Chương 12
Tg Hào Nam
29/03/2024
Qua chừng nửa canh giờ Hào Nam đã nghe cửu trưởng lão báo cáo xong tình hình hoạt động và phát triển của tiểu đội tam thiên. Hắn thực lòng cảm kích: “Mọi việc còn tốt hơn ta mong đợi. Đa tạ cửu trưởng lão! Thời gian qua khiến bà khổ cực rồi; nhưng xin bà cố gắng thêm một thời gian nữa. Khi nào ta tìm được nhân tuyển đủ khả năng gánh vác công việc này. Ta sẽ để bà nghỉ ngơi và sẽ bù đắp xứng đáng cho bà“. Hắn cũng thành thật thổ lộ với cửu trưởng lão là hắn cần lực lượng sức mạnh được sản sinh từ sự tín ngưỡng của bàn dân thiên hạ. Đó là tinh lực - lực lượng sức mạnh từ tinh thần. Sự tín ngưỡng càng lớn thì tinh lực càng cường đại. Muốn cho bàn dân thiên hạ tín ngưỡng hắn càng lớn thì càng phải đẩy cao hình ảnh trượng nghĩa, bao dung và vị tha của hắn. Hắn kể cho cửu trưởng lão nghe một trường hợp cho thấy sức mạnh tinh thần được sản sinh từ lòng bao dung, vị tha của con người: “Có một anh chàng nọ, được cha mẹ nuôi ăn học đàng hoàng nhưng hắn vẫn kiếm sống bằng đủ các loại công việc xấu xa, nên bị mọi người coi là kẻ bất hiếu, là ác ma, không ai coi hắn là người. Một hôm hắn đến chơi thăm bà ngoại hắn đang ốm nguy kịch, vừa trông thấy hắn bà định mắng hắn 'cháu là người con bất hiếu, là ác quỷ' nhưng bà vừa mới nói được ba từ 'cháu là người' thì bà tắt thở và qua đời. Hắn nghe được ba từ này sướng quá nhảy cẫng lên kêu: 'bà là người tuyệt vời nhất! Trên thế gian này chỉ có bà coi cháu là người. Cháu yêu bà!'Kể từ đó trở đi hắn đã thay đổi hoàn toàn, trở thành người hữu dụng và luôn hiếu thảo với cha mẹ. Không còn ai coi hắn là kẻ bất hiếu, là ác ma nữa.” Cửu trưởng lão nghe xong chết lặng một thời gian rồi mới mỉm cười: “Ta đã hiểu. Ngươi hãy yên tâm, ta sẽ làm được như ngươi mong đợi.”
Giải quyết xong mọi việc, trước khi bước vào đợt bế quan tu luyện mới chuẩn bị cho đại hội võ thuật, Hào Nam đã trở về nhà và sinh hoạt cùng gia đình. Trong bữa cơm thân mật của gia đình mẹ hắn đã hỏi hắn về chuyện lập thê, nạp thiếp: “Con xem mẹ đã chấm cho con ba nàng dâu vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Bố trí thời gian hôm nào để mẹ hẹn người ta đến cho con gặp mặt. Chọn một hoặc chọn cả ba càng tốt. Những người cùng tuổi con đều đã cho ông bà bế cháu rồi đó.” Cha hắn bổ sung thêm: “Đúng đấy! Con lo việc này sớm để đệ đệ Hào Nhơn của con cũng chuẩn bị không hắn lại ngại.” Hắn định thưa rõ ý hắn là để từ từ hãng tính nhưng lại thôi, đành ậm à, ậm ừ rồi rủ Thu muội ra ngoài đi dạo: “Thu muội có muốn đi dạo một lát cùng ca không?”
“À hay quá! Chờ muội một lát.” Muội muội hắn vui vẻ nhận lời.
