Quyển 2 - Chương 75
ansu16
18/02/2017
Việt biến chiểu tài tình, tả trảo xoay nửa vòng khóa chặt cổ tay cầm dao của hắn, đồng thời hữu quyền đấm mạnh hông hắn ta.
Tên kia chợt nhả lực tay, con dao bay vèo tới trước mặt Việt. Việt vội nghiêng đầu sang bên để tránh, nhưng con dao vụt tới quá nhanh, bay sượt qua gò má Việt; đã có vài giọt máu nhỏ xuống đất. Chẳng qua đối phương cũng nhận phải quả đắng không dễ chịu gì. Một quyền của Việt khiến hắn méo mặt vì đau nhức. Gã phương Tây đánh tay còn lại ra, Việt thì lên gối buộc hắn hạ tay chống đỡ. Âm thanh uyền cước đụng nhau vang lên chát chúa. Hai người đều rùng mình lùi sau mấy bước.
Đầu gối Việt đến tê dại, đau đến tận xương uy lực cú đấm vừa rồi chẳng hề nhỏ chút nào. Gã kia lắc đầu, bẻ cổ tay rôm rốp, miệng thì nói:
- Oh! Không tệ. Trình độ của mày rất khá, chả trách Peter bị mày giết.
“Peter? Lẽ nào hắn ta nhắc đến tên sát thủ lần trước?” Việt bèn dùng tiếng Anh hỏi:
- Mày là một sát thủ?
Gã kia hơi ngạc nhiên:
- Ồ, mày biết cả cái này nữa hả? Xem ra cái mạng mày cũng đáng giá bốn nghìn đô la đấy.
Việt tức giận quát lớn:
- Cái gì? Bốn nghìn đô?
- Ừm, nhưng tao thấy không đáng giá mức đó đâu.
- Lũ khốn!
Việt nghiếng răng nghiến lợi chửi rủa, không ngờ cái mạng của anh lại chỉ đáng giá bốn nghìn đô. Một mạng mà tính bằng từng đồng, đúng là không còn nhân tính nữa rồi. Cũng đúng thôi, sát thủ thướng được gọi là “cỗ máy giết người” kia mà. Gã nọ không muốn tốn nhiều thời gian nên lập tức lao tới hòng tiên hạ thủ vi cường.
Hắn ta lao vụt đến trước mặt Việt như tia chớp rồi tung quyền. Gió thổi vù vù làm Việt rát cả hai mắt. Việt tinh thần hoảng hốt. Anh chỉ kịp ngửa người lộn mèo hai vòng tránh được, song gã sát thủ rất lợi hại, anh vừa đứng dậy, hắn đã tấp đến sát đánh tiếp một cú móc phải.
Việt giơ tay đỡ, hai quyền đụng nhau làm cánh tay Việt tê rần, cộng thêm vết thương cũ chưa lành càng khiến cho Việt đau như muốn ngất đi. Việt cắn răng chịu đau, Tay trái phóng chỉ đâm tới yết hầu của hắn. Đây là một tuyệt kỹ anh mới luyện gần đây - “Xuyên hầu độc tiễn tàng ư trác” trong Hùng Kê Quyền, trong hoàn cảnh này thì rõ ràng anh muốn đồng quy vu tận.
Đối phương hiển nhiên không đồng ý cách đánh này, bèn thu chiêu nhảy lùi lại. Pha gia đấu vừa rồi hắn có thể giết chết Việt khá dễ dàng, chỉ là, đổi lại hắn cũng sẽ xong đời vì bị chiêu thức của Việt chọc thủng cổ. Mạng đổi mạng, lựa chọn ngu ngốc.
Có chút không gian để thở thì đến lúc Việt phản đòn. Anh tấn công kẻ thù dồn dập, chiêu này tiêp chiêu kia, liên miên không dứt. Hùng Kê Quyền anh mới luyện gần đây, không thể tùy tiện đem ra sử dụng nên anh thi triển bài Hổ quyền và Lão Mai quyền quen thuộc, đánh trên móc dưới, thoáng cái hai bên giao chiến hơn mười chiêu.
