Chương 66: Chương 2
cunyeubeast
19/08/2017
Tuần đầu tiên của khoá huấn luyện "siêu đặc biệt" trôi qua, trên người Sharon nhìn đâu cũng thấy vết bầm tím.
1 lúc 4 người gồm ông Dari, giáo sư Morgan, thầy Kota và ông Peta hợp lực tấn công, cô làm sao chống đỡ xuể chứ. Và kết quả là trên người nở đầy "hoa" vào sáng hôm sau.
Họ tấn công không thương tiếc và càng ngày càng thâm độc, nhưng nhờ luyện tập, cô dễ dàng bắt chước theo mấy món ăn gian mà các thầy sử dụng.
Việc bị bầm tím hầu như không đáng lo ngại, chỉ cần bôi thuốc thảo dược là mấy ngày sau khỏi hẳn. Cái làm Sharon điên đầu nhất có lẽ là mái tóc.
Tóc cô vốn có màu nâu đen, nhưng chỉ sau lần luyện tập bị 4 người thầy tấn công cho 4 quả cầu ma thuật, cô nhanh chóng lập kết giới nên đỡ được 3/4 năng lượng, 1/4 còn lại xuyên thủng kết giới đánh trúng người. Không chết nhưng bất tỉnh.
Đến tối cô tỉnh lại soi gương mới phát hiện, tóc từ màu nâu đen chuyển sang bạch kim hết cả đầu, còn 4 lọn dưới đuôi cho 4 màu vàng, tím, hồng, xanh. Hoảng hồn, cô hỏi 4 người thầy. Họ ngồi nghiên cứu cả buổi rồi kết luận, cô có một loại sức mạnh đặc biệt.
Cái đặc biệt ở đây là: cô có thể hấp thụ nguồn ma lực từ người khác cung cấp, 1/4 năng lượng kia tuy đánh trúng vào cô nhưng lại không gây sát thương, mà được cô hấp thụ vào trong cơ thể, làm thay đổi một số cơ quan hay chức năng gì đó trong quá trình dung hoà ma lực.
Không những tóc mà da còn trắng hơn xưa rất nhiều. Đi ra đường lúc nào cô cũng choàng áo trùm kín mít vì sợ mọi người phát hiện ra những điểm bất thường kia.
- Việc hấp thu sức mạnh của người khác trong lúc chiến đấu là một điều tuyệt vời Sharon ạ! - Nhà tiên tri vuốt chòm râu, đi song song với cô xuống bậc cầu thang của tầng hầm.
- Đối với cháu thôi, còn những kẻ là địch thủ sẽ không thích điều đó chút nào. - Tuy nói vậy nhưng chính "điều đó" làm cô hứng khởi.
- Nhưng mà ta công nhận là cháu hên, không phải ai cũng có được sức mạnh kì lạ đó đâu, có thể do di truyền.
Đến cuối hành lang, Nhà tiên tri đẩy nhẹ cánh cửa, giáo sư Morgan đang ngồi ở bàn với một chồng tài liệu, 3 người đàn ông thì đi lại trong phòng.
- Hoặc có thể do ngẫu nhiên. - Sharon bình thản đáp và bước qua ngưỡng cửa.
- Chẳng có gì là ngẫu nhiên đâu cháu ạ, cháu không hẳn cái gì cũng "xơi" được, tuỳ loại thôi. - Nhà tiên tri đóng cánh cửa và cài chốt lại cẩn thận.
Khi tất cả đều an vị trên ghế, Nhà tiên tri là người đề cập đến lí do của cuộc họp. Ông nói với Sharon:
- Cháu cần phải biết tìm cái gì trong chuyến đi của mình, ta đã định nói cho cháu từ tuần trước nhưng như thế thì quá nhiều thông tin ập đến khiến cháu khó kiểm soát, lịch tập cũng nhiều nên hôm nay ta sẽ phổ biến luôn.
