Chương 2: Lá thư đầu tiên: admire: quý mến
Lục Diệc Ca
05/10/2019
Thứmuốn cólàngười chứkhông phải phong cảnh, bạn làngười tôi thích nhất.
From: YoYo, 18 tuổi, thích tóc ngắn vàbóng rổ.
To: Tôi của mười năm sau.
Tôi muốn viết cho cậu một lá thư, vì tôi sợ tôi của mười, hai mươi năm sau sẽ quên những việc này. Chiều nay, lớp chúng ta đấu bóng rổ, cả nam lẫn nữ, cảm giác như chơi đùa. Còn hai tháng nữa phải thi tốt nghiệp trung học rồi, đến cả người không tập trung 100% vào việc học như tôi còn cảm thấy rất lo lắng. Tôi và cậu ấy không được phân vào cùng đội, chúng tôi cá cược, người thua phải khao ăn bún cay thập cẩm. Cậu ấy dẫn bóng xuất sắc, mấy nữ sinh vây lại, muốn cướp bóng trong tay cậu ấy, cậu ấy liếc nhìn tôi, theo phản xạ đem bóng chuyền cho tôi, tim tôi thót lên, nhận bóng, hùng dũng một phát ba bước vào rổ, bóng ở trên vành rổ xoay một vòng, gọn gàng rơi xuống. Tôi quay đầu lại, cùng cậu ấy ăn ý đập tay, còn không quên làm động tác chữ V. Sau đó cả lớp yên tĩnh, trọng tài ôm trán không nói gì nhìn bọn tôi không nói được gì. Cậu ấy chuyền bóng cho đối thủ là tôi, tôi bắt được bóng, không chút do dự ném vào rổ bên mình, thật sự có thể so sánh với “trung thần” của cả thế hệ. Cuối cùng mọi người thương lượng, để tôi và cậu ấy cùng khao bữa bún cay thập cẩm. Mặc dù bị đám bạn quỷ sứ ăn hết tiền tiêu vặt của hai tuần, nhưng tôi vẫn cảm thấy đây là bát bún cay thập cẩm ngon nhất trên đời. Bởi vì lúc đó mọi người cứ ở bên cạnh tôi và cậu ấy, trêu chọc: “Bọn mày muốn đãi khách à”, tôi thậm chí cảm thấy bọn họ hẳn là đang nói: “Muốn mời bọn tao ăn kẹo mừng”. Sau đó cậu ấy đưa tôi về nhà, tôi đi đến giữa hàng lang, thầm đếm đến mười, tựa vào vách tường thò đầu ra, nhìn thấy bóng lưng đạp xe biến mất trong màn đêm. Thật ra chính tôi cũng không biết mình thích cậu ấy từ lúc nào, dù sao đến khi tôi phát hiện ra thì đã rất rất thích rồi.
Đã có thể chỉ cần nhìn lướt qua là sẽ tìm được cậu ấy từ trong đám đông, đã âm thầm nghiên cứu từng ánh mắt của cậu ấy, đã vì nụ cười của cậu mà đỏ mặt tới tận mang tai, đã không có cách nào để ý đến bạn nam khác.
Lúc mới quen, cậu ấy vừa đen vừa gầy, ưu điểm duy nhất là ánh mắt sáng rực. Trong nháy mắt, cậu ấy đã cao lên rất nhiều, khuôn mặt cũng hình thành nét, cười rộ lên rạng rỡ ánh mặt trời, không biết từ lúc nào, cậu ấy đã rất được yêu mến. Rất nhiều nữ sinh gửi thư tình cho cậu ấy, vào lễ tình nhân cũng tặng socola cho cậu ấy. Lúc mới đầu, tôi vì việc này mà tâm trạng xuống dốc, thậm chí còn hi vọng người mình thích đừng nổi bật như thế, tốt nhất là cả thế giới này chỉ mình tôi biết cậu tốt đẹp biết nhường nào.
Tôi biết rõ cậu thích kiểu con gái như thế nào, tóc dài, mắt to, gầy gò trắng trẻo, lúc cười lên mắt cong cong, trong tủ có nhiều váy hơn quần.
Tóm lại là hoàn toàn ngược lại với hình tượng của tôi, cũng vì thế mà cậu ấy mới có thể thản nhiên xưng huynh đệ với tôi như vậy.
Tôi bắt đầu tự làm đẹp cho mình, cố gắng bớt tuỳ tiện, còn cố ý đi siêu thị mua sữa rửa mặt và kem chống nắng. Mỗi ngày tôi đều tự nhắc mình phải hóp bụng ưỡn ngực, thẳng lưng, cho đến một ngày, cậu ấy bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: “A, YOYO, tóc của cậu đã dài thế rồi cơ à?”