Hiển nhiên, gã sát thủ này đáng sợ hơn tên trước nhiều. Hắn bình tĩnh hóa giải hết toàn bộ, làm Việt có chút nản lòng. Thậm chí lâu lâu hắn đánh trả vài chiêu, Việt phải thu về chống đỡ, dần dần mất đi thế công. Hơn nữa, Việt biết thương thế trên người vẫn chưa lành, đánh càng lâu thì bản thân càng chịu thiệt, phải tìm cách rút lui giữ an toàn đã.
Việt quyết định đánh liều một phen, khi lưỡi dao của tên sát thủ đã phóng tới bên trái, Việt lại sử dụng Hùng Kê Quyền bất ngờ đâm thẳng vào cổ họng của đối phương. Chiêu này cực kỳ hiểm độc, trúng là chết ngay tắp lự. Tên sát thủ quát lên đầy tức giận vì hắn ta không ngờ Việt bổn cũ soạn lại. Hắn ta là sát thủ, tuyệt đối không liều mạng nếu không nắm chắc cơ hội thoát đi nên hắn nhảy lùi lại một mét, Việt chỉ nhân cơ hội này tung mình lên đá ra một cú song phi đá vào cằm của kẻ địch. Dù luyện chưa được bao lâu nhưng chiêu này đánh ra vừa liền lạc như nước chảy mây trôi vừa nhanh như chớp giật làm tên sát thủ nhất thời lúng túng. Tên sát thủ bèn vung tay lên đỡ lấy, song trước kình lực mạnh kinh hồn, cánh tay gã tê dại, con dao trong tay rơi xuống đất. Tên sát thủ hoảng hồn, đâu dám cúi xuống nhặt dao mà vội vàng lùi tiếp về hai mét.
Việt tận dụng thời cơ cầm con dao rồi vận hết sức bình sinh phóng nó đến kẻ địch, sau đó... xoay người bỏ chạy. Còn con dao mang theo mười phần công lực bay trong không khí tao thành những tiếng rít ghê rợn. Thế tới con dao quá nhanh, tên sát thủ không kịp phản ứng, lại phải lộn mèo ba vòng để tránh, tới khi hắn đứng dậy thì Việt đã biến mất dạng từ lúc nào rồi.
Chả biết nên khóc hay nên cười với tình huống này, với người khác thì sẽ tận dụng mọi lợi thế, dùng con dao để tiêu diệt kẻ địch; nhưng Việt thì không bình thường, trốn chạy không chút do dự. Tên sát thủ tức tối, nắm tay siết chặt đấm mạnh xuống nền đất, miệng thì văng một câu chửi tục, chưa bao giờ hắn gặp phải vụ khó nhai thế này.
Việt chạy hết tốc lực trên đường, chạy mãi, chạy mãi một lúc rất lâu thì mới dừng lại thở dốc. Vì quá sợ hãi nên Việt cứ cắm đầu chạy mà không biết mình chạy đến đâu, dừng lại rồi thì anh mới phát hiện hóa ra mình đã chạy ra ngoại ô thành phố. Việt bỗng cảm thấy chỗ này hình như có gì đó quen thuộc, ngoảnh đầu sang trái thì thấy có một con đường nhỏ dẫn lên núi. Việt lục lại trí nhớ hồi lâu mới nhận ra đây là đường dẫn lên đỉnh Bàn Cờ.Việt không khỏi cảm thán, cảnh đám “Sơn sẹo” - đàn em của “Chung ruồi” đuổi theo anh ở chỗ này vẫn còn in đậm trong đầu óc; nếu không có lần đó thì anh sẽ không có được Thuần Dương Công và chẳng có kết quả ngày hôm nay, ôi! Cảnh vẫn còn đây nhưng người đã mất rồi. Việt thở hắt một hơi nặng nề, sau đó anh theo con đường đó đi lên núi, anh muốn tìm lại chút cảm giác sợ hãi và kích thích của ngày xưa; mà cũng một phần vì Việt không hiểu rõ giới sát thủ, anh e ngại có tên sát thủ nào khác đang đợi mình ở nơi đông người mà âm thầm ra tay.
