Chương 2: THỊT VĂN TIỂU THỤ? (H NHẸ)
Sề Má
04/08/2018
Bát cấp võ đồ, trung giai!
Bát cấp võ đồ, cao giai!
Ầm ầm~~~
Cửu cấp võ đồ, sơ giai!
Cửu cấp võ đồ, trung giai!
…
Thiên địa nguyên khí bị hấp thu điên cuồng, linh lực không ngừng loạn chuyển. Sau khi Giang Thu Ảnh một lần nuốt hết mười hai hạt đậu nhỏ, bình cảnh dường như chưa từng tồn tại, chỉ vẻn vẹn hai canh giờ, nàng thế nhưng đã thăng liền bốn giai, mắt thấy đã sắp chạm tới cửu cấp đỉnh phong mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Không ổn!
Giang Thu Ảnh thầm kêu hỏng bét, nàng không ngờ thứ này lại mạnh đến như vậy, trong lòng tự mắng bản thân vô tri ngu xuẩn. Tựa như một bệnh nhân ở kiếp trước, không có kiến thức về biệt dược, lại dám tự ý tăng liều kháng sinh. Vốn nghĩ chỉ cần tấn thăng cửu cấp trung giai đã là tốt lắm, không ngờ tới lại có thể chạm tay tới ngưỡng cửa võ sĩ rồi.
Nhưng mà, dưới tình huống không chuẩn bị mà vội vàng thăng lên sĩ cấp, thì lại hoàn toàn không có lợi.
Võ đồ tuy là một cái cảnh giới cực đơn giản, hầu hết người bình thường đều có thể vượt qua, nhưng cũng là giai đoạn quan trọng nhất, bởi vì đây là lúc võ giả tích súc lực lượng. Tiền đề căn bản càng vững chắc, càng có lợi cho tu luyện về sau. Giống như một cái cây, muốn vượt lên khỏi thương khung, bộ rễ nhất định phải vô cùng khỏe mạnh.
Thêm nữa, đây còn là thời điểm võ giả lựa chọn hướng đi của bản thân.
Hệ thống tu luyện tại thế giới này vô cùng phức tạp, phân biệt thành linh võ hai đường. Võ giả luyện thể, thông qua hấp thu thiên địa nguyên tố mà hình thành đấu khí của bản thân, lại bằng vào công pháp cùng vũ khí mà phát ra uy lực của đấu khí. Linh sư dựa vào tinh thần lực cường đại, thông qua chú ngữ để tập hợp nguyên tố trong thiên địa mà sử dụng.
Võ giả bình thường khi đạt tới cửu cấp võ đồ sẽ được một lần trắc thí, dựa vào kết quả mà lựa chọn phương hướng tu luyện về sau. Linh sư yêu cầu rất cao về phương diện tinh thần lực, cho nên số lượng vô cùng ít, cũng bởi vậy mà có được địa vị cao hơn một bậc.
Còn như tu võ, trước khi tấn thăng võ sĩ, nhất định muốn tích lũy lực lượng, đợi tới khi đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất, mới có thể trùng kích bình cảnh.
Nhưng mà hiện tại, khi cỗ thiên địa nguyên khí vẫn ầm ầm tiến vào trong cơ thể, Giang Thu Ảnh đã bắt đầu cảm thấy không thể khống chế nổi.
Nguyên khí gầm thét lao nhanh trong kinh mạch, tựa như kim châm trùng kích tất cả huyệt vị, truyền đến từng trận cảm giác tê dại, rồi nhanh chóng chuyển thành đau đớn, càng lúc càng nhiều, khiến cho đại não dường như cũng trở nên tê liệt. Đồng thời, từ đan điền truyền đến một cỗ hỏa cực nóng, Nê Hoàn cung theo đó cũng nhảy lên càng lúc càng mạnh, khuôn mặt Giang Thu Ảnh thoáng chốc biến thành đỏ bừng.
Đau đớn cùng nóng rực làm nàng muốn hỏng mất, Giang Thu Ảnh dung một chút ý thức còn sót lại, chạy về phía hậu viện.
Mục tiêu của nàng, là một cái hàn đàm ở sâu bên trong Tử Trúc lâm.
Hàn đàm này không phải bí mật, chỉ cần người thường xuyên ra vào Tử Trúc lâm đều biết về nó, tuy nhiên không mấy ai muốn lại gần. Bởi vì ở nơi đó cực lạnh, cách xa một dặm đã có thể nhìn thấy hàn khí tỏa ra dày đặc, hình thành một vùng mê vụ bàng bạc, bên trong không có sinh vật sống, tựa như một vùng tử địa.
Giang Thu Ảnh lúc này cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, theo bản năng muốn tìm một nơi cực lạnh, không có suy nghĩ gì khác. Nàng điên cuồng chạy, càng lúc càng cảm tinh thần lực cạn đi, bèn dứt khoát lấy từ trong áo ra một thanh tiểu đao, không do dự đâm thật mạnh vào cánh tay, muốn dùng đau đớn để bảo trì một chút thanh tỉnh còn sót lại.
