Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?
Chương 25: Tôi muốn em đến chết mất! [H+]
TDuy Nguyễn
16/04/2023
- "Với em hình như mẹ Sa có gì đó không thoải mái."
Đài Thái Ngữ vòng chặt tay qua eo, rút vào lòng Lập Viễn Sa hệt như chú mèo con nhỏ giọng. Cô nhắm hờ mắt nhàn nhạt đáp lời:
- "Đừng quá bận tâm."
- "Nhưng em...ưm ~"
Đài Thái Ngữ còn chưa hết câu thì đôi môi mỏng mềm mại đã bị Lập Viễn Sa phong bế. Hai cánh môi quyến rũ mạnh bạo mà cuồng nhiệt quấn quýt lấy Đài Thái Ngữ không chừa ra một kẻ hở. Hô hấp không thông, bầu ngực căng tròn no đủ cũng theo hơi thở gấp gáp đó mà phập phồng lên xuống dụ hoặc đến vô cùng.
Lập Viễn Sa lập tức vươn đầu lưỡi nóng bỏng ướt át của mình cạy mở hai hàm răng trắng đều ngự trị phía trước, bắt đầu cuộc trêu vờn đuổi bắt trong khoan miệng ấm áp của Đài Thái Ngữ tạo nên những tiếng **** *** lách tách đầy mời gọi. Bao nhiêu mật ngọt bị Lập Viễn Sa lấy đi là bấy nhiêu lý trí trong Đài Thái Ngữ bị cô rút cạn.
- "Sa..."
Đến khi Đài Thái Ngữ không còn thở nổi Lập Viễn Sa mới nuối tiếc rời đi. Cô kéo một đường dài ướt át xuống tận chiếc cổ trắng ngần để lại những vết son hồng nhuận trên làm da mẫn cảm khiến cho Thái Ngữ không chịu được mà reo lên. Tay Viễn Sa trong cơn kích tình mơn trớn vuốt ve theo đường cong cơ thể của Đài Thái Ngữ, mái tóc vàng sáng óng xõa loạn trên khung xương quai xanh tinh xảo cành khiến cho Lập Viễn Sa chết mê chết mệt.
Đài Thái Ngữ bị sự điêu luyện dụ tình của Lập Viễn Sa cuốn vào vòng luyến ái đến mụ mị đầu óc. Nhưng vẫn chưa thể toàn tâm, Đài Thái Ngữ cố gắng trấn tĩnh trước sự tấn công của cô, đánh mắt về phía cửa hơi thở dồn dập khó nhọc nặn ra từng chữ:
- "Sa ở đây...chúng ta không thể..."
Lập Viễn Sa ngừng động, chậm rãi ngẩng đầu, tròng mắt màu nâu sẫm dưới hàng lông mi cong dài của cô nàng Thái Ngữ như ẩn chất cả dải ngân hà vạn sắc, tất cả những tinh túy của trần đời như quy tụ cả vào trong đó, rực rỡ và đẹp đẽ đến lạ thường lập tức đẩy ham muốn của Lập Viễn Sa lên đến đỉnh điểm.
- "Vậy em có thể đừng đẹp đến như thế này không?"
Giọng điệu trầm đặc, câu dẫn rỉ rít vào tai kèm theo làn hơi nóng hổi phả ra làm cho Đài Thái Ngữ bất giác run lên. Hai má ửng đỏ ngượng ngùng tức thời nghiêng đầu né tránh.
Lập Viễn Sa khẽ cười, thanh âm phát ra êm ái tựa hồ như tiếng chuông bạc, ánh mắt dán vào Đài Thái Ngữ hiện rõ ràng sự tham lam và dục vọng chiếm hữu đến mãnh liệt. Cô kìm nén bật dậy, bỏ chân đến cửa một tay ấn chốt cho thỏa lòng. Đài Thái Ngữ dõi theo tấm lưng mảnh khảnh của nữ nhân trước mặt mà khó giấu được tia khát khao đã hồi lâu rạo rực.
- "Không ở đây thì được ở đâu?"
Lập Viễn Sa xoay người nhìn thân thể bỏng mắt như đang chào mời trên giường lớn mà lượng khí không trong phổi bỗng chốc nặng nề, cô nhướng mày, nhếch môi tà đạo. Trong câu hỏi không cần lời hồi đáp ấy vừa mang hàm ý đe dọa lại có hơi hướng của một lời dự đoán cho số phận của Đài Thái Ngữ trong tay Lập Viễn Sa tối đêm nay.
Cô từng bước tiến lại gần, gương mặt sắc sảo đến vô thực dần hiện ra sau khi chiếc áo phông trắng thoát li khỏi thân. Đôi gò bồng căng đảo lấp ló sau chiếc áo bra chỉ đủ che chắn nhỉnh hơn một nửa ẩn hiện sau những lọn tóc uốn lượn đen nhánh khiến Đài Thái Ngữ phải nuốt một ngụm nước bọt thèm thuồng.
Lập Viễn Sa khẽ cười nhoài người áp sát thân thể nóng ran của mình lên Đài Thái Ngữ, môi chạm môi lưỡi vờn lưỡi hơi thở kiều mị đan kết, xúc cảm khoái lạc giao quấn, sánh quyện giữa hương thơm lạnh lẽo không lẫn của Lập Viễn Sa và sắc hương ngọt ngào thanh thoát gây thương nhớ của Đài Thái Ngữ đan xen với tiếng mút mát cuồng nhiệt và nhịp thở gấp gáp khiến cho không khí bao trùm thoáng chốc tăng cao, nóng bức đến vô hạn định.
- "Đau Sa ~ "
Bàn tay hư hỏng của Lập Viễn Sa ngang nhiên luồn vào áo bóp mạnh lên bên ngực tròn đầy làm cho Đài Thái Ngữ vô thức tăng tông. Đôi mày đen tuyền theo đó mà nhíu lại.
Lập Viễn Sa nhìn Thái Ngữ cười nhạt sắc thái cưng chiều hết nấc:
- "Ngữ à, tôi muốn em đến chết mất!"
Đài Thái Ngữ vòng chặt tay qua eo, rút vào lòng Lập Viễn Sa hệt như chú mèo con nhỏ giọng. Cô nhắm hờ mắt nhàn nhạt đáp lời:
- "Đừng quá bận tâm."
- "Nhưng em...ưm ~"
Đài Thái Ngữ còn chưa hết câu thì đôi môi mỏng mềm mại đã bị Lập Viễn Sa phong bế. Hai cánh môi quyến rũ mạnh bạo mà cuồng nhiệt quấn quýt lấy Đài Thái Ngữ không chừa ra một kẻ hở. Hô hấp không thông, bầu ngực căng tròn no đủ cũng theo hơi thở gấp gáp đó mà phập phồng lên xuống dụ hoặc đến vô cùng.
Lập Viễn Sa lập tức vươn đầu lưỡi nóng bỏng ướt át của mình cạy mở hai hàm răng trắng đều ngự trị phía trước, bắt đầu cuộc trêu vờn đuổi bắt trong khoan miệng ấm áp của Đài Thái Ngữ tạo nên những tiếng **** *** lách tách đầy mời gọi. Bao nhiêu mật ngọt bị Lập Viễn Sa lấy đi là bấy nhiêu lý trí trong Đài Thái Ngữ bị cô rút cạn.
- "Sa..."
Đến khi Đài Thái Ngữ không còn thở nổi Lập Viễn Sa mới nuối tiếc rời đi. Cô kéo một đường dài ướt át xuống tận chiếc cổ trắng ngần để lại những vết son hồng nhuận trên làm da mẫn cảm khiến cho Thái Ngữ không chịu được mà reo lên. Tay Viễn Sa trong cơn kích tình mơn trớn vuốt ve theo đường cong cơ thể của Đài Thái Ngữ, mái tóc vàng sáng óng xõa loạn trên khung xương quai xanh tinh xảo cành khiến cho Lập Viễn Sa chết mê chết mệt.
Đài Thái Ngữ bị sự điêu luyện dụ tình của Lập Viễn Sa cuốn vào vòng luyến ái đến mụ mị đầu óc. Nhưng vẫn chưa thể toàn tâm, Đài Thái Ngữ cố gắng trấn tĩnh trước sự tấn công của cô, đánh mắt về phía cửa hơi thở dồn dập khó nhọc nặn ra từng chữ:
- "Sa ở đây...chúng ta không thể..."
Lập Viễn Sa ngừng động, chậm rãi ngẩng đầu, tròng mắt màu nâu sẫm dưới hàng lông mi cong dài của cô nàng Thái Ngữ như ẩn chất cả dải ngân hà vạn sắc, tất cả những tinh túy của trần đời như quy tụ cả vào trong đó, rực rỡ và đẹp đẽ đến lạ thường lập tức đẩy ham muốn của Lập Viễn Sa lên đến đỉnh điểm.
- "Vậy em có thể đừng đẹp đến như thế này không?"
Giọng điệu trầm đặc, câu dẫn rỉ rít vào tai kèm theo làn hơi nóng hổi phả ra làm cho Đài Thái Ngữ bất giác run lên. Hai má ửng đỏ ngượng ngùng tức thời nghiêng đầu né tránh.
Lập Viễn Sa khẽ cười, thanh âm phát ra êm ái tựa hồ như tiếng chuông bạc, ánh mắt dán vào Đài Thái Ngữ hiện rõ ràng sự tham lam và dục vọng chiếm hữu đến mãnh liệt. Cô kìm nén bật dậy, bỏ chân đến cửa một tay ấn chốt cho thỏa lòng. Đài Thái Ngữ dõi theo tấm lưng mảnh khảnh của nữ nhân trước mặt mà khó giấu được tia khát khao đã hồi lâu rạo rực.
- "Không ở đây thì được ở đâu?"
Lập Viễn Sa xoay người nhìn thân thể bỏng mắt như đang chào mời trên giường lớn mà lượng khí không trong phổi bỗng chốc nặng nề, cô nhướng mày, nhếch môi tà đạo. Trong câu hỏi không cần lời hồi đáp ấy vừa mang hàm ý đe dọa lại có hơi hướng của một lời dự đoán cho số phận của Đài Thái Ngữ trong tay Lập Viễn Sa tối đêm nay.
Cô từng bước tiến lại gần, gương mặt sắc sảo đến vô thực dần hiện ra sau khi chiếc áo phông trắng thoát li khỏi thân. Đôi gò bồng căng đảo lấp ló sau chiếc áo bra chỉ đủ che chắn nhỉnh hơn một nửa ẩn hiện sau những lọn tóc uốn lượn đen nhánh khiến Đài Thái Ngữ phải nuốt một ngụm nước bọt thèm thuồng.
Lập Viễn Sa khẽ cười nhoài người áp sát thân thể nóng ran của mình lên Đài Thái Ngữ, môi chạm môi lưỡi vờn lưỡi hơi thở kiều mị đan kết, xúc cảm khoái lạc giao quấn, sánh quyện giữa hương thơm lạnh lẽo không lẫn của Lập Viễn Sa và sắc hương ngọt ngào thanh thoát gây thương nhớ của Đài Thái Ngữ đan xen với tiếng mút mát cuồng nhiệt và nhịp thở gấp gáp khiến cho không khí bao trùm thoáng chốc tăng cao, nóng bức đến vô hạn định.
- "Đau Sa ~ "
Bàn tay hư hỏng của Lập Viễn Sa ngang nhiên luồn vào áo bóp mạnh lên bên ngực tròn đầy làm cho Đài Thái Ngữ vô thức tăng tông. Đôi mày đen tuyền theo đó mà nhíu lại.
Lập Viễn Sa nhìn Thái Ngữ cười nhạt sắc thái cưng chiều hết nấc:
- "Ngữ à, tôi muốn em đến chết mất!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.