Quyển 2 - Chương 42
ansu16
24/07/2015
Nghĩ vậy, anh gọi điện thoại cho Ngọc ngay. Ngọc nói với giọng bực tức:
- Anh có bị gì không đấy, tại sao lại gọi tôi vào giờ này hả! Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.
- Anh có vài điều phải hỏi em bây giờ.
- Anh... được rồi... anh hỏi đi.
- Đầu tiên anh muốn hỏi ai đã nói cho em biết chỗ ở của anh?
Nghe câu hỏi này, Ngọc ngớ người ra vài giây rồi mới trả lời:
- Tôi tự đi tìm chứ không có ai giúp.
- Thật không? Thành phố rộng lớn, dù em đã nhìn thấy mặt nạ hóa trang của anh, em chẳng thể tìm ra chỗ anh ở dễ dàng và nhanh chóng như vậy được.
- Hiện tại anh rất nổi tiếng, tìm chỗ ở của anh chẳng khó khăn gì.
- Nổi tiếng ư?
Việt nghe Ngọc nói xong thỉ càng khó hiểu, rốt cuộc là ai đây chứ? Ngoài xã hội đen ra, liệu còn ai biết lớp vỏ bọc của anh? Không còn cách nào khác, anh đành nói thẳng với Ngọc:
- Ngọc à, hiện tại anh đang bị kẻ thù truy sát, em cứ theo dõi anh sẽ gặp nguy hiểm, cả người kia cũng thế. Bởi vậy, anh mong em hãy nói cho anh biết đó là ai để anh còn nghĩ ra cách bảo vệ tính mạng của hai người.
Ngọc cười khẩy:
- Hừ... bảo vệ tôi và bảo vệ cô ta ư? Tôi và... thì có nguy hiểm gì cơ chứ.
Tới đây Ngọc biết mình đã hớ lời nên lập tức lảng sang ý khác. Dù vậy, Việt vẫn lờ mờ đoán được là ai rồi, chỉ là anh ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới cô ấy. Việt lại nói:
- Cô ta? Là một phụ nữ sao? Vậy anh càng cần phải biết cô gái đó là ai. Anh không thể để xảy ra chuyện xấu ngoài ý muốn được.
- Anh... đừng nói thêm gì nữa, tôi mệt lắm rồi, tôi cúp máy đây.
Ngọc nói xong, không đợi Việt có phản ứng, ngắt điện thoại ngay lập tức làm Việt chưng hửng. Việt thở dài, theo như thát độ của Ngọc thì anh đã biết cô gái đó là ai. Sáng mai anh phải tới gặp cô ấy để cảnh báo về nguy hiểm.
Buổi trưa ngày hôm sau, Việt đợi ở cổng trường SP. Khi thấy Quỳnh xuất hiện, anh đến sau lưng cô và thì thầm:
- Quỳnh, là anh đây, anh muốn nói vài điều với em.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Việt, cả người Quỳnh run rẩy, cô quay đầu mở miệng định đáp lại thì Việt cắt ngang:
- Chúng ta tìm chỗ nào đó, ở đây nói chuyện không tiện. Chúng ta ra công viên đi.
Quỳnh gật đầu đồng ý. Việt không đi bằng xe máy nên dùng xe của Quỳnh chở cô ấy đến công viên. Hai người chọn một chiếc ghế đá ngồi xuống. Quỳnh mở lời trước:
- Không ngờ anh còn dám đến gặp tôi đấy.
Việt im lặng giây lát rồi đáp:
- Anh biết mình đã phạm sai lầm rất lớn. Có điều hôm nay anh tới gặp em không phải vì xin em tha thứ mà vì anh hi vọng em đừng theo dõi anh nữa. Nếu không thì em sẽ gặp nguy hiểm đấy.