Tôi mong chờ hỏi: “Đẹp không?”
Cậu đánh giá một lúc lâu, sau đó lắc đầu nói: “Tóc ngắn vẫn hợp với cậu hơn, haha.”
Tôi buồn bã ủ rũ. Ngày hôm đó sau khi tan học, tôi một mình tới hiệu làm tóc, mất 10 tệ để cắt tóc. Cây kéo trong tay thợ cắt tóc không ngừng phát ra tiếng tạch tạch, từng đoạn tóc bị cắt đi, tôi cảm thấy còn có một số thứ khác cũng theo đó mà đi.
Ngày hôm sau gặp cậu ấy, quả nhiên cậu ấy cười nói với tôi: “Để thế này khá đẹp.”
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tóc của tôi so với hiện tại còn ngắn hơn, giống một con nhím nhỏ. Tôi mặc áo khoác cao bồi cũ của anh trai, đi dạo vòng quanh trên sân thể dục, thấy cậu chạy tới, cười hỏi tôi: “Người anh em, có muốn cùng chơi bóng rổ không?”
Tôi nói tôi chơi bóng không tốt cho lắm, cậu ấy nói: “Không sao, chơi thôi mà.”
Sau đó chúng tôi thường cùng nhau chơi. Khi đó tuổi còn nhỏ, không có khái niệm đối với giới tính, biết tôi là nữ, cậu ấy cũng không tỏ thái độ gì nhiều, vẫn như trước đây suốt ngày cùng tôi kề vai sát cánh.
Không ngờ tình bạn này, thoáng một cái đã qua rất nhiều năm.
Hai kỳ thi tốt nghiệp chuyển cấp lên cơ sở và trung học không chia tách chúng tôi, phân ban tự nhiên xã hội cũng không chia tách chúng tôi, ngay cả việc cậu thích ăn mặn tôi thích ăn ngọt cũng không tách chúng tôi ra được.
Cậu gặp ai cũng đều giới thiệu tôi: “YOYO là người anh em đáng tin cậy của tôi.” Tôi ở bên cạnh gật đầu một cái, nói theo cậu ấy: “Tôi là anh, cậu ấy là em.” Sau đó cậu ấy lườm tôi, tôi lè lưỡi với cậu ấy.
Giống phần lớn nam nữ học sinh khác, cậu ấy học môn tự nhiên tốt hơn tôi, tôi học môn xã hội tốt hơn cậu ấy. Cho nên lúc tự học, có khi cậu ấy sẽ ngồi cùng bàn với tôi, chúng tôi ngồi cạnh nhau, thì thầm thảo luận bài tập.
Nếu như chúng tôi ngồi cùng bàn, sau khi tan học về, sẽ cùng nhau đi căn-tin ăn cơm tối. Sức ăn của tôi so với bạn nữ bình thường lớn hơn, cậu ấy vẫn luôn lấy đó làm trò đùa cười tôi, hỏi tôi muốn ăn thêm một cái đùi gà không.
Tôi không thích ăn ớt xanh, trước khi ăn kiểu gì cũng gắp hết cho cậu ấy. Cậu ấy không thích ăn lòng đỏ trứng, thế là mỗi lần tôi đều ăn hai lòng đỏ trứng, cậu ăn hai phần lòng trắng trứng.
Tôi không còn lấn cấn về việc có thể biến thành kiểu người cậu ấy thích nữa hay không, dù sao bất kể thế nào, chí ít đối với cậu mà nói, tôi đặc biệt.
Kiểu đặc biệt này có lẽ sẽ trở thành cây gai trong lòng cậu ấy không nhổ ra được. Trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao, cậu ngắm nhìn phồn hoa thế gian đủ loại mỹ lệ, đi một vòng lớn mới phát hiện người quan trọng nhất, trân quý nhất đang ở ngay trước mắt.
Lãng tử quay đầu, thầm yêu đơm trái. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đồng thời cũng tin tưởng rằng một ngày như thế sẽ đến. Cậu ấy sẽ cười, đưa tay với tôi, nói: “Xin lỗi, để cậu chờ lâu quá rồi.”
Bởi vì tôi là người hiểu cậu ấy nhất trên thế giới này, cũng là người ăn ý với cậu ấy nhất.
