Quyển 2 - Chương 87
ansu16
23/05/2017
Ngoài vấn đề tên Hiếu đang sợ tội bỏ trốn, Việt còn lo lắng người có thể gọi là “thầy” của hắn.
Việt hỏi Thương:
- Cô nghĩ thử xem “thầy” của tên Hiếu mạnh đến mức nào?
Thương nói:
- Cái này tôi đành chịu, một kẻ như vậy rất khó đoán ra được giới hạn sức mạnh.
Trong bụng Thương còn bỏ thêm một câu: “Anh và tôi hợp sức lại có khi còn không thắng được hắn nữa.”
Vì không có tung tích của Đình Hiếu ở nhà của hắn nên mọi người đành quay về đồn cảnh sát trước rồi mới bố trí công việc truy bắt tên Hiếu, chỉ là không ai biết rằng tên Hiếu giờ đã bắt đầu chuyến vượt biên ra nước ngoài vào tầm một giờ sáng hôm qua mất rồi. Bố trí thế nào là việc của cảnh sát, Việt không xen vào nên Việt xin phép ông Phương rời đi. Bỗng ông Phương gọi giật lại:
- Này Việt, tôi hỏi cậu cái này chút, chú nhóc đứng cùng cậu tối qua ở bãi đất là ai thế? Sao nó lại ở đấy?
Việt đáp:
- Dạ đó là em trai một người bạn của cháu. Cậu ta vào đây thăm chị gái nên cháu có quen biết cậu ta một chút. Còn tối qua cậu nhóc lại xuất hiện ở đó chẳng qua là ngẫu nhiên thôi ạ. Cậu ta nghe thấy tiếng nổ thì tò mò chạy tới xem, đúng lúc cháu bị thương nằm trên đất nên cậu ta mới giúp đỡ.
- Ra là vậy.
- Dạ còn gì nữa không ạ?
- Hết rồi, cậu bận việc thì đi đi, chuyện Đình Hiếu chúng tôi sẽ lo.
- Dạ vâng, cháu chào chú ạ.
- Ừ
Việt đi rồi, ông Phương quay sang nói với Thương:
- Cháu đi điều tra cậu nhóc mới xuất hiện này như thế nào nhé? Chú có cảm giác cậu nhóc đó không hề đơn giản.
- Dạ vâng ạ.
Câu giải thích về Nam của Việt có quá nhiều lỗ hổng nên dĩ nhiên ông Phương không tin tưởng hoàn toàn. Hơn nữa, những người dính dáng tới Việt chẳng mấy ai có tiểu sử đơn giản, ngoại trừ hai cô gái đáng thương kia; cho nên ông Phương tiến hành tìm hiểu về Nam là điều dễ thông cảm.
Việt vừa đi không được bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ Nam:
- Alo anh Việt ạ, anh đã khỏe lại chưa?
- Anh khỏe lại rồi, còn em không bị thương gì quá nặng chứ? Tối qua anh ngất đi, không kịp hỏi thương thế của em thế nào.
Nam cười cười:
- Dạ em chỉ bị nhẹ thôi anh, không đáng ngại lắm. Giờ anh rảnh không, chúng ta café chút nhé, em có vài thứ cần anh giải đáp đây ạ.
Việt nói:
- Ừ, anh rảnh, anh cũng hiểu em đang thắc mắc những cái gì. Thế này đi, chúng ta hẹn gặp nhau ở quán café lần trước anh em ta đã ngồi ấy.
- Dạ vâng, em tới ngay đây.
Việt có mặt ở quán café trước Nam, vẫn gọi loại café nguyên chất, đen không đường không đá. Cô phục vụ nọ vẫn chưa hết hiếu kỳ trước khẩu vị hơi khác thường của Việt. Lần trước nghe Việt nói với Nam, cô phục vụ tò mò cũng lấy một ly như thế nhấp ngụm nhỏ nhưng chưa kịp thưởng thức thì đã nhổ ra ngoài ngay lập tức vì cô không thể hấp thụ nổi khẩu vị kiểu này.
