Chương 44: Chương 42 (3)
Nhất Thế Hoa Thường
13/12/2016
Kì Nhạc bảo Cố Bách ngừng lại, mở cửa
xuống xe, sau đó nhìn anh rời đi. Cậu gọi điện thoại cho Vạn Lỗi hỏi địa điểm, tiếp theo đến đó ôn bài, đến giờ thì quay lại lớp học. Có lẽ do
đã được Cố Bách nhắc nhở, lần này cậu mất sạch hứng thú với đám nữ sinh
nhiệt tình kia, bình tĩnh vượt qua buổi chiều. Buổi tối cậu lại đến quán bar, tuần này cậu muốn đi làm, theo thời khoá biểu, có hai ngày cậu có
lớp buổi tối, nhưng cậu cảm thấy thỉnh thoảng cúp hai buổi chắc không
thành vấn đề.
Học kì này, thời khoá biểu của Cố Bách gần như chật kín, buổi tối cũng có lớp, vì vậy không thể đưa cậu đi. Kì Nhạc ăn uống đơn giản, tới quán bar vừa đúng sáu giờ rưỡi, cậu cử động ngón tay, đi lên đánh đàn. Vạn Lỗi vừa vào cửa, quán bar đã đổi hai bài hát, thấy trên sân khấu không có ca sĩ, Vạn Lỗi không khỏi kinh ngạc, hắn đi đến ngồi xuống bên quầy rượu. Vạn Lỗi không thích nơi này, lâu lâu mới đến nghe hát, nhìn Trịnh Tiểu Viễn ở đằng xa một lát rồi nhanh chóng đi về, vì vậy hắn không có quen biết ai, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu với người pha chế rượu.
Thấy Vạn Lỗi đi vào, người pha chế rượu cười chào hỏi, Vạn Lỗi cũng cười với người nọ, gọi một ly rượu rồi nhìn xung quanh. Người pha chế rượu làm việc ở đây đã lâu, có thể nhìn ra Vạn Lỗi có ý với Trịnh Tiểu Viễn, vì vậy chỉ vào góc sân khấu: “Ở đằng kia, người đang đánh đàn ấy.”
Vạn Lỗi nhìn sang, lập tức ngơ ngẩn, cậu ấy học piano lúc nào?
Người pha chế rượu lau cái ly: “Nhà cậu ở ngoài tỉnh phải không, tôi thấy nghỉ hè cậu không có tới đây, tôi còn định nói cho cậu biết là cậu ấy đã bị mất trí nhớ, muốn cậu nắm bắt cơ hội.”
“Tôi biết rồi.”
“Nhưng hơi trễ,” Người pha chế rượu tiếc nuối nói, “Cậu ấy đã bắt đầu hẹn hò với Cố Bách.”
“Tôi cũng biết. . . . . .” Vạn Lỗi chợt ngừng lại, “Cố Bách?”
“Phải, chính là cậu ta.”
Trước kia Vạn Lỗi từng nghe người pha chế rượu kể về Cố Bách, chỉ là chưa từng gặp mặt, không ngờ nam sinh kia chính là Cố Bách, hắn nhíu mày: “Không phải anh nói Cố Bách đã có người trong lòng rồi sao?”
“Ừ, mọi người cũng cảm thấy khó hiểu, chẳng ai biết tại sao bọn họ lại ở cùng nhau.”
“Vậy anh có biết nghỉ hè đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao cậu ấy lại bị thương?”
“Biết chứ, náo nhiệt lắm,” Người pha chế rượu cười cười kể lại mọi chuyện, bao gồm những lần xem cảnh nóng live, một lần mất tích đi tự sát, một lần cắt cổ tay, cuối cùng mới cảm khái, “Nghe nói chảy rất nhiều máu, thảm thiết vô cùng. . . . . . Sau đó Ninh Tiêu và Cố Bách bắt đầu giành người, mọi người còn cược xem Tiểu Viễn sẽ chọn ai, có người còn nói cậu ấy sẽ không khôi phục trí nhớ, nói chung là loạn lắm, tôi chưa có hỏi. Hôm nay nhóm Tiểu Thư đi học nên không có tới đây, nếu không cậu có thể hỏi bọn họ, bọn họ hiểu rất rõ quá trình, nhưng bọn họ cũng không biết tại sao hai người kia lại quen nhau, cái này tôi hỏi rồi.”