Tôi nhớ một mùa đông năm nào đó, cha mẹ tôi không biết vì chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ một trận, tôi một mình chạy ra ngoài, trên người chỉ có hai đồng tiền xu, há miệng run rẩy tìm tới bốt điện thoại công cộng gọi điện cho cậu ấy. Cậu ấy vừa nhấc máy, tôi liền bắt đầu khóc, cậu ấy ngay lập tức nhận ra giọng của tôi, hỏi rõ địa chỉ, mặc áo khoác chạy ra.
Khi tôi nhìn thấy dáng người cao lớn của cậu ấy, thở phì phò chạy đến trước mặt tôi, tôi thật sự không cần an ủi chút nào nữa. Ven đường có chú bán khoai nướng, tôi chọn lấy củ nhỏ nhất, thế nhưng tiền trên người tôi không đủ, muốn xin cậu ấy nhưng cậu ấy đi vội vàng cũng không mang tiền, cuối cùng chú thấy chúng tôi đáng thương quá, lại là học sinh, cũng chỉ lấy một tệ bảy hào.
Tôi cẩn thận từng li từng tí bẻ nửa củ khoai lang, mỗi người một nửa. Sau đó tôi không lo được nhiều như vậy, một miếng to ăn hết phần khoai lang. Cậu ấy nhìn tôi một lúc, lặng lẽ đưa nửa kia của mình cho tôi.
Tôi lập tức khóc, khóc đến mức nước mắt nước mũi hoà với nhau, chật vật nói cảm ơn với cậu.
Cậu ấy vỗ vỗ vai tôi, nói: “Làm bạn cả đời đi.”
Cậu ấy là người rất trọng tình nghĩa. Tôi còn nhớ lúc học tiểu học, chúng tôi luôn cùng đi tới hiệu sách thuê tiểu thuyết võ hiệp về xem, xem xong có thể vui vẻ trò chuyện cả một tuần. Cậu ấy thích Kiều Phong vì chàng dám “đầu đội trời chân đạp đất”, tôi thích Đoàn Dự bởi vì chàng anh tuấn phong lưu. (*)
(*) Kiều Phong và Đoàn Dự: hai nhân vật trong truyện kiếm hiệp Thiên Long Bát Bộ, là huynh đệ kết nghĩa tình thân, cả hai đều có võ công cao cường.
Tuy nhiên về sau, mỗi lần nghe người khác nhắc đến từ Đàn ông, trong đầu người đầu tiên tôi nhớ đến, mãi mãi đều là Kiều Phong.
Tôi nghĩ đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi thích cậu ấy, cậu ấy chính là người như vậy, nhìn có chút cà lơ phất phơ nhưng đến thời khắc quan trọng lại đáng tin một trăm phần trăm. Tôi một mực tin tưởng, cậu ấy sẽ trờ thành một người đàn ông đường hoàng.
Ngày sinh nhật mười tám tuổi năm đó, tôi vốn muốn thổ lộ với cậu ấy.
Cậu ấy từ nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị làm lễ trưởng thành chúc mừng tôi, còn tìm người trong đội bóng trước đây tới cùng chụp một tấm hình nhóm. Cậu ấy còn tặng tôi một đôi giày chơi bóng số lượng có hạn làm quà sinh nhật, cậu nói: “Cậu đi size 37, đúng chứ?”
Từ khi quen biết đến nay, hàng năm cậu ấy đều nhớ sinh nhật tôi, chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi. Cốc nước có ảnh chân dung của Jordan, đi du lịch Thái Sơn mang về hạt châu, pha lê làm mô hình địa cầu trong suốt, nguyên bộ Harry Potter, cặp sách của hãng JanSport…. Thật ra cậu vẫn luôn đối với tôi rất tốt.
Ăn xong mì trường thọ, cả đám chúng tôi theo thói quen trước giờ đi hát karaoke.
Mọi người hò hét muốn để tôi hát, thế nhưng ngũ âm của tôi không được trọn vẹn, rất mất mặt. Cậu ấy thấy tôi khốn đốn, đi lên phía trước nhanh chóng chọn một bài của Trần Dịch “Người bạn tồi tệ nhất”, lôi tôi lên song ca cùng cậu ấy. Cậu ấy xưa nay không hát cùng con gái.
“Từng bên nhau nâng chén thâm đâu dãi bày không thôi
Tôi đã rất vui vẻ, người có từng không?
Rất nhiều điều kiếp này chỉ có thể dành cho người
Gìn giữ tới vĩnh cửu
Người dưng sao hiểu thấu…
Vì sao tri kỷ đến cuối cùng lại chẳng thể thành bạn hữu…”
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn vào màn hình, cảm nhận được ánh mắt của tôi, cũng quay đầu lại, cười với tôi.