Năm phút sau thì Nam xuất hiện. Nam gọi một ly nước hoa quả, sau đó hỏi Việt:
- Anh sao rồi ạ? Vết thương nặng lắm không?
Việt đáp:
- Anh không có vấn đề gì quá nghiêm trọng cả. Nam này, sau trận đấu tối qua, anh biết em đang thắc mắc rất nhiều thứ, giờ anh sẽ giải thích cho em hiểu những cái đó, dĩ nhiên là nếu chúng nằm trong tầm biết giới hạn của anh.
Nam đã đè nén sự tò mò lâu lắm rồi nên khi Việt vừa dứt lời thì cậu đã hỏi ngay:
- Kẻ đánh nhau với chúng ta tối qua là người loại gì thế ạ? Em không thấy hắn giống với mấy tên sát thủ như anh từng nói. Sao hắn có cái gì đó tương tự như điện vậy?
Việt không khỏi bật cười khi thấy Nam nôn nóng như ngồi phải chào lửa:
- Hắn tên Đình Hiếu, hắn là người thường nhưng có sức mạnh rất kỳ quái, hay được nói là công năng đặc dị như trên phim ảnh ấy, cũng có thể gọi là dị năng. Dị năng của tên này là kiểm soát và phóng ra sức mạnh của điện hay đại loại như thế.
Nam trợn tròn hai mắt đầy kinh ngạc,lần trước là sát thủ, lần này lại đụng phải kẻ có dị năng, trên đời này sao lại có thể tồn tại kiểu người quái dị như thế chứ, mà bản thân mình toàn đánh nhau với những người không bình thường. Nam tiếp tục hỏi:
- Thế sức mạnh của tên đó ra sao anh?Việt suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Về điều này thì anh cũng không biết rõ lắm, có điều theo anh đoán thì sức mạnh của hắn mạnh hơn anh chút đỉnh và vẫn chưa được khai thác hết.
- Nhưng thế quái nào mà hắn lại có được sức mạnh kinh khủng như vậy?
Việt nhún vai:
- Cái này thì anh chịu không biết. Anh nghe đâu là có thể nó đến từ tác động rất lớn của ngoại lực hoặc đã phải chịu một áp lực gì đấy rất nặng nề. Ây dà, nếu bàn về võ công thì anh còn biết chứ thực sự anh mù tịt mấy thứ dị năng này, lâu nay anh cứ tưởng dị năng là sản phẩm được tạo ra bởi trí tưởng tượng của con người mà thôi.
Nam ngớ người ra khi nghe về nguyên nhân phát sinh sức mạnh của Đình Hiếu, nhưng Nam không hề bị choáng ngợp trước những thông tin kỳ dị này. Việt cũng nhận thấy được biểu hiện này của Nam nên hỏi ngược lại:
- Sao anh có cảm giác em chỉ hiếu kỳ thôi nhỉ?
Nam cười cười:
- Tại em cũng từng bắt gặp và nghe kể về một vài người còn mạnh tên Hiếu kia nữa.
Lần này thì đến Việt tò mò:
- Em cũng biết vài người mạnh hơn tên Hiếu nữa à? Ai thế?
Nam gật đầu:
- Dạ vâng, người đầu tiên em biết là người đã dạy võ cho em suốt mười mấy năm qua, anh có thể xem đó là sư phụ dạy võ của em cũng đúng. Công lực của bà ấy cao hơn em và anh nhiều lắm.
- Bà? Là phụ nữ hả em?
- Dạ vâng, tuy em không biết tuổi bà bao nhiêu nhưng tính ra bà ấy cũng cao lắm rồi. Tuổi càng cao nội lực càng thâm mà anh, dù tên Hiếu nhờ vào sức trẻ thời thanh niên nhưng e rằng là vẫn khó thắng được bà ấy
Việt hít sâu một hơi khiếp hãi:
- Ghê thế, còn ai nữa? Em nói em biết vài người cơ mà.
