Quyển 3 - Chương 7
ansu16
07/08/2017
Ông Công nói:
- Được rồi, thằng bé đang ở trong phòng luyện công, chúng ta vào đấy.
Hai người đi đến phòng luyện công của Lê gia thì thấy Quang đang nghỉ mệt. Ông Công nói với anh ta:
- Quang, ông có tin vui muốn báo cho cháu biết đây.
Quang vừa lấy khăn lau mồ hôi trên trán vừa hỏi lại:
- Dạ có tin gì vui vậy ạ?
Ông Công nói:
- Ông Phúc muốn truyền tất cả võ công của ông ấy lại cho cháu, cháu thấy sao?
Quang đang định nói là “võ công của ông ta có gì ghê gớm mà luyện cơ chứ”, nhưng vì ông nội đang có mặt ở đây, không thể nói những lời vô lễ nên lập tức nuốt vào bụng, anh ta chỉ nói:
- Dạ võ công của ông ấy là gì ạ? Ít ra cháu phải biết chút ít thông tin chứ ạ.
- Ừ, quản gia, ông nói đi.
Ông Phúc gật đầu:
- Cậu Quang nói không sai chút nào, trước khi quyết định luyện võ công gì thì đều phải biết gốc tích và bản chất của nó trước đã, để tôi kể lại cho ông chủ và cậu Quang nghe. Khi đề cập đến gốc gác của môn võ công mà tôi luyện thì phải quay về lại những năm tháng đầu thời Lê, thế kỷ mười sáu...
Cả ông Công và Quang đều giật mình sau khi nghe thấy, hai người không hề nghĩ mốc thời gian lại xa đến như thế. Giọng của ông Phúc lại vang lên:
- Vào thời kỳ đầu nhà Lê, hầu như sách vở ghi chép đều đã bị giặc Ngô đốt hết. Sau khi vua Lê Thái Tổ giải phóng đất nước, bỗng xuất hiện một vị đại sư tinh thông cả văn lẫn võ. Vị đại sư ấy đã lặn lội khắp nước để thu thập tất cả binh thư lẫn võ học còn sót lại trong cả nước, sau đó lập nên môn phái có tên là Long Hổ Không Hồng. Trải qua nhiều năm tu tập võ học thì vị đại sư đã sáng tạo ra một bộ thần công rất lợi hại, uy lực vô biên.
Ông Phúc nói đến đây thì dừng lại giây lát để xem thử hai ông cháu ông Công có tập trung nghe mình nói không.
- Ối chà, nghe ghê gớm thật đấy.
Quang vẫn nói với giọng có phần xem thường. Ông Công trừng mắt nhìn anh ta cảnh cáo không được bất lịch sự, kế tiếp nhìn sang quản gia ý bảo tiếp tục nói. ông Phúc thì xem như không nghe thấy giọng điệu của Quang, vẫn kể:
- Bộ võ công này gồm hai quyển, quyển chứa đựng các bài quyền chưởng, thêm cả binh khí và quyển hai là quyển tu tập nội công. Quyển chiêu thức giờ đã gần như thất truyền hết, còn bộ tu tập nội công thì vẫn giữ được bảy, tám phần mười đến tận ngày nay. Quyển chiêu thức thì có tên Thập Bát Ban, quyển nội công thì có tên là Long Hổ Tâm Pháp, hai quyển hợp lại thành bộ Không Hồng Bảo Điển. Đến đời chưởng môn thứ ba - là một người có tư chất cực cao thì bộ thần công này được ông ấy phát triển đến tột đỉnh, được giang hồ đương thời vô cùng kính nể.
Ông Công không nén nổi sự kinh ngạc của mình mà phải hỏi ngay:
- Nếu thần công đó ghê gớm đến vậy, cớ gì tôi chưa nghe nhắc đến?
Ông Phúc cười cười, đáp:
- Ông chủ không nghe tới nó cũng đúng, hơn năm trăm năm rồi chứ có ít đâu, mà hơn nữa, cơn biến loạn năm đó đã khiến nó bị mai một rồi.
Ông Công thấy rất hứng thú:
- Ồ biến loạn gì thế? Ông kể nghe nào.
