Quyển 2 - Chương 56
ansu16
23/11/2016
Trên tay Thiên là những bức ảnh này ghi lại cảnh Thiên gặp bọn Hắc Báo tại quán café trong lần Thiên đi gặp Ông Phương là ai chứ, mấy lời của Việt làm sao gạt được ông. Ông truy vấn:
- Một kẻ như hắn ta mà lại nhượng toàn bộ thế lực phải khó nhọc gây dựng suốt mấy chục năm cho cậu là điều hoàn toàn không thể, trừ khi hắn ta rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo không còn cách nào khác, bắt buộc phải nhượng lại.
Việt lắc lắc đầu:
- Cái này cháu thật sự không biết. Nhưng mà giờ hắn ta đã bị bắt, chứng cứ phạm tội cũng đã có, số tài sản đó sẽ bị tịch thu, dù hắn ta có nhượng lại cháu rồi cháu cũng đâu hưởng được lợi lộc gì từ chỗ đấy đâu.
- Cái lạ thường chính ở đó, những tài sản hắn ta chuyển sang cho cậu lại không những không dính dáng gì đến chứng cứ phạm tội của hắn, mà còn tuân thủ luật pháp rất tốt. Dựa theo số cổ phần, hắn ta quả thực là cổ đông lớn nhất, nhưng chỉ có vậy, hắn ta lại không can thiệp vào những công ty đó mà chỉ ngồi hưởng lợi tức thôi. Cho dù có tịch thu tài sản của hắn thì cũng chỉ giới hạn trong phạm vi phạm pháp.
Việt nhún vai bất đắc dĩ:
- Cháu đâu biết được nguyên nhân vì sao hắn ta làm thế, có thể hắn ta đã linh cảm trước mình sẽ gặp chuyện chẳng lành, không muốn công sức mình gây dựng đổ sông đổ biển nên mới chuyển sang cho cháu. Cháu thấy cũng không có hại gì nên cháu nhận thôi ạ.
Đây là kế thừa hợp pháp, ông Phương không biết dùng lời gì để phản bác lại cả, ông hỏi tiếp:
- Cậu... được rồi, thế cậu định làm gì với số tài sản trên trời rớt xuống đó?
Dù ông Phương chưa rõ mục đích cho những hành động gần đây của Việt nhưng ông nhận ra được điều đó chẳng tốt lành gì cho lắm. Mà vì ông cũng không ngăn cản được nên ông tìm cách thăm dò xem Việt sẽ có kế hoạch gì trong tương lai. Cậu hỏi của ông không làm khó được Việt:
- Dạ cháu cũng chưa biết, đầu tiên là việc học hành của cháu vẫn còn nên cháu phải trở lại trường học, cháu nghĩ cứ đợi đến khi cháu tốt nghiệp. Ngoài ra, cháu đang là tội phạm, chẳng thể xử lý số tài sản đó được, trước mắt cháu cần phải cố gắng giải oan cho mình đã. Cháu mới nghe Ngọc nói là ba cô ấy đã tốt hơn hẳn, khả năng tỉnh lại tăng hơn nhiều, cho nên hi vọng được giải oan cũng không còn viển vông nữa.
Ông Phương giữ im lặng, Việt không rõ ông ấy đang nghĩ gì trong đầu. Việt cho là ông vẫn đang quan tâm đến vấn đề giữa anh và Thanh Sơn, anh bèn đánh lạc hướng:
- À phải, cháu quên mất một chuyện, tên Phong bị bắt, thế công ty của hắn thì sao ạ? Cũng bị tịch thu luôn ạ?
Điều này khá quan trọng, quả thực khiến ông Phương phải đổi chủ đề. Ông Phương lắc đầu:
- Hiện giờ chúng ta chỉ có chứng cứ phạm tội chứng tỏ tên Phong tham gia vào xã hội đen, còn bên phần kinh tế thì bên Kiểm Sát đang điều tra, nếu như có liên quan đến xã hội đen thì chắc chắn sẽ bị tịch thu, còn không thì đành chúng tiếp tục làm ăn, chúng ta chỉ có thể chú ý chúng kỹ hơn thôi.
Việt hỏi:
- Ồ, tức là số cổ phần đã mua từ chúng vẫn có thể mất đi ạ? Vậy có khác gì mất trắng số tiền đầu tư để mua ạ, cháu thấy không ổn chút nào.
