Chương 26: Âu Dương Phi Thần
Dương Yết Trực Mộc
13/05/2023
Ba chữ Mộc chưởng quản vừa vang lên, cặp mắt Âu Dương Phi Thần khẽ động một cái, từ vẻ mặt trầm tĩnh như nước chuyển sang vẻ mặt tức giận như núi lửa phun trào, y thúc ngựa, cầm kích lao về hướng tên hắc y nhân đang đứng.
Tất cả binh lính phía sau đều đứng yên tại chỗ, không có nét gì là lo lắng cả, giống như đây là chuyện bình thường đối với tướng quân của bọn họ vậy. Tuy nhiên muốn xong lên cũng không được vì Âu Dương Phi Thần chưa phát lệnh tấn công kẻ địch, họ đâu dám làm trái quân lệnh.
Keng!
Âu Dương Phi Thần quét một kích ngang tầm cổ tên hắc y nhân nhưng đã bị tên hắc y nhân dùng đao đánh chặn lại. Âu Dương Phi Thần liên tục thay đổi đòn đánh nhưng tên hắc y nhân đều dễ dàng hóa giải được.
Đám binh sĩ nhìn cuộc chiến diễn ra mà cảm thấy khó hiểu vô cùng, bình thường tướng quân của họ chỉ cần ba chiêu đã hạ được kẻ địch nhưng bây giờ đã đánh qua mười mấy chiêu vẫn bất phân thắng bại. Ngoài ra, đám binh sĩ còn nhận thấy, dường như Âu Dương Phi Thần không thật sự dùng toàn lực, càng không phải là phong cách của y khi giao chiến. Đứng ngoài quan sát, bọn binh sĩ thật không tài nào hiểu được nguyên nhân trong đó.
- Ngươi có giỏi thì theo ta.
Âu Dương Phi Thần thu kích, xoay ngựa chạy về phía cánh rừng bên phải. Không phải Âu Dương Phi Thần đấu không lại mà là do y muốn tìm chỗ khác tránh khỏi tầm mắt quan sát của mọi người.
Tên hắc y nhân này cho Âu Dương Phi Thần một cảm giác đặc biệt, tìm một chỗ hỏi rõ ràng rồi y ra tay cũng không muộn.
Tên hắc y nhân thấy Âu Dương Phi Thần thúc ngựa chạy đi, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhấ đuổi theo.
Một lát sau, khi thấy khuất tầm mắt những binh lính của mình, Âu Dương Phi Thần mới dừng ngựa lại. Cùng lúc, tên hắc y nhân cũng đuổi đến kịp.
Âu Dương Phi Thần xoay ngựa hướng về tên hắc y nhân, cây kích đưa sang một bên, trông rất oai phong lẫm liệt.
- Ngươi là ai? Sao biết Mộc chưởng quản?
Âu Dương Phi Thần nhíu mài nói ra, y dùng ánh mắt dò xét tên hắc y nhân như thể là nhìn tội nhân.
- Ta tên là Lý Đằng Phong, còn Mộc chưởng quản là do Liễu đại ca nói cho ta biết.
Tên hắc y nhân đó đúng là Lý Đằng Phong, do hiện giờ đang trong thời điểm nhạy cảm nên anh ta mới phải dùng cách này để gặp mặt Âu Dương Phi Thần.
- Lý Đằng Phong... Ngươi có phải là Lý Đằng Phong đang bị truy nã đúng không?
Âu Dương Phi Thần nhớ ra cái gì đó, mấy hôm trước y đã được nghe qua cái tên này từ Liễu Tử Hoa.
- Đúng vậy.
Lý Đằng Phong nhẹ giọng trả lời.
Âu Dương Phi Thần thấy đúng là người mà Liễu Tử Hoa nhờ mình giúp, y mới thả lỏng người, thái độ hòa hoãn hơn đối với Lý Đằng Phong.