Ông Phúc đáp:
- Tôi nói ngay đây, cùng trong khoảng thời gian đó thì có một vị trụ trì của một ngôi chùa nổi tiếng bên nước X sang nước ta đàm luận về Phật giáo với các đại sư bên nước chúng ta. Trụ trì đó cũng là một cao nhân tiếng tăm rất lớn, đã luyện thành Tứ Đại Thần Công trấn phái của ngôi chùa đấy. Vị đại sư vì ngưỡng mộ uy danh và võ học của chưởng môn phái Long Hổ Không Hồng nên đã đưa ra đề nghị tham luận võ học, tất nhiên là vị chưởng môn đồng ý. Cuộc tham luận vốn dĩ sẽ diễn ra rất tốt đẹp, đáng tiếc tới nửa chừng thì cuộc tham luận đã bị phá nát những kẻ âm mưu gây chiến tranh giữa hai nước. Bọn chúng đã kích động giới võ lâm của hai nước làm ra một trận gió tanh mưa máu; đến cuối cùng hai vị phải hợp sức lại với nhiều chưởng môn các môn phái khác để dẹp loạn. Nhưng cũng vì thế mà hai giới võ lâm bị tổn hại vô số kể; cả chưởng môn Long Hổ Không Hồng và vị trụ trì nọ đều biến mất không rõ tung tích, giới võ lâm hai bên ra sức tìm kiếm nhưng đều nhọc công vô ích. Nhiều môn võ công tuyệt thế đã thất truyền từ đó, nền võ học của hai nước lại thêm một lần rơi vào khủng hoảng... Phái Long Hổ Không Hồng không giữ lại được toàn bộ Không Hồng Bảo Điển, về sau cứ bị mai một dần theo thời gian. Phái Long Hổ Không Hồng đến hết thời Trịnh - Nguyễn thì cũng biến mất.
Ông Công nghe xong thì gật gù:
- Ra vậy, chả trách hậu thế sau này không một ai biết về nó nữa.
Rồi ông lại hỏi:
- Ơ thế lại càng vô lý, nếu nó đã thất truyền thì sao lại luyện được?
Ông Phúc trả lời:
- Thật ra vẫn còn một vị chưởng môn cuối cùng của môn phái, ông ấy quy ẩn rồi truyền lại cho con cháu mình; khi truyền đến đời tôi thì chỉ còn tám phần mười của bộ Long Hổ Tâm Kinh nữa thôi. Tôi tư chất bình thường, không luyện hết được nên võ công không quá giỏi. Nhưng nếu để cậu Quang tu tập tâm kinh, kết hợp với võ công gia truyền của Lê gia, tôi dám chắc cậu Quang sẽ có thành tựu cực kỳ lớn. Cậu nghĩ sao cậu Quang?
Ông Phúc ngừng nói, đợi nghe Quang trả lời. Quang im lặng hồi lâu rồi lên tiếng:
- Không dễ có cơ hội để luyện được một môn võ công mạnh, tôi đương nhiên sẽ không từ chối, khi nào chúng ta bắt đầu?
Ông Phúc đáp:
- Nếu cậu không bận việc gì thì chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ luôn.- Không thành vấn đề.
Ông Công thấy Quang đã lấy lại phần nào tinh thần thì gật gù hài lòng, ông đứng dậy và nói với Quang:
- Được rồi, ông sẽ ra ngoài để cháu và ông Phúc yên tĩnh tu luyện.
Ông Công rời khỏi phòng luyện công, tai nghe giọng ông Phúc vẳng tới:
- Hai chữ Long, Hổ nằm trong tên Long Hổ Tâm Kinh ý bảo là khi luyện thành thần công thì công lực của bản thân sẽ mạnh mẽ, uy lực như rồng như hổ vậy...
...
Ở trong phòng trọ của mình, Nam thở ra một hơi dài, một cảm giác thoải mái lan tỏa khắp người. Công hiệu của môn võ của người bí ẩn nọ (quyển ba - chương bốn) dạy cho cậu lúc bé quả thực thần kỳ, chỉ luyện một lúc mà nội thương trước đó đã khỏi hoàn toàn, tiếc là ông ấy dạy cậu quá ít. Nam ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì thấy sắp đến giờ hẹn với mấy thằng bạn cùng lớp, cậu nhanh chóng đi tắm rửa, ăn tối, sau đó chạy ra quán café. Cả đám ngồi tán nhảm với nhau một hồi rất lâu rồi mới tản ra, Nam và hai thằng bạn nữa đi cùng một đoạn đường về phòng. Đang đi, Đinh - bạn Nam chỉ tay tới trước và nói:
- Này Nam, đó không phải là thằng khốn bữa trước bị chúng ta đánh cho bỏ chạy mấy ngày trước đó à?
