Quyển 3 - Chương 9
ansu16
23/08/2017
Chưởng lực của tên Hỏa hộ pháp bao trùm phạm vi chừng hai mét, tên đường chủ tự biết với chênh lệch võ công thì cho dù hắn vận hết sức bình sinh nhảy lùi về cũng chẳng thể nào thoát được. Cái chết đã cận kề, tên
đường chủ sợ đến mặt cắt không còn hột máu.
Đúng lúc này, tên Phong hộ pháp đang ngồi bất động trên ghế đã có hành động, bốn ngón bàn tay phải cụp lại, chỉ có ngón trỏ búng thẳng ra rồi cả cánh tay y phóng tới trước. Một luồng chỉ lực hùng hồn từ ngón tay trỏ của hắn bay vọt vào giữa chưởng của tên Hỏa hộ pháp. Hai luồng kình lực đập vào nhau đánh “bình” một tiếng, cả chỉ lẫn chưởng đã hóa giải lẫn nhau nhưng sức ép do va chạm vẫn rất mạnh, tên đường chủ bị kình phong thổi vào mặt bỏng rát. Thoát chết trong khoảnh khắc, Diệp đường chủ thở hắt một hơi rồi nói với Phong hộ pháp:
- Là... là Âm Phong Chỉ Pháp... cám ơn Phong hộ pháp đã cứu mạng.
Hỏa hộ pháp không ngờ Phong hộ pháp lại thi triển Âm Phong Chỉ Pháp cứu mạng tên Diệp đường chủ, cơn giận trong người y lại bùng hơn thêm. Y gầm gừ:
- Phong hộ pháp, sao ông ngăn cản tôi chấp pháp, ông không sợ bang chủ xử tội hả?
Phong hộ pháp trả lời một cách từ tốn:
- Hỏa hộ pháp, ông nóng vội quá rồi đấy, hãy nghe tôi nói mấy câu đã.
- Có gì để nói đâu chứ, tôi đang làm đúng cơ mà.
- Đúng thì đúng nhưng hiện tại chưa biết nguyên nhân thất bại và kẻ nào đã nhúng tay vào chuyện của chúng ta mà đã chấp pháp với Diệp đường chủ thì khi trở về ông sẽ ăn nói ra sao với bang chủ đây.
Hỏa hộ pháp nghe thế thì giật mình, đúng là y đã quá vội vàng, không suy nghĩ thấu đáo như Phong hộ phá, y đến chỗ Lâm Phong, tay phải chộp lấy ngực đối phương nhấc bổng lên, gằn giọng hỏi:
- Ngươi khôn hồn thì giải thích rõ ràng chuyện hôm nay, nếu không, hậu quả như thế nào thì người đã biết như thế nào rồi đấy.
Vừa dứt lời thì Hỏa hộ pháp vung tay ném tên đường chủ vào ghế gần đó, kình lực mạnh mẽ làm bốn chân ghế gãy luôn, chiếc ghế lập tức sập xuống, bản thân tên Diệp đường chủ cũng bị chấn động hộc máu. Dù trong lòng tên đường chủ rất hận Hỏa hộ pháp ra tay ác độc, bụng thầm nguyền rủa đối phương không biết bao nhiêu lần nhưng giữ tính mạng là trên hết, nên hắn cắn răng kể lại đầu đuôi sự việc.
Gã Hỏa hộ pháp nghe Diệp đường chủ kể xong thì lửa giận lại càng bùng phát dữ dội hơn, gã rít lên:
- Đúng là vô dụng, chỉ mấy thằng oắt con mà cũng không giải quyết được, xử ngươi tội chết là đúng rồi.
Đương lúc Hỏa hộ pháp sắp sửa tung một chưởng thì Phong hộ pháp lại tiếp tục ngăn cản gã:
- Khoan đã, tội của tên này cứ xử lý sau, giờ để cho hắn đi điều tra bọn ranh con đó, trước mắt cần tìm cách giải quyết ổn thỏa chuyện này. Từ sau lần ở thành phố D thì ông biết bang chủ giận dữ đến mức nào rồi đấy, hậu quả...
Phong hộ pháp không nói hết lời nhưng Hỏa hộ pháp vẫn hiểu được. Hỏa hộ pháp quát lớn với tên Diệp đường chủ:
- Thôi được! Hừ, theo lời của Phong hộ pháp, tạm giữ lại mạng chó của ngươi, mau cút đi, đi điều tra mấy thằng ranh đó, lần này mà còn hỏng việc thì...
