Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường
Chương 14: Cái Bóng Ở Trường Thiên Bẩm (2)
Bích Nhi
25/04/2023
Phòng thanh nhạc nằm ở khu đông của trường học Thiên Bẩm, căn phòng chuyên dùng cho các học viên dùng để luyện tập ca hát và yêu thích âm nhạc, là căn phòng được giáo viên giao toàn quyền sở hữu cho câu lạc bộ âm nhạc sử dụng sau giờ học. Nơi đây đủ để chứa được một trăm người ngồi, hai cửa sổ nằm đối diện cửa ra vào với khung bảo vệ cửa sổ hình vuông to màu gỗ, cùng rèm cửa màu kem mỏng tạo nên cảm giác hoa lệ, gần cửa sổ ở đầu lớp có một chiếc đàn piano màu trắng ngà với hoa văn vàng nhạt uốn lượn cùng một số nhạc cụ được cất trong một cái tủ kính lớn phía sau, kế bên còn có tủ sách bằng gỗ nâu với đường vân gỗ đẹp mắt, căn phòng trống trải ngoài nhạc cụ và sách nhạc ra thì chẳng còn gì khác.
Anh Quốc Anh và anh Hạo Thiên mặt mày hầm hầm ngồi mỗi người đứng một góc không ai để ý tới ai, quần áo họ nhăn nhúm và đầu tóc rối, tay chân có vài vết bầm vì trận ẩu đả ăn lộn trên sàn lúc nãy, không khí trong phòng nặng nề đến mức hít thở không thông làm tôi muốn bỏ chạy khỏi cái nơi này ngay lập tức.
Anh Quốc Anh lần mò trên mấy cái tủ sách và nhạc cụ, còn anh ba nhà tôi thì đứng ở cuối phòng kiểm tra mấy cái rèm cửa, thật không hiểu tại sao anh lại kiểm tra mấy cái rèm cửa làm gì, còn tôi thì đi xung quanh phòng, chẳng để làm gì cả, tôi không biết trường này có thứ gì với thứ gì thì làm sao kiểm tra ra cái gì được, đối với tôi thì ở đây nơi nào cũng đáng nghi cả.
Đang lúc căng thẳng thì tiếng piano vang lên giai điệu đầu tiên trong bản Fur Elise, giữa căn phòng rộng rãi vào buổi đêm mưa giông, một tia sét đánh xuống làm rực sáng một khoảng trời tối mịt, ở nơi trường học yên tĩnh lại vang lên giai điệu như hồi chuông cảnh báo nguy hiểm đang đến gần, sự tĩnh mịch bị phá vỡ vì giai điệu của tiếng đàn piano hòa vào từng đợt sấm chớp khiến nơi này rơi vào khoảng không huyền bí và ma mị, nó đánh thức bản năng tò mò và sợ hãi của con người, làm tinh thần và các giác quan trở nên căng thẳng.
Giai điệu đột ngột vang lên rồi dừng lại đó làm tôi rợn người, tôi dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu ra phía sau để nhìn vào cây đàn piano màu trắng ngà ở gần cửa sổ, chỉ trong một giây ngắn ngủi mà đầu tôi nhảy số không biết bao nhiêu câu hỏi hay những cảnh tượng đáng sợ như trong phim kinh dị, tôi tự hỏi lỡ như có thứ gì đó thật sự đang ngồi đàn piano thì phải làm sao đây, tôi không chắc là mình đủ can đảm để ở lại căn phòng này nữa, dường như không chỉ có mỗi tôi sợ hãi mà còn có anh Quốc Anh đang bày ra vẻ mặt hết sức hoảng hốt, tư thế của anh thì như sắp nhảy thẳng vào tủ đựng nhạc cụ để trốn tới nơi với cái lưng dán chặt lên cửa kính tủ, anh ấy vẻ mặt tái mét nhìn vào người đang đứng bên cạnh cây piano chạm bàn tay lên phím đàn.
Mái tóc ngắn được cột đuôi ngựa hơi tung bay, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như con nít và đôi mắt đen láy như ngọc trai đen, người con gái đang đứng trước cây piano mặc chiếc váy ngắn màu đỏ và chiếc áo hoodie đen có in hình con cáo nhỏ, không ai khác ngoài Trịnh Ái Linh, cô bạn cùng lớp của tôi.
