Chương 81: Chương 17
cunyeubeast
19/08/2017
Mười năm về trước.
Khi đó, Riastall đã lên chiếm Magicland được gần sáu năm, thành lập một nền dân chủ mới, tự xưng mình là vua. Sau trận đánh nhau long trời lở đất với thủ lĩnh và hộ vệ tiền nhiệm, hắn đã suýt "chết" thêm một lần nữa, vì chỉ mới thoát khỏi phong ấn mà đã ngông cuồng muốn báo thù, ma lực đương nhiên chưa ổn định. Giống như một sợi chun để lâu năm, nó sẽ chẳng còn bền như mới nữa.
Thế nên trong suốt gần sáu năm ròng đó, hắn sau khi giết chết được gần như toàn bộ địch thủ, bắt con cái của họ để đem đi đào tạo, hắn đã nghỉ ngơi và luyện tập vô cùng chăm chỉ, học hỏi, trau dồi những kiến thức của hàng ngàn năm sau đó, đi khắp nơi trên thế giới, nửa là để học hỏi, nửa là để âm mưu sau này chiếm cứ.
Dulistal là nơi mà hắn để mắt đến đầu tiên.
Khí hậu mát mẻ ôn hoà, thiên nhiên ưu đãi, lại còn có thần tiên sinh sống, hoạt động du lịch và kinh tế cũng rất phát triển, đương nhiên nếu chiếm làm thuộc địa thì sẽ rất tuyệt.
Riastall nhăm nhe muốn nuốt chửng một vương quốc rộng lớn chỉ sau một đêm? Đâu có dễ như vậy. Hắn thiết lập lại quân đội, rèn đúc nhiều vũ khí, nhưng khí thế chưa đủ uy dũng, các nước khác trên thế giới đã liên kết với nhau chống lại hắn, hắn càng không thể dùng vũ trang giải quyết vấn đề. Thế rồi hắn mượn danh tân hoàng đế Magicland muốn thiết lập quan hệ tốt đẹp, xoá bỏ mọi nghi ngờ đối với các nước khác, bắt đầu chuyến đi "thăm viếng" của mình.
Hắn đến Dulistal đầu tiên.
Hoàng đế lúc bấy giờ là anh trai của hoàng đế hiện tại, đã tiếp đón Riastall rất nhiệt tình. Hai người kết giao bằng hữu, quan hệ cực kì thân thiết tốt đẹp, nhưng chẳng ai ngờ trước được điều gì.
Một ngày nọ, hoàng đế tuyên bố sẽ sát nhập Dulistal vào Magicland, nói đúng hơn là trở thành một thuộc địa của vương quốc này. Quan lại triều đình hết sức phẫn nộ, ngay từ lúc Riastall hồi sinh đến giờ ai cũng đều nhấp nhổm lo sợ, nhìn hắn vui vẻ cười nói, thực ra trong lòng lại chẳng tốt đẹp gì, vậy mà hoàng đế cứ như bị bỏ bùa, kiên quyết đòi kí kết hiệp định cho bằng được.
Em trai hoàng đế lúc đó vẫn còn là hoàng tử, từ lâu đã theo dõi anh mình, phát hiện ra Riastall đang truyền bá về ma lực hắc ám cho anh trai, mà anh trai không những không bài trừ mà càng ngày càng si mê. Cứ dần lấn sâu vào những bùa chúa và lời nguyền đến quên cả đất nước đang ở dưới chân mình, chỉ cần sảy chân là đổ bể tất cả.
Hoàng tử bắt đầu họp bàn với các quan lại trong triều đình, năm xưa tiên đế đã dặn dò, dù bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ Dulistal nguyên vẹn đến từng hạt cát, từng khóm cỏ dại, nếu có bất kì hành vi nào làm tổn hại hoặc không bảo toàn đất nước, đều cho là phản quốc, cứ chiếu theo luật mà xử phạt. Hoàng đế hiện tại đang muốn biến chính đất mẹ trở thành nô lệ cho một bạo chúa cổ đại, đương nhiên bị phản đối vô cùng kịch liệt, sau đó bị chính em trai và đất nước mình truất ngôi, trục xuất.
Riastall nhiều lần đứng ra hoà giải, chỉ là mối quan hệ hợp tác "đôi bên cùng có lợi" mà thôi, không cần quá căng thẳng, nhưng cái vẻ đạo đức giả ấy không thể lấp được lí trí của những con người mang dòng máu Dulistal, họ biết thừa Riastall muốn gì, nếu không hung hãn, hắn đã chẳng bị thần linh giam cầm suốt bao nhiêu thế kỉ trong lòng núi tối tăm chật hẹp với cái quả cầu bị phong ấn.
Riastall đem một bụng tức giận trở về nước, thầm nhủ cứ đợi đấy, ta muốn xem đến khi ta bá chủ thiên hạ, các ngươi sẽ quỳ xuống và cầu xin ta kiểu gì.