Nhà tiên tri ngừng lời, rút trong ống tay áo một tấm giấy da và đưa cho Sharon. Trên đó viết:
Quyền trượng của Phượng hoàng (Hoả)
Đàn hạc của Rồng nước (Thuỷ)
Thanh kiếm của Đại bàng (Mộc)
Chiếc rìu của Sư tử (Thổ)
Cung tên của Bạch mã (Kim)
Búa của Bạch hổ (Lôi)
Ngọn giáo của Linh dương (Phong)
Khiên của Sói xám (Băng)
Đây là danh sách những món bảo bối thần kì được 8 linh thú trấn giữ, nhưng hiện nay chẳng ai biết nó ở đâu mà tìm cả, nếu các nhà tiên tri tiên đoán được, thì cô chẳng có việc gì để làm.
- Con sẽ phải tìm ra tất cả những thứ này, nhưng ta cam đoan là chúng không còn ở hình dạng ban đầu. - Giáo sư Morgan nói sau khi ngẩng mặt ra khỏi cuốn sách dày.
Sharon chưa kịp hỏi gì, Nhà tiên tri đã gật đầu nói:
- Những món bảo bối này sẽ thay đổi hình dạng để đánh lừa những kẻ có tham vọng muốn chiếm đoạt chúng. Chính điều đó giữ chúng an toàn và khó tìm thấy. Nhưng cháu thì khác ...
- Khác chỗ nào ạ? - Cô rướn người về phía trước, như thể sợ nếu không làm vậy thì sẽ bỏ sót mất một từ nào đó trong câu nói của Nhà tiên tri.
- Đó là cháu nhận được sự uỷ thác của linh thú, vốn dĩ trước kia ba mẹ cháu cũng có nhân duyên được gặp mặt linh thú mà.
- Vậy thôi ạ? - Cô thở dài.
- Ừ, họ còn được mượn bảo bối nữa đó, nhưng vẫn chưa phát huy hết sức mạnh của nó. - Nhà tiên tri nhấp một ngụm trà cho bớt khô cổ.
Sharon ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi:
- Còn gì nữa không ạ?
- Còn. - Nhà tiên tri lại lục lọi trong ống tay áo một danh sách. - Có vài thứ cháu cần chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới, ta ghi hết ra đây rồi, lát nữa ta và cháu vào thành phố đặt mua.
- Vâng. - Sharon gật đầu.
Cuộc họp kéo dài thêm nửa tiếng nữa, đa số là để tổng hợp và góp ý lại những gì cô cần chú ý trong lúc chiến đấu. Có thể tuần tới, lịch luyện tập dày đặc hơn. Cô không còn nhiều thời gian nữa.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Nhà tiên tri cùng cô cưỡi chổi bay xuống dưới thành phố. Dọc đường đi, ông phổ biến thêm cho cô về các loại thảo mộc và cách sử dụng bùa chú hộ vệ đúng cách. Nội dung tuy không mới nhưng tránh được tai mắt người khác. Chuyến đi và mục đích của nó phải được giữ kín, nếu không tính mạng cô có thể bị đe doạ.
Cả hai nhanh chóng đi vào thành phố và đến khu chợ lớn nhất, nơi đây tập hợp mọi mặt hàng nội địa lẫn nhập khẩu từ nước ngoài. Đầy đủ thể loại chất lượng giá cả.
Bây giờ đang là buổi chiều, chợ đông vui nhộn nhịp hơn buổi sáng, tiếng ồn ã vang vọng khắp nơi. Nhà tiên tri và Sharon chen nhau đi trong con đường chợ chật hẹp đầy ắp người. Khu chợ rất rộng và có mái che, nhưng với nhiệt lượng từng ấy người toả ra thì vô cùng nóng bức.
- Ta sẽ đi kiếm thử một vòng, cháu cứ đi loanh quanh, muốn mua gì thì mua. - Nhà tiên tri đưa Sharon một túi tiền nhỏ rồi không đợi cô phản ứng, cứ như vậy mà khuất vào dòng người trước mặt. Biết vậy cô chẳng chui vô chợ làm gì.
Chen chúc chật chội chẳng thoải mái gì, cô cũng không muốn mua sắm vào lúc này, nên chỉ tính rời khỏi chợ và đến một nơi...
Đó là cửa hàng bánh kẹp Crym. Ở đó có đủ loại nhân bánh kẹp ngon tuyệt vời, nhưng đối với Sharon, nhân thịt băm với sốt phô mai là ngon nhất, còn ăn kèm với salad và xúc xích nướng. Thêm một ly soda bạc hà thì quả là tuyệt hảo.