Nhận ra có người nhìn mình, Ái Linh ngẩng đầu mỉm cười ngốc nghếch như đang hỏi tại sao lại nhìn nhỏ vậy, cứ như nhỏ chưa từng làm gì để người khác phải đưa mắt nhìn nhỏ vậy, khuôn mặt ngây thơ khiến tôi nổi máu nóng.
Vì bị tiếng đàn ban nãy dọa sợ nên tôi giận dữ trừng mắt nhìn cô bạn dọa người, Ái Linh thì mỉm cười có lệ nhìn tôi ngơ ngác nghiêng đầu, không hiểu vì sao mình lại bị lườm như vậy, cô bạn ngốc nghếch của tôi đang đeo tai nghe nghe nhạc màu đen với âm lượng khá cao nên chẳng nghe được giai điệu mà mình vừa đàn ra phối hợp với không gian như thế này sẽ có bao nhiêu khủng bố.
Tiếng đàn khi nãy vừa nhìn cũng biết là do Ái Linh đàn ra, thật sự dọa cho tim tôi muốn nhảy thẳng ra bên ngoài, nhỏ từ nãy tới giờ không biết đã dọa tôi bao nhiêu lần rồi, tôi nhất định sẽ ghi sổ để mai sau trả thù, nữ tử trả thù một trăm năm vẫn chưa đủ.
Anh Hạo Thiên đứng cuối phòng bị tiếng đàn thu hút nhìn về bên này, sau khi xác định mọi chuyện không có gì đáng lo ngại thì lại tiếp tục kiểm tra rèm cửa, nói đúng hơn là anh ấy lại chui ra sau rèm cửa như chơi trốn tìm, thật sự không biết anh ấy làm cái gì mờ ám trong rèm cửa, anh ấy đứng trong đó gần nửa tiếng rồi đấy.
Về phần anh Quốc Anh sau khi biết được tiếng đàn đó là do Ái Linh nghịch ngợm thì cũng thở phào một hơi, đưa tay vỗ ngực tự trấn an mình bình tĩnh rồi cũng tiếp tục kiểm tra tủ sách bên cạnh, xem ra chuyện vừa rồi đã dọa anh ấy không ít nên đến bây giờ cơ mặt của anh vẫn chưa được thả lỏng, nhìn tội anh ấy thật, dù sao anh ấy so với ai khác thì đứng gần cây đàn piano như vậy mà, lỡ tiếng đàn mà không phải do Ái Linh đàn thì chắc anh ấy ngất tại chỗ luôn ấy.
Tôi bước tới gần Ái Linh kéo nhỏ cách xa cái đàn ra, từ bây giờ tôi sẽ để mắt để Ái Linh để nhỏ không làm ra hành động đau tim nào nữa, nhỏ mà làm thêm vài lần nữa là tôi vô viện thăm khoa tim mạch luôn đấy.
Lục tìm khắp căn phòng cũng đã xong mà không có kết quả gì, cả nhóm chúng tôi cũng rời khỏi nơi đó và đi đến phòng mỹ thuật, nơi tiếp theo có lời kể lại rằng cái bóng đen đó đã xuất hiện.
Để tránh tình trạng hai anh đẹp trai của nhóm lại ôm nhau lăn trên đất, tác động vật lý lên mặt nhau trước khi tìm ra manh mối gì đó liên quan tới cái bóng đen kỳ quái, tôi đã kéo Ái Linh chen vào chính giữa hai người họ để tách họ ra hai bên, may thay họ đã giữ im lặng để đi với nhau đến phòng mỹ thuật mà không xảy ra tranh cãi gì nữa, nhìn hai người họ im lặng đi gần nhau thế này thì làm gì có ai nghĩ tới việc hai người họ đối với nhau như chó với mèo đâu.
"Nè, mình tự hỏi tại sao không tìm vào buổi sáng mà phải đợi buổi tối muộn như vậy rồi đến trường, không phải hơi nguy hiểm sao?"
Ái Linh đi bên cạnh tôi thì đưa tay gỡ một bên tai nghe ra, lên tiếng thắc mắc.
Tôi quay sang: "Thì cô giáo nói là cái bóng đen đó chỉ xuất hiện vào ban đêm nên phải ở đây vào ban đêm mới có kết quả chứ sao."
Ái Linh khó hiểu bảo: "Vậy sao không kiểm tra các phòng vào buổi sáng rồi đến đêm thì bắt gọn luôn mà phải kiểm tra vào buổi tối? Như vậy không bất tiện sao?"
