Quyển 2 - Chương 60
ansu16
06/12/2016
Hai người tìm kiếm khắp nhà, đáng tiếc tên hung thủ rất cao tay và gian xảo, hoàn toàn không để lại dấu vết nào; qua hai vụ của mụ Tuyết và tên Thiên, Việt cũng không cảm thấy ngạc nhiên về điều này. Việt tìm kiếm chừng bảy tám phút thì nghe tiếng xe cảnh sát. Việt bèn nói với gã kia:
- Tao đang có án trên đầu, không tiện xuất hiện, tao sẽ nấp ở một bên. Một mình mày lo liệu việc này với cớm được không?
- Không thành vấn đề.
Gã kia gật đầu đồng ý. Gã tiếp xúc với Việt vài lần nên hiểu khá rõ hoàn cảnh khó khăn hiện nay của Việt. Xe cảnh sát đã đến trước cổng, Việt nấp trong nhà, đưa mắt nhìn qua khe cửa sổ thì không thấy ông Phương trong số những cảnh sát vừa xuống khỏi xe; có lẽ vì ông ấy quá bận vào hai vụ sòng bạc và xe lậu nên không thể tới. Việt nhân lúc cảnh sát chưa tiến vào trong, bèn thoát ra theo cửa sau rồi thi triển khinh công nhảy lên mái nhà ẩn nấp.
Cảnh sát cứ theo nguyên tắc mà làm, một cảnh sát khác thì hỏi hai nhân chứng là gã kia, vài người khác thì kiểm tra hiện trường và thi thể Chung ruồi, may là lúc nãy Việt và gã kia chỉ dò xét hơi thở chứ không động chạm gì đến thi thể của Chung. Việt nằm trên mái nhà theo dõi tình hình, mấy lần trước Việt chỉ đứng ngoài xem một lát rồi đi ngay nên không biết quy trình tiền điều tra lại phức tạp thế này, cảnh sát hỏi rất nhiều, sau đó lại bảo gã kia trong thời gian này không được ra khỏi thành phố, phải có mặt ngay khi có yêu cầu của cảnh sát.
Việt đợi cho cảnh sát dọn dẹp xong hiện trường và rút khỏi nhà Chung ruồi thì mới nhảy xuống đất. Gã kia biết ý, không muốn cảnh sát phát hiện Việt đang ẩn nấp quanh đây nên gã rời đi cùng lúc với cảnh sát. Việt cũng bỏ đi ngay lập tức bởi Việt hiểu rõ nơi này không thể ở lâu, cảnh sát có thể quay lại đây để điều tra bất cứ lúc nào. Việt đi một quãng xa, đến khi đảm bảo tuyệt đối không một ai theo dõi thì mới lấy điện thoại gọi cho ông Phương. Cả ba vụ án cùng một hung thủ gây ra, đương nhiên phải để cho ông Phương biết chuyện. Tiếng ông Phương vang lên:
- Cậu lại gọi cho tôi vì chuyện gì nữa đây?
Đang bận bù đầu mà trong một ngày nhận hai liên tiếp hai cuộc gọi từ Việt, ông Phương vô cùng tức giận. Bởi vậy, Việt cũng chỉ cười gượng:
- Dạ có chuyện quan trọng cháu mới liên lạc với chú đây ạ. “Chung ruồi” đã bị giết rồi ạ, bị giết ngay tại nhà riêng
Ông Phương vốn biết Chung đang ngầm giúp đỡ cho Việt và cũng hiểu tầm quan trọng vai trò của Chung nên sau khi nghe tin, ông thốt lên đầy vẻ ngạc nhiên:
- Cái gì! “Chung ruồi” bị giết rồi sao? Cậu chắc chắn không đấy?
Việt đáp:
- Dạ chính mắt cháu và một tên đàn em của Chung thấy thi thể của anh ta ở nhà riêng mà. Người kia cũng báo cảnh sát rồi, có lẽ chuyện này sẽ đến chỗ chú rất nhanh thôi.
- Cậu báo cảnh sát rồi thì còn gọi cho tôi làm gì? Đằng nào tôi chả biết.
- Dạ cháu hiểu chứ, nhưng có vấn đề nghiêm trọng hơn là tên hung thủ giết hại Chung ruồi chính là kẻ đã giết hại tên Thiên đấy ạ.