Việt vừa đi lững thững lên núi vừa ngắm cảnh. Tâm trạng đang dần bình ổn trở lại thì bỗng dưng một luồng gió ập vào sau lưng.
“Khốn kiếp! Đã tới tận đây rồi mà vẫn không thoát được sao” Việt cảm giác được nguy hiểm nên mượn thế vọt tới trước, chân đạp vào thân cây nhảy lên cao, tiếp theo anh vung tay bẻ một cành cây to và đập mạnh xuống đầu kẻ địch. Đối phương nghe tiếng vùn vụt từ cành cậy thì lùi lại vài bước rồi lại vung quyền đánh tới. Việt đưa ngang cành cây ra đỡ trước ngực, nào ngờ sức mạnh của một quyền này rất lớn, đã chấn nó gãy đôi, dư kình chưa hết, quyền đầu tiếp tục đập lên ngực Việt. Viêt hự một tiếng, miệng hộc máu, thân hình bởi sức đẩy mà ngả ngửa ra, trước ngực để lộ sơ hở chết người. Gã sát thủ cười lớn, nhân cơ hội vung chân đạp thẳng tới. Việt cắn răng chịu đau, đưa song quyền ra chống đỡ. Anh chợt biến hẳn sắc mặt, hai bàn tay đau nhói. Việt trụ tấn không nổi, cả người bị đánh văng đi, khó khăn lắm mới đứng vững.
Việt ngẩng đầu lên, vừa mới thấy được khuôn mặt của gã sát thủ đó thì kẻ địch đã lại lao tới tiếp. Chẳng biết từ khi nào, một trong hai khúc cây gậy bị gãy đã nằm trong tay gã sát thủ, và bây giờ nó đang ở cách mặt Việt chưa đầy hai tấc rưỡi. Tinh thần Việt hoảng sợ đến mức sống lưng lạnh toát, rất nhanh nhảy về sau. Nhưng đối phương còn nhanh hơn nữa, hắn ta lao vụt tới, quyết giết anh cho bằng được.
Sự sợ hãi tột cùng tràn ngập khắp người Việt. Đầu nhọn của khúc cây gãy giờ chỉ cách trán anh ba tấc nữa thôi, tốc độ lao đến của kẻ địch rất nhanh, xem ra hôm nay thực sự anh phải bỏ mạng trong tay gã sát thủ này rồi.
- Dừng tay lại!
Đúng ngay vào lúc khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thì một tiếng hét dài đột ngột vang vọng giữa không gian. Khu rừng vốn vắng lặng bỗng nhiên có thêm người thứ ba, cả Việt lẫn tên sát thủ đều ngạc nhiên. Đáng tiếc, gã sát thủ không vì thế mà ngừng tay, chút uy hiếp này sao có thể gây ảnh hưởng gì đến kẻ máu lạnh, từng giết vô số người như hắn chứ, sát chiêu vẫn tiếp tục phóng vù đến Việt.
Việt lúc này thật sự đã mất hết hi vọng sống, mặc dù có người ngoài xuất hiện vẫn chẳng thể thay đổi gì. Anh ta rồi cũng sẽ bị tên sát thủ giết chết bịt đầu mối thôi. Việt thầm chửi thằng Đình Hiếu quá khốn kiếp. Nếu như không phải do thằng đó, anh đâu cần hao tổn nhiều công lực đấu với hắn để bây giờ rơi vào hoàn cảnh thê thảm thế này. Việt cảm giác được thần chết đang hiện diện ở quanh đâu đây, rất gần, rất gần.