Nam đưa mắt theo hướng tay của Đinh thì phát hiện có gã núp sau bờ tường của một ngôi nhà cứ nhìn quanh nhìn quất đầy vẻ bất thiện, như đang làm chuyện gì xấu vậy. Nam nhận ra gã này, mấy ngày trước Nam và Đinh vô tình bắt gặp gã vừa trấn lột một người trên đường nên ra tay can thiệp. Trình độ Karatedo của Đinh rất cao nên Nam không cần xuất thủ mà gã ta vẫn bị Đinh đánh bầm dập, phải bỏ của chạy lấy người, không ngờ tối nay lại gặp gã ta ở đây. Nam nói:
- Ừ, tên đó dáng vẻ lấm la lấm lét, chắc chả có gì tốt lành đâu.
Hình như gã đó chưa phát hiện nhóm ba người họ nên quan sát một lúc thì gã đi vào một ngã rẽ vừa nhỏ vừa tối om. Nam tự tin vào võ công của mình nên nói tiếp:
- Chúng ta bám theo hắn xem thế nào, lỡ hắn làm chuyện gì bậy bạ chúng ta sẽ ngăn lại.
- Để tao đi trước.
Đinh không biết Nam có võ công nên chủ động tiến lên đi đầu tiên. Ba người bám theo gã đó vào trong một hẻm nhỏ tối tăm. Nam không ngờ giữa lòng thành phố nhộn nhịp mà lại có chỗ vừa sâu lại không chút ánh sáng thế này, cậu bỗng có cảm giác bất an.
Gã kia đi tới một căn nhà cấp bốn lụp xụp, chỉ có ánh đèn vàng le lói bên trong căn nhà, ánh đèn chỉ đủ thắp sáng một khoảng không gian nhỏ. Nam hạ thấp giọng:
- Chọn nơi thế này chắc chắn là chuyện xấu rồi.
Đinh gật đầu đồng ý. Ba người cố sức không gây ra tiếng động, rón rén từng bước đi đến gần căn nhà để nghe ngóng tình hình. Ba người nghe lén một hồi thì mới tá hỏa gã này đang cùng đồng bọn bàn chuyện buôn bán hàng cấm. Nam đánh mắt cho hai thằng bạn ngầm bảo ra ngoài đường rồi báo cảnh sát, hai đứa kia hiểu ý nên xoay người rời đi. Đáng tiếc vì quá tối nên Đinh không thấy rõ đường đi, chân đá phải cục đá tạo thành tiếng động khá lớn.
- Ai?
Một gã trong căn nhà quát lên, sau đó là tiếng bước chân sầm sập, nhóm của Nam không chạy kịp nữa rồi. Gã vừa quát lớn nọ cười ba tiếng:
- Ha ha ha, không ngờ có bọn chuột nhắt dẫn xác tới đây.
Nam định thần nhìn kỹ: “Phía đối phương có tất cả năm người, bên mình ba người, xem chừng mình phải để lộ võ công rồi.”
Gã kia hất tay ra lệnh cho đàn em:
- Mấy thằng bây lên đánh chết bọn chúng cho tao.
Đám thuộc hạ lập tức nghe lệnh lao vọt tới chỗ nhóm của Nam. Nam định đánh trả thì Đinh đã vung chân đá bay một thằng, sau đó tay phải quét ngang đấm móc một thằng khác ngã chống vó. Tình huống xảy ra vô cùng bất ngờ khiến hai gã còn lại đứng sững lại. Tên đại ca cười gằn:
- Chỉ có chút võ mèo, bọn mày lên...
Nam đứng ngoài nghe thấy giọng tên này lơ lớ thì biết là hắn không phải người trong nước, cũng biết hắn là kẻ đáng gờm, cậu nghĩ bụng: “đám tay chân không nguy hiểm, Đinh có thể lo được, nếu tên đại ca nhảy vào thì mình sẽ ra tay.”