Quỳnh tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô không rõ làm thế nào mà anh biết cô đang theo dõi anh. Dù sự thực đúng là thế nhưng ngoài miệng cô vẫn không thừa nhận điều đó:
- Anh bị gì vậy hả? Anh bỏ trốn biệt tăm mấy tháng trời, tôi biết anh ở đâu mà theo dõi chứ. Hơn nữa, tôi còn bận học, không rảnh đến mức đi theo dõi anh.
Việt nói:
- Anh đã phát hiện Ngọc theo dõi anh rồi. Anh cũng biết em đã nói chuyện của anh với Ngọc.
Quỳnh định nói gì đấy nhưng Việt giơ tay ngăn lại:
- Em cứ để anh nói xong đã. Anh đoán hai người có lẽ đã có được thoả thuận nào đấy với nhau rồi để cùng theo dõi anh. Cũng vì vậy anh mới đến tìm em, khuyên em đừng làm thế nữa. Vào lúc này anh có vô số kẻ thù, tính mạng của hai người có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Quỳnh vẫn tỏ ra bướng bỉnh:
- Tôi chưa bao giờ bắt tay với cô ta. Những chuyện dính dáng đến anh tôi cũng không muốn quan tâm nữa. Hiện tại tôi đang sống rất tốt.
Việt nhớ tới chàng trai đứng nói chuyện với cô ở cổng trường lần trước, trong lòng anh vui buồn lẫn lộn. Anh thở dài:
- Nếu như em và Ngọc thực sự không quan tâm chuyện của anh nữa thì tốt rồi. Anh sẽ không còn lo lắng chúng làm hại hai người nữa. Xin em hãy nhớ kỹ mấy lời anh nói hôm nay.
Khuyên nhủ Quỳnh xong, Việt đứng dậy. Trước khi rời đi, anh nói một câu:
- Anh sẽ đưa ra câu trả lời tốt nhất cho chuyện giữa ba chúng ta khi anh đã xử lý hết khó khăn. Tạm biệt em, em phải giữ an toàn cho bản thân mình đấy.
Quỳnh vẫn còn hận anh nên chỉ im lặng không nói. Việt ra khỏi công viên mà lòng nặng trĩu. Bản thân anh cũng không biết đến lúc nào mới có thể giải quyết hết kẻ thù để yên tâm xử lý vấn đề tình cảm. Tận sâu trong suy nghĩ, dù anh hiểu là vô vọng nhưng anh vẫn muốn níu kéo cả hai cô gái cho mình. Phải chăng đây chính là bản tính tham lam của đàn ông?
Việt đi ngang qua một căn nhà cấp bốn. Trong lúc đang suy nghĩ bộ vẩn vơ, bỗng Việt nghe được một giọng nói quen thuộc:
- Này anh họ à, yên tâm đi, mọi chuyện vẫn đang nằm trong sự kiểm soát của chúng ta.
Đây là giọng của tên Vinh. Tiếng của hắn vang ra từ bên trái ngôi nhà xập xệ đó. Theo những gì anh nghe được thì hình như hắn đang nói chuyện với anh họ của hắn. Bọn chúng đang bàn nhau kiểm soát tình hình gì đấy. Việt tò mò nên tiến gần đến chỗ bọn chúng, áp sát vào tường để nghe lén. Anh nghiêng đầu để xem tên Vinh đang nói với ai. Anh thấy hắn ta nói với một tên đội mũ sùm sụp, đeo kính đen. Dù tên đó đứng hơi nghiêng, anh không nhìn được rõ mặt hắn; nhưng anh vẫn nhận ra đó là kẻ bí ẩn đang hợp tác với anh để hạ bệ tên Thiên. Việt nghĩ bụng:"hắn là anh họ của Vinh sao? Chả trách hắn rất tự tin khi báo sẽ ép được Vinh ngoan ngoãn hợp tác với mình. À phải, Vinh nói tình hình vẫn trong tầm kiểm soát, bọn chúng đang âm mưu gì đây?"