Nghe những gì người nọ đã trải qua, Vạn Lỗi nhất thời nhíu mày, vừa định mở miệng thì lại thấy Ninh Tiêu đi tới, ánh mắt của hắn trầm xuống, hận không thể cho tên khốn này một đấm. Ninh Tiêu ngồi xuống bên cạnh: “Vẫn nhịn không được mà tới đây? Nghĩ kĩ chưa?”
Vạn Lỗi không trả lời, hỏi ngược lại: “Cậu ấy học piano rồi ư?”
“Chắc vậy, đàn cũng không tệ.” Ninh Tiêu gọi ly rượu, nhìn sang bên kia.
Vạn Lỗi không mở miệng, nhíu mày thêm lần nữa, mặc dù Tiểu Viễn thích Ninh Tiêu, nhưng hắn dám chắc Ninh Tiêu không hiểu Tiểu Viễn nhiều như mình, hắn biết cậu thích âm nhạc, vì vậy hai người thường nói về đề tài này, nhưng hắn nhớ cậu từng nói không biết chơi piano, sao bây giờ đột nhiên lại biết? Hơn nữa trải qua một ngày quan sát, hắn không tìm thấy một chút bóng dáng của cậu ngày xưa, chuyện này thật sự rất kì lạ.
Kì Nhạc hoàn toàn không biết mình đang bị theo dõi, cậu chăm chỉ làm việc, rất nhanh đã đến tám giờ. Cậu vui vẻ đứng dậy, nhìn xuống khán đài theo thường lệ, sau đó ngẩn ra, tiến lên: “Sao anh lại ở đây?” Cậu giật mình, chẳng lẽ anh chàng này cũng là gay?
Vạn Lỗi giải thích: “Tôi muốn mua ít đồ, tình cờ đi ngang qua, biết cậu làm ở đây nên tiện đường vào xem một chút, tôi nhớ lúc trước cậu làm ca sĩ, sao bây giờ không hát nữa?”
Kì Nhạc bất đắc dĩ: “Sau khi mất trí nhớ ngũ âm không được đầy đủ, hát ra sợ hù anh thôi.”
“Vậy cậu nên hát nhiều một chút, có lẽ sẽ giúp cậu khôi phục trí nhớ,” Vạn Lỗi đề nghị, “Nếu không hát thử một bài xem sao?”
Ninh Tiêu nghe được rất rõ ràng, hắn khẽ nhíu mày, thật lòng mà nói hắn không hy vọng cậu quay về như cũ, nhưng lại hy vọng cậu có thể nhớ lại một chút, tốt nhất là vừa duy trì tính cách hiện giờ, vừa nhớ lại tình cảm dành cho mình. Ninh Tiêu ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng: “Cậu ta nói đúng đấy, cậu hát thử xem thế nào?”
Kì Nhạc liếc hắn một cái: “Hát thì hát, heo, lỗ mũi của mi có hai cái lỗ. . . . . .”
Ninh Tiêu: “. . . . . .”
Vạn Lỗi sặc một cái, người pha chế rượu cầm ly rượu chui vào trong góc: “Không có câu nào đúng nhịp, quá thần kì.”
Kì Nhạc mặc kệ, vừa nhìn Ninh Tiêu vừa tiếp tục hát: “Heo, lỗ tai của mi lớn như thế, lắc qua lắc lại cũng không nghe thấy ta đang chửi mi ngu. . . . . .”
Ninh Tiêu: “. . . . . .”
Kì Nhạc thích thú nhún nhảy: “Heo. . . . . .”
“Đủ rồi, đừng hát nữa,” Vạn Lỗi vỗ vai cậu, an ủi, “Cậu nên nghe thêm nhạc, có lẽ nghe nhiều sẽ biết.”
Kì Nhạc liếc nhìn Ninh Tiêu, trong mắt Ninh Tiêu là một luồng ánh sáng lạnh, hắn uống một hớp rượu: “Cứ làm theo lời cậu ta đi. . . . . .”