Vừa nghe xong, sắc mặt ông Phương biến đổi hẳn, ông hỏi lại Việt:
- Cậu đảm bảo chính xác không đấy?
- Dạ chắc chắn, cháu đã nhìn kỹ thi thể Chung ruồi, hoàn toàn giống hệt với vụ án của Tuyết và Thiên.
Ông Phương nói ra nghi vấn của mình:
- Tên hung thủ sao lại giết hại Chung ruồi chứ? Hắn ta và Chung ruồi chẳng biết tí gì về nhau mà.
Việt đã nghĩ tới điểm này trước đó nên có nhận định của mình:
- Thật ra thì trước đây cháu có nhờ Chung đi thăm dò xem anh họ của tên Vinh là ai, chỉ là lâu quá mà vẫn chưa thu được manh mối nào. Cháu nghĩ có lẽ hai ba ngày nay, Chung đã phát hiện ra điều gì đấy nên bị hung thủ diệt khẩu.
Ông Phương hỏi tiếp:
- Hừm, nghe cũng hợp lý. Mà lúc cảnh sát có nhìn thấy cậu ở hiện trường không?
Đây là chuyện ông Phương lo lắng nhất. Phần lớn cảnh sát trong thành phố đều biết Việt đang là tội phạm bỏ trốn, cũng đã có lệnh của cấp trên truyền xuống không được để lộ chuyện này ra ngoài; cho nên không một ai dám bàn luận dù cảm thấy khó hiểu. Tuy người ngoài mù mịt tin tức nhưng nếu Việt để cảnh sát khác bắt gặp thì sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng. Đầu dây bên kia Việt trả lời “dạ không” khiến ông Phương an tâm hơn nhiều. Ông im lặng giây lát rồi nói:
- Như vậy đi, tôi sẽ bảo Thương đến tiếp nhận vụ án, Thương đã quá quen những án kiểu này rồi.
- Dạ vâng ạ.
Việt cũng đồng ý với ông Phương. Dựa vào biểu hiện của Thương trong rừng vào đêm nọ, Việt biết thực lực của cô gái này không tầm thường chút nào, thậm chí còn mạnh hơn bản thân anh nữa ấy chứ, hơn nữa cô ấy cũng tham gia vào thoả thuận hợp tác giữa anh và ông Phương nên có thể tin tưởng; ông Phương hoàn toàn có lý khi giao vụ án này cho cô ấy điều tra. Nếu đích thân cô gái đó hỗ trợ điều tra vụ án, Việt không còn gì lo lắng nữa. Anh lại nghe ông Phương nói tiếp:
- Về phần điều tra cậu khỏi phải lo, việc cậu cần làm là khoanh vùng những người có khả năng trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ, nhất là những người có liên quan trực tiếp đến cậu.
- Dạ vâng ạ.
Cái chết bất ngờ của “Chung ruồi” đã nhắc nhở Việt phải lưu tâm đến vấn đề này nên trong lúc nói chuyện với ông Phương, anh cũng bắt đầu đánh dấu những mục tiêu khả dĩ sắp tới của tên hung thủ. Ông Phương căn dặn Việt mấy câu nữa rồi cúp máy.
Việt càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, gã hung thủ ra tay giết hại tên Thiên và Chung ruồi thì anh còn có thể giải thích là do ân oán trong xã hội đen, còn vụ của mụ Tuyết thì có liên quan gì chứ? Chỉ với đầu mối mụ ta từng là bồ nhí của Thanh Sơn, liệu mụ ta có khả năng làm ra chuyện lớn gì đây. Việt sực nhớ tới là mụ Tuyết cũng vô tình để lộ ra chi tiết mụ có gã nào đó chống lưng cho, rất có thể gã ta là đầu sỏ gây ra những án mạng này. Vậy thì hung thủ được gã thuê hay chính là bản thân gã? Nếu là chính bản thân gã thì Việt thực sự không tìm ra được ai lại có thế lực kinh khủng ngang với các ông trùm của ba băng đảng; mà nếu gã thuê người thì Việt càng đau đầu, tên hung thủ rõ ràng có thù oán rất sâu với anh, anh không tin có sự trùng hợp đến vậy. Việt thấy xem chừng phải vào thăm Thanh Sơn một lần, với lý do để có manh mối về gã hung thủ thì chắc ông Phương sẽ không phản đối.