Bước vào tiệm bánh là cô không thể nào cưỡng nổi hương thơm hấp dẫn của thịt và các loại nước sốt, đã lâu cô không được ăn bánh kẹp ở đây, bây giờ nhất định phải ăn cho no. Tối khỏi ăn ở nhà cũng được.
Biết khách "quen" đến, bà chủ liền tươi cười nói:
- Cháu đến rồi à Sharon, lâu lắm mới thấy cháu nha!
- Dạ, chính xác là đã hai tuần cháu chưa tới đây rồi ạ! - Cô vui vẻ đáp lại.
- Một tuần phải đến một lần nghe chưa! - Bà chủ nháy mắt. - Sẽ có ưu đãi.
- Dạ! - Cô kiếm một chỗ ngồi tốt và an toạ chờ bà chủ làm món cho mình. Chiếc bánh kẹp của cô luôn là món đặc biệt mà lần nào đến cô cũng ăn, sau đó mới ăn ngững món mới khác, thành ra mùi vị nào cô cũng từng nếm qua rồi.
Đang ngồi gõ nhịp lên mặt bàn thì cô bị hù một phát giật nảy mình, người hù cô là Brian, con trai của bà chủ, đồng thời là người bạn duy nhất của cô dưới thành phố này.
- Cậu thôi đi! - Sharon đỏ mặt, cô lúc nào cũng vô cùng cảnh giác, ai ở đằng sau là biết ngay, nhưng lần này cô hoàn toàn mất tập trung, đầu óc chỉ toàn hình ảnh của bánh kẹp...
- Haha, cuối cùng cũng hù được cậu, những lần khác tớ toàn thất bại. - Brian cười cười nhìn cô.
- Cậu khoái chọc tớ lắm hả? - Sharon phụng phịu, chưa thấy ai đùa giai như tên này.
- Ừ! - Brian đáp tỉnh bơ, tay cầm giẻ lau bàn nãy giờ.
- Hừm, không chấp với cậu, lấy bánh cho tớ. - Sharon kéo mũ trùm xuống, cãi nhau với tên này quả là nóng máu.
Khi chiếc mũ che đi mái tóc mới của cô rơi xuống, Brian đã không tin nổi vào mắt mình, cái gì thế này?
- Cậu nhuộm tóc? - Brian chỉ chỉ.
- Ơ ... Ừ, tớ mới nhuộm. - Sharon quên mất là mình đã có một vài thay đổi không hề nhẹ. Chỉ gật đầu qua loa.
- Tớ còn tưởng mình nhìn lầm đấy.
- Brin, sao mày tám lắm thế hả con, quay lại phụ mẹ đi! - Bà chủ í ới gọi. Brian vâng dạ vài cậu rồi quay người rời đi, trước đó còn nháy mắt với cô.
- Trông cậu đẹp lắm đó!
Sharon ngượng ngùng cười, ở đây ít người có mái tóc tự nhiên nào như vậy, cũng chả ai nhuộm nên coi như cô là hàng độc quyền đi. Để tránh bị chú ý, cô lại đội mũ trùm vào.
Bánh kẹp được đưa đến, cô nhanh nhẹn đánh chén và gọi thêm một phần bánh kẹp thịt bò nướng với sốt me chua ngọt, một món mà cô thích thứ nhì trong cửa hàng.
Brian tranh thủ lúc vắng khách ngồi đối diện cô tám chuyện.
- Tuần sau là Lễ hội mùa đông rồi, trường có tổ chức tiệc đêm, cậu đi nhé! - Brian rủ rê.
- Để xem đã! - Sharon uống một ngụm nước nói. - Tớ không đi học ở trường, cũng chẳng quen ai, thấy cứ kì kì sao ấy!
- Có sao đâu, tớ cũng dẫn em gái đến.
- Nó cũng học chung trường cậu mà.
- Không, đứa út cơ.
- Nó còn bé thì nói làm gì.
Kì kèo một hồi, mãi không gạ gẫm Sharon bằng miệng được, Brian đành bày trò hối lộ.
- Đi đi, tớ sẽ đãi cậu một phần bánh kẹp đặc biệt.
- Có một thôi? - Cô dài giọng.
