Quyển 1 - Chương 57: Đã bắt đầu
ansu16
04/03/2014
"Anh ta có chuyện gì thế nhỉ? sao lại nhìn với ánh mắt
như vậy chứ." Quốc Việt cảm thấy quái lạ, nghĩ bụng: "Chẳng lẽ anh ta là dân gay? Ô hay, không phải là thật đấy chứ. Chết tiệt mình tìm nhầm chỗ rồi ư?" Nghĩ tới đây, toàn thân Việt tự nhiên nổi da gà rần rần. Thành
Hưng thấy Việt đổi sắc mặt thì đắc chí, tưởng rằng Việt chột dạ, bèn
lảng sang chuyện khác:
- À phải, hôm đấy may nhờ cậu đã ra tay giúp đỡ. Tôi muốn nói mấy lời cám ơn, tiếc là sau đó cậu lại đi ngay, giờ nhân tiện cậu ở đây, tôi cũng nói cám ơn cậu.
"Anh ta nhắc lại cái này làm gì chứ?" Việt nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu Thành Hưng có ý gì, miệng vội đáp:
- Không có gì đâu, hôm đó tôi bị bắt buộc thôi. Tôi nhảy vào chỉ vì bất đắc dĩ thôi.
- Khốn kiếp, sao đầu mình đau quá thế này nhỉ? Thằng ch* nào đã đánh ông.
Gã say rượu sau khi ngất xỉu vì bị đánh cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hơi men vẫn còn nên hắn tức giận văng tục. Thành Hưng nghe được thì tỏ vẻ bực bội, có kẻ dám gây sự ngay tại địa bàn của ông ta. Ông ta đánh mắt cho đám bảo vệ lôi gã say ra. Gã đó vừa giãy dụa vừa quát lớn:
- Bọn khốn chúng mày thả tao ra, thả ra.
Hưng hừ một tiếng, ra lệnh:
- Mấy đứa mày lôi ra hắn ra ngoài mau, điếc hết cả tai.
Gã say vẫn la hét:
- Thằng ch* nào vừa lên tiếng đấy? Mày muốn chết phải không?
- Câm ngay cho tao, dám mắng cả anh Hưng. Chết đi.
Một bảo vệ cho một đấm vào mặt gã. Ấy thế mà gã vẫn ngoác miệng chửi:
- Anh Hưng là thằng ch* nào tao không đ** quan tâm, thằng nào cản tao đều phải chết.
Chẳng rõ do đang hăng máu nên gã không biết sợ hay là chưa bao giờ nghe đến tên Thành Hưng nên không sơ. Thành Hưng ra dấu cho đàn em. Bọn chúng gật đầu rồi lôi sềch sệch gã ra ngoài cửa, khỏi cần nói cũng biết số phận sau tối nay của gã sẽ như thế nào. Khi tiếng la hét biến mất, Việt nhân cơ hội tìm cách bỏ đi:
- Được rồi, tiền nợ tôi đã trả xong, giấy nợ cũng cầm trong tay rồi, giờ tôi xin tạm biệt. Chào mọi người. À quên, đấy là tiền bồi thường vì đã làm hỏng một vài đồ đạc trong vũ trường. Thật xin lỗi các anh.
Hưng lắc đầu:
- Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi.
Đúng là sự hiểu lầm nên ông ta không làm gì được Việt, nhưng mà tiền thì vẫn nhận lấy. Khi Việt quay người định bước thì bỗng ông ta hỏi anh thêm một câu nữa:
- Này, chú em là thuộc hạ của Chung ruồi phải không?
Việt lắc đầu:
- Không phải, tôi chỉ là một người bạn hợp tác với Chung ruồi thôi, tạm biệt, hẹn gặp lại.
Việt chào lần nữa, rồi bước thẳng ra khỏi vũ trường. Thanh Sơn nhìn theo bằng ánh mắt dò xét. Việt đã đi về, hết kịch hay để xem nên những người ở vũ trường lại tản ra, tiếp tục quay cuồng với tiếng nhạc ầm ĩ, tiếp tục đắm chìm trong ảo giác.
