Chương 50: Quân đội Giảo châu
Dương Yết Trực Mộc
13/05/2023
Ô Lãng quan sát xung quanh chiến trường một lượt, ưu thế đang nghiêng về Ngưu Sát binh với sức càn quét ngang chiến trường không gì có thể sánh bằng. Mỗi người như là một cổ máy giết chóc, ra tay sát phạt quyết đoán, càng giết càng hăng.
Lúc đầu bọn binh lính của Giảo châu cứ nghĩ những người ở bộ lạc này đều hết sức tầm thường, chỉ cần qua một thời gian ngắn là có thể tàn sát tất cả. Tuy nhiên những suy nghĩ của chúng chỉ đúng với lúc trước, khi mà Ngưu Sát binh chưa được thành lập, còn bây giờ mọi chuyện đã khác.
Đến lúc này, bọn Giảo châu binh sĩ mới ý thức được bọn chúng đã sai lầm, kẻ bị tàn sát không phải là người ở đây mà là bọn chúng. Khắp nơi đều là xác chết của bọn binh sĩ đó, máu chảy ra lênh láng cả mặt đất, mùi máu tanh nồng nặc làm cho khung cảnh trở nên vô cùng khủng bố.
- Dừng tay!
Ô Lãng một chân dẫm xác tên chỉ huy vẫn còn nóng, một tay cầm kiếm vác ngang trên vai, lớn tiếng nói ra.
Tất cả người trong vòng chiến khi nghe hiệu lệnh bất ngờ đều dừng tay lại, tiếng đao kiếm tạm thời không vang lên nữa chỉ còn lại tiếng gió và một chút âm thanh nhè nhẹ của hơi thở.
- Chỉ huy của các ngươi đã chết, khôn hồn thì hãy đầu hàng, giơ tay chịu trói để bảo toàn mạng sống.
Ô Lãng lạnh lùng hướng đến số binh sĩ còn sót lại hô lớn, y đếm sơ qua bọn binh lính đó, số còn lại vỏn vẹn chưa đến năm mươi người. Trước khi giao chiến bọn Giảo Châu binh sĩ có đến hai trăm người là ít nhưng đến thời điểm hiện tại số lượng đã giảm đi rất nhiều.
- Ta đầu hàng.
- Ta đầu hàng.
...
Những tên binh sĩ còn lại khi thấy chỉ huy mình đã vong mạng từ khi nào, ngó lại thì thấy quân số bên mình chẳng còn bao nhiêu. Bọn chúng không chần chừ lập tức bỏ vũ khí xuống, đến nước này bọn chúng đâu ngốc đến nổi phải liều mạng làm gì.
Trước khi đến đây Giảo châu binh sĩ đinh ninh rằng quân mình sẽ chiến thắng nhưng bọn chúng không ngờ kết cục lại xảy ra như thế này. Ngạo khí của quân đội chính quy nhanh chóng biến mất không còn chút gì, cũng phải thôi đã là tàn binh bại tướng cần gì đến chút khí chất đó chứ.
Rất nhanh Ngưu Sát binh đã khống chế lại toàn bộ hàng binh, sắp xếp thành ba hàng ngang, mỗi hàng mười lăm người. Tất cả những người này ai ai cũng uể oải, gương mặt thất thần ướt đẫm mồ hôi.
- Mang hết đám người này giam vào ngục đi.
Ô Lãng ra lệnh cho một vài người trong Ngưu Sát binh.
Điểm qua một lượt quân số của Ngưu Sát binh, Ô Lãng thở phào một hơi nhẹ nhõm vì không có một ai ngã xuống cả. Tuy nhiên người bị thương cũng không phải là con số ít, có đến hơn phân nửa quân số có thương tích. Trong đó người bị thương nặng có gần ba mươi người, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng trong một khoảng thời gian ngắn không thể chiến đấu được nữa.
