Quyển 1 - Chương 62: Là may hay rủi?
ansu16
13/03/2014
Bên ngoài đường, mấy kẻ cảnh giới đều đã bị cảnh sát trấn áp hết cả. Thiên gầm gừ:
- Chết tiệt! Là bọn cớm, sao chúng đánh hơi được chỗ này chứ?
Một tên phe Hắc Báo lẩm bẩm:
- Đại ca, chúng ta mau chuồn thôi, không thì tiêu đấy.
Huỳnh đáp:
- Ừ, đi thôi. Khốn kiếp! Nhất định có tên nội gián mật báo cho bọn cớm biết.
Bọn chúng khom người xuống, lủi theo cửa ra vào, chạy đi nấp sau mấy chậu cây. Nơi được chọn làm địa điểm giao hàng thường trồng khá nhiều cây để phòng trường hợp bị lộ. Dĩ nhiên nó cũng là con dao hai lưỡi bởi cảnh sát cũng có thể lợi dụng để rình bắt.
Phe Việt, sau khi biết bị lộ, Việt và Huy liếc nhau rồi đồng thời lôi mũ trùm ra che mặt. Mũ của Huy che nửa đầu trên còn Việt thì chỉ chừa mỗi hai con mắt và lỗ mũi. Việt biết một khi đã gia nhập thế lực ngầm thì trước sau gì cũng gặp chuyện này. Chính vì thế, anh đã dành dụm tiền mua một bộ quần áo bằng da bó sát người. Nó có màu xanh đen, không chỉ tạo điều kiện vận động thuận lợi mà thêm dễ dàng lẩn trốn trong bóng tối. Anh mua thêm đôi găng da để tránh để lại dấu vân tay khi làm việc.
Hai người trùm mũ xong thì lẩn vào đám cây, nào ngờ hai người chọn đúng ngay chỗ ẩn thân của một ông cảnh sát. Ông ta vung tay giơ súng về phía Huy, mở miệng định tri hô cho đồng nghiệp khác. Tức thì Việt phản ứng, ra đòn Hổ Quyền nhanh như chớp, một trảo chộp lấy cổ tay đối phương, rồi chuyển thân sang bên, tay kia chặt vào gáy khiến ông ta ngất xỉu. Việt ra hiệu cho Huy đi lên trước vài bước thì "đoàng", một phát súng trúng ngay bắp chân hắn ta. Hắn ta hôm nay mặc áo sáng màu nên bị cảnh sát phát hiện nên bị trúng phát đạn ở ngoài xa.
- Chết tiệt!
Việt đoạt khẩu súng từ ông cảnh sát ngất xỉu, bắn trả một phát trúng vào cổ chân, tạm thời trì hoãn đôi ba phút. Anh vác Huy lên vai kéo đi. Kể ra Huy cũng kiên cường, cắn răng chịu đau lê từng bước khó nhọc. Chỉ tiếc kiếp nạn chưa hết với hắn ta, vừa đi được quãng ngắn, một tiếng bộp nhỏ vang lên và trên lưng Huy. Phát đạn trúng ngay chỗ yếu hại, máu đỏ tuôn ra ồng ộc. Việt nghe bên trái cách mình chừng ba mét có tiếng rì rầm:
- Đại ca, thằng Huy xong đời rồi.
Sau đó là tràng cười the thé:
- Làm tốt lắm, chúng ta đi thôi.
Rồi tiếng loạt xoạt xa dần, chúng đang cố sức chạy trốn. Việt nhận ra giọng nói này, anh nghiến răng chửi rủa:
- Khốn kiếp, gã Phạm Huỳnh đục nước béo cò. Anh Huy, cố lên, chúng ta phải đi mau.
- Khục khục, phải... đi... đi mau...
Bên kia cảnh sát réo liên hồi:
- Đứng lại, không được chạy, nếu tiếp tục chạy, tôi bắn đấy.
