Chương 70: Tự biên tự diễn
Dương Yết Trực Mộc
15/06/2023
Không qua bao lâu, các vật đấu giá tiếp theo đều lần lượt được mang ra
và mỗi món đồ này đều tương ứng rơi vào tay của từng kẻ giàu có lắm
tiền.
- Và bây giờ là vật đấu giá cuối cùng trong đêm hôm nay. Món bảo vật này sẽ khiến các vị đại gia đây đứng ngồi không yên. Và nó cũng là thứ bảo bối chỉ có thể gặp không thể cầu.
Trong lúc nữ tử váy tím nói chuyện, một tên nam nhân khác từ dưới khán đài bước lên sân khấu, trong tay người này cũng mang theo một hộp gỗ giống như những lần trước.
Mọi việc vẫn diễn ra theo trình tự như lúc mở màng, nữ tử váy tím không nhanh không chậm tiến lại gần bên cạnh hộp gỗ.
- Tắt đèn.
Sau khi hiệu lệnh của nữ tử áo tím kết thúc, đột nhiên đèn khắp nơi trong khán phòng đều tắt hết, không gian xung quanh trở nên tối om đến nổi người ngồi kế nhau không thể thấy nhau.
Trong lúc mọi người ở đây đang hoang mang, bỗng có một luồng ánh sáng hồng nhẹ đang dần lan tỏa ra khắp nơi trong khán phòng. Nhất tề tất cả ánh mắt đều hướng về nguồn sáng phát ra, bọn họ liền nhanh chóng nhận ra nơi nguồn sáng xuất phát chính là trên sân khấu, chính xác hơn là phát ra từ bên trong cái hộp gỗ được đặt trên đó.
Mặc dù ánh sáng chỉ tỏa ra yếu ớt nhưng cũng đủ để tất cả người ở đây trông thấy, ánh sáng nhu mì ấm áp khiến những người có mặt đều phải hô hấp khó khăn hơn một chút. Bọn họ chỉ tiếc là không thể đem vật đó nắm trong tay hoặc chí ít có thể tiến đến gần xem xét vật đó kĩ một chút.
Trên hàng ghế, Lý Đằng Phong liếc sơ qua là đã nhận ra trong hộp gỗ đang hiện diện thứ gì, thứ này từng là vật trong túi của mình nên anh ta làm sao quên cho được.
- Trên tay ta là một viên Dạ Minh Châu có một không hai trên lãnh thổ Nam Long quốc, nên các vị cũng thừa biết giá trị nó mang lại lớn như thế nào rồi chứ. Ta sẽ không dài dòng để làm hao phí thời gian của các vị ở đây nữa, giá khởi điểm cho viên Dạ Minh Châu, vật đấu giá cuối cùng trong đêm hôm nay là mười vạn Thượng Vàng, mỗi lần ra giá không thấp hơn một vạn Thượng Vàng.
Nữ tử áo tím nâng viên Dạ Minh Châu trên tay rồi đảo vài vòng trên sân khấu, cô ta muốn cho tất cả người ở đây chiêm ngưỡng viên ngọc lần cuối trước khi cho nó vào hộp gỗ. Cùng lúc tất cả đèn trong khán phòng lại một lần nữa được bật lên.
- Hai mươi vạn Thượng vàng.
Trong khi toàn thể mọi người chưa hồi phục lại tinh thần, bỗng có một giọng nói đầy kêu căng quen thuộc vang lên.
Nghe qua, Lý Đằng Phong liền xác định được phương hướng phát ra âm thanh, anh ta nhếch mép nhìn về hướng đó, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt ngạo mạng của tên thiếu gia họ Đới.
Những người giàu có và có máu mặt ở đây dự định ra giá để đấu một trận nhưng khi phát hiện kẻ vừa mới mở miệng lại là tên thiếu gia họ Đới, ngay lập tức bọn họ mồm câm như hến. Bởi vì, những người này thừa biết họ không đủ sức để đọ về độ chịu chơi và sự giàu có với tên thiếu gia đó, mặc dù họ thật sự yêu mến viên Dạ Minh Châu.
- Hai mươi mốt vạn Thượng Vàng.
Sau khi tiếng ra giá chấm dứt, toàn thể người có mặt trong khán phòng ngay tức khắc hướng mắt xung quanh để tìm kiếm người vừa mới mở miệng.
Không lâu sau, những người đang tham dự đấu giá liền xác định được vị trí nhân vật đã dám ngang nhiên đấu với tên thiếu gia họ Đới. Bọn họ chỉ thấy người vừa mới ra giá là một tên nam nhân mặc một cái trường bào màu xanh trắng có đôi phần xộc xệch và rách rưới, người này khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người cao gầy, đương nhiên người này không ai khác ngoài Lý Đằng Phong.
Ở dưới sân khấu, nữ tử váy tím có đôi phần hiếu kì nhìn Lý Đằng Phong, cô ta tạm thời không hiểu rõ dụng ý của Lý Đằng Phong khi anh ta lại tự đấu giá đồ của chính mình. Nữ tử váy tím phỏng đoán Lý Đằng Phong muốn cho viên Dạ Minh Châu có giá hơn nên mới tự mình làm ra trò này để hòng đội giá lên.
Tuy nhiên trong nước đi này, nữ tử áo tím có thể nhìn ra điểm bất lợi ẩn ở bên trong, nếu tên thiếu gia họ Đới không đấu giá tiếp thì Lý Đằng Phong chắc chắn sẽ lãnh đủ, chẳng khác gì tự mình đào hố chôn mình.
Ở trên khán đài, Lý Đằng Phong cũng thừa hiểu hậu quả của chuyện này nhưng anh ta sẽ không bao giờ cho nó có cơ hội bộc phát ra.
- Ta nghe nói Đới thiếu gia uy danh lừng lẫy, không biết ngươi có dám đấu một trận với tên nghèo đói như ta đây không?
Lý Đằng Phong đề phòng việc mình có thể bị lật thuyền trong mương nên mới mở lời khiêu khích tên thiếu gia họ Đới, anh ta đã nắm rõ tính cách của mấy tên cậu ấm cô chiêu này trong lòng bàn tay, chỉ cần nói khích bọn họ vài câu là họ sẽ làm ra những chuyện không nghĩ đến hậu quả.
- Được, nếu tên bẩn thỉu như ngươi đã dám mở lời thách thức thì ta đây cũng sẽ chiều theo ý ngươi. Ta ra giá năm mươi vạn Thượng Vàng.
Tên thiếu gia họ Đới ngoài mặt nói lời cao thượng nhưng trong nội tâm lại âm thầm mắng chửi Lý Đằng Phong, hắn hận không thể đánh chết Lý Đằng Phong vì anh ta đã dám xem thường hắn ở trước mặt bách gia trăm họ.
Thấy con mồi đã cắn câu, Lý Đằng Phong cười lạnh một cái, tên nhóc này chỉ toàn nằm trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ làm sao biết được cách hạ mình trước mặt người khác, anh ta muốn nắm vào đó để mà trừng trị cho hắn nhớ đời một phen.
Ngoài ra, Lý Đằng Phong còn có một mục đích khác là muốn khiến cho tên thiếu gia họ Đới này tự tìm đến mình để gây sự, anh ta biết điều đó có thể chuốc thêm kẻ thù nhưng hiện tại anh ta đã có khá nhiều cừu nhân, cho nên trong tương lai có thêm một tên nữa cũng chẳng sao.
- Đường đường là một vị thiếu gia cao cao tại thượng mà chỉ có như vậy, không hơn không kém một kẻ bình thường. Lão tử ra giá năm mươi mốt vạn Thượng Vàng.
Lý Đằng Phong nói ra bằng một giọng điệu chế giễu, kẻ nào nghe thấy cũng khó mà kiềm chế huống chi một tên chưa trải sự đời như tên thiếu gia họ Đới.
Trông thấy diễn biến đang xảy ra, nam trung niên bên cạnh tên thiếu gia họ Đới liền nhận ra có điểm không tốt ở bên trong, y thầm than Lý Đằng Phong bề ngoài trông có vẻ bình thường và tuổi đời cũng không lớn lắm nhưng lại ẩn chứa tâm cơ phi thường đến đáng sợ.
Người trung niên chỉ có thể tặc lưỡi lắc đầu, y thầm nghĩ chẳng bù cho vị thiếu gia của mình, tuổi tác cũng sêm sêm người ta mà lại không bằng một góc của người ta.
- Thiếu gia, ngươi nên dừng lại vẫn hơn, kẻo mang họa vào thân.
Nam trung niên đành phải nhắc nhở tên thiếu gia họ Đới một câu, mặc dù y biết chắc chắn vị thiếu gia này sẽ chẳng quan tâm đến vấn đề mình vừa nói.
Tên thiếu gia họ Đới không thèm để ý đến lời khuyên của người trung niên, hắn mặc nhiên vẫn chăm chú vào cuộc chiến uy danh.
- Ngươi dám khinh thường ta, ta sẽ cho ngươi biết tiền cũng có thể đè chết người. Ta ra giá hai trăm vạn Thượng Vàng.
Tên thiếu gia họ Đới hậm hực hét lớn, hắn đã thật sự tức giận trước những lời lẽ châm chọc của Lý Đằng Phong.
- Cóc ké mà cũng dám mạnh miệng, ngươi ra giá bao nhiêu, lão tử đây đều tăng thêm một vạn Thượng Vàng. Ta ra giá hai trăm lẻ một vạn Thượng Vàng.
Lý Đằng Phong thấy nhà cháy nhưng không dập lửa mà anh ta còn đổ thêm thật nhiều dầu, anh ta âm thầm cười lạnh khi thấy con mồi đã thật sự nằm trong sự điều khiển của mình.
- Và bây giờ là vật đấu giá cuối cùng trong đêm hôm nay. Món bảo vật này sẽ khiến các vị đại gia đây đứng ngồi không yên. Và nó cũng là thứ bảo bối chỉ có thể gặp không thể cầu.
Trong lúc nữ tử váy tím nói chuyện, một tên nam nhân khác từ dưới khán đài bước lên sân khấu, trong tay người này cũng mang theo một hộp gỗ giống như những lần trước.
Mọi việc vẫn diễn ra theo trình tự như lúc mở màng, nữ tử váy tím không nhanh không chậm tiến lại gần bên cạnh hộp gỗ.
- Tắt đèn.
Sau khi hiệu lệnh của nữ tử áo tím kết thúc, đột nhiên đèn khắp nơi trong khán phòng đều tắt hết, không gian xung quanh trở nên tối om đến nổi người ngồi kế nhau không thể thấy nhau.
Trong lúc mọi người ở đây đang hoang mang, bỗng có một luồng ánh sáng hồng nhẹ đang dần lan tỏa ra khắp nơi trong khán phòng. Nhất tề tất cả ánh mắt đều hướng về nguồn sáng phát ra, bọn họ liền nhanh chóng nhận ra nơi nguồn sáng xuất phát chính là trên sân khấu, chính xác hơn là phát ra từ bên trong cái hộp gỗ được đặt trên đó.
Mặc dù ánh sáng chỉ tỏa ra yếu ớt nhưng cũng đủ để tất cả người ở đây trông thấy, ánh sáng nhu mì ấm áp khiến những người có mặt đều phải hô hấp khó khăn hơn một chút. Bọn họ chỉ tiếc là không thể đem vật đó nắm trong tay hoặc chí ít có thể tiến đến gần xem xét vật đó kĩ một chút.
Trên hàng ghế, Lý Đằng Phong liếc sơ qua là đã nhận ra trong hộp gỗ đang hiện diện thứ gì, thứ này từng là vật trong túi của mình nên anh ta làm sao quên cho được.
- Trên tay ta là một viên Dạ Minh Châu có một không hai trên lãnh thổ Nam Long quốc, nên các vị cũng thừa biết giá trị nó mang lại lớn như thế nào rồi chứ. Ta sẽ không dài dòng để làm hao phí thời gian của các vị ở đây nữa, giá khởi điểm cho viên Dạ Minh Châu, vật đấu giá cuối cùng trong đêm hôm nay là mười vạn Thượng Vàng, mỗi lần ra giá không thấp hơn một vạn Thượng Vàng.
Nữ tử áo tím nâng viên Dạ Minh Châu trên tay rồi đảo vài vòng trên sân khấu, cô ta muốn cho tất cả người ở đây chiêm ngưỡng viên ngọc lần cuối trước khi cho nó vào hộp gỗ. Cùng lúc tất cả đèn trong khán phòng lại một lần nữa được bật lên.
- Hai mươi vạn Thượng vàng.
Trong khi toàn thể mọi người chưa hồi phục lại tinh thần, bỗng có một giọng nói đầy kêu căng quen thuộc vang lên.
Nghe qua, Lý Đằng Phong liền xác định được phương hướng phát ra âm thanh, anh ta nhếch mép nhìn về hướng đó, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt ngạo mạng của tên thiếu gia họ Đới.
Những người giàu có và có máu mặt ở đây dự định ra giá để đấu một trận nhưng khi phát hiện kẻ vừa mới mở miệng lại là tên thiếu gia họ Đới, ngay lập tức bọn họ mồm câm như hến. Bởi vì, những người này thừa biết họ không đủ sức để đọ về độ chịu chơi và sự giàu có với tên thiếu gia đó, mặc dù họ thật sự yêu mến viên Dạ Minh Châu.
- Hai mươi mốt vạn Thượng Vàng.
Sau khi tiếng ra giá chấm dứt, toàn thể người có mặt trong khán phòng ngay tức khắc hướng mắt xung quanh để tìm kiếm người vừa mới mở miệng.
Không lâu sau, những người đang tham dự đấu giá liền xác định được vị trí nhân vật đã dám ngang nhiên đấu với tên thiếu gia họ Đới. Bọn họ chỉ thấy người vừa mới ra giá là một tên nam nhân mặc một cái trường bào màu xanh trắng có đôi phần xộc xệch và rách rưới, người này khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người cao gầy, đương nhiên người này không ai khác ngoài Lý Đằng Phong.
Ở dưới sân khấu, nữ tử váy tím có đôi phần hiếu kì nhìn Lý Đằng Phong, cô ta tạm thời không hiểu rõ dụng ý của Lý Đằng Phong khi anh ta lại tự đấu giá đồ của chính mình. Nữ tử váy tím phỏng đoán Lý Đằng Phong muốn cho viên Dạ Minh Châu có giá hơn nên mới tự mình làm ra trò này để hòng đội giá lên.
Tuy nhiên trong nước đi này, nữ tử áo tím có thể nhìn ra điểm bất lợi ẩn ở bên trong, nếu tên thiếu gia họ Đới không đấu giá tiếp thì Lý Đằng Phong chắc chắn sẽ lãnh đủ, chẳng khác gì tự mình đào hố chôn mình.
Ở trên khán đài, Lý Đằng Phong cũng thừa hiểu hậu quả của chuyện này nhưng anh ta sẽ không bao giờ cho nó có cơ hội bộc phát ra.
- Ta nghe nói Đới thiếu gia uy danh lừng lẫy, không biết ngươi có dám đấu một trận với tên nghèo đói như ta đây không?
Lý Đằng Phong đề phòng việc mình có thể bị lật thuyền trong mương nên mới mở lời khiêu khích tên thiếu gia họ Đới, anh ta đã nắm rõ tính cách của mấy tên cậu ấm cô chiêu này trong lòng bàn tay, chỉ cần nói khích bọn họ vài câu là họ sẽ làm ra những chuyện không nghĩ đến hậu quả.
- Được, nếu tên bẩn thỉu như ngươi đã dám mở lời thách thức thì ta đây cũng sẽ chiều theo ý ngươi. Ta ra giá năm mươi vạn Thượng Vàng.
Tên thiếu gia họ Đới ngoài mặt nói lời cao thượng nhưng trong nội tâm lại âm thầm mắng chửi Lý Đằng Phong, hắn hận không thể đánh chết Lý Đằng Phong vì anh ta đã dám xem thường hắn ở trước mặt bách gia trăm họ.
Thấy con mồi đã cắn câu, Lý Đằng Phong cười lạnh một cái, tên nhóc này chỉ toàn nằm trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ làm sao biết được cách hạ mình trước mặt người khác, anh ta muốn nắm vào đó để mà trừng trị cho hắn nhớ đời một phen.
Ngoài ra, Lý Đằng Phong còn có một mục đích khác là muốn khiến cho tên thiếu gia họ Đới này tự tìm đến mình để gây sự, anh ta biết điều đó có thể chuốc thêm kẻ thù nhưng hiện tại anh ta đã có khá nhiều cừu nhân, cho nên trong tương lai có thêm một tên nữa cũng chẳng sao.
- Đường đường là một vị thiếu gia cao cao tại thượng mà chỉ có như vậy, không hơn không kém một kẻ bình thường. Lão tử ra giá năm mươi mốt vạn Thượng Vàng.
Lý Đằng Phong nói ra bằng một giọng điệu chế giễu, kẻ nào nghe thấy cũng khó mà kiềm chế huống chi một tên chưa trải sự đời như tên thiếu gia họ Đới.
Trông thấy diễn biến đang xảy ra, nam trung niên bên cạnh tên thiếu gia họ Đới liền nhận ra có điểm không tốt ở bên trong, y thầm than Lý Đằng Phong bề ngoài trông có vẻ bình thường và tuổi đời cũng không lớn lắm nhưng lại ẩn chứa tâm cơ phi thường đến đáng sợ.
Người trung niên chỉ có thể tặc lưỡi lắc đầu, y thầm nghĩ chẳng bù cho vị thiếu gia của mình, tuổi tác cũng sêm sêm người ta mà lại không bằng một góc của người ta.
- Thiếu gia, ngươi nên dừng lại vẫn hơn, kẻo mang họa vào thân.
Nam trung niên đành phải nhắc nhở tên thiếu gia họ Đới một câu, mặc dù y biết chắc chắn vị thiếu gia này sẽ chẳng quan tâm đến vấn đề mình vừa nói.
Tên thiếu gia họ Đới không thèm để ý đến lời khuyên của người trung niên, hắn mặc nhiên vẫn chăm chú vào cuộc chiến uy danh.
- Ngươi dám khinh thường ta, ta sẽ cho ngươi biết tiền cũng có thể đè chết người. Ta ra giá hai trăm vạn Thượng Vàng.
Tên thiếu gia họ Đới hậm hực hét lớn, hắn đã thật sự tức giận trước những lời lẽ châm chọc của Lý Đằng Phong.
- Cóc ké mà cũng dám mạnh miệng, ngươi ra giá bao nhiêu, lão tử đây đều tăng thêm một vạn Thượng Vàng. Ta ra giá hai trăm lẻ một vạn Thượng Vàng.
Lý Đằng Phong thấy nhà cháy nhưng không dập lửa mà anh ta còn đổ thêm thật nhiều dầu, anh ta âm thầm cười lạnh khi thấy con mồi đã thật sự nằm trong sự điều khiển của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.