Quyển 2 - Chương 51
ansu16
19/09/2016
Lúc này ở bệnh viện, bác sĩ kiểm tra sức khoẻ cho ông Tâm thì không khỏi ồ lên:
- Thật đáng kinh ngạc, tình trạng của ông nhà đang tiến triển tốt đến không ngờ. Suốt quãng thời gian làm việc của tôi, chưa bao giờ tôi gặp trường hợp nào như ca của ông nhà cả.
Bà Loan rất vui mừng, lập tức hỏi lại ngay:
- Bác sĩ nói thật sao? Chồng tôi sẽ tỉnh lại được chứ?
Bác sĩ gật đầu:
- Nếu như lúc trước, tôi rất khó khẳng định ông nhà có cơ hội tỉnh lại, nhưng hôm nay khi khám cho ông ấy, tôi thấy điện não đồ thì thấy các chức năng của não cũng như các vùng trên não đang dần khôi phục lại với tốc độ khá nhanh. Cứ với tốc độ này thì rất có thể ông nhà sẽ tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn hơn nhiều so với những bệnh nhân có tình trạng tương tự. Chắc chắn tôi phải nghiên cứu trường hợp của ông nhà thêm nữa để biết nguyên nhân vì sao, sau này có lẽ sẽ giúp thêm nhiều bệnh nhân khác nữa.
- Vậy tốt quá rồi, cám ơn
Vẻ mặt của bà Loan đã giãn ra nhiều, rốt cuộc bà có thể trút một phần gánh nặng lo âu trong lòng bao lâu nay rồi. Còn Ngọc đứng bên cạnh cũng vui mừng khôn xiết. Cô chợt nghĩ đến Việt, thành quả hiện tại của ba cô phần lớn là nhờ vào Việt, dù cô không biết đã dùng phương pháp gì nhưng rõ ràng nó có hiệu quả rất tốt, xem ra Việt không phải hung thủ ra tay với ba cô. Cô nhân lúc ra không ai để ý ra ngoài phòng bệnh gọi cho anh để thông báo tình hình ba cô với anh. Việt nghe xong cũng rất vui sướng, ngày được giải oan đã rất gần rồi. Thuốc để chữa cho ông Tâm, hiện tại anh còn hai viên, dùng tiếp một viên nữa thì chắc chắc ông Tâm sẽ mau chóng tỉnh lại. Anh cũng thầm cám ơn ông già nọ (Quyển 1 – chương 44, 45), nhờ vào loại thuốc kỳ lạ của ông ấy, anh mới có cơ hội ngàn năm như thế. Khoảng chín giờ tối, đương lúc xem TV, Việt bất ngờ nhận được cuộc gọi từ tên Tuấn:
- Bây giờ mày đang ở đâu? Đến ngay văn phòng của anh tại công ty nhé.
Không dưng mà Tuấn gọi triệu tập vào giờ này, chắc hắn ta có việc gì quan trọng. Việt hỏi lại:
- Dạ em đang ở nhà, bây giờ em đến công ty luôn hả anh? Dạ vâng, em đến ngay.
“Đã đến thời điểm ra tay rồi.” Triệu tập vì chuyện gì cơ bản Việt đã đoán được. Nhưng trước khi đi anh gọi điện thoại cho Ngọc cái đã:
- Alo, Ngọc này, khuya hôm nay có việc quan trọng cần làm nên anh sẽ không đến chữa bệnh cho ba em được.Em nhớ chăm sóc cho bác tốt nhé.
Ngọc nghĩ trời khuya như vậy rồi mà Việt còn làm việc thì ắt hẳn việc đó cũng chả tốt lành gì, hơn nữa vì chuyện chữa cho ba mình bị gián đoạn nên Ngọc hơi bất mãn:
- Được rồi, tôi biết rồi. Anh cứ làm việc của mình
Việt biết cô đang tức giận, có điều vụ giao dịch tối nay anh bắt buộc phải có mặt nên cũng đành để cho cô giận mình, sẽ tìm cơ hội nào đấy để giải thích với cô. Anh còn dặn dò thêm:
- Mà em cũng đừng liên lạc với anh cho đến sáng mai nhé, công việc này của anh không thể nghe điện thoại giữa chừng được đâu.
