Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?
Chương 33: Bỗng dưng lạnh nhạt
TDuy Nguyễn
16/04/2023
Sáng chủ nhật
Trời mát mẻ. Nắng đông vừa lên, len mình qua những tán lá ít ỏi.
Thi thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua mang theo hương thơm dịu ngọt của nhành hoa tử đằng vừa chớm nở lả lướt vấn vương đọng lại trên làn da trắng sáng như bạch ngọc thượng hạng của cô gái còn đang khép hờ hai mí mắt thưởng thức cái dư vị nồng nàn ấy, mái tóc dài đen quyện lất phất tạo nên một khung cảnh làm ngây ngất lòng người.
- "Lập Viễn Sa cậu đến lâu..."
Bên vệ đường, từ trong chiếc xế hộp mui trần trắng loáng vừa đỗ lại, Lara bước ra cất tiếng thân mật. Tuy nhiên, ngay khi Viễn Sa vừa xoay người lại thì câu từ tức khắc đã bị ngắt quãng.
Nhìn nữ nhân tuyệt sắc trước mặt dưới quần ống suông trắng tinh khôi, trên áo hai dây mỏng manh khoe khéo vòng một căng tràn đang lấp ló sau lớp Cardigan đỏ nổi bần bật phô diễn trọn vẹn chiếc eo nhỏ siêu thực cùng cơ bụng săn chắc, đôi chân dài thẳng tắp gửi gắm trong giày cao gót cùng màu mà...một lời cũng không thể thốt ra.
- "Làm sao vậy?"
Thấy Lara ngờ người bất động, Lập Viễn Sa nhanh chóng tiến đến cất giọng. Đến tận lúc này Lara mới vì thanh âm của cô mà hoàn hồn trở lại mấp máy:
- "À...ừm...cậu đợi mình lâu không?"
- "Mới thôi. Sao hai má cậu đỏ quá vậy? Không khỏe sao?"
- "Ờ...không sao, chúng ta vào trong thôi."
Lara bị cô nhắm trúng tim đen thì vội vàng lắp bắp vụn về né tránh. Lập Viễn Sa nheo mắt ngờ vực nhưng lại không muốn truy vấn thêm nên chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu.
...
Trong bầu không khí nhẹ nhàng trên nền nhạc du dương của căn nhà hàng đậm nét hoài cổ, đối diện nhau, trong khi Lập Viễn Sa chăm chỉ với từng nĩa thức ăn thì Lara lại bận rộn đắm chìm trong nhan sắc diễm lệ trước mặt. Một từ cũng không nghĩ ra, một khắc cũng chẳng thể rời.
- "Sao không dùng đi?"
Lập Viễn Sa ngừng động cất tiếng.
Lara lúc này mới thức tỉnh mà trở về thực tại tiếp lời cô:
- "Ừm...nhớ lúc trước sáng nào cậu cũng đến nhà mình ăn sáng. Hai đứa mình cũng ngồi với nhau như thế này. Cười đùa trò chuyện, đi đâu cũng có nhau. Nhớ lại khoảng thời gian đó cảm thấy quý giá biết bao nhiêu."
- "Nhanh quá phải không? Mới đó mà hoài bão đã trở thành thực tại, ước mơ đã biến thành cuộc sống. Mọi việc không còn có thể tùy hứng mà làm, trách nhiệm cũng không còn là riêng với bản thân mình nữa."
Lập Viễn Sa mỉm nhẹ môi, gương mặt hiện lên một chút hoài niệm sâu xa.
Lara quan sát cô ậm ừ một lúc mới khẽ lên tiếng:
- "Lập Viễn Sa."
- "Hửm?"
- "Nói vậy cậu đã có ~ trách nhiệm với..."
Lại một lần nữa chiếc di động của Lập Viễn Sa ngân lên vô cảm cắt ngang nghi vấn của Lara. Nhìn 2 chữ "Thỏ trắng" rời dần theo những ngón tay thon dài mà trong lòng bỗng chốc có chút khó chịu, bất an.
- "Tôi nghe."
- ["Sa à, hôm nay chỉ có một phân cảnh thôi nên trưa nay chúng ta đi chơi nha."]
- "Trưa tôi đi thử trang phục rồi."
- ["Vậy chiều được không? Chiều em cũng không có lịch."]
- "Chiều tôi đến phòng thu."
Lập Viễn Sa phóng mắt ra ngoài cửa sổ tông giọng trầm thấp lạnh lùng chưa từng có.
- ["Thế ngày mai Sa có..."]
- "Không. Mai tôi phải thảo luận với đạo diễn về bối cảnh."
Trước bao lần từ chối của Lập Viễn Sa Đài Thái Ngữ bỗng chốc lặng người. Cả hai im thin đôi mươi giây Thái Ngữ mới ỡm ờ tiếp tục:
- ["Vậy..."]
- "Không còn việc gì nữa tôi cúp máy đây."
- ["Sa..."]
- "Ai gọi vậy?"
Lập Viễn Sa vừa trở lại bàn Lara đã bắt đầu dò xét.
- "Là Đài Thái Ngữ."
Cô cũng không nói gì nhiều chỉ bỏ ra vài chữ gãy gọn rồi tiếp tục bữa còn đang dở dang.
- "Cô ấy nói gì vậy?"
- "Không quan trọng mấy. Cậu xong chưa? Chúng ta đi!"
- "Ờ...được thôi."
...
- "Được chưa Viễn Sa? Có cần mình giúp không?"
- "Cần cậu ngắm thôi."
Lara vừa dứt câu chiếc rèm chắn ngang cũng tức thì trượt vòng theo khung tròn.
Lập Viễn Sa sải từng bước bước ra trước giây phút ngẩn người ngất ngây của Lara cùng toàn bộ nhân viên ở cửa hàng. Trong bộ váy dạ hội cúp ngực đen sang trọng từng đường cong mĩ miều của hình thể hourglass vạn người mê được chưng diện ra một cách tuyệt đối. Từ bờ vai móc áo vuông vắn đáng mơ ước đến khung xương quai xanh sắc sảo, không ngoa khi nói như một kỳ quan thế giới ngự trị dưới chiếc cổ trắng ngần không tỳ vết, phần hông ôm sát phô trương rõ ràng bờ mông đẩy đà, chân váy dài xẻ cao hiểm hóc khoe trọn đôi chân thẳng nuột triệu đô làm cho bao nhiêu người thưởng lãm vì sự hoàn hảo này mà gục ngã.
- "Thế nào cô Song?"
- "Gợi cảm nhưng không phản cảm. Gai góc, khêu gợi mà tinh tế, giữ được nét riêng không lẫn. Không còn chỗ nào để chê."
Lara khoanh tay lướt quanh cô một vòng tấm tắc.
- "Là nhờ chiếc váy của cô mà tôi trở nên quyến rũ hay...vì tôi mà chiếc váy này trở nên đắt giá?"
Lập Viễn Sa nhếch môi hơi cúi người nhỏ giọng ma mị. Cũng vì đấy mà... khuôn ngực bốc lửa của Lập Viễn Sa đập thẳng vào mắt khiến cho tim Lara như muốn ngừng đập ngay tức khắc.
Hơi thở nặng nề Lara nghiêng mặt đánh mắt lãng tránh lắp bắp:
- "Nguyệt Minh, lấy bộ tiếp theo cho cô Lập thử."
Trời mát mẻ. Nắng đông vừa lên, len mình qua những tán lá ít ỏi.
Thi thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua mang theo hương thơm dịu ngọt của nhành hoa tử đằng vừa chớm nở lả lướt vấn vương đọng lại trên làn da trắng sáng như bạch ngọc thượng hạng của cô gái còn đang khép hờ hai mí mắt thưởng thức cái dư vị nồng nàn ấy, mái tóc dài đen quyện lất phất tạo nên một khung cảnh làm ngây ngất lòng người.
- "Lập Viễn Sa cậu đến lâu..."
Bên vệ đường, từ trong chiếc xế hộp mui trần trắng loáng vừa đỗ lại, Lara bước ra cất tiếng thân mật. Tuy nhiên, ngay khi Viễn Sa vừa xoay người lại thì câu từ tức khắc đã bị ngắt quãng.
Nhìn nữ nhân tuyệt sắc trước mặt dưới quần ống suông trắng tinh khôi, trên áo hai dây mỏng manh khoe khéo vòng một căng tràn đang lấp ló sau lớp Cardigan đỏ nổi bần bật phô diễn trọn vẹn chiếc eo nhỏ siêu thực cùng cơ bụng săn chắc, đôi chân dài thẳng tắp gửi gắm trong giày cao gót cùng màu mà...một lời cũng không thể thốt ra.
- "Làm sao vậy?"
Thấy Lara ngờ người bất động, Lập Viễn Sa nhanh chóng tiến đến cất giọng. Đến tận lúc này Lara mới vì thanh âm của cô mà hoàn hồn trở lại mấp máy:
- "À...ừm...cậu đợi mình lâu không?"
- "Mới thôi. Sao hai má cậu đỏ quá vậy? Không khỏe sao?"
- "Ờ...không sao, chúng ta vào trong thôi."
Lara bị cô nhắm trúng tim đen thì vội vàng lắp bắp vụn về né tránh. Lập Viễn Sa nheo mắt ngờ vực nhưng lại không muốn truy vấn thêm nên chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu.
...
Trong bầu không khí nhẹ nhàng trên nền nhạc du dương của căn nhà hàng đậm nét hoài cổ, đối diện nhau, trong khi Lập Viễn Sa chăm chỉ với từng nĩa thức ăn thì Lara lại bận rộn đắm chìm trong nhan sắc diễm lệ trước mặt. Một từ cũng không nghĩ ra, một khắc cũng chẳng thể rời.
- "Sao không dùng đi?"
Lập Viễn Sa ngừng động cất tiếng.
Lara lúc này mới thức tỉnh mà trở về thực tại tiếp lời cô:
- "Ừm...nhớ lúc trước sáng nào cậu cũng đến nhà mình ăn sáng. Hai đứa mình cũng ngồi với nhau như thế này. Cười đùa trò chuyện, đi đâu cũng có nhau. Nhớ lại khoảng thời gian đó cảm thấy quý giá biết bao nhiêu."
- "Nhanh quá phải không? Mới đó mà hoài bão đã trở thành thực tại, ước mơ đã biến thành cuộc sống. Mọi việc không còn có thể tùy hứng mà làm, trách nhiệm cũng không còn là riêng với bản thân mình nữa."
Lập Viễn Sa mỉm nhẹ môi, gương mặt hiện lên một chút hoài niệm sâu xa.
Lara quan sát cô ậm ừ một lúc mới khẽ lên tiếng:
- "Lập Viễn Sa."
- "Hửm?"
- "Nói vậy cậu đã có ~ trách nhiệm với..."
Lại một lần nữa chiếc di động của Lập Viễn Sa ngân lên vô cảm cắt ngang nghi vấn của Lara. Nhìn 2 chữ "Thỏ trắng" rời dần theo những ngón tay thon dài mà trong lòng bỗng chốc có chút khó chịu, bất an.
- "Tôi nghe."
- ["Sa à, hôm nay chỉ có một phân cảnh thôi nên trưa nay chúng ta đi chơi nha."]
- "Trưa tôi đi thử trang phục rồi."
- ["Vậy chiều được không? Chiều em cũng không có lịch."]
- "Chiều tôi đến phòng thu."
Lập Viễn Sa phóng mắt ra ngoài cửa sổ tông giọng trầm thấp lạnh lùng chưa từng có.
- ["Thế ngày mai Sa có..."]
- "Không. Mai tôi phải thảo luận với đạo diễn về bối cảnh."
Trước bao lần từ chối của Lập Viễn Sa Đài Thái Ngữ bỗng chốc lặng người. Cả hai im thin đôi mươi giây Thái Ngữ mới ỡm ờ tiếp tục:
- ["Vậy..."]
- "Không còn việc gì nữa tôi cúp máy đây."
- ["Sa..."]
- "Ai gọi vậy?"
Lập Viễn Sa vừa trở lại bàn Lara đã bắt đầu dò xét.
- "Là Đài Thái Ngữ."
Cô cũng không nói gì nhiều chỉ bỏ ra vài chữ gãy gọn rồi tiếp tục bữa còn đang dở dang.
- "Cô ấy nói gì vậy?"
- "Không quan trọng mấy. Cậu xong chưa? Chúng ta đi!"
- "Ờ...được thôi."
...
- "Được chưa Viễn Sa? Có cần mình giúp không?"
- "Cần cậu ngắm thôi."
Lara vừa dứt câu chiếc rèm chắn ngang cũng tức thì trượt vòng theo khung tròn.
Lập Viễn Sa sải từng bước bước ra trước giây phút ngẩn người ngất ngây của Lara cùng toàn bộ nhân viên ở cửa hàng. Trong bộ váy dạ hội cúp ngực đen sang trọng từng đường cong mĩ miều của hình thể hourglass vạn người mê được chưng diện ra một cách tuyệt đối. Từ bờ vai móc áo vuông vắn đáng mơ ước đến khung xương quai xanh sắc sảo, không ngoa khi nói như một kỳ quan thế giới ngự trị dưới chiếc cổ trắng ngần không tỳ vết, phần hông ôm sát phô trương rõ ràng bờ mông đẩy đà, chân váy dài xẻ cao hiểm hóc khoe trọn đôi chân thẳng nuột triệu đô làm cho bao nhiêu người thưởng lãm vì sự hoàn hảo này mà gục ngã.
- "Thế nào cô Song?"
- "Gợi cảm nhưng không phản cảm. Gai góc, khêu gợi mà tinh tế, giữ được nét riêng không lẫn. Không còn chỗ nào để chê."
Lara khoanh tay lướt quanh cô một vòng tấm tắc.
- "Là nhờ chiếc váy của cô mà tôi trở nên quyến rũ hay...vì tôi mà chiếc váy này trở nên đắt giá?"
Lập Viễn Sa nhếch môi hơi cúi người nhỏ giọng ma mị. Cũng vì đấy mà... khuôn ngực bốc lửa của Lập Viễn Sa đập thẳng vào mắt khiến cho tim Lara như muốn ngừng đập ngay tức khắc.
Hơi thở nặng nề Lara nghiêng mặt đánh mắt lãng tránh lắp bắp:
- "Nguyệt Minh, lấy bộ tiếp theo cho cô Lập thử."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.