- Chứ cậu muốn mấy? - Brian đổ mồ hôi hột, cậu chưa bao giờ dám đãi ai bằng bánh của mẹ mà cho không như vậy.
- Cũng tuỳ. - Sharon ỡm ờ, cô không hề có ý định tham gia lễ hội ở trường, Brian có tặng cô luôn cả cái tiệm bánh cũng không được. Hết tuần sau là cô đã lên đường rồi, luyện tập còn chưa đâu vào đâu, tối đến thì mệt rã ra còn phải ngồi học lịch sử văn hoá nước ngoài và cái gì cách chuyển hoá năng lượng ma thuật tiềm thức các kiểu.
- Cậu đấy, sao năm nào rủ đi cậu cũng từ chối thế! - Brian trưng ra bộ mặt không vui.
- Ờ thì, tớ không thích những chỗ ồn ào. - Cô chống chế.
- Đi một lần này thôi, đảm bảo sẽ rất vui đó! - Brian giật giật tay áo Sharon, ánh mắt khẩn cầu một cách tha thiết mềm lòng.
Nhìn vậy trông cậu thật dễ thương.
Đúng lúc không biết trả lời sao, thì Nhà tiên tri xuất hiện ở ngưỡng cửa, tay ông cầm một bọc đồ to, trên vai đứng một con mèo màu trắng, nó meo lên một tiếng rồi cọ cọ vào má ông lão.
- Cháu đây rồi. - Nhà tiên tri thở ra. - Làm ta phải nhờ Cara đi tìm.
Sharon đoán Cara chính là tên con mèo đó, loại ma lực đặc trưng này chỉ có thể là tinh linh thôi.
Brian vội đứng lên nhường ghế.
- Mời ông ngồi.
- Cảm ơn, ta phải đi bây giờ rồi. - Nhà tiên tri cười hiền, rồi nói với Sharon. - Về thôi.
Nói xong ông đi ra khỏi quán, nhanh như lúc xuất hiện.
- Tớ phải về rồi. - Sharon đứng dậy, thấy gương mặt buồn buồn của Brian thì ôm vai cậu an ủi. - Tớ sẽ cân nhắc lời đề nghị của cậu.
Sau đó cùng Nhà tiên tri rời đi.
Brian cảm giác ấm lòng hơn hẳn.
End chap 2
1 lúc 4 người gồm ông Dari, giáo sư Morgan, thầy Kota và ông Peta hợp lực tấn công, cô làm sao chống đỡ xuể chứ. Và kết quả là trên người nở đầy "hoa" vào sáng hôm sau.
Họ tấn công không thương tiếc và càng ngày càng thâm độc, nhưng nhờ luyện tập, cô dễ dàng bắt chước theo mấy món ăn gian mà các thầy sử dụng.
Việc bị bầm tím hầu như không đáng lo ngại, chỉ cần bôi thuốc thảo dược là mấy ngày sau khỏi hẳn. Cái làm Sharon điên đầu nhất có lẽ là mái tóc.
Tóc cô vốn có màu nâu đen, nhưng chỉ sau lần luyện tập bị 4 người thầy tấn công cho 4 quả cầu ma thuật, cô nhanh chóng lập kết giới nên đỡ được 3/4 năng lượng, 1/4 còn lại xuyên thủng kết giới đánh trúng người. Không chết nhưng bất tỉnh.
Đến tối cô tỉnh lại soi gương mới phát hiện, tóc từ màu nâu đen chuyển sang bạch kim hết cả đầu, còn 4 lọn dưới đuôi cho 4 màu vàng, tím, hồng, xanh. Hoảng hồn, cô hỏi 4 người thầy. Họ ngồi nghiên cứu cả buổi rồi kết luận, cô có một loại sức mạnh đặc biệt.
Cái đặc biệt ở đây là: cô có thể hấp thụ nguồn ma lực từ người khác cung cấp, 1/4 năng lượng kia tuy đánh trúng vào cô nhưng lại không gây sát thương, mà được cô hấp thụ vào trong cơ thể, làm thay đổi một số cơ quan hay chức năng gì đó trong quá trình dung hoà ma lực.
Không những tóc mà da còn trắng hơn xưa rất nhiều. Đi ra đường lúc nào cô cũng choàng áo trùm kín mít vì sợ mọi người phát hiện ra những điểm bất thường kia.