- Biết rồi, tôi cũng chẳng có cái gì để gọi cho anh cả.
- Vậy thì tốt rồi. Em nhớ đi ngủ sớm đấy, anh phải cúp máy đây.
Việt ngắt cuộc gọi, sau đó nai nịt gọn gàng chuẩn bị cho cuộc phản công. Phía bên kia Ngọc đang nghi hoặc không rõ Việt đang gặp rắc rối gì hay không. Cô nhận ra được giọng của Việt hơi khác thường, giống như lời trăn trối vậy; dẫu cô rất hận anh nhưng trong lòng cũng yêu anh rất nhiều, cho nên nghe những lời anh nói, cô không khỏi lo lắng và thầm hi vọng cho anh mọi việc đều bình an.
Việt thì không biết những suy nghĩ đó của Ngọc, lúc này Việt đang tập trung hoàn toàn vào kế hoạch cho tối nay. Khi Việt đến nơi thì thấy Tuấn và Thiên có mặt ở đó rồi, ngoài ra còn có thêm mười mấy tên đàn em nữa; quả nhiên như anh dự đoán, Tuấn triệu tập lực lượng của mình lại để đi gặp bọn Bạch Hổ. Tuấn nói với Thiên:
- Tối nay anh có công việc không thể bỏ dở nên chú mày cùng với thằng Lâm dắt theo đám thuộc hạ đến gặp người đại diện của Bạch Hổ đàm phán lấy số hàng kia. Địa chỉ và thông tin chi tiết của vụ giao dịch anh đã ghi trong tờ giấy này, chú mày lúc đi mở ra sẽ thấy.
“Viết trên giấy ư? Không ngờ lão ta cẩn thận đến mức đó, đúng là một tên cáo già. Xem chừng để tuồn thông tin cho ông Thanh Sơn không dễ dàng chút nào.” Việt nghĩ Tuấn cũng chỉ đề phòng trong những tên thuộc hạ của mình có nội gián của kẻ thù nên càng giữ kín bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu; chẳng qua Việt đã lường trước tính huống này nên vẫn có thể đối phó được. Bên này, Thiên nhận lấy tờ giấy gấp tư từ Tuấn rồi nói:
- Dạ vâng, em nhớ rồi. Ủa, sao em chưa thấy thằng Vinh đến ạ?
Tuấn nói:
- Anh sai hắn đi lo lót phần phía sau rồi, nếu có động tĩnh bất thường gì chúng ta sẽ biết mà có cách xử lý, chuyến hàng này khá lớn, tốt nhất không được có sơ sẩy gì.
Sau đó Tuấn quay sang nói với “Lâm” (Việt):
- Như lời anh đã nói hồi nãy, chú mày đi cùng với Thiên đến đàm phán với bang Bạch Hổ. Phần việc của chú mày là phải quan sát xung quanh, sử dụng khả năng của mình để bảo vệ các anh em. Chú hiểu ý anh chứ?
Nói thẳng ra là Việt cùng đám thuộc hạ sẽ đảm nhận phần hộ vệ cho tên Thiên chứ không được tham gia vào cuộc thương lượng. Việt đang đóng vai một kẻ hữu dũng vô mưu, tên Tuấn làm thế là điều đương nhiên, vậy càng tốt, anh không mở lời càng khó để lộ thân phận của mình. Việt đáp:
- Dạ rồi, anh cứ yên tâm, em sẽ luôn cảnh giác ở mức cao nhất, đảm bảo an toàn cho mọi người.
- Mấy đưa nghe anh nhắc lại đây, luôn giữ mình trong tầm an toàn và cảnh giác với mọi yếu tố bất thường. Đặc biệt, dù biết ép thế nào cũng không được đắc tội với đối phương.
- Dạ vâng ạ.