Còn Thành Hưng và Thanh Sơn lên lầu, ngồi ở căn phòng ban nãy, Huy cũng theo sau. Khuôn mặt cả đều đăm chiêu, ra chiều suy nghĩ lung lắm. Sơn lên tiếng trước:
- Anh đoán thử thằng ranh con đó định vào tổ chức của chúng ta với ý đồ gì?
Cũng không khó để hai ông trùm đoán ra được mục đích đến đây của Việt hôm nay. Khá đơn giản, nếu muốn gây sự có Chung ruồi làm tấm bình phong thì đúng là điên, họ quá lớn mạnh so với hắn. Còn nếu trả nợ giùm thì càng vô lý, chỉ cần Sơn sẹo gọi một cú là xong, cần gì nhờ ai khác, hơn nữa lại trao tận tay nữa chứ. Nghe Sơn hỏi, Hưng gõ nhịp tay lên bàn mấy cái rồi mới trả lời:
- Chỉ có hai điều. Một, nó là kẻ "ngoại đạo", thật sự muốn tham gia vào tổ chức. Hai, là nội gián của một trong hai tổ chức kia tìm cách cài vào. Riêng tôi, tôi nghiêng về giả thiết thứ hai nhiều hơn.
- Đúng vậy, nhưng nó thuộc bọn Mạnh Tuấn hay Hắc Báo? Nó vốn bó thù hận với bọn Mạnh Tuấn nên khó là người của chúng. Khả năng Hắc Báo phần nhiều.
- Liệu thù hận đó được bao nhiêu phần trăm là thật?
- Tôi nghĩ là hoàn toàn. Nếu giả thì chỉ việc diễn bị đánh nặng tay một chút là được, đâu cần cho tên Cường bị tàn phế như thế. Gã đó là kẻ rất đắc lực, hữu dụng hơn chứ. Mà cũng đâu cần lôi cả cớm vào cuộc, làm thế chín hại một lợi, bọn chúng đâu ngu ngốc thế.
Hưng gật gù:
- Anh nói cũng phải. Tôi hôm đấy, nó giúp chúng ta đánh bại Hắc Báo thì lại càng đáng nghi.
Chợt ông ta quay sang hỏi Văn Huy đang ngồi ngẩn ra:
- Này Huy, chú mày đưa ra ý kiến gì đi chứ, thường ngày chú mày nhiều lời lắm mà.
Huy giật mình, vội đáp:
- Dạ em xin lỗi, em thấy thằng đó rất quen nên đang tập trung đầu óc ạ.
- Hử?
Huy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vỗ trán hô lên:
- A, em nhớ rồi, em đã vô tình gặp nó. Cái lần em cùng anh Hưng ở quán nhậu tên ba bốn gì đó. Khi đấy em đang đứng nói chuyện với em trai của đồng nghiệp trong công ty, gì nhỉ, à tên Mạnh Hùng.
Trái đất tròn, thật không ngờ Văn Huy chính là người đàn ông mà Việt đã nhìn thấy một lần khi nhậu cùng bạn sau lúc bị Đình Hiếu phục kích lần đầu. Thảo nào mà ban nãy đối diện với anh ta dưới lầu, Việt lại ngạc nhiên như thế.
Đến lượt Hưng, Sơn sửng sốt, hai người không biết điều này. Sơn lẩm bẩm:
- Vậy càng phức tạp hơn nhiều rồi, chúng ta quên mất nó là thằng nhóc ngoại tỉnh mới tới thành phố, làm sao có thể biết rõ tình hình xã hội đen ở đây được. Hơn nữa theo lời của Huy thì khó có khả năng là nội gián của Hắc Báo.
Hưng gật đầu tiếp lời:
- Như vậy cũng có thể nó thực sự muốn tham gia vào tổ chức, ý đồ của nó thì lại càng dễ hiểu, muốn mượn sức của chúng ta để trả thù bọn tên Thiên mà đã hại nó. Chà chà, thằng ranh này xem bộ khá đấy.
Huy tỏ ra lo lắng:
- A, nó liều mạng quá, thế chúng ta có nên dùng nó không ạ?
Sơn trả lời:
- Tất nhiên là có chứ, không cần biết nội gián hay không, vẫn nên dùng. Bất kỳ ai cũng có chỗ để sử dụng, dù giỏi hay dốt đều được. Tên nhóc này vừa biết chút ít tính toán, vừa có thực lực; nếu quả là nội thì cho nó đi đối phó với băng đảng của nó, còn không thì có khối chỗ để dùng ấy chứ.
Huy à lên mấy tiếng khâm phục, còn Hưng bật cười:
- Hơn chục năm đã qua mà cách dùng người của anh không hề thay đổi nhỉ.
Sơn cũng cười theo:
- Ha ha ha! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.
Rồi ông ta nói với Huy:
- Chú mày còn ngồi đây làm gì nữa, mau đi điều tra thằng ranh Quốc Việt đi chứ. Những thông tin chúng ta biết về nó vẫn chưa đủ tin cậy đâu.
- Vâng ạ! Em đi ngay đây.
Huy làm theo lệnh của ông chủ, đứng dậy và ra khỏi phòng. Trong đầu hắn lại nghĩ nếu như có thể lôi kéo được Việt về tổ chức làm cấp dưới cho hắn, chắc hẳn sẽ là một gã đàn em đắc lực. Khi đấy, bản thân hắn sẽ được hai ông chủ trọng dụng hơn cả bây giờ; và tất nhiên, kèm theo đó là vô số lợi ích lớn.
Việt quay về nhà kho bỏ hoang mà nhóm Chung ruồi hay tụ tập. Lúc này ở đây có mười mấy người đang ngồi lại cờ bạc, riêng tên Chung thì không chơi. Hắn ta thấy anh tới thì hỏi:
- Công việc thế nào rồi?
- Đã xong.
- Thế bước tiếp theo là gì?
- Chờ đợi. Tôr đoán khoảng tám chín ngày nữa sẽ có người tìm đến tôi thôi.
- Hi vọng đúng như kế hoạch của mày. Nếu không mày tiêu chắc rồi.
Việt cười khẩy làm vẻ kệ xác nó. Anh hỏi tiếp:
- Sơn sẹo đâu? Tao có giấy nợ của hắn rồi đây.
Chung chỉ vào gã đang sát phạt hăng máu nhất ở góc bên phải và đáp:
- Hắn kia, mày nói giữ miệng chút, hắn đang thua đậm đấy.
- Cám ơn đã nhắc nhở.
Việt đi tới vỗ vai Sơn sẹo. Hắn ta bực mình vi bị làm phiền, tức thì quay ngoắt lại quát lớn. Gương mặt hắn quả đúng với biệt danh. Một vết sẹo dài kéo từ giữa trán cắt chéo qua mi tâm (giữa hai mắt) xuống tận dưới miệng, dáng vẻ dữ tợn; kết hợp với giọng nói ồm ồm càng đáng sợ hơn. Có điều nó không gây ảnh hưởng gì cho Việt cả. Việt thò tay vào áo lôi ra giấy ghi nợ của hắn ta và nói:
- Đã trả xong nợ cho mày rồi, giấy ghi nợ đây. Nhớ giữ cẩn thận đấy.
Sơn sẹo đang thua đậm tiền, nghe anh nhắc đến nợ nần lại càng tức tối, quát tháo ầm ĩ. Việt bật cười bất đắc dĩ, dù mang tiếng là lợi dụng số nợ của hấn ta để làm việc riêng, nhưng anh vẫn có cảm giác làm ơn mắc oán. Anh đặt tờ giấy ngay cạnh chỗ hắn ta ngồi, rồi bỏ đi, mặc cho hắn nghĩ gì thì nghĩ. Buổi tối ở phòng trọ, Tùng hỏi anh:
- Việt, tối mai trường Sư Phạm tổ chức lễ hội hay văn nghệ gì đấy, mày có đi không?