Có kết quả được như vậy, Ô Lãng cũng tương đối hiểu rõ nguyên nhân trong đó. Một là Ngưu Sát binh luyện tập chăm chỉ, kĩ năng chiến đấu điêu luyện. Hai là quân số của hai bên tương đương nhau nên không có áp lực về số lượng. Ba là những Giảo châu binh sĩ kia không phải là lực lượng thuộc hàng ngũ tinh nhuệ của quân đội Giảo châu và bọn chúng cũng hơi ngạo mạng, khinh thường sức mạnh của những người trong bộ lạc nơi đây.
Tuy nhiên nếu những kẻ tấn công vào làng ngày hôm nay là một lực lượng tinh anh nhất với số lượng đông đảo, Ô Lãng chắc chắn rằng nơi này sẽ biến thành mồ chôn tập thể của tất cả mọi người ở nơi đây. Cho dù Ngưu Sát binh có giỏi đến kinh thiên động địa cũng không thể nào đối kháng lại được với cả quân đội của một châu, ngay cả trong số Cửu châu cũng chưa chắc có một châu nào dám tự vỗ ngực xưng tên có thể đánh bại được bất kì một châu nào khác.
Với tình hình này, Ô Lãng dự đoán đại họa đang đến gần, cần phải gấp rúc chuẩn bị đối sách, điều cần thiết hơn cả là phải tìm được Lý Đằng Phong mang trở về.
- Ngươi nhanh phái một đội đi tìm Lý Sát thủ lĩnh trở về, càng sớm càng tốt.
Ô Lãng nói với một tên trông dáng vẻ rất giống tướng quân, ngoài ra tên này còn là người trong số những thành viên của đội hai ngàn.
Bây giờ ngoài Ô Lãng, mười tám người còn lại cũng đều là tướng quân trong Ngưu Sát binh, chia nhau chỉ huy các bộ phận riêng rẽ trong quân.
- Ngươi cho người dọn dẹp sạch sẽ nơi này, tránh để cho người ngoài thấy được cảnh tượng ở đây. Nhớ tiêu hủy đi cờ hiệu thật cẩn thận. Thi hành nhanh chóng không được sai sót.
Ô Lãng tiếp tục nói với một tên tướng quân khác dưới trướng.
Giao phó mọi việc hết thảy, Ô Lãng bèn thở dài một hơi mệt mỏi, ánh mắt nặng trỉu nhìn về khoảng không xa xăm phía trước. Lúc còn là binh sĩ trong Lý gia quân, Ô Lãng thật sự vô ưu vô lo chỉ trực chờ đến giờ huấn luyện, giờ ăn, giờ ngủ nghỉ. Còn bây giờ y phải gánh trên vai cả mấy trăm người do Lý Đằng Phong giao phó, thật sự vô cùng áp lực, vô cùng mệt mỏi.
Tuy nhiên cũng phải suy xét lại, nếu Ô Lãng vẫn là tên lính quèn trong Lý gia quân, làm sao y có được như ngày hôm nay, cùng lắm là một tên đội trưởng vô danh. Nhưng hiện tại Ô Lãng đã là một vị đại tướng chỉ huy cả mấy trăm người, có khi sau này còn đông hơn gấp nhiều lần.
Điều mà Ô Lãng cảm thấy xứng đáng nhất là được đi theo dưới quyền của Lý Đằng Phong, từ trên người Lý Đằng Phong y đã học được rất nhiều thứ từ võ công cho đến sự quyết đón sát phạt. Nói trắng ra điều may mắn nhất trên đời của Ô Lãng là gặp được Lý Đằng Phong, được đi theo anh ta để cùng gây dựng cơ nghiệp.
Chính vì lẽ đó mà Ô Lãng đã đè nén đi sự mệt nhọc, mỗi ngày luôn luôn cố gắng rèn luyện hết sức mình để biến mình thành một người có thể cho người khác yên tâm dựa vào, yên tâm giao phó trọng trách.