Nam đáp:
- À, người thứ hai thì em chỉ nghe bà ấy kể lại thôi. Người này là bạn của bà ấy, nghe bà kể thì vào năm ông ấy ở độ tuổi ba mươi thì đã luyện tới đỉnh cao của một môn thần công nào đó, nội lực mạnh khủng khiếp, đáng tiếc xảy ra xung đột với cả dòng họ nên bị tự hủy võ công bản thân và thoát ly khỏi đó, về sau thì không còn tung tích.
- Nghe khó tin quá, người ta kể lại thì chưa chắc được như thế đâu em.
- Cái này em nghĩ cũng có thể lắm chứ vì vẻ mặt của bà khi kể về người bạn đó của bà thì hoàn toàn chân thật.
Việt nghĩ bụng: “Thuần Dương Công của mình khi luyện tới đỉnh cao thì có thể có uy lực như thế nào đây?” Việt ngồi ngây ngẩn một lúc, đến khi Nam gọi thì mới sực tỉnh:
- Anh Việt này... nếu vết thương của anh không quá nghiêm trọng thì chúng ta lại giao đấu một lần nữa đi.
Việt cũng muốn thử võ công của mình sau khi hai môn thần công dung hòa làm một đã đạt tới mức nào nên gật đầu đồng ý:
- Vậy tối nay chúng ta lại gặp nhau chỗ cũ nhé? Giờ hẹn thì anh sẽ chủ động liên lạc với em.
- Dạ vâng.
Hai người trò chuyện với nhau thêm hồi lâu nữa thì giải tán. Nam tiếp tục đi chơi trong thành phố D còn Việt trở về làm việc ở công ty Hừng Đông. Việt đi làm giữa buổi thế này dĩ nhiên không tránh khỏi những lời đàm tiếu vào ra ở sau lưng, mặc dù hiệu quả công việc của Việt vẫn đảm bảo tốt. Cũng vì biết rõ điều này nên cả ngày Việt đã tập trung hoàn toàn vào công việc.
...
Thời gian trôi nhanh đến giờ hẹn với Nam, Việt tranh thủ lúc cậu nhóc chưa có mặt, bèn ngồi xuống vận công một lúc. Việt bắt đầu luyện theo đồ hình mới mà vô tình xuất hiện trong đầu mình ở trận đấu lần trước với Nam, không ngờ lại có thể kết hợp hoàn hảo với tầng tiếp theo của Thuần Dương Công. Việt luyện Thuần Dương Công rất lâu rồi nên cũng dần nhận ra tuyệt học hình như có thiếu sót nào đó tương đối lớn, bởi lẽ giữa tầng thứ năm và tầng thứ sáu có khác biệt khá nhiều. Việt không dám chắc những khác biệt này là tốt hay xấu nhưng luyện theo đồ hình mới nhằm đột phá tầng sáu thì thuận buồm xuôi gió, đặc biệt là do hai thần công đã dung hòa thành một. Chỉ cần Việt cố gắng luyện công thêm một mức nữa thì có thể đột phá tầng sáu.
Qua một lúc thì Việt nghe thấy tiếng bước chân đằng xa vọng đến nên Việt dừng lại. Nam đã có mặt rồi. Hai người khởi động làm nóng người vài phút rồi vào trận. Việt quát lớn:
- Tiếp một chưởng đây.
Việt phóng ra liên tiếp hai chưởng tới Nam, chưởng sau đè chưởng trước, kình lực mạnh mẽ ập tới như sóng biển. Dù chỉ là tỷ thí nhưng Nam không dám xem thường, song quyền đánh vù ra chống đỡ, quyền kình vừa đụng phải chưởng lực, hai cánh tay cậu đã tê rần. Nam không ngờ chưởng lực của Việt lợi hại như vậy, vội vàng thi triển khinh công nhảy tránh sang một bên, kình phong thổi qua rát cả mặt, bụi cát thì tung bay mù mịt.
- Ha ha ha, hay lắm! Xem đây!
Nam sửng sốt mấy giây thì cười to đầy hưng phấn, hai nắm tay biến thành trảo vụt tới. Hắc Hổ Quyền đã tung ra, chiêu thức hung hiểm, kình lực đầu các ngón tay vô cùng ghê gớm, nếu trúng phải da thịt thì chắc chắn sẽ bị róc sạch. Hắc Hổ Quyền là võ công thượng thừa của một môn phái cổ xưa nhưng nay có thể xem như đã thất truyền vì chỉ còn một hai người biết sơ sơ. Nam khi còn nhỏ có cơ duyên gặp được một cao nhân và được bà ấy truyền thụ cho bộ quyền pháp này. Nam khổ luyện nó từ lâu, chỉ là trước giờ chưa lần nào sử dụng đến. Hơn nữa mấy ngày vừa qua, Nam lại có lĩnh ngộ mới về Hắc Hổ Quyền nên hôm nay đem ra “thí nghiệm” với Việt.
“Là Hắc Hổ Quyền sao?” Bắt gặp chiêu thức tấn công của đối phương, Việt không khỏi giật mình. Trong quyển sách vua Quang Trung có miêu tả một chút về quyền pháp lợi hại này nên khi Nam vừa ra đòn, Việt đã nhận ra ngay. Hắc Hổ Quyền là quyền pháp cương mãnh, Việt bèn thi triển Lão Mai Quyền nghênh tiếp, dùng nhu chế cương.
Chớp mắt cả hai đã trao đổi mười mấy chiêu, vòng chưởng lực càng lúc càng mở rộng, kình phong ào ạt cuốn lá cây rơi rụng lả tả.
Lúc này Nam chẳng khác gì một mãnh hổ liên tục tấn công Việt như sấm vang chớp giật, quyền trên chưởng dưới vô cùng cương mãnh; còn Việt thì giống như cội mai già đơn độc giữa cơn bão tố, thân hình mềm mại, uyển chuyển nhưng cực kỳ vững chãi. Một đằng thì bão táp mưa sa, mang theo cả sự hung tợn tưởng chừng muốn phá tan hoang tất cả, một bên thì mặc kệ mưa gió vùi dập vẫn an nhiên, tự tại đầy chất thơ nhưng lại hàm chứa uy lực vô biên. Hai thái cực âm dương, cương nhu đối kháng lẫn nhau được Nam và Việt thể hiện đến cực điểm.
Việt hỏi Thương:
- Cô nghĩ thử xem “thầy” của tên Hiếu mạnh đến mức nào?
Thương nói:
- Cái này tôi đành chịu, một kẻ như vậy rất khó đoán ra được giới hạn sức mạnh.
Trong bụng Thương còn bỏ thêm một câu: “Anh và tôi hợp sức lại có khi còn không thắng được hắn nữa.”
Vì không có tung tích của Đình Hiếu ở nhà của hắn nên mọi người đành quay về đồn cảnh sát trước rồi mới bố trí công việc truy bắt tên Hiếu, chỉ là không ai biết rằng tên Hiếu giờ đã bắt đầu chuyến vượt biên ra nước ngoài vào tầm một giờ sáng hôm qua mất rồi. Bố trí thế nào là việc của cảnh sát, Việt không xen vào nên Việt xin phép ông Phương rời đi. Bỗng ông Phương gọi giật lại:
- Này Việt, tôi hỏi cậu cái này chút, chú nhóc đứng cùng cậu tối qua ở bãi đất là ai thế? Sao nó lại ở đấy?
Việt đáp:
- Dạ đó là em trai một người bạn của cháu. Cậu ta vào đây thăm chị gái nên cháu có quen biết cậu ta một chút. Còn tối qua cậu nhóc lại xuất hiện ở đó chẳng qua là ngẫu nhiên thôi ạ. Cậu ta nghe thấy tiếng nổ thì tò mò chạy tới xem, đúng lúc cháu bị thương nằm trên đất nên cậu ta mới giúp đỡ.
- Ra là vậy.
- Dạ còn gì nữa không ạ?
- Hết rồi, cậu bận việc thì đi đi, chuyện Đình Hiếu chúng tôi sẽ lo.
- Dạ vâng, cháu chào chú ạ.
- Ừ
Việt đi rồi, ông Phương quay sang nói với Thương:
- Cháu đi điều tra cậu nhóc mới xuất hiện này như thế nào nhé? Chú có cảm giác cậu nhóc đó không hề đơn giản.
- Dạ vâng ạ.
Câu giải thích về Nam của Việt có quá nhiều lỗ hổng nên dĩ nhiên ông Phương không tin tưởng hoàn toàn. Hơn nữa, những người dính dáng tới Việt chẳng mấy ai có tiểu sử đơn giản, ngoại trừ hai cô gái đáng thương kia; cho nên ông Phương tiến hành tìm hiểu về Nam là điều dễ thông cảm.
Việt vừa đi không được bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ Nam:
- Alo anh Việt ạ, anh đã khỏe lại chưa?
- Anh khỏe lại rồi, còn em không bị thương gì quá nặng chứ? Tối qua anh ngất đi, không kịp hỏi thương thế của em thế nào.
Nam cười cười:
- Dạ em chỉ bị nhẹ thôi anh, không đáng ngại lắm. Giờ anh rảnh không, chúng ta café chút nhé, em có vài thứ cần anh giải đáp đây ạ.
Việt nói:
- Ừ, anh rảnh, anh cũng hiểu em đang thắc mắc những cái gì. Thế này đi, chúng ta hẹn gặp nhau ở quán café lần trước anh em ta đã ngồi ấy.
- Dạ vâng, em tới ngay đây.
Việt có mặt ở quán café trước Nam, vẫn gọi loại café nguyên chất, đen không đường không đá. Cô phục vụ nọ vẫn chưa hết hiếu kỳ trước khẩu vị hơi khác thường của Việt. Lần trước nghe Việt nói với Nam, cô phục vụ tò mò cũng lấy một ly như thế nhấp ngụm nhỏ nhưng chưa kịp thưởng thức thì đã nhổ ra ngoài ngay lập tức vì cô không thể hấp thụ nổi khẩu vị kiểu này.
Năm phút sau thì Nam xuất hiện. Nam gọi một ly nước hoa quả, sau đó hỏi Việt:
- Anh sao rồi ạ? Vết thương nặng lắm không?
Việt đáp:
- Anh không có vấn đề gì quá nghiêm trọng cả. Nam này, sau trận đấu tối qua, anh biết em đang thắc mắc rất nhiều thứ, giờ anh sẽ giải thích cho em hiểu những cái đó, dĩ nhiên là nếu chúng nằm trong tầm biết giới hạn của anh.
Nam đã đè nén sự tò mò lâu lắm rồi nên khi Việt vừa dứt lời thì cậu đã hỏi ngay:
- Kẻ đánh nhau với chúng ta tối qua là người loại gì thế ạ? Em không thấy hắn giống với mấy tên sát thủ như anh từng nói. Sao hắn có cái gì đó tương tự như điện vậy?
Việt không khỏi bật cười khi thấy Nam nôn nóng như ngồi phải chào lửa:
- Hắn tên Đình Hiếu, hắn là người thường nhưng có sức mạnh rất kỳ quái, hay được nói là công năng đặc dị như trên phim ảnh ấy, cũng có thể gọi là dị năng. Dị năng của tên này là kiểm soát và phóng ra sức mạnh của điện hay đại loại như thế.
Nam trợn tròn hai mắt đầy kinh ngạc,lần trước là sát thủ, lần này lại đụng phải kẻ có dị năng, trên đời này sao lại có thể tồn tại kiểu người quái dị như thế chứ, mà bản thân mình toàn đánh nhau với những người không bình thường. Nam tiếp tục hỏi:
- Thế sức mạnh của tên đó ra sao anh?Việt suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Về điều này thì anh cũng không biết rõ lắm, có điều theo anh đoán thì sức mạnh của hắn mạnh hơn anh chút đỉnh và vẫn chưa được khai thác hết.
- Nhưng thế quái nào mà hắn lại có được sức mạnh kinh khủng như vậy?
Việt nhún vai:
- Cái này thì anh chịu không biết. Anh nghe đâu là có thể nó đến từ tác động rất lớn của ngoại lực hoặc đã phải chịu một áp lực gì đấy rất nặng nề. Ây dà, nếu bàn về võ công thì anh còn biết chứ thực sự anh mù tịt mấy thứ dị năng này, lâu nay anh cứ tưởng dị năng là sản phẩm được tạo ra bởi trí tưởng tượng của con người mà thôi.
Nam ngớ người ra khi nghe về nguyên nhân phát sinh sức mạnh của Đình Hiếu, nhưng Nam không hề bị choáng ngợp trước những thông tin kỳ dị này. Việt cũng nhận thấy được biểu hiện này của Nam nên hỏi ngược lại:
- Sao anh có cảm giác em chỉ hiếu kỳ thôi nhỉ?
Nam cười cười:
- Tại em cũng từng bắt gặp và nghe kể về một vài người còn mạnh tên Hiếu kia nữa.
Lần này thì đến Việt tò mò:
- Em cũng biết vài người mạnh hơn tên Hiếu nữa à? Ai thế?
Nam gật đầu:
- Dạ vâng, người đầu tiên em biết là người đã dạy võ cho em suốt mười mấy năm qua, anh có thể xem đó là sư phụ dạy võ của em cũng đúng. Công lực của bà ấy cao hơn em và anh nhiều lắm.
- Bà? Là phụ nữ hả em?
- Dạ vâng, tuy em không biết tuổi bà bao nhiêu nhưng tính ra bà ấy cũng cao lắm rồi. Tuổi càng cao nội lực càng thâm mà anh, dù tên Hiếu nhờ vào sức trẻ thời thanh niên nhưng e rằng là vẫn khó thắng được bà ấy
Việt hít sâu một hơi khiếp hãi:
- Ghê thế, còn ai nữa? Em nói em biết vài người cơ mà.
Nam đáp:
- À, người thứ hai thì em chỉ nghe bà ấy kể lại thôi. Người này là bạn của bà ấy, nghe bà kể thì vào năm ông ấy ở độ tuổi ba mươi thì đã luyện tới đỉnh cao của một môn thần công nào đó, nội lực mạnh khủng khiếp, đáng tiếc xảy ra xung đột với cả dòng họ nên bị tự hủy võ công bản thân và thoát ly khỏi đó, về sau thì không còn tung tích.
- Nghe khó tin quá, người ta kể lại thì chưa chắc được như thế đâu em.
- Cái này em nghĩ cũng có thể lắm chứ vì vẻ mặt của bà khi kể về người bạn đó của bà thì hoàn toàn chân thật.
Việt nghĩ bụng: “Thuần Dương Công của mình khi luyện tới đỉnh cao thì có thể có uy lực như thế nào đây?” Việt ngồi ngây ngẩn một lúc, đến khi Nam gọi thì mới sực tỉnh:
- Anh Việt này... nếu vết thương của anh không quá nghiêm trọng thì chúng ta lại giao đấu một lần nữa đi.
Việt cũng muốn thử võ công của mình sau khi hai môn thần công dung hòa làm một đã đạt tới mức nào nên gật đầu đồng ý:
- Vậy tối nay chúng ta lại gặp nhau chỗ cũ nhé? Giờ hẹn thì anh sẽ chủ động liên lạc với em.
- Dạ vâng.
Hai người trò chuyện với nhau thêm hồi lâu nữa thì giải tán. Nam tiếp tục đi chơi trong thành phố D còn Việt trở về làm việc ở công ty Hừng Đông. Việt đi làm giữa buổi thế này dĩ nhiên không tránh khỏi những lời đàm tiếu vào ra ở sau lưng, mặc dù hiệu quả công việc của Việt vẫn đảm bảo tốt. Cũng vì biết rõ điều này nên cả ngày Việt đã tập trung hoàn toàn vào công việc.
...
Thời gian trôi nhanh đến giờ hẹn với Nam, Việt tranh thủ lúc cậu nhóc chưa có mặt, bèn ngồi xuống vận công một lúc. Việt bắt đầu luyện theo đồ hình mới mà vô tình xuất hiện trong đầu mình ở trận đấu lần trước với Nam, không ngờ lại có thể kết hợp hoàn hảo với tầng tiếp theo của Thuần Dương Công. Việt luyện Thuần Dương Công rất lâu rồi nên cũng dần nhận ra tuyệt học hình như có thiếu sót nào đó tương đối lớn, bởi lẽ giữa tầng thứ năm và tầng thứ sáu có khác biệt khá nhiều. Việt không dám chắc những khác biệt này là tốt hay xấu nhưng luyện theo đồ hình mới nhằm đột phá tầng sáu thì thuận buồm xuôi gió, đặc biệt là do hai thần công đã dung hòa thành một. Chỉ cần Việt cố gắng luyện công thêm một mức nữa thì có thể đột phá tầng sáu.
Qua một lúc thì Việt nghe thấy tiếng bước chân đằng xa vọng đến nên Việt dừng lại. Nam đã có mặt rồi. Hai người khởi động làm nóng người vài phút rồi vào trận. Việt quát lớn:
- Tiếp một chưởng đây.
Việt phóng ra liên tiếp hai chưởng tới Nam, chưởng sau đè chưởng trước, kình lực mạnh mẽ ập tới như sóng biển. Dù chỉ là tỷ thí nhưng Nam không dám xem thường, song quyền đánh vù ra chống đỡ, quyền kình vừa đụng phải chưởng lực, hai cánh tay cậu đã tê rần. Nam không ngờ chưởng lực của Việt lợi hại như vậy, vội vàng thi triển khinh công nhảy tránh sang một bên, kình phong thổi qua rát cả mặt, bụi cát thì tung bay mù mịt.
- Ha ha ha, hay lắm! Xem đây!
Nam sửng sốt mấy giây thì cười to đầy hưng phấn, hai nắm tay biến thành trảo vụt tới. Hắc Hổ Quyền đã tung ra, chiêu thức hung hiểm, kình lực đầu các ngón tay vô cùng ghê gớm, nếu trúng phải da thịt thì chắc chắn sẽ bị róc sạch. Hắc Hổ Quyền là võ công thượng thừa của một môn phái cổ xưa nhưng nay có thể xem như đã thất truyền vì chỉ còn một hai người biết sơ sơ. Nam khi còn nhỏ có cơ duyên gặp được một cao nhân và được bà ấy truyền thụ cho bộ quyền pháp này. Nam khổ luyện nó từ lâu, chỉ là trước giờ chưa lần nào sử dụng đến. Hơn nữa mấy ngày vừa qua, Nam lại có lĩnh ngộ mới về Hắc Hổ Quyền nên hôm nay đem ra “thí nghiệm” với Việt.
“Là Hắc Hổ Quyền sao?” Bắt gặp chiêu thức tấn công của đối phương, Việt không khỏi giật mình. Trong quyển sách vua Quang Trung có miêu tả một chút về quyền pháp lợi hại này nên khi Nam vừa ra đòn, Việt đã nhận ra ngay. Hắc Hổ Quyền là quyền pháp cương mãnh, Việt bèn thi triển Lão Mai Quyền nghênh tiếp, dùng nhu chế cương.
Chớp mắt cả hai đã trao đổi mười mấy chiêu, vòng chưởng lực càng lúc càng mở rộng, kình phong ào ạt cuốn lá cây rơi rụng lả tả.
Lúc này Nam chẳng khác gì một mãnh hổ liên tục tấn công Việt như sấm vang chớp giật, quyền trên chưởng dưới vô cùng cương mãnh; còn Việt thì giống như cội mai già đơn độc giữa cơn bão tố, thân hình mềm mại, uyển chuyển nhưng cực kỳ vững chãi. Một đằng thì bão táp mưa sa, mang theo cả sự hung tợn tưởng chừng muốn phá tan hoang tất cả, một bên thì mặc kệ mưa gió vùi dập vẫn an nhiên, tự tại đầy chất thơ nhưng lại hàm chứa uy lực vô biên. Hai thái cực âm dương, cương nhu đối kháng lẫn nhau được Nam và Việt thể hiện đến cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.