Quyển 2 - Chương 32: Ngày trở về
ansu16
08/04/2015
Lâm chưa thể hoàn hồn sau khi thoát ra khỏi cơn ác mộng.
Khung cảnh khu rừng âm u, tiếng chó sủa, tiếng rượt đuổi vẫn còn quanh
quẩn trong đầu hắn. Những ký ức xưa cũ tưởng như đã bị vùi lấp giờ quay
trở lại ám ảnh hắn.
Lâm thở hắt ra một hơi và lắc lắc đầu xua tan dư âm của ác mộng. Lâm liếc nhìn đồng hồ, gần năm giờ rưỡi sáng rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đặt lưng ngủ đó thôi mà đã qua sáng hôm sau. Hắn rời khỏi giường và đi lấy khăn để tắm trước khi đi làm.
Dòng nước mát lạnh xối thẳng vào người làm tâm trạng của hắn dần bình tĩnh lại. Hắn nhớ tới cô gái hắn gặp ở chợ chiều qua. Đúng là khó hiểu, trước đó hắn vẫn bình thường, tại sao đến khi gặp cô ta, đầu hắn lại đau như búa bổ. Chả lẽ cô ta biết tà thuật và đã sử dụng trên người hắn. Nhưng... Lâm càng nghĩ càng thấy vô lý, nhất định phải điều tra cô ta thật kỹ càng. Có điều hắn phải đích thân làm việc này, chứ nếu để lộ chuyện hắn thua một cô gái ra ngoài, hắn sẽ mất hết mặt mũi.
Bảy giờ sáng, hắn đến công ty làm việc. Sáng nay hắn phải nộp số tiền phí thu được của ngày hôm qua cho Tuấn, đồng thời báo cáo tình hình khu chợ. Tuấn rất hài lòng vẻ khả năng làm việc của Lâm. Hắn không tiếc lời khen ngợi:
- Chú mày làm giỏi lắm, mới chỉ vài ngày mà có kết quả tốt thế này, xem ra không thưởng mày không được rồi. Đây, cầm lấy, anh thưởng nóng cho chú mày.
Tuấn đưa cho Lâm một phong bì, trong đó chứa bao nhiêu tiền chỉ có Tuấn biết. Lâm chẳng dại gì mà từ chối:
- Dạ em cám ơn anh nhiều.
"Cốc cốc"
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa. Tuấn đáp:
- Vào đi.
- Thưa anh, anh ký cho em chỗ giấy tờ này với ạ.
Vinh mở cửa bước vào. Hắn liếc sang Lâm thì bắt gặp cảnh Lâm đang đút phong bì vào túi áo trong và đi ra khỏi phòng. Vinh dĩ nhiên hiểu chỗ phong bì đó là gì, trong lòng lập tức nổi giận. Vinh nghĩ hắn có công hơn Lâm nhiều mà chưa bao giờ được thưởng nóng, còn tên Lâm chưa mấy ngày đã được. Chính vì vậy mà khi Lâm chào hắn, hắn chỉ gật đầu đáp lại một cái chứ không mở miệng chào.
Lâm cũng không quan tâm đến điều đó. Hắn ta đang hí hửng vì được thưởng tiền. Hắn sực nhớ tới lời hẹn với Thiên thì vội rút điện thoại ra gọi:
- Alô chào anh.
- Vâng chào anh.
- Hà hà, là thế này, mấy bữa trước tôi bận quá, không có dịp mời anh. Tối nay tôi và đứa đàn em có làm bữa nhậu, anh qua dự với chúng tôi cho vui.
Thiên đáp:
- Vậy à, hay lắm, tôi nay tôi nhất định sẽ đến.
- Được tối nay khoảng bảy giờ tôi sẽ liên lạc với anh để thông báo địa điểm.
- Được, vậy hẹn tối nay. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Thiên ngắt cuộc gọi xong thì nhếch mép cười đểu. Hắn nghĩ bụng: "Cơ hội đến rồi, tối nay sẽ kéo tên Lâm về phe mình, sau đó khiêu khích hắn ra tay với tên Vinh. Sau cùng mình sẽ hạ luôn hắn."
Đúng giờ hẹn, Thiên đi tới vị trí mà Lâm đã thông báo, là phòng trọ của một thằng đàn em trong băng đảng. Khi đến nơi, Thiên bắt gặp Lâm đang nói chuyện với năm sáu thằng khác nữa. Thấy hắn ta xuất hiện, bọn chúng vội chạy ra đón:
- Anh Thiên, mời vào, bọn em đợi anh mãi.
Thiên rất được đám thuộc hạ nể trọng. Dù hắn đã thảm bại nhiều lần dưới tay Việt nhưng sự tôn trọng của đàn em đối với hắn ta vẫn không hề suy giảm. Đồ ăn đã bày sẵn nhưng chưa một ai động đũa, đúng là bọn chúng chờ hắn đến rồi mới bắt đầu. Thiên nâng cốc mở màn:
- Dù tôi không còn quản ly mảng này nữa nhưng hôm nay anh em tập họp ở đây mà còn nhớ tới tôi, tôi rất vui, cám ơn các anh em.
Có gã đáp:
- Anh Thiên, được làm việc cho anh, cũng như anh Lâm hiện giờ là vinh dự cho bọn em, có tiệc nhất định phải mời anh chứ.
- Nói hay lắm, nào cạn.
Bữa ăn diễn ra trong không khí rôm rả và vui vẻ. Trò chuyện hồi lâu, Thiên quay sang hỏi Lâm:
- Này Lâm, tôi thấy võ công của anh rất giỏi, có thể đánh ngang tay với thằng Việt. Anh luyện môn phái nào thế.
Lâm cười cười lắc đầu:
- Tôi không có môn phái, tôi được truyền thụ từ một ông tiều phu.
Thiên không khỏi ngạc nhiên:
- Tiều phu ư? Đừng đùa tôi, tiều phu mà giỏi võ sao? Tôi không tin đâu.
- Tôi nói thật đấy.
- Vậy anh chứng minh đi.
Đám đàn em thấy Lâm giỏi võ vốn đã rất tò mò, giờ thấy Lâm sắp tiết lộ thân thế, lập tức dừng cuộc nói chuyện cá nhân, dỏng tai lắng nghe hắn nói:
- Là thế này... chắc ai ở đây cũng biết lúc trước tôi làm lâm tặc. Có lần, tôi lẩn trốn trong rừng nhiều ngày, lương khô lại sắp dùng hết. Đúng lúc tôi gặp một ông tiều phu đang đi lên, tôi lập tức chạy lại cướp thức ăn, nào ngờ ông ta tuy thấp bé nhẹ cân mà võ giỏi khiếp. Ông ta dùng tay không đập tôi vài cái đã làm tôi không gượng dậy nổi. Sau đó ông thấy tôi đáng thương nên đã cứu tôi khỏi chết. Tôi ở nhà ông ta mấy bữa, được ông ta truyền thụ nội cơng chứ không dạy chiêu thức.
Nghe tới đây Thiên gật gù ra vẻ đã hiểu:
- Thảo nào hai lần tôi thấy anh đánh nhau đều bị trúng đòn. Anh nhờ tôi hướng dẫn tập quyền, hóa ra là vì muốn loại bỏ nhược điểm này.
- Đúng vậy đấy, tôi có nội công nhưng chẳng có chiêu thức, rốt cuộc chỉ là bao cát cho họ đánh. Tôi cám ơn anh vì đã chỉ dạy tôi.
Thiên bật cười:
- Nào, cạn ly mừng tình bạn của chúng ta.
- Cạn.
Cả hai cùng ngửa cổ uống cạn.
"Hê hê hê! Tốt, lôi kéo tên Lâm bước đầu đã thành công." Thiên khoái trá trong bụng khi đạt được mục đích.
Bữa tiệc tiếp tục trong không khí rất vui vẻ, bọn chúng say sưa tới tận mười rưỡi, mười một giờ mới tan. Lâm uống khá nhiều nhưng nhờ có nội công, hắn âm thầm vận khí đẩy hơi rượu ra ngoài. Nhờ vậy hắn vẫn còn tỉnh táo để trở về phòng trọ. Khi hắn đi ngang qua một đoạn đường vắng, hắn chợt nghe thấy có tiếng cãi nhau lẫn tiếng con gái khóc. Hắn nhìn về hướng đó thì chứng kiến được cảnh bốn năm thằng lưu manh chặn của một cặp nam nữ. Cả hai bị dồn đến một góc tường, người nam thì bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cô gái đã sợ đến mặt mày tái mét.
Lâm bực mình khi thấy cảnh đó, lại sẵn có cồn trong người, hắn ta chạy lại chỗ đám lưu manh và quát lớn:
- Này, dừng tay lại, bọn mày định cướp giật phải không?
Bị phá đám, bọn lưu manh tức tối, một gã quay sang chửi đổng:
- Việc gì đến mày, biến.
Lâm cười khẩy:
- Láo nhỉ, thế bọn mày đã nghe cái tên Hoàng Lâm thay vị trí của Thiên chưa?
- Lâm hay Lầm gì kệ mày, tao bảo mày biến.
Có vẻ bọn này chưa nghe tin nên mới nói vậy, đã thế lại khiến Lâm nổi giận hơn. Lâm chẳng nói chẳng rằng, bất ngờ vung chân đá vào bụng một tên. Tên đó đau đến gập người xuống, nhỏ cả nước dãi. Lâm chưa dừng lại, tay phải đấm móc từ dưới lên trúng cắm tên đó khiến gã bật ngửa ra, ngã phịch xuống đất, miệng chảy máu ồng ộc, thế là xong kẻ đầu tiên. Chứng kiến cảnh đó, cả bọn lưu manh lẫn đôi nam nữ đều kinh hãi, đứng sững người hồi lâu. Lâm phủi phủi tay và hét bọn du côn:
- Còn dám chửi tao hả. Sao, bọn mày vẫn chưa chịu đi à?
Bọn kia sực tỉnh, la ó mắng chửi, lập tức xông lên đánh Lâm. Lâm nghiêng người né một tên đang đâm dao tới, bàn tay trái chặt xuống tay gã, tiếng gãy xương nghe răng rắc. Tiếp đó không để cho tên đó kịp la, hắn túm lấy hông gã ta rồi vận kình, lẳng về phía thằng khác. Hai thằng ngã chồng lên nhau đánh rầm. Thằng nằm dưới đâu chịu nổi kình lực ném lẫn lực đè, hộc ra máu tươi. Thằng còn lại chậm chạp nhất, chưa kịp hoàn hồn thì Lâm vung chân đá bay con dao, cuối cùng giáng đòn chí tử vào lưng gã, gã gục ngay lập tức. Bốn thằng nằm la liệt dưới đất, đau đớn rên rỉ.
Lâm quát:
- Còn không mau cút đi.
Bọn lưu manh sợ mất mật, vội vàng dìu thằng bị ngất xỉu chạy đi. Dọn dẹp chưa đầy hai phút, võ công của Lâm sau khi học hỏi từ Thiên xem chừang đã có tiến bộ rất lớn. Đuổi chúng đi xong rồi, Lâm nói với cặp nam nữ:
- An toàn rồi, hai người mau về đi. Trời tối mà còn đi đường vắng, ngu ngốc.
Người con trai đáp:
- Cám ơn anh đã giúp.
- Không có gì, à, xe của mày phải không? Giá bao nhiêu?
Dù không biết Lâm hỏi với mục đích gì nhưng vẫn trả lời:
- Dạ hơn mười sáu triệu.
Lâm gật gù:
- Xe đẹp mà chỉ giá nhiêu đó, ngon đấy.
Anh chàng kia thấy hắn nhìn chằm chằm chiếc xe thì phát hoảng. Nhớ tới cảnh Lâm đánh bọn lưu manh sợ chạy tán loạn thì vô cùng lo lắng, lỡ như... nghĩ tới đây, anh ta toát cả mồ hôi hột, cô gái vội nép sau lưng anh ta. Lâm ngắm chiếc xe vài phút rồi ngẩng đầu lên nói:
- Xe ngon giá rẻ. Cám ơn mày đã cho biết giá để tao biết mà mua một chiếc như thế. Thôi tao đi đây, hai đứa bây về cẩn thận.
Nói xong, Lâm xoay người đi thẳng, làm cặp nam nữ đứng ngơ ngác nhìn theo. Đi được một đoạn, Lâm chợt nghĩ: "Sao mình cứ thấy hai người đó quen quen. Cứ như mình đã trước đây rồi. Là ai nhỉ?" Suy nghĩ hồi lâu không ra, hắn đành tạm gác nó sang một bên.
Lâm đã gần về tới phòng, chỉ cần qua phía bên kia đường, sau đó đi thêm một đoạn nữa là tới. Trời vừa tạnh mưa không bao lâu, trên đường đọng rất nhiều nước. Đương lúc Lâm băng qua đường thì "vèo", một chiếc xe máy xẹt qua trước mặt Lâm, làm nước bắn hết lên người hắn. Hắn tức giận chửi đổng theo:
- Đui hả thằng kia.
Nhưng hắn chưa kịp chửi đến câu thứ hai, bỗng hắn nghe tiếng động cơ xe phát ra từ phía sau lưng, đèn sáng lóa cả mắt. Hắn vừa xoay người lại thì...
"Bình!"
Một chiếc xe con bất ngờ phóng tới, do không kịp phanh nên tông trúng hắn, lực tông mạnh khỏi phải chê. Việc xảy ra quá nhanh, trong lúc nguy cấp, Lâm chỉ theo bản năng đưa hai tay ra trước đỡ lại. Lâm đau đớn cùng cực, cảm giác như các khớp xương vỡ vụn, hơi thở hắn nghẹn lại. Tức thì Lâm phun ra một ngụm máu văng trúng kính chắn gió của chiếc xe kia. Người hắn bay vào lề đường hơn mười mét rồi nằm thẳng cẳng, không cục cựa gì nữa.
Chiếc xe bỏ chạy sau khi tông phải Lâm thì sợ tội bỏ chạy ngay, để mặc Lâm trọng thương, nằm trơ trọi giữa đường vắng.
Không biết bao lâu sau, Lâm mới từ từ lấy lại được tri giác. Chiếc xe nọ không tông chết hắn mà chỉ khiến hắn bất tỉnh thôi. Đầu hắn bị đập mạnh xuống, máu chảy chan hòa. Hai mắt Lâm tối sầm, tai ù cả lên. Hắn cảm thấy đầu óc lâng lâng giống y như say rượu hay đang phê thuốc vậy. Tới khi hắn bắt đầu tỉnh táo trở lại, thì toàn thân đau nhức khủng khiếp. Xương cốt như bị nhũn hết cả. Hắn dần dần nhìn rõ mọi thứ, hắn còn nghe xung quanh có tiếng rầm rì:
- Này, anh ta chưa chết, anh ta tỉnh rồi.
- Có ai biết anh ta bị gì mà ra nông nỗi này không?
- Tôi không biết, khi tôi thấy anh ta thì anh ta đã bất tỉnh rồi. Mà bực thật, tôi đã gọi cấp cứu rồi mà giờ này vẫn chưa thấy đâu.
- ...
Lâm xoa xoa phía sau đầu thì mới biết đầu mình bị chảy khá nhiều máu. Khi đỡ chóng mặt rồi, Lâm chống tay gượng đứng dậy. Có người vừa đỡ hắn vừa nói:
- Anh ngồi yên đi, anh đang chảy máu đấy.
Lâm xua tay:
- Tôi không sao, các người mau tránh ra, tôi đi được.
Lâm đã đứng dậy được, một tay ôm đầu, một tay gạt những người xung quanh, chân đi tập tễnh về phía trước.
Lâm thở hắt ra một hơi và lắc lắc đầu xua tan dư âm của ác mộng. Lâm liếc nhìn đồng hồ, gần năm giờ rưỡi sáng rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đặt lưng ngủ đó thôi mà đã qua sáng hôm sau. Hắn rời khỏi giường và đi lấy khăn để tắm trước khi đi làm.
Dòng nước mát lạnh xối thẳng vào người làm tâm trạng của hắn dần bình tĩnh lại. Hắn nhớ tới cô gái hắn gặp ở chợ chiều qua. Đúng là khó hiểu, trước đó hắn vẫn bình thường, tại sao đến khi gặp cô ta, đầu hắn lại đau như búa bổ. Chả lẽ cô ta biết tà thuật và đã sử dụng trên người hắn. Nhưng... Lâm càng nghĩ càng thấy vô lý, nhất định phải điều tra cô ta thật kỹ càng. Có điều hắn phải đích thân làm việc này, chứ nếu để lộ chuyện hắn thua một cô gái ra ngoài, hắn sẽ mất hết mặt mũi.
Bảy giờ sáng, hắn đến công ty làm việc. Sáng nay hắn phải nộp số tiền phí thu được của ngày hôm qua cho Tuấn, đồng thời báo cáo tình hình khu chợ. Tuấn rất hài lòng vẻ khả năng làm việc của Lâm. Hắn không tiếc lời khen ngợi:
- Chú mày làm giỏi lắm, mới chỉ vài ngày mà có kết quả tốt thế này, xem ra không thưởng mày không được rồi. Đây, cầm lấy, anh thưởng nóng cho chú mày.
Tuấn đưa cho Lâm một phong bì, trong đó chứa bao nhiêu tiền chỉ có Tuấn biết. Lâm chẳng dại gì mà từ chối:
- Dạ em cám ơn anh nhiều.
"Cốc cốc"
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa. Tuấn đáp:
- Vào đi.
- Thưa anh, anh ký cho em chỗ giấy tờ này với ạ.
Vinh mở cửa bước vào. Hắn liếc sang Lâm thì bắt gặp cảnh Lâm đang đút phong bì vào túi áo trong và đi ra khỏi phòng. Vinh dĩ nhiên hiểu chỗ phong bì đó là gì, trong lòng lập tức nổi giận. Vinh nghĩ hắn có công hơn Lâm nhiều mà chưa bao giờ được thưởng nóng, còn tên Lâm chưa mấy ngày đã được. Chính vì vậy mà khi Lâm chào hắn, hắn chỉ gật đầu đáp lại một cái chứ không mở miệng chào.
Lâm cũng không quan tâm đến điều đó. Hắn ta đang hí hửng vì được thưởng tiền. Hắn sực nhớ tới lời hẹn với Thiên thì vội rút điện thoại ra gọi:
- Alô chào anh.
- Vâng chào anh.
- Hà hà, là thế này, mấy bữa trước tôi bận quá, không có dịp mời anh. Tối nay tôi và đứa đàn em có làm bữa nhậu, anh qua dự với chúng tôi cho vui.
Thiên đáp:
- Vậy à, hay lắm, tôi nay tôi nhất định sẽ đến.
- Được tối nay khoảng bảy giờ tôi sẽ liên lạc với anh để thông báo địa điểm.
- Được, vậy hẹn tối nay. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Thiên ngắt cuộc gọi xong thì nhếch mép cười đểu. Hắn nghĩ bụng: "Cơ hội đến rồi, tối nay sẽ kéo tên Lâm về phe mình, sau đó khiêu khích hắn ra tay với tên Vinh. Sau cùng mình sẽ hạ luôn hắn."
Đúng giờ hẹn, Thiên đi tới vị trí mà Lâm đã thông báo, là phòng trọ của một thằng đàn em trong băng đảng. Khi đến nơi, Thiên bắt gặp Lâm đang nói chuyện với năm sáu thằng khác nữa. Thấy hắn ta xuất hiện, bọn chúng vội chạy ra đón:
- Anh Thiên, mời vào, bọn em đợi anh mãi.
Thiên rất được đám thuộc hạ nể trọng. Dù hắn đã thảm bại nhiều lần dưới tay Việt nhưng sự tôn trọng của đàn em đối với hắn ta vẫn không hề suy giảm. Đồ ăn đã bày sẵn nhưng chưa một ai động đũa, đúng là bọn chúng chờ hắn đến rồi mới bắt đầu. Thiên nâng cốc mở màn:
- Dù tôi không còn quản ly mảng này nữa nhưng hôm nay anh em tập họp ở đây mà còn nhớ tới tôi, tôi rất vui, cám ơn các anh em.
Có gã đáp:
- Anh Thiên, được làm việc cho anh, cũng như anh Lâm hiện giờ là vinh dự cho bọn em, có tiệc nhất định phải mời anh chứ.
- Nói hay lắm, nào cạn.
Bữa ăn diễn ra trong không khí rôm rả và vui vẻ. Trò chuyện hồi lâu, Thiên quay sang hỏi Lâm:
- Này Lâm, tôi thấy võ công của anh rất giỏi, có thể đánh ngang tay với thằng Việt. Anh luyện môn phái nào thế.
Lâm cười cười lắc đầu:
- Tôi không có môn phái, tôi được truyền thụ từ một ông tiều phu.
Thiên không khỏi ngạc nhiên:
- Tiều phu ư? Đừng đùa tôi, tiều phu mà giỏi võ sao? Tôi không tin đâu.
- Tôi nói thật đấy.
- Vậy anh chứng minh đi.
Đám đàn em thấy Lâm giỏi võ vốn đã rất tò mò, giờ thấy Lâm sắp tiết lộ thân thế, lập tức dừng cuộc nói chuyện cá nhân, dỏng tai lắng nghe hắn nói:
- Là thế này... chắc ai ở đây cũng biết lúc trước tôi làm lâm tặc. Có lần, tôi lẩn trốn trong rừng nhiều ngày, lương khô lại sắp dùng hết. Đúng lúc tôi gặp một ông tiều phu đang đi lên, tôi lập tức chạy lại cướp thức ăn, nào ngờ ông ta tuy thấp bé nhẹ cân mà võ giỏi khiếp. Ông ta dùng tay không đập tôi vài cái đã làm tôi không gượng dậy nổi. Sau đó ông thấy tôi đáng thương nên đã cứu tôi khỏi chết. Tôi ở nhà ông ta mấy bữa, được ông ta truyền thụ nội cơng chứ không dạy chiêu thức.
Nghe tới đây Thiên gật gù ra vẻ đã hiểu:
- Thảo nào hai lần tôi thấy anh đánh nhau đều bị trúng đòn. Anh nhờ tôi hướng dẫn tập quyền, hóa ra là vì muốn loại bỏ nhược điểm này.
- Đúng vậy đấy, tôi có nội công nhưng chẳng có chiêu thức, rốt cuộc chỉ là bao cát cho họ đánh. Tôi cám ơn anh vì đã chỉ dạy tôi.
Thiên bật cười:
- Nào, cạn ly mừng tình bạn của chúng ta.
- Cạn.
Cả hai cùng ngửa cổ uống cạn.
"Hê hê hê! Tốt, lôi kéo tên Lâm bước đầu đã thành công." Thiên khoái trá trong bụng khi đạt được mục đích.
Bữa tiệc tiếp tục trong không khí rất vui vẻ, bọn chúng say sưa tới tận mười rưỡi, mười một giờ mới tan. Lâm uống khá nhiều nhưng nhờ có nội công, hắn âm thầm vận khí đẩy hơi rượu ra ngoài. Nhờ vậy hắn vẫn còn tỉnh táo để trở về phòng trọ. Khi hắn đi ngang qua một đoạn đường vắng, hắn chợt nghe thấy có tiếng cãi nhau lẫn tiếng con gái khóc. Hắn nhìn về hướng đó thì chứng kiến được cảnh bốn năm thằng lưu manh chặn của một cặp nam nữ. Cả hai bị dồn đến một góc tường, người nam thì bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cô gái đã sợ đến mặt mày tái mét.
Lâm bực mình khi thấy cảnh đó, lại sẵn có cồn trong người, hắn ta chạy lại chỗ đám lưu manh và quát lớn:
- Này, dừng tay lại, bọn mày định cướp giật phải không?
Bị phá đám, bọn lưu manh tức tối, một gã quay sang chửi đổng:
- Việc gì đến mày, biến.
Lâm cười khẩy:
- Láo nhỉ, thế bọn mày đã nghe cái tên Hoàng Lâm thay vị trí của Thiên chưa?
- Lâm hay Lầm gì kệ mày, tao bảo mày biến.
Có vẻ bọn này chưa nghe tin nên mới nói vậy, đã thế lại khiến Lâm nổi giận hơn. Lâm chẳng nói chẳng rằng, bất ngờ vung chân đá vào bụng một tên. Tên đó đau đến gập người xuống, nhỏ cả nước dãi. Lâm chưa dừng lại, tay phải đấm móc từ dưới lên trúng cắm tên đó khiến gã bật ngửa ra, ngã phịch xuống đất, miệng chảy máu ồng ộc, thế là xong kẻ đầu tiên. Chứng kiến cảnh đó, cả bọn lưu manh lẫn đôi nam nữ đều kinh hãi, đứng sững người hồi lâu. Lâm phủi phủi tay và hét bọn du côn:
- Còn dám chửi tao hả. Sao, bọn mày vẫn chưa chịu đi à?
Bọn kia sực tỉnh, la ó mắng chửi, lập tức xông lên đánh Lâm. Lâm nghiêng người né một tên đang đâm dao tới, bàn tay trái chặt xuống tay gã, tiếng gãy xương nghe răng rắc. Tiếp đó không để cho tên đó kịp la, hắn túm lấy hông gã ta rồi vận kình, lẳng về phía thằng khác. Hai thằng ngã chồng lên nhau đánh rầm. Thằng nằm dưới đâu chịu nổi kình lực ném lẫn lực đè, hộc ra máu tươi. Thằng còn lại chậm chạp nhất, chưa kịp hoàn hồn thì Lâm vung chân đá bay con dao, cuối cùng giáng đòn chí tử vào lưng gã, gã gục ngay lập tức. Bốn thằng nằm la liệt dưới đất, đau đớn rên rỉ.
Lâm quát:
- Còn không mau cút đi.
Bọn lưu manh sợ mất mật, vội vàng dìu thằng bị ngất xỉu chạy đi. Dọn dẹp chưa đầy hai phút, võ công của Lâm sau khi học hỏi từ Thiên xem chừang đã có tiến bộ rất lớn. Đuổi chúng đi xong rồi, Lâm nói với cặp nam nữ:
- An toàn rồi, hai người mau về đi. Trời tối mà còn đi đường vắng, ngu ngốc.
Người con trai đáp:
- Cám ơn anh đã giúp.
- Không có gì, à, xe của mày phải không? Giá bao nhiêu?
Dù không biết Lâm hỏi với mục đích gì nhưng vẫn trả lời:
- Dạ hơn mười sáu triệu.
Lâm gật gù:
- Xe đẹp mà chỉ giá nhiêu đó, ngon đấy.
Anh chàng kia thấy hắn nhìn chằm chằm chiếc xe thì phát hoảng. Nhớ tới cảnh Lâm đánh bọn lưu manh sợ chạy tán loạn thì vô cùng lo lắng, lỡ như... nghĩ tới đây, anh ta toát cả mồ hôi hột, cô gái vội nép sau lưng anh ta. Lâm ngắm chiếc xe vài phút rồi ngẩng đầu lên nói:
- Xe ngon giá rẻ. Cám ơn mày đã cho biết giá để tao biết mà mua một chiếc như thế. Thôi tao đi đây, hai đứa bây về cẩn thận.
Nói xong, Lâm xoay người đi thẳng, làm cặp nam nữ đứng ngơ ngác nhìn theo. Đi được một đoạn, Lâm chợt nghĩ: "Sao mình cứ thấy hai người đó quen quen. Cứ như mình đã trước đây rồi. Là ai nhỉ?" Suy nghĩ hồi lâu không ra, hắn đành tạm gác nó sang một bên.
Lâm đã gần về tới phòng, chỉ cần qua phía bên kia đường, sau đó đi thêm một đoạn nữa là tới. Trời vừa tạnh mưa không bao lâu, trên đường đọng rất nhiều nước. Đương lúc Lâm băng qua đường thì "vèo", một chiếc xe máy xẹt qua trước mặt Lâm, làm nước bắn hết lên người hắn. Hắn tức giận chửi đổng theo:
- Đui hả thằng kia.
Nhưng hắn chưa kịp chửi đến câu thứ hai, bỗng hắn nghe tiếng động cơ xe phát ra từ phía sau lưng, đèn sáng lóa cả mắt. Hắn vừa xoay người lại thì...
"Bình!"
Một chiếc xe con bất ngờ phóng tới, do không kịp phanh nên tông trúng hắn, lực tông mạnh khỏi phải chê. Việc xảy ra quá nhanh, trong lúc nguy cấp, Lâm chỉ theo bản năng đưa hai tay ra trước đỡ lại. Lâm đau đớn cùng cực, cảm giác như các khớp xương vỡ vụn, hơi thở hắn nghẹn lại. Tức thì Lâm phun ra một ngụm máu văng trúng kính chắn gió của chiếc xe kia. Người hắn bay vào lề đường hơn mười mét rồi nằm thẳng cẳng, không cục cựa gì nữa.
Chiếc xe bỏ chạy sau khi tông phải Lâm thì sợ tội bỏ chạy ngay, để mặc Lâm trọng thương, nằm trơ trọi giữa đường vắng.
Không biết bao lâu sau, Lâm mới từ từ lấy lại được tri giác. Chiếc xe nọ không tông chết hắn mà chỉ khiến hắn bất tỉnh thôi. Đầu hắn bị đập mạnh xuống, máu chảy chan hòa. Hai mắt Lâm tối sầm, tai ù cả lên. Hắn cảm thấy đầu óc lâng lâng giống y như say rượu hay đang phê thuốc vậy. Tới khi hắn bắt đầu tỉnh táo trở lại, thì toàn thân đau nhức khủng khiếp. Xương cốt như bị nhũn hết cả. Hắn dần dần nhìn rõ mọi thứ, hắn còn nghe xung quanh có tiếng rầm rì:
- Này, anh ta chưa chết, anh ta tỉnh rồi.
- Có ai biết anh ta bị gì mà ra nông nỗi này không?
- Tôi không biết, khi tôi thấy anh ta thì anh ta đã bất tỉnh rồi. Mà bực thật, tôi đã gọi cấp cứu rồi mà giờ này vẫn chưa thấy đâu.
- ...
Lâm xoa xoa phía sau đầu thì mới biết đầu mình bị chảy khá nhiều máu. Khi đỡ chóng mặt rồi, Lâm chống tay gượng đứng dậy. Có người vừa đỡ hắn vừa nói:
- Anh ngồi yên đi, anh đang chảy máu đấy.
Lâm xua tay:
- Tôi không sao, các người mau tránh ra, tôi đi được.
Lâm đã đứng dậy được, một tay ôm đầu, một tay gạt những người xung quanh, chân đi tập tễnh về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.