- Tôi cũng đang đau đầu vì cái này đây, nếu như mấy công ty đó không liên quan đến xã hội đen thì chúng ta không thể nhổ cỏ tận gốc được, nhưng nếu có liên quan thì người đầu tư sẽ lỗ lớn, chúng ta sẽ phải bù lại cho họ.
- À chú, tuy tên Phong đã bị bắt nhưng những cổ đông lớn của công ty đó hầu như đều có dính dáng đến xã hội đen, chú cần phải xử lý triệt để bọn chúng ngay chứ không thì bọn chúng sẽ vực lại được.
- Ừ, dù sao cậu cũng đưa tôi chứng cứ rồi, tôi sẽ nhanh chóng điều tra.
Ông Phương làm cảnh sát bao nhiêu năm, đương nhiên không ai hiểu điều này hơn ông. Lúc trước vì chưa có bằng chứng nên ông chẳng thể làm gì bọn chúng, giờ thì khác rồi, xem chừng Hắc Báo cũng không tồn tại được bao lâu nữa. Bỗng dưng điện thoại của ông Phương đổ chuông, thấy số gọi đến, ông lập tức bắt máy, phía bên kia vang lên giọng nói của một cô gái:
- Alo, chú Phương ạ, cháu có thêm một số thông tin về bọn chúng rồi ạ. Chú đang ở đâu vậy ạ? Cháu đến đó đưa thông tin cho chú.
Việt dễ dàng nhận ra giọng nói này, cô gái này chính là cô gái tên Thương, đi cùng cảnh sát Phương mà anh đã gặp trong rừng khi đang trốn chạy. Theo như cảm giác của anh thì thực lực cô gái này dường như rất mạnh, chỉ là không biết cô ấy đang làm gì.
Ông Phương nghe Thương nói thì sắc mặt hơi thay đổi. Ông đáp:
- Thế à, chú về đồn ngay, cháu cứ đợi chú ở đó.
- Dạ vâng ạ,
Ông Phương cúp máy, sau đó quay sang nói với Việt:
- Được rồi, giờ tôi có việc phải đi rồi, cậu cứ tiếp tục nhiệm vụ của mình ở băng đảng của tên Tuấn, có gì bất thường thì cứ gọi cho tôi.
- Dạ vâng, cháu chào chú ạ.
Ông Phương đi xa rồi, Việt mở điện thoại lên gọi cho Chung ruồi:
- Alo, mày điều tra thông tin của tên Vinh đến đâu rồi, hắn có ai thân thuộc ở đây không?
Chung đáp:
- Tao vẫn chưa tìm ra. Mày nói hắn ta có anh họ ở đây nhưng tao điều tra mãi mà vẫn không tìm ra đó là kẻ nào. Có thể là họ hàng xa, người trùng họ nhiều lắm nên việc điều tra rất khó.
- Ừ, tao biết mà, à phải, tối qua thằng Vinh bị tên Thiên giết hại rồi.
Chung ruồi kinh ngạc không khỏi bật thốt lên:
- Cái gì, mày đang nói giỡn hả, tên Thiên giết Vinh? Không thể nào, bọn chúng cùng phe mà.
- Tao cũng mới biết sáng nay thôi, tao có gián điệp trong băng đảng của tên Tuấn, người đó đã nói lại cho tao biết. Lần trước tao vô tình biết anh họ của tên Vinh là một cao thủ nên mới nhờ mày điều tra hắn ta là ai, nếu hiện tại vẫn không có thông tin của hắn, tao e rằng ngày chết của tên Thiên đã tới rất gần rồi.
Chung hiểu Việt đang nói vấn đề gì. Tên Thiên chết cũng đáng tội nhưng quan trọng hơn, Thiên là đầu mối tốt nhất để truy ra anh họ của tên Vinh, kẻ đáng sợ nhất vẫn ở trong bóng tối. Cả Việt và Chung ruồi không thể lường trước khi nào hắn ta hãm hại hai người, nguy hiểm vẫn luôn rình rập bên cạnh. Chung bèn hỏi Việt:
- Thế mày tính làm gì? Tên Vinh che dấu kỹ như vậy thì chắc chắn số người biết chi tiết vô cùng ít.
Việt thở dài:
- Được rồi, để tao đi gặp tên Thiên doạ hắn xem thử hắn khai ra không.
- Cũng chỉ còn cách đó, mà tên Thiên khá cứng miệng, muốn lấy thông tin từ hắn mày phải bỏ ra không ít công sức đấy.