Trong tim tôi đang ngập tràn sự hồi hộp và chờ mong, lập tức như quả bóng xì hơi. Tôi cầm mic, như bị nghẹn ở cổ họng, nhả không ra, nuốt cũng không trôi. Thế là, tôi chỉ có thể im lặng nghe cậu ấy hát xong cả bài.
Đây chính là tâm trạng khi thích một người sao? Bởi vì người đó mà trở nên lo được lo mất, bởi vì người đó mà cảm thấy bản thân mình kém cỏi chết đi được, sợ bị từ chối, sợ đến cả làm bạn bè bình thường cũng không được, sợ để người đó thất vọng.
Cậu ấy sẽ chế giễu tôi sao? Chế nhạo tôi từ đầu đến cuối vẫn không có dũng khí thổ lộ với với cậu ấy sao?
Cậu có thể nói cho tôi biết, mười năm sau, tôi và cậu ấy như thế nào không? Tôi có trở thành người con gái xinh đẹp không? Tôi và cậu ấy vẫn có thể kề vai sát cánh làm anh em tốt chứ? Tôi có thổ lộ với cậu ấy không? Mà cậu ấy… có thể nào cũng thích tôi hay không?
Có không?Reply from: Tôi của mười năm sau.
Hôm nay tôi đi tham dự hôn lễ của cậu ấy. Hôn lễ vừa náo nhiệt vừa viên mãn, lúc cuối cùng, tôi đứng dưới đài, nhìn cậu ấy nghiêm túc hỏi cô dâu: “Có thể đem quãng đời còn lại của em giao cho anh không?
Tôi lập tức nhớ đến cậu.
Cô dâu là bạn học thời đại học của cậu ấy, bọn họ phân phân hợp hợp rất nhiều lần, cuối cùng cũng đến bên nhau. Lúc cậu ấy thất tình, tôi cùng cậu ấy uống rượu, xem trận bóng rổ, xuống phố (*), sướng vui giận giữ buồn khổ của cậu ấy đều đánh vào lòng tôi, tôi vì cậu vui vẻ mà vui vẻ, vì cậu đau khổ mà đau khổ.
(*) Xuất phát từ những năm 70, mọi người thường giải toả áp lực bằng cách đi ra ngoài đường, trút hết xuống dưới đường đi.
Cậu đứng tại bờ sông, lớn tiếng gào tên cô ấy, gió thổi trên mặt nước, từng vòng từng vòng gợn sóng nhộn nhạo.
Chúng tôi còn cùng đi nghe buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân, người con trai chúng ta mê luyến điên cuồng trong những tháng năm thanh xuân đứng giữa sân khấu hát: “Chim biển và cá yêu nhau, chỉ là một điều ngoài ý muốn…”
Cho tới bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi có thể nhìn thấy cậu ấy rõ ràng trong trí nhớ. Khuôn mặt của cậu ấy, giọng nói của cậu ấy, tóc cậu ấy bị gió thổi hất lên. Cậu ấy mặc đồng phục sải tay dẫn bóng, ngón trỏ xoay bóng, ngòi ở bên lưới sắt trên lan can nhìn tôi mỉm cười.
“Ở trong khói lửa nhớ tới cây kem hương vị ngọt ngào, cùng những thứ khác làm nên một mùa hè.”
Cậu ấy năm mười sáu tuổi từng chở tôi lao xuống một con dốc thật dài, tôi tóm lấy áo thun của cậu hét chói tai, con đường hai bên che phủ bởi cây xanh, lay động dưới ánh mặt trời.
Thanh xuân của tôi vì gặp gỡ cậu ấy mà bắt đầu, cũng vì cậu ấy mà kết thúc. Cảm ơn cậu ấy đã làm bạn, sưởi ấm tất cả thời gian cô đơn của tôi.
Trong những năm tháng yêu một người, chúng ta đều từng trở nên hẹp hòi, táo bạo, đau khổ, đa sầu đa cảm, lo được lo mất… Thế nhưng, tĩnh tâm lại, cậu sẽ nhận ra cái thuở rung động ban đầu ấy, cậu chỉ đơn thuần hy vọng muốn nhìn thấy người đó tươi cười.
Khi vừa mới yêu một người, cậu chỉ đơn thuần mong ước người đó có thể được vui sướng, hạnh phúc. Hy vọng quáng đời còn lại của người đó bình an vui vẻ, khoẻ mạnh, vô lo. Hy vọng khi người đó nhớ lại thanh xuân của mình, sẽ thấy có tôi cùng ở đó rạng rỡ như ánh mặt trời. Thế nên, dù cho có yêu cậu ấy, cuối cùng tôi cũng lựa chọn dùng cả đời này chôn sâu bí mật.