Cho đến khi hàn đàm đã ở trước mắt, Giang Thu Ảnh còn chưa kịp thở ra một hơi, đã vội vàng biến sắc. Bởi vì, vừa bước qua vùng mê vụ, nàng lập tức cảm nhận được có hai luồng khí tức vô cùng cường đại đang giao tranh, khiến cho tinh thần lực của nàng không thể cường chống nổi. Đại não như có tiếng sấm nổ tung, trước mắt chỉ còn một màu đen thẫm.
…
Khi Giang Thu Ảnh tỉnh lại, đã là nửa canh giờ sau.
Cảm giác đầu tiên chính là, thực con mẹ nó thoải mái!
Tựa như hài tử được mẫu thân ôm vào lòng, Giang Thu Ảnh cảm nhận rõ ràng có một luồng khí vô cùng ôn nhu đang nhẹ nhàng chạy khắp cơ thể. Nàng vội vàng dùng thần thức để quan sát khí hải, rồi lập tức kinh hỉ, bởi vì nơi đó đã sinh ra từng dòng chảy màu xanh thẫm, phân tán đến từng kinh mạch.
Là đấu khí!
Nàng, thế nhưng một hơi tấn thăng thành võ sĩ!
Ha ha cười lớn một hồi, Giang Thu Ảnh mới bật mình ngồi dậy, quan sát xung quanh. Hiện tại có lẽ đã là giờ Dần, bởi vì nơi chân trời xuất hiện một vài tia sáng nhàn nhạt. Cách nàng không xa là một cái hồ, nước đen thẫm, bên mép hồ là… ách, một con đại mãng xà?
Giang Thu Ảnh giật mình nhìn lại lần nữa, đích xác là một con mãng xà! Cụ thể hơn, là xác một con mãng xà cực lớn!
Nàng xuyên đến thế giới này không phải một hai năm, ở trong Âu Dương phủ nhiều lần nhìn thấy đệ tử gia tộc lập thành nhóm đi săn yêu thú, quan sát chiến lợi phẩm bọn hắn đem về, dần dần cũng có chút kiến thức. Nhìn xác con mãng xà này, hẳn là vừa mới chết không lâu đi?
Nếu vậy, ai đã động thủ đây?
Nhìn lại lần nữa, quả nhiên cách đó không xa, có một nam tử. Người này toàn thân hắc y, lại ngồi trước cửa một cái hang động, cho nên vừa rồi nàng không chú ý đến.
Vốn muốn vỗ mông rời đi, nhưng Giang Thu Ảnh lại có chút chần chừ. Người kia nếu giết được đại mãng xà, tu vi chắc chắn không phải dạng tôm tép như nàng có thể chống lại. Tuy rằng không biết hắn ở cái cảnh giới gì, nhưng luồng khí tức cường đại mà nàng cảm nhận được trước khi ngất đi, đến giờ vẫn còn khiến nàng sợ hãi. Nàng tỉnh lại, hắn chắc hẳn cũng biết được? Nếu cứ như vậy rời đi, có thể hay không khiến hắn cảm giác bị coi thường?
Ách, hay là, cứ qua chào hỏi một thoáng?
“Vị đại nhân này, ngươi hảo! Ta là… Di! Ngươi không phải…?”
Hắc y nam tử cả người run rẩy, dường như đang rất thống khổ. Khi Giang Thu Ảnh tiến lại gần cửa động, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Giang Thu Ảnh giật mình kinh hãi. Người này đeo một tấm mặt nạ bạc che kín một bên, chỉ để lộ ra nửa mặt bên phải, không phải là Âu Dương Tuyệt vị kia đấy chứ?
Nói qua về Âu Dương gia, là một trong ngũ đại tộc tại Vân Lam quốc, tuy nhiên so với mấy gia tộc còn lại thì địa vị có điểm bất đồng. Đó là vì sự tồn tại của một người, Âu Dương Chiến Thiên, đương nhiệm gia chủ, cũng là chiến thần trong mắt Vân Lam bách tính. Lão quanh năm ở tại biên cảnh, quyền chưởng gia tại đế đô giao lại cho nhị đệ lão, Âu Dương Chính Kỳ.
Âu Dương Chiến Thiên có một tử một nữ, nhi tử Âu Dương Thiên Hành, năm xưa từng là Vân Lam đệ nhất thiên kiêu, mười tuổi theo phụ thân ra chiến trường, hai mươi tuổi thành tựu Võ Tông, có thể nói là kỳ tài ngút trời. Đáng tiếc, hắn phát ra quang mang quá mức chói mắt, khiến cho trời xanh đố kỵ, mười bảy năm trước liên quân tam quốc đột kích Vân Lam biên cảnh, Âu Dương Thiên Hành dùng ba ngàn quân chống lại hai mươi vạn, thủ vững mười tám canh giờ, tiêu diệt trên dưới năm vạn địch quân. Cuối cùng, chỉ còn mình hắn áo bào nhuộm huyết, một người một thương đứng sừng sững trước cửa thành, mười lăm vạn đại quân còn lại thế nhưng một kẻ cũng không dám tiến lên! Khi viện binh của Âu Dương Chiến Thiên chạy tới, hắn mới thở ra một hơi, thẳng tắp ngã xuống! Âu Dương Thiên Hành vẫn lạc, để lại một nhi tử tên Âu Dương Phong, năm ấy vừa tròn ba tuổi. Thê tử của hắn, Triệu Uyển, thương tâm quá độ, không lâu sau đó cũng không còn.
Nữ nhi của Âu Dương Chiến Thiên tên Âu Dương Nguyệt, năm xưa là Vân Lam đệ nhất mỹ nhân, cũng là Vân Lam quốc đệ nhất nhân vật truyền kỳ. Nàng khước từ nhập cung làm Hoàng hậu, tự ý ly khai gia tộc, ba năm sau đó quay trở lại, không ngờ còn dẫn về một đứa bé trai. Chưa gả cho người đã sinh hài tử, tuyệt đối là một chuyện kinh thiên động địa, khiến cho cả đế quốc sôi trào. Cuối cùng, vẫn là Âu Dương Chiến Thiên không đành lòng nhìn nữ nhi chịu khổ, dùng uy vọng bản thân trấn áp hết thảy, lại đón mẫu tử Âu Dương Nguyệt về Âu Dương phủ.
Mà Âu Dương Tuyệt kia, chính là nhi tử của Âu Dương Nguyệt. Giang Thu Ảnh chưa từng chạm mặt hắn, nhưng hạ nhân trong phủ đều biết được, vị thiếu gia này từ nhỏ đã luôn mang một tấm mặt nạ. Nghe nói, đó là vì năm xưa gặp hỏa, bị hủy một nửa gương mặt.
Âu Dương Tuyệt con ngươi đỏ vằn những tia máu, cơ mặt vặn vẹo, đôi môi mím chặt. Hắn liếc mắt nhìn Giang Thu Ảnh, rồi nghiến răng phun ra một chữ: “Cút!”
Hử? Bị thương còn hung như vậy?
Trong cuộc đời, ngươi sẽ đối mặt với rất nhiều lựa chọn, một vài trong số đó có thể thay đổi cả nhân sinh của ngươi. Ví dụ như Giang Thu Ảnh lúc này, nàng hoàn toàn có thể tuyển lựa vỗ mông bỏ đi, nhưng mà sau khi suy nghĩ một hồi, Giang Thu Ảnh quay trở lại, thật cẩn thận tiến gần về phía nam tử.
Cho nên, thật lâu về sau, có một lần, kẻ vô tâm nào đó bỗng dưng nói ra: “Ngày đó nếu biết ngươi trúng phải là dâm độc, đánh chết ta cũng không quay lại!”. Lãnh khốc nam tử bị thật sâu đả kích, lại không nỡ hướng kẻ đầu sỏ phát hỏa, chỉ có thể kiếm ngoại nhân mà phát tác, tạo thành tràng cảnh mấy chục cái đỉnh cấp thế lực ăn không ít khổ.
Bất quá, đó là sau này. Còn hiện tại, Giang Thu Ảnh cách Âu Dương Tuyệt chỉ còn vài bước.
Uy, đừng hiểu nhầm! Bạn học Giang Thu Ảnh tuyệt đối không phải thánh mẫu hay nữ hiệp, chỉ là cái đầu nhỏ thoáng suy tính, cảm thấy cứ vậy bỏ đi cũng không phải ý hay. Âu Dương Tuyệt nói thế nào cũng là thiếu gia, thân phận không phải hạ nhân như nàng có thể so sánh! Hắn nếu là chết tại chỗ này, cao tầng trong phủ điều tra, vạn nhất tra đến đầu nàng, bất luận có cái gì liên quan hay không, kết cục của nàng chỉ có một. Hắn nếu như không chết, tự nhiên đối với việc nàng phủi mông chạy sẽ sinh bất mãn, đến lúc đó kết cục của nàng cũng không tốt hơn.
Cho nên, Giang Thu Ảnh dù trong lòng một vạn phần không tình nguyện, vẫn như cũ quay lại.
“Chết tiệt!”
Âu Dương Tuyệt dùng chân lực khống chế tà hỏa, đang đến thời khắc mấu chốt, chỉ cần một tia phân tâm cũng có thể dẫn đến sai lầm, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một tiểu tử không biết tốt xấu, làm hắn hận không thể một cước đạp bay. Đáng chết hơn, trên người gia hỏa này lại có một mùi hương nhàn nhạt, là kiểu thanh tân tự nhiên, cực kỳ dễ chịu, khiến hắn hơi động dung. Không ngờ, chỉ một tích tắc này, lại làm cho độc trong cơ thể hắn ầm ầm thoát khỏi khống chế.
Ngô…
Giang Thu Ảnh cánh tay đột nhiên bị người nắm lấy, kéo mạnh. Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bản thân lọt vào một vòng ngực rộng lớn rắn chắc. Ngay sau đó, miệng nhỏ bị một đôi môi nóng rực phủ xuống, đại não như có điện giật, ngây ngốc tại chỗ.
Âu Dương Tuyệt hôn như mưa rền gió dữ, hoàn toàn không có kỹ xảo, lý trí sớm bay biến không còn một mảnh, cảm thấy đôi môi nhỏ kia giống như giải dược, chỉ biết toàn bộ ngậm lấy. Đại lưỡi thô bạo dùng lực tách ra hàm răng đối phương, chạm vào một cái lưỡi nhỏ non mềm, trong đầu như có ngàn vạn lôi đình bổ xuống, lập tức lâm vào mê muội, liều mạng quấn quýt.
Giang Thu Ảnh cơ hồ dùng hết sức lực để phản kháng, đáng tiếc cánh tay nam nhân tựa như huyền thiết một dạng, gắt gao ôm chặt lấy nàng. Hơi thở của hắn cực nóng, đầu lưỡi hắn điên cuồng quấn lấy nàng cùng nhau lăn lộn, hôn nàng đến khó có thể hô hấp. Mà một bên tay của hắn, bắt đầu không an phận xé bỏ áo ngoài của nàng.
Nếu như lúc này Giang Thu Ảnh còn không biết đối phương trúng phải xuân dược, thì cũng quá uổng phí hai kiếp làm người rồi!
Có điều, làm nàng kỳ quái, chính là cảm giác của bản thân lúc này.
Giang Thu Ảnh kiếp trước ngoại hình thanh tú, tính cách lại thiên chân rực rỡ, kẻ theo đuổi thực sự không ít, nhưng nàng chưa từng động tâm. Xuyên đến thế giới này, nhân tâm khó dò, trong lòng mang theo phòng bị, càng thêm bài xích việc cùng ngoại nhân động chạm. Thế nhưng, đối với Âu Dương Tuyệt lại rất nhanh đầu hàng, hai tay từ mãnh liệt muốn phản kháng lúc đầu, không biết từ khi nào đã gắt gao vòng qua cổ hắn, làm cho hai cơ thể dán sát vào nhau. Nghe được tiếng tim đối phương loạn đập, lại như một thứ thanh âm mê muội, đánh sâu vào trong tâm Giang Thu Ảnh, khiến nàng lần đầu cảm thấy rung động.
Tựa như, sâu bên trong cõi u minh, có cái gì đó đang dẫn dắt nàng. Thế giới xa lạ, nam nhân xa lạ, nhưng cảm giác đến từ sâu trong linh hồn này lại vô cùng quen thuộc, phảng phất như nàng cùng hắn vốn dĩ là như thế. Thậm chí, khi Âu Dương Tuyệt rất nhanh xé bỏ y phục của nàng, Giang Thu Ảnh cũng không hề muốn phản đối, tựa như, chuyện xảy ra tiếp theo, là nước chảy mây trôi, thiên kinh địa nghĩa.
Âu Dương Tuyệt đã mất đi lý trí, hạ thân bành trướng đến cực hạn, trong tích tắc đã đem y phục của đối phương xé thành từng mảnh nhỏ. Hai hạt đậu nhỏ màu hồng nhạt trên làn da trắng nõn khiến hắn đui mù, lập tức ngậm lấy một, ra sức hút vào.
Giang Thu Ảnh mau điên rồi!
Hàn phong mang theo khí lạnh quét qua ngực trần, đôi môi nam nhân nóng rực, hai loại cảm giác trái ngược này tạo nên mãnh liệt kích thích. Một bên ngực bị khoang miệng ẩm ướt điên cuồng mút vào, bên còn lại bị bàn tay nam nhân thô to không ngừng xoa nắn, hạ thể dần dần cảm thấy trống rỗng khó chịu, Giang Thu Ảnh theo bản năng đưa tay chạm vào, ý đồ tự mình an ủi.
Đoàng!
Như có một thùng nước lạnh dội vào đầu, Giang Thu Ảnh trong nháy mắt thanh tỉnh trở lại.
Bởi vì, nàng sờ được tiểu đệ đệ của mình!
Rất nhỏ, lại mềm, còn rất vô dụng, hoàn toàn không bởi vì dục vọng thiêu đốt mà trở nên cương cứng, nhưng đó đích thực là nam nhân côn thịt, thiên chân vạn xác!
