Quyển 2 - Chương 15
ansu16
16/09/2014
Thiên rất ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một lúc mới à lên, gật gù:
- Ừ nhỉ, đúng là lâu quá, tôi quên mất, thế công việc của anh dạo này vẫn bình thường chứ.
Nghe nhắc tới hai chữ công việc, nét mặt Vinh tức thì sa sầm xuống, hắn im lặng giây lát rồi trả lời:
- Cũng không tốt lắm, tôi vừa bị mất việc.
Thiên sửng sốt:
- Sao cơ, sao anh lại bị mất việc?
- Thì tôi nằm trong diện cắt giảm công nhân nên đành chịu thôi.
- Ồ...
Thiên không ngờ có vụ này. Tuần trước, công ty hắn làm gặp khủng hoảng kinh tế nên ông chủ hắn đã quyết định cắt giảm nhân công để giảm bớt khó khăn. Vinh là một trong những nạn nhân. Thiên thở dài ra chiều cảm thông:
- Tôi rất tiếc về chuyện đã xảy ra với anh.
- Không trách anh được vì dù sao tôi cũng vừa mới vào làm hai ba tháng thôi.
Thiên không bao giờ tin những điều trùng hợp như thế này. Hắn chợt nghĩ tới khả năng là Vinh đã nhờ xã hội đen giả vờ tạo ra hiểu lầm hòng trả thù mà bản thân hắn không phạm tội gì cả. Giận cá chém thớt là điều vẫn hay xảy ra, dùng em trai hắn để trút giận thay cũng rất dễ hiểu. Nhưng Thiên lại cảm thấy có hứng thú với tên Vinh này, muốn đưa hắn vào làm thuộc hạ cho mình. Thiên đang thiếu một tham mưu, so ra Vinh chẳng đến nỗi nào, hơn nữa đây cũng là cách xoa dịu hắn. Thiên bèn hỏi:
- Thế anh đã tìm được công việc nào mới chưa?
Vinh lắc đầu:
- Vẫn chưa.
- Hay anh làm việc cho tôi, đảm bảo lương của anh rất tốt.
- Làm cho anh à?
Vinh ngạc nhiên. Hắn vuốt cằm, hai mắt đảo một vòng. Vinh do dự hồi lâu rồi đáp:
- Tôi cần suy nghĩ thêm, có gì tôi sẽ gọi cho anh sau.
- Được, hi vọng anh sẽ trả lời tôi sớm.
- Tôi về đây, chào anh.
Khi đi ra khỏi đám người đó một đoạn khá xa, Vinh lôi điện thoại ra thực hiện cuộc gọi, đầu bên kia là Việt. Việt nói:
- Alo, việc thế nào rồi ông anh?
Vinh không trả lời mà chửi đổng:
- Thằng ranh khốn kiếp, mày cho người tới mà không báo trước, hại tao một phen thót tim. M* nó, nếu không phải tao phát hiện thằng đó cố tình đấm tên Hoàng thì tao đã... Con m* mày...
Việt vội vàng giải thích:
- A.... xin lỗi, thật lòng xin lỗi anh vì chuyện đó. Em muốn tên Thiên không nhìn ra sơ hở khi anh giả vờ nên mới không báo trước.
Vinh càng tức giận:
- Ý mày là khinh tao không đủ khả năng chứ gì!
- Ấy ấy... không, anh cũng biết Thiên là tên cáo già nên em phải đảm bảo tỷ lệ thành công lớn nhất. Thằng em này xin lỗi ông anh lần nữa, mong anh bỏ quá cho.
- Hừ... em trai tên Thiên bị đánh bầm dập, tao cũng thấy hả dạ phần nào, hừ, tạm tha mày lần này.
Việt bật cười:
- Thế có phải hay hơn không, được rồi, anh kể việc thành công đến đâu rồi đi.
- Được một phần rồi, đúng như mày dự tính, hắn ta đã có đề nghị việc làm với tao.
- Hay lắm, hắn đang muốn lôi kéo anh làm cho hắn đấy. Bước đầu của kế hoạch tiến hành thuận lợi, giờ anh về nghỉ ngơi đi, hai ngày sau, chúng ta sẽ làm tiếp.
- Lần tới thì báo trước cho tao, hừ, một ngày khốn kiếp.
Nói xong, không đợi Việt hồi đáp, Vinh ngắt cuộc gọi luôn. Bên này Việt cười gượng.
Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Việt:
- Có chuyện gì thế anh? Em thấy người đầu bên kia hình như nói hơi lớn tiếng.
Cô gái này chính là Quỳnh. Tối nay Việt đã hẹn cô đi chơi. Đang lúc hai người ngồi tâm sự ở công viên thì Vinh gọi điện cho Việt. Quỳnh thấy anh trả lời điện thoại khá lâu nên mới tò mò. Việt không muốn cô biết gì đến xã hội đen nên cất điện thoại vào túi quần rồi lắc đầu:
- Không có gì đâu em, sếp anh đấy mà. Chắc ông ấy đang giận ai đó nên lây sang anh, chả sao cả đâu.
Để an ủi Quỳnh hết hiểu lầm mình lạnh nhạt với cô suốt mấy ngày nay, Việt giải thích cho Quỳnh lá mình đã đi làm rồi, làm vào ca tối, chỉ là không nói mình làm ở vũ trường. Quỳnh nghe anh nói là sếp của anh thì lại càng lo lắng:
- Có thật không? Anh vừa mới đi làm má bị sếp mắng thì không tốt đâu, em sợ...
Việt vội ngăn cô lại:
- Anh đã bảo là không sao đâu mà, em cứ yên tâm. Tối nay chúng ta đi chơi cho vui vẻ, đừng nhắc mấy chuyện không hay, được chứ?
Hai người không nói gì, chỉ yên lặng ngồi ôm nhau trên ghế đá. Cảm giác hạnh phúc ngập tràn ở cặp tình nhân.
Thế rồi hình bóng Ngọc đột nhiên hiện lên trong suy nghĩ Việt, ánh mắt cô đượm buồn, u uất nhìn anh. Tim anh bỗng co thắt, giật liền mấy cái, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan ra khắp ngực, vòng tay siết chặt hơn, hơi thở trở nên dồn dập. Quỳnh đương nhiên cảm nhận sự thay đổi bất ngờ náy, cô ngẩng đầu lên hỏi anh:
- Sao vậy ạ? Sắc mặt anh kém quá, anh bị ốm rồi.
Việt hít sâu, cố gượng cười để lấp đi nỗi đau đang không ngừng đục khoét bên trong:
- Anh vừa nghĩ về ba năm cấp ba ấy mà, khi đấy anh chỉ biết ngắm em trong thinh lặng, chưa bao giờ nghĩ sẽ được như thế này.
Quỳnh nghe xong thì đỏ mặt, rúc vào lòng anh, miệng nở nụ cười hạnh phúc. Việt thì không dám nhìn vào ánh mắt của cô nữa má ngoảnh sang nơi khác. Quả thật nghĩ lại điều đó cũng rất đau. Hai nỗi đau cũ và mới hòa vào dày vò Việt làm anh bao đêm mất ngủ. Giớ khó khăn lắm anh mới nói dối được một câu "lừa phỉnh" Quỳnh.
Quỳnh. Chính anh cũng không ngờ mình lại trở thành kẻ đáng chết như thế.
Việt tiếp tục cùng Quỳnh đi chơi trong êm đềm thêm một lúc lâu rồi chở cô về phòng. Nhưng sau đó anh không quay về mà chạy đến bãi đất trống để luyện công, chỉ có lao đầu vào võ học mới khiến anh tạm thời quên đi những đau đớn dày xéo tâm can.
Lại một đêm trắng nữa trôi qua.
Sáng hôm sau, lên trên lớp, Việt thấy Ngọc đã đi học lại bình thường và cô đang nói chuyện với Hằng. Việt thở phào nhẹ nhõm, ít ra anh cũng có thể yên tâm phần nào rồi. Anh ngồi với mấy thằng bạn ở cuối lớp chứ không ở dãy bàn trên để tránh khó xử khi gặp Ngọc. Đến lúc ra về, anh đi theo sau Ngọc một đoạn dài, đợi đến khi Ngọc và Hằng tách ra hai hướng, anh mới chạy xe đến gần cô bắt chuyện:
- Ngọc đi xe buýt à? Thôi, đi thế không tốt đâu, Ngọc lên xe mình chở về.
Ngọc lấy cớ đi tình nguyện để qua mắt gia đình nên cô không đem xe máy theo. Phương tiện duy nhất cô có thể đi lúc náy là xe công cộng. Sáng nay cô lên trường bằng kiểu này. Trước đề nghị của Việt, cô lắc đầu:
- Không cần, Việt cứ về đi, tôi tự lo được.
- Thôi nào, Ngọc để mình chở về.
Ngọc vẫn kiên quyết từ chối. Cô im lặng không đáp lại Việt nữa. Việt cố gắng khuyên nhủ cô:
- Lên đây mình chở nhanh nào, mọi người xung quanh đang nhìn kìa.
Có chút tác dụng, Ngọc đưa mắt quan sát xung quanh, phần lớn người chờ ở trạm xe đều nhìn vào hai người. Hành động của cả hai lúc này không khác gì một cặp tình nhân đang giận nhau vậy, chả trách khiến mọi người chú ý.
Việt vốn chai lỳ như cục đá nên chẳng thấy sao cả, nhưng Ngọc thì khác. Gương mặt Ngọc ửng hồng, cô do dự hồi lâu rồi cũng nghe theo để Việt chở về phòng. Trên đường đi, Việt cố gắng lái xe cẩn thận, dù sao mối quan hệ lúc này của hai người rất phức tạp.
Về tới phòng trọ của Ngọc, Việt vừa dừng lại thì Ngọc lập tức xuống xe, cám ơn một câu rồi đi vào. Việt cười mếu, lên tiếng gọi cô:
- Này Ngọc, bạn không mời mình ly nước xem như trả công được sao?
Ngọc khựng lại, trừng mắt nhìn Việt đầy tức tối, có điều vẫn rót nước. Cô đưa ly cho Việt và nói:
- Rốt cuộc thì Việt có ý đồ gì?
Việt uống một hớp rồi đáp:
- Mình làm những gì phải làm thôi.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, anh đã có quyết định.
Ngọc nói:
- Tôi đã nói tôi không cần Việt chịu trách nhiệm.
- Có thể Ngọc không cần, nhưng mình là một thằng đàn ông, mình phải có trách nhiệm với việc đã gây ra.
- Việt...
Việt uống hết nước, trả ly lại cho cô, sau đó nói:
- Mình nói rồi đấy, Ngọc đừng phản đối nữa, sáng mai mình sẽ đến đón Ngọc đi học.
Ngọc nghe mà sửng sốt, cô tưởng mình nghe lầm:
- Cái gì chứ? Việt vừa nói gì?
Việt bật cười:
- Ngày mai mình sẽ đến đón Ngọc đi học. Tạm biệt bạn, cám ơn vì ly nước.
Không đợi cô kịp phản ứng, anh lên nhanh xe nổ máy chạy đi, để Ngọc đứng đó với cơn tức tối.
Ngọc cũng nghĩ Việt chỉ đùa giỡn, không ngờ qua ngày mai Việt đến đón cô thật. Tới mức này cô phải chịu thua độ chai mặt của Việt, hơn nữa, tức giận quát tháo ở đây, mọi chuyện xấu đi thì chỉ tự làm xấu mặt mình mà thôi. Cô đành nén uất ức trong lòng, để cho anh ta chở mình đến trường. Đến nơi gửi xe, cô lập tức đi nhanh vào lớp học cho người ta khỏi hiểu lầm. Nhưng mà ức chế vẫn chưa hết, giờ tan học Việt lại đón cô ở trạm xe buýt cô ngồi chờ. Cô đã bắt đầu thực sự nổi giận. Việt bèn nói một cách nghiêm túc:
- Được rồi, được rồi, Ngọc lên xe mình chở về phòng rồi chúng ta bàn luận đàng hoàng, bạn thấy sao?
Ngọc thấy cũng khá hợp lý nên đồng ý. Về tới phòng, cô hỏi ngay:
- Rồi, giờ Việt muốn nói gì thì nói đi.
Việt đáp:
- Ngọc đi xe buýt hằng ngày như thế không tốt, nhất là lúc cao điểm, người rất đông, rất dễ bị lợi dụng.
Ngọc vừa định nói "Việt có khác gì đâu" thì dừng lại, cô nghĩ câu này không hay lắm, bèn nuốt xuống lại. Ngọc im lặng nên Việt nói tiếp:
- Hơn nữa, Ngọc nghĩ thử xem, bạn vẫn ở trong thành phố, khi đi xe buýt lỡ bị ba mẹ bắt gặp thì ăn nói ra sao? Mình lại tương đối biết rõ đường lối quanh đây, đảm bảo an toàn. Cả hai chúng ta đều không muốn... ừm... bị phát hiện đúng không?
Không sai chút nào, Ngọc rất lo lắng về cái này, mà cô cũng chưa muốn về. Cô do dự hồi lâu rồi gật đầu:
- Thôi được rồi, cứ làm theo ý Việt vậy, nhưng phải...
- Mình hiểu mà, tuyệt đối giữ khoảng cách.
- Hừ, hiểu rồi thì tốt.
- Thế mai mình đến đón bạn nhé.
- Ừ.
- Ừ, mình về đây, tạm biệt Ngọc.
Việc xoay người ngồi lên xe, khoé miệng hơi nhếch lên thành nụ cười. Không may Ngọc đã thấy điệu cười đó qua gương chiếu hậu, cô lập tức nhận ra mình vừa bị anh ta "dụ vào tròng", có điều lời thốt ra, không thể rút lại được. Cô đứng nhìn theo bóng Việt khuất dần ở đằng xa rồi buông tiếng thở dài. Cô sao không hiểu ý đồ của Việt chứ, nhưng ngẫm lại, quả thật đi với anh vẫn đỡ hơn đi xe buýt công cộng.
Về phần Việt, cuối cùng anh quyết định từ bỏ Quỳnh, dẫu cho điều này chẳng dễ dàng nhưng vẫn phải làm. Tuy vậy, nh chưa thể nói lời chia tay cô lúc này vì anh sắp bước vào giai đoạn quan trọng nhất, mọi việc cần nằm trong tầm kiểm soát nên tạm thời hãy cứ để như cũ.
Xung đột đã bắt đầu. Vào buổi tối, khi đang làm việc trong phòng, Việt bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Hưng:
- Mày đang ở đâu?
- Dạ em đang làm ở vũ trường ạ.
- Tốt, mày chạy đến quán nước Bà Tâm, ở đó có ba người của chúng ta, tên Thiên cùng thuộc hạ đang gây sự. Tao bận công việc, không đi được.
- Dạ vâng, em đến đó ngăn cản ngay.
Việt nhanh chóng rời khỏi phòng, kêu thêm hai thằng bảo vệ cấp dưới rồi phóng tới quán Bà Tâm. Khi tới nơi, anh thấy Thiên có mặt ở đó trước rồi và sắp sửa ra tay. Ba người phe hắn bị bao vây.
- Ừ nhỉ, đúng là lâu quá, tôi quên mất, thế công việc của anh dạo này vẫn bình thường chứ.
Nghe nhắc tới hai chữ công việc, nét mặt Vinh tức thì sa sầm xuống, hắn im lặng giây lát rồi trả lời:
- Cũng không tốt lắm, tôi vừa bị mất việc.
Thiên sửng sốt:
- Sao cơ, sao anh lại bị mất việc?
- Thì tôi nằm trong diện cắt giảm công nhân nên đành chịu thôi.
- Ồ...
Thiên không ngờ có vụ này. Tuần trước, công ty hắn làm gặp khủng hoảng kinh tế nên ông chủ hắn đã quyết định cắt giảm nhân công để giảm bớt khó khăn. Vinh là một trong những nạn nhân. Thiên thở dài ra chiều cảm thông:
- Tôi rất tiếc về chuyện đã xảy ra với anh.
- Không trách anh được vì dù sao tôi cũng vừa mới vào làm hai ba tháng thôi.
Thiên không bao giờ tin những điều trùng hợp như thế này. Hắn chợt nghĩ tới khả năng là Vinh đã nhờ xã hội đen giả vờ tạo ra hiểu lầm hòng trả thù mà bản thân hắn không phạm tội gì cả. Giận cá chém thớt là điều vẫn hay xảy ra, dùng em trai hắn để trút giận thay cũng rất dễ hiểu. Nhưng Thiên lại cảm thấy có hứng thú với tên Vinh này, muốn đưa hắn vào làm thuộc hạ cho mình. Thiên đang thiếu một tham mưu, so ra Vinh chẳng đến nỗi nào, hơn nữa đây cũng là cách xoa dịu hắn. Thiên bèn hỏi:
- Thế anh đã tìm được công việc nào mới chưa?
Vinh lắc đầu:
- Vẫn chưa.
- Hay anh làm việc cho tôi, đảm bảo lương của anh rất tốt.
- Làm cho anh à?
Vinh ngạc nhiên. Hắn vuốt cằm, hai mắt đảo một vòng. Vinh do dự hồi lâu rồi đáp:
- Tôi cần suy nghĩ thêm, có gì tôi sẽ gọi cho anh sau.
- Được, hi vọng anh sẽ trả lời tôi sớm.
- Tôi về đây, chào anh.
Khi đi ra khỏi đám người đó một đoạn khá xa, Vinh lôi điện thoại ra thực hiện cuộc gọi, đầu bên kia là Việt. Việt nói:
- Alo, việc thế nào rồi ông anh?
Vinh không trả lời mà chửi đổng:
- Thằng ranh khốn kiếp, mày cho người tới mà không báo trước, hại tao một phen thót tim. M* nó, nếu không phải tao phát hiện thằng đó cố tình đấm tên Hoàng thì tao đã... Con m* mày...
Việt vội vàng giải thích:
- A.... xin lỗi, thật lòng xin lỗi anh vì chuyện đó. Em muốn tên Thiên không nhìn ra sơ hở khi anh giả vờ nên mới không báo trước.
Vinh càng tức giận:
- Ý mày là khinh tao không đủ khả năng chứ gì!
- Ấy ấy... không, anh cũng biết Thiên là tên cáo già nên em phải đảm bảo tỷ lệ thành công lớn nhất. Thằng em này xin lỗi ông anh lần nữa, mong anh bỏ quá cho.
- Hừ... em trai tên Thiên bị đánh bầm dập, tao cũng thấy hả dạ phần nào, hừ, tạm tha mày lần này.
Việt bật cười:
- Thế có phải hay hơn không, được rồi, anh kể việc thành công đến đâu rồi đi.
- Được một phần rồi, đúng như mày dự tính, hắn ta đã có đề nghị việc làm với tao.
- Hay lắm, hắn đang muốn lôi kéo anh làm cho hắn đấy. Bước đầu của kế hoạch tiến hành thuận lợi, giờ anh về nghỉ ngơi đi, hai ngày sau, chúng ta sẽ làm tiếp.
- Lần tới thì báo trước cho tao, hừ, một ngày khốn kiếp.
Nói xong, không đợi Việt hồi đáp, Vinh ngắt cuộc gọi luôn. Bên này Việt cười gượng.
Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Việt:
- Có chuyện gì thế anh? Em thấy người đầu bên kia hình như nói hơi lớn tiếng.
Cô gái này chính là Quỳnh. Tối nay Việt đã hẹn cô đi chơi. Đang lúc hai người ngồi tâm sự ở công viên thì Vinh gọi điện cho Việt. Quỳnh thấy anh trả lời điện thoại khá lâu nên mới tò mò. Việt không muốn cô biết gì đến xã hội đen nên cất điện thoại vào túi quần rồi lắc đầu:
- Không có gì đâu em, sếp anh đấy mà. Chắc ông ấy đang giận ai đó nên lây sang anh, chả sao cả đâu.
Để an ủi Quỳnh hết hiểu lầm mình lạnh nhạt với cô suốt mấy ngày nay, Việt giải thích cho Quỳnh lá mình đã đi làm rồi, làm vào ca tối, chỉ là không nói mình làm ở vũ trường. Quỳnh nghe anh nói là sếp của anh thì lại càng lo lắng:
- Có thật không? Anh vừa mới đi làm má bị sếp mắng thì không tốt đâu, em sợ...
Việt vội ngăn cô lại:
- Anh đã bảo là không sao đâu mà, em cứ yên tâm. Tối nay chúng ta đi chơi cho vui vẻ, đừng nhắc mấy chuyện không hay, được chứ?
Hai người không nói gì, chỉ yên lặng ngồi ôm nhau trên ghế đá. Cảm giác hạnh phúc ngập tràn ở cặp tình nhân.
Thế rồi hình bóng Ngọc đột nhiên hiện lên trong suy nghĩ Việt, ánh mắt cô đượm buồn, u uất nhìn anh. Tim anh bỗng co thắt, giật liền mấy cái, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan ra khắp ngực, vòng tay siết chặt hơn, hơi thở trở nên dồn dập. Quỳnh đương nhiên cảm nhận sự thay đổi bất ngờ náy, cô ngẩng đầu lên hỏi anh:
- Sao vậy ạ? Sắc mặt anh kém quá, anh bị ốm rồi.
Việt hít sâu, cố gượng cười để lấp đi nỗi đau đang không ngừng đục khoét bên trong:
- Anh vừa nghĩ về ba năm cấp ba ấy mà, khi đấy anh chỉ biết ngắm em trong thinh lặng, chưa bao giờ nghĩ sẽ được như thế này.
Quỳnh nghe xong thì đỏ mặt, rúc vào lòng anh, miệng nở nụ cười hạnh phúc. Việt thì không dám nhìn vào ánh mắt của cô nữa má ngoảnh sang nơi khác. Quả thật nghĩ lại điều đó cũng rất đau. Hai nỗi đau cũ và mới hòa vào dày vò Việt làm anh bao đêm mất ngủ. Giớ khó khăn lắm anh mới nói dối được một câu "lừa phỉnh" Quỳnh.
Quỳnh. Chính anh cũng không ngờ mình lại trở thành kẻ đáng chết như thế.
Việt tiếp tục cùng Quỳnh đi chơi trong êm đềm thêm một lúc lâu rồi chở cô về phòng. Nhưng sau đó anh không quay về mà chạy đến bãi đất trống để luyện công, chỉ có lao đầu vào võ học mới khiến anh tạm thời quên đi những đau đớn dày xéo tâm can.
Lại một đêm trắng nữa trôi qua.
Sáng hôm sau, lên trên lớp, Việt thấy Ngọc đã đi học lại bình thường và cô đang nói chuyện với Hằng. Việt thở phào nhẹ nhõm, ít ra anh cũng có thể yên tâm phần nào rồi. Anh ngồi với mấy thằng bạn ở cuối lớp chứ không ở dãy bàn trên để tránh khó xử khi gặp Ngọc. Đến lúc ra về, anh đi theo sau Ngọc một đoạn dài, đợi đến khi Ngọc và Hằng tách ra hai hướng, anh mới chạy xe đến gần cô bắt chuyện:
- Ngọc đi xe buýt à? Thôi, đi thế không tốt đâu, Ngọc lên xe mình chở về.
Ngọc lấy cớ đi tình nguyện để qua mắt gia đình nên cô không đem xe máy theo. Phương tiện duy nhất cô có thể đi lúc náy là xe công cộng. Sáng nay cô lên trường bằng kiểu này. Trước đề nghị của Việt, cô lắc đầu:
- Không cần, Việt cứ về đi, tôi tự lo được.
- Thôi nào, Ngọc để mình chở về.
Ngọc vẫn kiên quyết từ chối. Cô im lặng không đáp lại Việt nữa. Việt cố gắng khuyên nhủ cô:
- Lên đây mình chở nhanh nào, mọi người xung quanh đang nhìn kìa.
Có chút tác dụng, Ngọc đưa mắt quan sát xung quanh, phần lớn người chờ ở trạm xe đều nhìn vào hai người. Hành động của cả hai lúc này không khác gì một cặp tình nhân đang giận nhau vậy, chả trách khiến mọi người chú ý.
Việt vốn chai lỳ như cục đá nên chẳng thấy sao cả, nhưng Ngọc thì khác. Gương mặt Ngọc ửng hồng, cô do dự hồi lâu rồi cũng nghe theo để Việt chở về phòng. Trên đường đi, Việt cố gắng lái xe cẩn thận, dù sao mối quan hệ lúc này của hai người rất phức tạp.
Về tới phòng trọ của Ngọc, Việt vừa dừng lại thì Ngọc lập tức xuống xe, cám ơn một câu rồi đi vào. Việt cười mếu, lên tiếng gọi cô:
- Này Ngọc, bạn không mời mình ly nước xem như trả công được sao?
Ngọc khựng lại, trừng mắt nhìn Việt đầy tức tối, có điều vẫn rót nước. Cô đưa ly cho Việt và nói:
- Rốt cuộc thì Việt có ý đồ gì?
Việt uống một hớp rồi đáp:
- Mình làm những gì phải làm thôi.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, anh đã có quyết định.
Ngọc nói:
- Tôi đã nói tôi không cần Việt chịu trách nhiệm.
- Có thể Ngọc không cần, nhưng mình là một thằng đàn ông, mình phải có trách nhiệm với việc đã gây ra.
- Việt...
Việt uống hết nước, trả ly lại cho cô, sau đó nói:
- Mình nói rồi đấy, Ngọc đừng phản đối nữa, sáng mai mình sẽ đến đón Ngọc đi học.
Ngọc nghe mà sửng sốt, cô tưởng mình nghe lầm:
- Cái gì chứ? Việt vừa nói gì?
Việt bật cười:
- Ngày mai mình sẽ đến đón Ngọc đi học. Tạm biệt bạn, cám ơn vì ly nước.
Không đợi cô kịp phản ứng, anh lên nhanh xe nổ máy chạy đi, để Ngọc đứng đó với cơn tức tối.
Ngọc cũng nghĩ Việt chỉ đùa giỡn, không ngờ qua ngày mai Việt đến đón cô thật. Tới mức này cô phải chịu thua độ chai mặt của Việt, hơn nữa, tức giận quát tháo ở đây, mọi chuyện xấu đi thì chỉ tự làm xấu mặt mình mà thôi. Cô đành nén uất ức trong lòng, để cho anh ta chở mình đến trường. Đến nơi gửi xe, cô lập tức đi nhanh vào lớp học cho người ta khỏi hiểu lầm. Nhưng mà ức chế vẫn chưa hết, giờ tan học Việt lại đón cô ở trạm xe buýt cô ngồi chờ. Cô đã bắt đầu thực sự nổi giận. Việt bèn nói một cách nghiêm túc:
- Được rồi, được rồi, Ngọc lên xe mình chở về phòng rồi chúng ta bàn luận đàng hoàng, bạn thấy sao?
Ngọc thấy cũng khá hợp lý nên đồng ý. Về tới phòng, cô hỏi ngay:
- Rồi, giờ Việt muốn nói gì thì nói đi.
Việt đáp:
- Ngọc đi xe buýt hằng ngày như thế không tốt, nhất là lúc cao điểm, người rất đông, rất dễ bị lợi dụng.
Ngọc vừa định nói "Việt có khác gì đâu" thì dừng lại, cô nghĩ câu này không hay lắm, bèn nuốt xuống lại. Ngọc im lặng nên Việt nói tiếp:
- Hơn nữa, Ngọc nghĩ thử xem, bạn vẫn ở trong thành phố, khi đi xe buýt lỡ bị ba mẹ bắt gặp thì ăn nói ra sao? Mình lại tương đối biết rõ đường lối quanh đây, đảm bảo an toàn. Cả hai chúng ta đều không muốn... ừm... bị phát hiện đúng không?
Không sai chút nào, Ngọc rất lo lắng về cái này, mà cô cũng chưa muốn về. Cô do dự hồi lâu rồi gật đầu:
- Thôi được rồi, cứ làm theo ý Việt vậy, nhưng phải...
- Mình hiểu mà, tuyệt đối giữ khoảng cách.
- Hừ, hiểu rồi thì tốt.
- Thế mai mình đến đón bạn nhé.
- Ừ.
- Ừ, mình về đây, tạm biệt Ngọc.
Việc xoay người ngồi lên xe, khoé miệng hơi nhếch lên thành nụ cười. Không may Ngọc đã thấy điệu cười đó qua gương chiếu hậu, cô lập tức nhận ra mình vừa bị anh ta "dụ vào tròng", có điều lời thốt ra, không thể rút lại được. Cô đứng nhìn theo bóng Việt khuất dần ở đằng xa rồi buông tiếng thở dài. Cô sao không hiểu ý đồ của Việt chứ, nhưng ngẫm lại, quả thật đi với anh vẫn đỡ hơn đi xe buýt công cộng.
Về phần Việt, cuối cùng anh quyết định từ bỏ Quỳnh, dẫu cho điều này chẳng dễ dàng nhưng vẫn phải làm. Tuy vậy, nh chưa thể nói lời chia tay cô lúc này vì anh sắp bước vào giai đoạn quan trọng nhất, mọi việc cần nằm trong tầm kiểm soát nên tạm thời hãy cứ để như cũ.
Xung đột đã bắt đầu. Vào buổi tối, khi đang làm việc trong phòng, Việt bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Hưng:
- Mày đang ở đâu?
- Dạ em đang làm ở vũ trường ạ.
- Tốt, mày chạy đến quán nước Bà Tâm, ở đó có ba người của chúng ta, tên Thiên cùng thuộc hạ đang gây sự. Tao bận công việc, không đi được.
- Dạ vâng, em đến đó ngăn cản ngay.
Việt nhanh chóng rời khỏi phòng, kêu thêm hai thằng bảo vệ cấp dưới rồi phóng tới quán Bà Tâm. Khi tới nơi, anh thấy Thiên có mặt ở đó trước rồi và sắp sửa ra tay. Ba người phe hắn bị bao vây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.