Hào Nam dẫn muội muội Yến Thu vừa đi đến khu mua sắm nằm giữa trung tâm thương mại của trấn thì gặp người quen là Trịnh Thu Huyền, cháu gái cưng của cửu trưởng lão. Nàng cũng là một trong ba người mà mẹ hắn đã chấm cho hắn. Hắn cũng không hề biết điều này nên vẫn vô tư đi theo sau hai nàng để vừa làm hộ vệ, vừa thanh toán và kiêm cửu vạn luôn. Hắn không hề phù hợp với công việc loại này nhưng không hiểu sao lại thấy cao hứng. Chẳng cần biết đúng sai thế nào, hắn đổ luôn cho thằng em dại Trịnh Hào Nam mười sáu tuổi này. Hắn bất chợt nổi lên một nỗi lo, nếu từ chối cha mẹ hắn không biết thằng em dại có để yên cho không? Hắn vẫn nhớ như in, khi ở cái tuổi “hừng đông” này nhìn thấy gái đẹp đi tắm biển buổi bình minh, mặt hắn đỏ như bước ra từ sân khấu. Thậm chí hắn còn phải ngồi xuống, đi lại nó vướng víu khó khăn.. thật khó tả!
Một buổi tối khó tả cũng qua đi, Hào Nam lại bước vào một kỳ tu luyện mới. Hắn thật vất vả mới xua tan đi những cung bậc cảm xúc của tuổi “hừng đông”, tĩnh tâm trở lại. Hắn lại bắt đầu thực hiện các chu thiên, thổ nạp và tích tụ chân khí theo công pháp đỉnh cấp thiên giai “vạn vật quy nguyên“. Từng ngày, từng ngày trôi qua, hắn hết tu luyện công pháp tăng trưởng tu vi rồi đến tu luyện công pháp “tứ thức quy nhất” và các chiêu thức của kiếm, quyền, chưởng là chủ tu của hắn. Hắn không giám đồng tu nhiều loại, chỉ chọn tu kiếm thuật, cùng với quyền chưởng là hai loại dễ kết hợp với nhau. Hắn cũng chưa luyện ở mức cao hơn như song kiếm. Nên việc kết hợp kiếm với quyền hoặc chưởng ở cấp độ như hắn bây giờ là đơn giản nhất, hợp lý nhất. Hắn cho rằng đồng tu nhiều loại sẽ kém tinh, kém chuyên sâu. Ham muốn lan man sẽ khó nẩy sinh tinh túy, chứ đừng nói đến là đạt được sự tinh túy hay không.
Tầng hai của công pháp “tứ thức quy nhất” là “nhất thức phá vạn pháp“. Dù là pháp gì thì cũng có điểm yếu của nó. Có điểm yếu thì sẽ có cách phá điểm yếu hay phá giải nó. Muốn phá giải nó còn cần phải tu luyện quan sát, di chuyển, tấn công rồi mới dùng một chiêu thức để phá nó (phá pháp). Về phần đầu: Quan sát, phán đoán, di chuyển (đến vị trí thuận tiện) được coi như là phần chuẩn bị để xuất chiêu. Phần này để tu luyện thành công chủ yếu dựa vào tầng một của công pháp này là đem tứ thức (thần thức, tâm thức, nhãn thức và nhĩ thức) liên hợp và cộng hưởng (quy nhất). Khi đạt đến tiểu thành thì có thể bắt đầu tu luyện phần đầu này. Về phần sau là phá pháp, cần học trước nhất là quy tắc phá pháp. Tầng hai công pháp này “nhất thức phá vạn pháp” chỉ ra các quy tắc để phá vạn pháp. Dù là pháp gì thì cũng đều có nguyên tắc thành tạo ra nó vì vậy đều có nguyên tắc phá giải nó. Ví dụ như kiếm pháp của một người, được thành tạo bởi các chiêu thức mà người ấy tu luyện nên. Đã hình thành chiêu thức thì sẽ có nguyên tắc và quy luật của nó và cũng sẽ tồn tại sơ hở hay điểm yếu chính trong bản thân nó. Quy tắc phá kiếm pháp chính là tấn công vào điểm yếu của chiêu thức đó hay kiếm pháp đó. Về đao pháp thì có quy tắc phá đao pháp.. Vạn pháp đều có thể phá bởi một chiêu thức nên gọi là “nhất thức phá vạn pháp“. Chẳng hạn như trận pháp, muốn phá giải thì đầu tiên phải quan sát trận pháp, phán đoán mắt trận ở đâu, di chuyển đến vị trí thuận lợi rồi tiếp đến là dùng một chiêu thức (vận dụng nguyên tắc phá trận pháp) để phá trận.