- Việc hấp thu sức mạnh của người khác trong lúc chiến đấu là một điều tuyệt vời Sharon ạ! - Nhà tiên tri vuốt chòm râu, đi song song với cô xuống bậc cầu thang của tầng hầm.
- Đối với cháu thôi, còn những kẻ là địch thủ sẽ không thích điều đó chút nào. - Tuy nói vậy nhưng chính "điều đó" làm cô hứng khởi.
- Nhưng mà ta công nhận là cháu hên, không phải ai cũng có được sức mạnh kì lạ đó đâu, có thể do di truyền.
Đến cuối hành lang, Nhà tiên tri đẩy nhẹ cánh cửa, giáo sư Morgan đang ngồi ở bàn với một chồng tài liệu, 3 người đàn ông thì đi lại trong phòng.
- Hoặc có thể do ngẫu nhiên. - Sharon bình thản đáp và bước qua ngưỡng cửa.
- Chẳng có gì là ngẫu nhiên đâu cháu ạ, cháu không hẳn cái gì cũng "xơi" được, tuỳ loại thôi. - Nhà tiên tri đóng cánh cửa và cài chốt lại cẩn thận.
Khi tất cả đều an vị trên ghế, Nhà tiên tri là người đề cập đến lí do của cuộc họp. Ông nói với Sharon:
- Cháu cần phải biết tìm cái gì trong chuyến đi của mình, ta đã định nói cho cháu từ tuần trước nhưng như thế thì quá nhiều thông tin ập đến khiến cháu khó kiểm soát, lịch tập cũng nhiều nên hôm nay ta sẽ phổ biến luôn.
Nhà tiên tri ngừng lời, rút trong ống tay áo một tấm giấy da và đưa cho Sharon. Trên đó viết:
Quyền trượng của Phượng hoàng (Hoả)
Đàn hạc của Rồng nước (Thuỷ)
Thanh kiếm của Đại bàng (Mộc)
Chiếc rìu của Sư tử (Thổ)
Cung tên của Bạch mã (Kim)
Búa của Bạch hổ (Lôi)
Ngọn giáo của Linh dương (Phong)
Khiên của Sói xám (Băng)
Đây là danh sách những món bảo bối thần kì được 8 linh thú trấn giữ, nhưng hiện nay chẳng ai biết nó ở đâu mà tìm cả, nếu các nhà tiên tri tiên đoán được, thì cô chẳng có việc gì để làm.
- Con sẽ phải tìm ra tất cả những thứ này, nhưng ta cam đoan là chúng không còn ở hình dạng ban đầu. - Giáo sư Morgan nói sau khi ngẩng mặt ra khỏi cuốn sách dày.
Sharon chưa kịp hỏi gì, Nhà tiên tri đã gật đầu nói:
- Những món bảo bối này sẽ thay đổi hình dạng để đánh lừa những kẻ có tham vọng muốn chiếm đoạt chúng. Chính điều đó giữ chúng an toàn và khó tìm thấy. Nhưng cháu thì khác ...
- Khác chỗ nào ạ? - Cô rướn người về phía trước, như thể sợ nếu không làm vậy thì sẽ bỏ sót mất một từ nào đó trong câu nói của Nhà tiên tri.
- Đó là cháu nhận được sự uỷ thác của linh thú, vốn dĩ trước kia ba mẹ cháu cũng có nhân duyên được gặp mặt linh thú mà.
- Vậy thôi ạ? - Cô thở dài.
- Ừ, họ còn được mượn bảo bối nữa đó, nhưng vẫn chưa phát huy hết sức mạnh của nó. - Nhà tiên tri nhấp một ngụm trà cho bớt khô cổ.
Sharon ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi:
- Còn gì nữa không ạ?
- Còn. - Nhà tiên tri lại lục lọi trong ống tay áo một danh sách. - Có vài thứ cháu cần chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới, ta ghi hết ra đây rồi, lát nữa ta và cháu vào thành phố đặt mua.
- Vâng. - Sharon gật đầu.
Cuộc họp kéo dài thêm nửa tiếng nữa, đa số là để tổng hợp và góp ý lại những gì cô cần chú ý trong lúc chiến đấu. Có thể tuần tới, lịch luyện tập dày đặc hơn. Cô không còn nhiều thời gian nữa.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Nhà tiên tri cùng cô cưỡi chổi bay xuống dưới thành phố. Dọc đường đi, ông phổ biến thêm cho cô về các loại thảo mộc và cách sử dụng bùa chú hộ vệ đúng cách. Nội dung tuy không mới nhưng tránh được tai mắt người khác. Chuyến đi và mục đích của nó phải được giữ kín, nếu không tính mạng cô có thể bị đe doạ.
Cả hai nhanh chóng đi vào thành phố và đến khu chợ lớn nhất, nơi đây tập hợp mọi mặt hàng nội địa lẫn nhập khẩu từ nước ngoài. Đầy đủ thể loại chất lượng giá cả.
Bây giờ đang là buổi chiều, chợ đông vui nhộn nhịp hơn buổi sáng, tiếng ồn ã vang vọng khắp nơi. Nhà tiên tri và Sharon chen nhau đi trong con đường chợ chật hẹp đầy ắp người. Khu chợ rất rộng và có mái che, nhưng với nhiệt lượng từng ấy người toả ra thì vô cùng nóng bức.
- Ta sẽ đi kiếm thử một vòng, cháu cứ đi loanh quanh, muốn mua gì thì mua. - Nhà tiên tri đưa Sharon một túi tiền nhỏ rồi không đợi cô phản ứng, cứ như vậy mà khuất vào dòng người trước mặt. Biết vậy cô chẳng chui vô chợ làm gì.
Chen chúc chật chội chẳng thoải mái gì, cô cũng không muốn mua sắm vào lúc này, nên chỉ tính rời khỏi chợ và đến một nơi...
Đó là cửa hàng bánh kẹp Crym. Ở đó có đủ loại nhân bánh kẹp ngon tuyệt vời, nhưng đối với Sharon, nhân thịt băm với sốt phô mai là ngon nhất, còn ăn kèm với salad và xúc xích nướng. Thêm một ly soda bạc hà thì quả là tuyệt hảo.
Bước vào tiệm bánh là cô không thể nào cưỡng nổi hương thơm hấp dẫn của thịt và các loại nước sốt, đã lâu cô không được ăn bánh kẹp ở đây, bây giờ nhất định phải ăn cho no. Tối khỏi ăn ở nhà cũng được.
Biết khách "quen" đến, bà chủ liền tươi cười nói:
- Cháu đến rồi à Sharon, lâu lắm mới thấy cháu nha!
- Dạ, chính xác là đã hai tuần cháu chưa tới đây rồi ạ! - Cô vui vẻ đáp lại.
- Một tuần phải đến một lần nghe chưa! - Bà chủ nháy mắt. - Sẽ có ưu đãi.
- Dạ! - Cô kiếm một chỗ ngồi tốt và an toạ chờ bà chủ làm món cho mình. Chiếc bánh kẹp của cô luôn là món đặc biệt mà lần nào đến cô cũng ăn, sau đó mới ăn ngững món mới khác, thành ra mùi vị nào cô cũng từng nếm qua rồi.
Đang ngồi gõ nhịp lên mặt bàn thì cô bị hù một phát giật nảy mình, người hù cô là Brian, con trai của bà chủ, đồng thời là người bạn duy nhất của cô dưới thành phố này.
- Cậu thôi đi! - Sharon đỏ mặt, cô lúc nào cũng vô cùng cảnh giác, ai ở đằng sau là biết ngay, nhưng lần này cô hoàn toàn mất tập trung, đầu óc chỉ toàn hình ảnh của bánh kẹp...
- Haha, cuối cùng cũng hù được cậu, những lần khác tớ toàn thất bại. - Brian cười cười nhìn cô.
- Cậu khoái chọc tớ lắm hả? - Sharon phụng phịu, chưa thấy ai đùa giai như tên này.
- Ừ! - Brian đáp tỉnh bơ, tay cầm giẻ lau bàn nãy giờ.
- Hừm, không chấp với cậu, lấy bánh cho tớ. - Sharon kéo mũ trùm xuống, cãi nhau với tên này quả là nóng máu.
Khi chiếc mũ che đi mái tóc mới của cô rơi xuống, Brian đã không tin nổi vào mắt mình, cái gì thế này?
- Cậu nhuộm tóc? - Brian chỉ chỉ.
- Ơ ... Ừ, tớ mới nhuộm. - Sharon quên mất là mình đã có một vài thay đổi không hề nhẹ. Chỉ gật đầu qua loa.
- Tớ còn tưởng mình nhìn lầm đấy.
- Brin, sao mày tám lắm thế hả con, quay lại phụ mẹ đi! - Bà chủ í ới gọi. Brian vâng dạ vài cậu rồi quay người rời đi, trước đó còn nháy mắt với cô.
- Trông cậu đẹp lắm đó!
Sharon ngượng ngùng cười, ở đây ít người có mái tóc tự nhiên nào như vậy, cũng chả ai nhuộm nên coi như cô là hàng độc quyền đi. Để tránh bị chú ý, cô lại đội mũ trùm vào.
Bánh kẹp được đưa đến, cô nhanh nhẹn đánh chén và gọi thêm một phần bánh kẹp thịt bò nướng với sốt me chua ngọt, một món mà cô thích thứ nhì trong cửa hàng.
Brian tranh thủ lúc vắng khách ngồi đối diện cô tám chuyện.
- Tuần sau là Lễ hội mùa đông rồi, trường có tổ chức tiệc đêm, cậu đi nhé! - Brian rủ rê.
- Để xem đã! - Sharon uống một ngụm nước nói. - Tớ không đi học ở trường, cũng chẳng quen ai, thấy cứ kì kì sao ấy!
- Có sao đâu, tớ cũng dẫn em gái đến.
- Nó cũng học chung trường cậu mà.
- Không, đứa út cơ.
- Nó còn bé thì nói làm gì.
Kì kèo một hồi, mãi không gạ gẫm Sharon bằng miệng được, Brian đành bày trò hối lộ.
- Đi đi, tớ sẽ đãi cậu một phần bánh kẹp đặc biệt.
- Có một thôi? - Cô dài giọng.
- Chứ cậu muốn mấy? - Brian đổ mồ hôi hột, cậu chưa bao giờ dám đãi ai bằng bánh của mẹ mà cho không như vậy.
- Cũng tuỳ. - Sharon ỡm ờ, cô không hề có ý định tham gia lễ hội ở trường, Brian có tặng cô luôn cả cái tiệm bánh cũng không được. Hết tuần sau là cô đã lên đường rồi, luyện tập còn chưa đâu vào đâu, tối đến thì mệt rã ra còn phải ngồi học lịch sử văn hoá nước ngoài và cái gì cách chuyển hoá năng lượng ma thuật tiềm thức các kiểu.
- Cậu đấy, sao năm nào rủ đi cậu cũng từ chối thế! - Brian trưng ra bộ mặt không vui.
- Ờ thì, tớ không thích những chỗ ồn ào. - Cô chống chế.
- Đi một lần này thôi, đảm bảo sẽ rất vui đó! - Brian giật giật tay áo Sharon, ánh mắt khẩn cầu một cách tha thiết mềm lòng.
Nhìn vậy trông cậu thật dễ thương.
Đúng lúc không biết trả lời sao, thì Nhà tiên tri xuất hiện ở ngưỡng cửa, tay ông cầm một bọc đồ to, trên vai đứng một con mèo màu trắng, nó meo lên một tiếng rồi cọ cọ vào má ông lão.
- Cháu đây rồi. - Nhà tiên tri thở ra. - Làm ta phải nhờ Cara đi tìm.
Sharon đoán Cara chính là tên con mèo đó, loại ma lực đặc trưng này chỉ có thể là tinh linh thôi.
Brian vội đứng lên nhường ghế.
- Mời ông ngồi.
- Cảm ơn, ta phải đi bây giờ rồi. - Nhà tiên tri cười hiền, rồi nói với Sharon. - Về thôi.
Nói xong ông đi ra khỏi quán, nhanh như lúc xuất hiện.
- Tớ phải về rồi. - Sharon đứng dậy, thấy gương mặt buồn buồn của Brian thì ôm vai cậu an ủi. - Tớ sẽ cân nhắc lời đề nghị của cậu.
Sau đó cùng Nhà tiên tri rời đi.
Brian cảm giác ấm lòng hơn hẳn.
End chap 2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.