From: YoYo, 18 tuổi, thích tóc ngắn vàbóng rổ.
To: Tôi của mười năm sau.
Tôi muốn viết cho cậu một lá thư, vì tôi sợ tôi của mười, hai mươi năm sau sẽ quên những việc này. Chiều nay, lớp chúng ta đấu bóng rổ, cả nam lẫn nữ, cảm giác như chơi đùa. Còn hai tháng nữa phải thi tốt nghiệp trung học rồi, đến cả người không tập trung 100% vào việc học như tôi còn cảm thấy rất lo lắng. Tôi và cậu ấy không được phân vào cùng đội, chúng tôi cá cược, người thua phải khao ăn bún cay thập cẩm. Cậu ấy dẫn bóng xuất sắc, mấy nữ sinh vây lại, muốn cướp bóng trong tay cậu ấy, cậu ấy liếc nhìn tôi, theo phản xạ đem bóng chuyền cho tôi, tim tôi thót lên, nhận bóng, hùng dũng một phát ba bước vào rổ, bóng ở trên vành rổ xoay một vòng, gọn gàng rơi xuống. Tôi quay đầu lại, cùng cậu ấy ăn ý đập tay, còn không quên làm động tác chữ V. Sau đó cả lớp yên tĩnh, trọng tài ôm trán không nói gì nhìn bọn tôi không nói được gì. Cậu ấy chuyền bóng cho đối thủ là tôi, tôi bắt được bóng, không chút do dự ném vào rổ bên mình, thật sự có thể so sánh với “trung thần” của cả thế hệ. Cuối cùng mọi người thương lượng, để tôi và cậu ấy cùng khao bữa bún cay thập cẩm. Mặc dù bị đám bạn quỷ sứ ăn hết tiền tiêu vặt của hai tuần, nhưng tôi vẫn cảm thấy đây là bát bún cay thập cẩm ngon nhất trên đời. Bởi vì lúc đó mọi người cứ ở bên cạnh tôi và cậu ấy, trêu chọc: “Bọn mày muốn đãi khách à”, tôi thậm chí cảm thấy bọn họ hẳn là đang nói: “Muốn mời bọn tao ăn kẹo mừng”. Sau đó cậu ấy đưa tôi về nhà, tôi đi đến giữa hàng lang, thầm đếm đến mười, tựa vào vách tường thò đầu ra, nhìn thấy bóng lưng đạp xe biến mất trong màn đêm. Thật ra chính tôi cũng không biết mình thích cậu ấy từ lúc nào, dù sao đến khi tôi phát hiện ra thì đã rất rất thích rồi.
Đã có thể chỉ cần nhìn lướt qua là sẽ tìm được cậu ấy từ trong đám đông, đã âm thầm nghiên cứu từng ánh mắt của cậu ấy, đã vì nụ cười của cậu mà đỏ mặt tới tận mang tai, đã không có cách nào để ý đến bạn nam khác.
Lúc mới quen, cậu ấy vừa đen vừa gầy, ưu điểm duy nhất là ánh mắt sáng rực. Trong nháy mắt, cậu ấy đã cao lên rất nhiều, khuôn mặt cũng hình thành nét, cười rộ lên rạng rỡ ánh mặt trời, không biết từ lúc nào, cậu ấy đã rất được yêu mến. Rất nhiều nữ sinh gửi thư tình cho cậu ấy, vào lễ tình nhân cũng tặng socola cho cậu ấy. Lúc mới đầu, tôi vì việc này mà tâm trạng xuống dốc, thậm chí còn hi vọng người mình thích đừng nổi bật như thế, tốt nhất là cả thế giới này chỉ mình tôi biết cậu tốt đẹp biết nhường nào.
Tôi biết rõ cậu thích kiểu con gái như thế nào, tóc dài, mắt to, gầy gò trắng trẻo, lúc cười lên mắt cong cong, trong tủ có nhiều váy hơn quần.
Tóm lại là hoàn toàn ngược lại với hình tượng của tôi, cũng vì thế mà cậu ấy mới có thể thản nhiên xưng huynh đệ với tôi như vậy.
Tôi bắt đầu tự làm đẹp cho mình, cố gắng bớt tuỳ tiện, còn cố ý đi siêu thị mua sữa rửa mặt và kem chống nắng. Mỗi ngày tôi đều tự nhắc mình phải hóp bụng ưỡn ngực, thẳng lưng, cho đến một ngày, cậu ấy bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: “A, YOYO, tóc của cậu đã dài thế rồi cơ à?”
