Thế Giới Ngầm

Quyển 1 - Chương 47: Vũ khí phòng thân

ansu16

04/03/2014

Cũng may chuyện đó đã không xảy ra. Ý định khử anh chỉ thoáng qua trong đầu hai ông chủ lớn mà thôi. Thành Hưng hỏi anh:

- Chú mày xuống đâu?

Anh thả lỏng cơ bắp và trả lời ông ta:

- Ông dừng xe ở đầu đường Xxa là được.

- Đường Xxa à? Được rồi!

Thanh Sơn rẽ sang đường bên phải rồi chở anh đến đúng nơi yêu cầu. Anh bước xuống đường, quay lại cám ơn một câu rồi tiến vào trong ngõ tối gần đấy. Tất nhiên, anh chả dại gì khai ra chỗ phòng trọ. Anh nhân tiện được đi xe nhờ chúng chở đến nơi gần bãi đất trống để luyện võ luôn. Xe ô tô tiếp tục chạy đi, hai gã đàn em ngồi ghế sau hỏi:

- Đại ca, anh cho người theo dõi hắn nhé?

Thanh Sơn lắc đầu:

- Không, thằng nhóc vẫn đó đang giấu chúng ta rất nhiều điều, điều tra nó thật kỹ rồi hẵng cho người theo dõi.

- Dạ vâng ạ!

Chợt Thành Hưng mở miệng hỏi:

- Sơn, anh thử nghĩ xem tại sao bọn Hắc Báo biết chúng ta đi qua đường đó mà cho người đánh lén?

Sơn đáp:

- Điều này không cần nghĩ cũng biết do bọn chúng làm. Một mũi tên trúng hai đích, chúng tất nhiên sẽ làm thôi.

- Cũng chưa chắc, biết đầu trong tổ chức chúng ta có nội gian.

Nói tới đây, hai mắt Thành Hưng nheo lại, thoáng hiện ra sát khí. Thanh Sơn trầm ngâm hồi lâu rồi gật đầu. Hưng nói không phải không có lý. Hắn ta hỏi Hưng:

- Nếu thật sự có nội gián, anh sẽ làm gì?

- Có thì chắc chắn là có rồi nhưng còn phụ thuộc kết quả điều tra như thế nào đã.

Lại nghe Sơn nói:

- Xem ra chúng ta phải hẹn gặp hắn lần nữa để hỏi cho ra nhẽ.

- Ừ, tôi sẽ đi cùng anh.

Những lời nói của Hưng và Sơn đều lấp lửng nửa vời. Đây là cách bàn về công việc của hai ông chủ lãnh đạo tổ chức xã hội đen lớn thường nói với nhau khi có mặt đám thuộc hạ. Vì thế mà hai gã đàn em ngồi trong xe chỉ hiểu câu được câu chăng.

Lại nhắc đến đám người Phạm Huỳnh, chúng thua thảm bại, bỏ chạy về trụ sở. Tên Huỳnh rất tức giận, hai mắt long sòng sọc. Hắn vỗ mạnh lên bàn, quát lớn:

- Thằng ranh con khốn kiếp, hắn phá hỏng hết tất cả, lại còn khiến tao mất ba thằng đàn em đắc lực nhất. Chó chết!

Một gã đàn em cũng giận không kém. Hắn nói với tên Huỳnh:

- Đại ca, thằng chó đó... để em kêu thêm mấy thằng nữa đập hắn banh xác.

Phạm Huỳnh dù tức giận không kém nhưng hắn vẫn giữ được tỉnh táo. Hắn ngăn cản gã kia:

- Không đánh đấm gì cả, nếu mày chưa muốn chết thì lúc này tuyệt đối không được manh động.

- Dạ vâng, nhưng thưa anh...

- Nhưng ccmm, mày câm miệng lại cho tao.

Gã đàn em hít sâu nói luôn một hơi:

- Ơ dạ, đại ca, nhưng chúng ta thất bại, phải ăn nói với anh Mạnh thế nào đây.