Trong lúc Nam đang tính toán thì hai gã thuộc hạ xông đến chỗ Đinh vung tay đá chân tấn công dữ dội, may là Đinh vẫn chống cự lại được, thậm chí còn ăn miếng trả miếng với bọn chúng. Tên đại ca đứng xem vẫn nở nụ cười khinh khỉnh.
Nam quay sang bảo người bạn bên cạnh:
- Mày gọi cảnh sát mau đi.
- Ừ Ừ...
Bạn của Nam vội vàng lôi điện thoại ra bấm số. Đúng lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên, Nam nhìn sang thì thấy Đinh đã đánh cho ba tên lưu manh nằm gục trên đất, tất cả bọn chúng đều mất hết sức chiến đấu rồi.
- Á...
Lúc này, anh bạn đang gọi cảnh sát kêu lên đầy đau đớn rồi ôm đầu ngã vật xuống ngất đi. Theo hướng bay thì cục đá xuất phát từ chỗ tên đại ca đang đứng, hóa ra tên đại ca phát hiện ra có người gọi cảnh sát thì nhặt một cục đá trên đất và ném nó thẳng vào bạn của Nam làm cậu ta đau đến mức ngất đi, độ chuẩn xác lẫn kình lực thật ghê gớm.
Đinh thấy mà sợ hãi, toàn thân lạnh toát, lần đầu tiên cậu ta thấy một kẻ khủng khiếp như thế, tay chân cứng đờ ra như bị đóng băng vậy. Tên đại ca chẳng nói chẳng rằng, lập tức vọt tới chỗ Đinh, đồng thời tống ra một chưởng đến thẳng ngực cậu ta. Đinh không kịp phản ứng, chỉ “hự” một tiếng, miệng hộc ra ngụm máu lớn, thân hình bay về sau hơn hai mét, lịm đi ngay lập tức. Tên đại ca biết Đình chưa thể chết ngay sau một chưởng nên tiếp tục vọt đến hạ sát thủ.
- Thằng khốn, dừng tay lại!
Tình huống diễn ra quá nhanh nên Nam không thể giúp đỡ hai người bạn, đến khi tên đại ca ra đòn sát thủ với Đinh, Nam mới có cơ hội. Nam gầm lên giận dữ và vọt người xông đến, tay trái đánh một chưởng.
- Được rồi, thằng bé đang ở trong phòng luyện công, chúng ta vào đấy.
Hai người đi đến phòng luyện công của Lê gia thì thấy Quang đang nghỉ mệt. Ông Công nói với anh ta:
- Quang, ông có tin vui muốn báo cho cháu biết đây.
Quang vừa lấy khăn lau mồ hôi trên trán vừa hỏi lại:
- Dạ có tin gì vui vậy ạ?
Ông Công nói:
- Ông Phúc muốn truyền tất cả võ công của ông ấy lại cho cháu, cháu thấy sao?
Quang đang định nói là “võ công của ông ta có gì ghê gớm mà luyện cơ chứ”, nhưng vì ông nội đang có mặt ở đây, không thể nói những lời vô lễ nên lập tức nuốt vào bụng, anh ta chỉ nói:
- Dạ võ công của ông ấy là gì ạ? Ít ra cháu phải biết chút ít thông tin chứ ạ.
- Ừ, quản gia, ông nói đi.
Ông Phúc gật đầu:
- Cậu Quang nói không sai chút nào, trước khi quyết định luyện võ công gì thì đều phải biết gốc tích và bản chất của nó trước đã, để tôi kể lại cho ông chủ và cậu Quang nghe. Khi đề cập đến gốc gác của môn võ công mà tôi luyện thì phải quay về lại những năm tháng đầu thời Lê, thế kỷ mười sáu...
Cả ông Công và Quang đều giật mình sau khi nghe thấy, hai người không hề nghĩ mốc thời gian lại xa đến như thế. Giọng của ông Phúc lại vang lên:
- Vào thời kỳ đầu nhà Lê, hầu như sách vở ghi chép đều đã bị giặc Ngô đốt hết. Sau khi vua Lê Thái Tổ giải phóng đất nước, bỗng xuất hiện một vị đại sư tinh thông cả văn lẫn võ. Vị đại sư ấy đã lặn lội khắp nước để thu thập tất cả binh thư lẫn võ học còn sót lại trong cả nước, sau đó lập nên môn phái có tên là Long Hổ Không Hồng. Trải qua nhiều năm tu tập võ học thì vị đại sư đã sáng tạo ra một bộ thần công rất lợi hại, uy lực vô biên.