Tôi mong chờ hỏi: “Đẹp không?”
Cậu đánh giá một lúc lâu, sau đó lắc đầu nói: “Tóc ngắn vẫn hợp với cậu hơn, haha.”
Tôi buồn bã ủ rũ. Ngày hôm đó sau khi tan học, tôi một mình tới hiệu làm tóc, mất 10 tệ để cắt tóc. Cây kéo trong tay thợ cắt tóc không ngừng phát ra tiếng tạch tạch, từng đoạn tóc bị cắt đi, tôi cảm thấy còn có một số thứ khác cũng theo đó mà đi.
Ngày hôm sau gặp cậu ấy, quả nhiên cậu ấy cười nói với tôi: “Để thế này khá đẹp.”
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tóc của tôi so với hiện tại còn ngắn hơn, giống một con nhím nhỏ. Tôi mặc áo khoác cao bồi cũ của anh trai, đi dạo vòng quanh trên sân thể dục, thấy cậu chạy tới, cười hỏi tôi: “Người anh em, có muốn cùng chơi bóng rổ không?”
Tôi nói tôi chơi bóng không tốt cho lắm, cậu ấy nói: “Không sao, chơi thôi mà.”
Sau đó chúng tôi thường cùng nhau chơi. Khi đó tuổi còn nhỏ, không có khái niệm đối với giới tính, biết tôi là nữ, cậu ấy cũng không tỏ thái độ gì nhiều, vẫn như trước đây suốt ngày cùng tôi kề vai sát cánh.
Không ngờ tình bạn này, thoáng một cái đã qua rất nhiều năm.
Hai kỳ thi tốt nghiệp chuyển cấp lên cơ sở và trung học không chia tách chúng tôi, phân ban tự nhiên xã hội cũng không chia tách chúng tôi, ngay cả việc cậu thích ăn mặn tôi thích ăn ngọt cũng không tách chúng tôi ra được.
Cậu gặp ai cũng đều giới thiệu tôi: “YOYO là người anh em đáng tin cậy của tôi.” Tôi ở bên cạnh gật đầu một cái, nói theo cậu ấy: “Tôi là anh, cậu ấy là em.” Sau đó cậu ấy lườm tôi, tôi lè lưỡi với cậu ấy.
Giống phần lớn nam nữ học sinh khác, cậu ấy học môn tự nhiên tốt hơn tôi, tôi học môn xã hội tốt hơn cậu ấy. Cho nên lúc tự học, có khi cậu ấy sẽ ngồi cùng bàn với tôi, chúng tôi ngồi cạnh nhau, thì thầm thảo luận bài tập.
Nếu như chúng tôi ngồi cùng bàn, sau khi tan học về, sẽ cùng nhau đi căn-tin ăn cơm tối. Sức ăn của tôi so với bạn nữ bình thường lớn hơn, cậu ấy vẫn luôn lấy đó làm trò đùa cười tôi, hỏi tôi muốn ăn thêm một cái đùi gà không.
Tôi không thích ăn ớt xanh, trước khi ăn kiểu gì cũng gắp hết cho cậu ấy. Cậu ấy không thích ăn lòng đỏ trứng, thế là mỗi lần tôi đều ăn hai lòng đỏ trứng, cậu ăn hai phần lòng trắng trứng.
Tôi không còn lấn cấn về việc có thể biến thành kiểu người cậu ấy thích nữa hay không, dù sao bất kể thế nào, chí ít đối với cậu mà nói, tôi đặc biệt.
Kiểu đặc biệt này có lẽ sẽ trở thành cây gai trong lòng cậu ấy không nhổ ra được. Trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao, cậu ngắm nhìn phồn hoa thế gian đủ loại mỹ lệ, đi một vòng lớn mới phát hiện người quan trọng nhất, trân quý nhất đang ở ngay trước mắt.
Lãng tử quay đầu, thầm yêu đơm trái. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đồng thời cũng tin tưởng rằng một ngày như thế sẽ đến. Cậu ấy sẽ cười, đưa tay với tôi, nói: “Xin lỗi, để cậu chờ lâu quá rồi.”
Bởi vì tôi là người hiểu cậu ấy nhất trên thế giới này, cũng là người ăn ý với cậu ấy nhất.
Tôi nhớ một mùa đông năm nào đó, cha mẹ tôi không biết vì chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ một trận, tôi một mình chạy ra ngoài, trên người chỉ có hai đồng tiền xu, há miệng run rẩy tìm tới bốt điện thoại công cộng gọi điện cho cậu ấy. Cậu ấy vừa nhấc máy, tôi liền bắt đầu khóc, cậu ấy ngay lập tức nhận ra giọng của tôi, hỏi rõ địa chỉ, mặc áo khoác chạy ra.
Khi tôi nhìn thấy dáng người cao lớn của cậu ấy, thở phì phò chạy đến trước mặt tôi, tôi thật sự không cần an ủi chút nào nữa. Ven đường có chú bán khoai nướng, tôi chọn lấy củ nhỏ nhất, thế nhưng tiền trên người tôi không đủ, muốn xin cậu ấy nhưng cậu ấy đi vội vàng cũng không mang tiền, cuối cùng chú thấy chúng tôi đáng thương quá, lại là học sinh, cũng chỉ lấy một tệ bảy hào.
Tôi cẩn thận từng li từng tí bẻ nửa củ khoai lang, mỗi người một nửa. Sau đó tôi không lo được nhiều như vậy, một miếng to ăn hết phần khoai lang. Cậu ấy nhìn tôi một lúc, lặng lẽ đưa nửa kia của mình cho tôi.
Tôi lập tức khóc, khóc đến mức nước mắt nước mũi hoà với nhau, chật vật nói cảm ơn với cậu.
Cậu ấy vỗ vỗ vai tôi, nói: “Làm bạn cả đời đi.”
Cậu ấy là người rất trọng tình nghĩa. Tôi còn nhớ lúc học tiểu học, chúng tôi luôn cùng đi tới hiệu sách thuê tiểu thuyết võ hiệp về xem, xem xong có thể vui vẻ trò chuyện cả một tuần. Cậu ấy thích Kiều Phong vì chàng dám “đầu đội trời chân đạp đất”, tôi thích Đoàn Dự bởi vì chàng anh tuấn phong lưu. (*)
(*) Kiều Phong và Đoàn Dự: hai nhân vật trong truyện kiếm hiệp Thiên Long Bát Bộ, là huynh đệ kết nghĩa tình thân, cả hai đều có võ công cao cường.
Tuy nhiên về sau, mỗi lần nghe người khác nhắc đến từ Đàn ông, trong đầu người đầu tiên tôi nhớ đến, mãi mãi đều là Kiều Phong.
Tôi nghĩ đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi thích cậu ấy, cậu ấy chính là người như vậy, nhìn có chút cà lơ phất phơ nhưng đến thời khắc quan trọng lại đáng tin một trăm phần trăm. Tôi một mực tin tưởng, cậu ấy sẽ trờ thành một người đàn ông đường hoàng.
Ngày sinh nhật mười tám tuổi năm đó, tôi vốn muốn thổ lộ với cậu ấy.
Cậu ấy từ nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị làm lễ trưởng thành chúc mừng tôi, còn tìm người trong đội bóng trước đây tới cùng chụp một tấm hình nhóm. Cậu ấy còn tặng tôi một đôi giày chơi bóng số lượng có hạn làm quà sinh nhật, cậu nói: “Cậu đi size 37, đúng chứ?”
Từ khi quen biết đến nay, hàng năm cậu ấy đều nhớ sinh nhật tôi, chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi. Cốc nước có ảnh chân dung của Jordan, đi du lịch Thái Sơn mang về hạt châu, pha lê làm mô hình địa cầu trong suốt, nguyên bộ Harry Potter, cặp sách của hãng JanSport…. Thật ra cậu vẫn luôn đối với tôi rất tốt.
Ăn xong mì trường thọ, cả đám chúng tôi theo thói quen trước giờ đi hát karaoke.
Mọi người hò hét muốn để tôi hát, thế nhưng ngũ âm của tôi không được trọn vẹn, rất mất mặt. Cậu ấy thấy tôi khốn đốn, đi lên phía trước nhanh chóng chọn một bài của Trần Dịch “Người bạn tồi tệ nhất”, lôi tôi lên song ca cùng cậu ấy. Cậu ấy xưa nay không hát cùng con gái.
“Từng bên nhau nâng chén thâm đâu dãi bày không thôi
Tôi đã rất vui vẻ, người có từng không?
Rất nhiều điều kiếp này chỉ có thể dành cho người
Gìn giữ tới vĩnh cửu
Người dưng sao hiểu thấu…
Vì sao tri kỷ đến cuối cùng lại chẳng thể thành bạn hữu…”
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn vào màn hình, cảm nhận được ánh mắt của tôi, cũng quay đầu lại, cười với tôi.