- Được rồi. Ta hiện đang có công vụ nên chưa thể giúp ngươi ngay được nên ngươi hãy vào thành trước, chờ ta xong việc rồi sẽ quay lại.
Âu Dương Phi Thần chậm rãi nói, y đã biết rõ Lý Đằng Phong đến tìm mình có việc gì rồi, y cũng muốn giúp Lý Đằng Phong ngay bây giờ nhưng nhiệm vụ của y chưa cho phép.
Âu Dương Phi Thần không rõ Lý Đằng Phong có lai lịch như thế nào mà Liễu Tử Hoa lại nhọc công bảo vệ như vậy.
- Vào thành ngươi nhớ cải trang và lấy một cái tên khác, tránh cho có người phát hiện được.
Trước khi phóng lên ngựa chạy đi, Âu Dương Phi Thần không quên dặn dò vài lời cuối, sau đó người ngựa nhanh chóng biến mất ở phía xa.
- Con người này thật là kiêu ngạo.
Lý Đằng Phong thấy Âu Dương Phi Thần đã biến mất mới nói nhỏ một tiếng, anh ta cũng đành chịu, bản thân mình đang nhờ vả người ta nên phải chấp nhận thôi.
Theo lời Âu Dương Phi Thần, Lý Đằng Phong cải trang lại một chút, một lát sau anh ta mới miễn cưỡng xem như đạt yêu cầu.
Bây giờ nhìn vào Lý Đằng Phong khó có người nhận ra anh ta là ai, tuy trình độ cải trang chưa phải là thượng thừa nhưng cũng đủ qua mặt những cặp mắt tầm thường.
***
Trong căn phòng nhỏ, không rõ ở địa phương nào, có hai người nam nhân đang ngồi đối diện nhau, không ngừng nói chuyện gì đó.
Nhìn kĩ sẽ nhận ra một trong số đó là Lâm Kính Tổ, người còn lại cũng trạc tuổi y nhưng khí chất quyền quý khó che giấu đang bộc lộ ra bên ngoài.
- Lâm huynh, chuyện giao thương với Cao Sơn quốc như thế nào rồi?
Nam nhân đối diện Lâm Kính Tổ, sổt ruột hỏi. Người nam nhân này dáng vẻ rất đĩnh đạc, gương mặt phúc hậu, đầy khí chất quân tử.
- Đợt đó, ta chỉ thương lượng mua được ba vạn chiến mã. Ta dự tính một thời gian nữa sẽ đi qua bên đó thương lượng thêm hai vạn. Nhưng bây giờ toàn bộ tài sản của ta đã bị Tống gia nắm rồi.
Lâm Kính Tổ thở dài đáp lời, nếu giữa quân đội và Hoàng bang không có giao kèo thì y đã nhờ tên nam nhân trước mặt mình giúp đỡ rồi. Bây giờ đâu phải mất tài sản vào tay Tống gia chứ, tuy nhiên nước cờ tiếp theo Lâm Kính Tổ chuẩn bị đi có thể sẽ lấy lại được những gì y đã mất, có khi còn lời gấp năm, gấp mười lần nữa.
- Lâm huynh cứ yên tâm đi, chuyện này thành công, ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.
Nam nhân đó khẳng khái nói ra, từng lời nói vang lên đầy nội lực của người luyện võ.
***
Trong Bình Châu thành tuy không nào nhiệt như ở Bình Nguyên thành nhưng dòng người qua lại trên đường cũng không ít. Hai bên đường có khá nhiều cửa tiệm bán đủ loại mặt hàng, người vào ra liên tục.
Đã đi một đoạn khá dài nhưng Lý Đằng Phong vẫn chưa tìm thấy một cái quán ăn nào cả, bụng anh ta đã đói meo, thức ăn mang theo cũng đã hết sạch. Biết trước rơi vào tình cảnh này, Lý Đằng Phong đã mang theo một núi thức ăn dự trữ rồi, bây giờ đã không phải đói như vậy.
- Vị đại gia này, vào trong với thiếp đi.
Đột nhiên có một nữ nhân tiến lại chèo kéo Lý Đằng Phong, cô ta ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt, nhan sắc bình thường.
- Cô là ai mà lại tùy tiện như vậy chứ.
Lý Đằng Phong hốt hoảng phủi ra, anh ta trước giờ chưa gần nữ nhân nên có biểu hiện như vậy cũng không có gì lạ.
- Còn ngại gì nữa, vào trong thiếp phục vụ tận tình cho.
Nữ nhân đó không bỏ cuộc, tiếp tục lã lơi, dẻo miệng dụ dỗ Lý Đằng Phong.
Nãy giờ không để ý nên Lý Đằng Phong không biết bên cạnh mình là chốn lầu xanh. Khi liếc lên nhìn mới nhận ra là cái nơi quỷ quái đó, Lý Đằng Phong đâu dám chậm trễ, nhanh chóng ba chân bốn cẳng vùng vẫy chạy trốn.
Sau khi thoát được rồi, Lý Đằng Phong mới thở phào nhẹ nhõm, tuy bề ngoài anh ta có chút ngờ nghệch nhưng cũng không ngốc đến nổi để mất đi sự trong trắng thuần khiết cho những cô nương ở đó.
Lý Đằng Phong cảm thán không thôi, cái nghề này ở nơi nào cũng có, thật khiến con người ta dễ bị sa ngã mà.
Sau bao thời gian tìm kiếm, cuối cùng Lý Đằng Phong cũng tìm được một cái quán ăn, bên ngoài tương đối khang trang nhưng không biết thức ăn bên trong như thế nào. Đến giờ phút này, Lý Đằng Phong không còn bận tâm chuyện ngon dỡ nữa, anh ta chỉ cần cái bụng của mình no là mãn nguyện rồi.
Lý Đằng Phong nhanh chóng đi vào bên trong quán, lựa một vị trí thích hợp rồi ngồi xuống. Chỗ Lý Đằng Phong ngồi gần ngay cửa sổ nên có thể quan sát diễn biến bên ngoài, vừa ăn vừa ngắm cảnh còn gì tuyệt vời bằng.
Tất cả binh lính phía sau đều đứng yên tại chỗ, không có nét gì là lo lắng cả, giống như đây là chuyện bình thường đối với tướng quân của bọn họ vậy. Tuy nhiên muốn xong lên cũng không được vì Âu Dương Phi Thần chưa phát lệnh tấn công kẻ địch, họ đâu dám làm trái quân lệnh.
Keng!
Âu Dương Phi Thần quét một kích ngang tầm cổ tên hắc y nhân nhưng đã bị tên hắc y nhân dùng đao đánh chặn lại. Âu Dương Phi Thần liên tục thay đổi đòn đánh nhưng tên hắc y nhân đều dễ dàng hóa giải được.
Đám binh sĩ nhìn cuộc chiến diễn ra mà cảm thấy khó hiểu vô cùng, bình thường tướng quân của họ chỉ cần ba chiêu đã hạ được kẻ địch nhưng bây giờ đã đánh qua mười mấy chiêu vẫn bất phân thắng bại. Ngoài ra, đám binh sĩ còn nhận thấy, dường như Âu Dương Phi Thần không thật sự dùng toàn lực, càng không phải là phong cách của y khi giao chiến. Đứng ngoài quan sát, bọn binh sĩ thật không tài nào hiểu được nguyên nhân trong đó.
- Ngươi có giỏi thì theo ta.
Âu Dương Phi Thần thu kích, xoay ngựa chạy về phía cánh rừng bên phải. Không phải Âu Dương Phi Thần đấu không lại mà là do y muốn tìm chỗ khác tránh khỏi tầm mắt quan sát của mọi người.
Tên hắc y nhân này cho Âu Dương Phi Thần một cảm giác đặc biệt, tìm một chỗ hỏi rõ ràng rồi y ra tay cũng không muộn.