- Ừ, cái này tao hiểu rõ mà. Giờ tao cúp máy đây, có gì tao gọi lại cho mày.
Đương lúc Việt chưa biết nên đi đâu, làm gì tiếp thì Tuấn bất ngờ gọi điện đến, giọng của ông ta nghe có vẻ như rất tức giận:
- Lâm, dù chú mày đang ở đâu thì đều phải về ngay công ty, thằng Thiên nó bỏ trốn rồi, mày về triệu tập nhiều người đi lùng nó về đây cho anh.
- Dạ vâng.
Việt đáp lại qua loa rồi lập tức vọt về chỗ tên Tuấn, anh vừa chạy vừa lo lắng: “Chết tiệt, thật không ngờ thằng khốn đó lại bỏ trốn để tránh bị trừng phạt. Thế này thì kế hoạch của mình đổ sông đổ bể hết, nhất định phải tìm ra tên Thiên trước bọn thuộc hạ của Tuấn.” Về chỗ Tuấn, Việt hỏi hắn để biết rõ thêm tình hình:
- Tại sao tên Thiên lại bỏ trốn được vậy anh? Không phải luôn có một hai đứa đi theo dõi hắn ta hay sao?
Tuấn đáp:
- Hắn ta dùng kế đánh gục chúng rồi bỏ trốn, đúng là lũ vô dụng, mỗi có một việc theo dõi mà không làm được. Chú mày đừng hỏi nhiều nữa, mau dẫn theo mấy đứa đàn em tìm tên Thiên về cho anh.
- Vâng ạ.
Việt đi triệu tập khoảng mười mấy người trong băng đảng của Tuấn, sau đó nói với bọn chúng:
- Mọi người trở về khu vực mình quản lý, phái thêm các anh em đi tìm Thiên về. Dù phải lục tung cả thành phố này lên cũng phải đưa anh ta về gặp anh Tuấn, tất cả đã nghe rõ rồi chứ?
- Rõ rồi.
Vụ Thiên sát hại Vinh chưa lộ ra ngoài, không người nào trong băng đảng biết, mà Thiên lại là cấp trên, bởi vậy, khi nghe những gì “Lâm nói”, ai cũng cảm thấy khó hiểu. Nhưng vì đây là mệnh lệnh của Tuấn nên bọn chúng không dám hỏi nhiều, chỉ cứ thế mà làm thôi.
Việt dẫn theo vài thuộc hạ nữa bắt đầu đi tìm, có điều thành phố rộng lớn, muốn nhanh chóng tìm được tên Thiên trong một giờ một khắc không phải là điều dễ dàng. Cả đám tìm gần nửa ngày vẫn chưa có dấu hiệu khả quan thì bắt đầu có cảm giác chán nản; đúng lúc này có một tên thuộc hạ ở khu vực khác gọi vào số điện thoại của “Lâm”:
- Anh Lâm, bọn em tìm thấy anh Thiên rồi, chỉ là... chỉ là
Nói tới đây, gã đó tự dưng ấp úng làm Việt kỳ quái, Việt bèn giục hắn:
- Chỉ là cái gì, đàn ông con trai mà sao ăn nói ngập ngừng vậy hả, có gì nói thẳng ra đi.
Gã đó hít một hơi rồi đáp:
- Chỉ là anh Thiên bị giết rồi.
Gã kia chưa biết tội lỗi Thiên gây ra nên vẫn tỏ ra kính trọng Thiên, mà Việt cũng không để ý cái này. Vừa nghe được gã kia thông báo tin tức, Việt vô cùng sửng sốt: “Thiên bị giết rồi, khốn kiếp, là ai làm chứ?” Việt vội vàng hỏi lại đối phương:
- Mày đang ở đâu? Tao qua đó xem.
Sau khi có được địa điểm từ gã kia, Việt cúp máy và lập tức chạy đến. Việt tới nơi thì thấy ở đó đã có rất đông người đứng xem, có lẽ khó chen vào đám đông để tìm hiểu chi tiết cái chết của Thiên. Việt quay sang hỏi gã đã thông báo cho mình:
- Mày phát hiện Thiên đã chết như thế nào?
Gã kia trả lời:
- Ban đầu em chưa tìm thấy anh Thiên, sau đó em nghe thấy tiếng hét kinh hãi của ai đấy ở gần chỗ em. Em tò mò chạy lại xem thế nào thì mới biết anh Thiên đã chết.
Việt hỏi tiếp:
- Như vậy thì có người bảo cảnh sát rồi hả?
- Dạ vâng, những người phát hiện ra thi thể của anh Thiên đã gọi cho cảnh sát ngay, em cũng không thể can thiệp để che dấu vụ việc được.
- Ừ, tao gọi điện cho anh Tuấn.
Việt bấm số Tuấn gọi cho hắn ta:
- Anh Tuấn, Thiên đã chết rồi.
Tuấn không dấu nổi sự kinh hoảng:
- Cái gì? Nó chết rồi? Vì sao mà chết?
Việt đáp:
- Em cũng không biết. Một tên đàn em đã phát hiện ra rồi báo cho em. Chẳng qua người dân đã phát hiện ra xác của Thiên trước, họ cũng báo bọn cớm luôn rồi. Em cũng chưa biết xử lý ra sao.
- Hừm, thế thì bọn mày tạm thời im ắng, đừng làm gì cả, cứ để cớm xử lý, sau đó anh sẽ cố lấy thông tin từ nơi khác.
- Vâng ạ.
- Được rồi, mày bảo đám tay chân giải tán đi, tránh cho cớm nghi ngờ. Mày chỉ giữ lại hai ba thằng tiếp tục ở đó quan sát tình hình, có gì báo lại cho anh.
- Vâng ạ.
Tuấn đã cúp máy. Việt đứng đó trầm ngâm suy nghĩ: “Cảnh sát đến đây cũng tốt, mình cũng không có hiểu biết gì về y học, tốt nhất để bên pháp y điều tra rồi mình lấy thông tin từ chú Phương cũng được.” Nghĩ vậy, Việt ra lệnh cho đám thuộc hạ giải tán.
Tiếng còi xe từ xa vọng tới, cảnh sát đã tới rồi, dẫn đầu là ông Phương. Ông Phương vốn đã biết thân phận của Việt trong băng đảng của Tuấn nên không lạ gì với mặt nạ da của Việt, ông liếc nhanh qua anh rồi đi tới chỗ thi thể của Thiên. Phía cảnh sát bắt đầu chăng vải khoanh vùng, sau đó từng tốp người chia ra điều tra hiện trường. Vài người cảnh sát thì bắt đầu mở sổ ghi chép và hỏi những người dân đã gọi cho họ.
- Một kẻ như hắn ta mà lại nhượng toàn bộ thế lực phải khó nhọc gây dựng suốt mấy chục năm cho cậu là điều hoàn toàn không thể, trừ khi hắn ta rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo không còn cách nào khác, bắt buộc phải nhượng lại.
Việt lắc lắc đầu:
- Cái này cháu thật sự không biết. Nhưng mà giờ hắn ta đã bị bắt, chứng cứ phạm tội cũng đã có, số tài sản đó sẽ bị tịch thu, dù hắn ta có nhượng lại cháu rồi cháu cũng đâu hưởng được lợi lộc gì từ chỗ đấy đâu.
- Cái lạ thường chính ở đó, những tài sản hắn ta chuyển sang cho cậu lại không những không dính dáng gì đến chứng cứ phạm tội của hắn, mà còn tuân thủ luật pháp rất tốt. Dựa theo số cổ phần, hắn ta quả thực là cổ đông lớn nhất, nhưng chỉ có vậy, hắn ta lại không can thiệp vào những công ty đó mà chỉ ngồi hưởng lợi tức thôi. Cho dù có tịch thu tài sản của hắn thì cũng chỉ giới hạn trong phạm vi phạm pháp.
Việt nhún vai bất đắc dĩ:
- Cháu đâu biết được nguyên nhân vì sao hắn ta làm thế, có thể hắn ta đã linh cảm trước mình sẽ gặp chuyện chẳng lành, không muốn công sức mình gây dựng đổ sông đổ biển nên mới chuyển sang cho cháu. Cháu thấy cũng không có hại gì nên cháu nhận thôi ạ.
Đây là kế thừa hợp pháp, ông Phương không biết dùng lời gì để phản bác lại cả, ông hỏi tiếp:
- Cậu... được rồi, thế cậu định làm gì với số tài sản trên trời rớt xuống đó?
Dù ông Phương chưa rõ mục đích cho những hành động gần đây của Việt nhưng ông nhận ra được điều đó chẳng tốt lành gì cho lắm. Mà vì ông cũng không ngăn cản được nên ông tìm cách thăm dò xem Việt sẽ có kế hoạch gì trong tương lai. Cậu hỏi của ông không làm khó được Việt:
- Dạ cháu cũng chưa biết, đầu tiên là việc học hành của cháu vẫn còn nên cháu phải trở lại trường học, cháu nghĩ cứ đợi đến khi cháu tốt nghiệp. Ngoài ra, cháu đang là tội phạm, chẳng thể xử lý số tài sản đó được, trước mắt cháu cần phải cố gắng giải oan cho mình đã. Cháu mới nghe Ngọc nói là ba cô ấy đã tốt hơn hẳn, khả năng tỉnh lại tăng hơn nhiều, cho nên hi vọng được giải oan cũng không còn viển vông nữa.
Ông Phương giữ im lặng, Việt không rõ ông ấy đang nghĩ gì trong đầu. Việt cho là ông vẫn đang quan tâm đến vấn đề giữa anh và Thanh Sơn, anh bèn đánh lạc hướng:
- À phải, cháu quên mất một chuyện, tên Phong bị bắt, thế công ty của hắn thì sao ạ? Cũng bị tịch thu luôn ạ?
Điều này khá quan trọng, quả thực khiến ông Phương phải đổi chủ đề. Ông Phương lắc đầu:
- Hiện giờ chúng ta chỉ có chứng cứ phạm tội chứng tỏ tên Phong tham gia vào xã hội đen, còn bên phần kinh tế thì bên Kiểm Sát đang điều tra, nếu như có liên quan đến xã hội đen thì chắc chắn sẽ bị tịch thu, còn không thì đành chúng tiếp tục làm ăn, chúng ta chỉ có thể chú ý chúng kỹ hơn thôi.
Việt hỏi:
- Ồ, tức là số cổ phần đã mua từ chúng vẫn có thể mất đi ạ? Vậy có khác gì mất trắng số tiền đầu tư để mua ạ, cháu thấy không ổn chút nào.
- Tôi cũng đang đau đầu vì cái này đây, nếu như mấy công ty đó không liên quan đến xã hội đen thì chúng ta không thể nhổ cỏ tận gốc được, nhưng nếu có liên quan thì người đầu tư sẽ lỗ lớn, chúng ta sẽ phải bù lại cho họ.
- À chú, tuy tên Phong đã bị bắt nhưng những cổ đông lớn của công ty đó hầu như đều có dính dáng đến xã hội đen, chú cần phải xử lý triệt để bọn chúng ngay chứ không thì bọn chúng sẽ vực lại được.
- Ừ, dù sao cậu cũng đưa tôi chứng cứ rồi, tôi sẽ nhanh chóng điều tra.
Ông Phương làm cảnh sát bao nhiêu năm, đương nhiên không ai hiểu điều này hơn ông. Lúc trước vì chưa có bằng chứng nên ông chẳng thể làm gì bọn chúng, giờ thì khác rồi, xem chừng Hắc Báo cũng không tồn tại được bao lâu nữa. Bỗng dưng điện thoại của ông Phương đổ chuông, thấy số gọi đến, ông lập tức bắt máy, phía bên kia vang lên giọng nói của một cô gái:
- Alo, chú Phương ạ, cháu có thêm một số thông tin về bọn chúng rồi ạ. Chú đang ở đâu vậy ạ? Cháu đến đó đưa thông tin cho chú.
Việt dễ dàng nhận ra giọng nói này, cô gái này chính là cô gái tên Thương, đi cùng cảnh sát Phương mà anh đã gặp trong rừng khi đang trốn chạy. Theo như cảm giác của anh thì thực lực cô gái này dường như rất mạnh, chỉ là không biết cô ấy đang làm gì.
Ông Phương nghe Thương nói thì sắc mặt hơi thay đổi. Ông đáp:
- Thế à, chú về đồn ngay, cháu cứ đợi chú ở đó.
- Dạ vâng ạ,
Ông Phương cúp máy, sau đó quay sang nói với Việt:
- Được rồi, giờ tôi có việc phải đi rồi, cậu cứ tiếp tục nhiệm vụ của mình ở băng đảng của tên Tuấn, có gì bất thường thì cứ gọi cho tôi.
- Dạ vâng, cháu chào chú ạ.
Ông Phương đi xa rồi, Việt mở điện thoại lên gọi cho Chung ruồi:
- Alo, mày điều tra thông tin của tên Vinh đến đâu rồi, hắn có ai thân thuộc ở đây không?
Chung đáp:
- Tao vẫn chưa tìm ra. Mày nói hắn ta có anh họ ở đây nhưng tao điều tra mãi mà vẫn không tìm ra đó là kẻ nào. Có thể là họ hàng xa, người trùng họ nhiều lắm nên việc điều tra rất khó.
- Ừ, tao biết mà, à phải, tối qua thằng Vinh bị tên Thiên giết hại rồi.
Chung ruồi kinh ngạc không khỏi bật thốt lên:
- Cái gì, mày đang nói giỡn hả, tên Thiên giết Vinh? Không thể nào, bọn chúng cùng phe mà.
- Tao cũng mới biết sáng nay thôi, tao có gián điệp trong băng đảng của tên Tuấn, người đó đã nói lại cho tao biết. Lần trước tao vô tình biết anh họ của tên Vinh là một cao thủ nên mới nhờ mày điều tra hắn ta là ai, nếu hiện tại vẫn không có thông tin của hắn, tao e rằng ngày chết của tên Thiên đã tới rất gần rồi.
Chung hiểu Việt đang nói vấn đề gì. Tên Thiên chết cũng đáng tội nhưng quan trọng hơn, Thiên là đầu mối tốt nhất để truy ra anh họ của tên Vinh, kẻ đáng sợ nhất vẫn ở trong bóng tối. Cả Việt và Chung ruồi không thể lường trước khi nào hắn ta hãm hại hai người, nguy hiểm vẫn luôn rình rập bên cạnh. Chung bèn hỏi Việt:
- Thế mày tính làm gì? Tên Vinh che dấu kỹ như vậy thì chắc chắn số người biết chi tiết vô cùng ít.
Việt thở dài:
- Được rồi, để tao đi gặp tên Thiên doạ hắn xem thử hắn khai ra không.
- Cũng chỉ còn cách đó, mà tên Thiên khá cứng miệng, muốn lấy thông tin từ hắn mày phải bỏ ra không ít công sức đấy.
- Ừ, cái này tao hiểu rõ mà. Giờ tao cúp máy đây, có gì tao gọi lại cho mày.
Đương lúc Việt chưa biết nên đi đâu, làm gì tiếp thì Tuấn bất ngờ gọi điện đến, giọng của ông ta nghe có vẻ như rất tức giận:
- Lâm, dù chú mày đang ở đâu thì đều phải về ngay công ty, thằng Thiên nó bỏ trốn rồi, mày về triệu tập nhiều người đi lùng nó về đây cho anh.
- Dạ vâng.
Việt đáp lại qua loa rồi lập tức vọt về chỗ tên Tuấn, anh vừa chạy vừa lo lắng: “Chết tiệt, thật không ngờ thằng khốn đó lại bỏ trốn để tránh bị trừng phạt. Thế này thì kế hoạch của mình đổ sông đổ bể hết, nhất định phải tìm ra tên Thiên trước bọn thuộc hạ của Tuấn.” Về chỗ Tuấn, Việt hỏi hắn để biết rõ thêm tình hình:
- Tại sao tên Thiên lại bỏ trốn được vậy anh? Không phải luôn có một hai đứa đi theo dõi hắn ta hay sao?
Tuấn đáp:
- Hắn ta dùng kế đánh gục chúng rồi bỏ trốn, đúng là lũ vô dụng, mỗi có một việc theo dõi mà không làm được. Chú mày đừng hỏi nhiều nữa, mau dẫn theo mấy đứa đàn em tìm tên Thiên về cho anh.
- Vâng ạ.
Việt đi triệu tập khoảng mười mấy người trong băng đảng của Tuấn, sau đó nói với bọn chúng:
- Mọi người trở về khu vực mình quản lý, phái thêm các anh em đi tìm Thiên về. Dù phải lục tung cả thành phố này lên cũng phải đưa anh ta về gặp anh Tuấn, tất cả đã nghe rõ rồi chứ?
- Rõ rồi.
Vụ Thiên sát hại Vinh chưa lộ ra ngoài, không người nào trong băng đảng biết, mà Thiên lại là cấp trên, bởi vậy, khi nghe những gì “Lâm nói”, ai cũng cảm thấy khó hiểu. Nhưng vì đây là mệnh lệnh của Tuấn nên bọn chúng không dám hỏi nhiều, chỉ cứ thế mà làm thôi.
Việt dẫn theo vài thuộc hạ nữa bắt đầu đi tìm, có điều thành phố rộng lớn, muốn nhanh chóng tìm được tên Thiên trong một giờ một khắc không phải là điều dễ dàng. Cả đám tìm gần nửa ngày vẫn chưa có dấu hiệu khả quan thì bắt đầu có cảm giác chán nản; đúng lúc này có một tên thuộc hạ ở khu vực khác gọi vào số điện thoại của “Lâm”:
- Anh Lâm, bọn em tìm thấy anh Thiên rồi, chỉ là... chỉ là
Nói tới đây, gã đó tự dưng ấp úng làm Việt kỳ quái, Việt bèn giục hắn:
- Chỉ là cái gì, đàn ông con trai mà sao ăn nói ngập ngừng vậy hả, có gì nói thẳng ra đi.
Gã đó hít một hơi rồi đáp:
- Chỉ là anh Thiên bị giết rồi.
Gã kia chưa biết tội lỗi Thiên gây ra nên vẫn tỏ ra kính trọng Thiên, mà Việt cũng không để ý cái này. Vừa nghe được gã kia thông báo tin tức, Việt vô cùng sửng sốt: “Thiên bị giết rồi, khốn kiếp, là ai làm chứ?” Việt vội vàng hỏi lại đối phương:
- Mày đang ở đâu? Tao qua đó xem.
Sau khi có được địa điểm từ gã kia, Việt cúp máy và lập tức chạy đến. Việt tới nơi thì thấy ở đó đã có rất đông người đứng xem, có lẽ khó chen vào đám đông để tìm hiểu chi tiết cái chết của Thiên. Việt quay sang hỏi gã đã thông báo cho mình:
- Mày phát hiện Thiên đã chết như thế nào?
Gã kia trả lời:
- Ban đầu em chưa tìm thấy anh Thiên, sau đó em nghe thấy tiếng hét kinh hãi của ai đấy ở gần chỗ em. Em tò mò chạy lại xem thế nào thì mới biết anh Thiên đã chết.
Việt hỏi tiếp:
- Như vậy thì có người bảo cảnh sát rồi hả?
- Dạ vâng, những người phát hiện ra thi thể của anh Thiên đã gọi cho cảnh sát ngay, em cũng không thể can thiệp để che dấu vụ việc được.
- Ừ, tao gọi điện cho anh Tuấn.
Việt bấm số Tuấn gọi cho hắn ta:
- Anh Tuấn, Thiên đã chết rồi.
Tuấn không dấu nổi sự kinh hoảng:
- Cái gì? Nó chết rồi? Vì sao mà chết?
Việt đáp:
- Em cũng không biết. Một tên đàn em đã phát hiện ra rồi báo cho em. Chẳng qua người dân đã phát hiện ra xác của Thiên trước, họ cũng báo bọn cớm luôn rồi. Em cũng chưa biết xử lý ra sao.
- Hừm, thế thì bọn mày tạm thời im ắng, đừng làm gì cả, cứ để cớm xử lý, sau đó anh sẽ cố lấy thông tin từ nơi khác.
- Vâng ạ.
- Được rồi, mày bảo đám tay chân giải tán đi, tránh cho cớm nghi ngờ. Mày chỉ giữ lại hai ba thằng tiếp tục ở đó quan sát tình hình, có gì báo lại cho anh.
- Vâng ạ.
Tuấn đã cúp máy. Việt đứng đó trầm ngâm suy nghĩ: “Cảnh sát đến đây cũng tốt, mình cũng không có hiểu biết gì về y học, tốt nhất để bên pháp y điều tra rồi mình lấy thông tin từ chú Phương cũng được.” Nghĩ vậy, Việt ra lệnh cho đám thuộc hạ giải tán.
Tiếng còi xe từ xa vọng tới, cảnh sát đã tới rồi, dẫn đầu là ông Phương. Ông Phương vốn đã biết thân phận của Việt trong băng đảng của Tuấn nên không lạ gì với mặt nạ da của Việt, ông liếc nhanh qua anh rồi đi tới chỗ thi thể của Thiên. Phía cảnh sát bắt đầu chăng vải khoanh vùng, sau đó từng tốp người chia ra điều tra hiện trường. Vài người cảnh sát thì bắt đầu mở sổ ghi chép và hỏi những người dân đã gọi cho họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.