Chiều tà cũng dần buông xuống, màu sắc khắp nơi nhuộm một màu đỏ rực trông rất ấm áp. Ô Lãng dừng những suy nghĩ trong đầu lại rồi cất bước trở về chỗ ở.
***
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cây thương vẫn cứ như vậy phát ra ánh sáng chói mắt còn Lý Đằng Phong vẫn bị nhốt trong vòng sáng như lúc trước. Tuy nhiên kể từ sau lúc bị ép phóng thích năng lượng thuộc tính hỏa, cứ như vậy Lý Đằng Phong lần lượt phải bộc phát ra kim, thủy, thổ, mộc thuộc tính để ngăn cản uy áp từ cây thương.
Tuy qua nhiều lần như vậy nhưng cây thương không có chút gì là có dấu hiệu nhận chủ, nó vẫn như lúc đầu, cứ rít gào chống trả lại Lý Đằng Phong.
Đột nhiên Lý Đằng Phong cảm giác được đầu mình đau nhức như có thứ gì đấm vào não anh ta. Lý Đằng Phong trở nên mơ hồ như người thiếu ngủ, vẫn biết mình đang làm gì nhưng rất khó khăn để điều khiển cơ thể.
- Tiểu tử, nhanh chóng dùng linh hồn lực ngăn cản lại.
Giọng nói của thân ảnh mờ ảo vang trong đầu Lý Đằng Phong, anh ta liền nhận ra lão giả kia đang truyền âm cho mình.
Theo lời lão giả, Lý Đằng Phong lập tức phóng linh hồn lực ra ngăn chặn thứ năng lượng từ cây thương đang không ngừng xâm nhập vào đầu mình, anh ta dần cảm giác được sự tỉnh táo của mình đang hồi phục trở lại.
Sau đó, cây thương bắt đầu thu hồi ánh sáng đang phát ra từ nó rồi lóe sáng một cái cuối cùng trước khi tắt hẳn. Mọi thứ xung quanh đã quay về như lúc ban đầu, trong không gian không còn năng lượng nhiễu loạn nữa.
Mắt thường có thể thấy, cây thương đang bay về phía Lý Đằng Phong rồi ngoan ngoãn đáp lên tay anh ta.
Lúc đầu bọn binh lính của Giảo châu cứ nghĩ những người ở bộ lạc này đều hết sức tầm thường, chỉ cần qua một thời gian ngắn là có thể tàn sát tất cả. Tuy nhiên những suy nghĩ của chúng chỉ đúng với lúc trước, khi mà Ngưu Sát binh chưa được thành lập, còn bây giờ mọi chuyện đã khác.
Đến lúc này, bọn Giảo châu binh sĩ mới ý thức được bọn chúng đã sai lầm, kẻ bị tàn sát không phải là người ở đây mà là bọn chúng. Khắp nơi đều là xác chết của bọn binh sĩ đó, máu chảy ra lênh láng cả mặt đất, mùi máu tanh nồng nặc làm cho khung cảnh trở nên vô cùng khủng bố.
- Dừng tay!
Ô Lãng một chân dẫm xác tên chỉ huy vẫn còn nóng, một tay cầm kiếm vác ngang trên vai, lớn tiếng nói ra.
Tất cả người trong vòng chiến khi nghe hiệu lệnh bất ngờ đều dừng tay lại, tiếng đao kiếm tạm thời không vang lên nữa chỉ còn lại tiếng gió và một chút âm thanh nhè nhẹ của hơi thở.
- Chỉ huy của các ngươi đã chết, khôn hồn thì hãy đầu hàng, giơ tay chịu trói để bảo toàn mạng sống.
Ô Lãng lạnh lùng hướng đến số binh sĩ còn sót lại hô lớn, y đếm sơ qua bọn binh lính đó, số còn lại vỏn vẹn chưa đến năm mươi người. Trước khi giao chiến bọn Giảo Châu binh sĩ có đến hai trăm người là ít nhưng đến thời điểm hiện tại số lượng đã giảm đi rất nhiều.