Ông Phúc nói đến đây thì dừng lại giây lát để xem thử hai ông cháu ông Công có tập trung nghe mình nói không.
- Ối chà, nghe ghê gớm thật đấy.
Quang vẫn nói với giọng có phần xem thường. Ông Công trừng mắt nhìn anh ta cảnh cáo không được bất lịch sự, kế tiếp nhìn sang quản gia ý bảo tiếp tục nói. ông Phúc thì xem như không nghe thấy giọng điệu của Quang, vẫn kể:
- Bộ võ công này gồm hai quyển, quyển chứa đựng các bài quyền chưởng, thêm cả binh khí và quyển hai là quyển tu tập nội công. Quyển chiêu thức giờ đã gần như thất truyền hết, còn bộ tu tập nội công thì vẫn giữ được bảy, tám phần mười đến tận ngày nay. Quyển chiêu thức thì có tên Thập Bát Ban, quyển nội công thì có tên là Long Hổ Tâm Pháp, hai quyển hợp lại thành bộ Không Hồng Bảo Điển. Đến đời chưởng môn thứ ba - là một người có tư chất cực cao thì bộ thần công này được ông ấy phát triển đến tột đỉnh, được giang hồ đương thời vô cùng kính nể.
Ông Công không nén nổi sự kinh ngạc của mình mà phải hỏi ngay:
- Nếu thần công đó ghê gớm đến vậy, cớ gì tôi chưa nghe nhắc đến?
Ông Phúc cười cười, đáp:
- Ông chủ không nghe tới nó cũng đúng, hơn năm trăm năm rồi chứ có ít đâu, mà hơn nữa, cơn biến loạn năm đó đã khiến nó bị mai một rồi.
Ông Công thấy rất hứng thú:
- Ồ biến loạn gì thế? Ông kể nghe nào.
Ông Phúc đáp:
- Tôi nói ngay đây, cùng trong khoảng thời gian đó thì có một vị trụ trì của một ngôi chùa nổi tiếng bên nước X sang nước ta đàm luận về Phật giáo với các đại sư bên nước chúng ta. Trụ trì đó cũng là một cao nhân tiếng tăm rất lớn, đã luyện thành Tứ Đại Thần Công trấn phái của ngôi chùa đấy. Vị đại sư vì ngưỡng mộ uy danh và võ học của chưởng môn phái Long Hổ Không Hồng nên đã đưa ra đề nghị tham luận võ học, tất nhiên là vị chưởng môn đồng ý. Cuộc tham luận vốn dĩ sẽ diễn ra rất tốt đẹp, đáng tiếc tới nửa chừng thì cuộc tham luận đã bị phá nát những kẻ âm mưu gây chiến tranh giữa hai nước. Bọn chúng đã kích động giới võ lâm của hai nước làm ra một trận gió tanh mưa máu; đến cuối cùng hai vị phải hợp sức lại với nhiều chưởng môn các môn phái khác để dẹp loạn. Nhưng cũng vì thế mà hai giới võ lâm bị tổn hại vô số kể; cả chưởng môn Long Hổ Không Hồng và vị trụ trì nọ đều biến mất không rõ tung tích, giới võ lâm hai bên ra sức tìm kiếm nhưng đều nhọc công vô ích. Nhiều môn võ công tuyệt thế đã thất truyền từ đó, nền võ học của hai nước lại thêm một lần rơi vào khủng hoảng... Phái Long Hổ Không Hồng không giữ lại được toàn bộ Không Hồng Bảo Điển, về sau cứ bị mai một dần theo thời gian. Phái Long Hổ Không Hồng đến hết thời Trịnh - Nguyễn thì cũng biến mất.
Ông Công nghe xong thì gật gù:
- Ra vậy, chả trách hậu thế sau này không một ai biết về nó nữa.
Rồi ông lại hỏi:
- Ơ thế lại càng vô lý, nếu nó đã thất truyền thì sao lại luyện được?
Ông Phúc trả lời:
- Thật ra vẫn còn một vị chưởng môn cuối cùng của môn phái, ông ấy quy ẩn rồi truyền lại cho con cháu mình; khi truyền đến đời tôi thì chỉ còn tám phần mười của bộ Long Hổ Tâm Kinh nữa thôi. Tôi tư chất bình thường, không luyện hết được nên võ công không quá giỏi. Nhưng nếu để cậu Quang tu tập tâm kinh, kết hợp với võ công gia truyền của Lê gia, tôi dám chắc cậu Quang sẽ có thành tựu cực kỳ lớn. Cậu nghĩ sao cậu Quang?
Ông Phúc ngừng nói, đợi nghe Quang trả lời. Quang im lặng hồi lâu rồi lên tiếng:
- Không dễ có cơ hội để luyện được một môn võ công mạnh, tôi đương nhiên sẽ không từ chối, khi nào chúng ta bắt đầu?
Ông Phúc đáp:
- Nếu cậu không bận việc gì thì chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ luôn.- Không thành vấn đề.
Ông Công thấy Quang đã lấy lại phần nào tinh thần thì gật gù hài lòng, ông đứng dậy và nói với Quang:
- Được rồi, ông sẽ ra ngoài để cháu và ông Phúc yên tĩnh tu luyện.
Ông Công rời khỏi phòng luyện công, tai nghe giọng ông Phúc vẳng tới:
- Hai chữ Long, Hổ nằm trong tên Long Hổ Tâm Kinh ý bảo là khi luyện thành thần công thì công lực của bản thân sẽ mạnh mẽ, uy lực như rồng như hổ vậy...
...
Ở trong phòng trọ của mình, Nam thở ra một hơi dài, một cảm giác thoải mái lan tỏa khắp người. Công hiệu của môn võ của người bí ẩn nọ (quyển ba - chương bốn) dạy cho cậu lúc bé quả thực thần kỳ, chỉ luyện một lúc mà nội thương trước đó đã khỏi hoàn toàn, tiếc là ông ấy dạy cậu quá ít. Nam ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì thấy sắp đến giờ hẹn với mấy thằng bạn cùng lớp, cậu nhanh chóng đi tắm rửa, ăn tối, sau đó chạy ra quán café. Cả đám ngồi tán nhảm với nhau một hồi rất lâu rồi mới tản ra, Nam và hai thằng bạn nữa đi cùng một đoạn đường về phòng. Đang đi, Đinh - bạn Nam chỉ tay tới trước và nói:
- Này Nam, đó không phải là thằng khốn bữa trước bị chúng ta đánh cho bỏ chạy mấy ngày trước đó à?
Nam đưa mắt theo hướng tay của Đinh thì phát hiện có gã núp sau bờ tường của một ngôi nhà cứ nhìn quanh nhìn quất đầy vẻ bất thiện, như đang làm chuyện gì xấu vậy. Nam nhận ra gã này, mấy ngày trước Nam và Đinh vô tình bắt gặp gã vừa trấn lột một người trên đường nên ra tay can thiệp. Trình độ Karatedo của Đinh rất cao nên Nam không cần xuất thủ mà gã ta vẫn bị Đinh đánh bầm dập, phải bỏ của chạy lấy người, không ngờ tối nay lại gặp gã ta ở đây. Nam nói:
- Ừ, tên đó dáng vẻ lấm la lấm lét, chắc chả có gì tốt lành đâu.
Hình như gã đó chưa phát hiện nhóm ba người họ nên quan sát một lúc thì gã đi vào một ngã rẽ vừa nhỏ vừa tối om. Nam tự tin vào võ công của mình nên nói tiếp:
- Chúng ta bám theo hắn xem thế nào, lỡ hắn làm chuyện gì bậy bạ chúng ta sẽ ngăn lại.
- Để tao đi trước.
Đinh không biết Nam có võ công nên chủ động tiến lên đi đầu tiên. Ba người bám theo gã đó vào trong một hẻm nhỏ tối tăm. Nam không ngờ giữa lòng thành phố nhộn nhịp mà lại có chỗ vừa sâu lại không chút ánh sáng thế này, cậu bỗng có cảm giác bất an.
Gã kia đi tới một căn nhà cấp bốn lụp xụp, chỉ có ánh đèn vàng le lói bên trong căn nhà, ánh đèn chỉ đủ thắp sáng một khoảng không gian nhỏ. Nam hạ thấp giọng:
- Chọn nơi thế này chắc chắn là chuyện xấu rồi.
Đinh gật đầu đồng ý. Ba người cố sức không gây ra tiếng động, rón rén từng bước đi đến gần căn nhà để nghe ngóng tình hình. Ba người nghe lén một hồi thì mới tá hỏa gã này đang cùng đồng bọn bàn chuyện buôn bán hàng cấm. Nam đánh mắt cho hai thằng bạn ngầm bảo ra ngoài đường rồi báo cảnh sát, hai đứa kia hiểu ý nên xoay người rời đi. Đáng tiếc vì quá tối nên Đinh không thấy rõ đường đi, chân đá phải cục đá tạo thành tiếng động khá lớn.
- Ai?
Một gã trong căn nhà quát lên, sau đó là tiếng bước chân sầm sập, nhóm của Nam không chạy kịp nữa rồi. Gã vừa quát lớn nọ cười ba tiếng:
- Ha ha ha, không ngờ có bọn chuột nhắt dẫn xác tới đây.
Nam định thần nhìn kỹ: “Phía đối phương có tất cả năm người, bên mình ba người, xem chừng mình phải để lộ võ công rồi.”
Gã kia hất tay ra lệnh cho đàn em:
- Mấy thằng bây lên đánh chết bọn chúng cho tao.
Đám thuộc hạ lập tức nghe lệnh lao vọt tới chỗ nhóm của Nam. Nam định đánh trả thì Đinh đã vung chân đá bay một thằng, sau đó tay phải quét ngang đấm móc một thằng khác ngã chống vó. Tình huống xảy ra vô cùng bất ngờ khiến hai gã còn lại đứng sững lại. Tên đại ca cười gằn:
- Chỉ có chút võ mèo, bọn mày lên...
Nam đứng ngoài nghe thấy giọng tên này lơ lớ thì biết là hắn không phải người trong nước, cũng biết hắn là kẻ đáng gờm, cậu nghĩ bụng: “đám tay chân không nguy hiểm, Đinh có thể lo được, nếu tên đại ca nhảy vào thì mình sẽ ra tay.”
Trong lúc Nam đang tính toán thì hai gã thuộc hạ xông đến chỗ Đinh vung tay đá chân tấn công dữ dội, may là Đinh vẫn chống cự lại được, thậm chí còn ăn miếng trả miếng với bọn chúng. Tên đại ca đứng xem vẫn nở nụ cười khinh khỉnh.
Nam quay sang bảo người bạn bên cạnh:
- Mày gọi cảnh sát mau đi.
- Ừ Ừ...
Bạn của Nam vội vàng lôi điện thoại ra bấm số. Đúng lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên, Nam nhìn sang thì thấy Đinh đã đánh cho ba tên lưu manh nằm gục trên đất, tất cả bọn chúng đều mất hết sức chiến đấu rồi.
- Á...
Lúc này, anh bạn đang gọi cảnh sát kêu lên đầy đau đớn rồi ôm đầu ngã vật xuống ngất đi. Theo hướng bay thì cục đá xuất phát từ chỗ tên đại ca đang đứng, hóa ra tên đại ca phát hiện ra có người gọi cảnh sát thì nhặt một cục đá trên đất và ném nó thẳng vào bạn của Nam làm cậu ta đau đến mức ngất đi, độ chuẩn xác lẫn kình lực thật ghê gớm.
Đinh thấy mà sợ hãi, toàn thân lạnh toát, lần đầu tiên cậu ta thấy một kẻ khủng khiếp như thế, tay chân cứng đờ ra như bị đóng băng vậy. Tên đại ca chẳng nói chẳng rằng, lập tức vọt tới chỗ Đinh, đồng thời tống ra một chưởng đến thẳng ngực cậu ta. Đinh không kịp phản ứng, chỉ “hự” một tiếng, miệng hộc ra ngụm máu lớn, thân hình bay về sau hơn hai mét, lịm đi ngay lập tức. Tên đại ca biết Đình chưa thể chết ngay sau một chưởng nên tiếp tục vọt đến hạ sát thủ.
- Thằng khốn, dừng tay lại!
Tình huống diễn ra quá nhanh nên Nam không thể giúp đỡ hai người bạn, đến khi tên đại ca ra đòn sát thủ với Đinh, Nam mới có cơ hội. Nam gầm lên giận dữ và vọt người xông đến, tay trái đánh một chưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.