- Không được giết người!
Chủ nhân của giọng nói khi nãy lại một lần nữa thét lên. Có điều, âm thanh lần này khác hẳn, bên trong dường như ẩn chứa nội lực mạnh mẽ khiến cho Việt cùng tên sát thủ đều bị tiếng hét đó sau làm chấn động đầu óc, lỗ tai lùng bùng. Đồng thời lúc đó, phía sau lưng tên sát thủ, một bóng người không biết từ đâu nhảy vọt tới, tung ra một cước đánh vào lưng tên sát thủ. Chính vì thế mà tên sát thủ bị phân tâm, sát chiêu của hắn ta chậm đi vài giây. Nhưng cao thủ đánh nhau, chỉ như vậy thôi cũng đủ để đảo ngược tình thế rồi.
Việt hai mắt loé sáng vì đã tìm thấy đường sống trong gang tấc. Anh hít mạnh một hơi chân khí, ngửa người ra sau rồi nhắm thật chuẩn, vung chân đá vào ngay giữa khúc cây gãy làm nó tuột khỏi tay tên sát thủ bay tuốt ra đằng xa. Sau đó anh nhảy người về sau hơn ba mét, thoát kiếp bị đâm thủng ngực.
Tên sát thủ thấy hắn không thể giết chết được Việt thì cực kỳ tức giận. Người nọ xuất hiên đã phá hỏng nhiệm vụ của hắn... đáng chết!
Mặt khác, đòn tấn công của người nọ giờ đã sát ngay sau lưng gã. Gã cười lạnh:
- Hừ, chỉ tí sức mà dám đánh lén tao.
Tên sát thủ không thèm chú ý tới Việt nữa, bàn tay trái gã nắm chặt lại, xoay người tung một quyền vừa nhanh vừa mạnh mẽ tới người lạ. Quyền đầu ma sát không khí rít lên veo véo. Chính chiêu này đã làm Việt đối phó rất vất vả.
“Bình!” Đòn tấn công của hai bên đều đập trúng đích. Điệu cười nửa miệng trên mặt gã sát thủ chưa biến mất thì ngay lập tức méo mó hẳn đi. Gã ta “hự” một tiếng, lật đật lùi sau bốn năm bước, khoé miệng rỉ máu, hiển nhiên hắn đã bị thương rồi. Hắn quá chủ quan, cứ tưởng rằng đối phương chỉ là một kẻ tầm thường, không dùng toàn lực, nên phải trả giá đắt. Tuy nhiên, phản lực cũng không hề nhỏ, đẩy người lạ văng ngược về.
Người lạ chân vừa chạm đất đã lập tức vận nội lực, tay phải phóng vù một chưởng, một lần nữa tấn công đối phương. Gã sát thủ vẫn còn cười, thất bại khi nãy đã kích thích, khơi dậy bản tính hiếu chiến, sự tàn nhẫn bên trong con người hắn. Gã liếm vệt máu dính trên mép, bật cười ha hả ba tiếng, nói một câu bằng tiếng Anh:
- Mày phá chuyện của tao! Chết đi!!!
Lời còn đang nói nhưng song thủ của gã đã đánh ra nghênh tiếp, chưởng quyền đụng nhau bật lên tiếng nổ kinh hồn. Gã sát thủ lùi lại nửa bước nhưng người lạ thì bị chấn động khá mạnh, buộc phải nhảy lùi về khá xa nhằm giảm áp lực và tránh bị nội thương. Gã sát thủ thấy thế thì càng thêm đắc chí, cười khửa khửa đầy khoái trá.
- Hừ, chưa xong đâu, đỡ thêm một chiêu nữa đây!
Người lạ không quan tâm đến vết thương trên người như thế nào, ánh mắt tràn đầy hưng phấn. Anh ta hét lớn, lại phóng chưởng, tiếng gió kêu ào ào. Gã sát thủ cũng đáp trả, gương mặt càng lúc càng lộ vẻ tàn ác, hữu quyền đánh trước, tả quyền tiếp theo.
Tên kia chợt nhả lực tay, con dao bay vèo tới trước mặt Việt. Việt vội nghiêng đầu sang bên để tránh, nhưng con dao vụt tới quá nhanh, bay sượt qua gò má Việt; đã có vài giọt máu nhỏ xuống đất. Chẳng qua đối phương cũng nhận phải quả đắng không dễ chịu gì. Một quyền của Việt khiến hắn méo mặt vì đau nhức. Gã phương Tây đánh tay còn lại ra, Việt thì lên gối buộc hắn hạ tay chống đỡ. Âm thanh uyền cước đụng nhau vang lên chát chúa. Hai người đều rùng mình lùi sau mấy bước.
Đầu gối Việt đến tê dại, đau đến tận xương uy lực cú đấm vừa rồi chẳng hề nhỏ chút nào. Gã kia lắc đầu, bẻ cổ tay rôm rốp, miệng thì nói:
- Oh! Không tệ. Trình độ của mày rất khá, chả trách Peter bị mày giết.
“Peter? Lẽ nào hắn ta nhắc đến tên sát thủ lần trước?” Việt bèn dùng tiếng Anh hỏi:
- Mày là một sát thủ?
Gã kia hơi ngạc nhiên:
- Ồ, mày biết cả cái này nữa hả? Xem ra cái mạng mày cũng đáng giá bốn nghìn đô la đấy.
Việt tức giận quát lớn:
- Cái gì? Bốn nghìn đô?
- Ừm, nhưng tao thấy không đáng giá mức đó đâu.
- Lũ khốn!
Việt nghiếng răng nghiến lợi chửi rủa, không ngờ cái mạng của anh lại chỉ đáng giá bốn nghìn đô. Một mạng mà tính bằng từng đồng, đúng là không còn nhân tính nữa rồi. Cũng đúng thôi, sát thủ thướng được gọi là “cỗ máy giết người” kia mà. Gã nọ không muốn tốn nhiều thời gian nên lập tức lao tới hòng tiên hạ thủ vi cường.
Hắn ta lao vụt đến trước mặt Việt như tia chớp rồi tung quyền. Gió thổi vù vù làm Việt rát cả hai mắt. Việt tinh thần hoảng hốt. Anh chỉ kịp ngửa người lộn mèo hai vòng tránh được, song gã sát thủ rất lợi hại, anh vừa đứng dậy, hắn đã tấp đến sát đánh tiếp một cú móc phải.
Việt giơ tay đỡ, hai quyền đụng nhau làm cánh tay Việt tê rần, cộng thêm vết thương cũ chưa lành càng khiến cho Việt đau như muốn ngất đi. Việt cắn răng chịu đau, Tay trái phóng chỉ đâm tới yết hầu của hắn. Đây là một tuyệt kỹ anh mới luyện gần đây - “Xuyên hầu độc tiễn tàng ư trác” trong Hùng Kê Quyền, trong hoàn cảnh này thì rõ ràng anh muốn đồng quy vu tận.
Đối phương hiển nhiên không đồng ý cách đánh này, bèn thu chiêu nhảy lùi lại. Pha gia đấu vừa rồi hắn có thể giết chết Việt khá dễ dàng, chỉ là, đổi lại hắn cũng sẽ xong đời vì bị chiêu thức của Việt chọc thủng cổ. Mạng đổi mạng, lựa chọn ngu ngốc.
Có chút không gian để thở thì đến lúc Việt phản đòn. Anh tấn công kẻ thù dồn dập, chiêu này tiêp chiêu kia, liên miên không dứt. Hùng Kê Quyền anh mới luyện gần đây, không thể tùy tiện đem ra sử dụng nên anh thi triển bài Hổ quyền và Lão Mai quyền quen thuộc, đánh trên móc dưới, thoáng cái hai bên giao chiến hơn mười chiêu.
Hiển nhiên, gã sát thủ này đáng sợ hơn tên trước nhiều. Hắn bình tĩnh hóa giải hết toàn bộ, làm Việt có chút nản lòng. Thậm chí lâu lâu hắn đánh trả vài chiêu, Việt phải thu về chống đỡ, dần dần mất đi thế công. Hơn nữa, Việt biết thương thế trên người vẫn chưa lành, đánh càng lâu thì bản thân càng chịu thiệt, phải tìm cách rút lui giữ an toàn đã.
Việt quyết định đánh liều một phen, khi lưỡi dao của tên sát thủ đã phóng tới bên trái, Việt lại sử dụng Hùng Kê Quyền bất ngờ đâm thẳng vào cổ họng của đối phương. Chiêu này cực kỳ hiểm độc, trúng là chết ngay tắp lự. Tên sát thủ quát lên đầy tức giận vì hắn ta không ngờ Việt bổn cũ soạn lại. Hắn ta là sát thủ, tuyệt đối không liều mạng nếu không nắm chắc cơ hội thoát đi nên hắn nhảy lùi lại một mét, Việt chỉ nhân cơ hội này tung mình lên đá ra một cú song phi đá vào cằm của kẻ địch. Dù luyện chưa được bao lâu nhưng chiêu này đánh ra vừa liền lạc như nước chảy mây trôi vừa nhanh như chớp giật làm tên sát thủ nhất thời lúng túng. Tên sát thủ bèn vung tay lên đỡ lấy, song trước kình lực mạnh kinh hồn, cánh tay gã tê dại, con dao trong tay rơi xuống đất. Tên sát thủ hoảng hồn, đâu dám cúi xuống nhặt dao mà vội vàng lùi tiếp về hai mét.
Việt tận dụng thời cơ cầm con dao rồi vận hết sức bình sinh phóng nó đến kẻ địch, sau đó... xoay người bỏ chạy. Còn con dao mang theo mười phần công lực bay trong không khí tao thành những tiếng rít ghê rợn. Thế tới con dao quá nhanh, tên sát thủ không kịp phản ứng, lại phải lộn mèo ba vòng để tránh, tới khi hắn đứng dậy thì Việt đã biến mất dạng từ lúc nào rồi.
Chả biết nên khóc hay nên cười với tình huống này, với người khác thì sẽ tận dụng mọi lợi thế, dùng con dao để tiêu diệt kẻ địch; nhưng Việt thì không bình thường, trốn chạy không chút do dự. Tên sát thủ tức tối, nắm tay siết chặt đấm mạnh xuống nền đất, miệng thì văng một câu chửi tục, chưa bao giờ hắn gặp phải vụ khó nhai thế này.
Việt chạy hết tốc lực trên đường, chạy mãi, chạy mãi một lúc rất lâu thì mới dừng lại thở dốc. Vì quá sợ hãi nên Việt cứ cắm đầu chạy mà không biết mình chạy đến đâu, dừng lại rồi thì anh mới phát hiện hóa ra mình đã chạy ra ngoại ô thành phố. Việt bỗng cảm thấy chỗ này hình như có gì đó quen thuộc, ngoảnh đầu sang trái thì thấy có một con đường nhỏ dẫn lên núi. Việt lục lại trí nhớ hồi lâu mới nhận ra đây là đường dẫn lên đỉnh Bàn Cờ.Việt không khỏi cảm thán, cảnh đám “Sơn sẹo” - đàn em của “Chung ruồi” đuổi theo anh ở chỗ này vẫn còn in đậm trong đầu óc; nếu không có lần đó thì anh sẽ không có được Thuần Dương Công và chẳng có kết quả ngày hôm nay, ôi! Cảnh vẫn còn đây nhưng người đã mất rồi. Việt thở hắt một hơi nặng nề, sau đó anh theo con đường đó đi lên núi, anh muốn tìm lại chút cảm giác sợ hãi và kích thích của ngày xưa; mà cũng một phần vì Việt không hiểu rõ giới sát thủ, anh e ngại có tên sát thủ nào khác đang đợi mình ở nơi đông người mà âm thầm ra tay.