Về phía hoàng đế của Dulital, sau khi truất ngôi đã trục xuất sang một nước khác cách rất xa Dulistal, đi qua biển bắc, con thuyền gặp bão lớn, chìm chết tất cả. Trừ... Hoàng đế đã bị phế truất.
Ông ta đã tính toán tất cả lộ trình, đến ngày gần bão thì nửa đêm canh ba lén lút vứt hết chổi bay, thảm thần, thậm chí là thuyền bè cứu sinh, điều khiển người lái thuyền đi qua gần vùng tâm bão, khi tất cả một mảnh hỗn loạn, thì ông ta đã cao chạy xa bay. Trở lại Dulistal, trốn trong ngôi đền thần Mirra, ông ta từ lâu đã phát hiện khu cổ mộ bên dưới nhưng không hề tiết lộ.
Khu mộ đó từng là nơi tế lễ của một dân tộc cổ xưa, mà thời đó Dulistal còn hoang sơ chưa được khai phá, đến khi dân tộc đó tuyệt hậu không rõ nguyên do, nền văn minh của một dân tộc cổ đại cũng bị chôn vùi dưới lòng cổ mộ.
Ông ta sống ở dưới đó, ban ngày không dám lộ diện, ban đêm mới ra ngoài hái chút trái cây rừng, nhưng mấy lần chạm mặt người dân, liền cảm thấy không ổn, cuối cùng bắt cóc nhiều người, đánh động triều đình phát hiện cổ mộ, ông ta ban đầu thấy mình hành động lỗ mãng, nhưng càng về sau, dân cư được chuyển đi, thuận lợi cho ông ta suốt mười năm trời như thế, quá tuyệt vời.
Kể chuyện như vậy là đủ rồi...
Sharon nhìn người đàn ông đã từng là một hoàng đế oai phong, giờ đây ông ta ăn mặc chẳng khác một người nghèo khổ, nhưng vẫn cố tỏ ra mình là kẻ giàu có, râu ria lởm chởm, đôi mắt cuồng dã lạnh băng, trông dáng vẻ nhếch nhác đó, trong lòng cô thoáng cảm thấy thương hại.
- Ông muốn bắt công chúa làm con tin ư? - Mar hỏi, cốt để kéo dài thời gian, anh phải dụ ông ta rời xa công chúa một chút.
- Là các ngươi tự đến nộp mạng, ta định nửa tháng nữa sẽ đến đòi lại ngai vàng, không ngờ các ngươi tìm đến ta sớm những nửa tháng. - Ông ta bật cười, lộ ra hàm răng đã ố vàng.
- Ông không còn là vua của Dulistal nữa, ông đã bị phế truất vĩnh viễn.
- Chừng nào ta chưa chết thì ngai vàng vẫn là của ta! - Ông ta gào lên điên cuồng.
Sharon nhìn ông ta bị kích động mà không khỏi nhớ tới một bài học cũ của giáo sư Morgan, ở ông ta toát ra một loại cảm giác héo hon, ủ rũ như một bông hoa sắp chết, nhưng ma lực thì mạnh tới không ngờ.
"Đó cũng có thể là một triệu chứng của lời nguyền, họ bị ảnh hưởng từ các nguồn ma lực khác, dần dần nếu ỷ lại sẽ bị chi phối. Nói đơn giản, đó là một loại kí sinh, nó hút hết chất dinh dưỡng của con người, họ sinh ra ủ dột thiếu sức sống, nhưng bản thân kí sinh thì mạnh lên, nên cảm thấy ma lực của họ rất mạnh. Thực chất bản thân họ đã chết rồi, chỉ còn tồn tại lời nguyền mà thôi."
Dòng ký ức của Sharon thoáng qua rất nhanh, cô kéo áo Mar nói nhỏ:
- Ông ta có thể dính lời nguyền đấy!
- Ừ, tôi biết chứ, nhưng công chúa đang lâm nguy, chúng ta vô tình rơi vào bị động.
Mar thở dài, quan sát người đàn ông đi lòng vòng quanh trụ thánh giá, mỗi bước chân ông ta đều mang vẻ gì đó sốt ruột không yên, chắc đã thành thói quen, khi vẻ mặt ông ta tỏ ra rất bình thản.
Đột nhiên anh phát hiện ra một điều. Tấm choàng mỏng dánh của ông ta không hề bay phất phơ theo mỗi bước chân, ông ta đi không chậm, đáng ra quần áo phải chuyển động theo xu hướng nào đó.
Vậy thì rất có thể đây chính là hồn ma của ông ta. Ông ta có thể đã chết từ lâu rồi.
Mar liều lĩnh bước về phía trước, Sharon vội cản lại nhưng anh làm động tác im lặng, ánh mắt phản chiếu một vẻ quyết tâm.
Người đàn ông thấy Mar bước lên trước, vẫn còn chưa hiểu anh muốn làm gì, thì ông ta đã lao ngay đến, vô tình khiến chân không chạm đất. Sharon đương nhiên nhìn thấy rất rõ, cô biết anh đang cố ý để vạch trần ông già kia.