- Ta đầu hàng.
- Ta đầu hàng.
...
Những tên binh sĩ còn lại khi thấy chỉ huy mình đã vong mạng từ khi nào, ngó lại thì thấy quân số bên mình chẳng còn bao nhiêu. Bọn chúng không chần chừ lập tức bỏ vũ khí xuống, đến nước này bọn chúng đâu ngốc đến nổi phải liều mạng làm gì.
Trước khi đến đây Giảo châu binh sĩ đinh ninh rằng quân mình sẽ chiến thắng nhưng bọn chúng không ngờ kết cục lại xảy ra như thế này. Ngạo khí của quân đội chính quy nhanh chóng biến mất không còn chút gì, cũng phải thôi đã là tàn binh bại tướng cần gì đến chút khí chất đó chứ.
Rất nhanh Ngưu Sát binh đã khống chế lại toàn bộ hàng binh, sắp xếp thành ba hàng ngang, mỗi hàng mười lăm người. Tất cả những người này ai ai cũng uể oải, gương mặt thất thần ướt đẫm mồ hôi.
- Mang hết đám người này giam vào ngục đi.
Ô Lãng ra lệnh cho một vài người trong Ngưu Sát binh.
Điểm qua một lượt quân số của Ngưu Sát binh, Ô Lãng thở phào một hơi nhẹ nhõm vì không có một ai ngã xuống cả. Tuy nhiên người bị thương cũng không phải là con số ít, có đến hơn phân nửa quân số có thương tích. Trong đó người bị thương nặng có gần ba mươi người, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng trong một khoảng thời gian ngắn không thể chiến đấu được nữa.
Có kết quả được như vậy, Ô Lãng cũng tương đối hiểu rõ nguyên nhân trong đó. Một là Ngưu Sát binh luyện tập chăm chỉ, kĩ năng chiến đấu điêu luyện. Hai là quân số của hai bên tương đương nhau nên không có áp lực về số lượng. Ba là những Giảo châu binh sĩ kia không phải là lực lượng thuộc hàng ngũ tinh nhuệ của quân đội Giảo châu và bọn chúng cũng hơi ngạo mạng, khinh thường sức mạnh của những người trong bộ lạc nơi đây.
Tuy nhiên nếu những kẻ tấn công vào làng ngày hôm nay là một lực lượng tinh anh nhất với số lượng đông đảo, Ô Lãng chắc chắn rằng nơi này sẽ biến thành mồ chôn tập thể của tất cả mọi người ở nơi đây. Cho dù Ngưu Sát binh có giỏi đến kinh thiên động địa cũng không thể nào đối kháng lại được với cả quân đội của một châu, ngay cả trong số Cửu châu cũng chưa chắc có một châu nào dám tự vỗ ngực xưng tên có thể đánh bại được bất kì một châu nào khác.
Với tình hình này, Ô Lãng dự đoán đại họa đang đến gần, cần phải gấp rúc chuẩn bị đối sách, điều cần thiết hơn cả là phải tìm được Lý Đằng Phong mang trở về.
- Ngươi nhanh phái một đội đi tìm Lý Sát thủ lĩnh trở về, càng sớm càng tốt.
Ô Lãng nói với một tên trông dáng vẻ rất giống tướng quân, ngoài ra tên này còn là người trong số những thành viên của đội hai ngàn.
Bây giờ ngoài Ô Lãng, mười tám người còn lại cũng đều là tướng quân trong Ngưu Sát binh, chia nhau chỉ huy các bộ phận riêng rẽ trong quân.
- Ngươi cho người dọn dẹp sạch sẽ nơi này, tránh để cho người ngoài thấy được cảnh tượng ở đây. Nhớ tiêu hủy đi cờ hiệu thật cẩn thận. Thi hành nhanh chóng không được sai sót.
Ô Lãng tiếp tục nói với một tên tướng quân khác dưới trướng.