Người đàn ông tên Mạnh trong lời của bọn chúng vừa nhắc đến chính là ông chủ đứng đầu băng Hắc Báo hoạt động tại thành phố này. Gã Huỳnh nghe nhắc đến ông ta, sắc mặt lập tức thay đổi. Hiện tại gã chưa nghĩ ra cách giải thích với ông chủ nên im lặng không nói gì. Đúng lúc điện thoại của gã đổ chuông. Gã tái mặt khi thấy tên người gọi hiện trên màn hình. Hắn đáp bằng giọng kính sợ:



- Alo, dạ em đây anh Mạnh.

Mạnh hỏi thẳng:

- Sao rồi, chúng mày đã giết được bọn chúng chưa?

Quả nhiên như hắn ta lo lắng, ông chủ đã gọi hỏi vụ việc ban nãy. Dẫu chỉ liên lạc qua điện thoại nhưng hắn vẫn sợ run như cầy sấy. Hắn ậm ừ một lát mới trả lời được:

- Dạ... thất bại... ạ!

- Cái gì?

Mạnh nghe thế, tức thi lớn tiếng:

- Mày để chúng chạy thoát sao?

Huỳnh lắp bắp

- Ơ... dạ... dạ...

- Dạ dạ cái gì, vì sao thất bại, nói mau.

- Dạ... chuyện phức tạp lắm, không tiện nói qua điện thoại ạ.

- Hừ, qua gặp tao mau, nếu mày không có lời giải thích hợp lý thì chết với tao.

Phạm Huỳnh ở đầu này gật đầu lia lịa:

- Dạ dạ, em qua ngay đây ạ.

Cà đám bọn chúng không ai bảo ai vội vã chạy đi. Chuyện này mà không làm rõ thì hắn ta xong đời với ông chủ.

Đồng thời với Phạm Huỳnh, tên Thiên bên tổ chức Mạnh Tuấn đã nhận được tin tức vụ việc. Hắn lập tức chạy tới công ty báo ngay cho ông chủ hắn. Mạnh Tuấn đang ở công ty:

- Anh Tuấn, em nghe được tin bọn Phạm Huỳnh ám sát đám người Hưng, Sơn, đáng tiếc đã bị thất bại.

- Ừ!

Tuấn gật đầu. Ông ta cũng đã biết được tin này. Ông ta đứng trầm ngâm, người xoay hướng ra phía cửa sổ; mắt nhìn vào bầu trời đêm. Vẻ mặt của Tuấn vẫn lạnh nhạt, không rõ trong lòng ông ta đang suy nghĩ cái gì. Một hồi lâu sau, ông ta bảo với tên Thiên:

- Thế có biết tên của gã đó là ai không?

Tên Thiên đáp:

- Dạ không! Chỉ biết là gã đó lên xe đi cùng với Hưng, Sơn, xem ra là người của chúng rồi.

Tuấn lắc đầu:

- Chưa chắc, có thể là do bọn Hắc Báo cố tình tạo ra để cài nội gián, mà cũng có thể bị ép buộc. Đó là nhiệm vụ của chú mày đấy, tìm ra cho bằng được lai lịch thằng đó vì khả năng hắn sẽ gây ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta.

- Dạ vâng!

- À, mày cứ việc ra tay trừ khử tên đó thoải mái.

- Vâng em biết rồi đại ca.

"Tên đấy" ở đây rõ ràng là ám chỉ Quốc Việt. Anh không biết rằng sự can thiệp của anh đã làm cho tinh hình xã hội đen vốn đã phức tạp lại càng thêm hỗn loạn.

Sau khi xuống khỏi xe của Hưng, Sơn, Quốc Việt đi lòng vòng quanh đó khá lâu, chắc chắn không có ai theo dõi thì đổi hướng chạy qua bãi đất trống. Anh biết, từ bây giờ, tính mạng mình liên tục gặp nguy hiểm. Vì vậy, không thể không tăng cường thực lực của bản thân.

Tại bãi đất trống, chân anh gập ở thế quỳ, người ngửa ra sau ép sát xuống mặt đất, hai tay khép lại kê ngay dưới ót. Anh bắt đầu tu tập Thuần Dương Công. Có thuốc viết trong bí kíp và các loại thuốc nam của ông lão nọ bổ trợ cho quá trình luyện khí, kinh mạch đã bớt bế tắc; chân khí vận hành thuận lợi hơn nhiều.

Hết luyện nội công thì anh chuyển sang luyện quyền pháp, luyện Độc Lư Thương, Ưng Trảo Quyền và cả Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền. Anh luyện tới tận khuya, hết luyện xuôi rồi luyện ngược. Khi tới nửa đầu chiêu "Đạp yến song phi hồi thối toạ", hai tay tạt từ ngoài vào trong, từ phía trên đầu xuống ngực tạo thành thế phòng ngự. Rồi anh đột ngột biến sang nửa sau của chiêu "Hống động sơn lâm, thiết trảo giương oai", dồn hết tất cả ách tắc, bức bối trong người; bất thình lình đánh thẳng vào cây lớn trước mặt.



Một tiếng nổ lớn vang lên. Chưởng lực mạnh kinh hồn. Cái cây rung bần bật, vô số lá cây rơi lả tả. Lớp vỏ bọc xung quanh vị trí chưởng đập trúng bị nứt toác thành từng mảng lớn, rới lộp độp xuống dưới đất, để lộ ruột cây trắng hếu. Cuối cùng anh thu về thế bái tổ ban đầu và thở dài một hơi giải phóng toàn bộ thán khí ra ngoài. Quyền pháp đã rất thuần thục nhưng khi quan sát kết quả để lại trên thân cây, anh lắc đầu chán nản. Mới chỉ có từng này thôi vẫn chưa đủ khả năng bảo vệ bản thân, huống chi là việc trả thù.

Anh nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ khuya, cũng nên quay về phòng trọ được rồi. Thời gian đã quá khuya, phố xá cũng trở nên rất vắng vẻ, anh mặc sức thi triển khinh công chạy vùn vụt. Tốc độ của anh xem chừng còn nhanh hơn cả tốc độ cao nhất của xe đạp.

Khi anh về tới phòng, thấy phòng tối om om, cửa đóng kín, chưa có ai về cả. Hai người kia đi vắng từ buổi chiều. Thằng Bình nhậu chưa xong; còn công việc của ông anh Thành Nhân phức tạp, đêm nay có lẽ sẽ không về. Thế càng tốt, điều này rất thuận lợi cho việc anh sắp làm.

Anh liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, dãy trọ im lìm. Anh bèn đóng cửa lại, cả cửa sổ cũng đóng nốt. Xong xuôi đâu đấy, anh cởi áo, rút một vật đen đen kẹp ở thắt lưng ra. Đó là khẩu súng ngắn mà một tên đàn em của phe Hắc Báo vứt lại hiện trường khi chúng bỏ chạy. Anh quan sát nó với vẻ rất nghiêm túc, miệng lẩm bẩm:

- Súng hơi tự chế à? Suýt nữa mình đã mất mạng bởi nó rồi.

Trong đợt học một tháng quốc phòng, anh đã có điều kiện tìm hiểu một số kiến thức về súng đạn. Súng hơi này là súng ngắn có hình dạng tương tự như loại súng côn của Mỹ. Sức sát thương của nó không hề nhỏ chút nào, tầm bắn xa ít nhất là năm mươi mét. Nếu không nhờ vào giác quan thứ sáu mãnh liệt hơn người thường lẫn tuyệt kỹ khinh công thì thật sự anh đã bị thương nặng, thậm chí bỏ mạng đương trường rồi.

Anh tiếp tục nghiên cứu khẩu súng đấy. Báng súng có hình đầu con báo đen nhe nanh múa vuốt đầy dữ tợn. Nó là dấu hiệu nhận biết của bang Hắc Báo. Xét tới cấu trúc bên trong nó, anh từng phụ trách việc bảo trì và cất giữ súng nên anh có thể tháo lắp loại súng hơi này một cách dễ dàng. Chưa đầy một phút, nó đã bị anh tháo rời thành nhiều phần nhỏ. Súng được chế tạo từ vật liệu hợp kim của sắt, rất cứng chắc, bền vững. Nó được lắp đặt tinh vi và bắn bằng hơi cồn giống các kiểu súng tự chế thường thấy.

Việt quyết định giữ khẩu súng này cho mình. Từ giờ nguy hiểm sẽ tới dồn dập, nên có đồ phòng thân vẫn tốt hơn. Chỉ là kích thước khẩu súng hơi to, khó mang theo nó trong người. Anh cầm từng bộ phận lên nghiên cứu thì thấy nếu thu nhỏ lại thì uy lực sẽ giảm xuống. Anh tự nhủ: "Thôi cứ tạm thời để thế đã." Anh nhanh chóng ráp lại khẩu súng, thứ này phải giấu thật kín đáo chứ để nó lộ ra ngoài thì hết đời.

Lúc này bất ngờ gã "Chung ruồi" gọi điện thoại đến máy Quốc Việt. Anh cười khẩy vì nó nằm trong dự tính của anh. Anh bình thản cầm máy lên nghe:

- Alo, tao là Việt đây.

Gã Tùng có vẻ như đang tức giận. Hắn lớn tiếng:

- Thắng khốn, mày đã làm gì mà để cho Thành Hưng cho đám đàn em theo dõi tao vậy hả?

Việt cười đểu, không trả lời ngay mà trêu chọc gã ta:

- Sao thế? Mày sợ à?

Gã Chung không kìm nổi cơn tức, văng tục:

- Sợ cmm, mày liệu hồn nói rõ cho tao.

- Không nói thì mày làm gì được tao? Hừ! Nhưng đúng là phải nói rõ việc này kẻo mày mất ngủ cả đêm.

Việt không để gã chửi bới, anh nói tiếp luôn:

- Tối nay trên đường về, tao vô tình bắt gặp trận thanh toán nhau của...

Nói tới đây anh bỗng dừng lại, thò đầu ra khỏi cửa đảm bảo không có ai gần đây, mới tiếp tục:

- ... xã hội đen, lá giữa băng đảng Hưng, Sơn và Hắc Báo. Tao định chuồn đi thì bị họ phát hiện, thế là bị kéo vào luôn. Tao chọn đại phe Hưng, Sơn và giúp họ chiến thắng.

Anh nói như mình có công lớn vậy:

- Đám Hắc Báo bỏ chạy nhưng tao thì bị Thành Hưng bắt lên xe ông ta. Trong lúc hoảng sợ, tao đành đưa tên mày ra làm khiên đỡ mạng.

- Mày... mày...

Gã Chung tức đến nỗi không phát ra thành câu hoàn chỉnh. Việt cướp lời gã:

- Ấy ấy, đừng giận, tao bị ép vào thế, buộc phải làm thế thôi.

- Grừ, mày... mày giỏi lắm! Giỏi lắm.

- Quá khen, tao giỏi nhưng mày đâu kém, chỉ vừa bị theo dõi đây thôi mà mày đã biết ngay là đám tay chân do Thành Hưng phái đi.

Cái này là anh khen thực lòng chứ chẳng phải nịnh bợ gì. Không có tổ chức hùng mạnh như ba băng đảng kia, vậy mà nắm bắt tin tức nhanh không kém. Chợt gã hỏi anh:

- Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?

- Cái gì là cái gì? Tao không hiểu ý của mày.

Gã "Chung ruồi" quát lớn:

- Mày đừng giả ngu với tao, mày kéo bọn tao vào làm gì? Mày có ý đồ gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Ngầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook