Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?
Chương 97: Con trai chị là gay
TDuy Nguyễn
16/04/2023
Ở một nhà hàng nổi tiếng của Anh, từng bàn ăn được cách nhau bởi một tấm vách ngăn, tạo cho thực khách một không gian riêng tư khi thưởng thức lại không gây cảm giác ngột ngạt. Rất đúng ý của cô nàng CEO khó tính Lập Viễn Sa.
Giữa tiếng vĩ cầm du dương, cô ngồi dùng bữa trưa cùng với một người đàn ông tầm 37 tuổi, nhưng vẫn rất phong độ, phong thái nho nhã, cử chỉ vô cùng lịch thiệp. Ngoại hình trông trẻ hơn tuổi rất nhiều.
Kế bên cô còn có một bé gái, mái tóc màu nâu sáng tự nhiên, đôi mắt to tròn long lanh màu xanh ngọc. Đậm chất Anh Quốc. Khuôn mặt bầu bĩnh với hai chiếc má bánh bao, hễ cứ ăn là liền phúng phính, trông đáng yêu vô cùng.
Bé là Cát An. Con gái của người đàn ông kia. Anh ta là Phó tổng của Tập đoàn Bất động sản mà Lập Viễn Sa nắm giữ cổ phần lớn tại Hong Kong. Đưa con gái về thăm ông bà ngoại, biết tin Lập Viễn Sa cũng sang đây công tác, vốn dĩ rất có thiện cảm với cô nên Tăng Bảo đã nhanh chóng liên lạc, lấy cớ Tăng Cát An nhớ cô, mời cô bữa ăn này.
Từ ngoài nhìn vào những người không biết sẽ rất dễ nhầm lẫn 3 con người đang cười nói vui vẻ này là 1 gia đình hạnh phúc cũng nên.
- "An An cứ nhắc cô suốt thôi. Nói rất muốn gặp."
Tăng Bảo nhìn hai cô cháu rạng rỡ cất lời.
Sự thật không chỉ có anh mà cả Tăng Cát An cũng rất mến cô. Dù đây mới là lần thứ 2 được gặp Lập Viễn Sa nhưng cứ như đã thân thiết từ lâu rồi. Suốt bữa cứ bám lấy cô mà quên mất mình còn đi cùng một ông bố. Nếu không Tăng Bảo cũng không thể nói những lời như vậy.
Phần Lập Viễn Sa đối với cô bé này cũng rất trìu mến. Lúc trước ghét con nít như thế nào thì mấy năm gần đây lại cưng chiều ngược lại thế ấy. Tự nhiên có một đứa trẻ quấn mình như thế này Viễn Sa rất lấy làm thích thú nên vừa được mời đã không nghĩ ngợi nhiều liền sắp xếp thời gian ra gặp ngay.
Cô xoa xoa đầu Cát An giọng trầm ấm nói:
- "An An nhớ cô thật không?"
- "Dạ nhớ! An An muốn đi siêu thị chơi với cô Sa như lần trước."
Con bé còn đang cầm chiếc bánh Yorkshire pudding trên tay ngẩng đầu, khuôn mặt vui sướng lém lỉnh đáp lời cô.
Lập Viễn Sa khẽ cong môi, nhưng rất nhanh chóng khiến Tăng Bảo bất ngờ đến choáng ngợp. "Cô ấy...vừa mới cười sao!". Biết cô, làm việc với cô cũng đã 3 năm nay, đừng nói là Tăng Bảo mà cả công ty mỗi lần gặp cũng chỉ được nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của nữ nhân này. Hôm nay bản thân lại vinh dự được ngắm nhìn. Tuy chỉ thoáng qua, còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng nhưng lại khiến người ta ngây ngất. Cô con gái này của anh đúng là bảo vật trời ban mà.
- "Có dịp đến Tiền Triều cô sẽ đưa bé An đi nữa nha!"
- "Cô Sa hứa nha! Đừng thất hứa như bố Bảo."
Lập Viễn Sa nhìn sang anh lại cúi nhìn Cát An khẽ thở dài. Cùng là người có địa vị trong xã hội, đều bị công việc thao túng gần như toàn bộ thì giờ nên hơn ai hết, cô không thể trách Tăng Bảo mà chỉ thấy thương cho Tăng Cát An mà thôi.
- "Cô hứa!
Mẹ Cát An chắc hẳn rất đẹp mới sinh ra cô con gái xinh xắn thế này."
- "Mẹ con mất rồi."
Lập Viễn Sa buột miệng buông lời cảm thán. Cô chỉ là vô tình nói, con bé thì vô tư trả lời.
- "Bố con cũng nói con rất giống mẹ."
Sự hồn nhiên của Tăng Cát An như hòn đá nặng đè nén tâm tình của Lập Viễn Sa xuống một bậc cao. Cô lặng người nhìn sang Tăng Bảo, cảm thấy hơi áy náy, cổ họng như nghẹn phải thứ gì, muốn mở lời nhưng lại không thể. Tăng Bảo sớm hiểu nên liền lên tiếng trước:
- "Không sao."
- "Đã bao lâu rồi?"
Lập Viễn Sa hỏi. Rất nhẹ.
- "Được 3 năm rồi. Lúc An An mới tròn 1 tuổi."
Tăng Bảo trả lời.
- "Cô ấy bệnh sao?"
- "Ừm! Viêm gan B. Lúc phát hiện đã không còn chạy chữa kịp nữa."
- "Tội con bé!"
Cả 2 cùng đưa mắt nhìn An An. 1 bên là thương cảm. 1 bên là chan chứa tình yêu thương của người làm cha. Ẩn chứa một thứ gì đó không thể tả được bằng lời.
- "An như bản sao của vợ tôi vậy. Nên thời gian qua cũng được an ủi phần nào. Tôi rất biết ơn cô ấy, dẫu không hoàn thành lời hứa trước linh mục nhưng đã đem đến cho tôi một thiên thần nhỏ đáng yêu này. Cát An là tên mẹ con bé lựa. Cô ấy nói mong cho con mình lớn lên là người tốt đẹp, một đời bình an."
Bữa trưa đằm thắm trôi qua. Được biết, ở nhà, sau bố, ngoài bà vú chăm An An thì cô bé không thích tiếp xúc với ai khác nữa. Gặp người lạ thì càng né tránh. Nhưng với Lập Viễn Sa thì khác. Cả 2 lần gặp cô đều phấn khích ra mặt, cười tươi rói hớn hở. Hai chiếc lúm đồng tiền khuyết sâu khiến Cát An càng đáng yêu hơn nữa.
Lập Viễn Sa nắm tay Tăng Cát An chầm chậm từng bước nhỏ để đi cùng con bé ra ngoài trước. Tăng Bảo thanh toán xong sẽ liền ra sau. Hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Vừa ra khỏi cửa, đã thấy tụ tập rất đông người. Ở chỗ cô, rõ mồn một những lời mắng nhiếc gắt gao. Vốn không phải người tò mò, hứng thú với chuyện bàn dân thiên hạ, lại có trẻ con ở đây, không nên để cô bé nghe thấy thì hơn. Lập Viễn Sa nắm chặt tay Cát An bước nhanh qua.
Tuy nhiên...
- "Ba mẹ cho con ăn học đàng hoàng, nuôi dạy con như bao đứa trẻ khác mà tại sao con lại bị như vậy?"
Giọng nói của người phụ nữ cất lên rất lớn. Ngữ điệu gần như là đặt toàn bộ thống khổ và cả giận dữ vào trong đó.
Lập Viễn Sa đột ngột khựng lại. Tim cô như hẫng đi một nhịp. Cô quét mắt sang, là một cặp thanh niên độ chừng 20, chàng trai mang vẻ sợ sệt cúm rúm núp phía sau người yêu mình trước người phụ nữ trung niên. Chữ Hotel rành rành sớm đập vào mắt. Bấy nhiêu thôi, cô đã thoáng qua nội tình câu chuyện rồi.
Vốn dĩ không muốn xen vào nhưng là người từng trải. Nỗi khổ ấy kinh hoàng đến độ nào không ai rõ hơn Lập Viễn Sa.
Tăng Bảo vừa lúc ra đến, cô giao Cát An lại. Chen qua đám người bu chung quanh. Giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- "Vậy chị có từng hỏi lại mình là chị sinh như thế nào mà đứa con của chị lại trở thành như vậy không?"
Toàn bộ ánh mắt tập trung vào Lập Viễn Sa. Những người ở đây cũng đã kịp nhận ra cô. Chẳng có gì là lạ. Nhưng cô không quan tâm. Nhìn thẳng vào người mẹ chờ đợi câu trả lời.
- "Chuyện của gia đình tôi. Cô biết gì mà nói."
Đột ngột có người nói vào khiến bà mẹ càng bực dọc hơn. Lời cô nói như chất xúc tác đẩy cơn giận lên đến đỉnh điểm.
Lập Viễn Sa không kiêng dè, thẳng thừng nói ra. Cô không tin được ở một đất nước tiến bộ như thế này lại còn những con người khắt khe đến như vậy.
- "Con trai chị là Gay."
Giữa tiếng vĩ cầm du dương, cô ngồi dùng bữa trưa cùng với một người đàn ông tầm 37 tuổi, nhưng vẫn rất phong độ, phong thái nho nhã, cử chỉ vô cùng lịch thiệp. Ngoại hình trông trẻ hơn tuổi rất nhiều.
Kế bên cô còn có một bé gái, mái tóc màu nâu sáng tự nhiên, đôi mắt to tròn long lanh màu xanh ngọc. Đậm chất Anh Quốc. Khuôn mặt bầu bĩnh với hai chiếc má bánh bao, hễ cứ ăn là liền phúng phính, trông đáng yêu vô cùng.
Bé là Cát An. Con gái của người đàn ông kia. Anh ta là Phó tổng của Tập đoàn Bất động sản mà Lập Viễn Sa nắm giữ cổ phần lớn tại Hong Kong. Đưa con gái về thăm ông bà ngoại, biết tin Lập Viễn Sa cũng sang đây công tác, vốn dĩ rất có thiện cảm với cô nên Tăng Bảo đã nhanh chóng liên lạc, lấy cớ Tăng Cát An nhớ cô, mời cô bữa ăn này.
Từ ngoài nhìn vào những người không biết sẽ rất dễ nhầm lẫn 3 con người đang cười nói vui vẻ này là 1 gia đình hạnh phúc cũng nên.
- "An An cứ nhắc cô suốt thôi. Nói rất muốn gặp."
Tăng Bảo nhìn hai cô cháu rạng rỡ cất lời.
Sự thật không chỉ có anh mà cả Tăng Cát An cũng rất mến cô. Dù đây mới là lần thứ 2 được gặp Lập Viễn Sa nhưng cứ như đã thân thiết từ lâu rồi. Suốt bữa cứ bám lấy cô mà quên mất mình còn đi cùng một ông bố. Nếu không Tăng Bảo cũng không thể nói những lời như vậy.
Phần Lập Viễn Sa đối với cô bé này cũng rất trìu mến. Lúc trước ghét con nít như thế nào thì mấy năm gần đây lại cưng chiều ngược lại thế ấy. Tự nhiên có một đứa trẻ quấn mình như thế này Viễn Sa rất lấy làm thích thú nên vừa được mời đã không nghĩ ngợi nhiều liền sắp xếp thời gian ra gặp ngay.
Cô xoa xoa đầu Cát An giọng trầm ấm nói:
- "An An nhớ cô thật không?"
- "Dạ nhớ! An An muốn đi siêu thị chơi với cô Sa như lần trước."
Con bé còn đang cầm chiếc bánh Yorkshire pudding trên tay ngẩng đầu, khuôn mặt vui sướng lém lỉnh đáp lời cô.
Lập Viễn Sa khẽ cong môi, nhưng rất nhanh chóng khiến Tăng Bảo bất ngờ đến choáng ngợp. "Cô ấy...vừa mới cười sao!". Biết cô, làm việc với cô cũng đã 3 năm nay, đừng nói là Tăng Bảo mà cả công ty mỗi lần gặp cũng chỉ được nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của nữ nhân này. Hôm nay bản thân lại vinh dự được ngắm nhìn. Tuy chỉ thoáng qua, còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng nhưng lại khiến người ta ngây ngất. Cô con gái này của anh đúng là bảo vật trời ban mà.
- "Có dịp đến Tiền Triều cô sẽ đưa bé An đi nữa nha!"
- "Cô Sa hứa nha! Đừng thất hứa như bố Bảo."
Lập Viễn Sa nhìn sang anh lại cúi nhìn Cát An khẽ thở dài. Cùng là người có địa vị trong xã hội, đều bị công việc thao túng gần như toàn bộ thì giờ nên hơn ai hết, cô không thể trách Tăng Bảo mà chỉ thấy thương cho Tăng Cát An mà thôi.
- "Cô hứa!
Mẹ Cát An chắc hẳn rất đẹp mới sinh ra cô con gái xinh xắn thế này."
- "Mẹ con mất rồi."
Lập Viễn Sa buột miệng buông lời cảm thán. Cô chỉ là vô tình nói, con bé thì vô tư trả lời.
- "Bố con cũng nói con rất giống mẹ."