Hào Nam mới chỉ tu luyện tầng hai “nhất thức phá vạn pháp” chủ yếu ở phần đầu. Do tầng một công pháp này hắn đã đạt đến tiểu thành, đủ điều kiện để tu luyện phần đầu này. Khi tứ thức đã có thể liên hợp và cộng hưởng, việc quan sát và phán đoán xem điểm yếu của chiêu thức mà đối phương thi triển ra ở đâu là không khó. Cái thiếu của hắn là thực chiến. Hắn cũng biết rõ điều này nhưng hắn cũng không vội. Vì hắn biết ở mỗi cấp thế lực, chỉ đòi hỏi thực lực tương ứng ở một cấp độ mà thôi.
Phần sau của công pháp tầng hai “nhất thức phá vạn pháp” là nhất chiêu phá pháp không đòi hỏi về cảnh giới nhưng chiêu thức phá pháp này cũng phải đủ lực thì mới phá được. Dù là tấn công vào điểm yếu hay đem sở trường của mình đánh vào sở đoản của đối thủ thì đối phương xuất lực mười phần, hắn cũng phải xuất lực được hai, ba phần mới phá được chiêu thức của đối phương. Chính vì vậy, Hào Nam đang ở cảnh giới luyện khí bát trọng thì cũng chỉ phá chiêu thức của đối thủ cảnh giới trúc cơ nhị trọng còn dễ dàng, với trúc cơ tam trọng là đã khó khăn rồi.
Giải quyết xong mọi việc, trước khi bước vào đợt bế quan tu luyện mới chuẩn bị cho đại hội võ thuật, Hào Nam đã trở về nhà và sinh hoạt cùng gia đình. Trong bữa cơm thân mật của gia đình mẹ hắn đã hỏi hắn về chuyện lập thê, nạp thiếp: “Con xem mẹ đã chấm cho con ba nàng dâu vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Bố trí thời gian hôm nào để mẹ hẹn người ta đến cho con gặp mặt. Chọn một hoặc chọn cả ba càng tốt. Những người cùng tuổi con đều đã cho ông bà bế cháu rồi đó.” Cha hắn bổ sung thêm: “Đúng đấy! Con lo việc này sớm để đệ đệ Hào Nhơn của con cũng chuẩn bị không hắn lại ngại.” Hắn định thưa rõ ý hắn là để từ từ hãng tính nhưng lại thôi, đành ậm à, ậm ừ rồi rủ Thu muội ra ngoài đi dạo: “Thu muội có muốn đi dạo một lát cùng ca không?”
“À hay quá! Chờ muội một lát.” Muội muội hắn vui vẻ nhận lời.
Hào Nam dẫn muội muội Yến Thu vừa đi đến khu mua sắm nằm giữa trung tâm thương mại của trấn thì gặp người quen là Trịnh Thu Huyền, cháu gái cưng của cửu trưởng lão. Nàng cũng là một trong ba người mà mẹ hắn đã chấm cho hắn. Hắn cũng không hề biết điều này nên vẫn vô tư đi theo sau hai nàng để vừa làm hộ vệ, vừa thanh toán và kiêm cửu vạn luôn. Hắn không hề phù hợp với công việc loại này nhưng không hiểu sao lại thấy cao hứng. Chẳng cần biết đúng sai thế nào, hắn đổ luôn cho thằng em dại Trịnh Hào Nam mười sáu tuổi này. Hắn bất chợt nổi lên một nỗi lo, nếu từ chối cha mẹ hắn không biết thằng em dại có để yên cho không? Hắn vẫn nhớ như in, khi ở cái tuổi “hừng đông” này nhìn thấy gái đẹp đi tắm biển buổi bình minh, mặt hắn đỏ như bước ra từ sân khấu. Thậm chí hắn còn phải ngồi xuống, đi lại nó vướng víu khó khăn.. thật khó tả!
Một buổi tối khó tả cũng qua đi, Hào Nam lại bước vào một kỳ tu luyện mới. Hắn thật vất vả mới xua tan đi những cung bậc cảm xúc của tuổi “hừng đông”, tĩnh tâm trở lại. Hắn lại bắt đầu thực hiện các chu thiên, thổ nạp và tích tụ chân khí theo công pháp đỉnh cấp thiên giai “vạn vật quy nguyên“. Từng ngày, từng ngày trôi qua, hắn hết tu luyện công pháp tăng trưởng tu vi rồi đến tu luyện công pháp “tứ thức quy nhất” và các chiêu thức của kiếm, quyền, chưởng là chủ tu của hắn. Hắn không giám đồng tu nhiều loại, chỉ chọn tu kiếm thuật, cùng với quyền chưởng là hai loại dễ kết hợp với nhau. Hắn cũng chưa luyện ở mức cao hơn như song kiếm. Nên việc kết hợp kiếm với quyền hoặc chưởng ở cấp độ như hắn bây giờ là đơn giản nhất, hợp lý nhất. Hắn cho rằng đồng tu nhiều loại sẽ kém tinh, kém chuyên sâu. Ham muốn lan man sẽ khó nẩy sinh tinh túy, chứ đừng nói đến là đạt được sự tinh túy hay không.
Tầng hai của công pháp “tứ thức quy nhất” là “nhất thức phá vạn pháp“. Dù là pháp gì thì cũng có điểm yếu của nó. Có điểm yếu thì sẽ có cách phá điểm yếu hay phá giải nó. Muốn phá giải nó còn cần phải tu luyện quan sát, di chuyển, tấn công rồi mới dùng một chiêu thức để phá nó (phá pháp). Về phần đầu: Quan sát, phán đoán, di chuyển (đến vị trí thuận tiện) được coi như là phần chuẩn bị để xuất chiêu. Phần này để tu luyện thành công chủ yếu dựa vào tầng một của công pháp này là đem tứ thức (thần thức, tâm thức, nhãn thức và nhĩ thức) liên hợp và cộng hưởng (quy nhất). Khi đạt đến tiểu thành thì có thể bắt đầu tu luyện phần đầu này. Về phần sau là phá pháp, cần học trước nhất là quy tắc phá pháp. Tầng hai công pháp này “nhất thức phá vạn pháp” chỉ ra các quy tắc để phá vạn pháp. Dù là pháp gì thì cũng đều có nguyên tắc thành tạo ra nó vì vậy đều có nguyên tắc phá giải nó. Ví dụ như kiếm pháp của một người, được thành tạo bởi các chiêu thức mà người ấy tu luyện nên. Đã hình thành chiêu thức thì sẽ có nguyên tắc và quy luật của nó và cũng sẽ tồn tại sơ hở hay điểm yếu chính trong bản thân nó. Quy tắc phá kiếm pháp chính là tấn công vào điểm yếu của chiêu thức đó hay kiếm pháp đó. Về đao pháp thì có quy tắc phá đao pháp.. Vạn pháp đều có thể phá bởi một chiêu thức nên gọi là “nhất thức phá vạn pháp“. Chẳng hạn như trận pháp, muốn phá giải thì đầu tiên phải quan sát trận pháp, phán đoán mắt trận ở đâu, di chuyển đến vị trí thuận lợi rồi tiếp đến là dùng một chiêu thức (vận dụng nguyên tắc phá trận pháp) để phá trận.
Hào Nam mới chỉ tu luyện tầng hai “nhất thức phá vạn pháp” chủ yếu ở phần đầu. Do tầng một công pháp này hắn đã đạt đến tiểu thành, đủ điều kiện để tu luyện phần đầu này. Khi tứ thức đã có thể liên hợp và cộng hưởng, việc quan sát và phán đoán xem điểm yếu của chiêu thức mà đối phương thi triển ra ở đâu là không khó. Cái thiếu của hắn là thực chiến. Hắn cũng biết rõ điều này nhưng hắn cũng không vội. Vì hắn biết ở mỗi cấp thế lực, chỉ đòi hỏi thực lực tương ứng ở một cấp độ mà thôi.
Phần sau của công pháp tầng hai “nhất thức phá vạn pháp” là nhất chiêu phá pháp không đòi hỏi về cảnh giới nhưng chiêu thức phá pháp này cũng phải đủ lực thì mới phá được. Dù là tấn công vào điểm yếu hay đem sở trường của mình đánh vào sở đoản của đối thủ thì đối phương xuất lực mười phần, hắn cũng phải xuất lực được hai, ba phần mới phá được chiêu thức của đối phương. Chính vì vậy, Hào Nam đang ở cảnh giới luyện khí bát trọng thì cũng chỉ phá chiêu thức của đối thủ cảnh giới trúc cơ nhị trọng còn dễ dàng, với trúc cơ tam trọng là đã khó khăn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.