Trong tim tôi đang ngập tràn sự hồi hộp và chờ mong, lập tức như quả bóng xì hơi. Tôi cầm mic, như bị nghẹn ở cổ họng, nhả không ra, nuốt cũng không trôi. Thế là, tôi chỉ có thể im lặng nghe cậu ấy hát xong cả bài.
Đây chính là tâm trạng khi thích một người sao? Bởi vì người đó mà trở nên lo được lo mất, bởi vì người đó mà cảm thấy bản thân mình kém cỏi chết đi được, sợ bị từ chối, sợ đến cả làm bạn bè bình thường cũng không được, sợ để người đó thất vọng.
Cậu ấy sẽ chế giễu tôi sao? Chế nhạo tôi từ đầu đến cuối vẫn không có dũng khí thổ lộ với với cậu ấy sao?
Cậu có thể nói cho tôi biết, mười năm sau, tôi và cậu ấy như thế nào không? Tôi có trở thành người con gái xinh đẹp không? Tôi và cậu ấy vẫn có thể kề vai sát cánh làm anh em tốt chứ? Tôi có thổ lộ với cậu ấy không? Mà cậu ấy… có thể nào cũng thích tôi hay không?
Có không?Reply from: Tôi của mười năm sau.
Hôm nay tôi đi tham dự hôn lễ của cậu ấy. Hôn lễ vừa náo nhiệt vừa viên mãn, lúc cuối cùng, tôi đứng dưới đài, nhìn cậu ấy nghiêm túc hỏi cô dâu: “Có thể đem quãng đời còn lại của em giao cho anh không?
Tôi lập tức nhớ đến cậu.
Cô dâu là bạn học thời đại học của cậu ấy, bọn họ phân phân hợp hợp rất nhiều lần, cuối cùng cũng đến bên nhau. Lúc cậu ấy thất tình, tôi cùng cậu ấy uống rượu, xem trận bóng rổ, xuống phố (*), sướng vui giận giữ buồn khổ của cậu ấy đều đánh vào lòng tôi, tôi vì cậu vui vẻ mà vui vẻ, vì cậu đau khổ mà đau khổ.
(*) Xuất phát từ những năm 70, mọi người thường giải toả áp lực bằng cách đi ra ngoài đường, trút hết xuống dưới đường đi.
Cậu đứng tại bờ sông, lớn tiếng gào tên cô ấy, gió thổi trên mặt nước, từng vòng từng vòng gợn sóng nhộn nhạo.
Chúng tôi còn cùng đi nghe buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân, người con trai chúng ta mê luyến điên cuồng trong những tháng năm thanh xuân đứng giữa sân khấu hát: “Chim biển và cá yêu nhau, chỉ là một điều ngoài ý muốn…”
Cho tới bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi có thể nhìn thấy cậu ấy rõ ràng trong trí nhớ. Khuôn mặt của cậu ấy, giọng nói của cậu ấy, tóc cậu ấy bị gió thổi hất lên. Cậu ấy mặc đồng phục sải tay dẫn bóng, ngón trỏ xoay bóng, ngòi ở bên lưới sắt trên lan can nhìn tôi mỉm cười.
“Ở trong khói lửa nhớ tới cây kem hương vị ngọt ngào, cùng những thứ khác làm nên một mùa hè.”
Cậu ấy năm mười sáu tuổi từng chở tôi lao xuống một con dốc thật dài, tôi tóm lấy áo thun của cậu hét chói tai, con đường hai bên che phủ bởi cây xanh, lay động dưới ánh mặt trời.
Thanh xuân của tôi vì gặp gỡ cậu ấy mà bắt đầu, cũng vì cậu ấy mà kết thúc. Cảm ơn cậu ấy đã làm bạn, sưởi ấm tất cả thời gian cô đơn của tôi.
Trong những năm tháng yêu một người, chúng ta đều từng trở nên hẹp hòi, táo bạo, đau khổ, đa sầu đa cảm, lo được lo mất… Thế nhưng, tĩnh tâm lại, cậu sẽ nhận ra cái thuở rung động ban đầu ấy, cậu chỉ đơn thuần hy vọng muốn nhìn thấy người đó tươi cười.
Khi vừa mới yêu một người, cậu chỉ đơn thuần mong ước người đó có thể được vui sướng, hạnh phúc. Hy vọng quáng đời còn lại của người đó bình an vui vẻ, khoẻ mạnh, vô lo. Hy vọng khi người đó nhớ lại thanh xuân của mình, sẽ thấy có tôi cùng ở đó rạng rỡ như ánh mặt trời. Thế nên, dù cho có yêu cậu ấy, cuối cùng tôi cũng lựa chọn dùng cả đời này chôn sâu bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.