Tên Diệp đường chủ gật đầu như gà mổ thóc rồi cuống cuồng chạy đi ngay. Giờ trong phòng chỉ còn Phong Hỏa hai hộ pháp. Gã Phong hộ pháp nói:
- Ông thử nghĩ xem tên ranh con phá hỏng chuyện của chúng ta tối nay có phải là thằng ở thành phố D không?
Hỏa hộ pháp trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:
- Chưa chắc đâu, tuy rằng thằng ranh tối nay biết võ công đấy nhưng trình độ không bằng. Nếu là một người thì tên Diệp đường chủ không có cơ hội quay về đâu.
- Có lẽ ông nói đúng, mà chúng ta cũng không nên chủ quan, nơi đây là đầm rồng hang hổ, khác với thành phố D rất nhiều, tại thành phố A này có các gia tộc lâu đời, tồn tại nhiều cao thủ nên chúng ta phải làm cẩn thận đừng động chạm đến họ.
Như để biện hộ thêm cho gã Hỏa hộ pháp không hiểu lầm là mình sợ, Phong hộ pháp nói thêm:
- Không phải tôi sợ võ công của họ mà e ngại tầm thế lực của họ gây ảnh hưởng công việc của chúng ta.
Thế mà gã Hỏa hộ pháp lại nói:
- Anh không cần giải thích nhiều thế đâu, tôi đã từng chạm trán với một người trong một gia tộc đó trước đây, võ công cũng rất ghê gớm, tên đấy có thể đánh một trận bất phân thắng bại với tôi.
Gã Phong hộ pháp biết tuy Hỏa hộ pháp rất nóng tính nhưng không bao giờ chủ quan nên nghe xong thì ngạc nhiên:
- Ồ, thật thế cơ à? Xem ra phải cẩn thận hơn.
- Ừ...
Hai gã này tiếp tục dùng tiếng nước X để bàn kế hoạch cho vụ làm ăn lớn của bọn chúng.
...
Nhắc lại Nam, qua một đêm bị cảnh sát giữ lại để điều tra thì cậu cũng được thả về. Cảnh sát đã truy ra được danh tính của mấy tên lưu manh là tội phạm đang bị truy nã nên nhóm của Nam tạm thời được xem là vô tội, nhưng phải luôn chuẩn bị tinh thần có mặt tại đồn cảnh sát nếu bị gọi. Nhóm của Nam biết mình được tạm tha thì cả mừng, ai cũng cười toét miệng, liên tục cảm ơn cảnh sát rồi nhanh chóng trở về nhà. Riêng Đinh bị thương nằm viện thì cảnh sát đã báo về cho người nhà của cậu ta lên để chăm sóc.Tất cả những người liên quan vụ ẩu tối qua đã được xử lý xong, một mình ông đồn trưởng đồn cảnh sát ngồi tại văn phòng đọc hồ sơ vụ án. Đọc một hồi thì ông tỏ ra sửng sốt:
- Ồ, cậu nhóc tên Nam hóa ra lại là người của Lê gia, thú vị thật.
Ông vuốt râu trầm ngâm suy nghĩ về các manh mối hiện có. Đúng lúc này có người gõ cửa.
- Vào đi.
- Thưa sếp, đây là các danh tính và các kết quả thương tích của những người mà sếp yêu cầu ạ.
- Được rồi, đưa tôi xem nào.
Ông cảnh sát càng đọc thì hai hàng chân mày càng cau lại:
- Bọn Bạch Hổ lại bắt đầu làm loạn rồi...
Trong khi ông cảnh sát đang đau đầu vì vụ án thì Nam đang nghỉ ngơi tại phòng trọ của mình. May mắn sáng nay cậu không có tiết học nên mới có thể che giấu vụ ẩu đả tối qua với người khác. “Hi vọng Đinh và người nhà của cậu ấy không làm lớn chuyện lên.” Nam nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Lại một ngày yên bình nữa trôi qua mà không một người bạn nào của Nam hay biết, chỉ có nhận được tin Đinh bị tai nạn xe phải nằm viện mà thôi, Nam có thể đi học bình thường mà không có ánh mắt tò mò nào cả. Nam từ chỗ phòng bệnh của Đinh trở về, Nam vừa đi vừa nghĩ tới chuyện những tên lưu manh định thực hiện, rồi lại nghĩ đến tên cao thủ nọ, suy đoán tên đó có phải là sát thủ hay không?
- Ê...
Bỗng có ai đó vỗ nhẹ một cái sau lưng Nam làm Nam giật mình, đồng thời toàn thân Nam run lên bần bật. Nam quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Linh. Cú vỗ của Linh mang theo một chút nội lực, nếu như bình thường cú vỗ này không là gì cả, nhưng hiện giờ Nam đang bị thương, nội thương thì đã tạm ổn nhưng ngoại thương thì vẫn chưa lành nên đủ để làm Nam đau đớn; sắc mặt của Nam tái hẳn đi. Linh dễ dàng nhận ra được sự thay đổi ở Nam, cô hỏi:
- Bạn bị thương à?
Nam gượng cười:
- Không, mình đang bận suy nghĩ không kịp vận công chống đỡ thôi.
- Hừ, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, chả có gì tốt đẹp cả.
Lời nói dối của Nam đương nhiên không lừa được Linh, Nam lại gượng cười không giải thích gì nữa. Nam chỉ nói:
- Mình còn có việc phải về phòng, xin lỗi không thể tiếp chuyện Linh được.
Dứt lời, Nam xoay người bỏ đi. Linh cũng đang áy náy vì làm vết thương của Nam tát phát nên không để bụng thái độ hơi bất lịch sự của Nam. Cô chỉ nhìn theo bước đi của Nam, lòng do dự có nên báo cho bà Mai biết chuyện này hay không.
Tại phòng trọ, Nam lấy sách ra ôn bài, tiếc là cậu học mãi mà chả có chữ nào vào óc, vụ ẩu đả tối qua cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cậu không thể tập trung học hành được. Đột nhiên nghe “cắc” một tiếng, Nam nhìn xuống tay mình thì phát hiện cây bút mà bà Mai tặng cho cậu đã bị cậu bẻ gãy lúc nào không hay. Phần đuôi phía trên cây bút đã gãy lìa, hai tay Nam trở nên lúng túng vì không biết phải ăn nói với bà Mai thế nào nếu lỡ bà Mai hỏi đến cây bút. Nhưng trong lúc tìm cách gắn lại phần bút gãy thì có gì đó từ bên trong phần gãy rơi xuống. Nam cầm lên xem thì thấy đó là một tờ giấy được gấp nhỏ lại và ai đó đã nhét vào trong đuôi cây bút.
Nam vô cùng sửng sốt khi tò mò mở tờ giấy gấp nhỏ đó ra xem. Hóa ra tờ giấy là một tấm bản đồ, có một dấu chéo đỏ trên tấm bản đồ, chả khác gì một tấm bản đồ kho báu như trong phim vậy. Đây là cây bút mà bà Mai tặng cho cậu nên tại sao có tấm bản đồ này trong cây bút thì bà ấy biết, Nam đắn đo hồi lâu thì quyết định chạy đến chỗ bà Mai hỏi.
Lúc này bà Mai đang luyện công ở phòng tập luyện của Hoàng gia. Khi bà nhận tấm bản đồ từ Nam và nghe Nam nói lại là nó được cất giấu trong cây bút mà bà Mai tặng cho Nam thì bà Mai vô cùng ngạc nhiên. Vẻ kinh ngạc của bà là thật sự, chứng tỏ ngay chính bản thân bà Mai cũng không biết trong cây bút có giấu một vật như thế.
Bà Mai càng ngắm tấm bản đồ thì càng sửng sốt hơn nữa, bởi lẽ trong gia tộc của bà Mai cũng có một tấm bản đồ nhưng chỉ là một phần ba của tấm bản đồ được giấu trong cây bút của Nam. Bản đồ của gia tộc bà là điều tối bí mật, chỉ những người bậc cao nhất mới biết, bà nhiều lần thấy nó rồi nên mới nhận ra nhanh chóng như vậy. Bà Mai nhớ lại lời di huấn của tổ tiên, sau đó nghĩ bụng: “Không lẽ ông ấy đã nhìn thấy tấm bản đồ của gia tộc mình rồi từ đó dựng lại tấm bản đồ hoàn chỉnh này, làm sao được chứ. Mà cho dù đúng thì mới chỉ có hai phần ba, ông ấy có thể từ hai phần ba này có thể suy ra toàn bộ được ư?” Bà Mai càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, nhất định phải truy ra rõ ngọn ngành. Vì vậy, bà quay sang nói với Nam:
- Bữa nào đấy bà cháu ta đi đến chỗ dấu chéo đỏ này xem sao cháu nhé?
Nghe đến việc truy tìm kho báu thì Nam đã cảm thấy hưng phấn lắm rồi, cậu gật đầu tắp lự:
- Dạ được, ngày mai cháu hoàn toàn không có tiết học, bà cháu ta khởi hành luôn đi bà.
- Được, vậy thì ngày mai. Mà để xem nó nằm chỗ nào nào.
Bà Mai nhìn kỹ tấm bản đồ, mới tá hỏa ra là vị trí dấu chéo đỏ nằm ở sâu trong rừng cách ngoại ô thành phố hơn mười cây. Rốt cuộc chỗ đó che giấu điều gì mà phải nằm ở nơi bí mật đến thế? Nam hưng phấn đến mức tưởng chừng như muốn chạy đến đó ngay vậy. Chỗ đó tuy rằng hơi nguy hiểm nhưng cả hai người đều có võ công cao, vẫn có thể xử lý được. Bà Mai nói tiếp:
- Ngày mai bà cháu ta lái xe đến đó.
- Dạ vâng ạ. Cháu sẽ chuẩn bị mọi thứ kỹ càng.
Y hẹn, ngày hôm sau, theo chỉ dẫn trên tấm bản đồ, bà Mai lái xe ô tô chạy ra khỏi thành phố A, qua luôn vùng ngoại ô rồi đến khu rừng rậm. Bà Mai dừng xe trước cửa rừng, khóa lại thật chắc chắn rồi cùng Nam tiến vào sâu trong rừng. Nếu với người bình thường thì để tìm ra một lối giữa bạt ngàn cây cối thế này thì là điều bất khả thi, nhưng vì có tấm bản đồ trong tay, sau một hồi vòng vèo, cả hai người đã tìm ra một con đường mòn vừa nhỏ vừa heo hút mà được vẽ trên giấy.
Rốt cuộc thứ gì đang được che giấu ở ngay trong nơi rừng thiêng nước độc này?
Đúng lúc này, tên Phong hộ pháp đang ngồi bất động trên ghế đã có hành động, bốn ngón bàn tay phải cụp lại, chỉ có ngón trỏ búng thẳng ra rồi cả cánh tay y phóng tới trước. Một luồng chỉ lực hùng hồn từ ngón tay trỏ của hắn bay vọt vào giữa chưởng của tên Hỏa hộ pháp. Hai luồng kình lực đập vào nhau đánh “bình” một tiếng, cả chỉ lẫn chưởng đã hóa giải lẫn nhau nhưng sức ép do va chạm vẫn rất mạnh, tên đường chủ bị kình phong thổi vào mặt bỏng rát. Thoát chết trong khoảnh khắc, Diệp đường chủ thở hắt một hơi rồi nói với Phong hộ pháp:
- Là... là Âm Phong Chỉ Pháp... cám ơn Phong hộ pháp đã cứu mạng.
Hỏa hộ pháp không ngờ Phong hộ pháp lại thi triển Âm Phong Chỉ Pháp cứu mạng tên Diệp đường chủ, cơn giận trong người y lại bùng hơn thêm. Y gầm gừ:
- Phong hộ pháp, sao ông ngăn cản tôi chấp pháp, ông không sợ bang chủ xử tội hả?
Phong hộ pháp trả lời một cách từ tốn:
- Hỏa hộ pháp, ông nóng vội quá rồi đấy, hãy nghe tôi nói mấy câu đã.
- Có gì để nói đâu chứ, tôi đang làm đúng cơ mà.
- Đúng thì đúng nhưng hiện tại chưa biết nguyên nhân thất bại và kẻ nào đã nhúng tay vào chuyện của chúng ta mà đã chấp pháp với Diệp đường chủ thì khi trở về ông sẽ ăn nói ra sao với bang chủ đây.
Hỏa hộ pháp nghe thế thì giật mình, đúng là y đã quá vội vàng, không suy nghĩ thấu đáo như Phong hộ phá, y đến chỗ Lâm Phong, tay phải chộp lấy ngực đối phương nhấc bổng lên, gằn giọng hỏi:
- Ngươi khôn hồn thì giải thích rõ ràng chuyện hôm nay, nếu không, hậu quả như thế nào thì người đã biết như thế nào rồi đấy.
Vừa dứt lời thì Hỏa hộ pháp vung tay ném tên đường chủ vào ghế gần đó, kình lực mạnh mẽ làm bốn chân ghế gãy luôn, chiếc ghế lập tức sập xuống, bản thân tên Diệp đường chủ cũng bị chấn động hộc máu. Dù trong lòng tên đường chủ rất hận Hỏa hộ pháp ra tay ác độc, bụng thầm nguyền rủa đối phương không biết bao nhiêu lần nhưng giữ tính mạng là trên hết, nên hắn cắn răng kể lại đầu đuôi sự việc.
Gã Hỏa hộ pháp nghe Diệp đường chủ kể xong thì lửa giận lại càng bùng phát dữ dội hơn, gã rít lên:
- Đúng là vô dụng, chỉ mấy thằng oắt con mà cũng không giải quyết được, xử ngươi tội chết là đúng rồi.
Đương lúc Hỏa hộ pháp sắp sửa tung một chưởng thì Phong hộ pháp lại tiếp tục ngăn cản gã:
- Khoan đã, tội của tên này cứ xử lý sau, giờ để cho hắn đi điều tra bọn ranh con đó, trước mắt cần tìm cách giải quyết ổn thỏa chuyện này. Từ sau lần ở thành phố D thì ông biết bang chủ giận dữ đến mức nào rồi đấy, hậu quả...
Phong hộ pháp không nói hết lời nhưng Hỏa hộ pháp vẫn hiểu được. Hỏa hộ pháp quát lớn với tên Diệp đường chủ:
- Thôi được! Hừ, theo lời của Phong hộ pháp, tạm giữ lại mạng chó của ngươi, mau cút đi, đi điều tra mấy thằng ranh đó, lần này mà còn hỏng việc thì...
Tên Diệp đường chủ gật đầu như gà mổ thóc rồi cuống cuồng chạy đi ngay. Giờ trong phòng chỉ còn Phong Hỏa hai hộ pháp. Gã Phong hộ pháp nói:
- Ông thử nghĩ xem tên ranh con phá hỏng chuyện của chúng ta tối nay có phải là thằng ở thành phố D không?
Hỏa hộ pháp trầm ngâm hồi lâu rồi đáp:
- Chưa chắc đâu, tuy rằng thằng ranh tối nay biết võ công đấy nhưng trình độ không bằng. Nếu là một người thì tên Diệp đường chủ không có cơ hội quay về đâu.
- Có lẽ ông nói đúng, mà chúng ta cũng không nên chủ quan, nơi đây là đầm rồng hang hổ, khác với thành phố D rất nhiều, tại thành phố A này có các gia tộc lâu đời, tồn tại nhiều cao thủ nên chúng ta phải làm cẩn thận đừng động chạm đến họ.
Như để biện hộ thêm cho gã Hỏa hộ pháp không hiểu lầm là mình sợ, Phong hộ pháp nói thêm:
- Không phải tôi sợ võ công của họ mà e ngại tầm thế lực của họ gây ảnh hưởng công việc của chúng ta.
Thế mà gã Hỏa hộ pháp lại nói:
- Anh không cần giải thích nhiều thế đâu, tôi đã từng chạm trán với một người trong một gia tộc đó trước đây, võ công cũng rất ghê gớm, tên đấy có thể đánh một trận bất phân thắng bại với tôi.
Gã Phong hộ pháp biết tuy Hỏa hộ pháp rất nóng tính nhưng không bao giờ chủ quan nên nghe xong thì ngạc nhiên:
- Ồ, thật thế cơ à? Xem ra phải cẩn thận hơn.
- Ừ...
Hai gã này tiếp tục dùng tiếng nước X để bàn kế hoạch cho vụ làm ăn lớn của bọn chúng.
...
Nhắc lại Nam, qua một đêm bị cảnh sát giữ lại để điều tra thì cậu cũng được thả về. Cảnh sát đã truy ra được danh tính của mấy tên lưu manh là tội phạm đang bị truy nã nên nhóm của Nam tạm thời được xem là vô tội, nhưng phải luôn chuẩn bị tinh thần có mặt tại đồn cảnh sát nếu bị gọi. Nhóm của Nam biết mình được tạm tha thì cả mừng, ai cũng cười toét miệng, liên tục cảm ơn cảnh sát rồi nhanh chóng trở về nhà. Riêng Đinh bị thương nằm viện thì cảnh sát đã báo về cho người nhà của cậu ta lên để chăm sóc.Tất cả những người liên quan vụ ẩu tối qua đã được xử lý xong, một mình ông đồn trưởng đồn cảnh sát ngồi tại văn phòng đọc hồ sơ vụ án. Đọc một hồi thì ông tỏ ra sửng sốt:
- Ồ, cậu nhóc tên Nam hóa ra lại là người của Lê gia, thú vị thật.
Ông vuốt râu trầm ngâm suy nghĩ về các manh mối hiện có. Đúng lúc này có người gõ cửa.
- Vào đi.
- Thưa sếp, đây là các danh tính và các kết quả thương tích của những người mà sếp yêu cầu ạ.
- Được rồi, đưa tôi xem nào.
Ông cảnh sát càng đọc thì hai hàng chân mày càng cau lại:
- Bọn Bạch Hổ lại bắt đầu làm loạn rồi...
Trong khi ông cảnh sát đang đau đầu vì vụ án thì Nam đang nghỉ ngơi tại phòng trọ của mình. May mắn sáng nay cậu không có tiết học nên mới có thể che giấu vụ ẩu đả tối qua với người khác. “Hi vọng Đinh và người nhà của cậu ấy không làm lớn chuyện lên.” Nam nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Lại một ngày yên bình nữa trôi qua mà không một người bạn nào của Nam hay biết, chỉ có nhận được tin Đinh bị tai nạn xe phải nằm viện mà thôi, Nam có thể đi học bình thường mà không có ánh mắt tò mò nào cả. Nam từ chỗ phòng bệnh của Đinh trở về, Nam vừa đi vừa nghĩ tới chuyện những tên lưu manh định thực hiện, rồi lại nghĩ đến tên cao thủ nọ, suy đoán tên đó có phải là sát thủ hay không?
- Ê...
Bỗng có ai đó vỗ nhẹ một cái sau lưng Nam làm Nam giật mình, đồng thời toàn thân Nam run lên bần bật. Nam quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Linh. Cú vỗ của Linh mang theo một chút nội lực, nếu như bình thường cú vỗ này không là gì cả, nhưng hiện giờ Nam đang bị thương, nội thương thì đã tạm ổn nhưng ngoại thương thì vẫn chưa lành nên đủ để làm Nam đau đớn; sắc mặt của Nam tái hẳn đi. Linh dễ dàng nhận ra được sự thay đổi ở Nam, cô hỏi:
- Bạn bị thương à?
Nam gượng cười:
- Không, mình đang bận suy nghĩ không kịp vận công chống đỡ thôi.
- Hừ, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, chả có gì tốt đẹp cả.
Lời nói dối của Nam đương nhiên không lừa được Linh, Nam lại gượng cười không giải thích gì nữa. Nam chỉ nói:
- Mình còn có việc phải về phòng, xin lỗi không thể tiếp chuyện Linh được.
Dứt lời, Nam xoay người bỏ đi. Linh cũng đang áy náy vì làm vết thương của Nam tát phát nên không để bụng thái độ hơi bất lịch sự của Nam. Cô chỉ nhìn theo bước đi của Nam, lòng do dự có nên báo cho bà Mai biết chuyện này hay không.
Tại phòng trọ, Nam lấy sách ra ôn bài, tiếc là cậu học mãi mà chả có chữ nào vào óc, vụ ẩu đả tối qua cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cậu không thể tập trung học hành được. Đột nhiên nghe “cắc” một tiếng, Nam nhìn xuống tay mình thì phát hiện cây bút mà bà Mai tặng cho cậu đã bị cậu bẻ gãy lúc nào không hay. Phần đuôi phía trên cây bút đã gãy lìa, hai tay Nam trở nên lúng túng vì không biết phải ăn nói với bà Mai thế nào nếu lỡ bà Mai hỏi đến cây bút. Nhưng trong lúc tìm cách gắn lại phần bút gãy thì có gì đó từ bên trong phần gãy rơi xuống. Nam cầm lên xem thì thấy đó là một tờ giấy được gấp nhỏ lại và ai đó đã nhét vào trong đuôi cây bút.
Nam vô cùng sửng sốt khi tò mò mở tờ giấy gấp nhỏ đó ra xem. Hóa ra tờ giấy là một tấm bản đồ, có một dấu chéo đỏ trên tấm bản đồ, chả khác gì một tấm bản đồ kho báu như trong phim vậy. Đây là cây bút mà bà Mai tặng cho cậu nên tại sao có tấm bản đồ này trong cây bút thì bà ấy biết, Nam đắn đo hồi lâu thì quyết định chạy đến chỗ bà Mai hỏi.
Lúc này bà Mai đang luyện công ở phòng tập luyện của Hoàng gia. Khi bà nhận tấm bản đồ từ Nam và nghe Nam nói lại là nó được cất giấu trong cây bút mà bà Mai tặng cho Nam thì bà Mai vô cùng ngạc nhiên. Vẻ kinh ngạc của bà là thật sự, chứng tỏ ngay chính bản thân bà Mai cũng không biết trong cây bút có giấu một vật như thế.
Bà Mai càng ngắm tấm bản đồ thì càng sửng sốt hơn nữa, bởi lẽ trong gia tộc của bà Mai cũng có một tấm bản đồ nhưng chỉ là một phần ba của tấm bản đồ được giấu trong cây bút của Nam. Bản đồ của gia tộc bà là điều tối bí mật, chỉ những người bậc cao nhất mới biết, bà nhiều lần thấy nó rồi nên mới nhận ra nhanh chóng như vậy. Bà Mai nhớ lại lời di huấn của tổ tiên, sau đó nghĩ bụng: “Không lẽ ông ấy đã nhìn thấy tấm bản đồ của gia tộc mình rồi từ đó dựng lại tấm bản đồ hoàn chỉnh này, làm sao được chứ. Mà cho dù đúng thì mới chỉ có hai phần ba, ông ấy có thể từ hai phần ba này có thể suy ra toàn bộ được ư?” Bà Mai càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, nhất định phải truy ra rõ ngọn ngành. Vì vậy, bà quay sang nói với Nam:
- Bữa nào đấy bà cháu ta đi đến chỗ dấu chéo đỏ này xem sao cháu nhé?
Nghe đến việc truy tìm kho báu thì Nam đã cảm thấy hưng phấn lắm rồi, cậu gật đầu tắp lự:
- Dạ được, ngày mai cháu hoàn toàn không có tiết học, bà cháu ta khởi hành luôn đi bà.
- Được, vậy thì ngày mai. Mà để xem nó nằm chỗ nào nào.
Bà Mai nhìn kỹ tấm bản đồ, mới tá hỏa ra là vị trí dấu chéo đỏ nằm ở sâu trong rừng cách ngoại ô thành phố hơn mười cây. Rốt cuộc chỗ đó che giấu điều gì mà phải nằm ở nơi bí mật đến thế? Nam hưng phấn đến mức tưởng chừng như muốn chạy đến đó ngay vậy. Chỗ đó tuy rằng hơi nguy hiểm nhưng cả hai người đều có võ công cao, vẫn có thể xử lý được. Bà Mai nói tiếp:
- Ngày mai bà cháu ta lái xe đến đó.
- Dạ vâng ạ. Cháu sẽ chuẩn bị mọi thứ kỹ càng.
Y hẹn, ngày hôm sau, theo chỉ dẫn trên tấm bản đồ, bà Mai lái xe ô tô chạy ra khỏi thành phố A, qua luôn vùng ngoại ô rồi đến khu rừng rậm. Bà Mai dừng xe trước cửa rừng, khóa lại thật chắc chắn rồi cùng Nam tiến vào sâu trong rừng. Nếu với người bình thường thì để tìm ra một lối giữa bạt ngàn cây cối thế này thì là điều bất khả thi, nhưng vì có tấm bản đồ trong tay, sau một hồi vòng vèo, cả hai người đã tìm ra một con đường mòn vừa nhỏ vừa heo hút mà được vẽ trên giấy.
Rốt cuộc thứ gì đang được che giấu ở ngay trong nơi rừng thiêng nước độc này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.