Thế Giới Pháp Thuật

Chương 86: Chương 22

cunyeubeast

19/08/2017

Sharon và Mar sau ba tiếng đi thảm thần đã đến Ferekas, thế giới trên không.

Lúc qua cửa khẩu, tất cả hành lí đều được kiểm tra nghiêm ngặt, cả hai đều đã nguỵ trang rất cẩn thận, lưu ý là không phải bảo bối nào cũng thay đổi hình dạng được nhé, chỉ có hộ vệ và những người làm trong hoàng gia, quân đội mới được phép sử dụng mà thôi.

Ferekas cũng là một quốc gia rất hùng mạnh, giao thương buôn bán đều tập trung ở đây. Ban đầu người dân sống dưới mặt đất, nhưng vì bùng nổ dân số họ đã bắt đầu xây dựng thành phố trên không trung và mở rộng lãnh thổ thiên địa. Phía trên và dưới luôn luôn tấp nập.

Sharon mua một tấm bản đồ nội địa Ferekas nghiền ngẫm một hồi rồi quay sang Mar.

- Anh muốn ở đâu? Trên không hay dưới mặt đất?

- Tôi sống trên cao quen rồi, lên trên đi! - Mar đáp, mắt vẫn dán vào những con phố cổ sầm uất mà họ vừa đi qua. - Chỗ này đẹp ghê ta!

- Ở đây có tổng cộng hơn năm ngàn "cổng" dẫn lên thành phố phía trên, lối này!

Ở Ferekas, các bạn sẽ bắt gặp vô vàn những thứ mới mẻ được lấy cảm hứng từ trái đất. Thay vì chổi thần hay thảm bay, họ thay thế bằng xe lửa mini, xe bus hai tầng, taxi, xe ôm, kể cả xích lô để đưa du khách lên thành phố trên không.

- Hey, nhìn kìa! - Mar chỉ về phía đằng xa, chỗ một toà lâu đài tuyệt đẹp với vòi phun hoành tráng xung quanh, và có rất nhiều trẻ em đang đùa giỡn lơ lửng trên không.

- Là khu vui chơi giải trí! - Sharon nhìn bản đồ.

- Ồ, bọn con nít đang đi trên không kìa! - Mar dụi mắt mấy lần, chúng nó đang đi lại bình thường dù đang đứng cách mặt đất hơn mười mét, quả là vi diệu.

- Tuyệt thật, ở đây có mấy khu nghe rất vui nhé, Vườn mơ ước, Biển khô và... ê này Mar, anh làm gì thế?

Sharon thấy anh đang đứng săm soi mấy cái lỗ đen trên một bức tường.

- Gì đây? - Mar hỏi cô.

- Ống dich chuyển, để tiết kiệm thời gian đi lại, họ phát minh ra cái này. - Sharon nói.

- Sao cô biết? - Anh đâu nhớ là bản đồ đâu chú thích đến mức ấy.

- Có biển chỉ dẫn ở đây này! - Cô nhìn anh như nhìn người mù. - Khu vực này ít ống lắm, gần trung tâm mới nhiều, anh muốn đi đâu?

- Thử đi chơi một lát xem.

- Tôi đang thắc mắc Biển khô là sao đây, chúng ta đi thử chứ? - Sharon tìm lộ trình trên bảng điều khiển, từ đây đến đó mất cỡ hai phút.

- OK.

Sharon trượt xuống trước, Mar trượt sau. Ống được thắp đèn vừa đủ sáng, cả hai lần đầu tiên trải nghiệm nên nhắm mắt hét như điên. Lúc xuống họ ngã trên một tấm đệm khổng lồ rất êm ái.

- Anh hét to thế? - Cô thở hổn hển, hét thôi mà mệt xác ra phết.

- Cô cũng vậy còn gì! - Anh đỡ cô ngồi dậy, cả hai nhìn nhau cười ngặt nghẽo.

"Biển khô" theo Sharon nghĩ chắc là mấy con cá "bơi" trong không khí. Quả đúng như thế, chúng không cần nước để sống mà chỉ lượn lờ trong những bể kính lớn với những ngôi nhà và hòn non bộ trang trí.

- Ngắm mấy con cá thì có gì vui chứ? - Mar đi lại một hồi đã thấy chán ngấy cái khu "Biển khô" này.

- Chỗ này là chỗ dành cho bọn con nít thôi. - Sharon cười cười.

- Kiếm quán nào ngon ngon mà ăn đi! - Mar đề nghị.

- Lại ăn, ăn lắm thế hả? - Sharon đỡ trán, đúng là mồm ăn núi lở mà, anh ta cậy có thẻ VIP của hoàng đế chắc.

- Thử chút đồ ăn ở đây xem thế nào thôi mà! - Anh đáp tỉnh queo.

- Ăn nhiều không sợ béo sao?

- Cơ địa tôi tốt, ăn vào cơ thể săn chắc chứ không mập lên được, cơ bụng sáu múi chuẩn luôn nhá! - Mar vén áo lên cho Sharon xem. Cô xoa xoa cằm đánh giá.

- Ừ, eo thon mà cơ bụng rất săn chắc, luyện tập thường xuyên đây, chỉ là ăn uống không điều độ lắm, nên hạn chế.

Thấy Sharon nhìn bụng trần của đàn ông mà cứ như thẩm định hàng hoá bán ở chợ, Mar tự nhiên thấy ngại, con gái ở Dulistal rất hiền thục, thấy người ta mặc áo ba lỗ đã không dám nhìn thẳng, đằng này...



Đang đi, đột nhiên có người chạy đụng trúng vai Mar. Người đó đánh rơi túi đồ trên tay xuống, đồ đạc văng tung toé.

- Ối, xin lỗi! - Người đó thốt lên, gương mặt nhỏ thảng thốt, một cậu nhóc tầm 13, 14 gì đó.

Mar và Sharon theo phản xạ cùng cúi xuống lượm, lúc nhặt nhạnh đồ, cô thấy cái la bàn này quen quen. Lật mặt sau có khắc một chữ A cách điệu rất tỉ mỉ, giống y đúc cái la bàn cô mua ở cửa hàng Alanto trên Navara.

- Xin hỏi, cái này cậu lấy ở đâu? - Sharon vỗ vai cậu ta có chút đột ngột làm cậu giật bắn cả người.

- Tôi, tôi mua ở tiệm bác Venn! - Cậu ta nhìn cái la bàn một lát rồi đáp.

- Mau, dẫn tôi đến đó! - Sharon nói như ra lệnh.

- Gì cơ? - Cậu nhóc hơi lơ ngơ hỏi lại.

- Dẫn tôi đến chỗ bác Venn của cậu, nhanh!

Lần này cô làm cậu nhóc hoảng thật, tí nữa thì bật khóc, Mar đứng một bên đành lao vào dỗ, nói là muốn mua lại cái la bàn đó mà thôi.

Trên đường đi, Mar ghé vào tai Sharon.

- Cô kích động lên nhìn y như chằn lửa vậy đó.

Thế là anh bị cô giáng cho một cú đấm nảy lửa. Người thì rõ xinh nhưng ác thấy ghê. Mar lầm bầm.

Chỗ bác Venn mà cậu bé nói là cửa tiệm chuyên bán đồ cũ, nằm trong một con phố cổ tương đối sầm uất. Cửa tiệm hơi cũ kĩ, đồ đạc linh tinh lang tang hầm bà lằng khắp nơi, nhìn giống một cái nhà kho không hơn.

- Bác Venn ơi! - Cậu bé gọi to, mãi sau mới thấy một ông chú đi ra, động tác có hơi chậm chạp.

- Mày để quên gì à? - Ông ta nói, giọng ồm ồm.

- Không, có người tìm ông ạ! - Cậu bé sợ sệt liếc nhìn Sharon và Mar.

- Ờ, cô cậu muốn mua gì? - Venn ngồi lên ghế sau quầy thu ngân, mặt quầy cũng để đồ kín bưng, chỉ chừa một khoảng nhỏ để tính tiền.

- Cho hỏi ông lấy cái này ở đâu? - Sharon giơ chiếc la bàn lên. - Cái này là đồ ngoại, hàng xịn, còn mới toanh.

Venn đeo kính, cầm lấy chiếc la bàn nhìn qua một lượt rồi đáp.

- Có người mới bán lại cho ta hôm qua.

- Là nam hay nữ, xin miêu tả kĩ hơn! - Sharon thấy có hy vọng, hai mắt long lanh chờ đợi.

- Ờm, là đàn ông, cũng cao ráo, đầu trọc, có vết sẹo trên mắt trái. - Venn nhớ lại, khách hàng ở đây không nhiều nên vẫn hình dung được.

- Có đặc điểm gì nổi bật không?

- Ờm, thấy gã ăn mặc cũng thời thượng, sau gáy có hình xăm gì đó ta không nhìn rõ.

- Hắn là lần đầu đến đây? - Mar chêm vào hỏi một câu.

- Đúng vậy. - Venn gật gật đầu.

- Hắn còn mang đến thứ gì khác nữa không? - Sharon gặng hỏi.

- Ta còn hoá đơn đây. - Ông ta lục tìm trong ngăn kéo một mảnh giấy. - Một chiếc la bàn, một chiếc ống nhòm, hai quyển sách. Hết rồi.

Lúc lôi đồ đoàn ra, Sharon thẩm định qua một lần, xác định chính là đồ nghề của mình.

- Bán lại hết cho tôi. - Sharon nói.

- Cái la bàn ta bán cho chú bé kia rồi. - Venn nhìn cậu nhóc đang đứng thu lu trong góc tường.

- Tôi mua cái khác cho cậu ta. - Sharon quay sang Mar. - Anh còn tiền mặt không?



- Còn.

- Cho tôi mượn, mai mốt trả.