Tên hắc y nhân thấy Âu Dương Phi Thần thúc ngựa chạy đi, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhấ đuổi theo.
Một lát sau, khi thấy khuất tầm mắt những binh lính của mình, Âu Dương Phi Thần mới dừng ngựa lại. Cùng lúc, tên hắc y nhân cũng đuổi đến kịp.
Âu Dương Phi Thần xoay ngựa hướng về tên hắc y nhân, cây kích đưa sang một bên, trông rất oai phong lẫm liệt.
- Ngươi là ai? Sao biết Mộc chưởng quản?
Âu Dương Phi Thần nhíu mài nói ra, y dùng ánh mắt dò xét tên hắc y nhân như thể là nhìn tội nhân.
- Ta tên là Lý Đằng Phong, còn Mộc chưởng quản là do Liễu đại ca nói cho ta biết.
Tên hắc y nhân đó đúng là Lý Đằng Phong, do hiện giờ đang trong thời điểm nhạy cảm nên anh ta mới phải dùng cách này để gặp mặt Âu Dương Phi Thần.
- Lý Đằng Phong... Ngươi có phải là Lý Đằng Phong đang bị truy nã đúng không?
Âu Dương Phi Thần nhớ ra cái gì đó, mấy hôm trước y đã được nghe qua cái tên này từ Liễu Tử Hoa.
- Đúng vậy.
Lý Đằng Phong nhẹ giọng trả lời.
Âu Dương Phi Thần thấy đúng là người mà Liễu Tử Hoa nhờ mình giúp, y mới thả lỏng người, thái độ hòa hoãn hơn đối với Lý Đằng Phong.
- Được rồi. Ta hiện đang có công vụ nên chưa thể giúp ngươi ngay được nên ngươi hãy vào thành trước, chờ ta xong việc rồi sẽ quay lại.
Âu Dương Phi Thần chậm rãi nói, y đã biết rõ Lý Đằng Phong đến tìm mình có việc gì rồi, y cũng muốn giúp Lý Đằng Phong ngay bây giờ nhưng nhiệm vụ của y chưa cho phép.
Âu Dương Phi Thần không rõ Lý Đằng Phong có lai lịch như thế nào mà Liễu Tử Hoa lại nhọc công bảo vệ như vậy.
- Vào thành ngươi nhớ cải trang và lấy một cái tên khác, tránh cho có người phát hiện được.
Trước khi phóng lên ngựa chạy đi, Âu Dương Phi Thần không quên dặn dò vài lời cuối, sau đó người ngựa nhanh chóng biến mất ở phía xa.
- Con người này thật là kiêu ngạo.
Lý Đằng Phong thấy Âu Dương Phi Thần đã biến mất mới nói nhỏ một tiếng, anh ta cũng đành chịu, bản thân mình đang nhờ vả người ta nên phải chấp nhận thôi.
Theo lời Âu Dương Phi Thần, Lý Đằng Phong cải trang lại một chút, một lát sau anh ta mới miễn cưỡng xem như đạt yêu cầu.
Bây giờ nhìn vào Lý Đằng Phong khó có người nhận ra anh ta là ai, tuy trình độ cải trang chưa phải là thượng thừa nhưng cũng đủ qua mặt những cặp mắt tầm thường.
***
Trong căn phòng nhỏ, không rõ ở địa phương nào, có hai người nam nhân đang ngồi đối diện nhau, không ngừng nói chuyện gì đó.
Nhìn kĩ sẽ nhận ra một trong số đó là Lâm Kính Tổ, người còn lại cũng trạc tuổi y nhưng khí chất quyền quý khó che giấu đang bộc lộ ra bên ngoài.
- Lâm huynh, chuyện giao thương với Cao Sơn quốc như thế nào rồi?
Nam nhân đối diện Lâm Kính Tổ, sổt ruột hỏi. Người nam nhân này dáng vẻ rất đĩnh đạc, gương mặt phúc hậu, đầy khí chất quân tử.