Kì Nhạc hừ một tiếng, định bảo bọn họ đừng cố chấp quá, khả năng mình nhớ lại không cao đâu, nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy chồng anh hai nhà mình đã tới, cậu vừa định chào hỏi thì Chung Duệ Uyên đã kéo cậu sang một bên: “Sao em không nói cho anh biết bạn em là trai thẳng?”
Kì Nhạc im lặng tiêu hóa thông tin: “. . . . . . Hả?”
“Bạn em là trai thẳng,” Chung Duệ Uyên kéo cậu ngồi xuống sô pha, “Em không biết à?”
Em cũng mới biết hôm đó, nhưng dựa theo độ cứng đầu của bác sĩ nhiệt huyết, chỉ sợ cho dù có vạch trần sự thật ngay tại hiện trường, tên bác sĩ cũng sẽ không thừa nhận. . . . . . Kì Nhạc giật giật khóe miệng: “Không biết, thế nào?”
“Hôm đó bọn họ mướn phòng, A Kiệt, à, là thằng bạn của anh đó, hắn muốn ngủ với bạn em, bạn em thấy hết cách nên mới khai rằng mình là trai thẳng,” Chung Duệ Uyên tường thuật ngắn gọn, “Cái thằng A Kiệt hả, thích nhất là trò lạt mềm buộc chặt này, đại loại như dục cự còn nghênh ấy, đã vậy bạn em còn mang theo côn điện, đúng lúc A Kiệt cũng thích chơi kiểu này.”
*dục cự còn nghênh: muốn lắm mà còn làm bộ.
“. . . . . .” Kì Nhạc nói, “Ngay cả côn điện cũng đã lấy ra, tại sao anh ta lại nghĩ rằng bạn em dục cự còn nghênh?”
Chung Duệ Uyên gọi vài ly rượu: “A Kiệt tưởng bạn em đã hỏi anh về sở thích của hắn, cho nên lên giường mới cố tình chống cự một tí.”
Kì Nhạc hắc tuyến, mẹ nó, cái này mà là một tí à?!
“A Kiệt thích bạn giường thỉnh thoảng phản kháng, có thể gia tăng tình thú, mà bạn em cứ luôn miệng nói mình là trai thẳng, không chịu thay đổi lời nói, cũng không chịu cho thượng, thế là A Kiệt vui vẻ chiều theo,” Chung Duệ Uyên uống một hớp rượu, “Hôm đó đúng lúc A Kiệt có cầm theo chai dầu bôi trơn trong tiệm, à, giống cái chai anh đưa cho Cố Bách ấy, trong đó có tẩm thuốc kích dục, hàng tốt miễn chê.”
“. . . . . .” Kì Nhạc thầm nghĩ về nhà phải ném quách nó đi! Cậu giật giật khóe miệng, tiếp tục ngồi uống rượu với chồng anh hai, tò mò hỏi, “Sau đó thế nào?”
“Sau đó A Kiệt xức cho bạn em,” Chung Duệ Uyên nói, “Rồi ngồi trên giường nhìn, vừa nhìn vừa hưng phấn hỏi bây giờ còn là trai thẳng nữa không, em phải biết tác dụng của loại thuốc kia rất mạnh. . . . . .”
Kì Nhạc: “. . . . . .”
“Đến khi A Kiệt hỏi tới lần thứ sáu, bạn em rốt cuộc chịu hết nổi. . . . . .”
“Khoan đã,” Kì Nhạc cắt ngang, “Sao anh biết rõ vậy?”
“A Kiệt kể cho anh nghe,” Chung Duệ Uyên cười ha ha, “Kể toàn bộ quá trình, kể cực kì chi tiết, còn nói tổng cộng làm ba lần.”
“. . . . . .” Kì Nhạc lặng lẽ mặc niệm cho bác sĩ, hỏi tiếp, “Bạn em đâu?”
“A Kiệt đưa về nhà rồi, hắn rất hài lòng, muốn phát triển lâu dài, nhưng sau khi ở chung hai ngày, A Kiệt phát hiện bạn em thật sự là trai thẳng,” Chung Duệ Uyên nhìn cậu, “Nghe nói bạn em cảm thấy A Kiệt không bình thường, muốn quan sát một chút.”