Thiên cầm điện thoại gọi cho Vinh, không rõ Vinh nói gì với hắn, chỉ thấy hắn gật gù vài cái rồi cúp máy. Sau đó Tuấn nói:
- Phía hậu trường của thằng Vinh, nó đã lo liệu tạm ổn, mấy đứa chuẩn bị kỹ lại lần nữa rồi đi.
Đoàn người Thiên và Việt rời khỏi công ty, lên xe rồi chạy đến chỗ hẹn. Trên đường đi, Việt cũng không hỏi Thiên về địa điểm giao dịch, câu “tò mò quá sẽ gây hoạ” thường chính xác. Lâu nay, Thiên vốn nghi kỵ anh, nếu hỏi hắn trong hoàn cảnh hiện tại thì lại làm tăng sự nghi ngờ của hắn mà thôi; bởi vậy, Việt tập trung hỏi sự chuẩn bị của mấy gã xung quanh đến đâu.
Thiên chỉ đạo đoàn xe chạy hết rẽ trái rồi vòng phải, lòng vòng tới lui qua nhiều con phố, cuối cùng dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự khá lớn. Việt không khỏi kinh ngạc thốt lên:
- Ái chà, không ngờ lại ở một nơi sang trọng thế này, họ cũng chơi trội quá nhỉ.
Biểu hiện của Việt chả khác nào một thằng gà mờ lần đầu tham gia một vụ làm ăn lớn, Thiên hừ một tiếng ra vẻ khinh thường:
- Mày nhiều chuyện quá, họ làm gì kệ họ đi, nhiệm vụ của chúng ta là có hàng để mang về, mọi thứ khác chúng ta không cần quan tâm.
“Lâm” (Việt) gật gù:
- Ờ ờ, mà tao không hiểu tại sao họ chọn nơi này nữa, khác hoàn toàn những ông chủ cũ tao làm trước đây. Chỗ không phải quá phô trương hay sao? Họ không sợ bị lộ à?
Thiên lắc đầu ngán ngẩm với “thằng này”:
- Hết lời để nói với mày, chỗ nguy hiểm là chỗ an toàn nhất, mày chưa nghe à. Tao thấy mày không bị bắt mà vẫn sống nhởn nhở đến tận bây giờ thì không phải may mắn bình thường đâu.
“Lâm” (Việt) thở dài buồn bã:
- Năm xưa may mà tao có những anh em tốt nên mới thoát nạn. Nghĩ đến họ không tốt như tao, tao lại không khỏi chạnh lòng.
Thiên cười khẩy:
- Mày bớt nói nhảm giùm tao, người của bang Bạch Hổ ra rồi, chúng ta vào trong thôi.
- Ừ ừ.
Một người trong bang Bạch Hổ nói với Thiên bằng tiếng nước ngoài:
- Ông chủ tôi đang đợi ở phía sau, mời đi theo tôi.
Thiên đáp lại cũng bằng ngôn ngữ của người đó:
- Được, xin dẫn đường giúp cho.
Thấy Thiên nói được ngôn ngữ này, Việt không khỏi kinh ngạc. Dù anh cũng biết chút ít tiếng nước này nhưng không thể nghe hay nói tốt như Thiên, giờ anh mới hiểu tại sao suốt thời gian Thiên phạm nhiều sai lầm mà Tuấn vẫn tin dùng hắn cho vụ giao dịch này. Hắn thật sự là có thực tài.
Thiên và Việt theo gã dẫn đường ra sau hậu viên của căn biệt thự, còn đám tay chân thì không được phép vào trong mà phải đứng ngoài đợi. Hai người đi vào thì thấy năm người đang có mặt ở đấy, trong đó có một người ngồi tại một chiếc bàn lớn ở vị trí ghế chủ toạ và bốn người kia thì đứng phía sau ông ta. Thông qua ánh mắt của mấy người đó, Việt nhanh chóng nhận ra gã áo đen đã tập kích anh, có điều là anh vẫn tỏ ra lạ lẫm để không muốn bị bọn chúng đề phòng. Tên đại ca bên Bạch Hổ thấy Thiên xuất hiện thì nở nụ cười, đứng dậy đi tới chỗ Thiên bắt tay và nói vài chào hỏi xã giao. Bất chợt ông ta nhìn sang Việt rồi hỏi Thiên:
- Ồ, ông bạn này là ai thế? Lúc trước tôi không thấy ông bạn này.
Thiên trả lời:
- Đây là Lâm, chiến hữu của tôi.
- Ồ ra vậy, chào Lâm tiên sinh, tôi là Hắc Lôi.
Tên đại ca quay sang nói với Việt, đồng thời đưa tay ra bắt. Việt gật đầu bắt tau với hắn, đồng thời đáp lại bằng tiếng bản địa của mình:
- Xin chào anh Hách Nôi.
Thực ra Việt cũng hiểu và nói được mấy câu giao tiếp cơ bản bằng tiếng nước X nhưng anh muốn giả ngu, nhân cơ hội “chơi chữ” một phen, bèn cố ý phát âm chệch đi. Họ tên là danh từ riêng, dù ngôn ngữ khác nhau thì cách phát âm vẫn phải gần đúng, cho nên khi nghe Việt phát âm sai tên của mình khá nhiều, gã Hắc Lôi không khỏi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Có lẽ hắn không hiểu tiếng bản địa mà cho dù có cũng chưa chắc hắn biết cách chơi chữ thế này. Hắn ta quay sang nhìn Thiên. Thiên lúc này đang nén cười, ngoài mặt cố tỏ ra bình thản. Thấy ánh nhìn của Hắc Lôi, Thiên vội vàng chữa lại:
- Thật xin lỗi Hắc Lôi tiên sinh, ông bạn của tôi không biết ngôn ngữ của các vị nên phát âm sai một chút, mong thứ lỗi cho. Để tôi nhắc nhở anh ta.
Thiên quay sang nói với “Lâm”:
- Anh nói sai rồi, tên ông ấy là Hắc Lôi.
Nghe xong, “Lâm” (Việt) tỏ vẻ xấu hổ:
- A thì ra không phải Hách Nôi mà là Hắc Lôi, tôi nói sai quá, thật xin lỗi Hắc Lôi tiên sinh.
Thấy đối phương đã nhận lỗi, Hắc Lôi cũng không cần tính toán gì nữa. Hắn ta gật đầu, mỉm cười hài lòng rồi xoay người trở lại ghế chủ toạ.
Nhìn theo hắn, Việt nghĩ bụng: “Hắn ta là cao thủ đây, nội công rất thâm hậu.” Trong cái bắt tay với Hắc Lôi lúc nãy, Hắc Lôi đã ngầm truyền một luồng nội kình sang người Việt. Luồng nội kình truyền sang rất mạnh, chẳng qua trước đó Việt đã đề phòng tên này sẽ thử mình0, đã kiềm nén Thuần Dương Công và môn thần công kia, không cho chúng phát sinh lực kháng cự quá mạnh tránh làm cho Hắc Lôi nghi ngờ. Đây cũng là một nguyên nhân anh “chơi chữ”, “hừ, muốn chỉnh thằng này ư? Chú còn kém lắm.”
Phía bên kia, Hắc Lôi cũng đang âm thầm đánh giá kẻ tên “Lâm”, đồng nghiệp của Thiên: “Tên này nội công kể ra cũng không quá mạnh, nhưng nếu so với mấy thuộc hạ của mình thì đúng là cao hơn một hai bậc, chả trách tên Tuấn lại lo lắng như thế. Mà tên này nếu chỉ thế thì cũng chẳng đáng cho mình phải đắn đo, làm việc thôi.” Nghĩ vậy Hắc Lôi nói:
- Được rồi, mời các vị ngồi xuống.
Thiên và Việt cám ơn một câu rồi ngồi xuống ghế. Lại nghe Hắc Lôi nói tiếp:
- Chúng ta vào vấn đề chính đi, các vị đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?
Thiên gật đầu:
- Xong hết rồi, chúng ta bắt đầu thương lượng đi.
