Chương 35: Hôn
Nhất Thế Hoa Thường
13/12/2016
Cố Bách tựa vào đầu giường, kiên nhẫn
giải thích cho người nào đó rằng song long nhập động không gây chết
người, hơn nữa còn có vài tiểu 0 thích như vậy, Kì Nhạc ngơ ngác nhìn
anh, vẻ mặt ngây thơ vô số tội: “. . . . . Thật sao?”
Cố Bách không trả lời, bàn tay bên hông nắm chặt lại, gân xanh trên trán nổi lên, anh im lặng một lát rồi chỉ vào màn hình: “Cậu có thể tắt thứ này đi được không?”
Người trong lòng đang ở bên cạnh, gần như có thể chạm vào bất kì lúc nào, đã vậy bọn họ còn thảo luận những vấn đề không thuần khiết, trước mặt lại xuất hiện những cảnh không thuần khiết, Cố Bách cảm thấy bây giờ mình vẫn chưa nhào qua đã là cực hạn rồi.
Kì Nhạc ngẩn ra, chợt nhớ tới việc Cố Bách là gay, cậu vội vàng tắt video, quan sát anh một chút, thử hỏi: “Anh có phản ứng khi xem cái này hả?”
Cố Bách nhíu mày, giọng nói có chút thấp: “Cậu thấy thế nào?”
Không biết có phải do tác dụng của ánh đèn hay không, Kì Nhạc cảm thấy ánh mắt của người này hơi khác so với bình thường, con ngươi âm trầm, thâm thúy và mang theo chút gì đó nguy hiểm, giống như muốn nhấn chìm người khác vậy, thậm chí không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên ái muội. Cậu từ từ nhích người sang bên cạnh, cố gắng ra vẻ bình tĩnh: “Sao tôi biết được.”
Biết mình đã dọa cậu sợ, Cố Bách cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, thản nhiên nói: “Sợ cái gì? Nếu tôi thật sự muốn làm cũng không tìm cậu.”
Kì Nhạc cảm thấy cũng có lý, im lặng một chút, sau đó nhịn không được mở miệng hỏi: “Vậy anh muốn tìm ai?”
Thật không dễ dàng mà, thế nhưng lại chủ động hỏi câu này. . . . . Tâm tình của Cố Bách không tệ, anh nhìn cậu, nói: “Tôi không phải loại người chỉ cần tình dục không cần tình yêu như Ninh Tiêu, cậu hiểu không?”
Kì Nhạc gật đầu khen ngợi: “Anh tốt hơn hắn nhiều.”
“Thế thì có gì phải sợ?” Cố Bách tiếp tục nói, “Yên tâm đi, cho tới bây giờ, tôi muốn chỉ một mình Tiểu Nhạc thôi.”
Kì Nhạc giật mình, hoa cúc cũng căng thẳng theo, cậu im lặng ngồi một chỗ, không nói lời nào.
Cố Bách quan sát cậu, thấy cậu không có biểu lộ cảm xúc phản cảm nên quyết định cho cậu thêm thời gian để suy nghĩ, anh chậm rãi đứng dậy: “Đi ngủ sớm đi, nếu cậu muốn xem cho biết nhưng không chịu được mấy loại nặng đô này thì tìm mấy cái bình thường mà xem.”
Kì Nhạc bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao tôi biết cái nào không bình thường chứ. . . . . .”
Cố Bách đứng lại: “Nếu xem trúng thứ không bình thường thì cứ tắt đi hoặc xóa bỏ là được, không phải sao?”
Kì Nhạc ngẫm nghĩ, chột dạ nói: “Không được, lòng hiếu kì của tôi lớn lắm. . . . . . .”
Vậy à. . . . . Cố Bách nhìn một lượt các video trong thư mục, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, lỡ như dọa cậu sợ hoặc biến cậu thành kẻ biến thái thì phải làm thế nào, anh tự hỏi một chút: “Hay là cậu tìm người giúp cậu xem trước, lược hết mấy cái không bình thường sang một bên, chờ đến khi năng lực tiếp nhận của cậu tăng lên rồi xem lại sau?” Cố Bách đứng yên tại chỗ, thầm nghĩ anh là ứng cử viên tốt nhất đây, em còn chờ gì nữa?
Kì Nhạc nhìn máy tính, đấu tranh tư tưởng một chút rồi nắm chặt tay: “Không, tôi muốn tự mình xem, thuận tiện xem thử rốt cuộc bọn họ có thể chơi đến mức nào.”
Cố Bách: “. . . . . .”
Cố Bách chợt nhớ tới câu thành ngữ “lòng hiếu kì có thể giết chết mèo”, quả thật rất đúng với trường hợp của người trước mặt mình.
*tò mò về chuyện của người khác có thể khiến bạn gặp rắc rối.
Kì Nhạc bị màn song long vừa rồi dọa không ít, cảm thấy hôm nay thế là đủ, cậu đóng máy tính lại, chúc Cố Bách ngủ ngon rồi chuẩn bị đi ngủ, đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên, cậu lấy ra nhìn thử, phát hiện đó là một dãy số lạ, cậu kinh ngạc nhấn nút trả lời: “A lô? Ai đó?”