Mar lui người lại.
- Chúng bay chỉ cần đạp một ngón chân vào đây, tao biến con nhỏ kia thành nhím! - Ông ta quát lên sang sảng.
- Vớ vẩn. - Sharon nãy giờ mới lên tiếng với ông ta. - Tôi đã quan sát, mấy cái lỗ kia cơ bản là vừa một chiếc mũi tên, nhưng không thể hoạt động được nữa. Mặt đất ở đây có nhiều vết nứt và rải rác nhiều mẩu đá, chứng tỏ từng xảy ra động đất, mũi tên có bao nhiêu bắn ra bấy nhiêu, còn đâu đến tận giờ nữa. Với cả dư chấn cũng sẽ làm ảnh hưởng đến mấy cái lỗ...
Ông ta đanh mặt nhìn Sharon, nãy giờ là cô nói bừa chứ có biết nhiều về địa lí đâu, rõ ràng lúc nãy Mar có bước chân qua ngưỡng cửa, không một mũi tên nào nhúc nhích. Loại bỏ được một mối nguy hiểm.
- Hừm, hai đứa mi, chỉ tổ vướng chân ta.
Tức thì ông ta lao ngay đến chỗ của Mar, anh lui ra sau đỡ đòn, Sharon nhân đó chạy vào định giải cứu công chúa, thế nhưng đột nhiên cả cơ thể cô bị nhấc bổng lên rồi quăng mạnh vào tường.
Sharon đau ê ẩm khắp mình mẩy, thấy có gì đó âm ấm chảy xuống má, cô đưa tay lên sờ, máu đỏ tươi nhìn mà gai người.
Thình lình, "quý ngài xác sống" xuất hiện.
Sharon kêu lên ngán ngẩm, cô ghét gã này, bề ngoài đã kinh dị thì chớ, mùi cũng chẳng dễ chịu gì, lại còn sai khiến những hồn ma chống lại cô nữa.
"Ô hô, cô em muốn mời mọc ta đấy à!" Gã xác sống nhìn máu của cô nhỏ xuống mà mắt sáng rỡ.
Sharon lừ mắt nhìn hắn không đáp, thấy Mar đang vật lộn với ông già, công chúa vẫn bị trói chặt trên thánh giá, mi mắt khẽ rung rinh.
Cô đứng dậy, nghe xương cốt kêu lên răng rắc, kệ, gãy xương thì Mar đền, không lo. Nghĩ vậy, cô chạy một mạch về phía cánh cửa đối diện, gã xác sống đương nhiên đuổi theo, huýt sáo trêu ngươi.
"Đi đâu vậy cô em? Sợ rồi à?"
Cô mặc kệ gã, cứ chạy khỏi chỗ này đã, nếu đánh nhau gần đó sợ công chúa bị nguy hiểm. Như đọc được suy nghĩ của Sharon, gã xác sống cười ha hả.
"Ta không làm thịt con công chúa kia đâu mà sợ, thịt nó tuy thơm ngon thế đấy nhưng ma lực không hấp dẫn ta lắm, với cả ta không được phép, ngươi cứ yên tâm!"
Chạy một hồi, chẳng hiểu sao lại quay về cái khu đại điện chất đầy xương người xung quanh. Sharon mắt thấy phía trước bục tế có con dao cũng khá sắc nhọn, liền chạy ngay đến cướp.
Gã xác sống đuổi theo sát nút, những hồn ma bay là là quanh người Sharon, vì không phải thở nên cô không cảm thấy mệt, cũng không sợ bị mấy hồn ma tạo áp lực cả người cô cũng lạnh buốt rồi.
Chạy lên đến nơi, chộp được con dao thì gã xác sống cũng đứng ngay trước mặt, hắn phì cười, đá vào tay cô một cái, may là cô lì đòn không buông cán dao ra mà quay sang vung cho hắn một cái ngay gần nội tạng. Hắn hóp người lui về sau, ra vẻ hài hước nhay nháy mắt.
"Nãy mi có tặng ta nguyên một thanh gươm, giờ con dao bé tí thế này cũng khiến ta thấy sợ đấy!"
Sharon không thèm đáp lời hắn, cúi người chộp thêm cái chậu đồng gõ coong vào đầu hắn một cái.
"Ê, mi có biết đó là bát đựng tim và máu của người hiến tế không hả?" Gã ôm đầu nhăn nhó.
Cô cúi đầu nhìn vào chậu, bên trong bám một lớp máu khô đen dày như cùi dừa. Vậy con dao trên tay cô là để...
"Ở dưới này mi biết tại sao không dùng ma thuật được không?" Gã thôi ôm đầu, đi lòng vòng quanh Sharon.
"Ở đây có một loại phong ấn vô cùng đặc biệt, nó khiến con người không thể dùng ma lực để chiến đấu, mà để nuôi sống chính bản thân ngươi, ngươi đâu cần thở, tim cũng đâu cần đập phải không?"
- Ngươi là ai? - Nãy giờ cô mới lên tiếng với gã một lần.
"Ta là một cái xác biết đi, ta thích ăn tươi nuốt sống những con người ngon lành như mi!" Gã phá lên cười ha hả.
- Cái bàn tế này có nghĩa gì? Và cả những bộ xương kia nữa, tại sao họ lại bị tế sống? - Cô quăng cái chậu về chỗ cũ nghe coong một tiếng.
"Chuyện kể thì dài, mà thịt người để lâu lại không ngon." Gã chép miệng, vù một cái đã ở ngay đằng sau Sharon, một tay vuốt vuốt má cô.
- Bỏ ra! - Cô bị gã ghẹo đến tức điên, nhưng khi quay lại hắn đã hiện ra ở phía trước, cầm tay cô ném lên bàn tế đánh uỵch một cái, rơi cả con dao trên tay.
"Lâu lắm rồi không ăn thịt sống nha!" Gã giữ hay tay cô qua đầu, cúi dần xuống cần cổ của cô thèm thuồng.
- Mar, đập vào gáy hắn ấy! - Đột nhiên cô hét toáng lên.
Gã lập tức quay lại, không có ai đằng sau hết, Sharon chỉ chơi đòn tâm lý với gã thôi.
Nhân lúc gã lơ là buông lỏng tay, cô co chân đạp vào "bụng" hắn một cái rồi nhanh chóng lượm con dao dưới đất lên. Hắn thân thủ nhanh như gió, không đợi cô đứng thẳng dậy đã chộp lấy cổ cô nhấc bổng lên.
"Đời này ta ghét những kẻ nói dối!"
Mấy ngón tay hắn cứng như sắt thép, mặc dù đang không thở nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu. Cô dùng dao chém ngang cổ tay hắn, một lần nữa lại rơi uỵch xuống.
Cùng lúc đó Mar bị ông già kia lôi đến điện và ném vào chân gã xác sống, trán anh trầy một vết rõ to, áo choàng rách tả tơi.
- Ăn đi, thù lao đấy! - Ông già kia nói như ra lệnh.
"Tốt lắm, cả hai đứa mi đều rất thơm ngon!"
- Khốn thật. - Mar cố ngồi dậy nhưng trán thì nhăn tít lại vì đau. - Không có pháp thuật, chúng ta khó mà đấu xong trận này.
- Anh cũng hết cách cơ à? - Sharon cười mỉa mai.
- Cũng không phải là hết. - Mar nhe răng cười.
- Chúng ta chết đến nơi rồi đấy!
Gã xác sống lôi cổ Sharon dậy ném lên bàn tế, cô bị vật lên vật xuống đau muốn khùng, bình thường còn dùng ma lực để dưỡng thương, lần này thì phải cắn răng chịu đựng.
Mar thấy vậy muốn đứng lên giúp cô nhưng bị những hồn ma ghim chặt dưới đất, không thể nhúc nhích.
Gã xác sống lượm con dao dưới đất, rạch áo của Sharon ra làm cô hết hồn tát vào mặt hắn.
- Ê ngươi là đồ khốn!
"Nằm im!" Hắn gầm lên rồi tóm hai tay cô giữ qua đầu.
- Bỏ ra, cấm ngươi cởi đồ của ta! - Cô vùng vẫy như điên, mấy hồn ma vội vàng giữ chân cô lại.
"Có ai ăn quần áo bao giờ không hả?" Gã cáu kỉnh.
Trong lúc vặn vẹo, cô nhìn thấy có gì đó phát sáng trên trần nhà. Nó giống như một hòn đá, nếu không để ý thì không thấy được. Trong đầu cô chợt có vài linh cảm.
- Ê, cho ta mượn con dao được không? - Sharon chợt ngẩng đầu lên hỏi, áo của cô bị hắn rạch một nửa, hắn còn đang loay hoay chạy đi lấy cái thau đồng bị cô vứt lăn lóc đằng xa.
"Không"
- Tôi có nè! - Mar không biết sao đã đứng dậy được, còn móc trong túi áo một con dao nhỏ ném về phía cô.
Sharon không kịp cảm ơn, nhổm người chụp lấy cán dao rồi không để hồn ma và gã xác sống kịp trở tay, cô ném nó thẳng về phía viên đá phát sáng trên đầu.
Gã xác sống há hốc mồm.
Viên đá nứt dần ra, rồi vỡ tan tành rơi thành vụn rào rào xuống dưới, sau vài giây, cô chợt cảm thấy lồng ngực mình nhấp nhô.
- Tim tôi đập trở lại rồi nè! - Mar reo lên.
Đồng nghĩa với việc, ma lực cũng được hồi phục.
Sharon cảm thấy như cơ thể được rót đầy ma lực, đã sẵn sàng lâm trận, một trận đấu thật sự.
End chap 17
Hic Au ngâm tôm lâu quá, các readers thông cảm, mấy chap này thật là khó nhằn, cứ làm là Au lại bí với lười, tối nay Au cày nốt chap kế, hôm sau ráng làm thêm bù đắp cho mọi người. ^^
Khi đó, Riastall đã lên chiếm Magicland được gần sáu năm, thành lập một nền dân chủ mới, tự xưng mình là vua. Sau trận đánh nhau long trời lở đất với thủ lĩnh và hộ vệ tiền nhiệm, hắn đã suýt "chết" thêm một lần nữa, vì chỉ mới thoát khỏi phong ấn mà đã ngông cuồng muốn báo thù, ma lực đương nhiên chưa ổn định. Giống như một sợi chun để lâu năm, nó sẽ chẳng còn bền như mới nữa.
Thế nên trong suốt gần sáu năm ròng đó, hắn sau khi giết chết được gần như toàn bộ địch thủ, bắt con cái của họ để đem đi đào tạo, hắn đã nghỉ ngơi và luyện tập vô cùng chăm chỉ, học hỏi, trau dồi những kiến thức của hàng ngàn năm sau đó, đi khắp nơi trên thế giới, nửa là để học hỏi, nửa là để âm mưu sau này chiếm cứ.
Dulistal là nơi mà hắn để mắt đến đầu tiên.
Khí hậu mát mẻ ôn hoà, thiên nhiên ưu đãi, lại còn có thần tiên sinh sống, hoạt động du lịch và kinh tế cũng rất phát triển, đương nhiên nếu chiếm làm thuộc địa thì sẽ rất tuyệt.
Riastall nhăm nhe muốn nuốt chửng một vương quốc rộng lớn chỉ sau một đêm? Đâu có dễ như vậy. Hắn thiết lập lại quân đội, rèn đúc nhiều vũ khí, nhưng khí thế chưa đủ uy dũng, các nước khác trên thế giới đã liên kết với nhau chống lại hắn, hắn càng không thể dùng vũ trang giải quyết vấn đề. Thế rồi hắn mượn danh tân hoàng đế Magicland muốn thiết lập quan hệ tốt đẹp, xoá bỏ mọi nghi ngờ đối với các nước khác, bắt đầu chuyến đi "thăm viếng" của mình.
Hắn đến Dulistal đầu tiên.
Hoàng đế lúc bấy giờ là anh trai của hoàng đế hiện tại, đã tiếp đón Riastall rất nhiệt tình. Hai người kết giao bằng hữu, quan hệ cực kì thân thiết tốt đẹp, nhưng chẳng ai ngờ trước được điều gì.
Một ngày nọ, hoàng đế tuyên bố sẽ sát nhập Dulistal vào Magicland, nói đúng hơn là trở thành một thuộc địa của vương quốc này. Quan lại triều đình hết sức phẫn nộ, ngay từ lúc Riastall hồi sinh đến giờ ai cũng đều nhấp nhổm lo sợ, nhìn hắn vui vẻ cười nói, thực ra trong lòng lại chẳng tốt đẹp gì, vậy mà hoàng đế cứ như bị bỏ bùa, kiên quyết đòi kí kết hiệp định cho bằng được.
Em trai hoàng đế lúc đó vẫn còn là hoàng tử, từ lâu đã theo dõi anh mình, phát hiện ra Riastall đang truyền bá về ma lực hắc ám cho anh trai, mà anh trai không những không bài trừ mà càng ngày càng si mê. Cứ dần lấn sâu vào những bùa chúa và lời nguyền đến quên cả đất nước đang ở dưới chân mình, chỉ cần sảy chân là đổ bể tất cả.
Hoàng tử bắt đầu họp bàn với các quan lại trong triều đình, năm xưa tiên đế đã dặn dò, dù bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ Dulistal nguyên vẹn đến từng hạt cát, từng khóm cỏ dại, nếu có bất kì hành vi nào làm tổn hại hoặc không bảo toàn đất nước, đều cho là phản quốc, cứ chiếu theo luật mà xử phạt. Hoàng đế hiện tại đang muốn biến chính đất mẹ trở thành nô lệ cho một bạo chúa cổ đại, đương nhiên bị phản đối vô cùng kịch liệt, sau đó bị chính em trai và đất nước mình truất ngôi, trục xuất.
Riastall nhiều lần đứng ra hoà giải, chỉ là mối quan hệ hợp tác "đôi bên cùng có lợi" mà thôi, không cần quá căng thẳng, nhưng cái vẻ đạo đức giả ấy không thể lấp được lí trí của những con người mang dòng máu Dulistal, họ biết thừa Riastall muốn gì, nếu không hung hãn, hắn đã chẳng bị thần linh giam cầm suốt bao nhiêu thế kỉ trong lòng núi tối tăm chật hẹp với cái quả cầu bị phong ấn.
Riastall đem một bụng tức giận trở về nước, thầm nhủ cứ đợi đấy, ta muốn xem đến khi ta bá chủ thiên hạ, các ngươi sẽ quỳ xuống và cầu xin ta kiểu gì.
Về phía hoàng đế của Dulital, sau khi truất ngôi đã trục xuất sang một nước khác cách rất xa Dulistal, đi qua biển bắc, con thuyền gặp bão lớn, chìm chết tất cả. Trừ... Hoàng đế đã bị phế truất.
Ông ta đã tính toán tất cả lộ trình, đến ngày gần bão thì nửa đêm canh ba lén lút vứt hết chổi bay, thảm thần, thậm chí là thuyền bè cứu sinh, điều khiển người lái thuyền đi qua gần vùng tâm bão, khi tất cả một mảnh hỗn loạn, thì ông ta đã cao chạy xa bay. Trở lại Dulistal, trốn trong ngôi đền thần Mirra, ông ta từ lâu đã phát hiện khu cổ mộ bên dưới nhưng không hề tiết lộ.
Khu mộ đó từng là nơi tế lễ của một dân tộc cổ xưa, mà thời đó Dulistal còn hoang sơ chưa được khai phá, đến khi dân tộc đó tuyệt hậu không rõ nguyên do, nền văn minh của một dân tộc cổ đại cũng bị chôn vùi dưới lòng cổ mộ.
Ông ta sống ở dưới đó, ban ngày không dám lộ diện, ban đêm mới ra ngoài hái chút trái cây rừng, nhưng mấy lần chạm mặt người dân, liền cảm thấy không ổn, cuối cùng bắt cóc nhiều người, đánh động triều đình phát hiện cổ mộ, ông ta ban đầu thấy mình hành động lỗ mãng, nhưng càng về sau, dân cư được chuyển đi, thuận lợi cho ông ta suốt mười năm trời như thế, quá tuyệt vời.
Kể chuyện như vậy là đủ rồi...
Sharon nhìn người đàn ông đã từng là một hoàng đế oai phong, giờ đây ông ta ăn mặc chẳng khác một người nghèo khổ, nhưng vẫn cố tỏ ra mình là kẻ giàu có, râu ria lởm chởm, đôi mắt cuồng dã lạnh băng, trông dáng vẻ nhếch nhác đó, trong lòng cô thoáng cảm thấy thương hại.
- Ông muốn bắt công chúa làm con tin ư? - Mar hỏi, cốt để kéo dài thời gian, anh phải dụ ông ta rời xa công chúa một chút.
- Là các ngươi tự đến nộp mạng, ta định nửa tháng nữa sẽ đến đòi lại ngai vàng, không ngờ các ngươi tìm đến ta sớm những nửa tháng. - Ông ta bật cười, lộ ra hàm răng đã ố vàng.
- Ông không còn là vua của Dulistal nữa, ông đã bị phế truất vĩnh viễn.
- Chừng nào ta chưa chết thì ngai vàng vẫn là của ta! - Ông ta gào lên điên cuồng.
Sharon nhìn ông ta bị kích động mà không khỏi nhớ tới một bài học cũ của giáo sư Morgan, ở ông ta toát ra một loại cảm giác héo hon, ủ rũ như một bông hoa sắp chết, nhưng ma lực thì mạnh tới không ngờ.
"Đó cũng có thể là một triệu chứng của lời nguyền, họ bị ảnh hưởng từ các nguồn ma lực khác, dần dần nếu ỷ lại sẽ bị chi phối. Nói đơn giản, đó là một loại kí sinh, nó hút hết chất dinh dưỡng của con người, họ sinh ra ủ dột thiếu sức sống, nhưng bản thân kí sinh thì mạnh lên, nên cảm thấy ma lực của họ rất mạnh. Thực chất bản thân họ đã chết rồi, chỉ còn tồn tại lời nguyền mà thôi."
Dòng ký ức của Sharon thoáng qua rất nhanh, cô kéo áo Mar nói nhỏ:
- Ông ta có thể dính lời nguyền đấy!
- Ừ, tôi biết chứ, nhưng công chúa đang lâm nguy, chúng ta vô tình rơi vào bị động.
Mar thở dài, quan sát người đàn ông đi lòng vòng quanh trụ thánh giá, mỗi bước chân ông ta đều mang vẻ gì đó sốt ruột không yên, chắc đã thành thói quen, khi vẻ mặt ông ta tỏ ra rất bình thản.
Đột nhiên anh phát hiện ra một điều. Tấm choàng mỏng dánh của ông ta không hề bay phất phơ theo mỗi bước chân, ông ta đi không chậm, đáng ra quần áo phải chuyển động theo xu hướng nào đó.
Vậy thì rất có thể đây chính là hồn ma của ông ta. Ông ta có thể đã chết từ lâu rồi.
Mar liều lĩnh bước về phía trước, Sharon vội cản lại nhưng anh làm động tác im lặng, ánh mắt phản chiếu một vẻ quyết tâm.
Người đàn ông thấy Mar bước lên trước, vẫn còn chưa hiểu anh muốn làm gì, thì ông ta đã lao ngay đến, vô tình khiến chân không chạm đất. Sharon đương nhiên nhìn thấy rất rõ, cô biết anh đang cố ý để vạch trần ông già kia.
Mar lui người lại.
- Chúng bay chỉ cần đạp một ngón chân vào đây, tao biến con nhỏ kia thành nhím! - Ông ta quát lên sang sảng.
- Vớ vẩn. - Sharon nãy giờ mới lên tiếng với ông ta. - Tôi đã quan sát, mấy cái lỗ kia cơ bản là vừa một chiếc mũi tên, nhưng không thể hoạt động được nữa. Mặt đất ở đây có nhiều vết nứt và rải rác nhiều mẩu đá, chứng tỏ từng xảy ra động đất, mũi tên có bao nhiêu bắn ra bấy nhiêu, còn đâu đến tận giờ nữa. Với cả dư chấn cũng sẽ làm ảnh hưởng đến mấy cái lỗ...
Ông ta đanh mặt nhìn Sharon, nãy giờ là cô nói bừa chứ có biết nhiều về địa lí đâu, rõ ràng lúc nãy Mar có bước chân qua ngưỡng cửa, không một mũi tên nào nhúc nhích. Loại bỏ được một mối nguy hiểm.
- Hừm, hai đứa mi, chỉ tổ vướng chân ta.
Tức thì ông ta lao ngay đến chỗ của Mar, anh lui ra sau đỡ đòn, Sharon nhân đó chạy vào định giải cứu công chúa, thế nhưng đột nhiên cả cơ thể cô bị nhấc bổng lên rồi quăng mạnh vào tường.
Sharon đau ê ẩm khắp mình mẩy, thấy có gì đó âm ấm chảy xuống má, cô đưa tay lên sờ, máu đỏ tươi nhìn mà gai người.
Thình lình, "quý ngài xác sống" xuất hiện.
Sharon kêu lên ngán ngẩm, cô ghét gã này, bề ngoài đã kinh dị thì chớ, mùi cũng chẳng dễ chịu gì, lại còn sai khiến những hồn ma chống lại cô nữa.
"Ô hô, cô em muốn mời mọc ta đấy à!" Gã xác sống nhìn máu của cô nhỏ xuống mà mắt sáng rỡ.
Sharon lừ mắt nhìn hắn không đáp, thấy Mar đang vật lộn với ông già, công chúa vẫn bị trói chặt trên thánh giá, mi mắt khẽ rung rinh.
Cô đứng dậy, nghe xương cốt kêu lên răng rắc, kệ, gãy xương thì Mar đền, không lo. Nghĩ vậy, cô chạy một mạch về phía cánh cửa đối diện, gã xác sống đương nhiên đuổi theo, huýt sáo trêu ngươi.
"Đi đâu vậy cô em? Sợ rồi à?"
Cô mặc kệ gã, cứ chạy khỏi chỗ này đã, nếu đánh nhau gần đó sợ công chúa bị nguy hiểm. Như đọc được suy nghĩ của Sharon, gã xác sống cười ha hả.
"Ta không làm thịt con công chúa kia đâu mà sợ, thịt nó tuy thơm ngon thế đấy nhưng ma lực không hấp dẫn ta lắm, với cả ta không được phép, ngươi cứ yên tâm!"
Chạy một hồi, chẳng hiểu sao lại quay về cái khu đại điện chất đầy xương người xung quanh. Sharon mắt thấy phía trước bục tế có con dao cũng khá sắc nhọn, liền chạy ngay đến cướp.
Gã xác sống đuổi theo sát nút, những hồn ma bay là là quanh người Sharon, vì không phải thở nên cô không cảm thấy mệt, cũng không sợ bị mấy hồn ma tạo áp lực cả người cô cũng lạnh buốt rồi.
Chạy lên đến nơi, chộp được con dao thì gã xác sống cũng đứng ngay trước mặt, hắn phì cười, đá vào tay cô một cái, may là cô lì đòn không buông cán dao ra mà quay sang vung cho hắn một cái ngay gần nội tạng. Hắn hóp người lui về sau, ra vẻ hài hước nhay nháy mắt.
"Nãy mi có tặng ta nguyên một thanh gươm, giờ con dao bé tí thế này cũng khiến ta thấy sợ đấy!"
Sharon không thèm đáp lời hắn, cúi người chộp thêm cái chậu đồng gõ coong vào đầu hắn một cái.
"Ê, mi có biết đó là bát đựng tim và máu của người hiến tế không hả?" Gã ôm đầu nhăn nhó.
Cô cúi đầu nhìn vào chậu, bên trong bám một lớp máu khô đen dày như cùi dừa. Vậy con dao trên tay cô là để...
"Ở dưới này mi biết tại sao không dùng ma thuật được không?" Gã thôi ôm đầu, đi lòng vòng quanh Sharon.
"Ở đây có một loại phong ấn vô cùng đặc biệt, nó khiến con người không thể dùng ma lực để chiến đấu, mà để nuôi sống chính bản thân ngươi, ngươi đâu cần thở, tim cũng đâu cần đập phải không?"
- Ngươi là ai? - Nãy giờ cô mới lên tiếng với gã một lần.
"Ta là một cái xác biết đi, ta thích ăn tươi nuốt sống những con người ngon lành như mi!" Gã phá lên cười ha hả.
- Cái bàn tế này có nghĩa gì? Và cả những bộ xương kia nữa, tại sao họ lại bị tế sống? - Cô quăng cái chậu về chỗ cũ nghe coong một tiếng.
"Chuyện kể thì dài, mà thịt người để lâu lại không ngon." Gã chép miệng, vù một cái đã ở ngay đằng sau Sharon, một tay vuốt vuốt má cô.
- Bỏ ra! - Cô bị gã ghẹo đến tức điên, nhưng khi quay lại hắn đã hiện ra ở phía trước, cầm tay cô ném lên bàn tế đánh uỵch một cái, rơi cả con dao trên tay.
"Lâu lắm rồi không ăn thịt sống nha!" Gã giữ hay tay cô qua đầu, cúi dần xuống cần cổ của cô thèm thuồng.
- Mar, đập vào gáy hắn ấy! - Đột nhiên cô hét toáng lên.
Gã lập tức quay lại, không có ai đằng sau hết, Sharon chỉ chơi đòn tâm lý với gã thôi.
Nhân lúc gã lơ là buông lỏng tay, cô co chân đạp vào "bụng" hắn một cái rồi nhanh chóng lượm con dao dưới đất lên. Hắn thân thủ nhanh như gió, không đợi cô đứng thẳng dậy đã chộp lấy cổ cô nhấc bổng lên.
"Đời này ta ghét những kẻ nói dối!"
Mấy ngón tay hắn cứng như sắt thép, mặc dù đang không thở nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu. Cô dùng dao chém ngang cổ tay hắn, một lần nữa lại rơi uỵch xuống.
Cùng lúc đó Mar bị ông già kia lôi đến điện và ném vào chân gã xác sống, trán anh trầy một vết rõ to, áo choàng rách tả tơi.
- Ăn đi, thù lao đấy! - Ông già kia nói như ra lệnh.
"Tốt lắm, cả hai đứa mi đều rất thơm ngon!"
- Khốn thật. - Mar cố ngồi dậy nhưng trán thì nhăn tít lại vì đau. - Không có pháp thuật, chúng ta khó mà đấu xong trận này.
- Anh cũng hết cách cơ à? - Sharon cười mỉa mai.
- Cũng không phải là hết. - Mar nhe răng cười.
- Chúng ta chết đến nơi rồi đấy!
Gã xác sống lôi cổ Sharon dậy ném lên bàn tế, cô bị vật lên vật xuống đau muốn khùng, bình thường còn dùng ma lực để dưỡng thương, lần này thì phải cắn răng chịu đựng.
Mar thấy vậy muốn đứng lên giúp cô nhưng bị những hồn ma ghim chặt dưới đất, không thể nhúc nhích.
Gã xác sống lượm con dao dưới đất, rạch áo của Sharon ra làm cô hết hồn tát vào mặt hắn.
- Ê ngươi là đồ khốn!
"Nằm im!" Hắn gầm lên rồi tóm hai tay cô giữ qua đầu.
- Bỏ ra, cấm ngươi cởi đồ của ta! - Cô vùng vẫy như điên, mấy hồn ma vội vàng giữ chân cô lại.
"Có ai ăn quần áo bao giờ không hả?" Gã cáu kỉnh.
Trong lúc vặn vẹo, cô nhìn thấy có gì đó phát sáng trên trần nhà. Nó giống như một hòn đá, nếu không để ý thì không thấy được. Trong đầu cô chợt có vài linh cảm.
- Ê, cho ta mượn con dao được không? - Sharon chợt ngẩng đầu lên hỏi, áo của cô bị hắn rạch một nửa, hắn còn đang loay hoay chạy đi lấy cái thau đồng bị cô vứt lăn lóc đằng xa.
"Không"
- Tôi có nè! - Mar không biết sao đã đứng dậy được, còn móc trong túi áo một con dao nhỏ ném về phía cô.
Sharon không kịp cảm ơn, nhổm người chụp lấy cán dao rồi không để hồn ma và gã xác sống kịp trở tay, cô ném nó thẳng về phía viên đá phát sáng trên đầu.
Gã xác sống há hốc mồm.
Viên đá nứt dần ra, rồi vỡ tan tành rơi thành vụn rào rào xuống dưới, sau vài giây, cô chợt cảm thấy lồng ngực mình nhấp nhô.
- Tim tôi đập trở lại rồi nè! - Mar reo lên.
Đồng nghĩa với việc, ma lực cũng được hồi phục.
Sharon cảm thấy như cơ thể được rót đầy ma lực, đã sẵn sàng lâm trận, một trận đấu thật sự.
End chap 17
Hic Au ngâm tôm lâu quá, các readers thông cảm, mấy chap này thật là khó nhằn, cứ làm là Au lại bí với lười, tối nay Au cày nốt chap kế, hôm sau ráng làm thêm bù đắp cho mọi người. ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.