Kì Nhạc gật đầu: “Vậy bây giờ hai người kia định làm thế nào? Bạn em có khỏe không? Anh ta có bị sốc không?”
“Trước mắt A Kiệt muốn bẻ cong bạn em, còn bạn em hả. . . . . . Bị sốc là chắc chắn rồi, nhưng bạn em nói không thể bị lỗ như vậy được, đòi ở bên cạnh A Kiệt để quan sát, nhưng hai người phải giữ khoảng cách nhất định, duy trì quan hệ tốt đẹp giữa bác sĩ và bệnh nhân,” Chung Duệ Uyên cảm thán, “Không ngờ vì bạn em mà A Kiệt lại chính miệng thừa nhận mình có bệnh, không phải là người bình thường, để bạn em tìm nguồn gốc căn bệnh.”
Bạn anh vốn dĩ đã không bình thường rồi. . . . . . Kì Nhạc bất lực, tiếp tục uống rượu với Chung Duệ Uyên. Chờ đến khi Cố Bách học xong tới đón cậu, hai người đã uống được kha khá, Kì Nhạc nhích nhích sang bên cạnh, chừa chỗ cho người nào đó ngồi xuống: “Cậu học xong rồi hả?”
Cố Bách ừ một tiếng, ôm lấy cậu, tiếp theo ngửi được mùi rượu trên người cậu, trong đầu chợt xẹt qua một ý nghĩ, anh cười hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”
“Nói mấy chuyện tào lao của tên bác sĩ ngu ngốc, nếu hắn đã muốn chết thì có cản cũng không được.”
“Vậy thì tùy hắn đi, vừa rồi anh nhìn thấy bạn em, bây giờ đang nói chuyện phiếm với Ninh Tiêu, cậu ta tới tìm em à?”
“Không phải, cậu ta đi mua đồ, tình cờ đi ngang qua.”
Cố Bách xoa đầu cậu, thầm nghĩ chỉ số EQ thật là thấp, anh nhìn số rượu trên bàn, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới, kêu thêm mấy ly, tiếp theo đưa cho Tiểu Nhạc một ly.
Chung Duệ Uyên ngồi ở phía đối diện, cười cười nhìn cái ly trong tay Kì Nhạc, hơi giật mình một chút, nếu hắn nhớ không lầm, tác dụng chậm của loại rượu cocktail này. . . Khá là lớn.
Học kì này, thời khoá biểu của Cố Bách gần như chật kín, buổi tối cũng có lớp, vì vậy không thể đưa cậu đi. Kì Nhạc ăn uống đơn giản, tới quán bar vừa đúng sáu giờ rưỡi, cậu cử động ngón tay, đi lên đánh đàn. Vạn Lỗi vừa vào cửa, quán bar đã đổi hai bài hát, thấy trên sân khấu không có ca sĩ, Vạn Lỗi không khỏi kinh ngạc, hắn đi đến ngồi xuống bên quầy rượu. Vạn Lỗi không thích nơi này, lâu lâu mới đến nghe hát, nhìn Trịnh Tiểu Viễn ở đằng xa một lát rồi nhanh chóng đi về, vì vậy hắn không có quen biết ai, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu với người pha chế rượu.
Thấy Vạn Lỗi đi vào, người pha chế rượu cười chào hỏi, Vạn Lỗi cũng cười với người nọ, gọi một ly rượu rồi nhìn xung quanh. Người pha chế rượu làm việc ở đây đã lâu, có thể nhìn ra Vạn Lỗi có ý với Trịnh Tiểu Viễn, vì vậy chỉ vào góc sân khấu: “Ở đằng kia, người đang đánh đàn ấy.”
Vạn Lỗi nhìn sang, lập tức ngơ ngẩn, cậu ấy học piano lúc nào?
Người pha chế rượu lau cái ly: “Nhà cậu ở ngoài tỉnh phải không, tôi thấy nghỉ hè cậu không có tới đây, tôi còn định nói cho cậu biết là cậu ấy đã bị mất trí nhớ, muốn cậu nắm bắt cơ hội.”