Sự hồn nhiên của Tăng Cát An như hòn đá nặng đè nén tâm tình của Lập Viễn Sa xuống một bậc cao. Cô lặng người nhìn sang Tăng Bảo, cảm thấy hơi áy náy, cổ họng như nghẹn phải thứ gì, muốn mở lời nhưng lại không thể. Tăng Bảo sớm hiểu nên liền lên tiếng trước:
- "Không sao."
- "Đã bao lâu rồi?"
Lập Viễn Sa hỏi. Rất nhẹ.
- "Được 3 năm rồi. Lúc An An mới tròn 1 tuổi."
Tăng Bảo trả lời.
- "Cô ấy bệnh sao?"
- "Ừm! Viêm gan B. Lúc phát hiện đã không còn chạy chữa kịp nữa."
- "Tội con bé!"
Cả 2 cùng đưa mắt nhìn An An. 1 bên là thương cảm. 1 bên là chan chứa tình yêu thương của người làm cha. Ẩn chứa một thứ gì đó không thể tả được bằng lời.
- "An như bản sao của vợ tôi vậy. Nên thời gian qua cũng được an ủi phần nào. Tôi rất biết ơn cô ấy, dẫu không hoàn thành lời hứa trước linh mục nhưng đã đem đến cho tôi một thiên thần nhỏ đáng yêu này. Cát An là tên mẹ con bé lựa. Cô ấy nói mong cho con mình lớn lên là người tốt đẹp, một đời bình an."
Bữa trưa đằm thắm trôi qua. Được biết, ở nhà, sau bố, ngoài bà vú chăm An An thì cô bé không thích tiếp xúc với ai khác nữa. Gặp người lạ thì càng né tránh. Nhưng với Lập Viễn Sa thì khác. Cả 2 lần gặp cô đều phấn khích ra mặt, cười tươi rói hớn hở. Hai chiếc lúm đồng tiền khuyết sâu khiến Cát An càng đáng yêu hơn nữa.
Lập Viễn Sa nắm tay Tăng Cát An chầm chậm từng bước nhỏ để đi cùng con bé ra ngoài trước. Tăng Bảo thanh toán xong sẽ liền ra sau. Hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Vừa ra khỏi cửa, đã thấy tụ tập rất đông người. Ở chỗ cô, rõ mồn một những lời mắng nhiếc gắt gao. Vốn không phải người tò mò, hứng thú với chuyện bàn dân thiên hạ, lại có trẻ con ở đây, không nên để cô bé nghe thấy thì hơn. Lập Viễn Sa nắm chặt tay Cát An bước nhanh qua.
Tuy nhiên...
- "Ba mẹ cho con ăn học đàng hoàng, nuôi dạy con như bao đứa trẻ khác mà tại sao con lại bị như vậy?"
Giọng nói của người phụ nữ cất lên rất lớn. Ngữ điệu gần như là đặt toàn bộ thống khổ và cả giận dữ vào trong đó.
Lập Viễn Sa đột ngột khựng lại. Tim cô như hẫng đi một nhịp. Cô quét mắt sang, là một cặp thanh niên độ chừng 20, chàng trai mang vẻ sợ sệt cúm rúm núp phía sau người yêu mình trước người phụ nữ trung niên. Chữ Hotel rành rành sớm đập vào mắt. Bấy nhiêu thôi, cô đã thoáng qua nội tình câu chuyện rồi.
Vốn dĩ không muốn xen vào nhưng là người từng trải. Nỗi khổ ấy kinh hoàng đến độ nào không ai rõ hơn Lập Viễn Sa.
Tăng Bảo vừa lúc ra đến, cô giao Cát An lại. Chen qua đám người bu chung quanh. Giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- "Vậy chị có từng hỏi lại mình là chị sinh như thế nào mà đứa con của chị lại trở thành như vậy không?"
Toàn bộ ánh mắt tập trung vào Lập Viễn Sa. Những người ở đây cũng đã kịp nhận ra cô. Chẳng có gì là lạ. Nhưng cô không quan tâm. Nhìn thẳng vào người mẹ chờ đợi câu trả lời.
- "Chuyện của gia đình tôi. Cô biết gì mà nói."
Đột ngột có người nói vào khiến bà mẹ càng bực dọc hơn. Lời cô nói như chất xúc tác đẩy cơn giận lên đến đỉnh điểm.
Lập Viễn Sa không kiêng dè, thẳng thừng nói ra. Cô không tin được ở một đất nước tiến bộ như thế này lại còn những con người khắt khe đến như vậy.
- "Con trai chị là Gay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.