Thanh toán đồ đạc xong, cả hai rời khỏi cửa tiệm. Sharon đối với mấy thứ này tuy không quan trọng bằng chiếc nhẫn hay viên đá thì dù sao cũng đã kiếm lại được. À không, mua lại được.

- Chậc, cũng may mắn quá hả? - Mar đi bên cạnh tán gẫu.

- Hừm, phải mua quần áo nữa, bàn chải, khăn mặt vân vân. - Sharon tính toán.

- Ê, tốt nhất là cô nên lập lại cái thẻ ngân hàng mới đi!

- Ờ, vậy cũng kiếm cái chỗ nào đó nghỉ ngơi trước, chứ anh mang vác nặng mà cứ phải đi theo tôi cũng tội. - Sharon lại cắm cúi xem bản đồ rất chuyên chú.

- Tôi đeo gần một ngày trời mới thấy tội hả? - Mar làu bàu. - Tôi đói rồi!

- Gần đây có "cổng", lên trên thuê trọ! - Cô kéo tay anh.

Cổng là cách gọi chung đường để lên thành phố phía trên không, nó có dạng ống thuỷ tinh đứng, gồm năm ống một cụm, rải rác khắp thành phố. Chả khác nào thang máy của loài người, khác ở chỗ là không có bệ đứng mà được trực tiếp hút lên.

Thành phố trên không còn sầm uất hơn cả phía dưới, diện tích tuy không bằng nhưng cũng chiếm kha khá, ánh nắng thu được qua những tấm pin năng lượng mặt trời mà toả xuống dưới, thế nên sinh hoạt và trồng trọt được duy trì cả hai bên, Ferekas cũng là quốc gia có lượng lương thực xuất khẩu nhất nhì thế giới.

Trên không thành phố trông tươi mới hơn, khung cảnh nhộn nhịp tấp nập, cảm giác như đang ở một đất nước khác.

Sharon kiếm được một khách sạn giá rẻ, cả hai đăng kí phòng đôi, sau đó cô kiếm ngân hàng để lập thẻ mới, còn Mar kiếm chỗ nào đó ăn uống no nê.

Thủ tục làm thẻ rất lằng nhằng, cô ngồi đợi cả buổi cuối cùng mới làm xong, trời ẩm ương tối, cô tìm quán bánh kẹp nào đó ngon ngon rồi mua về hai suất bự cho mình và Mar. Trước khi về còn tạt qua cửa hàng quần áo tậu vài bộ, cô vẫn còn thấy tiếc những thiết kế của Sven, chiếc váy bươm bướm màu xanh cũng mặc có mỗi một lần.

Về đến khách sạn, cô đưa Mar túi đồ ăn rồi đi tắm, anh đang ngồi ở phòng khách, cầm tờ giấy gì đó chăm chú đọc.

- Cái gì vậy? - Cô tắm xong thấy anh mặt vẫn thẫn thờ như mất hồn, ngồi ngả nghiêng trên ghế thù thấy hơi quái lại, cứ như người chết mới sống dậy ấy.

- Cô xem này! - Anh đưa tờ giấy hơi nhàu cho cô.

Sharon đón lấy tờ giấy, mặt vừa nhìn qua đã suýt rớt cả tròng.

Một tờ giấy quảng cáo về một giải đấu gì đó, cô đọc không hết chữ, chỉ quan tâm đến hình ảnh chiếc nhẫn được in rất to, lại còn nổi bần bật với dòng tít: giải thưởng cho người thắng cuộc, chiếc nhẫn cổ xưa của Nhà tiên tri Stephen.

Đậu.

Cô thốt không nên lời.

Chiếc nhẫn của cô đang trở thành giải thưởng của một cuộc thi. Sao mà thốn thế không biết.

- Giải đấu thường niên diễn ra hằng năm tại sân vận động Ferekas ở thủ đô, thí sinh không nhiều nhưng nghe nói rất khốc liệt. - Mar đã hơi tỉnh người một chút giải thích.

- Cái nhẫn, sao mà được bán đi nhanh dữ dội vậy chứ! - Sharon rầu rĩ ngồi xuống ghế.

- Tôi có hỏi thăm, cuộc thi này cạnh tranh rất cao, sơ suất là chết ngay.

- Chết á?

- Ừ, có lỡ chết trên khán đài, dù vô tình hay hữu ý thì cũng chỉ coi là tai nạn khi thi đấu. - Mar vuốt mặt. - Đánh nhau tôi không ngán, nhưng khó ở chỗ cần người chống lưng.

- Cái gì? - Sharon vẫn mù mờ.

- Cái này là đánh tay đôi, được phép sử dụng vũ khí và bảo bối, đối phương chỉ cần nhận thua chứ không cần giết chết, nhưng phải có một đại gia máu mặt làm nhà đại diện để đăng kí đầu tư kinh phí.

- Rõ là trò chơi của bọn nhà giàu tư bản. - Cô bĩu môi khinh bỉ.

- Chậc, mai khăn gói vào trung tâm thành phố, chúng ta tìm hiểu kĩ hơn.

- Ừ.

End chap 22

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Pháp Thuật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook