Chương 17: Chương 16
cunyeubeast
18/08/2017
Leo đọc thần chú, một luồng sáng màu đỏ vây quanh anh. Viên đá hơi động đậy, nó cũng phát sáng, cả căn phòng rực rỡ đủ màu sắc.
Mới đọc một nửa câu thần chú mà trông anh có vẻ thấm mệt, mồ hôi ròng ròng, rõ là "cánh cửa" đã làm mất sức thế nào, nếu ma lực không đủ mạnh, cánh cửa sẽ không thể mở ra được và thần chú chỉ có thể đọc một lần. Akiko bước đến gần, yểm trợ cho anh từ phía sau.
Nóng lạnh gặp nhau, trở thành... ấm!
Cánh cửa dịch chuyển một cách nặng nề, đáy hồ tách ra một quãng đủ để đi qua. Vừa dứt thần chú thì Leo khuỵ xuống.
-Anh ổn chứ?-Cô chạy lại đỡ.
-Có vẻ, ta đi thôi, cánh cửa chỉ có thể mở hai phút là đóng lại.-Anh gắng gượng đứng dậy, tay vịn vào vai cô, cả hai cùng nhảy qua cánh cửa và nó đóng lại gần như tức khắc, nhanh còn hơn lúc mở.
Có một sự tiếp đất không hề nhẹ.
Chưa hết cơn choáng váng, cằm cả hai người như muốn rơi xuống đất. Vàng, bạc, kim cương, ngọc trai, châu báu, trân cầm dị thú nào cũng có đầy đủ cả, hơn thế còn chất cao hơn núi.
-Đây có phải là hang động của thần đèn không nhỉ?-Cô lẩm bẩm.
-Sao cơ?-Anh ngơ ngác hỏi, chưa hết choáng với số vàng bạc châu báu khủng đến loá mắt này. Anh không ham tiền mà đang choáng. Choáng nặng.
-Không có gì, vậy thì... bảo bối ở trong đống vàng bạc này sao?
-Tôi không biết, nhưng nếu thật, chúng ta bới cả đời cũng không biết nó nằm đâu.
Cô ngán ngẩm cúi xuống nhặt một thỏi vàng, sáng bóng và lấp lánh, có nó, hẳn cô có thể mua một căn nhà cho mình cũng nên, nó nặng cả kí.
-Cô thấy thế nào?-Anh giơ một viên kim cương, không, phải gọi là hòn kim cương mới đúng, nó to bằng cái mũ bảo hiểm của mấy ông đua mô tô, cả đời, cô chỉ thấy duy nhất một viên nhỏ bằng hạt đậu mà đã hơn giá một chiếc xe đời mới rồi.
-Tôi cá mình sẽ trở thành người phụ nữ giàu nhất hành tinh nếu có nó.
-Tôi sẽ xây dựng vương quốc giàu có nhờ viên kim cương này.
Kim cương màu xanh biếc như viên đá trên sợi dây chuyền cô đang đeo, đẹp tuyệt vời, nó có thể thay bảo bối chăng? Ôi không, cô đang bị cám dỗ, chết tiệt, mắt cô không hề rời khỏi nó.
-Chúng ta mang nó về đi!-Cô đề nghị.
-Lấy thêm vài cái nữa được không?-Và giờ thì trông anh rất tham lam rồi đấy.
-Lấy nhiều một chút, cho chúng ta và cho mọi người.-Cô cởi phăng áo choàng và hốt vàng bạc vào, anh cũng làm điều tương tự.
Kẻ tham lam đã vĩnh viễn bị nhốt trong hang của thần đèn. Chết vì đói khát. Tiền có thể nuôi sống ta, nhưng không thể ăn.
Dòng suy nghĩ lướt qua đầu cô. Thôi rồi, cô đang bị cám dỗ, hãy mau tỉnh dậy đi.
-Leo, chúng ta đi thôi!
-Đi đâu?-Anh không thèm ngẩng lên nhìn, mắt long lanh ánh sáng của vàng và kim cương.
-Đi tìm bảo bối thật sự, chúng ta đâu thể dùng châu báu làm vũ khí!-Cô đổ hết vàng ra khỏi áo choàng và mặc nó lên người.
-Ồ không, ta có thể!-Mắt anh mờ đi, không phải vì vàng, mà là vì bị một loại ma lực nào đó cám dỗ.
-Tỉnh lại đi đồ ngốc.-Cô giáng một cú đấm vào mặt anh.
-Cái quái...-Anh hét lên, định chửi gì đó nhưng rồi im bặt, mặt ngơ ngác.-Đã có chuyện gì?
-Đi thôi... tôi sắp không trụ vững rồi...-Đến lượt cô loạng choạng, bàn tay vô thức mân mê hòn ngọc trai vương lại trên áo choàng.
-Nào, đi.-Anh giũ áo của mình và kéo tay cô chạy như bay. Những hòn châu báu kéo dài tít tắp, không dưới chục lần cả hai dừng lại và phải nhờ tinh linh... tát vào mặt.
Nhưng những cơn đau không thể khống chế được ma thuật cám dỗ dày đặc giăng khắp đường khắp lối như vầy, mà anh và cô không biết đâu là điểm dừng, cả hai đã thực sự thấm mệt.
-Mang về nhé!-Leo giờ đã nằm vật vã, dưới lưng là vàng, tay anh nắm chặt viên kim cương.
-Cái này nữa!-Cô giơ lên miếng pha lê và đổ gục xuống cạnh anh, nhắm mắt, đầu ong lên những điệp khúc giàu sang sung sướng, biệt thự, siêu xe, resort, công ty, du lịch thế giới, Boing, hồ bơi.......
Hai tinh linh thì bất lực nhìn chủ nhân mình, xong cũng tự động thu hồi về hai chiếc vòng cổ.
-----
Không biết là bao lâu, có thể một tiếng, hoặc một ngày trôi qua. Bụng đói điên cuồng, cảm giác như bao tử đang tự cào cấu chính mình thật chẳng dễ chịu chút nào. Thế mà từ lúc vào đây, cả anh và cô đều chưa ăn tí gì, ngoài nước thánh, và cả hai không nỡ sử dụng nó để uống.
Núi vàng biến mất, lúc tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm chỏng chơ trên nền đất, cô cuộn tròn nằm bên cạnh, tay ôm chặt lấy eo anh.
-Ngủ ngon không?-Cô khẽ trở mình, ngước lên nhìn Leo.
-Ngon, vàng có làm cô mơ ác mộng?-Anh hỏi hài hước.
-Một thiên đường ý chứ, nhưng thật đúng là ác mộng nếu nó không trở thành sự thật.-Cô vươn vai ngồi dậy, anh cũng dậy theo và làm vài động tác giãn cơ.
-Chúng ta lại lạc vào nơi khỉ ho cò gáy gì đây? Anaconda chăng?-Cô mỉa mai, và một lần nữa anh nhìn cô khó hiểu.
-Anaconda là gì?
-Một con quái vật bò sát to lớn, kinh tởm, gớm ghiếc, với hai cái răng nanh to bằng cách tay đô vật và cái lưỡi dài hơn thước cuộn, và nó là sản phẩm tưởng tượng ở thế giới chúng tôi.
Cô đứng huyên thuyên một hồi mới nhận ra anh không hề nghe cô nói mà đang mải mê quan sát xung quanh, ánh mắt đầy cảng giác.
-Cô có nghe thấy tiếng gì không?-Anh hỏi bằng giọng nhỏ trầm đến độ cô phải căng tai để nghe.
-Sao nào?-Cô dỏng tai.
-Một thứ gì đó đang đến, rất gần! Nặng, to lớn và tràn đầy ma lực!-Anh phán như thầy bói làm cô thấy lành lạnh sống lưng, tóc tai như gặp điện mà cứ chổng hết lên trời.
-Anh chắc chứ?
-Một con rồng, hai đầu đấy, thiên nhãn của tôi vẫn còn rất tốt, và có lẽ nó đã đánh hơi được chúng ta.
Giọng anh bình tĩnh đến kì lạ, nhờ thế mà cô cũng không cảm thấy quá sợ, nhưng phải đối mặt với một con rồng bằng xương bằng thịt thật chẳng đơn giản chút nào, huống hồ là chiến đấu với nó.
-Chạy đi thôi!-Cô thì thầm như một lời van nài.
-Cụt đường rồi, chúng ta đã bị quẳng vào căn hầm dành cho động vật ăn thịt, và lối ra chính là nơi mà nó đang đến.
-Tôi ghét chúng, giờ lại đến Harry Potter sao?-Cô lại sử dụng những từ ngữ chỉ có thế-giới-loài-người mới hiểu, anh càu nhàu.
-Đừng nói mấy thứ khó hiểu như thế nữa, và giờ xắn tay áo lên đi.
Tiếng khò khè của con rồng ngày càng lớn. Tấm thân to lớn lết nặng nề trên nền đất, ma lực mạnh mẽ muốn ép vỡ bức tường đá chứ đừng nói là hai con người nhỏ bé đói meo ở kia. Người đói thì kiệt sức chứ rồng mà đói thì phải đi tìm mồi... trong sung sức. Khổ rồi đây.
Mới đọc một nửa câu thần chú mà trông anh có vẻ thấm mệt, mồ hôi ròng ròng, rõ là "cánh cửa" đã làm mất sức thế nào, nếu ma lực không đủ mạnh, cánh cửa sẽ không thể mở ra được và thần chú chỉ có thể đọc một lần. Akiko bước đến gần, yểm trợ cho anh từ phía sau.
Nóng lạnh gặp nhau, trở thành... ấm!
Cánh cửa dịch chuyển một cách nặng nề, đáy hồ tách ra một quãng đủ để đi qua. Vừa dứt thần chú thì Leo khuỵ xuống.
-Anh ổn chứ?-Cô chạy lại đỡ.
-Có vẻ, ta đi thôi, cánh cửa chỉ có thể mở hai phút là đóng lại.-Anh gắng gượng đứng dậy, tay vịn vào vai cô, cả hai cùng nhảy qua cánh cửa và nó đóng lại gần như tức khắc, nhanh còn hơn lúc mở.
Có một sự tiếp đất không hề nhẹ.
Chưa hết cơn choáng váng, cằm cả hai người như muốn rơi xuống đất. Vàng, bạc, kim cương, ngọc trai, châu báu, trân cầm dị thú nào cũng có đầy đủ cả, hơn thế còn chất cao hơn núi.
-Đây có phải là hang động của thần đèn không nhỉ?-Cô lẩm bẩm.
-Sao cơ?-Anh ngơ ngác hỏi, chưa hết choáng với số vàng bạc châu báu khủng đến loá mắt này. Anh không ham tiền mà đang choáng. Choáng nặng.
-Không có gì, vậy thì... bảo bối ở trong đống vàng bạc này sao?
-Tôi không biết, nhưng nếu thật, chúng ta bới cả đời cũng không biết nó nằm đâu.
Cô ngán ngẩm cúi xuống nhặt một thỏi vàng, sáng bóng và lấp lánh, có nó, hẳn cô có thể mua một căn nhà cho mình cũng nên, nó nặng cả kí.
-Cô thấy thế nào?-Anh giơ một viên kim cương, không, phải gọi là hòn kim cương mới đúng, nó to bằng cái mũ bảo hiểm của mấy ông đua mô tô, cả đời, cô chỉ thấy duy nhất một viên nhỏ bằng hạt đậu mà đã hơn giá một chiếc xe đời mới rồi.
-Tôi cá mình sẽ trở thành người phụ nữ giàu nhất hành tinh nếu có nó.
-Tôi sẽ xây dựng vương quốc giàu có nhờ viên kim cương này.
Kim cương màu xanh biếc như viên đá trên sợi dây chuyền cô đang đeo, đẹp tuyệt vời, nó có thể thay bảo bối chăng? Ôi không, cô đang bị cám dỗ, chết tiệt, mắt cô không hề rời khỏi nó.
-Chúng ta mang nó về đi!-Cô đề nghị.
-Lấy thêm vài cái nữa được không?-Và giờ thì trông anh rất tham lam rồi đấy.
-Lấy nhiều một chút, cho chúng ta và cho mọi người.-Cô cởi phăng áo choàng và hốt vàng bạc vào, anh cũng làm điều tương tự.
Kẻ tham lam đã vĩnh viễn bị nhốt trong hang của thần đèn. Chết vì đói khát. Tiền có thể nuôi sống ta, nhưng không thể ăn.
Dòng suy nghĩ lướt qua đầu cô. Thôi rồi, cô đang bị cám dỗ, hãy mau tỉnh dậy đi.
-Leo, chúng ta đi thôi!
-Đi đâu?-Anh không thèm ngẩng lên nhìn, mắt long lanh ánh sáng của vàng và kim cương.
-Đi tìm bảo bối thật sự, chúng ta đâu thể dùng châu báu làm vũ khí!-Cô đổ hết vàng ra khỏi áo choàng và mặc nó lên người.
-Ồ không, ta có thể!-Mắt anh mờ đi, không phải vì vàng, mà là vì bị một loại ma lực nào đó cám dỗ.
-Tỉnh lại đi đồ ngốc.-Cô giáng một cú đấm vào mặt anh.
-Cái quái...-Anh hét lên, định chửi gì đó nhưng rồi im bặt, mặt ngơ ngác.-Đã có chuyện gì?
-Đi thôi... tôi sắp không trụ vững rồi...-Đến lượt cô loạng choạng, bàn tay vô thức mân mê hòn ngọc trai vương lại trên áo choàng.