- Văn nghệ hả?
Việt ngẫm nghĩ một chốc rồi đáp:
- Chưa biết, có thể có mà cũng có thể không.
Tận sâu trong lòng anh rất hi vọng có thể gặp được Quỳnh ở trong buổi văn nghệ đó, nhìn thấy thôi cũng được. Vì thế anh đã đến dù rằng muộn hơn ba mươi phút sau khi buổi văn nghệ bắt đầu. Bởi vậy anh phải chen lấn giữa biển người chật ních, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ướt đẫm cả áo. Kể ra có phải anh và Quỳnh có duyên hay không mà anh chen đúng vào chỗ cô ấy đang đứng. Tay anh bất giác hơi run run. Hai người chào hỏi tán chuyện hồi lâu thì bỗng nhiên anh đề nghị:
- Hay mình kiếm chỗ nào thông thoáng nói chuyện chút nhỉ, ở đây ồn ào quá, mình không thích lắm.
Quỳnh liếc nhìn xung quanh rồi gật đầu:
- Ừ, đứng đây nãy giờ mình cũng cảm thấy mệt rồi, kiếm chỗ nào nghỉ đi.
- Ừ, vậy để mình dẫn đường.
Lại phải thêm một lần chen lấn vất vã nữa, nhưng lần này anh đã có kinh nghiệm, vận chút chân khí đẩy tay sang hai bên tạo khoảng trống rộng hơn để Quỳnh đi dễ hơn, tuy khiến cho họ bực bội. Sau khi thoát ra được đám đông, Việt nhín quanh nhìn quất một hồi rồi bất ngờ chỉ tay vào một quán café gần đấy và nói:
- Hay mình đi lại quán kia ngồi nhỉ?
Quỳnh nhìn anh với ánh mắt nửa đùa nửa giận. Cô lắc đầu:
- Thôi không cần đâu, bạn mình tới bây giờ.
- Vậy sao? Ờ... ờ... thế cũng được.
Việt có hơi thất vọng, suy nghĩ kiếm chuyện gì đó để nói cùng cô. Anh cảm thấy hơi lúng túng. Trong khi đó, anh không biết rằng, Huy cũng đang ngồi chơi ở gần đấy và hắn ta đã thấy anh. Cô gái bên trái hắn hình như đang giận dữ thí phải, ngoảnh đầu sang nơi khác, vô tình thấy hai người Quốc Việt. Cô ấy cười mỉm, đứng dậy tiến tới chỗ anh. Huy ngạc nhiên hỏi:
- Ơ em đi đâu thế?
Cô gái đáp lời một cách hờ hững:
- Tôi đi đâu không phải chuyện của anh.
- Ơ!
Huy nhìn theo hướng cô gái bước đi rồi nói:
- Em đi gặp bạn phải không? Anh đi cùng nhé.
- Anh theo làm gì, tôi đã bảo là tôi không chấp nhận đâu.
Huy bật cười, nhún vai đáp:
- Ô hồ, em đừng nóng giận thế, em có bạn chẳng lẽ anh không có bạn à?
- Anh...
Huy mặc kệ phản ứng của cô gái, đứng dậy đi song song với cô. Không có cách nào với bản mặt dày cộm của hắn ta. Khi tới chỗ Việt, Huy lên tiếng trước:
- Ê Việt, chú mày cũng ở đây à?
Việt giật mình ngoảnh đầu lại nhìn, thấy hắn thì ngạc nhiên nhưng anh không muốn hắn bị mất mặt nên lịch sự gật đầu, chào lại:
- À, chào anh, anh đi chơi cùng bạn gái à?
- Ừ... ừ...
Cô gái bị hiểu lầm nên tức giận nhưng không có cớ gì để nói, chỉ lườm Việt và Huy khiến Việt ngẩn tò te; còn Huy nghe mà sướng như mở cờ trong bụng, gật đầu tắp lự. Hắn ta càng cảm thấy khoái thằng ranh này, rất hiểu ý hắn. Hắn nào biết Việt thấy hắn đi cùng một cô gái thì nói mò một câu, ngờ đâu gãi trúng ngay chỗ ngứa.
- À phải, hôm đấy may nhờ cậu đã ra tay giúp đỡ. Tôi muốn nói mấy lời cám ơn, tiếc là sau đó cậu lại đi ngay, giờ nhân tiện cậu ở đây, tôi cũng nói cám ơn cậu.
"Anh ta nhắc lại cái này làm gì chứ?" Việt nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu Thành Hưng có ý gì, miệng vội đáp:
- Không có gì đâu, hôm đó tôi bị bắt buộc thôi. Tôi nhảy vào chỉ vì bất đắc dĩ thôi.
- Khốn kiếp, sao đầu mình đau quá thế này nhỉ? Thằng ch* nào đã đánh ông.
Gã say rượu sau khi ngất xỉu vì bị đánh cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hơi men vẫn còn nên hắn tức giận văng tục. Thành Hưng nghe được thì tỏ vẻ bực bội, có kẻ dám gây sự ngay tại địa bàn của ông ta. Ông ta đánh mắt cho đám bảo vệ lôi gã say ra. Gã đó vừa giãy dụa vừa quát lớn:
- Bọn khốn chúng mày thả tao ra, thả ra.
Hưng hừ một tiếng, ra lệnh:
- Mấy đứa mày lôi ra hắn ra ngoài mau, điếc hết cả tai.
Gã say vẫn la hét:
- Thằng ch* nào vừa lên tiếng đấy? Mày muốn chết phải không?
- Câm ngay cho tao, dám mắng cả anh Hưng. Chết đi.
Một bảo vệ cho một đấm vào mặt gã. Ấy thế mà gã vẫn ngoác miệng chửi:
- Anh Hưng là thằng ch* nào tao không đ** quan tâm, thằng nào cản tao đều phải chết.
Chẳng rõ do đang hăng máu nên gã không biết sợ hay là chưa bao giờ nghe đến tên Thành Hưng nên không sơ. Thành Hưng ra dấu cho đàn em. Bọn chúng gật đầu rồi lôi sềch sệch gã ra ngoài cửa, khỏi cần nói cũng biết số phận sau tối nay của gã sẽ như thế nào. Khi tiếng la hét biến mất, Việt nhân cơ hội tìm cách bỏ đi:
- Được rồi, tiền nợ tôi đã trả xong, giấy nợ cũng cầm trong tay rồi, giờ tôi xin tạm biệt. Chào mọi người. À quên, đấy là tiền bồi thường vì đã làm hỏng một vài đồ đạc trong vũ trường. Thật xin lỗi các anh.
Hưng lắc đầu:
- Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi.
Đúng là sự hiểu lầm nên ông ta không làm gì được Việt, nhưng mà tiền thì vẫn nhận lấy. Khi Việt quay người định bước thì bỗng ông ta hỏi anh thêm một câu nữa:
- Này, chú em là thuộc hạ của Chung ruồi phải không?
Việt lắc đầu:
- Không phải, tôi chỉ là một người bạn hợp tác với Chung ruồi thôi, tạm biệt, hẹn gặp lại.
Việt chào lần nữa, rồi bước thẳng ra khỏi vũ trường. Thanh Sơn nhìn theo bằng ánh mắt dò xét. Việt đã đi về, hết kịch hay để xem nên những người ở vũ trường lại tản ra, tiếp tục quay cuồng với tiếng nhạc ầm ĩ, tiếp tục đắm chìm trong ảo giác.
Còn Thành Hưng và Thanh Sơn lên lầu, ngồi ở căn phòng ban nãy, Huy cũng theo sau. Khuôn mặt cả đều đăm chiêu, ra chiều suy nghĩ lung lắm. Sơn lên tiếng trước:
- Anh đoán thử thằng ranh con đó định vào tổ chức của chúng ta với ý đồ gì?
Cũng không khó để hai ông trùm đoán ra được mục đích đến đây của Việt hôm nay. Khá đơn giản, nếu muốn gây sự có Chung ruồi làm tấm bình phong thì đúng là điên, họ quá lớn mạnh so với hắn. Còn nếu trả nợ giùm thì càng vô lý, chỉ cần Sơn sẹo gọi một cú là xong, cần gì nhờ ai khác, hơn nữa lại trao tận tay nữa chứ. Nghe Sơn hỏi, Hưng gõ nhịp tay lên bàn mấy cái rồi mới trả lời:
- Chỉ có hai điều. Một, nó là kẻ "ngoại đạo", thật sự muốn tham gia vào tổ chức. Hai, là nội gián của một trong hai tổ chức kia tìm cách cài vào. Riêng tôi, tôi nghiêng về giả thiết thứ hai nhiều hơn.
- Đúng vậy, nhưng nó thuộc bọn Mạnh Tuấn hay Hắc Báo? Nó vốn bó thù hận với bọn Mạnh Tuấn nên khó là người của chúng. Khả năng Hắc Báo phần nhiều.
- Liệu thù hận đó được bao nhiêu phần trăm là thật?
- Tôi nghĩ là hoàn toàn. Nếu giả thì chỉ việc diễn bị đánh nặng tay một chút là được, đâu cần cho tên Cường bị tàn phế như thế. Gã đó là kẻ rất đắc lực, hữu dụng hơn chứ. Mà cũng đâu cần lôi cả cớm vào cuộc, làm thế chín hại một lợi, bọn chúng đâu ngu ngốc thế.
Hưng gật gù:
- Anh nói cũng phải. Tôi hôm đấy, nó giúp chúng ta đánh bại Hắc Báo thì lại càng đáng nghi.
Chợt ông ta quay sang hỏi Văn Huy đang ngồi ngẩn ra:
- Này Huy, chú mày đưa ra ý kiến gì đi chứ, thường ngày chú mày nhiều lời lắm mà.
Huy giật mình, vội đáp:
- Dạ em xin lỗi, em thấy thằng đó rất quen nên đang tập trung đầu óc ạ.
- Hử?
Huy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vỗ trán hô lên:
- A, em nhớ rồi, em đã vô tình gặp nó. Cái lần em cùng anh Hưng ở quán nhậu tên ba bốn gì đó. Khi đấy em đang đứng nói chuyện với em trai của đồng nghiệp trong công ty, gì nhỉ, à tên Mạnh Hùng.
Trái đất tròn, thật không ngờ Văn Huy chính là người đàn ông mà Việt đã nhìn thấy một lần khi nhậu cùng bạn sau lúc bị Đình Hiếu phục kích lần đầu. Thảo nào mà ban nãy đối diện với anh ta dưới lầu, Việt lại ngạc nhiên như thế.
Đến lượt Hưng, Sơn sửng sốt, hai người không biết điều này. Sơn lẩm bẩm:
- Vậy càng phức tạp hơn nhiều rồi, chúng ta quên mất nó là thằng nhóc ngoại tỉnh mới tới thành phố, làm sao có thể biết rõ tình hình xã hội đen ở đây được. Hơn nữa theo lời của Huy thì khó có khả năng là nội gián của Hắc Báo.
Hưng gật đầu tiếp lời:
- Như vậy cũng có thể nó thực sự muốn tham gia vào tổ chức, ý đồ của nó thì lại càng dễ hiểu, muốn mượn sức của chúng ta để trả thù bọn tên Thiên mà đã hại nó. Chà chà, thằng ranh này xem bộ khá đấy.
Huy tỏ ra lo lắng:
- A, nó liều mạng quá, thế chúng ta có nên dùng nó không ạ?
Sơn trả lời:
- Tất nhiên là có chứ, không cần biết nội gián hay không, vẫn nên dùng. Bất kỳ ai cũng có chỗ để sử dụng, dù giỏi hay dốt đều được. Tên nhóc này vừa biết chút ít tính toán, vừa có thực lực; nếu quả là nội thì cho nó đi đối phó với băng đảng của nó, còn không thì có khối chỗ để dùng ấy chứ.
Huy à lên mấy tiếng khâm phục, còn Hưng bật cười:
- Hơn chục năm đã qua mà cách dùng người của anh không hề thay đổi nhỉ.
Sơn cũng cười theo:
- Ha ha ha! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.
Rồi ông ta nói với Huy:
- Chú mày còn ngồi đây làm gì nữa, mau đi điều tra thằng ranh Quốc Việt đi chứ. Những thông tin chúng ta biết về nó vẫn chưa đủ tin cậy đâu.
- Vâng ạ! Em đi ngay đây.
Huy làm theo lệnh của ông chủ, đứng dậy và ra khỏi phòng. Trong đầu hắn lại nghĩ nếu như có thể lôi kéo được Việt về tổ chức làm cấp dưới cho hắn, chắc hẳn sẽ là một gã đàn em đắc lực. Khi đấy, bản thân hắn sẽ được hai ông chủ trọng dụng hơn cả bây giờ; và tất nhiên, kèm theo đó là vô số lợi ích lớn.
Việt quay về nhà kho bỏ hoang mà nhóm Chung ruồi hay tụ tập. Lúc này ở đây có mười mấy người đang ngồi lại cờ bạc, riêng tên Chung thì không chơi. Hắn ta thấy anh tới thì hỏi:
- Công việc thế nào rồi?
- Đã xong.
- Thế bước tiếp theo là gì?
- Chờ đợi. Tôr đoán khoảng tám chín ngày nữa sẽ có người tìm đến tôi thôi.
- Hi vọng đúng như kế hoạch của mày. Nếu không mày tiêu chắc rồi.
Việt cười khẩy làm vẻ kệ xác nó. Anh hỏi tiếp:
- Sơn sẹo đâu? Tao có giấy nợ của hắn rồi đây.
Chung chỉ vào gã đang sát phạt hăng máu nhất ở góc bên phải và đáp:
- Hắn kia, mày nói giữ miệng chút, hắn đang thua đậm đấy.
- Cám ơn đã nhắc nhở.
Việt đi tới vỗ vai Sơn sẹo. Hắn ta bực mình vi bị làm phiền, tức thì quay ngoắt lại quát lớn. Gương mặt hắn quả đúng với biệt danh. Một vết sẹo dài kéo từ giữa trán cắt chéo qua mi tâm (giữa hai mắt) xuống tận dưới miệng, dáng vẻ dữ tợn; kết hợp với giọng nói ồm ồm càng đáng sợ hơn. Có điều nó không gây ảnh hưởng gì cho Việt cả. Việt thò tay vào áo lôi ra giấy ghi nợ của hắn ta và nói:
- Đã trả xong nợ cho mày rồi, giấy ghi nợ đây. Nhớ giữ cẩn thận đấy.
Sơn sẹo đang thua đậm tiền, nghe anh nhắc đến nợ nần lại càng tức tối, quát tháo ầm ĩ. Việt bật cười bất đắc dĩ, dù mang tiếng là lợi dụng số nợ của hấn ta để làm việc riêng, nhưng anh vẫn có cảm giác làm ơn mắc oán. Anh đặt tờ giấy ngay cạnh chỗ hắn ta ngồi, rồi bỏ đi, mặc cho hắn nghĩ gì thì nghĩ. Buổi tối ở phòng trọ, Tùng hỏi anh:
- Việt, tối mai trường Sư Phạm tổ chức lễ hội hay văn nghệ gì đấy, mày có đi không?
- Văn nghệ hả?
Việt ngẫm nghĩ một chốc rồi đáp:
- Chưa biết, có thể có mà cũng có thể không.