Giang Thu Ảnh muốn khóc. Nàng sao lại quên, bản thân hiện tại là nam nhi đây?
Bát cấp võ đồ, cao giai!
Ầm ầm~~~
Cửu cấp võ đồ, sơ giai!
Cửu cấp võ đồ, trung giai!
…
Thiên địa nguyên khí bị hấp thu điên cuồng, linh lực không ngừng loạn chuyển. Sau khi Giang Thu Ảnh một lần nuốt hết mười hai hạt đậu nhỏ, bình cảnh dường như chưa từng tồn tại, chỉ vẻn vẹn hai canh giờ, nàng thế nhưng đã thăng liền bốn giai, mắt thấy đã sắp chạm tới cửu cấp đỉnh phong mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Không ổn!
Giang Thu Ảnh thầm kêu hỏng bét, nàng không ngờ thứ này lại mạnh đến như vậy, trong lòng tự mắng bản thân vô tri ngu xuẩn. Tựa như một bệnh nhân ở kiếp trước, không có kiến thức về biệt dược, lại dám tự ý tăng liều kháng sinh. Vốn nghĩ chỉ cần tấn thăng cửu cấp trung giai đã là tốt lắm, không ngờ tới lại có thể chạm tay tới ngưỡng cửa võ sĩ rồi.
Nhưng mà, dưới tình huống không chuẩn bị mà vội vàng thăng lên sĩ cấp, thì lại hoàn toàn không có lợi.
Võ đồ tuy là một cái cảnh giới cực đơn giản, hầu hết người bình thường đều có thể vượt qua, nhưng cũng là giai đoạn quan trọng nhất, bởi vì đây là lúc võ giả tích súc lực lượng. Tiền đề căn bản càng vững chắc, càng có lợi cho tu luyện về sau. Giống như một cái cây, muốn vượt lên khỏi thương khung, bộ rễ nhất định phải vô cùng khỏe mạnh.
Thêm nữa, đây còn là thời điểm võ giả lựa chọn hướng đi của bản thân.
Hệ thống tu luyện tại thế giới này vô cùng phức tạp, phân biệt thành linh võ hai đường. Võ giả luyện thể, thông qua hấp thu thiên địa nguyên tố mà hình thành đấu khí của bản thân, lại bằng vào công pháp cùng vũ khí mà phát ra uy lực của đấu khí. Linh sư dựa vào tinh thần lực cường đại, thông qua chú ngữ để tập hợp nguyên tố trong thiên địa mà sử dụng.
Võ giả bình thường khi đạt tới cửu cấp võ đồ sẽ được một lần trắc thí, dựa vào kết quả mà lựa chọn phương hướng tu luyện về sau. Linh sư yêu cầu rất cao về phương diện tinh thần lực, cho nên số lượng vô cùng ít, cũng bởi vậy mà có được địa vị cao hơn một bậc.
Còn như tu võ, trước khi tấn thăng võ sĩ, nhất định muốn tích lũy lực lượng, đợi tới khi đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất, mới có thể trùng kích bình cảnh.
Nhưng mà hiện tại, khi cỗ thiên địa nguyên khí vẫn ầm ầm tiến vào trong cơ thể, Giang Thu Ảnh đã bắt đầu cảm thấy không thể khống chế nổi.
Nguyên khí gầm thét lao nhanh trong kinh mạch, tựa như kim châm trùng kích tất cả huyệt vị, truyền đến từng trận cảm giác tê dại, rồi nhanh chóng chuyển thành đau đớn, càng lúc càng nhiều, khiến cho đại não dường như cũng trở nên tê liệt. Đồng thời, từ đan điền truyền đến một cỗ hỏa cực nóng, Nê Hoàn cung theo đó cũng nhảy lên càng lúc càng mạnh, khuôn mặt Giang Thu Ảnh thoáng chốc biến thành đỏ bừng.
Đau đớn cùng nóng rực làm nàng muốn hỏng mất, Giang Thu Ảnh dung một chút ý thức còn sót lại, chạy về phía hậu viện.
Mục tiêu của nàng, là một cái hàn đàm ở sâu bên trong Tử Trúc lâm.
Hàn đàm này không phải bí mật, chỉ cần người thường xuyên ra vào Tử Trúc lâm đều biết về nó, tuy nhiên không mấy ai muốn lại gần. Bởi vì ở nơi đó cực lạnh, cách xa một dặm đã có thể nhìn thấy hàn khí tỏa ra dày đặc, hình thành một vùng mê vụ bàng bạc, bên trong không có sinh vật sống, tựa như một vùng tử địa.
Giang Thu Ảnh lúc này cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, theo bản năng muốn tìm một nơi cực lạnh, không có suy nghĩ gì khác. Nàng điên cuồng chạy, càng lúc càng cảm tinh thần lực cạn đi, bèn dứt khoát lấy từ trong áo ra một thanh tiểu đao, không do dự đâm thật mạnh vào cánh tay, muốn dùng đau đớn để bảo trì một chút thanh tỉnh còn sót lại.
Cho đến khi hàn đàm đã ở trước mắt, Giang Thu Ảnh còn chưa kịp thở ra một hơi, đã vội vàng biến sắc. Bởi vì, vừa bước qua vùng mê vụ, nàng lập tức cảm nhận được có hai luồng khí tức vô cùng cường đại đang giao tranh, khiến cho tinh thần lực của nàng không thể cường chống nổi. Đại não như có tiếng sấm nổ tung, trước mắt chỉ còn một màu đen thẫm.
…
Khi Giang Thu Ảnh tỉnh lại, đã là nửa canh giờ sau.
Cảm giác đầu tiên chính là, thực con mẹ nó thoải mái!
Tựa như hài tử được mẫu thân ôm vào lòng, Giang Thu Ảnh cảm nhận rõ ràng có một luồng khí vô cùng ôn nhu đang nhẹ nhàng chạy khắp cơ thể. Nàng vội vàng dùng thần thức để quan sát khí hải, rồi lập tức kinh hỉ, bởi vì nơi đó đã sinh ra từng dòng chảy màu xanh thẫm, phân tán đến từng kinh mạch.
Là đấu khí!
Nàng, thế nhưng một hơi tấn thăng thành võ sĩ!
Ha ha cười lớn một hồi, Giang Thu Ảnh mới bật mình ngồi dậy, quan sát xung quanh. Hiện tại có lẽ đã là giờ Dần, bởi vì nơi chân trời xuất hiện một vài tia sáng nhàn nhạt. Cách nàng không xa là một cái hồ, nước đen thẫm, bên mép hồ là… ách, một con đại mãng xà?
Giang Thu Ảnh giật mình nhìn lại lần nữa, đích xác là một con mãng xà! Cụ thể hơn, là xác một con mãng xà cực lớn!
Nàng xuyên đến thế giới này không phải một hai năm, ở trong Âu Dương phủ nhiều lần nhìn thấy đệ tử gia tộc lập thành nhóm đi săn yêu thú, quan sát chiến lợi phẩm bọn hắn đem về, dần dần cũng có chút kiến thức. Nhìn xác con mãng xà này, hẳn là vừa mới chết không lâu đi?
Nếu vậy, ai đã động thủ đây?
Nhìn lại lần nữa, quả nhiên cách đó không xa, có một nam tử. Người này toàn thân hắc y, lại ngồi trước cửa một cái hang động, cho nên vừa rồi nàng không chú ý đến.
Vốn muốn vỗ mông rời đi, nhưng Giang Thu Ảnh lại có chút chần chừ. Người kia nếu giết được đại mãng xà, tu vi chắc chắn không phải dạng tôm tép như nàng có thể chống lại. Tuy rằng không biết hắn ở cái cảnh giới gì, nhưng luồng khí tức cường đại mà nàng cảm nhận được trước khi ngất đi, đến giờ vẫn còn khiến nàng sợ hãi. Nàng tỉnh lại, hắn chắc hẳn cũng biết được? Nếu cứ như vậy rời đi, có thể hay không khiến hắn cảm giác bị coi thường?
Ách, hay là, cứ qua chào hỏi một thoáng?
“Vị đại nhân này, ngươi hảo! Ta là… Di! Ngươi không phải…?”
Hắc y nam tử cả người run rẩy, dường như đang rất thống khổ. Khi Giang Thu Ảnh tiến lại gần cửa động, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Giang Thu Ảnh giật mình kinh hãi. Người này đeo một tấm mặt nạ bạc che kín một bên, chỉ để lộ ra nửa mặt bên phải, không phải là Âu Dương Tuyệt vị kia đấy chứ?
Nói qua về Âu Dương gia, là một trong ngũ đại tộc tại Vân Lam quốc, tuy nhiên so với mấy gia tộc còn lại thì địa vị có điểm bất đồng. Đó là vì sự tồn tại của một người, Âu Dương Chiến Thiên, đương nhiệm gia chủ, cũng là chiến thần trong mắt Vân Lam bách tính. Lão quanh năm ở tại biên cảnh, quyền chưởng gia tại đế đô giao lại cho nhị đệ lão, Âu Dương Chính Kỳ.
Âu Dương Chiến Thiên có một tử một nữ, nhi tử Âu Dương Thiên Hành, năm xưa từng là Vân Lam đệ nhất thiên kiêu, mười tuổi theo phụ thân ra chiến trường, hai mươi tuổi thành tựu Võ Tông, có thể nói là kỳ tài ngút trời. Đáng tiếc, hắn phát ra quang mang quá mức chói mắt, khiến cho trời xanh đố kỵ, mười bảy năm trước liên quân tam quốc đột kích Vân Lam biên cảnh, Âu Dương Thiên Hành dùng ba ngàn quân chống lại hai mươi vạn, thủ vững mười tám canh giờ, tiêu diệt trên dưới năm vạn địch quân. Cuối cùng, chỉ còn mình hắn áo bào nhuộm huyết, một người một thương đứng sừng sững trước cửa thành, mười lăm vạn đại quân còn lại thế nhưng một kẻ cũng không dám tiến lên! Khi viện binh của Âu Dương Chiến Thiên chạy tới, hắn mới thở ra một hơi, thẳng tắp ngã xuống! Âu Dương Thiên Hành vẫn lạc, để lại một nhi tử tên Âu Dương Phong, năm ấy vừa tròn ba tuổi. Thê tử của hắn, Triệu Uyển, thương tâm quá độ, không lâu sau đó cũng không còn.
Nữ nhi của Âu Dương Chiến Thiên tên Âu Dương Nguyệt, năm xưa là Vân Lam đệ nhất mỹ nhân, cũng là Vân Lam quốc đệ nhất nhân vật truyền kỳ. Nàng khước từ nhập cung làm Hoàng hậu, tự ý ly khai gia tộc, ba năm sau đó quay trở lại, không ngờ còn dẫn về một đứa bé trai. Chưa gả cho người đã sinh hài tử, tuyệt đối là một chuyện kinh thiên động địa, khiến cho cả đế quốc sôi trào. Cuối cùng, vẫn là Âu Dương Chiến Thiên không đành lòng nhìn nữ nhi chịu khổ, dùng uy vọng bản thân trấn áp hết thảy, lại đón mẫu tử Âu Dương Nguyệt về Âu Dương phủ.
Mà Âu Dương Tuyệt kia, chính là nhi tử của Âu Dương Nguyệt. Giang Thu Ảnh chưa từng chạm mặt hắn, nhưng hạ nhân trong phủ đều biết được, vị thiếu gia này từ nhỏ đã luôn mang một tấm mặt nạ. Nghe nói, đó là vì năm xưa gặp hỏa, bị hủy một nửa gương mặt.
Âu Dương Tuyệt con ngươi đỏ vằn những tia máu, cơ mặt vặn vẹo, đôi môi mím chặt. Hắn liếc mắt nhìn Giang Thu Ảnh, rồi nghiến răng phun ra một chữ: “Cút!”
Hử? Bị thương còn hung như vậy?
Trong cuộc đời, ngươi sẽ đối mặt với rất nhiều lựa chọn, một vài trong số đó có thể thay đổi cả nhân sinh của ngươi. Ví dụ như Giang Thu Ảnh lúc này, nàng hoàn toàn có thể tuyển lựa vỗ mông bỏ đi, nhưng mà sau khi suy nghĩ một hồi, Giang Thu Ảnh quay trở lại, thật cẩn thận tiến gần về phía nam tử.
Cho nên, thật lâu về sau, có một lần, kẻ vô tâm nào đó bỗng dưng nói ra: “Ngày đó nếu biết ngươi trúng phải là dâm độc, đánh chết ta cũng không quay lại!”. Lãnh khốc nam tử bị thật sâu đả kích, lại không nỡ hướng kẻ đầu sỏ phát hỏa, chỉ có thể kiếm ngoại nhân mà phát tác, tạo thành tràng cảnh mấy chục cái đỉnh cấp thế lực ăn không ít khổ.
Bất quá, đó là sau này. Còn hiện tại, Giang Thu Ảnh cách Âu Dương Tuyệt chỉ còn vài bước.
Uy, đừng hiểu nhầm! Bạn học Giang Thu Ảnh tuyệt đối không phải thánh mẫu hay nữ hiệp, chỉ là cái đầu nhỏ thoáng suy tính, cảm thấy cứ vậy bỏ đi cũng không phải ý hay. Âu Dương Tuyệt nói thế nào cũng là thiếu gia, thân phận không phải hạ nhân như nàng có thể so sánh! Hắn nếu là chết tại chỗ này, cao tầng trong phủ điều tra, vạn nhất tra đến đầu nàng, bất luận có cái gì liên quan hay không, kết cục của nàng chỉ có một. Hắn nếu như không chết, tự nhiên đối với việc nàng phủi mông chạy sẽ sinh bất mãn, đến lúc đó kết cục của nàng cũng không tốt hơn.
Cho nên, Giang Thu Ảnh dù trong lòng một vạn phần không tình nguyện, vẫn như cũ quay lại.
“Chết tiệt!”
Âu Dương Tuyệt dùng chân lực khống chế tà hỏa, đang đến thời khắc mấu chốt, chỉ cần một tia phân tâm cũng có thể dẫn đến sai lầm, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một tiểu tử không biết tốt xấu, làm hắn hận không thể một cước đạp bay. Đáng chết hơn, trên người gia hỏa này lại có một mùi hương nhàn nhạt, là kiểu thanh tân tự nhiên, cực kỳ dễ chịu, khiến hắn hơi động dung. Không ngờ, chỉ một tích tắc này, lại làm cho độc trong cơ thể hắn ầm ầm thoát khỏi khống chế.