Đã muốn là làm, thời gian cũng không cho phép Việt do dự nữa, anh lập tức, đeo mặt nạ da lên và chạy đến chỗ Thanh Sơn giam giữ. Các cảnh sát ở đấy không nhận ra Việt vì Việt đang dịch dung, ngoài ra trước đó Việt đã báo cho ông Phương một tiếng nên khi nhìn thấy Việt, cảnh sát không nghi ngờ mà đưa anh vào gặp Thanh Sơn luôn. Bên trong Thương đã chờ sẵn, cô bảo các cảnh sát khác ra ngoài rồi mới dẫn Việt đi gặp Thanh Sơn. Mấy cảnh sát đấy tuy cảm thấy kỳ quái nhưng Thương là cấp trên, họ không dám hỏi. Khi còn mỗi Việt và Thương thì Việt tháo mặt nạ da xuống, Thương vẫn tỏ ra bình thường bởi cô ấy cũng không lạ gì mấy thứ này.
Thanh Sơn hơi bất ngờ khi Việt đến thăm ông ta. Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh cách nhau một tấm kính thì không khỏi có cảm giác kỳ quái. Sơn lên tiếng trước:
- Chú mày có thời gian rảnh để thăm anh à? Mà cũng phải cám ơn chú mày, anh không nghĩ là chú mày lại nhẹ tay đấy, cứ tưởng phen này không thoát được kiếp nạn.
Việt hiểu Sơn đang đề cập đến điều gì, Việt cười đáp:
- Có gì to tát đâu, dù sao giữa chúng ta vẫn có tình sinh tử cơ mà.
Thanh Sơn nói tiếp:
- Có chuyện gì thì chú mày nói thẳng ra đi, anh biết chú mày không đơn giản là đến thăm hỏi anh đâu.
Việt nói:
- Ha ha, em cũng thích nói thẳng. Em muốn hỏi ông anh biết có ai có năng lực mạnh hơn cả anh hay tên Phong không?
Sơn chau mày, nhìn Việt với ánh mắt quái dị một lúc rồi lắc đầu:
- Trong thành phố này thì không có ai, có chuyện quan trọng hả?
Việt gật đầu:
- Ông anh ở trong này nên không biết là tên Thiên và Chung ruồi đều bị giết hại cả rồi, em chỉ muốn biết ở đây ai cả gan dám qua mặt tên Tuấn đây. Ông anh dựng sự nghiệp ở đây nhiều năm chắc hiểu rõ hơn em.
Sơn là cáo già thành tinh, Việt chỉ nói nửa ý thì lão ta đã hiểu rồi. Tuấn và Sơn tranh đấu hơn chục năm bất phân thắng bại nên có thể nói rằng thế lực của hai bên ngang ngửa nhau nên nếu xuất hiện kẻ đủ khả năng qua mặt được Tuấn, tất nhiên Sơn cũng phải biết rõ. Bởi vậy, nghe Việt hỏi thì lão ta rất ngạc nhiên:
- Lại có kẻ đó nữa à? Suốt bao nhiêu năm qua, ngoài chú mày ra thì anh chưa từng gặp ai có gan lớn như vậy.
Không rõ là đối phương đang nói móc hay đang khen ngợi mình, Việt lắc đầu cười gượng:
- Nói như vậy thì ông anh cũng bó tay, xem ra chuyến đi này của em công cốc rồi.
Thiên lắc đầu:
- Cũng không phải công cốc, qua những lời chú mày kể thì anh khẳng định được kẻ này chắc chắn phải là dân bản địa hay chí ít hắn cũng ở đây rất lâu rồi thì mới hiểu tường tận các thứ đang tồn tại.
Việt ngẫm lời của Sơn một lúc thì gật gù
- Cũng đúng, nếu không thì sao hắn lại biết Chung ruồi là ai mà xuống tay chứ.
Bỗng Việt nghe Sơn nói tiếp:
- Thêm một điều quan trọng nữa là tên Vinh được hắn ta nâng đỡ, đưa vào trong công ty của Tuấn chứ không phải tên Vinh giúp đỡ hắn. Như vậy càng chứng tỏ gã này có quen biết rất rộng với các ông lớn.
Việt nghe mà giật mình:
- A, sao em không suy ra điều này nhỉ? Đúng là người trong cuộc thường không tính nhiều như thế. Ông anh quả không hổ đã lăn lộn lâu năm.