-Nào, đi.-Anh giũ áo của mình và kéo tay cô chạy như bay. Những hòn châu báu kéo dài tít tắp, không dưới chục lần cả hai dừng lại và phải nhờ tinh linh... tát vào mặt.
Nhưng những cơn đau không thể khống chế được ma thuật cám dỗ dày đặc giăng khắp đường khắp lối như vầy, mà anh và cô không biết đâu là điểm dừng, cả hai đã thực sự thấm mệt.
-Mang về nhé!-Leo giờ đã nằm vật vã, dưới lưng là vàng, tay anh nắm chặt viên kim cương.
-Cái này nữa!-Cô giơ lên miếng pha lê và đổ gục xuống cạnh anh, nhắm mắt, đầu ong lên những điệp khúc giàu sang sung sướng, biệt thự, siêu xe, resort, công ty, du lịch thế giới, Boing, hồ bơi.......
Hai tinh linh thì bất lực nhìn chủ nhân mình, xong cũng tự động thu hồi về hai chiếc vòng cổ.
-----
Không biết là bao lâu, có thể một tiếng, hoặc một ngày trôi qua. Bụng đói điên cuồng, cảm giác như bao tử đang tự cào cấu chính mình thật chẳng dễ chịu chút nào. Thế mà từ lúc vào đây, cả anh và cô đều chưa ăn tí gì, ngoài nước thánh, và cả hai không nỡ sử dụng nó để uống.
Núi vàng biến mất, lúc tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm chỏng chơ trên nền đất, cô cuộn tròn nằm bên cạnh, tay ôm chặt lấy eo anh.
-Ngủ ngon không?-Cô khẽ trở mình, ngước lên nhìn Leo.
-Ngon, vàng có làm cô mơ ác mộng?-Anh hỏi hài hước.
-Một thiên đường ý chứ, nhưng thật đúng là ác mộng nếu nó không trở thành sự thật.-Cô vươn vai ngồi dậy, anh cũng dậy theo và làm vài động tác giãn cơ.
-Chúng ta lại lạc vào nơi khỉ ho cò gáy gì đây? Anaconda chăng?-Cô mỉa mai, và một lần nữa anh nhìn cô khó hiểu.
-Anaconda là gì?
-Một con quái vật bò sát to lớn, kinh tởm, gớm ghiếc, với hai cái răng nanh to bằng cách tay đô vật và cái lưỡi dài hơn thước cuộn, và nó là sản phẩm tưởng tượng ở thế giới chúng tôi.
Cô đứng huyên thuyên một hồi mới nhận ra anh không hề nghe cô nói mà đang mải mê quan sát xung quanh, ánh mắt đầy cảng giác.
-Cô có nghe thấy tiếng gì không?-Anh hỏi bằng giọng nhỏ trầm đến độ cô phải căng tai để nghe.
-Sao nào?-Cô dỏng tai.
-Một thứ gì đó đang đến, rất gần! Nặng, to lớn và tràn đầy ma lực!-Anh phán như thầy bói làm cô thấy lành lạnh sống lưng, tóc tai như gặp điện mà cứ chổng hết lên trời.
-Anh chắc chứ?
-Một con rồng, hai đầu đấy, thiên nhãn của tôi vẫn còn rất tốt, và có lẽ nó đã đánh hơi được chúng ta.
Giọng anh bình tĩnh đến kì lạ, nhờ thế mà cô cũng không cảm thấy quá sợ, nhưng phải đối mặt với một con rồng bằng xương bằng thịt thật chẳng đơn giản chút nào, huống hồ là chiến đấu với nó.
-Chạy đi thôi!-Cô thì thầm như một lời van nài.
-Cụt đường rồi, chúng ta đã bị quẳng vào căn hầm dành cho động vật ăn thịt, và lối ra chính là nơi mà nó đang đến.
-Tôi ghét chúng, giờ lại đến Harry Potter sao?-Cô lại sử dụng những từ ngữ chỉ có thế-giới-loài-người mới hiểu, anh càu nhàu.
-Đừng nói mấy thứ khó hiểu như thế nữa, và giờ xắn tay áo lên đi.
Tiếng khò khè của con rồng ngày càng lớn. Tấm thân to lớn lết nặng nề trên nền đất, ma lực mạnh mẽ muốn ép vỡ bức tường đá chứ đừng nói là hai con người nhỏ bé đói meo ở kia. Người đói thì kiệt sức chứ rồng mà đói thì phải đi tìm mồi... trong sung sức. Khổ rồi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.