Việt vừa đi lững thững lên núi vừa ngắm cảnh. Tâm trạng đang dần bình ổn trở lại thì bỗng dưng một luồng gió ập vào sau lưng.
“Khốn kiếp! Đã tới tận đây rồi mà vẫn không thoát được sao” Việt cảm giác được nguy hiểm nên mượn thế vọt tới trước, chân đạp vào thân cây nhảy lên cao, tiếp theo anh vung tay bẻ một cành cây to và đập mạnh xuống đầu kẻ địch. Đối phương nghe tiếng vùn vụt từ cành cậy thì lùi lại vài bước rồi lại vung quyền đánh tới. Việt đưa ngang cành cây ra đỡ trước ngực, nào ngờ sức mạnh của một quyền này rất lớn, đã chấn nó gãy đôi, dư kình chưa hết, quyền đầu tiếp tục đập lên ngực Việt. Viêt hự một tiếng, miệng hộc máu, thân hình bởi sức đẩy mà ngả ngửa ra, trước ngực để lộ sơ hở chết người. Gã sát thủ cười lớn, nhân cơ hội vung chân đạp thẳng tới. Việt cắn răng chịu đau, đưa song quyền ra chống đỡ. Anh chợt biến hẳn sắc mặt, hai bàn tay đau nhói. Việt trụ tấn không nổi, cả người bị đánh văng đi, khó khăn lắm mới đứng vững.
Việt ngẩng đầu lên, vừa mới thấy được khuôn mặt của gã sát thủ đó thì kẻ địch đã lại lao tới tiếp. Chẳng biết từ khi nào, một trong hai khúc cây gậy bị gãy đã nằm trong tay gã sát thủ, và bây giờ nó đang ở cách mặt Việt chưa đầy hai tấc rưỡi. Tinh thần Việt hoảng sợ đến mức sống lưng lạnh toát, rất nhanh nhảy về sau. Nhưng đối phương còn nhanh hơn nữa, hắn ta lao vụt tới, quyết giết anh cho bằng được.
Sự sợ hãi tột cùng tràn ngập khắp người Việt. Đầu nhọn của khúc cây gãy giờ chỉ cách trán anh ba tấc nữa thôi, tốc độ lao đến của kẻ địch rất nhanh, xem ra hôm nay thực sự anh phải bỏ mạng trong tay gã sát thủ này rồi.
- Dừng tay lại!
Đúng ngay vào lúc khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thì một tiếng hét dài đột ngột vang vọng giữa không gian. Khu rừng vốn vắng lặng bỗng nhiên có thêm người thứ ba, cả Việt lẫn tên sát thủ đều ngạc nhiên. Đáng tiếc, gã sát thủ không vì thế mà ngừng tay, chút uy hiếp này sao có thể gây ảnh hưởng gì đến kẻ máu lạnh, từng giết vô số người như hắn chứ, sát chiêu vẫn tiếp tục phóng vù đến Việt.
Việt lúc này thật sự đã mất hết hi vọng sống, mặc dù có người ngoài xuất hiện vẫn chẳng thể thay đổi gì. Anh ta rồi cũng sẽ bị tên sát thủ giết chết bịt đầu mối thôi. Việt thầm chửi thằng Đình Hiếu quá khốn kiếp. Nếu như không phải do thằng đó, anh đâu cần hao tổn nhiều công lực đấu với hắn để bây giờ rơi vào hoàn cảnh thê thảm thế này. Việt cảm giác được thần chết đang hiện diện ở quanh đâu đây, rất gần, rất gần.
- Không được giết người!