“Tôi biết rồi.”
“Nhưng hơi trễ,” Người pha chế rượu tiếc nuối nói, “Cậu ấy đã bắt đầu hẹn hò với Cố Bách.”
“Tôi cũng biết. . . . . .” Vạn Lỗi chợt ngừng lại, “Cố Bách?”
“Phải, chính là cậu ta.”
Trước kia Vạn Lỗi từng nghe người pha chế rượu kể về Cố Bách, chỉ là chưa từng gặp mặt, không ngờ nam sinh kia chính là Cố Bách, hắn nhíu mày: “Không phải anh nói Cố Bách đã có người trong lòng rồi sao?”
“Ừ, mọi người cũng cảm thấy khó hiểu, chẳng ai biết tại sao bọn họ lại ở cùng nhau.”
“Vậy anh có biết nghỉ hè đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao cậu ấy lại bị thương?”
“Biết chứ, náo nhiệt lắm,” Người pha chế rượu cười cười kể lại mọi chuyện, bao gồm những lần xem cảnh nóng live, một lần mất tích đi tự sát, một lần cắt cổ tay, cuối cùng mới cảm khái, “Nghe nói chảy rất nhiều máu, thảm thiết vô cùng. . . . . . Sau đó Ninh Tiêu và Cố Bách bắt đầu giành người, mọi người còn cược xem Tiểu Viễn sẽ chọn ai, có người còn nói cậu ấy sẽ không khôi phục trí nhớ, nói chung là loạn lắm, tôi chưa có hỏi. Hôm nay nhóm Tiểu Thư đi học nên không có tới đây, nếu không cậu có thể hỏi bọn họ, bọn họ hiểu rất rõ quá trình, nhưng bọn họ cũng không biết tại sao hai người kia lại quen nhau, cái này tôi hỏi rồi.”
Nghe những gì người nọ đã trải qua, Vạn Lỗi nhất thời nhíu mày, vừa định mở miệng thì lại thấy Ninh Tiêu đi tới, ánh mắt của hắn trầm xuống, hận không thể cho tên khốn này một đấm. Ninh Tiêu ngồi xuống bên cạnh: “Vẫn nhịn không được mà tới đây? Nghĩ kĩ chưa?”
Vạn Lỗi không trả lời, hỏi ngược lại: “Cậu ấy học piano rồi ư?”
“Chắc vậy, đàn cũng không tệ.” Ninh Tiêu gọi ly rượu, nhìn sang bên kia.
Vạn Lỗi không mở miệng, nhíu mày thêm lần nữa, mặc dù Tiểu Viễn thích Ninh Tiêu, nhưng hắn dám chắc Ninh Tiêu không hiểu Tiểu Viễn nhiều như mình, hắn biết cậu thích âm nhạc, vì vậy hai người thường nói về đề tài này, nhưng hắn nhớ cậu từng nói không biết chơi piano, sao bây giờ đột nhiên lại biết? Hơn nữa trải qua một ngày quan sát, hắn không tìm thấy một chút bóng dáng của cậu ngày xưa, chuyện này thật sự rất kì lạ.
Kì Nhạc hoàn toàn không biết mình đang bị theo dõi, cậu chăm chỉ làm việc, rất nhanh đã đến tám giờ. Cậu vui vẻ đứng dậy, nhìn xuống khán đài theo thường lệ, sau đó ngẩn ra, tiến lên: “Sao anh lại ở đây?” Cậu giật mình, chẳng lẽ anh chàng này cũng là gay?
Vạn Lỗi giải thích: “Tôi muốn mua ít đồ, tình cờ đi ngang qua, biết cậu làm ở đây nên tiện đường vào xem một chút, tôi nhớ lúc trước cậu làm ca sĩ, sao bây giờ không hát nữa?”
Kì Nhạc bất đắc dĩ: “Sau khi mất trí nhớ ngũ âm không được đầy đủ, hát ra sợ hù anh thôi.”
“Vậy cậu nên hát nhiều một chút, có lẽ sẽ giúp cậu khôi phục trí nhớ,” Vạn Lỗi đề nghị, “Nếu không hát thử một bài xem sao?”
Ninh Tiêu nghe được rất rõ ràng, hắn khẽ nhíu mày, thật lòng mà nói hắn không hy vọng cậu quay về như cũ, nhưng lại hy vọng cậu có thể nhớ lại một chút, tốt nhất là vừa duy trì tính cách hiện giờ, vừa nhớ lại tình cảm dành cho mình. Ninh Tiêu ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng: “Cậu ta nói đúng đấy, cậu hát thử xem thế nào?”
Kì Nhạc liếc hắn một cái: “Hát thì hát, heo, lỗ mũi của mi có hai cái lỗ. . . . . .”
Ninh Tiêu: “. . . . . .”
Vạn Lỗi sặc một cái, người pha chế rượu cầm ly rượu chui vào trong góc: “Không có câu nào đúng nhịp, quá thần kì.”
Kì Nhạc mặc kệ, vừa nhìn Ninh Tiêu vừa tiếp tục hát: “Heo, lỗ tai của mi lớn như thế, lắc qua lắc lại cũng không nghe thấy ta đang chửi mi ngu. . . . . .”
Ninh Tiêu: “. . . . . .”
Kì Nhạc thích thú nhún nhảy: “Heo. . . . . .”
“Đủ rồi, đừng hát nữa,” Vạn Lỗi vỗ vai cậu, an ủi, “Cậu nên nghe thêm nhạc, có lẽ nghe nhiều sẽ biết.”
Kì Nhạc liếc nhìn Ninh Tiêu, trong mắt Ninh Tiêu là một luồng ánh sáng lạnh, hắn uống một hớp rượu: “Cứ làm theo lời cậu ta đi. . . . . .”
Kì Nhạc hừ một tiếng, định bảo bọn họ đừng cố chấp quá, khả năng mình nhớ lại không cao đâu, nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy chồng anh hai nhà mình đã tới, cậu vừa định chào hỏi thì Chung Duệ Uyên đã kéo cậu sang một bên: “Sao em không nói cho anh biết bạn em là trai thẳng?”
Kì Nhạc im lặng tiêu hóa thông tin: “. . . . . . Hả?”
“Bạn em là trai thẳng,” Chung Duệ Uyên kéo cậu ngồi xuống sô pha, “Em không biết à?”
Em cũng mới biết hôm đó, nhưng dựa theo độ cứng đầu của bác sĩ nhiệt huyết, chỉ sợ cho dù có vạch trần sự thật ngay tại hiện trường, tên bác sĩ cũng sẽ không thừa nhận. . . . . . Kì Nhạc giật giật khóe miệng: “Không biết, thế nào?”
“Hôm đó bọn họ mướn phòng, A Kiệt, à, là thằng bạn của anh đó, hắn muốn ngủ với bạn em, bạn em thấy hết cách nên mới khai rằng mình là trai thẳng,” Chung Duệ Uyên tường thuật ngắn gọn, “Cái thằng A Kiệt hả, thích nhất là trò lạt mềm buộc chặt này, đại loại như dục cự còn nghênh ấy, đã vậy bạn em còn mang theo côn điện, đúng lúc A Kiệt cũng thích chơi kiểu này.”
*dục cự còn nghênh: muốn lắm mà còn làm bộ.
“. . . . . .” Kì Nhạc nói, “Ngay cả côn điện cũng đã lấy ra, tại sao anh ta lại nghĩ rằng bạn em dục cự còn nghênh?”
Chung Duệ Uyên gọi vài ly rượu: “A Kiệt tưởng bạn em đã hỏi anh về sở thích của hắn, cho nên lên giường mới cố tình chống cự một tí.”
Kì Nhạc hắc tuyến, mẹ nó, cái này mà là một tí à?!
“A Kiệt thích bạn giường thỉnh thoảng phản kháng, có thể gia tăng tình thú, mà bạn em cứ luôn miệng nói mình là trai thẳng, không chịu thay đổi lời nói, cũng không chịu cho thượng, thế là A Kiệt vui vẻ chiều theo,” Chung Duệ Uyên uống một hớp rượu, “Hôm đó đúng lúc A Kiệt có cầm theo chai dầu bôi trơn trong tiệm, à, giống cái chai anh đưa cho Cố Bách ấy, trong đó có tẩm thuốc kích dục, hàng tốt miễn chê.”
