
"Tiểu Hinh, Oản Oản, xuống ăn cơm thôi."
Tiếng An Tĩnh Tuyết vang lên, Ninh Hinh vội vàng kéo Sở Oản Oản xuống lầu.
"Không phải anh ấy keo kiệt, là chị không thích những bộ đồ hoa lá cành, những thứ này đối với chị đã là rất nhiều rồi." Sở Oản Oản nói.
"Vậy còn túi xách, mũ và phụ kiện thì sao? Nếu mặc đồ đơn giản thì phụ kiện phải nhiều mới nổi bật chứ!" Ninh Hinh nói.
"Em nói đến dây chuyền, khuyên tai à?" Sở Oản Oản lắc đầu liên tục: "Đeo những thứ đó thì chị không biết phải đi lại như nào nữa, nặng lắm!"
"Không được không được, làm sao một cô gái lại không có dây chuyền được, em còn vài cái mới, để em đi lấy cho chị."
Nói xong, Ninh Hinh chạy về phòng mình lấy đồ, Sở Oản Oản không kịp ngăn cản. Cô nhìn tủ quần áo rộng lớn kia, thấy đó là nơi rất thích hợp để mình nghiên cứu các trận pháp và bùa chú.
Khi Ninh Hinh lựa từ đống hộp trang sức của mình và mang một vài chiếc phù hợp nhất trở lại phòng Sở Oản Oản, cái tủ đựng quần áo đã hoàn toàn thay đổi.
Cô ta nhìn thấy tủ đầy các tờ bùa và các hộp nhỏ kỳ lạ, suýt nữa là không giữ vững được hộp trang sức trong tay.
"Chị dâu, chị làm gì với nó thế này!"
Sở Oản Oản vừa xong việc bố trí nhà mới cho Tiểu Hoa trên tủ, thấy Ninh Hinh đang ôm hộp trang sức, cô nói: "Đúng lúc lắm, đưa cho chị cái hộp màu đỏ kia."
Ninh Hinh ngơ ngác đi tới và đưa hộp cho cô.
Sở Oản Oản đặt vài quả trứng màu đỏ có hình dạng giống như trứng chim vào cái hộp giấy rách.
"Chị dâu, đây là trứng chim ư? Sao lại có màu đỏ?" Ninh Hinh ngạc nhiên hỏi.
"Đây là trứng chim ma, thức ăn của Tiểu Hoa." Sở Oản Oản nói.
"Chim ma là loại chim gì vậy, sao em chưa bao giờ nghe nói đến?"
"Chim ma chỉ sống ở những nơi có âm khí rất nặng, và số lượng của chúng rất ít, một năm chỉ có một quả trứng được một con cái đẻ ra và nó có thể nở chỉ trong ba ngày nếu ở cạnh chim mẹ.”
“Những quả này chị đã phải rất vất vả mới tìm được." Sở Oản Oản giải thích.
Ninh Hinh ngơ ngác gật đầu: "Em học sinh học ở đại học, loại sinh vật này thật đặc biệt, có thể có giá trị nghiên cứu đấy!"
Sở Oản Oản nghe vậy, không khỏi mỉm cười: "Em còn muốn nghiên cứu nó à?"
"Không được sao?"
"Em không bị nó nghiên cứu đã là may. Mặc dù chim ma có kích thước nhỏ, nhưng chúng được gọi là chim ma bởi vì chúng ăn ma, ngay cả linh hồn dữ tợn còn không phải là đối thủ của nó, huống chi là con người."
Ninh Hinh lập tức sợ hãi: "Chim ma nguy hiểm như vậy, chị còn lấy trứng của nó làm thức ăn cho Tiểu Hoa, không sợ nó trả thù à!"
"Cho dù nó muốn trả thù thì phải có khả năng mới được." Sở Oản Oản khinh thường nói.
"Chị dâu, chị không sợ, nhưng nếu một ngày chị không ở nhà mà chim ma đến trả thù chúng em thì phải làm sao bây giờ!"
"Yên tâm đi, chim ma không thể sống được ở những nơi có âm khí loãng, vì thế chúng chỉ có thể sống trong một khu vực nhỏ, không thể ra ngoài được." Sở Oản Oản cười nói.
Ninh Hinh thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là thế!"
"Chị dâu, chị biến phòng quần áo thành thế này, vậy quần áo của chị để đâu?"
"Nằm đó hết rồi."
Ninh Hinh theo ánh mắt của cô nhìn qua, thấy vài chiếc áo sơ mi và váy nhỏ được vứt bừa bãi vào ngăn kéo đựng đồ lót.
"Chị dâu, những bộ quần áo này cũng có sinh mệnh, chị không thể ngược đãi chúng." Ninh Hinh vội vàng cẩn thận lấy quần áo ra và treo lên tủ.
Sở Oản Oản chỉ có thể nhún vai một cách bất đắc dĩ, đối với cô, quần áo thật sự không quan trọng.
"Tiểu Hinh, Oản Oản, xuống ăn cơm thôi."
Tiếng An Tĩnh Tuyết vang lên, Ninh Hinh vội vàng kéo Sở Oản Oản xuống lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.