Giao phó mọi việc hết thảy, Ô Lãng bèn thở dài một hơi mệt mỏi, ánh mắt nặng trỉu nhìn về khoảng không xa xăm phía trước. Lúc còn là binh sĩ trong Lý gia quân, Ô Lãng thật sự vô ưu vô lo chỉ trực chờ đến giờ huấn luyện, giờ ăn, giờ ngủ nghỉ. Còn bây giờ y phải gánh trên vai cả mấy trăm người do Lý Đằng Phong giao phó, thật sự vô cùng áp lực, vô cùng mệt mỏi.
Tuy nhiên cũng phải suy xét lại, nếu Ô Lãng vẫn là tên lính quèn trong Lý gia quân, làm sao y có được như ngày hôm nay, cùng lắm là một tên đội trưởng vô danh. Nhưng hiện tại Ô Lãng đã là một vị đại tướng chỉ huy cả mấy trăm người, có khi sau này còn đông hơn gấp nhiều lần.
Điều mà Ô Lãng cảm thấy xứng đáng nhất là được đi theo dưới quyền của Lý Đằng Phong, từ trên người Lý Đằng Phong y đã học được rất nhiều thứ từ võ công cho đến sự quyết đón sát phạt. Nói trắng ra điều may mắn nhất trên đời của Ô Lãng là gặp được Lý Đằng Phong, được đi theo anh ta để cùng gây dựng cơ nghiệp.
Chính vì lẽ đó mà Ô Lãng đã đè nén đi sự mệt nhọc, mỗi ngày luôn luôn cố gắng rèn luyện hết sức mình để biến mình thành một người có thể cho người khác yên tâm dựa vào, yên tâm giao phó trọng trách.
Chiều tà cũng dần buông xuống, màu sắc khắp nơi nhuộm một màu đỏ rực trông rất ấm áp. Ô Lãng dừng những suy nghĩ trong đầu lại rồi cất bước trở về chỗ ở.
***
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cây thương vẫn cứ như vậy phát ra ánh sáng chói mắt còn Lý Đằng Phong vẫn bị nhốt trong vòng sáng như lúc trước. Tuy nhiên kể từ sau lúc bị ép phóng thích năng lượng thuộc tính hỏa, cứ như vậy Lý Đằng Phong lần lượt phải bộc phát ra kim, thủy, thổ, mộc thuộc tính để ngăn cản uy áp từ cây thương.
Tuy qua nhiều lần như vậy nhưng cây thương không có chút gì là có dấu hiệu nhận chủ, nó vẫn như lúc đầu, cứ rít gào chống trả lại Lý Đằng Phong.
Đột nhiên Lý Đằng Phong cảm giác được đầu mình đau nhức như có thứ gì đấm vào não anh ta. Lý Đằng Phong trở nên mơ hồ như người thiếu ngủ, vẫn biết mình đang làm gì nhưng rất khó khăn để điều khiển cơ thể.
- Tiểu tử, nhanh chóng dùng linh hồn lực ngăn cản lại.
Giọng nói của thân ảnh mờ ảo vang trong đầu Lý Đằng Phong, anh ta liền nhận ra lão giả kia đang truyền âm cho mình.
Theo lời lão giả, Lý Đằng Phong lập tức phóng linh hồn lực ra ngăn chặn thứ năng lượng từ cây thương đang không ngừng xâm nhập vào đầu mình, anh ta dần cảm giác được sự tỉnh táo của mình đang hồi phục trở lại.
Sau đó, cây thương bắt đầu thu hồi ánh sáng đang phát ra từ nó rồi lóe sáng một cái cuối cùng trước khi tắt hẳn. Mọi thứ xung quanh đã quay về như lúc ban đầu, trong không gian không còn năng lượng nhiễu loạn nữa.
Mắt thường có thể thấy, cây thương đang bay về phía Lý Đằng Phong rồi ngoan ngoãn đáp lên tay anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.