Đương lúc Thiên sắp sửa ra giá thì một giọng nói ồm ồm bất ngờ vang lên:
- Ấy, Hắc Lôi tiên sinh, các vị có đơn hàng lớn như thế, cũng nên để chúng tôi cạnh tranh công bằng với công ty phía anh Thiên chứ
- Thật đáng kinh ngạc, tình trạng của ông nhà đang tiến triển tốt đến không ngờ. Suốt quãng thời gian làm việc của tôi, chưa bao giờ tôi gặp trường hợp nào như ca của ông nhà cả.
Bà Loan rất vui mừng, lập tức hỏi lại ngay:
- Bác sĩ nói thật sao? Chồng tôi sẽ tỉnh lại được chứ?
Bác sĩ gật đầu:
- Nếu như lúc trước, tôi rất khó khẳng định ông nhà có cơ hội tỉnh lại, nhưng hôm nay khi khám cho ông ấy, tôi thấy điện não đồ thì thấy các chức năng của não cũng như các vùng trên não đang dần khôi phục lại với tốc độ khá nhanh. Cứ với tốc độ này thì rất có thể ông nhà sẽ tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn hơn nhiều so với những bệnh nhân có tình trạng tương tự. Chắc chắn tôi phải nghiên cứu trường hợp của ông nhà thêm nữa để biết nguyên nhân vì sao, sau này có lẽ sẽ giúp thêm nhiều bệnh nhân khác nữa.
- Vậy tốt quá rồi, cám ơn
Vẻ mặt của bà Loan đã giãn ra nhiều, rốt cuộc bà có thể trút một phần gánh nặng lo âu trong lòng bao lâu nay rồi. Còn Ngọc đứng bên cạnh cũng vui mừng khôn xiết. Cô chợt nghĩ đến Việt, thành quả hiện tại của ba cô phần lớn là nhờ vào Việt, dù cô không biết đã dùng phương pháp gì nhưng rõ ràng nó có hiệu quả rất tốt, xem ra Việt không phải hung thủ ra tay với ba cô. Cô nhân lúc ra không ai để ý ra ngoài phòng bệnh gọi cho anh để thông báo tình hình ba cô với anh. Việt nghe xong cũng rất vui sướng, ngày được giải oan đã rất gần rồi. Thuốc để chữa cho ông Tâm, hiện tại anh còn hai viên, dùng tiếp một viên nữa thì chắc chắc ông Tâm sẽ mau chóng tỉnh lại. Anh cũng thầm cám ơn ông già nọ (Quyển 1 – chương 44, 45), nhờ vào loại thuốc kỳ lạ của ông ấy, anh mới có cơ hội ngàn năm như thế. Khoảng chín giờ tối, đương lúc xem TV, Việt bất ngờ nhận được cuộc gọi từ tên Tuấn:
- Bây giờ mày đang ở đâu? Đến ngay văn phòng của anh tại công ty nhé.
Không dưng mà Tuấn gọi triệu tập vào giờ này, chắc hắn ta có việc gì quan trọng. Việt hỏi lại:
- Dạ em đang ở nhà, bây giờ em đến công ty luôn hả anh? Dạ vâng, em đến ngay.
“Đã đến thời điểm ra tay rồi.” Triệu tập vì chuyện gì cơ bản Việt đã đoán được. Nhưng trước khi đi anh gọi điện thoại cho Ngọc cái đã:
- Alo, Ngọc này, khuya hôm nay có việc quan trọng cần làm nên anh sẽ không đến chữa bệnh cho ba em được.Em nhớ chăm sóc cho bác tốt nhé.
Ngọc nghĩ trời khuya như vậy rồi mà Việt còn làm việc thì ắt hẳn việc đó cũng chả tốt lành gì, hơn nữa vì chuyện chữa cho ba mình bị gián đoạn nên Ngọc hơi bất mãn:
- Được rồi, tôi biết rồi. Anh cứ làm việc của mình
Việt biết cô đang tức giận, có điều vụ giao dịch tối nay anh bắt buộc phải có mặt nên cũng đành để cho cô giận mình, sẽ tìm cơ hội nào đấy để giải thích với cô. Anh còn dặn dò thêm:
- Mà em cũng đừng liên lạc với anh cho đến sáng mai nhé, công việc này của anh không thể nghe điện thoại giữa chừng được đâu.
- Biết rồi, tôi cũng chẳng có cái gì để gọi cho anh cả.
- Vậy thì tốt rồi. Em nhớ đi ngủ sớm đấy, anh phải cúp máy đây.
Việt ngắt cuộc gọi, sau đó nai nịt gọn gàng chuẩn bị cho cuộc phản công. Phía bên kia Ngọc đang nghi hoặc không rõ Việt đang gặp rắc rối gì hay không. Cô nhận ra được giọng của Việt hơi khác thường, giống như lời trăn trối vậy; dẫu cô rất hận anh nhưng trong lòng cũng yêu anh rất nhiều, cho nên nghe những lời anh nói, cô không khỏi lo lắng và thầm hi vọng cho anh mọi việc đều bình an.
Việt thì không biết những suy nghĩ đó của Ngọc, lúc này Việt đang tập trung hoàn toàn vào kế hoạch cho tối nay. Khi Việt đến nơi thì thấy Tuấn và Thiên có mặt ở đó rồi, ngoài ra còn có thêm mười mấy tên đàn em nữa; quả nhiên như anh dự đoán, Tuấn triệu tập lực lượng của mình lại để đi gặp bọn Bạch Hổ. Tuấn nói với Thiên:
- Tối nay anh có công việc không thể bỏ dở nên chú mày cùng với thằng Lâm dắt theo đám thuộc hạ đến gặp người đại diện của Bạch Hổ đàm phán lấy số hàng kia. Địa chỉ và thông tin chi tiết của vụ giao dịch anh đã ghi trong tờ giấy này, chú mày lúc đi mở ra sẽ thấy.
“Viết trên giấy ư? Không ngờ lão ta cẩn thận đến mức đó, đúng là một tên cáo già. Xem chừng để tuồn thông tin cho ông Thanh Sơn không dễ dàng chút nào.” Việt nghĩ Tuấn cũng chỉ đề phòng trong những tên thuộc hạ của mình có nội gián của kẻ thù nên càng giữ kín bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu; chẳng qua Việt đã lường trước tính huống này nên vẫn có thể đối phó được. Bên này, Thiên nhận lấy tờ giấy gấp tư từ Tuấn rồi nói:
- Dạ vâng, em nhớ rồi. Ủa, sao em chưa thấy thằng Vinh đến ạ?
Tuấn nói:
- Anh sai hắn đi lo lót phần phía sau rồi, nếu có động tĩnh bất thường gì chúng ta sẽ biết mà có cách xử lý, chuyến hàng này khá lớn, tốt nhất không được có sơ sẩy gì.
Sau đó Tuấn quay sang nói với “Lâm” (Việt):
- Như lời anh đã nói hồi nãy, chú mày đi cùng với Thiên đến đàm phán với bang Bạch Hổ. Phần việc của chú mày là phải quan sát xung quanh, sử dụng khả năng của mình để bảo vệ các anh em. Chú hiểu ý anh chứ?
Nói thẳng ra là Việt cùng đám thuộc hạ sẽ đảm nhận phần hộ vệ cho tên Thiên chứ không được tham gia vào cuộc thương lượng. Việt đang đóng vai một kẻ hữu dũng vô mưu, tên Tuấn làm thế là điều đương nhiên, vậy càng tốt, anh không mở lời càng khó để lộ thân phận của mình. Việt đáp:
- Dạ rồi, anh cứ yên tâm, em sẽ luôn cảnh giác ở mức cao nhất, đảm bảo an toàn cho mọi người.
- Mấy đưa nghe anh nhắc lại đây, luôn giữ mình trong tầm an toàn và cảnh giác với mọi yếu tố bất thường. Đặc biệt, dù biết ép thế nào cũng không được đắc tội với đối phương.
- Dạ vâng ạ.
Thiên cầm điện thoại gọi cho Vinh, không rõ Vinh nói gì với hắn, chỉ thấy hắn gật gù vài cái rồi cúp máy. Sau đó Tuấn nói:
- Phía hậu trường của thằng Vinh, nó đã lo liệu tạm ổn, mấy đứa chuẩn bị kỹ lại lần nữa rồi đi.
Đoàn người Thiên và Việt rời khỏi công ty, lên xe rồi chạy đến chỗ hẹn. Trên đường đi, Việt cũng không hỏi Thiên về địa điểm giao dịch, câu “tò mò quá sẽ gây hoạ” thường chính xác. Lâu nay, Thiên vốn nghi kỵ anh, nếu hỏi hắn trong hoàn cảnh hiện tại thì lại làm tăng sự nghi ngờ của hắn mà thôi; bởi vậy, Việt tập trung hỏi sự chuẩn bị của mấy gã xung quanh đến đâu.
Thiên chỉ đạo đoàn xe chạy hết rẽ trái rồi vòng phải, lòng vòng tới lui qua nhiều con phố, cuối cùng dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự khá lớn. Việt không khỏi kinh ngạc thốt lên:
- Ái chà, không ngờ lại ở một nơi sang trọng thế này, họ cũng chơi trội quá nhỉ.
Biểu hiện của Việt chả khác nào một thằng gà mờ lần đầu tham gia một vụ làm ăn lớn, Thiên hừ một tiếng ra vẻ khinh thường:
- Mày nhiều chuyện quá, họ làm gì kệ họ đi, nhiệm vụ của chúng ta là có hàng để mang về, mọi thứ khác chúng ta không cần quan tâm.
“Lâm” (Việt) gật gù:
- Ờ ờ, mà tao không hiểu tại sao họ chọn nơi này nữa, khác hoàn toàn những ông chủ cũ tao làm trước đây. Chỗ không phải quá phô trương hay sao? Họ không sợ bị lộ à?
Thiên lắc đầu ngán ngẩm với “thằng này”:
- Hết lời để nói với mày, chỗ nguy hiểm là chỗ an toàn nhất, mày chưa nghe à. Tao thấy mày không bị bắt mà vẫn sống nhởn nhở đến tận bây giờ thì không phải may mắn bình thường đâu.
“Lâm” (Việt) thở dài buồn bã:
- Năm xưa may mà tao có những anh em tốt nên mới thoát nạn. Nghĩ đến họ không tốt như tao, tao lại không khỏi chạnh lòng.
Thiên cười khẩy:
- Mày bớt nói nhảm giùm tao, người của bang Bạch Hổ ra rồi, chúng ta vào trong thôi.
- Ừ ừ.
Một người trong bang Bạch Hổ nói với Thiên bằng tiếng nước ngoài:
- Ông chủ tôi đang đợi ở phía sau, mời đi theo tôi.
Thiên đáp lại cũng bằng ngôn ngữ của người đó:
- Được, xin dẫn đường giúp cho.
Thấy Thiên nói được ngôn ngữ này, Việt không khỏi kinh ngạc. Dù anh cũng biết chút ít tiếng nước này nhưng không thể nghe hay nói tốt như Thiên, giờ anh mới hiểu tại sao suốt thời gian Thiên phạm nhiều sai lầm mà Tuấn vẫn tin dùng hắn cho vụ giao dịch này. Hắn thật sự là có thực tài.
Thiên và Việt theo gã dẫn đường ra sau hậu viên của căn biệt thự, còn đám tay chân thì không được phép vào trong mà phải đứng ngoài đợi. Hai người đi vào thì thấy năm người đang có mặt ở đấy, trong đó có một người ngồi tại một chiếc bàn lớn ở vị trí ghế chủ toạ và bốn người kia thì đứng phía sau ông ta. Thông qua ánh mắt của mấy người đó, Việt nhanh chóng nhận ra gã áo đen đã tập kích anh, có điều là anh vẫn tỏ ra lạ lẫm để không muốn bị bọn chúng đề phòng. Tên đại ca bên Bạch Hổ thấy Thiên xuất hiện thì nở nụ cười, đứng dậy đi tới chỗ Thiên bắt tay và nói vài chào hỏi xã giao. Bất chợt ông ta nhìn sang Việt rồi hỏi Thiên:
- Ồ, ông bạn này là ai thế? Lúc trước tôi không thấy ông bạn này.
Thiên trả lời:
- Đây là Lâm, chiến hữu của tôi.
- Ồ ra vậy, chào Lâm tiên sinh, tôi là Hắc Lôi.
Tên đại ca quay sang nói với Việt, đồng thời đưa tay ra bắt. Việt gật đầu bắt tau với hắn, đồng thời đáp lại bằng tiếng bản địa của mình:
- Xin chào anh Hách Nôi.
Thực ra Việt cũng hiểu và nói được mấy câu giao tiếp cơ bản bằng tiếng nước X nhưng anh muốn giả ngu, nhân cơ hội “chơi chữ” một phen, bèn cố ý phát âm chệch đi. Họ tên là danh từ riêng, dù ngôn ngữ khác nhau thì cách phát âm vẫn phải gần đúng, cho nên khi nghe Việt phát âm sai tên của mình khá nhiều, gã Hắc Lôi không khỏi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Có lẽ hắn không hiểu tiếng bản địa mà cho dù có cũng chưa chắc hắn biết cách chơi chữ thế này. Hắn ta quay sang nhìn Thiên. Thiên lúc này đang nén cười, ngoài mặt cố tỏ ra bình thản. Thấy ánh nhìn của Hắc Lôi, Thiên vội vàng chữa lại:
- Thật xin lỗi Hắc Lôi tiên sinh, ông bạn của tôi không biết ngôn ngữ của các vị nên phát âm sai một chút, mong thứ lỗi cho. Để tôi nhắc nhở anh ta.
Thiên quay sang nói với “Lâm”:
- Anh nói sai rồi, tên ông ấy là Hắc Lôi.
Nghe xong, “Lâm” (Việt) tỏ vẻ xấu hổ:
- A thì ra không phải Hách Nôi mà là Hắc Lôi, tôi nói sai quá, thật xin lỗi Hắc Lôi tiên sinh.
Thấy đối phương đã nhận lỗi, Hắc Lôi cũng không cần tính toán gì nữa. Hắn ta gật đầu, mỉm cười hài lòng rồi xoay người trở lại ghế chủ toạ.
Nhìn theo hắn, Việt nghĩ bụng: “Hắn ta là cao thủ đây, nội công rất thâm hậu.” Trong cái bắt tay với Hắc Lôi lúc nãy, Hắc Lôi đã ngầm truyền một luồng nội kình sang người Việt. Luồng nội kình truyền sang rất mạnh, chẳng qua trước đó Việt đã đề phòng tên này sẽ thử mình0, đã kiềm nén Thuần Dương Công và môn thần công kia, không cho chúng phát sinh lực kháng cự quá mạnh tránh làm cho Hắc Lôi nghi ngờ. Đây cũng là một nguyên nhân anh “chơi chữ”, “hừ, muốn chỉnh thằng này ư? Chú còn kém lắm.”
Phía bên kia, Hắc Lôi cũng đang âm thầm đánh giá kẻ tên “Lâm”, đồng nghiệp của Thiên: “Tên này nội công kể ra cũng không quá mạnh, nhưng nếu so với mấy thuộc hạ của mình thì đúng là cao hơn một hai bậc, chả trách tên Tuấn lại lo lắng như thế. Mà tên này nếu chỉ thế thì cũng chẳng đáng cho mình phải đắn đo, làm việc thôi.” Nghĩ vậy Hắc Lôi nói:
- Được rồi, mời các vị ngồi xuống.
Thiên và Việt cám ơn một câu rồi ngồi xuống ghế. Lại nghe Hắc Lôi nói tiếp:
- Chúng ta vào vấn đề chính đi, các vị đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?
Thiên gật đầu:
- Xong hết rồi, chúng ta bắt đầu thương lượng đi.
Đương lúc Thiên sắp sửa ra giá thì một giọng nói ồm ồm bất ngờ vang lên:
- Ấy, Hắc Lôi tiên sinh, các vị có đơn hàng lớn như thế, cũng nên để chúng tôi cạnh tranh công bằng với công ty phía anh Thiên chứ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.