Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?
Chương 62: Bắt đầu lại
TDuy Nguyễn
16/04/2023
Từ nhà hàng bước ra.
Lai Vi Nhạn vừa đi vừa chuyện trò với người phụ nữ bên cạnh vô cùng vui vẻ, gương mặt hài lòng tỏ rõ.
- "Ông nhà tôi đi làm về không thấy kiểu gì cũng sẽ lo lắng gọi tìm cho mà xem!"
- "Ây! Lại giống bố của Tùng Vinh rồi. Mấy lão già này phiền chết đi được."
- "Phải phải! Đi cả ngày không sao, hễ mình đặt chân ra khỏi nhà là lúc nào cũng sẽ có người theo sát. Mệt các ông thật ấy chứ!"
- "Viễn Sa ở lại được mấy ngày đấy?"
Gã nam nhân mang vẻ ngoài tuấn tú đang cất bước cạnh cô phía sau nhẹ nhàng dò hỏi.
- "Qua Tết 1, 2 hôm thôi."
Lập Viễn Sa nhàn nhạt.
- "Sớm vậy?"
Tùng Vinh khựng bước bất ngờ thản thốt.
Trái lại Lập Viễn Sa vẫn tiếp diễn nét từ tốn, điềm nhiên:
- "Việc em ở Đại Hoàng còn nhiều. Không thể ở lâu được."
- "Tiếc thật!"
- "Hai đứa nhỏ trông xứng đôi quá chị Tùng nhỉ!"
Từ phía xe xa mẹ Tùng Vinh ghé tai thỏ thẻ. Lai Vi Nhạn cũng lập tức gật đầu đáp lời:
- "Còn phải nói sao! Tôi thấy ngày chúng ta trở thành thông gia không còn quá lâu đâu."
- "Mẹ. Ta về thôi!"
Dứt câu Lập Viễn Sa cũng vừa ra đến. Cô vẫn lạnh băng như tượng tạc nhìn Lai Vi Nhạn khởi giọng.
- "3 ngày nữa là sinh nhật Lập Viễn Sa. Hai người nhớ đến dự đấy không được vắng mặt đâu."
Lai Vi Nhạn gật đầu lại quay sang hai mẹ con nhà họ Tùng cẩn thận dặn dò.
Bà ta vẫn giữ nét rạng rỡ nắm tay mẹ cô vỗ vỗ nhẹ tươi tắn:
- "Nhất định mà!"
- "Cô và em về cẩn thận ạ!"
Tùng Vinh đưa tay mở cửa hơi cúi người chu đáo. Ánh mắt dành cho cô lại hiện rõ vòng quyến luyến.
- "Được. Cô về đây!"
- "Chào Tùng phu nhân. Tùng thiếu."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Những tia nắng sớm xuyên mình qua tán lá theo những kẽ hở len lỏi vào gian bếp đang lan tràn khói trắng vương lại trên má của người con gái tinh tú mang tên Ngô Vũ Ninh vẽ nên một bức tranh loan mờ ảo diệu. Đẹp mê hồn!
Đến cả cô luật sư họ Đài nổi tiếng đoan trang, nghiêm nghị còn phải nao lòng trước khung cảnh chết người này.
- "Cô hai! Cô dậy rồi!"
Vừa xoay người lại Ngô Vũ Ninh đã lập tức cong môi, nhìn Đài Di Giai ôn nhu hết nấc.
- "À ừ..."
Đài Di Giai nheo mắt liền mấy cái để định thần mới có thể tiến vào thành câu vẹn ý:
- "Sao chị nấu nhiều món vậy? Dịp đặc biệt gì sao?"
- "Nay là giỗ của ba mẹ tôi. Nấu ít món mà hai người họ thích. Nào nếm thử xem đã vừa ăn chưa?"
- "Ây ~ tôi lại quên mất!"
Ngô Vũ Ninh cẩn thận thổi muỗng canh hầm trong tay đưa đến cho Đài Di Giai. Cô hưởng trọn mùi thơm nức mũi ấy mà phấn khích ra mặt.
- "Ngon lắm a!"
- "Vậy cho thêm rau củ vào nữa là xong!"
- "Tôi phụ chị dọn món."
Đài Di Giai liền xắn tay áo rạng rỡ.
Ngô Vũ Ninh chợt ngưng đọng một vài giây. Đúng! Vũ Ninh ngạc nhiên. Không thể ngờ được Đài Di Giai lại chóng quên anh ta như vậy. Không thể ngờ được Đài Di Giai lại mạnh mẽ và dứt khoát như vậy! Nói buông là buông. Trông Đài Di Giai của ngày hôm nay thể như chưa từng có một cuộc đổ vỡ nào xảy ra ngày hôm qua cả. Vui vẻ và tràn đầy năng lượng đến trở thành động lượng cho người ta đón nhận. Nhưng như vậy có khi lại tốt!
- "Được!"
...
Lại nói hai mẹ con Lập Viễn Sa.
Từ lúc rời khỏi nhà hàng đã được một đoạn đường không ngắn.
Trong xe không khí trầm lặng đến ngột ngạt.
Lập Viễn Sa từ khi đặt mông lên ghế đều hướng mắt ra bên ngoài, một từ cũng không buồn nhả ra.
- "Thái độ của con như vậy là sao?"
Lai Vi Nhạn sớm giữ được giờ lại khó chịu đến không cách nào tiếp tục kìm nén đành mở miệng đem cơn hậm hực phóng túng ra bên ngoài chất vấn.
- "Con thế nào? Không phải đã chiều theo ý mẹ rồi?"
- "Dù gì cũng là chỗ thâm tình, con có cần phải xưng hô thiếu thiếu rồi phu nhân, cư xử xa cách như vậy không?"
- "Là thân với ba mẹ chứ nào phải con. Con giữ lễ nghi một chút không phải tốt hơn sao?"
Lai Vi Nhạn còn ậm ừ chưa kịp soạn văn để đối khẩu thì Lập Viễn Sa đã nhanh chóng tiếp tục:
- "À mẹ nè! 3 người là quá đủ rồi, con không muốn những ngày nghỉ ít ỏi của mình lại lãng phí vì những người và những việc không đâu như vậy. Con im lặng không đồng nghĩa là con không biết. Sẽ không có kết quả đâu mẹ đừng phí công vô ích nữa."
- "Mẹ chỉ là muốn tốt cho con. Xem những người bạn của mẹ xem, con họ trạc tuổi con đều đã thành gia lập thất, họ đều có cháu để bồng bế cả rồi. Con đến một người nắm tay còn chưa có. Nhìn lại tủi thân không chứ!"
Hàn không được thì đành chuyển mình sang nhiệt. Lai Vi Nhạn hạ tông giọng tỏ bày.
- "Con còn trẻ mẹ lo gì đến chuyện xa như vậy. Xinh đẹp lại tài giỏi thế này muốn giờ nào mà chả có."
Lập Viễn Sa cũng tức thì nhận ra mà nương theo hòng thoát khỏi những đối tượng coi mắt tầm thường kia.
- "Được rồi. Không thích mẹ không ép nữa."
Lai Vi Nhạn cười nhẹ đặt tay lên tay Lập Viễn Sa. Nhưng...miệng nói vậy mà lòng lại tính khác: "Làm bà Tùng cũng không tệ. Xứng với con! Mẹ ưng nó rồi."
Lai Vi Nhạn vừa đi vừa chuyện trò với người phụ nữ bên cạnh vô cùng vui vẻ, gương mặt hài lòng tỏ rõ.
- "Ông nhà tôi đi làm về không thấy kiểu gì cũng sẽ lo lắng gọi tìm cho mà xem!"
- "Ây! Lại giống bố của Tùng Vinh rồi. Mấy lão già này phiền chết đi được."
- "Phải phải! Đi cả ngày không sao, hễ mình đặt chân ra khỏi nhà là lúc nào cũng sẽ có người theo sát. Mệt các ông thật ấy chứ!"
- "Viễn Sa ở lại được mấy ngày đấy?"
Gã nam nhân mang vẻ ngoài tuấn tú đang cất bước cạnh cô phía sau nhẹ nhàng dò hỏi.
- "Qua Tết 1, 2 hôm thôi."
Lập Viễn Sa nhàn nhạt.
- "Sớm vậy?"
Tùng Vinh khựng bước bất ngờ thản thốt.
Trái lại Lập Viễn Sa vẫn tiếp diễn nét từ tốn, điềm nhiên:
- "Việc em ở Đại Hoàng còn nhiều. Không thể ở lâu được."
- "Tiếc thật!"
- "Hai đứa nhỏ trông xứng đôi quá chị Tùng nhỉ!"
Từ phía xe xa mẹ Tùng Vinh ghé tai thỏ thẻ. Lai Vi Nhạn cũng lập tức gật đầu đáp lời:
- "Còn phải nói sao! Tôi thấy ngày chúng ta trở thành thông gia không còn quá lâu đâu."
- "Mẹ. Ta về thôi!"
Dứt câu Lập Viễn Sa cũng vừa ra đến. Cô vẫn lạnh băng như tượng tạc nhìn Lai Vi Nhạn khởi giọng.
- "3 ngày nữa là sinh nhật Lập Viễn Sa. Hai người nhớ đến dự đấy không được vắng mặt đâu."
Lai Vi Nhạn gật đầu lại quay sang hai mẹ con nhà họ Tùng cẩn thận dặn dò.
Bà ta vẫn giữ nét rạng rỡ nắm tay mẹ cô vỗ vỗ nhẹ tươi tắn:
- "Nhất định mà!"
- "Cô và em về cẩn thận ạ!"
Tùng Vinh đưa tay mở cửa hơi cúi người chu đáo. Ánh mắt dành cho cô lại hiện rõ vòng quyến luyến.
- "Được. Cô về đây!"
- "Chào Tùng phu nhân. Tùng thiếu."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Những tia nắng sớm xuyên mình qua tán lá theo những kẽ hở len lỏi vào gian bếp đang lan tràn khói trắng vương lại trên má của người con gái tinh tú mang tên Ngô Vũ Ninh vẽ nên một bức tranh loan mờ ảo diệu. Đẹp mê hồn!
Đến cả cô luật sư họ Đài nổi tiếng đoan trang, nghiêm nghị còn phải nao lòng trước khung cảnh chết người này.
- "Cô hai! Cô dậy rồi!"
Vừa xoay người lại Ngô Vũ Ninh đã lập tức cong môi, nhìn Đài Di Giai ôn nhu hết nấc.
- "À ừ..."
Đài Di Giai nheo mắt liền mấy cái để định thần mới có thể tiến vào thành câu vẹn ý:
- "Sao chị nấu nhiều món vậy? Dịp đặc biệt gì sao?"
- "Nay là giỗ của ba mẹ tôi. Nấu ít món mà hai người họ thích. Nào nếm thử xem đã vừa ăn chưa?"
- "Ây ~ tôi lại quên mất!"
Ngô Vũ Ninh cẩn thận thổi muỗng canh hầm trong tay đưa đến cho Đài Di Giai. Cô hưởng trọn mùi thơm nức mũi ấy mà phấn khích ra mặt.
- "Ngon lắm a!"
- "Vậy cho thêm rau củ vào nữa là xong!"
- "Tôi phụ chị dọn món."
Đài Di Giai liền xắn tay áo rạng rỡ.
Ngô Vũ Ninh chợt ngưng đọng một vài giây. Đúng! Vũ Ninh ngạc nhiên. Không thể ngờ được Đài Di Giai lại chóng quên anh ta như vậy. Không thể ngờ được Đài Di Giai lại mạnh mẽ và dứt khoát như vậy! Nói buông là buông. Trông Đài Di Giai của ngày hôm nay thể như chưa từng có một cuộc đổ vỡ nào xảy ra ngày hôm qua cả. Vui vẻ và tràn đầy năng lượng đến trở thành động lượng cho người ta đón nhận. Nhưng như vậy có khi lại tốt!
- "Được!"
...
Lại nói hai mẹ con Lập Viễn Sa.
Từ lúc rời khỏi nhà hàng đã được một đoạn đường không ngắn.
Trong xe không khí trầm lặng đến ngột ngạt.
Lập Viễn Sa từ khi đặt mông lên ghế đều hướng mắt ra bên ngoài, một từ cũng không buồn nhả ra.
- "Thái độ của con như vậy là sao?"
Lai Vi Nhạn sớm giữ được giờ lại khó chịu đến không cách nào tiếp tục kìm nén đành mở miệng đem cơn hậm hực phóng túng ra bên ngoài chất vấn.
- "Con thế nào? Không phải đã chiều theo ý mẹ rồi?"
- "Dù gì cũng là chỗ thâm tình, con có cần phải xưng hô thiếu thiếu rồi phu nhân, cư xử xa cách như vậy không?"
- "Là thân với ba mẹ chứ nào phải con. Con giữ lễ nghi một chút không phải tốt hơn sao?"
Lai Vi Nhạn còn ậm ừ chưa kịp soạn văn để đối khẩu thì Lập Viễn Sa đã nhanh chóng tiếp tục:
- "À mẹ nè! 3 người là quá đủ rồi, con không muốn những ngày nghỉ ít ỏi của mình lại lãng phí vì những người và những việc không đâu như vậy. Con im lặng không đồng nghĩa là con không biết. Sẽ không có kết quả đâu mẹ đừng phí công vô ích nữa."
- "Mẹ chỉ là muốn tốt cho con. Xem những người bạn của mẹ xem, con họ trạc tuổi con đều đã thành gia lập thất, họ đều có cháu để bồng bế cả rồi. Con đến một người nắm tay còn chưa có. Nhìn lại tủi thân không chứ!"
Hàn không được thì đành chuyển mình sang nhiệt. Lai Vi Nhạn hạ tông giọng tỏ bày.
- "Con còn trẻ mẹ lo gì đến chuyện xa như vậy. Xinh đẹp lại tài giỏi thế này muốn giờ nào mà chả có."
Lập Viễn Sa cũng tức thì nhận ra mà nương theo hòng thoát khỏi những đối tượng coi mắt tầm thường kia.
- "Được rồi. Không thích mẹ không ép nữa."
Lai Vi Nhạn cười nhẹ đặt tay lên tay Lập Viễn Sa. Nhưng...miệng nói vậy mà lòng lại tính khác: "Làm bà Tùng cũng không tệ. Xứng với con! Mẹ ưng nó rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.