Thiên bật cười:
- Rồi sao? Cũng không phải vào tù sao. Thực ra anh chỉ liên tưởng đến đây thôi.
- Không quan trọng, từng đó đã giúp em rất nhiều rồi.
Bỗng dưng lúc này Thương lại lên tiếng:
- Hết giờ thăm rồi đấy Việt, chúng ta phải ra ngoài thôi kẻo sinh nghi.
- Được rồi, dù gì tôi đã có chút manh mối. Tạm biệt ông anh, lần sau rảnh em sẽ lại vào đây.
- Tạm biệt, cậu phải giữ lời hứa của mình đấy.
- Tất nhiên sẽ giữ lời chứ.
Chỉ có Việt và Sơn mới hiểu lời hứa đó là gì, Thương thì lại chỉ nghĩ là lời hứa “vào thăm lần nữa”. Việt đợi Thương đưa Sơn trở về phòng giam xong thì mang lại chiếc mặt na da rồi cùng cô đi ra ngoài. Thương vừa đi vừa nói:
- Đã hình dung được kẻ nào chủ mưu chưa?
Việt trả lời:
- Chưa, tôi là người ngoại tỉnh mới đến đây, đâu thể biết hết tất cả những thứ ở đây. Có lẽ chỉ có cô và chú Phương mới tìm ra được danh tính của hung thủ thôi.
Thương nói:
- Hiện giờ công việc của tôi rất nhiều, e rằng không có thời gian để tham gia điều tra, chú Phương cũng bận bù đầu, chắc tôi phải nhờ người bạn khác trong sở đến giúp đỡ.
Việt không khỏi âm thầm lè lưỡi than: “Cô còn có bạn ghê gớm như cô ư? Gì mà khiếp thế!” Việt vốn chẳng tin, cô gái này nói khoác thế chẳng qua để anh không moi được đầu mối gì từ cô ta thôi, mà mối quan hệ giữa hai người đơn thuần chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô ta không muốn tiết lộ, Việt cũng lười hỏi; dù gì thì Sơn cũng đã cung cấp cho anh một vài manh mối có ích. Việt nói nhảm thêm vài câu với Thương rồi ai đi đường nấy.
Trời đã về chiều, Việt chạy đến chỗ cũ để tiếp tục luyện Thuần Dương Công. Anh có cảm giác Thuần Dương Công sắp sửa đột phá tầng thứ tư nên cần tận dụng thời giản rảnh lúc này để tu luyện.
- Tao đang có án trên đầu, không tiện xuất hiện, tao sẽ nấp ở một bên. Một mình mày lo liệu việc này với cớm được không?
- Không thành vấn đề.
Gã kia gật đầu đồng ý. Gã tiếp xúc với Việt vài lần nên hiểu khá rõ hoàn cảnh khó khăn hiện nay của Việt. Xe cảnh sát đã đến trước cổng, Việt nấp trong nhà, đưa mắt nhìn qua khe cửa sổ thì không thấy ông Phương trong số những cảnh sát vừa xuống khỏi xe; có lẽ vì ông ấy quá bận vào hai vụ sòng bạc và xe lậu nên không thể tới. Việt nhân lúc cảnh sát chưa tiến vào trong, bèn thoát ra theo cửa sau rồi thi triển khinh công nhảy lên mái nhà ẩn nấp.
Cảnh sát cứ theo nguyên tắc mà làm, một cảnh sát khác thì hỏi hai nhân chứng là gã kia, vài người khác thì kiểm tra hiện trường và thi thể Chung ruồi, may là lúc nãy Việt và gã kia chỉ dò xét hơi thở chứ không động chạm gì đến thi thể của Chung. Việt nằm trên mái nhà theo dõi tình hình, mấy lần trước Việt chỉ đứng ngoài xem một lát rồi đi ngay nên không biết quy trình tiền điều tra lại phức tạp thế này, cảnh sát hỏi rất nhiều, sau đó lại bảo gã kia trong thời gian này không được ra khỏi thành phố, phải có mặt ngay khi có yêu cầu của cảnh sát.
Việt đợi cho cảnh sát dọn dẹp xong hiện trường và rút khỏi nhà Chung ruồi thì mới nhảy xuống đất. Gã kia biết ý, không muốn cảnh sát phát hiện Việt đang ẩn nấp quanh đây nên gã rời đi cùng lúc với cảnh sát. Việt cũng bỏ đi ngay lập tức bởi Việt hiểu rõ nơi này không thể ở lâu, cảnh sát có thể quay lại đây để điều tra bất cứ lúc nào. Việt đi một quãng xa, đến khi đảm bảo tuyệt đối không một ai theo dõi thì mới lấy điện thoại gọi cho ông Phương. Cả ba vụ án cùng một hung thủ gây ra, đương nhiên phải để cho ông Phương biết chuyện. Tiếng ông Phương vang lên:
- Cậu lại gọi cho tôi vì chuyện gì nữa đây?
Đang bận bù đầu mà trong một ngày nhận hai liên tiếp hai cuộc gọi từ Việt, ông Phương vô cùng tức giận. Bởi vậy, Việt cũng chỉ cười gượng:
- Dạ có chuyện quan trọng cháu mới liên lạc với chú đây ạ. “Chung ruồi” đã bị giết rồi ạ, bị giết ngay tại nhà riêng
Ông Phương vốn biết Chung đang ngầm giúp đỡ cho Việt và cũng hiểu tầm quan trọng vai trò của Chung nên sau khi nghe tin, ông thốt lên đầy vẻ ngạc nhiên:
- Cái gì! “Chung ruồi” bị giết rồi sao? Cậu chắc chắn không đấy?
Việt đáp:
- Dạ chính mắt cháu và một tên đàn em của Chung thấy thi thể của anh ta ở nhà riêng mà. Người kia cũng báo cảnh sát rồi, có lẽ chuyện này sẽ đến chỗ chú rất nhanh thôi.
- Cậu báo cảnh sát rồi thì còn gọi cho tôi làm gì? Đằng nào tôi chả biết.
- Dạ cháu hiểu chứ, nhưng có vấn đề nghiêm trọng hơn là tên hung thủ giết hại Chung ruồi chính là kẻ đã giết hại tên Thiên đấy ạ.
Vừa nghe xong, sắc mặt ông Phương biến đổi hẳn, ông hỏi lại Việt:
- Cậu đảm bảo chính xác không đấy?
- Dạ chắc chắn, cháu đã nhìn kỹ thi thể Chung ruồi, hoàn toàn giống hệt với vụ án của Tuyết và Thiên.
Ông Phương nói ra nghi vấn của mình:
- Tên hung thủ sao lại giết hại Chung ruồi chứ? Hắn ta và Chung ruồi chẳng biết tí gì về nhau mà.
Việt đã nghĩ tới điểm này trước đó nên có nhận định của mình:
- Thật ra thì trước đây cháu có nhờ Chung đi thăm dò xem anh họ của tên Vinh là ai, chỉ là lâu quá mà vẫn chưa thu được manh mối nào. Cháu nghĩ có lẽ hai ba ngày nay, Chung đã phát hiện ra điều gì đấy nên bị hung thủ diệt khẩu.
Ông Phương hỏi tiếp:
- Hừm, nghe cũng hợp lý. Mà lúc cảnh sát có nhìn thấy cậu ở hiện trường không?
Đây là chuyện ông Phương lo lắng nhất. Phần lớn cảnh sát trong thành phố đều biết Việt đang là tội phạm bỏ trốn, cũng đã có lệnh của cấp trên truyền xuống không được để lộ chuyện này ra ngoài; cho nên không một ai dám bàn luận dù cảm thấy khó hiểu. Tuy người ngoài mù mịt tin tức nhưng nếu Việt để cảnh sát khác bắt gặp thì sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng. Đầu dây bên kia Việt trả lời “dạ không” khiến ông Phương an tâm hơn nhiều. Ông im lặng giây lát rồi nói:
- Như vậy đi, tôi sẽ bảo Thương đến tiếp nhận vụ án, Thương đã quá quen những án kiểu này rồi.
- Dạ vâng ạ.
Việt cũng đồng ý với ông Phương. Dựa vào biểu hiện của Thương trong rừng vào đêm nọ, Việt biết thực lực của cô gái này không tầm thường chút nào, thậm chí còn mạnh hơn bản thân anh nữa ấy chứ, hơn nữa cô ấy cũng tham gia vào thoả thuận hợp tác giữa anh và ông Phương nên có thể tin tưởng; ông Phương hoàn toàn có lý khi giao vụ án này cho cô ấy điều tra. Nếu đích thân cô gái đó hỗ trợ điều tra vụ án, Việt không còn gì lo lắng nữa. Anh lại nghe ông Phương nói tiếp:
- Về phần điều tra cậu khỏi phải lo, việc cậu cần làm là khoanh vùng những người có khả năng trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ, nhất là những người có liên quan trực tiếp đến cậu.
- Dạ vâng ạ.
Cái chết bất ngờ của “Chung ruồi” đã nhắc nhở Việt phải lưu tâm đến vấn đề này nên trong lúc nói chuyện với ông Phương, anh cũng bắt đầu đánh dấu những mục tiêu khả dĩ sắp tới của tên hung thủ. Ông Phương căn dặn Việt mấy câu nữa rồi cúp máy.
Việt càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, gã hung thủ ra tay giết hại tên Thiên và Chung ruồi thì anh còn có thể giải thích là do ân oán trong xã hội đen, còn vụ của mụ Tuyết thì có liên quan gì chứ? Chỉ với đầu mối mụ ta từng là bồ nhí của Thanh Sơn, liệu mụ ta có khả năng làm ra chuyện lớn gì đây. Việt sực nhớ tới là mụ Tuyết cũng vô tình để lộ ra chi tiết mụ có gã nào đó chống lưng cho, rất có thể gã ta là đầu sỏ gây ra những án mạng này. Vậy thì hung thủ được gã thuê hay chính là bản thân gã? Nếu là chính bản thân gã thì Việt thực sự không tìm ra được ai lại có thế lực kinh khủng ngang với các ông trùm của ba băng đảng; mà nếu gã thuê người thì Việt càng đau đầu, tên hung thủ rõ ràng có thù oán rất sâu với anh, anh không tin có sự trùng hợp đến vậy. Việt thấy xem chừng phải vào thăm Thanh Sơn một lần, với lý do để có manh mối về gã hung thủ thì chắc ông Phương sẽ không phản đối.
Đã muốn là làm, thời gian cũng không cho phép Việt do dự nữa, anh lập tức, đeo mặt nạ da lên và chạy đến chỗ Thanh Sơn giam giữ. Các cảnh sát ở đấy không nhận ra Việt vì Việt đang dịch dung, ngoài ra trước đó Việt đã báo cho ông Phương một tiếng nên khi nhìn thấy Việt, cảnh sát không nghi ngờ mà đưa anh vào gặp Thanh Sơn luôn. Bên trong Thương đã chờ sẵn, cô bảo các cảnh sát khác ra ngoài rồi mới dẫn Việt đi gặp Thanh Sơn. Mấy cảnh sát đấy tuy cảm thấy kỳ quái nhưng Thương là cấp trên, họ không dám hỏi. Khi còn mỗi Việt và Thương thì Việt tháo mặt nạ da xuống, Thương vẫn tỏ ra bình thường bởi cô ấy cũng không lạ gì mấy thứ này.
Thanh Sơn hơi bất ngờ khi Việt đến thăm ông ta. Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh cách nhau một tấm kính thì không khỏi có cảm giác kỳ quái. Sơn lên tiếng trước:
- Chú mày có thời gian rảnh để thăm anh à? Mà cũng phải cám ơn chú mày, anh không nghĩ là chú mày lại nhẹ tay đấy, cứ tưởng phen này không thoát được kiếp nạn.
Việt hiểu Sơn đang đề cập đến điều gì, Việt cười đáp:
- Có gì to tát đâu, dù sao giữa chúng ta vẫn có tình sinh tử cơ mà.
Thanh Sơn nói tiếp:
- Có chuyện gì thì chú mày nói thẳng ra đi, anh biết chú mày không đơn giản là đến thăm hỏi anh đâu.
Việt nói:
- Ha ha, em cũng thích nói thẳng. Em muốn hỏi ông anh biết có ai có năng lực mạnh hơn cả anh hay tên Phong không?
Sơn chau mày, nhìn Việt với ánh mắt quái dị một lúc rồi lắc đầu:
- Trong thành phố này thì không có ai, có chuyện quan trọng hả?
Việt gật đầu:
- Ông anh ở trong này nên không biết là tên Thiên và Chung ruồi đều bị giết hại cả rồi, em chỉ muốn biết ở đây ai cả gan dám qua mặt tên Tuấn đây. Ông anh dựng sự nghiệp ở đây nhiều năm chắc hiểu rõ hơn em.
Sơn là cáo già thành tinh, Việt chỉ nói nửa ý thì lão ta đã hiểu rồi. Tuấn và Sơn tranh đấu hơn chục năm bất phân thắng bại nên có thể nói rằng thế lực của hai bên ngang ngửa nhau nên nếu xuất hiện kẻ đủ khả năng qua mặt được Tuấn, tất nhiên Sơn cũng phải biết rõ. Bởi vậy, nghe Việt hỏi thì lão ta rất ngạc nhiên:
- Lại có kẻ đó nữa à? Suốt bao nhiêu năm qua, ngoài chú mày ra thì anh chưa từng gặp ai có gan lớn như vậy.
Không rõ là đối phương đang nói móc hay đang khen ngợi mình, Việt lắc đầu cười gượng:
- Nói như vậy thì ông anh cũng bó tay, xem ra chuyến đi này của em công cốc rồi.
Thiên lắc đầu:
- Cũng không phải công cốc, qua những lời chú mày kể thì anh khẳng định được kẻ này chắc chắn phải là dân bản địa hay chí ít hắn cũng ở đây rất lâu rồi thì mới hiểu tường tận các thứ đang tồn tại.
Việt ngẫm lời của Sơn một lúc thì gật gù
- Cũng đúng, nếu không thì sao hắn lại biết Chung ruồi là ai mà xuống tay chứ.
Bỗng Việt nghe Sơn nói tiếp:
- Thêm một điều quan trọng nữa là tên Vinh được hắn ta nâng đỡ, đưa vào trong công ty của Tuấn chứ không phải tên Vinh giúp đỡ hắn. Như vậy càng chứng tỏ gã này có quen biết rất rộng với các ông lớn.
Việt nghe mà giật mình:
- A, sao em không suy ra điều này nhỉ? Đúng là người trong cuộc thường không tính nhiều như thế. Ông anh quả không hổ đã lăn lộn lâu năm.
Thiên bật cười:
- Rồi sao? Cũng không phải vào tù sao. Thực ra anh chỉ liên tưởng đến đây thôi.
- Không quan trọng, từng đó đã giúp em rất nhiều rồi.
Bỗng dưng lúc này Thương lại lên tiếng:
- Hết giờ thăm rồi đấy Việt, chúng ta phải ra ngoài thôi kẻo sinh nghi.
- Được rồi, dù gì tôi đã có chút manh mối. Tạm biệt ông anh, lần sau rảnh em sẽ lại vào đây.
- Tạm biệt, cậu phải giữ lời hứa của mình đấy.
- Tất nhiên sẽ giữ lời chứ.
Chỉ có Việt và Sơn mới hiểu lời hứa đó là gì, Thương thì lại chỉ nghĩ là lời hứa “vào thăm lần nữa”. Việt đợi Thương đưa Sơn trở về phòng giam xong thì mang lại chiếc mặt na da rồi cùng cô đi ra ngoài. Thương vừa đi vừa nói:
- Đã hình dung được kẻ nào chủ mưu chưa?
Việt trả lời:
- Chưa, tôi là người ngoại tỉnh mới đến đây, đâu thể biết hết tất cả những thứ ở đây. Có lẽ chỉ có cô và chú Phương mới tìm ra được danh tính của hung thủ thôi.
Thương nói:
- Hiện giờ công việc của tôi rất nhiều, e rằng không có thời gian để tham gia điều tra, chú Phương cũng bận bù đầu, chắc tôi phải nhờ người bạn khác trong sở đến giúp đỡ.
Việt không khỏi âm thầm lè lưỡi than: “Cô còn có bạn ghê gớm như cô ư? Gì mà khiếp thế!” Việt vốn chẳng tin, cô gái này nói khoác thế chẳng qua để anh không moi được đầu mối gì từ cô ta thôi, mà mối quan hệ giữa hai người đơn thuần chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô ta không muốn tiết lộ, Việt cũng lười hỏi; dù gì thì Sơn cũng đã cung cấp cho anh một vài manh mối có ích. Việt nói nhảm thêm vài câu với Thương rồi ai đi đường nấy.
Trời đã về chiều, Việt chạy đến chỗ cũ để tiếp tục luyện Thuần Dương Công. Anh có cảm giác Thuần Dương Công sắp sửa đột phá tầng thứ tư nên cần tận dụng thời giản rảnh lúc này để tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.