- Đợt đó, ta chỉ thương lượng mua được ba vạn chiến mã. Ta dự tính một thời gian nữa sẽ đi qua bên đó thương lượng thêm hai vạn. Nhưng bây giờ toàn bộ tài sản của ta đã bị Tống gia nắm rồi.
Lâm Kính Tổ thở dài đáp lời, nếu giữa quân đội và Hoàng bang không có giao kèo thì y đã nhờ tên nam nhân trước mặt mình giúp đỡ rồi. Bây giờ đâu phải mất tài sản vào tay Tống gia chứ, tuy nhiên nước cờ tiếp theo Lâm Kính Tổ chuẩn bị đi có thể sẽ lấy lại được những gì y đã mất, có khi còn lời gấp năm, gấp mười lần nữa.
- Lâm huynh cứ yên tâm đi, chuyện này thành công, ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.
Nam nhân đó khẳng khái nói ra, từng lời nói vang lên đầy nội lực của người luyện võ.
***
Trong Bình Châu thành tuy không nào nhiệt như ở Bình Nguyên thành nhưng dòng người qua lại trên đường cũng không ít. Hai bên đường có khá nhiều cửa tiệm bán đủ loại mặt hàng, người vào ra liên tục.
Đã đi một đoạn khá dài nhưng Lý Đằng Phong vẫn chưa tìm thấy một cái quán ăn nào cả, bụng anh ta đã đói meo, thức ăn mang theo cũng đã hết sạch. Biết trước rơi vào tình cảnh này, Lý Đằng Phong đã mang theo một núi thức ăn dự trữ rồi, bây giờ đã không phải đói như vậy.
- Vị đại gia này, vào trong với thiếp đi.
Đột nhiên có một nữ nhân tiến lại chèo kéo Lý Đằng Phong, cô ta ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt, nhan sắc bình thường.
- Cô là ai mà lại tùy tiện như vậy chứ.
Lý Đằng Phong hốt hoảng phủi ra, anh ta trước giờ chưa gần nữ nhân nên có biểu hiện như vậy cũng không có gì lạ.
- Còn ngại gì nữa, vào trong thiếp phục vụ tận tình cho.
Nữ nhân đó không bỏ cuộc, tiếp tục lã lơi, dẻo miệng dụ dỗ Lý Đằng Phong.
Nãy giờ không để ý nên Lý Đằng Phong không biết bên cạnh mình là chốn lầu xanh. Khi liếc lên nhìn mới nhận ra là cái nơi quỷ quái đó, Lý Đằng Phong đâu dám chậm trễ, nhanh chóng ba chân bốn cẳng vùng vẫy chạy trốn.
Sau khi thoát được rồi, Lý Đằng Phong mới thở phào nhẹ nhõm, tuy bề ngoài anh ta có chút ngờ nghệch nhưng cũng không ngốc đến nổi để mất đi sự trong trắng thuần khiết cho những cô nương ở đó.
Lý Đằng Phong cảm thán không thôi, cái nghề này ở nơi nào cũng có, thật khiến con người ta dễ bị sa ngã mà.
Sau bao thời gian tìm kiếm, cuối cùng Lý Đằng Phong cũng tìm được một cái quán ăn, bên ngoài tương đối khang trang nhưng không biết thức ăn bên trong như thế nào. Đến giờ phút này, Lý Đằng Phong không còn bận tâm chuyện ngon dỡ nữa, anh ta chỉ cần cái bụng của mình no là mãn nguyện rồi.
Lý Đằng Phong nhanh chóng đi vào bên trong quán, lựa một vị trí thích hợp rồi ngồi xuống. Chỗ Lý Đằng Phong ngồi gần ngay cửa sổ nên có thể quan sát diễn biến bên ngoài, vừa ăn vừa ngắm cảnh còn gì tuyệt vời bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.