“. . . . . .” Kì Nhạc thầm nghĩ về nhà phải ném quách nó đi! Cậu giật giật khóe miệng, tiếp tục ngồi uống rượu với chồng anh hai, tò mò hỏi, “Sau đó thế nào?”
“Sau đó A Kiệt xức cho bạn em,” Chung Duệ Uyên nói, “Rồi ngồi trên giường nhìn, vừa nhìn vừa hưng phấn hỏi bây giờ còn là trai thẳng nữa không, em phải biết tác dụng của loại thuốc kia rất mạnh. . . . . .”
Kì Nhạc: “. . . . . .”
“Đến khi A Kiệt hỏi tới lần thứ sáu, bạn em rốt cuộc chịu hết nổi. . . . . .”
“Khoan đã,” Kì Nhạc cắt ngang, “Sao anh biết rõ vậy?”
“A Kiệt kể cho anh nghe,” Chung Duệ Uyên cười ha ha, “Kể toàn bộ quá trình, kể cực kì chi tiết, còn nói tổng cộng làm ba lần.”
“. . . . . .” Kì Nhạc lặng lẽ mặc niệm cho bác sĩ, hỏi tiếp, “Bạn em đâu?”
“A Kiệt đưa về nhà rồi, hắn rất hài lòng, muốn phát triển lâu dài, nhưng sau khi ở chung hai ngày, A Kiệt phát hiện bạn em thật sự là trai thẳng,” Chung Duệ Uyên nhìn cậu, “Nghe nói bạn em cảm thấy A Kiệt không bình thường, muốn quan sát một chút.”
Kì Nhạc gật đầu: “Vậy bây giờ hai người kia định làm thế nào? Bạn em có khỏe không? Anh ta có bị sốc không?”
“Trước mắt A Kiệt muốn bẻ cong bạn em, còn bạn em hả. . . . . . Bị sốc là chắc chắn rồi, nhưng bạn em nói không thể bị lỗ như vậy được, đòi ở bên cạnh A Kiệt để quan sát, nhưng hai người phải giữ khoảng cách nhất định, duy trì quan hệ tốt đẹp giữa bác sĩ và bệnh nhân,” Chung Duệ Uyên cảm thán, “Không ngờ vì bạn em mà A Kiệt lại chính miệng thừa nhận mình có bệnh, không phải là người bình thường, để bạn em tìm nguồn gốc căn bệnh.”
Bạn anh vốn dĩ đã không bình thường rồi. . . . . . Kì Nhạc bất lực, tiếp tục uống rượu với Chung Duệ Uyên. Chờ đến khi Cố Bách học xong tới đón cậu, hai người đã uống được kha khá, Kì Nhạc nhích nhích sang bên cạnh, chừa chỗ cho người nào đó ngồi xuống: “Cậu học xong rồi hả?”
Cố Bách ừ một tiếng, ôm lấy cậu, tiếp theo ngửi được mùi rượu trên người cậu, trong đầu chợt xẹt qua một ý nghĩ, anh cười hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”
“Nói mấy chuyện tào lao của tên bác sĩ ngu ngốc, nếu hắn đã muốn chết thì có cản cũng không được.”
“Vậy thì tùy hắn đi, vừa rồi anh nhìn thấy bạn em, bây giờ đang nói chuyện phiếm với Ninh Tiêu, cậu ta tới tìm em à?”
“Không phải, cậu ta đi mua đồ, tình cờ đi ngang qua.”
Cố Bách xoa đầu cậu, thầm nghĩ chỉ số EQ thật là thấp, anh nhìn số rượu trên bàn, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới, kêu thêm mấy ly, tiếp theo đưa cho Tiểu Nhạc một ly.
Chung Duệ Uyên ngồi ở phía đối diện, cười cười nhìn cái ly trong tay Kì Nhạc, hơi giật mình một chút, nếu hắn nhớ không lầm, tác dụng chậm của loại rượu cocktail này. . . Khá là lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.