Chủ nhân của giọng nói khi nãy lại một lần nữa thét lên. Có điều, âm thanh lần này khác hẳn, bên trong dường như ẩn chứa nội lực mạnh mẽ khiến cho Việt cùng tên sát thủ đều bị tiếng hét đó sau làm chấn động đầu óc, lỗ tai lùng bùng. Đồng thời lúc đó, phía sau lưng tên sát thủ, một bóng người không biết từ đâu nhảy vọt tới, tung ra một cước đánh vào lưng tên sát thủ. Chính vì thế mà tên sát thủ bị phân tâm, sát chiêu của hắn ta chậm đi vài giây. Nhưng cao thủ đánh nhau, chỉ như vậy thôi cũng đủ để đảo ngược tình thế rồi.
Việt hai mắt loé sáng vì đã tìm thấy đường sống trong gang tấc. Anh hít mạnh một hơi chân khí, ngửa người ra sau rồi nhắm thật chuẩn, vung chân đá vào ngay giữa khúc cây gãy làm nó tuột khỏi tay tên sát thủ bay tuốt ra đằng xa. Sau đó anh nhảy người về sau hơn ba mét, thoát kiếp bị đâm thủng ngực.
Tên sát thủ thấy hắn không thể giết chết được Việt thì cực kỳ tức giận. Người nọ xuất hiên đã phá hỏng nhiệm vụ của hắn... đáng chết!
Mặt khác, đòn tấn công của người nọ giờ đã sát ngay sau lưng gã. Gã cười lạnh:
- Hừ, chỉ tí sức mà dám đánh lén tao.
Tên sát thủ không thèm chú ý tới Việt nữa, bàn tay trái gã nắm chặt lại, xoay người tung một quyền vừa nhanh vừa mạnh mẽ tới người lạ. Quyền đầu ma sát không khí rít lên veo véo. Chính chiêu này đã làm Việt đối phó rất vất vả.
“Bình!” Đòn tấn công của hai bên đều đập trúng đích. Điệu cười nửa miệng trên mặt gã sát thủ chưa biến mất thì ngay lập tức méo mó hẳn đi. Gã ta “hự” một tiếng, lật đật lùi sau bốn năm bước, khoé miệng rỉ máu, hiển nhiên hắn đã bị thương rồi. Hắn quá chủ quan, cứ tưởng rằng đối phương chỉ là một kẻ tầm thường, không dùng toàn lực, nên phải trả giá đắt. Tuy nhiên, phản lực cũng không hề nhỏ, đẩy người lạ văng ngược về.
Người lạ chân vừa chạm đất đã lập tức vận nội lực, tay phải phóng vù một chưởng, một lần nữa tấn công đối phương. Gã sát thủ vẫn còn cười, thất bại khi nãy đã kích thích, khơi dậy bản tính hiếu chiến, sự tàn nhẫn bên trong con người hắn. Gã liếm vệt máu dính trên mép, bật cười ha hả ba tiếng, nói một câu bằng tiếng Anh:
- Mày phá chuyện của tao! Chết đi!!!
Lời còn đang nói nhưng song thủ của gã đã đánh ra nghênh tiếp, chưởng quyền đụng nhau bật lên tiếng nổ kinh hồn. Gã sát thủ lùi lại nửa bước nhưng người lạ thì bị chấn động khá mạnh, buộc phải nhảy lùi về khá xa nhằm giảm áp lực và tránh bị nội thương. Gã sát thủ thấy thế thì càng thêm đắc chí, cười khửa khửa đầy khoái trá.
- Hừ, chưa xong đâu, đỡ thêm một chiêu nữa đây!
Người lạ không quan tâm đến vết thương trên người như thế nào, ánh mắt tràn đầy hưng phấn. Anh ta hét lớn, lại phóng chưởng, tiếng gió kêu ào ào. Gã sát thủ cũng đáp trả, gương mặt càng lúc càng lộ vẻ tàn ác, hữu quyền đánh trước, tả quyền tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.