“Trịnh Tiểu Viễn! Tôi đây!” Dịch Hàng ở đầu bên kia hét lên.
Kì Nhạc giật mình, nhìn đồng hồ một chút, đoán chừng hai người kia đã làm xong, cậu do dự hỏi: “. . . . . Bây giờ anh ổn chứ? Hoa cúc tàn chưa?”
Dịch Hàng tiếp tục hét lên: “Không có! Tôi không sao cả!”
“. . . . . .” Kì Nhạc nói, “Thế tại sao giọng nói của anh kích động quá vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Để tôi kể cậu nghe, tôi liều mạng phản kháng, sau đó tiếp tục phản kháng, thuận tiện cắn hắn mấy cái, rồi lại phản kháng tiếp, sau đó lại phản kháng nữa. . . . . .”
“Đủ rồi, bỏ mấy cái râu ria đi.” Kì Nhạc hắc tuyến, “Anh cứ nói thẳng kết quả là được!”
“Ừ, kết quả là tôi dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói cho hắn biết, tôi không thích hắn.”
Kì Nhạc im lặng một giây rồi mới phản ứng: “. . . . . Hắn chưa giết anh à?”
“Không có.” Dịch Hàng hoảng sợ nói, “Sau khi nghe tôi nói xong, hắn lập tức bỏ ra ngoài, hắn bảo muốn tìm bạn hỏi một chút, đến giờ vẫn chưa về, cậu đoán xem hắn đi hỏi cái gì?”
“Dựa vào suy nghĩ của bạn trai anh. . . . . Ai biết được hắn đi hỏi cái gì chứ!” Kì Nhạc giật giật khóe miệng, “Bây giờ anh vẫn còn ở nhà hắn hả? Không chạy nữa à?”
“. . . . . Không, tôi thấy chạy trốn không phải là cách hay, cho nên mới gọi điện thoại cho cậu, cậu có ý kiến gì không?”
Mẹ nó tôi đâu có hiểu cách suy nghĩ của hắn! Kì Nhạc im lặng một lúc, dùng ngón tay gõ gõ nhịp, căn dặn: “Thế này đi, anh cứ tiếp tục duy trì khí thế của mình, lấy hết dũng khí nói chuyện với hắn, không được nhượng bộ, anh nhất định sẽ thành công.”
“. . . . . Thật sao?”
“Chắc vậy.” Kì Nhạc nói, “Nếu anh muốn chạy, bây giờ vẫn còn kịp.”
“. . . . . Được rồi, nếu tôi tránh được một kiếp, tôi sẽ mời cậu ăn cơm!”
“Ừ, cố lên.” Kì Nhạc cổ vũ, “Nhớ kĩ, điều quan trọng nhất chính là khí thế, rồi. . . . . Quyết định vậy đi, tôi cúp máy đây.” Cậu cất di động, nhìn Cố Bách không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, kể sơ lược mọi chuyện: “Anh nói xem Lục Viêm Bân sẽ hỏi cái gì? Cách đối xử với người không thích mình?”
Cố Bách ngẫm nghĩ một lát: “Thật ra hắn hỏi cái gì không quan trọng, quan trọng là bạn bè của hắn sẽ đưa ra ý kiến gì.”
Kì Nhạc: “. . . . . . .”
Nhị Quyển chết tiệt, cậu thật là thông minh!
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu, Cố Bách hận không thể nhào qua xoa xoa hai cái, thuận tiện làm vài chuyện không đàng hoàng, anh cố gắng khống chế bản thân, kiên nhẫn nói: “Ngủ đi.”
Kì Nhạc gật đầu, đưa tay tắt đèn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Ở bên kia, Dịch Hàng cúp điện thoại, tràn đầy tự tin ngồi ở nhà chờ người nào đó quay lại, thẳng đến nửa đêm mới thấy Lục Viêm Bân trở về, hơn nữa trong tay còn cầm một cái túi nilon màu đen. Dịch Hàng kinh ngạc, vừa định mở miệng hỏi thì thấy Lục Viêm Bân cầm cái hộp bao cao su mua hôm trước lên, hắn sợ tới mức toàn thân run rẩy, liều mạng chui vào một góc, hoảng hốt nhìn đối phương.
Lục Viêm Bân im lặng trong chốc lát, sau đó lấy di động ra tìm ảnh chụp, ném qua cho hắn: “Nếu em còn tiếp tục bày ra vẻ mặt này, anh sẽ lập tức thượng em.”
Dịch Hàng vội vàng đổi lại sắc mặt nghiêm nghị, mặt không chút thay đổi nói: “Anh muốn làm gì?”
“Anh đã hỏi bạn anh rồi, bọn họ cho anh vài lựa chọn, bây giờ anh cho em chọn.” Lục Viêm Bân bình tĩnh nói, “Thứ nhất, trực tiếp thượng em, cái thứ tình yêu này làm nhiều là ra thôi.”