Tận sâu trong lòng anh rất hi vọng có thể gặp được Quỳnh ở trong buổi văn nghệ đó, nhìn thấy thôi cũng được. Vì thế anh đã đến dù rằng muộn hơn ba mươi phút sau khi buổi văn nghệ bắt đầu. Bởi vậy anh phải chen lấn giữa biển người chật ních, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ướt đẫm cả áo. Kể ra có phải anh và Quỳnh có duyên hay không mà anh chen đúng vào chỗ cô ấy đang đứng. Tay anh bất giác hơi run run. Hai người chào hỏi tán chuyện hồi lâu thì bỗng nhiên anh đề nghị:
- Hay mình kiếm chỗ nào thông thoáng nói chuyện chút nhỉ, ở đây ồn ào quá, mình không thích lắm.
Quỳnh liếc nhìn xung quanh rồi gật đầu:
- Ừ, đứng đây nãy giờ mình cũng cảm thấy mệt rồi, kiếm chỗ nào nghỉ đi.
- Ừ, vậy để mình dẫn đường.
Lại phải thêm một lần chen lấn vất vã nữa, nhưng lần này anh đã có kinh nghiệm, vận chút chân khí đẩy tay sang hai bên tạo khoảng trống rộng hơn để Quỳnh đi dễ hơn, tuy khiến cho họ bực bội. Sau khi thoát ra được đám đông, Việt nhín quanh nhìn quất một hồi rồi bất ngờ chỉ tay vào một quán café gần đấy và nói:
- Hay mình đi lại quán kia ngồi nhỉ?
Quỳnh nhìn anh với ánh mắt nửa đùa nửa giận. Cô lắc đầu:
- Thôi không cần đâu, bạn mình tới bây giờ.
- Vậy sao? Ờ... ờ... thế cũng được.
Việt có hơi thất vọng, suy nghĩ kiếm chuyện gì đó để nói cùng cô. Anh cảm thấy hơi lúng túng. Trong khi đó, anh không biết rằng, Huy cũng đang ngồi chơi ở gần đấy và hắn ta đã thấy anh. Cô gái bên trái hắn hình như đang giận dữ thí phải, ngoảnh đầu sang nơi khác, vô tình thấy hai người Quốc Việt. Cô ấy cười mỉm, đứng dậy tiến tới chỗ anh. Huy ngạc nhiên hỏi:
- Ơ em đi đâu thế?
Cô gái đáp lời một cách hờ hững:
- Tôi đi đâu không phải chuyện của anh.
- Ơ!
Huy nhìn theo hướng cô gái bước đi rồi nói:
- Em đi gặp bạn phải không? Anh đi cùng nhé.
- Anh theo làm gì, tôi đã bảo là tôi không chấp nhận đâu.
Huy bật cười, nhún vai đáp:
- Ô hồ, em đừng nóng giận thế, em có bạn chẳng lẽ anh không có bạn à?
- Anh...
Huy mặc kệ phản ứng của cô gái, đứng dậy đi song song với cô. Không có cách nào với bản mặt dày cộm của hắn ta. Khi tới chỗ Việt, Huy lên tiếng trước:
- Ê Việt, chú mày cũng ở đây à?
Việt giật mình ngoảnh đầu lại nhìn, thấy hắn thì ngạc nhiên nhưng anh không muốn hắn bị mất mặt nên lịch sự gật đầu, chào lại:
- À, chào anh, anh đi chơi cùng bạn gái à?
- Ừ... ừ...
Cô gái bị hiểu lầm nên tức giận nhưng không có cớ gì để nói, chỉ lườm Việt và Huy khiến Việt ngẩn tò te; còn Huy nghe mà sướng như mở cờ trong bụng, gật đầu tắp lự. Hắn ta càng cảm thấy khoái thằng ranh này, rất hiểu ý hắn. Hắn nào biết Việt thấy hắn đi cùng một cô gái thì nói mò một câu, ngờ đâu gãi trúng ngay chỗ ngứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.