Chương 11: Bạo lực gia đình (1)
Phiêu A Hề
26/11/2015
Một hôm Lý Miêu phải đi xã giao muộn, gặp một vị khách hàng say đến bất tỉnh nhân sự, ngã quay ra đất, Lý Miêu dìu ông ta dậy, bị kháng cự dữ dội, khóe mắt Lý Miêu bị xước, trên người cũng bị một vết bầm tím.
Lý Miêu say khướt, về nhà lúc đêm tối mịt mùng, Tiễn Phiêu Phiêu sợ làm phiền hàng xóm, cố gắng kiềm chế tức giận, đợi sáng mai tính sổ một thể.
Tiễn Phiêu Phiêu: “Anh giải thích đi, vết thương trên mặt kia là sao?”
Lý Miêu: “Hôm qua anh bảo em rồi mà? Bị khách hàng say rượu cào.”
Tiễn Phiêu Phiêu: “Anh nghĩ em là đồ ngốc chắc. Thành thật khai báo đi, hôm qua anh có làm việc gì có lỗi với em không?”
Lý Miêu: “Em sáng sớm đã phát bệnh gì thế? Ăn sáng nhanh lên, muộn giờ làm rồi đấy.”
Tiễn Phiêu Phiêu: “Anh nghĩ anh không nói thì em không biết à? Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được nhé! Nói mau, thẳng thắn thì nghiêm trị, chống cự càng nghiêm trị!”
Lý Miêu: “Anh đùa giỡn con gái nhà lành bị người ta phản kháng, được chưa, có phải em muốn nghe anh nói thế không? Em không thích thì để anh nghĩ kịch bản khác. Đưa trứng đây anh bóc cho, em đi lấy đường đi…Đừng lấy đường trắng nhé, lấy đường đỏấy.”
Tiễn Phiêu Phiêu: “…Buổi tối anh ra chỗ tảng đá quỳ cho em.”
Tảng đá mà Tiễn Phiêu Phiêu nói đến là một khối quặng thủy tinh thô nặng mười mấy cân, bên ngoài chồng chất tinh thể nhỏ, như vô số mũi dao nhọn.
Lý Miêu: “Haha, buổi tối anh lại phải đi tiếp đoàn khách khác rồi.”
Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu làm việc trong cùng tòa nhà, có rất nhiều đồng nghiệp hai người đều quen.Tới lúc đi làm, cô mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, buổi trưa, một người bạn của Lý Miêu gặp Tiễn Phiêu Phiêu, nhìn cô cười mờ ám: “Ôi, mặt ông xã nhà em làm sao thế?”
“Không phải em…”
“Hai miệng nhỏ trêu chọc nhau cũng đừng để đến nỗi xước mặt chứ, thật là mất mặt, mất mặt quá.”
“Anh ấy nói là bị khách hàng say rượu cào…”
“Em đừng chối nữa, bọn anh hiểu mà!”
Lý Miêu say khướt, về nhà lúc đêm tối mịt mùng, Tiễn Phiêu Phiêu sợ làm phiền hàng xóm, cố gắng kiềm chế tức giận, đợi sáng mai tính sổ một thể.
Tiễn Phiêu Phiêu: “Anh giải thích đi, vết thương trên mặt kia là sao?”
Lý Miêu: “Hôm qua anh bảo em rồi mà? Bị khách hàng say rượu cào.”
Tiễn Phiêu Phiêu: “Anh nghĩ em là đồ ngốc chắc. Thành thật khai báo đi, hôm qua anh có làm việc gì có lỗi với em không?”
Lý Miêu: “Em sáng sớm đã phát bệnh gì thế? Ăn sáng nhanh lên, muộn giờ làm rồi đấy.”
Tiễn Phiêu Phiêu: “Anh nghĩ anh không nói thì em không biết à? Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được nhé! Nói mau, thẳng thắn thì nghiêm trị, chống cự càng nghiêm trị!”
Lý Miêu: “Anh đùa giỡn con gái nhà lành bị người ta phản kháng, được chưa, có phải em muốn nghe anh nói thế không? Em không thích thì để anh nghĩ kịch bản khác. Đưa trứng đây anh bóc cho, em đi lấy đường đi…Đừng lấy đường trắng nhé, lấy đường đỏấy.”
Tiễn Phiêu Phiêu: “…Buổi tối anh ra chỗ tảng đá quỳ cho em.”
Tảng đá mà Tiễn Phiêu Phiêu nói đến là một khối quặng thủy tinh thô nặng mười mấy cân, bên ngoài chồng chất tinh thể nhỏ, như vô số mũi dao nhọn.
Lý Miêu: “Haha, buổi tối anh lại phải đi tiếp đoàn khách khác rồi.”
Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu làm việc trong cùng tòa nhà, có rất nhiều đồng nghiệp hai người đều quen.Tới lúc đi làm, cô mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, buổi trưa, một người bạn của Lý Miêu gặp Tiễn Phiêu Phiêu, nhìn cô cười mờ ám: “Ôi, mặt ông xã nhà em làm sao thế?”
“Không phải em…”
“Hai miệng nhỏ trêu chọc nhau cũng đừng để đến nỗi xước mặt chứ, thật là mất mặt, mất mặt quá.”
“Anh ấy nói là bị khách hàng say rượu cào…”
“Em đừng chối nữa, bọn anh hiểu mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.