“. . . . . .” Dịch Hàng nói, “Đừng hòng!”
Lục Viêm Bân gật đầu, lấy ra một cái chai nhỏ trong túi nilon: “Thứ hai, bỏ thuốc em, sau đó kéo em đi đăng kí kết hôn rồi trở về tiếp tục cho em dùng thuốc, sau mấy ngày là em nghe lời ngay.”
Dịch Hàng: “= 口 =”
Lục Viêm Bân nhìn hắn: “Em thấy thế nào?”
Dịch Hàng kiên quyết lắc đầu: “Không! Tiếp theo!”
“Thứ ba là trước đây em cố tình tiếp cận anh, tham ô công quỹ gần hai triệu, bây giờ phải lấy thân trả nợ.” Lục Viêm Bân bình tĩnh nói tiếp, “Chờ đến khi em trả xong chắc cũng yêu anh rồi, hay em muốn anh ném em vào tù, chừng nào em suy nghĩ thông suốt, anh sẽ đến đón em ra.”
Dịch Hàng bị dọa đến choáng váng, một lúc lâu sau mới run rẩy nói: “Mấy chuyện trước kia không liên quan đến tôi! Tại sao tôi phải chịu tiếng xấu cho người khác chứ? Bỏ qua. . . . . Kế tiếp. . . . . .”
Lục Viêm Bân ừ một tiếng, lấy ra còng tay, máy mát xa, khuyên đeo ngực, roi da này nọ, đặt chúng lên giường: “Thứ tư là biến em thành một M tiêu chuẩn, tốt nhất dính luôn hội chứng Stockholm*, từ nay về sau không thể rời xa anh nữa.”
*M = masochist: có thể hiểu là cuồng ngược, người có khoái cảm khi bị hành hạ.
Hội chứng Stockholm: thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
Dịch Hàng khóc không ra nước mắt, thật sự muốn quỳ xuống lạy hắn, anh hai, rốt cuộc anh là sinh vật ở hành tinh nào vậy? Sao anh có thể hấp dẫn lũ bạn quái gở như thế chứ!? Quá thiếu đạo đức!
Lục Viêm Bân kiên nhẫn hỏi: “Thế nào?”
“. . . . . Không!” Dịch Hàng bi phẫn hét lên, “Nếu anh dám làm thế, tôi sẽ nhảy lầu ngay lập tức! Tiếp theo!”
“Thứ năm.” Lục Viêm Bân nhìn hắn, “Chính là theo đuổi em, theo đuổi đến khi nào em chấp nhận mới thôi.”
Rốt cuộc cũng có một lựa chọn bình thường! Dịch Hàng cảm động suýt khóc, liều mạng gật đầu: “Chọn cái này đi!”
“Em chắc chứ?”
“Chắc!” Dịch Hàng gật đầu lia lịa, “Có đánh chết cũng không đổi, tôi chọn cái này!”
“Được rồi.” Lục Viêm Bân cất đống đồ vào trong túi, “Vậy anh không cần nói cái thứ sáu nữa.”
Dịch Hàng chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Cái thứ sáu là gì?”
“Trước tiên làm bạn với em một thời gian, sau đó theo đuổi em.”
Dịch Hàng: “= 口 =! ! !”
Dịch Hàng khóc to, chuyện này không khoa học, sao lại tốt hơn lựa chọn vừa rồi nữa! Hắn do dự tiến lại gần, muốn đổi nhưng không dám mở miệng.
Lục Viêm Bân cầm túi nilon lên, sờ sờ đầu Dịch Hàng: “Ngủ đi, anh ra ngoài một chút.”
Dịch Hàng kinh ngạc hỏi: “Anh lại đi đâu nữa?”
“Hai ý kiến cuối cùng là do phục vụ quán bar đề nghị, không phải ý kiến của bạn anh.” Lục Viêm Bân nói, “Cho nên bây giờ anh phải gọi bọn bạn bè ra thương lượng cách theo đuổi em.”
Dịch Hàng: “. . . . . .”
“Ngủ ngon, anh sẽ về sớm, đừng chạy lung tung.” Lục Viêm Bân nâng cằm Dịch Hàng lên, hôn một cái rồi xoay người rời đi.
Dịch Hàng ngây người trong chốc lát, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, lúc hắn chạy tới phòng khách thì người nào đó đã đi mất, hắn lập tức nhào qua cào cửa: “Anh đừng có hỏi đám bạn của mình nữa, ai biết bọn họ sẽ đưa ra mấy ý kiến điên khùng gì a a a!”
Kì Nhạc ngủ một giấc ngon lành, hôm sau cảm thấy thần thanh khí sảng, cậu vặn eo đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cho mèo ăn rồi đi dùng bữa sáng.
Cố Bách đặt cháo đã nấu chín lên bàn, cảm thấy cuộc sống bây giờ rất giống với trước kia, hai người cùng trải qua cuộc sống giản dị trong gian nhà trọ, mặc dù bình lặng nhưng đủ hạnh phúc và ấm áp.
Kì Nhạc cũng rất thích cảm giác này, cậu cảm thán: “Hi vọng hôm nay không có tên thần kinh nào tìm đến cửa, tôi phải tập trung ôn tập, không rảnh ứng phó với bọn họ.”
Cố Bách suy nghĩ một chút, đề nghị: “Nếu không cậu tắt di động đi, tuần này cậu không cần đi làm, anh của cậu cũng có số của tôi, nếu có chuyện gì cần, anh ấy có thể gọi cho tôi.”
Kì Nhạc gật đầu: “Ý kiến hay.” Cậu tắt điện thoại, sau đó vui vẻ ăn sáng, ăn sáng xong thì bắt đầu học bài, ngoại trừ thỉnh thoảng xuất hiện vài khái niệm hoặc công thức lạ lùng nào đó khiến cậu nổi nóng thì hôm nay trôi qua rất yên bình, thậm chí cậu còn có cảm giác như mình chưa từng xuyên qua. Cậu nhìn Cố Bách, người nọ vẫn cầm một quyển sách trên tay, tuy bây giờ thái độ của anh đối với cậu lạnh lùng hơn trước kia, nhưng có thể xem là ôn hòa dễ gần, dù sao cũng sống bên nhau nhiều năm rồi, vì thế cho dù anh có lạnh nhạt đến mấy, chỉ cần anh vẫn ở bên cạnh cậu là cậu yên tâm rồi.
Phát hiện tầm mắt của cậu, Cố Bách ngẩng đầu lên: “Có gì không?”
Kì Nhạc hoàn hồn: “Không có gì.” Cậu ôm sách đứng dậy, “Tôi đi ngủ đây.”
“Ừ, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Kì Nhạc liếc Cố Bách một cái, quay về phòng đóng cửa lại, cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ, quan trọng là mình có thể chấp nhận hay không. Cậu nhìn máy tính, vuốt mặt, nắm chặt tay, sau đó mở video lên xem, lần này cậu khá may mắn, xem liên tục hai cái đều là bình thường, cậu kiên nhẫn xem hết, phát hiện bọn họ lăn qua lăn lại chỉ có chừng ấy, không sống động bằng cảnh live của anh hai và chồng anh hai, cậu mở thêm cái khác, đến khi nhìn thấy một anh đẹp trai bị treo ngược lên thì mở to mắt.
Má ơi, đây là cái gì, là SM sao?!
Cậu ngơ ngác ngồi tại chỗ, xem đến một phần tư thì không chịu nổi nữa, cảm thấy mấy người trong video quá biến thái, vì thế vội vàng tắt đi, vỗ vỗ ngực rồi chuẩn bị đi ngủ. Cậu dọn dẹp cái bàn, sau đó leo lên giường nằm, phát hiện cả ngày hôm nay mình không bị đám người Diệp Thủy Xuyên, Dịch Hàng, Lục Viêm Bân, Ninh Tiêu, Mặt Trẻ Con, bác sĩ nhiệt huyết kia làm phiền, bỗng nhiên có xúc động muốn khóc.
Từ khi xuyên qua đến giờ, đây chính là ngày bình thường đầu tiên!
Kì Nhạc còn đang suy nghĩ miên man, cửa phòng chợt vang lên một tiếng động nhỏ, cậu giật mình, suy nghĩ đầu tiên là Cố Bách vào phòng, suy nghĩ thứ hai là Cố Bách muốn tìm gì đó, nhưng cậu đợi một lúc lâu cũng không thấy gì, chỉ cảm giác được Cố Bách ngồi xuống bên giường, mở đèn ngủ đầu giường lên, sau đó một bàn tay vuốt ve khuôn mặt cậu. Cậu sợ tới mức không dám thở, suy nghĩ thứ ba chính là. . . . . . Mẹ nó, chẳng lẽ cái tên này muốn trói mình lại chơi SM?!
Suốt một ngày không thể chạm vào Tiểu Nhạc, Cố Bách mất ngủ như dự đoán, anh ở ngoài đợi một lúc lâu, đoán chừng Tiểu Nhạc đã ngủ nên mới lẻn vào, anh hoàn toàn không biết cậu vừa xem xong hai video bình thường và một phần tư video SM, bây giờ mới bắt đầu ngủ, anh quan sát cậu một lúc, sau đó đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu.
Trong lòng Kì Nhạc rối bời, thầm nghĩ Cố Bách đang mộng du sao? Không thể nào, Cố Bách chưa từng mộng du bao giờ, vậy cái này là sao đây? Cậu đấu tranh tư tưởng một lát, đang định mở mắt ra hỏi thử thì cảm thấy có thứ gì đó mềm mại dán lên môi.
Đầu óc của cậu nhất thời trống rỗng, đây là. . . . . Hôn ư?!
Cố Bách hôn cậu một cái, tắt đèn rồi xoay người lên giường, kéo cậu vào trong lòng, hài lòng nhắm mắt ngủ.
Kì Nhạc sợ đến choáng váng, hoàn toàn không dám nhúc nhích, trong đầu chỉ có một suy nghĩ. . . . . Mẹ nó, mình thu hồi lại câu nói vừa rồi, từ khi xuyên qua đến giờ, thế giới này không còn bình thường nữa a a a!
Cố Bách không trả lời, bàn tay bên hông nắm chặt lại, gân xanh trên trán nổi lên, anh im lặng một lát rồi chỉ vào màn hình: “Cậu có thể tắt thứ này đi được không?”
Người trong lòng đang ở bên cạnh, gần như có thể chạm vào bất kì lúc nào, đã vậy bọn họ còn thảo luận những vấn đề không thuần khiết, trước mặt lại xuất hiện những cảnh không thuần khiết, Cố Bách cảm thấy bây giờ mình vẫn chưa nhào qua đã là cực hạn rồi.
Kì Nhạc ngẩn ra, chợt nhớ tới việc Cố Bách là gay, cậu vội vàng tắt video, quan sát anh một chút, thử hỏi: “Anh có phản ứng khi xem cái này hả?”
Cố Bách nhíu mày, giọng nói có chút thấp: “Cậu thấy thế nào?”
Không biết có phải do tác dụng của ánh đèn hay không, Kì Nhạc cảm thấy ánh mắt của người này hơi khác so với bình thường, con ngươi âm trầm, thâm thúy và mang theo chút gì đó nguy hiểm, giống như muốn nhấn chìm người khác vậy, thậm chí không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên ái muội. Cậu từ từ nhích người sang bên cạnh, cố gắng ra vẻ bình tĩnh: “Sao tôi biết được.”
Biết mình đã dọa cậu sợ, Cố Bách cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, thản nhiên nói: “Sợ cái gì? Nếu tôi thật sự muốn làm cũng không tìm cậu.”
Kì Nhạc cảm thấy cũng có lý, im lặng một chút, sau đó nhịn không được mở miệng hỏi: “Vậy anh muốn tìm ai?”
Thật không dễ dàng mà, thế nhưng lại chủ động hỏi câu này. . . . . Tâm tình của Cố Bách không tệ, anh nhìn cậu, nói: “Tôi không phải loại người chỉ cần tình dục không cần tình yêu như Ninh Tiêu, cậu hiểu không?”
Kì Nhạc gật đầu khen ngợi: “Anh tốt hơn hắn nhiều.”
“Thế thì có gì phải sợ?” Cố Bách tiếp tục nói, “Yên tâm đi, cho tới bây giờ, tôi muốn chỉ một mình Tiểu Nhạc thôi.”
Kì Nhạc giật mình, hoa cúc cũng căng thẳng theo, cậu im lặng ngồi một chỗ, không nói lời nào.
Cố Bách quan sát cậu, thấy cậu không có biểu lộ cảm xúc phản cảm nên quyết định cho cậu thêm thời gian để suy nghĩ, anh chậm rãi đứng dậy: “Đi ngủ sớm đi, nếu cậu muốn xem cho biết nhưng không chịu được mấy loại nặng đô này thì tìm mấy cái bình thường mà xem.”
Kì Nhạc bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao tôi biết cái nào không bình thường chứ. . . . . .”
Cố Bách đứng lại: “Nếu xem trúng thứ không bình thường thì cứ tắt đi hoặc xóa bỏ là được, không phải sao?”
Kì Nhạc ngẫm nghĩ, chột dạ nói: “Không được, lòng hiếu kì của tôi lớn lắm. . . . . . .”
Vậy à. . . . . Cố Bách nhìn một lượt các video trong thư mục, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, lỡ như dọa cậu sợ hoặc biến cậu thành kẻ biến thái thì phải làm thế nào, anh tự hỏi một chút: “Hay là cậu tìm người giúp cậu xem trước, lược hết mấy cái không bình thường sang một bên, chờ đến khi năng lực tiếp nhận của cậu tăng lên rồi xem lại sau?” Cố Bách đứng yên tại chỗ, thầm nghĩ anh là ứng cử viên tốt nhất đây, em còn chờ gì nữa?
Kì Nhạc nhìn máy tính, đấu tranh tư tưởng một chút rồi nắm chặt tay: “Không, tôi muốn tự mình xem, thuận tiện xem thử rốt cuộc bọn họ có thể chơi đến mức nào.”
Cố Bách: “. . . . . .”
Cố Bách chợt nhớ tới câu thành ngữ “lòng hiếu kì có thể giết chết mèo”, quả thật rất đúng với trường hợp của người trước mặt mình.
*tò mò về chuyện của người khác có thể khiến bạn gặp rắc rối.
Kì Nhạc bị màn song long vừa rồi dọa không ít, cảm thấy hôm nay thế là đủ, cậu đóng máy tính lại, chúc Cố Bách ngủ ngon rồi chuẩn bị đi ngủ, đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên, cậu lấy ra nhìn thử, phát hiện đó là một dãy số lạ, cậu kinh ngạc nhấn nút trả lời: “A lô? Ai đó?”
“Trịnh Tiểu Viễn! Tôi đây!” Dịch Hàng ở đầu bên kia hét lên.
Kì Nhạc giật mình, nhìn đồng hồ một chút, đoán chừng hai người kia đã làm xong, cậu do dự hỏi: “. . . . . Bây giờ anh ổn chứ? Hoa cúc tàn chưa?”
Dịch Hàng tiếp tục hét lên: “Không có! Tôi không sao cả!”
“. . . . . .” Kì Nhạc nói, “Thế tại sao giọng nói của anh kích động quá vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Để tôi kể cậu nghe, tôi liều mạng phản kháng, sau đó tiếp tục phản kháng, thuận tiện cắn hắn mấy cái, rồi lại phản kháng tiếp, sau đó lại phản kháng nữa. . . . . .”
“Đủ rồi, bỏ mấy cái râu ria đi.” Kì Nhạc hắc tuyến, “Anh cứ nói thẳng kết quả là được!”
“Ừ, kết quả là tôi dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói cho hắn biết, tôi không thích hắn.”
Kì Nhạc im lặng một giây rồi mới phản ứng: “. . . . . Hắn chưa giết anh à?”
“Không có.” Dịch Hàng hoảng sợ nói, “Sau khi nghe tôi nói xong, hắn lập tức bỏ ra ngoài, hắn bảo muốn tìm bạn hỏi một chút, đến giờ vẫn chưa về, cậu đoán xem hắn đi hỏi cái gì?”
“Dựa vào suy nghĩ của bạn trai anh. . . . . Ai biết được hắn đi hỏi cái gì chứ!” Kì Nhạc giật giật khóe miệng, “Bây giờ anh vẫn còn ở nhà hắn hả? Không chạy nữa à?”
“. . . . . Không, tôi thấy chạy trốn không phải là cách hay, cho nên mới gọi điện thoại cho cậu, cậu có ý kiến gì không?”
Mẹ nó tôi đâu có hiểu cách suy nghĩ của hắn! Kì Nhạc im lặng một lúc, dùng ngón tay gõ gõ nhịp, căn dặn: “Thế này đi, anh cứ tiếp tục duy trì khí thế của mình, lấy hết dũng khí nói chuyện với hắn, không được nhượng bộ, anh nhất định sẽ thành công.”
“. . . . . Thật sao?”
“Chắc vậy.” Kì Nhạc nói, “Nếu anh muốn chạy, bây giờ vẫn còn kịp.”
“. . . . . Được rồi, nếu tôi tránh được một kiếp, tôi sẽ mời cậu ăn cơm!”
“Ừ, cố lên.” Kì Nhạc cổ vũ, “Nhớ kĩ, điều quan trọng nhất chính là khí thế, rồi. . . . . Quyết định vậy đi, tôi cúp máy đây.” Cậu cất di động, nhìn Cố Bách không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, kể sơ lược mọi chuyện: “Anh nói xem Lục Viêm Bân sẽ hỏi cái gì? Cách đối xử với người không thích mình?”
Cố Bách ngẫm nghĩ một lát: “Thật ra hắn hỏi cái gì không quan trọng, quan trọng là bạn bè của hắn sẽ đưa ra ý kiến gì.”
Kì Nhạc: “. . . . . . .”
Nhị Quyển chết tiệt, cậu thật là thông minh!
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu, Cố Bách hận không thể nhào qua xoa xoa hai cái, thuận tiện làm vài chuyện không đàng hoàng, anh cố gắng khống chế bản thân, kiên nhẫn nói: “Ngủ đi.”
Kì Nhạc gật đầu, đưa tay tắt đèn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Ở bên kia, Dịch Hàng cúp điện thoại, tràn đầy tự tin ngồi ở nhà chờ người nào đó quay lại, thẳng đến nửa đêm mới thấy Lục Viêm Bân trở về, hơn nữa trong tay còn cầm một cái túi nilon màu đen. Dịch Hàng kinh ngạc, vừa định mở miệng hỏi thì thấy Lục Viêm Bân cầm cái hộp bao cao su mua hôm trước lên, hắn sợ tới mức toàn thân run rẩy, liều mạng chui vào một góc, hoảng hốt nhìn đối phương.
Lục Viêm Bân im lặng trong chốc lát, sau đó lấy di động ra tìm ảnh chụp, ném qua cho hắn: “Nếu em còn tiếp tục bày ra vẻ mặt này, anh sẽ lập tức thượng em.”
Dịch Hàng vội vàng đổi lại sắc mặt nghiêm nghị, mặt không chút thay đổi nói: “Anh muốn làm gì?”
“Anh đã hỏi bạn anh rồi, bọn họ cho anh vài lựa chọn, bây giờ anh cho em chọn.” Lục Viêm Bân bình tĩnh nói, “Thứ nhất, trực tiếp thượng em, cái thứ tình yêu này làm nhiều là ra thôi.”
“. . . . . .” Dịch Hàng nói, “Đừng hòng!”
Lục Viêm Bân gật đầu, lấy ra một cái chai nhỏ trong túi nilon: “Thứ hai, bỏ thuốc em, sau đó kéo em đi đăng kí kết hôn rồi trở về tiếp tục cho em dùng thuốc, sau mấy ngày là em nghe lời ngay.”
Dịch Hàng: “= 口 =”
Lục Viêm Bân nhìn hắn: “Em thấy thế nào?”
Dịch Hàng kiên quyết lắc đầu: “Không! Tiếp theo!”
“Thứ ba là trước đây em cố tình tiếp cận anh, tham ô công quỹ gần hai triệu, bây giờ phải lấy thân trả nợ.” Lục Viêm Bân bình tĩnh nói tiếp, “Chờ đến khi em trả xong chắc cũng yêu anh rồi, hay em muốn anh ném em vào tù, chừng nào em suy nghĩ thông suốt, anh sẽ đến đón em ra.”
Dịch Hàng bị dọa đến choáng váng, một lúc lâu sau mới run rẩy nói: “Mấy chuyện trước kia không liên quan đến tôi! Tại sao tôi phải chịu tiếng xấu cho người khác chứ? Bỏ qua. . . . . Kế tiếp. . . . . .”
Lục Viêm Bân ừ một tiếng, lấy ra còng tay, máy mát xa, khuyên đeo ngực, roi da này nọ, đặt chúng lên giường: “Thứ tư là biến em thành một M tiêu chuẩn, tốt nhất dính luôn hội chứng Stockholm*, từ nay về sau không thể rời xa anh nữa.”
*M = masochist: có thể hiểu là cuồng ngược, người có khoái cảm khi bị hành hạ.
Hội chứng Stockholm: thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
Dịch Hàng khóc không ra nước mắt, thật sự muốn quỳ xuống lạy hắn, anh hai, rốt cuộc anh là sinh vật ở hành tinh nào vậy? Sao anh có thể hấp dẫn lũ bạn quái gở như thế chứ!? Quá thiếu đạo đức!
Lục Viêm Bân kiên nhẫn hỏi: “Thế nào?”
“. . . . . Không!” Dịch Hàng bi phẫn hét lên, “Nếu anh dám làm thế, tôi sẽ nhảy lầu ngay lập tức! Tiếp theo!”
“Thứ năm.” Lục Viêm Bân nhìn hắn, “Chính là theo đuổi em, theo đuổi đến khi nào em chấp nhận mới thôi.”
Rốt cuộc cũng có một lựa chọn bình thường! Dịch Hàng cảm động suýt khóc, liều mạng gật đầu: “Chọn cái này đi!”
“Em chắc chứ?”
“Chắc!” Dịch Hàng gật đầu lia lịa, “Có đánh chết cũng không đổi, tôi chọn cái này!”
“Được rồi.” Lục Viêm Bân cất đống đồ vào trong túi, “Vậy anh không cần nói cái thứ sáu nữa.”
Dịch Hàng chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Cái thứ sáu là gì?”
“Trước tiên làm bạn với em một thời gian, sau đó theo đuổi em.”
Dịch Hàng: “= 口 =! ! !”
Dịch Hàng khóc to, chuyện này không khoa học, sao lại tốt hơn lựa chọn vừa rồi nữa! Hắn do dự tiến lại gần, muốn đổi nhưng không dám mở miệng.
Lục Viêm Bân cầm túi nilon lên, sờ sờ đầu Dịch Hàng: “Ngủ đi, anh ra ngoài một chút.”
Dịch Hàng kinh ngạc hỏi: “Anh lại đi đâu nữa?”
“Hai ý kiến cuối cùng là do phục vụ quán bar đề nghị, không phải ý kiến của bạn anh.” Lục Viêm Bân nói, “Cho nên bây giờ anh phải gọi bọn bạn bè ra thương lượng cách theo đuổi em.”
Dịch Hàng: “. . . . . .”
“Ngủ ngon, anh sẽ về sớm, đừng chạy lung tung.” Lục Viêm Bân nâng cằm Dịch Hàng lên, hôn một cái rồi xoay người rời đi.
Dịch Hàng ngây người trong chốc lát, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, lúc hắn chạy tới phòng khách thì người nào đó đã đi mất, hắn lập tức nhào qua cào cửa: “Anh đừng có hỏi đám bạn của mình nữa, ai biết bọn họ sẽ đưa ra mấy ý kiến điên khùng gì a a a!”
Kì Nhạc ngủ một giấc ngon lành, hôm sau cảm thấy thần thanh khí sảng, cậu vặn eo đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cho mèo ăn rồi đi dùng bữa sáng.
Cố Bách đặt cháo đã nấu chín lên bàn, cảm thấy cuộc sống bây giờ rất giống với trước kia, hai người cùng trải qua cuộc sống giản dị trong gian nhà trọ, mặc dù bình lặng nhưng đủ hạnh phúc và ấm áp.
Kì Nhạc cũng rất thích cảm giác này, cậu cảm thán: “Hi vọng hôm nay không có tên thần kinh nào tìm đến cửa, tôi phải tập trung ôn tập, không rảnh ứng phó với bọn họ.”