Lúc này Vinh đứng quay mặt về phía Việt, có điều Vinh đang mải bàn mưu tính kế nên không phát hiện ra Việt. Việt nghe tên đeo kính râm nói:
- Thằng Lâm thì khỏi cần quan tâm, tuy hắn ta giỏi võ, có cả vài kế hiểm nhưng vẫn không qua mắt anh được đâu. Lợi dụng hắn mấy lần nữa thì hắn chẳng đánh đồng xu. Anh xử lý hắn lúc nào cũng được. Quan trọng nhất vẫn là Mạnh Tuấn. Lão ta là tên cáo già, rất khó đối phó, không cẩn thận thì sẽ bị lão ta phát hiện ngay.
Vinh tỏ vẻ nghi ngại:
- Nhưng em khó mà làm được việc anh nói lắm.
Gã kia bật cười:
- Ha ha, yên tâm, có anh đứng sau lưng hỗ trợ, cậu cứ tin chắc sẽ thành công. Đến khi cậu lên chức đại ca chúng rồi thì có thể làm bá chủ thế giới ngầm trong thành phố này rồi.
Việt nghe mà giật mình sửng sốt: "Bọn này còn định đối phó cả Mạnh Tuấn, thậm chí còn muốn là bá chủ, tự tin hay tự cao đây. Nhưng nói gì thì nói, mình không thể xem thường bọn này.."
Việt bất tri bất giác từ từ áp sát gần hơn để thu thập thêm nhiều thông tin. Đáng tiếc vì quá tập trung nghe lén nên anh vô tình đá phải thanh sắt nằm trên mặt đất tạo thành tiếng loảng xoảng. Bọn chúng lập tức hô lớn:
- Ai?
Vinh quay đầu về phía phát ra tiếng vang.
"Không ổn, chúng phát hiện rồi." Việt thụt nhanh đầu lại, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Vinh. Vinh la lên:
- Là thằng Việt, thằng ranh con Quốc Việt.
Gã kia nghiến răng kèn kẹt:
- Là hắn thật sao? Khốn kiếp, lần này mày đừng mong thoát khỏi tay tao.
Việt tự chửi mình: "Chết tiệt, lộ mặt rồi, ngu quá, ban nãy quên mang theo mặt nạ." Anh nghe tiếng chân của bọn chúng chạy tới gần. Anh do dự giây lát, cuối cùng quyết định xoay người thi triển tuyệt kỹ khinh công, vọt đi như tia chớp. Gã kia rất mạnh, hơn nữa hiện tại anh không thể để cảnh sát biết anh đang ở đây. Bởi vậy anh mới bỏ chạy. Gã kia thấy thế thì quát lớn:
- Đúng Quốc Việt đấy, đuổi theo mau. Nãy giờ hắn nghe lén rất nhiều nếu để hắn trốn thoát thì sẽ rắc rối to.
Vinh gật đầu:
- Ừ, nhanh lên xe.
- Chạy xe khó bắt hắn lắm.
Vinh chưa kịp leo lên xe thì gã kia đã bỏ hắn ở phía trước rất xa rồi. Hắn kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt:
- Cái quái gì vậy, sao chúng chạy nhanh thế được.
Một thằng bỏ chạy, một kẻ đuổi theo. Cảnh đuổi bắt trên đường không có gì kỳ lạ, nhưng chạy bộ với tốc độ nhanh kinh khiếp, lao vùn vụt qua những con phố thì quả thật chưa bao giờ xuất hiện. Khá nhiều người rút điện thoại định quay phim lại, nhưng vừa cầm lên, chưa kịp mở camera thì cả hai đã ở tít đằng xa, chỉ còn những hình ảnh mờ mờ.
Thấy kẻ thù vẫn bám riết sau lưng, Việt không khỏi hoảng hồn: "Khốn kiếp, khinh công của tên này cũng ghê gớm quá." Việt cố ý chạy vòng vèo, lúc rẽ trái, lúc ngoặt phải nhưng vẫn không sao cắt đuôi được hắn ta. Anh đổi hướng thêm lần nữa, đáng tiếc xui xẻo đụng phải bức tường chắn rất cao - đường cụt rồi. Anh nhất thời chưa nghĩ ra cách thoát.
Việt quay đầu lại nhìn, gã kia đã chạy đến sau lưng, hắn chỉ cách anh vài mét thôi. Tình hình trở nên vô cùng nguy cấp. Hắn ta vừa chạy vừa bắt đầu tụ kình vào hai lòng bàn tay, sắp sửa tung ra một đòn tấn công cực kỳ mạnh mẽ, đồng thời hắn cười rộ lên:
- Ha ha ha, ngõ cụt rồi Quốc Việt, mày tưởng có thể thoát khỏi tay tao hay sao, nhầm to rồi đấy.
Việt cười khẩy:
- Thật không?
Nào ngờ Việt vẫn giữ được bình tĩnh, đột nhiên anh tăng tốc, dốc hết sức bình sinh mà chạy tới bờ tường trước mặt. Anh hét to một tiếng, vận nội công, giẫm mạnh chân trái một cái tung mình nhảy lên, thân hình vọt cao gần hai mét. Chân phải chạm vào tường một cái, thân hình lại vọt lên cao hơn hai mét. Cả người vượt qua bức tường sang phía bên kia, và chạy đi mất hút.
Gã kia sửng sốt, đứng như trời trồng, trơ mắt đứng nhìn cơ hội trừ khử Việt trôi qua mà chẳng thể làm gì được. Cơm vào miệng còn rơi, hắn ta giận dữ gầm lớn:
- M* nó, lại để vuột mất hắn nữa, Khốn kiếp!
Hắn dồn hết sự tức giận lẫn sức mạnh trút sang thùng rác xanh dựng cạnh đó khiến nó vỡ tan tành. Người dân trong nhà nghe tiếng động lớn bên ngoài thì bực bội, chửi đổng lên:
- Thằng khốn nào đập phá trước cửa nhà ông thế hả? Ông mà biết được thì chết với ông.
Và từ trong mấy ngôi nhà vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
- M*! Lại thêm mấy thằng nhiều chuyện.
Vừa thất bại lại bị nghe chửi, hai mắt tên ác nhân toả ra sát khí nhưng hắn cố kiềm chế bản thân, hắn bỏ đi với vẻ không cam tâm. Khi những người dân quanh đó chạy ra cổng, họ chỉ kịp nhìn thấy một bóng xám vù qua trước mắt và sau đó thì biến mất. Họ kinh ngạc, nhìn nhau tự hỏi không lẽ gặp ma giữa ban ngày? Nghĩ tới đây, người nào người nấy xương sống lạnh toát.
Ra khỏi ngõ cụt thì gã kia gọi điện thoại cho Vinh. Vinh lo sợ ý đồ của mình bị bại lộ nên hỏi thăm tình hình ngay lập tức:
- Sao rồi, bắt được hắn chưa?
Đầu bên kia trả lời bằng giọng tức tối:
- Không, hắn lại chạy thoát rồi, khốn kiếp thật, mà hình như hắn đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của chúng ta rồi đấy.
- Thế thì nguy hiểm quá, lỡ hắn đi báo cho Mạnh Tuấn thì khốn.
- Yên tâm, giữa chúng có thù oán nên hắn sẽ không đi nói cho tên Tuấn đâu.
- Nhưng vẫn phải cẩn thận, hắn rất lợi hại đấy.
- Biết rồi, lần này anh sẽ không phạm sai lầm như lúc trước đâu.
- Ừ, phải mau chóng khử hắn đi, tránh đêm dài lắm mộng.
- Ừ. Cậu cứ lo phần của cậu, tôi sẽ lo tên Việt.
Gã ngắt cuộc gọi, hai mắt hiện lên sự tàn bạo và thâm độc. Vinh giờ là mấu chốt để gã đạt được tham vọng nên gã không muốn Vinh xảy ra việc không tốt.
- Anh có bị gì không đấy, tại sao lại gọi tôi vào giờ này hả! Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi.
- Anh có vài điều phải hỏi em bây giờ.
- Anh... được rồi... anh hỏi đi.
- Đầu tiên anh muốn hỏi ai đã nói cho em biết chỗ ở của anh?
Nghe câu hỏi này, Ngọc ngớ người ra vài giây rồi mới trả lời:
- Tôi tự đi tìm chứ không có ai giúp.
- Thật không? Thành phố rộng lớn, dù em đã nhìn thấy mặt nạ hóa trang của anh, em chẳng thể tìm ra chỗ anh ở dễ dàng và nhanh chóng như vậy được.
- Hiện tại anh rất nổi tiếng, tìm chỗ ở của anh chẳng khó khăn gì.
- Nổi tiếng ư?
Việt nghe Ngọc nói xong thỉ càng khó hiểu, rốt cuộc là ai đây chứ? Ngoài xã hội đen ra, liệu còn ai biết lớp vỏ bọc của anh? Không còn cách nào khác, anh đành nói thẳng với Ngọc:
- Ngọc à, hiện tại anh đang bị kẻ thù truy sát, em cứ theo dõi anh sẽ gặp nguy hiểm, cả người kia cũng thế. Bởi vậy, anh mong em hãy nói cho anh biết đó là ai để anh còn nghĩ ra cách bảo vệ tính mạng của hai người.
Ngọc cười khẩy:
- Hừ... bảo vệ tôi và bảo vệ cô ta ư? Tôi và... thì có nguy hiểm gì cơ chứ.
Tới đây Ngọc biết mình đã hớ lời nên lập tức lảng sang ý khác. Dù vậy, Việt vẫn lờ mờ đoán được là ai rồi, chỉ là anh ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới cô ấy. Việt lại nói:
- Cô ta? Là một phụ nữ sao? Vậy anh càng cần phải biết cô gái đó là ai. Anh không thể để xảy ra chuyện xấu ngoài ý muốn được.
- Anh... đừng nói thêm gì nữa, tôi mệt lắm rồi, tôi cúp máy đây.
Ngọc nói xong, không đợi Việt có phản ứng, ngắt điện thoại ngay lập tức làm Việt chưng hửng. Việt thở dài, theo như thát độ của Ngọc thì anh đã biết cô gái đó là ai. Sáng mai anh phải tới gặp cô ấy để cảnh báo về nguy hiểm.
Buổi trưa ngày hôm sau, Việt đợi ở cổng trường SP. Khi thấy Quỳnh xuất hiện, anh đến sau lưng cô và thì thầm:
- Quỳnh, là anh đây, anh muốn nói vài điều với em.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Việt, cả người Quỳnh run rẩy, cô quay đầu mở miệng định đáp lại thì Việt cắt ngang:
- Chúng ta tìm chỗ nào đó, ở đây nói chuyện không tiện. Chúng ta ra công viên đi.
Quỳnh gật đầu đồng ý. Việt không đi bằng xe máy nên dùng xe của Quỳnh chở cô ấy đến công viên. Hai người chọn một chiếc ghế đá ngồi xuống. Quỳnh mở lời trước:
- Không ngờ anh còn dám đến gặp tôi đấy.
Việt im lặng giây lát rồi đáp:
- Anh biết mình đã phạm sai lầm rất lớn. Có điều hôm nay anh tới gặp em không phải vì xin em tha thứ mà vì anh hi vọng em đừng theo dõi anh nữa. Nếu không thì em sẽ gặp nguy hiểm đấy.
Quỳnh tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô không rõ làm thế nào mà anh biết cô đang theo dõi anh. Dù sự thực đúng là thế nhưng ngoài miệng cô vẫn không thừa nhận điều đó:
- Anh bị gì vậy hả? Anh bỏ trốn biệt tăm mấy tháng trời, tôi biết anh ở đâu mà theo dõi chứ. Hơn nữa, tôi còn bận học, không rảnh đến mức đi theo dõi anh.
Việt nói:
- Anh đã phát hiện Ngọc theo dõi anh rồi. Anh cũng biết em đã nói chuyện của anh với Ngọc.
Quỳnh định nói gì đấy nhưng Việt giơ tay ngăn lại:
- Em cứ để anh nói xong đã. Anh đoán hai người có lẽ đã có được thoả thuận nào đấy với nhau rồi để cùng theo dõi anh. Cũng vì vậy anh mới đến tìm em, khuyên em đừng làm thế nữa. Vào lúc này anh có vô số kẻ thù, tính mạng của hai người có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Quỳnh vẫn tỏ ra bướng bỉnh:
- Tôi chưa bao giờ bắt tay với cô ta. Những chuyện dính dáng đến anh tôi cũng không muốn quan tâm nữa. Hiện tại tôi đang sống rất tốt.
Việt nhớ tới chàng trai đứng nói chuyện với cô ở cổng trường lần trước, trong lòng anh vui buồn lẫn lộn. Anh thở dài:
- Nếu như em và Ngọc thực sự không quan tâm chuyện của anh nữa thì tốt rồi. Anh sẽ không còn lo lắng chúng làm hại hai người nữa. Xin em hãy nhớ kỹ mấy lời anh nói hôm nay.
Khuyên nhủ Quỳnh xong, Việt đứng dậy. Trước khi rời đi, anh nói một câu:
- Anh sẽ đưa ra câu trả lời tốt nhất cho chuyện giữa ba chúng ta khi anh đã xử lý hết khó khăn. Tạm biệt em, em phải giữ an toàn cho bản thân mình đấy.
Quỳnh vẫn còn hận anh nên chỉ im lặng không nói. Việt ra khỏi công viên mà lòng nặng trĩu. Bản thân anh cũng không biết đến lúc nào mới có thể giải quyết hết kẻ thù để yên tâm xử lý vấn đề tình cảm. Tận sâu trong suy nghĩ, dù anh hiểu là vô vọng nhưng anh vẫn muốn níu kéo cả hai cô gái cho mình. Phải chăng đây chính là bản tính tham lam của đàn ông?
Việt đi ngang qua một căn nhà cấp bốn. Trong lúc đang suy nghĩ bộ vẩn vơ, bỗng Việt nghe được một giọng nói quen thuộc:
- Này anh họ à, yên tâm đi, mọi chuyện vẫn đang nằm trong sự kiểm soát của chúng ta.
Đây là giọng của tên Vinh. Tiếng của hắn vang ra từ bên trái ngôi nhà xập xệ đó. Theo những gì anh nghe được thì hình như hắn đang nói chuyện với anh họ của hắn. Bọn chúng đang bàn nhau kiểm soát tình hình gì đấy. Việt tò mò nên tiến gần đến chỗ bọn chúng, áp sát vào tường để nghe lén. Anh nghiêng đầu để xem tên Vinh đang nói với ai. Anh thấy hắn ta nói với một tên đội mũ sùm sụp, đeo kính đen. Dù tên đó đứng hơi nghiêng, anh không nhìn được rõ mặt hắn; nhưng anh vẫn nhận ra đó là kẻ bí ẩn đang hợp tác với anh để hạ bệ tên Thiên. Việt nghĩ bụng:"hắn là anh họ của Vinh sao? Chả trách hắn rất tự tin khi báo sẽ ép được Vinh ngoan ngoãn hợp tác với mình. À phải, Vinh nói tình hình vẫn trong tầm kiểm soát, bọn chúng đang âm mưu gì đây?"
Lúc này Vinh đứng quay mặt về phía Việt, có điều Vinh đang mải bàn mưu tính kế nên không phát hiện ra Việt. Việt nghe tên đeo kính râm nói:
- Thằng Lâm thì khỏi cần quan tâm, tuy hắn ta giỏi võ, có cả vài kế hiểm nhưng vẫn không qua mắt anh được đâu. Lợi dụng hắn mấy lần nữa thì hắn chẳng đánh đồng xu. Anh xử lý hắn lúc nào cũng được. Quan trọng nhất vẫn là Mạnh Tuấn. Lão ta là tên cáo già, rất khó đối phó, không cẩn thận thì sẽ bị lão ta phát hiện ngay.
Vinh tỏ vẻ nghi ngại:
- Nhưng em khó mà làm được việc anh nói lắm.
Gã kia bật cười:
- Ha ha, yên tâm, có anh đứng sau lưng hỗ trợ, cậu cứ tin chắc sẽ thành công. Đến khi cậu lên chức đại ca chúng rồi thì có thể làm bá chủ thế giới ngầm trong thành phố này rồi.
Việt nghe mà giật mình sửng sốt: "Bọn này còn định đối phó cả Mạnh Tuấn, thậm chí còn muốn là bá chủ, tự tin hay tự cao đây. Nhưng nói gì thì nói, mình không thể xem thường bọn này.."
Việt bất tri bất giác từ từ áp sát gần hơn để thu thập thêm nhiều thông tin. Đáng tiếc vì quá tập trung nghe lén nên anh vô tình đá phải thanh sắt nằm trên mặt đất tạo thành tiếng loảng xoảng. Bọn chúng lập tức hô lớn:
- Ai?
Vinh quay đầu về phía phát ra tiếng vang.
"Không ổn, chúng phát hiện rồi." Việt thụt nhanh đầu lại, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Vinh. Vinh la lên:
- Là thằng Việt, thằng ranh con Quốc Việt.
Gã kia nghiến răng kèn kẹt:
- Là hắn thật sao? Khốn kiếp, lần này mày đừng mong thoát khỏi tay tao.
Việt tự chửi mình: "Chết tiệt, lộ mặt rồi, ngu quá, ban nãy quên mang theo mặt nạ." Anh nghe tiếng chân của bọn chúng chạy tới gần. Anh do dự giây lát, cuối cùng quyết định xoay người thi triển tuyệt kỹ khinh công, vọt đi như tia chớp. Gã kia rất mạnh, hơn nữa hiện tại anh không thể để cảnh sát biết anh đang ở đây. Bởi vậy anh mới bỏ chạy. Gã kia thấy thế thì quát lớn:
- Đúng Quốc Việt đấy, đuổi theo mau. Nãy giờ hắn nghe lén rất nhiều nếu để hắn trốn thoát thì sẽ rắc rối to.
Vinh gật đầu:
- Ừ, nhanh lên xe.
- Chạy xe khó bắt hắn lắm.
Vinh chưa kịp leo lên xe thì gã kia đã bỏ hắn ở phía trước rất xa rồi. Hắn kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt:
- Cái quái gì vậy, sao chúng chạy nhanh thế được.
Một thằng bỏ chạy, một kẻ đuổi theo. Cảnh đuổi bắt trên đường không có gì kỳ lạ, nhưng chạy bộ với tốc độ nhanh kinh khiếp, lao vùn vụt qua những con phố thì quả thật chưa bao giờ xuất hiện. Khá nhiều người rút điện thoại định quay phim lại, nhưng vừa cầm lên, chưa kịp mở camera thì cả hai đã ở tít đằng xa, chỉ còn những hình ảnh mờ mờ.
Thấy kẻ thù vẫn bám riết sau lưng, Việt không khỏi hoảng hồn: "Khốn kiếp, khinh công của tên này cũng ghê gớm quá." Việt cố ý chạy vòng vèo, lúc rẽ trái, lúc ngoặt phải nhưng vẫn không sao cắt đuôi được hắn ta. Anh đổi hướng thêm lần nữa, đáng tiếc xui xẻo đụng phải bức tường chắn rất cao - đường cụt rồi. Anh nhất thời chưa nghĩ ra cách thoát.
Việt quay đầu lại nhìn, gã kia đã chạy đến sau lưng, hắn chỉ cách anh vài mét thôi. Tình hình trở nên vô cùng nguy cấp. Hắn ta vừa chạy vừa bắt đầu tụ kình vào hai lòng bàn tay, sắp sửa tung ra một đòn tấn công cực kỳ mạnh mẽ, đồng thời hắn cười rộ lên:
- Ha ha ha, ngõ cụt rồi Quốc Việt, mày tưởng có thể thoát khỏi tay tao hay sao, nhầm to rồi đấy.
Việt cười khẩy:
- Thật không?
Nào ngờ Việt vẫn giữ được bình tĩnh, đột nhiên anh tăng tốc, dốc hết sức bình sinh mà chạy tới bờ tường trước mặt. Anh hét to một tiếng, vận nội công, giẫm mạnh chân trái một cái tung mình nhảy lên, thân hình vọt cao gần hai mét. Chân phải chạm vào tường một cái, thân hình lại vọt lên cao hơn hai mét. Cả người vượt qua bức tường sang phía bên kia, và chạy đi mất hút.
Gã kia sửng sốt, đứng như trời trồng, trơ mắt đứng nhìn cơ hội trừ khử Việt trôi qua mà chẳng thể làm gì được. Cơm vào miệng còn rơi, hắn ta giận dữ gầm lớn:
- M* nó, lại để vuột mất hắn nữa, Khốn kiếp!
Hắn dồn hết sự tức giận lẫn sức mạnh trút sang thùng rác xanh dựng cạnh đó khiến nó vỡ tan tành. Người dân trong nhà nghe tiếng động lớn bên ngoài thì bực bội, chửi đổng lên:
- Thằng khốn nào đập phá trước cửa nhà ông thế hả? Ông mà biết được thì chết với ông.
Và từ trong mấy ngôi nhà vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
- M*! Lại thêm mấy thằng nhiều chuyện.
Vừa thất bại lại bị nghe chửi, hai mắt tên ác nhân toả ra sát khí nhưng hắn cố kiềm chế bản thân, hắn bỏ đi với vẻ không cam tâm. Khi những người dân quanh đó chạy ra cổng, họ chỉ kịp nhìn thấy một bóng xám vù qua trước mắt và sau đó thì biến mất. Họ kinh ngạc, nhìn nhau tự hỏi không lẽ gặp ma giữa ban ngày? Nghĩ tới đây, người nào người nấy xương sống lạnh toát.
Ra khỏi ngõ cụt thì gã kia gọi điện thoại cho Vinh. Vinh lo sợ ý đồ của mình bị bại lộ nên hỏi thăm tình hình ngay lập tức:
- Sao rồi, bắt được hắn chưa?
Đầu bên kia trả lời bằng giọng tức tối:
- Không, hắn lại chạy thoát rồi, khốn kiếp thật, mà hình như hắn đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của chúng ta rồi đấy.
- Thế thì nguy hiểm quá, lỡ hắn đi báo cho Mạnh Tuấn thì khốn.
- Yên tâm, giữa chúng có thù oán nên hắn sẽ không đi nói cho tên Tuấn đâu.
- Nhưng vẫn phải cẩn thận, hắn rất lợi hại đấy.
- Biết rồi, lần này anh sẽ không phạm sai lầm như lúc trước đâu.
- Ừ, phải mau chóng khử hắn đi, tránh đêm dài lắm mộng.
- Ừ. Cậu cứ lo phần của cậu, tôi sẽ lo tên Việt.
Gã ngắt cuộc gọi, hai mắt hiện lên sự tàn bạo và thâm độc. Vinh giờ là mấu chốt để gã đạt được tham vọng nên gã không muốn Vinh xảy ra việc không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.