Ngô…
Giang Thu Ảnh cánh tay đột nhiên bị người nắm lấy, kéo mạnh. Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bản thân lọt vào một vòng ngực rộng lớn rắn chắc. Ngay sau đó, miệng nhỏ bị một đôi môi nóng rực phủ xuống, đại não như có điện giật, ngây ngốc tại chỗ.
Âu Dương Tuyệt hôn như mưa rền gió dữ, hoàn toàn không có kỹ xảo, lý trí sớm bay biến không còn một mảnh, cảm thấy đôi môi nhỏ kia giống như giải dược, chỉ biết toàn bộ ngậm lấy. Đại lưỡi thô bạo dùng lực tách ra hàm răng đối phương, chạm vào một cái lưỡi nhỏ non mềm, trong đầu như có ngàn vạn lôi đình bổ xuống, lập tức lâm vào mê muội, liều mạng quấn quýt.
Giang Thu Ảnh cơ hồ dùng hết sức lực để phản kháng, đáng tiếc cánh tay nam nhân tựa như huyền thiết một dạng, gắt gao ôm chặt lấy nàng. Hơi thở của hắn cực nóng, đầu lưỡi hắn điên cuồng quấn lấy nàng cùng nhau lăn lộn, hôn nàng đến khó có thể hô hấp. Mà một bên tay của hắn, bắt đầu không an phận xé bỏ áo ngoài của nàng.
Nếu như lúc này Giang Thu Ảnh còn không biết đối phương trúng phải xuân dược, thì cũng quá uổng phí hai kiếp làm người rồi!
Có điều, làm nàng kỳ quái, chính là cảm giác của bản thân lúc này.
Giang Thu Ảnh kiếp trước ngoại hình thanh tú, tính cách lại thiên chân rực rỡ, kẻ theo đuổi thực sự không ít, nhưng nàng chưa từng động tâm. Xuyên đến thế giới này, nhân tâm khó dò, trong lòng mang theo phòng bị, càng thêm bài xích việc cùng ngoại nhân động chạm. Thế nhưng, đối với Âu Dương Tuyệt lại rất nhanh đầu hàng, hai tay từ mãnh liệt muốn phản kháng lúc đầu, không biết từ khi nào đã gắt gao vòng qua cổ hắn, làm cho hai cơ thể dán sát vào nhau. Nghe được tiếng tim đối phương loạn đập, lại như một thứ thanh âm mê muội, đánh sâu vào trong tâm Giang Thu Ảnh, khiến nàng lần đầu cảm thấy rung động.
Tựa như, sâu bên trong cõi u minh, có cái gì đó đang dẫn dắt nàng. Thế giới xa lạ, nam nhân xa lạ, nhưng cảm giác đến từ sâu trong linh hồn này lại vô cùng quen thuộc, phảng phất như nàng cùng hắn vốn dĩ là như thế. Thậm chí, khi Âu Dương Tuyệt rất nhanh xé bỏ y phục của nàng, Giang Thu Ảnh cũng không hề muốn phản đối, tựa như, chuyện xảy ra tiếp theo, là nước chảy mây trôi, thiên kinh địa nghĩa.
Âu Dương Tuyệt đã mất đi lý trí, hạ thân bành trướng đến cực hạn, trong tích tắc đã đem y phục của đối phương xé thành từng mảnh nhỏ. Hai hạt đậu nhỏ màu hồng nhạt trên làn da trắng nõn khiến hắn đui mù, lập tức ngậm lấy một, ra sức hút vào.
Giang Thu Ảnh mau điên rồi!
Hàn phong mang theo khí lạnh quét qua ngực trần, đôi môi nam nhân nóng rực, hai loại cảm giác trái ngược này tạo nên mãnh liệt kích thích. Một bên ngực bị khoang miệng ẩm ướt điên cuồng mút vào, bên còn lại bị bàn tay nam nhân thô to không ngừng xoa nắn, hạ thể dần dần cảm thấy trống rỗng khó chịu, Giang Thu Ảnh theo bản năng đưa tay chạm vào, ý đồ tự mình an ủi.
Đoàng!
Như có một thùng nước lạnh dội vào đầu, Giang Thu Ảnh trong nháy mắt thanh tỉnh trở lại.
Bởi vì, nàng sờ được tiểu đệ đệ của mình!
Rất nhỏ, lại mềm, còn rất vô dụng, hoàn toàn không bởi vì dục vọng thiêu đốt mà trở nên cương cứng, nhưng đó đích thực là nam nhân côn thịt, thiên chân vạn xác!
Giang Thu Ảnh muốn khóc. Nàng sao lại quên, bản thân hiện tại là nam nhi đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.