Cố Bách suy nghĩ một chút, đề nghị: “Nếu không cậu tắt di động đi, tuần này cậu không cần đi làm, anh của cậu cũng có số của tôi, nếu có chuyện gì cần, anh ấy có thể gọi cho tôi.”
Kì Nhạc gật đầu: “Ý kiến hay.” Cậu tắt điện thoại, sau đó vui vẻ ăn sáng, ăn sáng xong thì bắt đầu học bài, ngoại trừ thỉnh thoảng xuất hiện vài khái niệm hoặc công thức lạ lùng nào đó khiến cậu nổi nóng thì hôm nay trôi qua rất yên bình, thậm chí cậu còn có cảm giác như mình chưa từng xuyên qua. Cậu nhìn Cố Bách, người nọ vẫn cầm một quyển sách trên tay, tuy bây giờ thái độ của anh đối với cậu lạnh lùng hơn trước kia, nhưng có thể xem là ôn hòa dễ gần, dù sao cũng sống bên nhau nhiều năm rồi, vì thế cho dù anh có lạnh nhạt đến mấy, chỉ cần anh vẫn ở bên cạnh cậu là cậu yên tâm rồi.
Phát hiện tầm mắt của cậu, Cố Bách ngẩng đầu lên: “Có gì không?”
Kì Nhạc hoàn hồn: “Không có gì.” Cậu ôm sách đứng dậy, “Tôi đi ngủ đây.”
“Ừ, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Kì Nhạc liếc Cố Bách một cái, quay về phòng đóng cửa lại, cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ, quan trọng là mình có thể chấp nhận hay không. Cậu nhìn máy tính, vuốt mặt, nắm chặt tay, sau đó mở video lên xem, lần này cậu khá may mắn, xem liên tục hai cái đều là bình thường, cậu kiên nhẫn xem hết, phát hiện bọn họ lăn qua lăn lại chỉ có chừng ấy, không sống động bằng cảnh live của anh hai và chồng anh hai, cậu mở thêm cái khác, đến khi nhìn thấy một anh đẹp trai bị treo ngược lên thì mở to mắt.
Má ơi, đây là cái gì, là SM sao?!
Cậu ngơ ngác ngồi tại chỗ, xem đến một phần tư thì không chịu nổi nữa, cảm thấy mấy người trong video quá biến thái, vì thế vội vàng tắt đi, vỗ vỗ ngực rồi chuẩn bị đi ngủ. Cậu dọn dẹp cái bàn, sau đó leo lên giường nằm, phát hiện cả ngày hôm nay mình không bị đám người Diệp Thủy Xuyên, Dịch Hàng, Lục Viêm Bân, Ninh Tiêu, Mặt Trẻ Con, bác sĩ nhiệt huyết kia làm phiền, bỗng nhiên có xúc động muốn khóc.
Từ khi xuyên qua đến giờ, đây chính là ngày bình thường đầu tiên!
Kì Nhạc còn đang suy nghĩ miên man, cửa phòng chợt vang lên một tiếng động nhỏ, cậu giật mình, suy nghĩ đầu tiên là Cố Bách vào phòng, suy nghĩ thứ hai là Cố Bách muốn tìm gì đó, nhưng cậu đợi một lúc lâu cũng không thấy gì, chỉ cảm giác được Cố Bách ngồi xuống bên giường, mở đèn ngủ đầu giường lên, sau đó một bàn tay vuốt ve khuôn mặt cậu. Cậu sợ tới mức không dám thở, suy nghĩ thứ ba chính là. . . . . . Mẹ nó, chẳng lẽ cái tên này muốn trói mình lại chơi SM?!
Suốt một ngày không thể chạm vào Tiểu Nhạc, Cố Bách mất ngủ như dự đoán, anh ở ngoài đợi một lúc lâu, đoán chừng Tiểu Nhạc đã ngủ nên mới lẻn vào, anh hoàn toàn không biết cậu vừa xem xong hai video bình thường và một phần tư video SM, bây giờ mới bắt đầu ngủ, anh quan sát cậu một lúc, sau đó đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu.
Trong lòng Kì Nhạc rối bời, thầm nghĩ Cố Bách đang mộng du sao? Không thể nào, Cố Bách chưa từng mộng du bao giờ, vậy cái này là sao đây? Cậu đấu tranh tư tưởng một lát, đang định mở mắt ra hỏi thử thì cảm thấy có thứ gì đó mềm mại dán lên môi.
Đầu óc của cậu nhất thời trống rỗng, đây là. . . . . Hôn ư?!
Cố Bách hôn cậu một cái, tắt đèn rồi xoay người lên giường, kéo cậu vào trong lòng, hài lòng nhắm mắt ngủ.
Kì Nhạc sợ đến choáng váng, hoàn toàn không dám nhúc nhích, trong đầu chỉ có một suy nghĩ. . . . . Mẹ nó, mình thu hồi lại câu nói vừa rồi, từ khi xuyên qua đến giờ, thế giới này không còn bình thường nữa a a a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.