Cảnh sát đang tới gần hơn. Việt xốc Huy lên vai nhưng rồi lại để tuột xuống, xốc lên rồi tuột xuống. Lúc này tự Huy không thể điều khiển cơ thể của chính mình được nữa, hai chân đã mềm nhũn. Cuối cùng hắn ta ngã ngửa ra đất, người đầy máu, hơi thở ngắt quãng và yếu ớt, dường như hắn gượng không nổi nữa. Hắn thều thào một cách khó nhọc:
- Mày chạy mau... anh không xong rồi... đừng để... tổ chức bị... tổn hại nhiều.
Lần đầu tiên Việt cảm nhận hai chữ tình nghĩa trong thế giới ngầm. Anh lắc đầu liên tục:
- Không được, anh phải sống, chúng ta chạy mau.
Huy ngăn cản tay Việt lại, miệng thở khò khè:
- Không... mày... chạy... m...
Chưa kịp nói hết câu thì đã ngửa đầu ra tắt thở, hai mắt hắn ta mở trừng trừng giống như hắn chết không nhắm mắt vậy. Việt rít qua kẽ răng:
- Khốn kiếp, tao không bỏ qua chuyện này đâu.
Việt vận kình thi triển khinh công tức tốc đuổi theo bọn Phạm Huỳnh. Cảnh sát la ó liên tục nhưng không làm gì được vì Việt mặc áo màu tối ẩn kín đáo trong đêm, lại chạy quá nhanh, thời gian cho họ nhắm bắn cũng không đủ.
Việt nhanh chóng đuổi kịp đàm Hắc Báo, chúng đang cắm đầu chạy. Anh rút súng bên hông ra tỉa lên bốn phát, phát nào cũng đều trúng bắp chân một thằng. Súng của cảnh sát anh đã tháo hết đạn cất đi và vất khẩu lại đó. Phạm Huỳnh bắt gặp cảnh Việt bắn gục bốn thằng đàn em thì kinh hãi nên guồng chân tăng tốc chạy. Việt nhếch mép cười đểu:
- Đừng mong chạy thoát!
Anh mặc kệ bốn thằng trúng đạn đang năm rên rỉ đau đớn, tung người đuổi sát sau lưng gã. Kế tiếp anh tung song chưởng. Kình lực mạnh kinh hồn. Huỳnh tuy biết võ nhưng phản ứng không kịp, lưng gã hứng trọn. Gã ngã úp mặt xuống đất, cơn đau thấu tận tim, mặt gã tái hẳn đi. Tiếng cảnh sát loáng thoáng ở đằng xa, Việt nói:
- Cố gắng thoáng khỏi cớm nhé ông bạn, ha ha ha.
Anh nhún người chạy đi, bóng dáng mất dần trong đêm tối. Anh quay tìm đường trở về tổng đàn. Khi về tới nơi thì anh thấy có hai ba kẻ đã về trước anh, lúc này anh đã tháo mũ trùm và găng tay ra; sau đó không lâu thì ba thằng nữa chạy về. Hiện giờ tất cả đang hỗn loạn nên không ai quan tâm đến việc Huy chưa chạy về. Bọn chúng nhìn nhau rồi từ từ đi vào trong nhà. Khi vừa vào trong đại sảnh thì tiếng loa vang lên:
- Tất cả đi lên tầng hai.
Đây là giọng của Thành Hưng, tiếng rất to mang sắc thái ra lệnh xen lẫn sự tức giận trong giọng nói, hiển nhiên ông ta đã biết sự cố xảy ra tối nay. Vì vậy, cả đám đi lên mà mặt mày đều đã tái xanh vì sợ hãi, Việt cũng không phải ngoại lệ.
Trong phòng họp tầng hai, Thành Hưng và Thanh Sơn đang ngồi đợi ở ghế chủ tọa. Sắc mặt hai người vô cùng đáng sợ, xem ra tối nay phải có kẻ lãnh hậu quả nặng nề. Thanh Sơn liếc qua đám tàn quân rồi mở miệng hỏi:
- Thằng Huy đâu? Sao không thấy hắn?
Bấy giờ bọn chúng mới sực tỉnh nhận ra điều kỳ lạ rồi ồ lên ngạc nhiên, sau đó quay đầu bàn tán. Sau hồi lâu không thấy kẻ nào trả lời, Sơn tức giận đập bàn đánh rầm và quát:
- Ch* chết, không nghe tao hỏi sao, thằng Huy đâu?
Lúc ny Việt mới sợ hãi mà lên tiếng:
- Dạ thưa anh, anh ấy đã bị... đã bị sát hại rồi ạ.
- Cái gì?
Tất cả mọi người cùng há hốc miệng, trợn mắt nhìn Việt, vẻ mặt không thể tin những lời mình vừa nghe. Sơn nhìn anh chằm chằm, nghiến răng kèn kẹt:
- Chuyện gì xảy ra?
Việt trả lời ấp úng:
- Sau khi cớm ậấ tới, anh Huy cùng em chạy ra sân sau bỏ trốn... Ngay lúc sắp sửa thoát được thì... bọn Hắc Báo nấp gần đấy đã... đã dùng súng bắn vào anh Huy. Vết thương quá nặng... anh ấy không thể quá khỏi.
Sơn cười khẩy:
- Chứ không phải là do chính mày ra tay hả?
- Ơ! Dạ... dạ không.
Việt vội vàng lắc đầu. Đột nhiên có gió thổi tới, Thành Hưng đã chạy đến sát Việt, vung tay ra siết lấy cổ Việt rồi nhấc bổng Việt lên. Ông ta rít qua kẽ răng:
- Nói mau, có thật do mày làm không?
Tay Hưng như gọng kìm xiết chặt cổ Việt làm anh hít thở nặng nhọc. Anh gắng gượng trả lời:
- Không... em không... Anh Huy bị... cớm bắn trúng chân... trước không đi.. nhanh được...nên mới bị bọn... ặc ặc... Hắc Báo bắn... lén... hại chết.
Thành Hưng tiếp tục truy hỏi:
- Rốt cuộc mày là gián điệp của bọn cớm hay của băng đảng nào? Nói!
Việt càng hoảng hồn:
- Đều... không phải, sao... em có thể... là gián... điệp của chúng... chứ.
Hưng siết chặt tay thêm:
- Hừ, còn già mồm, nếu không phải gián điệp thì tại sao lần đầu tiên tham gia phi vụ lớn đã làm một người quan trọng mất mạng.
- Ặc ặc... anh Hưng... xin... anh tha... cho em... Em... thật... sự... ặc... không biết...
Những người tham gia phi vụ cùng Việt lộ vẻ căm thù Việt vì chúng đã bất mãn với anh lâu nay. Hưng vẫn siết chặt cổ anh. Sắc mặt của anh dần dần chuyển sang tím tái, hơi thở đứt quãng, không khéo sắp sửa mất mạng, nhưng anh vẫn thể hiện là mình bị oan.
Hưng nhìn chằm chằm vào mặt Việt một hồi rất lâu, sau đó liếc sang Thanh Sơn, thấy hắn gật nhẹ đầu thì vận kình vào tay vung thật mạnh, ném Việt văng ra xa. Người Việt rớt xuống cái bàn gần đó, lưng đập lên mặt bàn đánh rầm làm nó gãy đôi. Việt cảm giác xương cốt đau đớn vô cùng, tưởng chừng toàn thân đã nát nhừ. Anh chỉ còn biết nằm lăn lộn rên hừ hừ.
Lúc này Hưng đưa mắt nhìn từng người trong phòng rồi quát hỏi:
- Khốn kiếp, là thằng nào? Khôn hồn thì mau nhận, tao tha tội chết. Nếu còn ngoan cố không nhận sẽ chết rất thê thảm chứ không đau đớn bì thường như thằng Việt đâu.
Sau hơn mười lăm phút, dù đã có sự trừng phạt của ông ta lên Việt nhưng vẫn không ai đứng ra nhận tội. Bỗng nhiên Hưng rút súng, chĩa tới đám đông trước mặt và đe dọa:
- Nếu không có thằng nào nhận tội thì cây súng này sẽ nói chuyện với đám chúng mày đấy.
Thấy súng, tên nào tên nấy đều sợ hãi, sống lưng lạnh toát, mặt xanh như tàu lá, giọng run rẩy, kêu không phải bản thân mình làm; ngay cả Việt cũng không ngoại lệ, sợ đến co rúm người lại.
Hai phút nặng nề nữa trôi qua, rốt cuộc Hưng thu súng lại, quan sát vẻ mặt chúng, xem ra đúng là những người trong này không ai là gián điệp. Hưng và Sơn có hơi thất vọng. Bỗng Hưng thét:
- Cút! Cút hết ra ngoài. Mau đi điều tra thằng gián điệp cho tao, nếu tìm không ra thì liệu hồn với tao.
Đám người lục tục kéo ra ngoài, riêng Việt cố nán lại sau. Anh nói:
- Anh Hưng, tuy em không biết tên gián điệp là ai nhưng xin anh cho em cơ hội lập công chuộc tội. Trong lúc hỗn loạn ở chỗ giao hàng, trước khi đem hàng đi giấu, em đã nghe lỏm được địa chỉ chỗ đó. Chúng ta có thể đến đấy lấy hàng.
Hưng quay lại, hai mắt long sòng sọc, vung tay và hét:
- Cút đi ngay cho tao.
- Dạ dạ.
Việt thấy Hưng đã giận đến mức mất lý trí nên vâng lệnh tránh đi. Nhưng anh vừa tới cửa thì Sơn lên tiếng:
- Đứng lại đó.
- Dạ anh có lệnh gì ạ?
Sơn đi tới gần Việt, sau đó đập mạnh lên vai Việt và đe dọa:
- Nếu tao tìm thấy chứng cứ mày là gián điệp thì mày sẽ xong đời rồi đấy ranh con.
- Dạ em đã nói em không phải gián điệp rồi mà.
- Đừng bao biện, mau cút đi.
Việt chẳng dám ở đây lâu thêm nữa, vội vội vàng vàng chạy về phòng trọ. Về đến phòng thì đã quá khuya nên dù đang vô cùng giận dữ nhưng anh không dám đập bàn đập ghế mà chỉ nghiến răng chửi rủa:
- Khốn kiếp, rốt cuộc là thằng chó nào đã báo cảnh sát, nhất định phải tìm cho ra hắn rồi cho hắn biết thế nào là địa ngục trần gian.
Chửi rủa một hồi lửa giận đã giảm, anh đứng lên đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm một mình:
- Phi vụ đầu tiên đã thất bại làm mình bị nghi oan, bây giờ phải mua được hàng, nếu không thì có một chỗ đứng trong bang còn khó, thậm chí chẳng thể tồn tại ở đây chứ đừng nói chuyện trả thù. May là mình đã nghe lỏm được vị trí dấu hàng của chúng.
Anh lôi điện thoại ra, gọi đến Chung ruồi. Đầu dây bên kia vang lên giọng bực bội của hắn:
- Thằng chó, khuya khoắt thế này mày gọi ta làm gì, mày có bị điên không?
Việt vào vấn đề chính ngay:
- Tao hỏi mày một điều thôi, mày có biết nhà Ong Vàng ở đâu không?
Chung im lặng giây lát rồi đáp:
- Biết, nhưng mày hỏi làm gì? Vụ mua bán bị lộ, cớm đến tận nơi, sao mày không trốn đi.
- Tao thoát rồi, mày đưa tao đía chỉ nhà và một số thông tin đi.
- Nhà ở đường WAt, số 29, chủ nhà là kẻ buôn lậu hàng cấm đã giải nghệ, trước đây nuôi nhiều ong nên được gọi là Ong Vàng. Mà có việc gì thế?
- Việc riêng của tao. Cám ơn nhé.
- À này!
Chúng nói thêm một câu khiến Việt giật mình kinh hãi:
- Cẩn thận đấy, căn nhà đó nằm khá gần đồn công an, sơ sẩy một tí là mất mạng đấy.
- Chết tiệt! Là bọn cớm, sao chúng đánh hơi được chỗ này chứ?
Một tên phe Hắc Báo lẩm bẩm:
- Đại ca, chúng ta mau chuồn thôi, không thì tiêu đấy.
Huỳnh đáp:
- Ừ, đi thôi. Khốn kiếp! Nhất định có tên nội gián mật báo cho bọn cớm biết.
Bọn chúng khom người xuống, lủi theo cửa ra vào, chạy đi nấp sau mấy chậu cây. Nơi được chọn làm địa điểm giao hàng thường trồng khá nhiều cây để phòng trường hợp bị lộ. Dĩ nhiên nó cũng là con dao hai lưỡi bởi cảnh sát cũng có thể lợi dụng để rình bắt.
Phe Việt, sau khi biết bị lộ, Việt và Huy liếc nhau rồi đồng thời lôi mũ trùm ra che mặt. Mũ của Huy che nửa đầu trên còn Việt thì chỉ chừa mỗi hai con mắt và lỗ mũi. Việt biết một khi đã gia nhập thế lực ngầm thì trước sau gì cũng gặp chuyện này. Chính vì thế, anh đã dành dụm tiền mua một bộ quần áo bằng da bó sát người. Nó có màu xanh đen, không chỉ tạo điều kiện vận động thuận lợi mà thêm dễ dàng lẩn trốn trong bóng tối. Anh mua thêm đôi găng da để tránh để lại dấu vân tay khi làm việc.
Hai người trùm mũ xong thì lẩn vào đám cây, nào ngờ hai người chọn đúng ngay chỗ ẩn thân của một ông cảnh sát. Ông ta vung tay giơ súng về phía Huy, mở miệng định tri hô cho đồng nghiệp khác. Tức thì Việt phản ứng, ra đòn Hổ Quyền nhanh như chớp, một trảo chộp lấy cổ tay đối phương, rồi chuyển thân sang bên, tay kia chặt vào gáy khiến ông ta ngất xỉu. Việt ra hiệu cho Huy đi lên trước vài bước thì "đoàng", một phát súng trúng ngay bắp chân hắn ta. Hắn ta hôm nay mặc áo sáng màu nên bị cảnh sát phát hiện nên bị trúng phát đạn ở ngoài xa.
- Chết tiệt!
Việt đoạt khẩu súng từ ông cảnh sát ngất xỉu, bắn trả một phát trúng vào cổ chân, tạm thời trì hoãn đôi ba phút. Anh vác Huy lên vai kéo đi. Kể ra Huy cũng kiên cường, cắn răng chịu đau lê từng bước khó nhọc. Chỉ tiếc kiếp nạn chưa hết với hắn ta, vừa đi được quãng ngắn, một tiếng bộp nhỏ vang lên và trên lưng Huy. Phát đạn trúng ngay chỗ yếu hại, máu đỏ tuôn ra ồng ộc. Việt nghe bên trái cách mình chừng ba mét có tiếng rì rầm:
- Đại ca, thằng Huy xong đời rồi.
Sau đó là tràng cười the thé:
- Làm tốt lắm, chúng ta đi thôi.
Rồi tiếng loạt xoạt xa dần, chúng đang cố sức chạy trốn. Việt nhận ra giọng nói này, anh nghiến răng chửi rủa:
- Khốn kiếp, gã Phạm Huỳnh đục nước béo cò. Anh Huy, cố lên, chúng ta phải đi mau.
- Khục khục, phải... đi... đi mau...
Bên kia cảnh sát réo liên hồi:
- Đứng lại, không được chạy, nếu tiếp tục chạy, tôi bắn đấy.
Cảnh sát đang tới gần hơn. Việt xốc Huy lên vai nhưng rồi lại để tuột xuống, xốc lên rồi tuột xuống. Lúc này tự Huy không thể điều khiển cơ thể của chính mình được nữa, hai chân đã mềm nhũn. Cuối cùng hắn ta ngã ngửa ra đất, người đầy máu, hơi thở ngắt quãng và yếu ớt, dường như hắn gượng không nổi nữa. Hắn thều thào một cách khó nhọc:
- Mày chạy mau... anh không xong rồi... đừng để... tổ chức bị... tổn hại nhiều.
Lần đầu tiên Việt cảm nhận hai chữ tình nghĩa trong thế giới ngầm. Anh lắc đầu liên tục:
- Không được, anh phải sống, chúng ta chạy mau.
Huy ngăn cản tay Việt lại, miệng thở khò khè:
- Không... mày... chạy... m...
Chưa kịp nói hết câu thì đã ngửa đầu ra tắt thở, hai mắt hắn ta mở trừng trừng giống như hắn chết không nhắm mắt vậy. Việt rít qua kẽ răng:
- Khốn kiếp, tao không bỏ qua chuyện này đâu.
Việt vận kình thi triển khinh công tức tốc đuổi theo bọn Phạm Huỳnh. Cảnh sát la ó liên tục nhưng không làm gì được vì Việt mặc áo màu tối ẩn kín đáo trong đêm, lại chạy quá nhanh, thời gian cho họ nhắm bắn cũng không đủ.
Việt nhanh chóng đuổi kịp đàm Hắc Báo, chúng đang cắm đầu chạy. Anh rút súng bên hông ra tỉa lên bốn phát, phát nào cũng đều trúng bắp chân một thằng. Súng của cảnh sát anh đã tháo hết đạn cất đi và vất khẩu lại đó. Phạm Huỳnh bắt gặp cảnh Việt bắn gục bốn thằng đàn em thì kinh hãi nên guồng chân tăng tốc chạy. Việt nhếch mép cười đểu:
- Đừng mong chạy thoát!
Anh mặc kệ bốn thằng trúng đạn đang năm rên rỉ đau đớn, tung người đuổi sát sau lưng gã. Kế tiếp anh tung song chưởng. Kình lực mạnh kinh hồn. Huỳnh tuy biết võ nhưng phản ứng không kịp, lưng gã hứng trọn. Gã ngã úp mặt xuống đất, cơn đau thấu tận tim, mặt gã tái hẳn đi. Tiếng cảnh sát loáng thoáng ở đằng xa, Việt nói:
- Cố gắng thoáng khỏi cớm nhé ông bạn, ha ha ha.
Anh nhún người chạy đi, bóng dáng mất dần trong đêm tối. Anh quay tìm đường trở về tổng đàn. Khi về tới nơi thì anh thấy có hai ba kẻ đã về trước anh, lúc này anh đã tháo mũ trùm và găng tay ra; sau đó không lâu thì ba thằng nữa chạy về. Hiện giờ tất cả đang hỗn loạn nên không ai quan tâm đến việc Huy chưa chạy về. Bọn chúng nhìn nhau rồi từ từ đi vào trong nhà. Khi vừa vào trong đại sảnh thì tiếng loa vang lên:
- Tất cả đi lên tầng hai.
Đây là giọng của Thành Hưng, tiếng rất to mang sắc thái ra lệnh xen lẫn sự tức giận trong giọng nói, hiển nhiên ông ta đã biết sự cố xảy ra tối nay. Vì vậy, cả đám đi lên mà mặt mày đều đã tái xanh vì sợ hãi, Việt cũng không phải ngoại lệ.
Trong phòng họp tầng hai, Thành Hưng và Thanh Sơn đang ngồi đợi ở ghế chủ tọa. Sắc mặt hai người vô cùng đáng sợ, xem ra tối nay phải có kẻ lãnh hậu quả nặng nề. Thanh Sơn liếc qua đám tàn quân rồi mở miệng hỏi:
- Thằng Huy đâu? Sao không thấy hắn?
Bấy giờ bọn chúng mới sực tỉnh nhận ra điều kỳ lạ rồi ồ lên ngạc nhiên, sau đó quay đầu bàn tán. Sau hồi lâu không thấy kẻ nào trả lời, Sơn tức giận đập bàn đánh rầm và quát:
- Ch* chết, không nghe tao hỏi sao, thằng Huy đâu?
Lúc ny Việt mới sợ hãi mà lên tiếng:
- Dạ thưa anh, anh ấy đã bị... đã bị sát hại rồi ạ.
- Cái gì?
Tất cả mọi người cùng há hốc miệng, trợn mắt nhìn Việt, vẻ mặt không thể tin những lời mình vừa nghe. Sơn nhìn anh chằm chằm, nghiến răng kèn kẹt:
- Chuyện gì xảy ra?
Việt trả lời ấp úng:
- Sau khi cớm ậấ tới, anh Huy cùng em chạy ra sân sau bỏ trốn... Ngay lúc sắp sửa thoát được thì... bọn Hắc Báo nấp gần đấy đã... đã dùng súng bắn vào anh Huy. Vết thương quá nặng... anh ấy không thể quá khỏi.
Sơn cười khẩy:
- Chứ không phải là do chính mày ra tay hả?
- Ơ! Dạ... dạ không.
Việt vội vàng lắc đầu. Đột nhiên có gió thổi tới, Thành Hưng đã chạy đến sát Việt, vung tay ra siết lấy cổ Việt rồi nhấc bổng Việt lên. Ông ta rít qua kẽ răng:
- Nói mau, có thật do mày làm không?
Tay Hưng như gọng kìm xiết chặt cổ Việt làm anh hít thở nặng nhọc. Anh gắng gượng trả lời:
- Không... em không... Anh Huy bị... cớm bắn trúng chân... trước không đi.. nhanh được...nên mới bị bọn... ặc ặc... Hắc Báo bắn... lén... hại chết.
Thành Hưng tiếp tục truy hỏi:
- Rốt cuộc mày là gián điệp của bọn cớm hay của băng đảng nào? Nói!
Việt càng hoảng hồn:
- Đều... không phải, sao... em có thể... là gián... điệp của chúng... chứ.
Hưng siết chặt tay thêm:
- Hừ, còn già mồm, nếu không phải gián điệp thì tại sao lần đầu tiên tham gia phi vụ lớn đã làm một người quan trọng mất mạng.
- Ặc ặc... anh Hưng... xin... anh tha... cho em... Em... thật... sự... ặc... không biết...
Những người tham gia phi vụ cùng Việt lộ vẻ căm thù Việt vì chúng đã bất mãn với anh lâu nay. Hưng vẫn siết chặt cổ anh. Sắc mặt của anh dần dần chuyển sang tím tái, hơi thở đứt quãng, không khéo sắp sửa mất mạng, nhưng anh vẫn thể hiện là mình bị oan.
Hưng nhìn chằm chằm vào mặt Việt một hồi rất lâu, sau đó liếc sang Thanh Sơn, thấy hắn gật nhẹ đầu thì vận kình vào tay vung thật mạnh, ném Việt văng ra xa. Người Việt rớt xuống cái bàn gần đó, lưng đập lên mặt bàn đánh rầm làm nó gãy đôi. Việt cảm giác xương cốt đau đớn vô cùng, tưởng chừng toàn thân đã nát nhừ. Anh chỉ còn biết nằm lăn lộn rên hừ hừ.
Lúc này Hưng đưa mắt nhìn từng người trong phòng rồi quát hỏi:
- Khốn kiếp, là thằng nào? Khôn hồn thì mau nhận, tao tha tội chết. Nếu còn ngoan cố không nhận sẽ chết rất thê thảm chứ không đau đớn bì thường như thằng Việt đâu.
Sau hơn mười lăm phút, dù đã có sự trừng phạt của ông ta lên Việt nhưng vẫn không ai đứng ra nhận tội. Bỗng nhiên Hưng rút súng, chĩa tới đám đông trước mặt và đe dọa:
- Nếu không có thằng nào nhận tội thì cây súng này sẽ nói chuyện với đám chúng mày đấy.
Thấy súng, tên nào tên nấy đều sợ hãi, sống lưng lạnh toát, mặt xanh như tàu lá, giọng run rẩy, kêu không phải bản thân mình làm; ngay cả Việt cũng không ngoại lệ, sợ đến co rúm người lại.
Hai phút nặng nề nữa trôi qua, rốt cuộc Hưng thu súng lại, quan sát vẻ mặt chúng, xem ra đúng là những người trong này không ai là gián điệp. Hưng và Sơn có hơi thất vọng. Bỗng Hưng thét:
- Cút! Cút hết ra ngoài. Mau đi điều tra thằng gián điệp cho tao, nếu tìm không ra thì liệu hồn với tao.
Đám người lục tục kéo ra ngoài, riêng Việt cố nán lại sau. Anh nói:
- Anh Hưng, tuy em không biết tên gián điệp là ai nhưng xin anh cho em cơ hội lập công chuộc tội. Trong lúc hỗn loạn ở chỗ giao hàng, trước khi đem hàng đi giấu, em đã nghe lỏm được địa chỉ chỗ đó. Chúng ta có thể đến đấy lấy hàng.
Hưng quay lại, hai mắt long sòng sọc, vung tay và hét:
- Cút đi ngay cho tao.
- Dạ dạ.
Việt thấy Hưng đã giận đến mức mất lý trí nên vâng lệnh tránh đi. Nhưng anh vừa tới cửa thì Sơn lên tiếng:
- Đứng lại đó.
- Dạ anh có lệnh gì ạ?
Sơn đi tới gần Việt, sau đó đập mạnh lên vai Việt và đe dọa:
- Nếu tao tìm thấy chứng cứ mày là gián điệp thì mày sẽ xong đời rồi đấy ranh con.
- Dạ em đã nói em không phải gián điệp rồi mà.
- Đừng bao biện, mau cút đi.
Việt chẳng dám ở đây lâu thêm nữa, vội vội vàng vàng chạy về phòng trọ. Về đến phòng thì đã quá khuya nên dù đang vô cùng giận dữ nhưng anh không dám đập bàn đập ghế mà chỉ nghiến răng chửi rủa:
- Khốn kiếp, rốt cuộc là thằng chó nào đã báo cảnh sát, nhất định phải tìm cho ra hắn rồi cho hắn biết thế nào là địa ngục trần gian.
Chửi rủa một hồi lửa giận đã giảm, anh đứng lên đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm một mình:
- Phi vụ đầu tiên đã thất bại làm mình bị nghi oan, bây giờ phải mua được hàng, nếu không thì có một chỗ đứng trong bang còn khó, thậm chí chẳng thể tồn tại ở đây chứ đừng nói chuyện trả thù. May là mình đã nghe lỏm được vị trí dấu hàng của chúng.
Anh lôi điện thoại ra, gọi đến Chung ruồi. Đầu dây bên kia vang lên giọng bực bội của hắn:
- Thằng chó, khuya khoắt thế này mày gọi ta làm gì, mày có bị điên không?
Việt vào vấn đề chính ngay:
- Tao hỏi mày một điều thôi, mày có biết nhà Ong Vàng ở đâu không?
Chung im lặng giây lát rồi đáp:
- Biết, nhưng mày hỏi làm gì? Vụ mua bán bị lộ, cớm đến tận nơi, sao mày không trốn đi.
- Tao thoát rồi, mày đưa tao đía chỉ nhà và một số thông tin đi.
- Nhà ở đường WAt, số 29, chủ nhà là kẻ buôn lậu hàng cấm đã giải nghệ, trước đây nuôi nhiều ong nên được gọi là Ong Vàng. Mà có việc gì thế?
- Việc riêng của tao. Cám ơn nhé.
- À này!
Chúng nói thêm một câu khiến Việt giật mình kinh hãi:
- Cẩn thận đấy, căn nhà đó nằm khá gần đồn công an, sơ sẩy một tí là mất mạng đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.