Tôi nghe thấy Ái Linh nói rất có lý nên không trả lời lại được, hơi nhăn mày nhìn qua anh của mình mong anh giải đáp thắc mắc giúp tôi, anh Hạo Thiên biết tôi đang nhìn anh nên hơi quay đầu đi, dùng uy tắc ba không, không nghe, không thấy, không nói để giữ im lặng và lờ tôi đi. Tôi biết anh cố tình lờ mình đi nên trừng mắt nhìn anh không chịu rời.
Cái ông anh này, thắc mắc của em gái mà cũng lờ đi là sao, muốn nhào tới cắn ổng một cái cho bỏ ghét ghê.
Ngược lại, khi tôi đưa mắt nhìn sang anh Quốc Anh, anh ấy nhận ra ánh nhìn và hiểu được tôi đang muốn cái gì nên bày ra vẻ mặt suy nghĩ, anh ấy nhăn mày lại sắp xếp từ ngữ hợp lý để diễn giả cho hai đứa chúng tôi hiểu, nhìn anh ấy khó khăn vắt óc suy nghĩ không biết nói sao cho dễ hiểu đến mức hiện rõ ý nghĩ trên mặt, hình như có chút dễ cưng, trông như đứa con nít đang đứng trước quầy hàng tạp hóa phân vân không biết nên giải thích đồ ăn vặt mà mình muốn mua trông như thế nào vậy.
Sau một lúc, anh Quốc Anh quay sang ngại ngùng mỉm cười khi để chúng tôi đợi lâu như vậy, để lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu trong miệng như con hổ nhỏ: "Là do buổi sáng có nhiều người không tiện để đi điều tra, còn lỡ như làm lộ liễu quá mà bị kẻ xấu phát hiện thì sẽ bứt dây động rừng, vậy nên làm vào buổi tối thì vừa có thể điều tra vừa có cơ hội bắt kẻ xấu, như vậy sẽ nhanh hơn."
Ái Linh lại thắc mắc: "Vậy làm vào buổi tối như vậy thì không bứt dây động rừng à? Lỡ kẻ xấu thấy có người đi lòng vòng như đang tìm kiếm thì hắn thì không phải hắn sẽ trốn đi à?"
Anh Quốc Anh cứng họng không biết nên nói gì nữa, anh khó xử mím môi đưa tay gãi gãi má, có lẽ anh không giỏi trong việc giải thích hoặc là thắc mắc của Ái Linh quá khó để giải đáp.
Anh Hạo Thiên đi bên cạnh tôi tự nhiên lên tiếng: "Bên ngoài có sắp xếp bảo vệ canh chừng, nếu có người khả nghi lảng vảng gần trường sẽ bị họ bắt lại để điều tra, lúc đó chúng ta chỉ cần thu thập chứng cứ thôi."
Tôi liếc mắt nhìn sang anh oán giận, tôi muốn biết cái gì thì anh không trả lời, dùng điều luật ba không, không nghe, không thấy, không nói để lờ tôi đi, vậy mà bây giờ Ái Linh hỏi thì anh ấy lại trả lời, rồi cuối cùng thì ai mới là em gái của anh vậy.
Ái Linh thấy có người trả lời mình thì đổi mục tiêu quay sang anh Hạo Thiên hỏi: "Nếu có bảo vệ rồi thì chúng ta ở đây làm gì? Ngay từ đâu nếu có người lạ đột nhập vào trường mà bảo vệ còn không biết thì bây giờ có trông cậy được không vậy?"
Anh Hạo Thiên tiếp tục trả lời: "Được, trường Thiên Bẩm có đội ngũ bảo vệ xuất sắc, có kẻ đột nhập vào trường mà họ không biết gì là chuyện không thể nào, vậy nên cái bóng đen kia có thể là học sinh của trường."
"Học sinh của trường này á? Học sinh của trường sao lại chạy nhanh như ma như thế được?"
"Học sinh không có năng lực tự vệ sẽ có bảo vệ đưa đón từ trường đến nhà và ngược lại, học sinh có đủ năng lực tự vệ sẽ được nhà trường kiểm tra xem có thật sự không cần ai bảo vệ không, cái bóng đen có thể là học sinh có khả năng tự vệ được nhà trường công nhận."
"Nhưng làm sao để phân biệt học sinh đó với người khác? Thấy chúng ta đi lòng vòng như vậy thì sẽ trốn đi luôn đấy."
"Ngoài học sinh bổ túc có tên trong danh sách ra chỉ còn bảy người đi lòng lòng trong trường, có kẻ lạ xuất hiện rất dễ nhận biết."
"Vậy anh có biết tại sao cái học sinh đó lại chạy lung tung trong trường vào ban đêm?"
"Không."
"Vậy chúng ta không phải đang bắt ma à?"
"Không."
"Cô giáo sao lại giao chuyện này cho anh vậy?"
"Không biết."
"Anh là con trai à?"
"..."
Sau một loạt câu hỏi đến từ Ái Linh thì anh tôi vẫn giữ được cái đầu lạnh để không bị lừa, sau câu hỏi cuối cùng thì anh ấy giữ im lặng luôn cho đến khi bốn chúng tôi đi đến phòng mỹ thuật, Ái Linh thì cũng không hỏi gì nữa mà đeo tai nghe lên, chỉ là đôi khi nhỏ lại quay đầu nhìn ra sau lưng làm tôi hơi rợn tóc gáy, phải đưa tay giữ đầu nhỏ lại để nhỏ không làm ra mấy hành động đó nữa, nói thật chứ sợ lắm đấy khi mà nhỏ cứ mở to mắt rồi quay đầu ra nhìn phía sau lưng như thấy thứ gì đó trong khi phía sau hoàn toàn là một hành lang trống trải và im lặng.
Vừa bước vào phòng mỹ thuật thì anh Hạo Thiên và anh Quốc Anh đã đưa tay chắn trước mặt chúng tôi ra hiệu hai đứa tôi dừng lại, hai người họ đẩy hai đứa chúng tôi ra sau lưng cẩn thẩn bảo vệ trong khi đưa mắt nhìn khắp căn phòng đầy cảnh giác.
Tôi nhận ra có chuyện không tốt nên nghiêng người nhìn vào bên trong phòng, những bức tượng thạch cao và khung vẽ nằm lung tung khắp căn phòng, mùi giấy và màu vẽ hòa vào nhau tạo nên không khí khác lạ, cửa tủ nằm cuối phòng bị mở toang ra cùng với những màu vẽ bị ném bừa bộn trên đất như đã từng có ai đào bới nó ra, thêm vào đó còn có dấu giày màu xanh lam bị in trên đất xuất hiện khắp căn phòng, tình cảnh hỗn loạn.
Anh Hạo Thiên bước vào bên trong phòng bỏ mặc sự ngăn cản của anh Quốc Anh, anh ấy đi một vòng khắp phòng và cẩn trận tránh né chỗ màu bị đổ ra trên đất, đi tới trước cửa tủ anh cũng không ngần ngại mà đưa tay vào bên trong kiểm tra.
Tôi hồi hộp nhìn anh Hạo Thiên đang mò tìm trong tủ, sau một lúc thì anh rút tay ra, trên tay còn cầm theo một thứ gì đó màu đen, anh ngắm nghía nó một lúc rồi giấu nó vào trong người làm hại tôi không nhìn rõ được đó là thứ gì.
"Sao rồi? Có tìm thấy cái gì không?" Anh Quốc Anh tò mò nhìn về phía anh của tôi hỏi.
Anh Hạo Thiên đứng dậy nhìn về phía bên này: "Không."
Tôi ngây người, rõ ràng là anh tìm thấy cái gì đó rồi giấu ở trong người, vậy mà bây giờ bị hỏi thì anh lại bảo không tìm thấy, thứ đó cuối cùng ra sao mà anh tôi lại giấu đi như vậy, hay tại vì nó quá nguy hiểm nên anh bắt buộc phải giấu nó đi.
Anh Quốc Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm rồi nhìn hai đứa chúng tôi mỉm cười: "Anh thấy sắp có chuyện không hay rồi, hai đứa em đi tới lớp bổ túc rồi ở đó đợi đi."
Tôi cũng không ngu ngốc đi vạch trần anh của mình nên cũng mỉm cười, nhìn anh Quốc Anh gật đầu: "Dạ, tụi em biết rồi."
Anh Hạo Thiên và Anh Quốc Anh đi trước dẫn đường cho chúng tôi tới phòng học bổ túc bên tầng bốn khu phía tây, nơi nhóm của chị Bích Đào đi kiểm tra.
Đang đi phía sau lưng hai anh thì Ái Linh kéo tay tôi lại gần, gỡ một bên tai nghe rồi ghé sát tai tôi thì thầm: "Sao anh của bà nói dối á?"
Tôi bất ngờ mở to mắt, thì ra Ái Linh cũng nhìn thấy anh tôi lôi cái thứ gì đó ra khỏi tủ, tôi đưa tay che miệng lại, nhỏ giọng: "Tôi không biết, chắc cái thứ đó nguy hiểm lắm."
Ái Linh thì thầm: "Có gì đâu mà nguy hiểm, tôi thấy chỉ là cái máy quay thôi mà."
Tôi giật mình, cố gắng kiềm giọng lại thật nhỏ: "Bà thấy rõ cái đó là cái gì luôn hả? Mắt đỉnh vậy?"
Ái Linh được khen nên hất cằm kiêu ngạo: "Chứ sao."
Một lúc sau cũng đã tới được khu phía tây, chúng tôi chạm mặt nhóm của chị Bích Đào trên hành lang, nhìn bọn họ đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó đến mức hiện rõ trên khuôn mặt.
Thấy chúng tôi đi tới, chị Bảo Ngọc đưa tay vẫy gọi: "Hai người kia, lại đây chút đi."
Anh Quốc Anh nhìn chúng tôi một lúc rồi mới cùng anh Hạo Thiên đi tới chỗ của nhóm chị Bảo Ngọc, bọn họ thì thầm điều gì đó với nhau đến mức khuôn mặt của anh Quốc Anh cũng đanh lại nặng nề, anh khoanh hai tay trước ngực như vừa nghe được gì đó rất nghiêm trọng.
Bọn họ bàn bạc cùng nhau rất lâu, tôi và Ái Linh đợi bọn họ lâu quá nên quay ra chơi chi chi chành chành, bàn tay của tôi xòe ra, Ái Linh đưa một ngón tay đặt vào lòng bàn tay của tôi, chúng tôi cùng đọc bài đồng dao trong hồi hộp.
"Ù à ù ập!"
Tôi đọc nhanh câu cuối cùng và lập tức nắm tay lại, Ái Linh nhanh tay nhanh mắt rụt tay về trong phút chốc làm tôi bắt hụt, tôi lại xòa bàn tay và tiếp tục vòng lặp vì không thề nào bắt được ngón tay của Ái Linh, nhỏ quá nhanh.
Hai đứa chúng tôi tập trung tới mức quên mất thời gian, không biết đã qua bao lâu rồi, bàn tay to lớn của anh Hạo Thiên đặt lên đầu của tôi ra sức đè xuống như muốn ấn tôi lùn thêm vài centimet, tôi khó chịu hất tay của anh ra rồi quay lại lườm anh.
Anh Hạo Thiên vẫn để tay trên không trung chưa thu về, trông cứ như anh vần chực chờ để tóm lấy cái đầu của tôi lần nữa vậy: "Vào lớp bổ túc ngồi chờ đi, hết việc anh gọi về."
Tôi nhăn mày: "Chuyện phức tạp lắm hả anh?"
"Ừm." Giọng anh trầm trầm, sau đó nhân lúc tôi không để ý anh lại tóm lấy đầu của tôi ra sức ấn xuống.
Tôi bực bội phản kháng nhưng anh quá mạnh làm mọi công sức của tôi đều trở thành vô ích, anh hôm nay lạ kỳ ghê luôn ấy, hết làm chuyện mờ ám sau rèm, giấu đồ vô người rồi bây giờ còn đè đầu tôi ra nghịch nữa.
"Gừ á á á!" Tôi bấu chặt lấy tay của anh mà anh vẫn không chịu buông đầu tôi ra.
Anh Quân Vương mỉm cười, thấy tôi tội nghiệp nên lên tiếng giúp đỡ: "Tha cho em nó đi, lùn đi vài tấc rồi kìa."
"Bỏ em ra! Lùn vài tấc luôn rồi đây này!" Tôi nhanh chóng hùa theo, hét lên đầy bất mãn.
Lúc này anh Hạo Thiên mới buông đầu tôi ra, tôi ngay lập tức trốn ra sau lưng Ái Linh chỉnh lại mái tóc rối xù của mình, ổng mà không phải anh tôi là tới công chuyện với tôi rồi.
Chị Bảo Ngọc nhìn hai đứa chúng tôi, nở nụ cười nhẹ: "Phòng bổ túc ở phía bên kia, hai đứa đi vào ngã rẽ kia là tới, lớp cuối cùng nằm trong góc ấy."
Tôi nhìn theo hướng chị ấy hướng dẫn, thấy một ngã rẽ ở phía sau lưng thì quay lại nhìn chị ấy gật đầu: "Tụi em biết rồi."
Nói rồi tôi cùng Ái Linh rời đi, các anh chị ấy luôn dõi mắt nhìn theo hai đứa tụi tôi cho đến khi chúng tôi đi vào ngã rẽ, dường như họ đang muốn xác định chúng tôi đã an toàn hay chưa trước khi trở lại việc của mình. So về độ tuổi thì hai đứa tôi chỉ nhỏ hơn mấy anh chị ấy có một, hai tuổi mà thôi, nhưng cách mấy anh chị hành xử khiến tôi cảm thấy rất bất an, tôi không nghĩ là mấy anh chị không biết tôi mấy tuổi mà hành xử như vậy đâu, mà là do vấn đề này quá nghiêm trọng mà chỉ có học sinh của trường Thiên Bẩm mới có thể xử lí được, nếu tính ra thì trong nhóm bảy người chúng tôi thì đã có ba người là học sinh có thể tự vệ được nhà trường công nhận, còn về phần chị Bích Đào và chị Bảo Ngọc thì tôi vẫn chưa chắc lắm nhưng tôi đoán một trong hai chị ấy có một người là học sinh có thể tự vệ vì anh Quân Vương không thể nào bảo vệ cả hai người cùng một lúc vậy, đây cũng là một trong số các lí do mà chị Bích Đào và chị Bảo Ngọc được phân nhóm cùng anh Quân Vương, nếu một trong hai chị được chia qua nhóm bốn người thì sẽ không cân bằng lắm khi nữ nhiều hơn nam, và nếu xét về độ thân thiết thì chia cách bọn họ ra cũng không dễ.
Vậy nên, hai đứa trường khác không có khả năng đối đầu nguy hiểm và không có khả năng tự vệ như chúng tôi thì nên ngồi một bên cho an toàn, tránh việc kéo chân bọn họ lại.
Tôi có chút bất an khi mọi thứ đang ngày trở nên khó hiểu, tôi cũng quên cầu con Mực để mọi chuyện thuận lợi mất rồi, mong mọi thứ sẽ đâu vào đó.
Anh Quốc Anh và anh Hạo Thiên mặt mày hầm hầm ngồi mỗi người đứng một góc không ai để ý tới ai, quần áo họ nhăn nhúm và đầu tóc rối, tay chân có vài vết bầm vì trận ẩu đả ăn lộn trên sàn lúc nãy, không khí trong phòng nặng nề đến mức hít thở không thông làm tôi muốn bỏ chạy khỏi cái nơi này ngay lập tức.
Anh Quốc Anh lần mò trên mấy cái tủ sách và nhạc cụ, còn anh ba nhà tôi thì đứng ở cuối phòng kiểm tra mấy cái rèm cửa, thật không hiểu tại sao anh lại kiểm tra mấy cái rèm cửa làm gì, còn tôi thì đi xung quanh phòng, chẳng để làm gì cả, tôi không biết trường này có thứ gì với thứ gì thì làm sao kiểm tra ra cái gì được, đối với tôi thì ở đây nơi nào cũng đáng nghi cả.
Đang lúc căng thẳng thì tiếng piano vang lên giai điệu đầu tiên trong bản Fur Elise, giữa căn phòng rộng rãi vào buổi đêm mưa giông, một tia sét đánh xuống làm rực sáng một khoảng trời tối mịt, ở nơi trường học yên tĩnh lại vang lên giai điệu như hồi chuông cảnh báo nguy hiểm đang đến gần, sự tĩnh mịch bị phá vỡ vì giai điệu của tiếng đàn piano hòa vào từng đợt sấm chớp khiến nơi này rơi vào khoảng không huyền bí và ma mị, nó đánh thức bản năng tò mò và sợ hãi của con người, làm tinh thần và các giác quan trở nên căng thẳng.
Giai điệu đột ngột vang lên rồi dừng lại đó làm tôi rợn người, tôi dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu ra phía sau để nhìn vào cây đàn piano màu trắng ngà ở gần cửa sổ, chỉ trong một giây ngắn ngủi mà đầu tôi nhảy số không biết bao nhiêu câu hỏi hay những cảnh tượng đáng sợ như trong phim kinh dị, tôi tự hỏi lỡ như có thứ gì đó thật sự đang ngồi đàn piano thì phải làm sao đây, tôi không chắc là mình đủ can đảm để ở lại căn phòng này nữa, dường như không chỉ có mỗi tôi sợ hãi mà còn có anh Quốc Anh đang bày ra vẻ mặt hết sức hoảng hốt, tư thế của anh thì như sắp nhảy thẳng vào tủ đựng nhạc cụ để trốn tới nơi với cái lưng dán chặt lên cửa kính tủ, anh ấy vẻ mặt tái mét nhìn vào người đang đứng bên cạnh cây piano chạm bàn tay lên phím đàn.
Mái tóc ngắn được cột đuôi ngựa hơi tung bay, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như con nít và đôi mắt đen láy như ngọc trai đen, người con gái đang đứng trước cây piano mặc chiếc váy ngắn màu đỏ và chiếc áo hoodie đen có in hình con cáo nhỏ, không ai khác ngoài Trịnh Ái Linh, cô bạn cùng lớp của tôi.
Nhận ra có người nhìn mình, Ái Linh ngẩng đầu mỉm cười ngốc nghếch như đang hỏi tại sao lại nhìn nhỏ vậy, cứ như nhỏ chưa từng làm gì để người khác phải đưa mắt nhìn nhỏ vậy, khuôn mặt ngây thơ khiến tôi nổi máu nóng.
Vì bị tiếng đàn ban nãy dọa sợ nên tôi giận dữ trừng mắt nhìn cô bạn dọa người, Ái Linh thì mỉm cười có lệ nhìn tôi ngơ ngác nghiêng đầu, không hiểu vì sao mình lại bị lườm như vậy, cô bạn ngốc nghếch của tôi đang đeo tai nghe nghe nhạc màu đen với âm lượng khá cao nên chẳng nghe được giai điệu mà mình vừa đàn ra phối hợp với không gian như thế này sẽ có bao nhiêu khủng bố.
Tiếng đàn khi nãy vừa nhìn cũng biết là do Ái Linh đàn ra, thật sự dọa cho tim tôi muốn nhảy thẳng ra bên ngoài, nhỏ từ nãy tới giờ không biết đã dọa tôi bao nhiêu lần rồi, tôi nhất định sẽ ghi sổ để mai sau trả thù, nữ tử trả thù một trăm năm vẫn chưa đủ.
Anh Hạo Thiên đứng cuối phòng bị tiếng đàn thu hút nhìn về bên này, sau khi xác định mọi chuyện không có gì đáng lo ngại thì lại tiếp tục kiểm tra rèm cửa, nói đúng hơn là anh ấy lại chui ra sau rèm cửa như chơi trốn tìm, thật sự không biết anh ấy làm cái gì mờ ám trong rèm cửa, anh ấy đứng trong đó gần nửa tiếng rồi đấy.
Về phần anh Quốc Anh sau khi biết được tiếng đàn đó là do Ái Linh nghịch ngợm thì cũng thở phào một hơi, đưa tay vỗ ngực tự trấn an mình bình tĩnh rồi cũng tiếp tục kiểm tra tủ sách bên cạnh, xem ra chuyện vừa rồi đã dọa anh ấy không ít nên đến bây giờ cơ mặt của anh vẫn chưa được thả lỏng, nhìn tội anh ấy thật, dù sao anh ấy so với ai khác thì đứng gần cây đàn piano như vậy mà, lỡ tiếng đàn mà không phải do Ái Linh đàn thì chắc anh ấy ngất tại chỗ luôn ấy.
Tôi bước tới gần Ái Linh kéo nhỏ cách xa cái đàn ra, từ bây giờ tôi sẽ để mắt để Ái Linh để nhỏ không làm ra hành động đau tim nào nữa, nhỏ mà làm thêm vài lần nữa là tôi vô viện thăm khoa tim mạch luôn đấy.
Lục tìm khắp căn phòng cũng đã xong mà không có kết quả gì, cả nhóm chúng tôi cũng rời khỏi nơi đó và đi đến phòng mỹ thuật, nơi tiếp theo có lời kể lại rằng cái bóng đen đó đã xuất hiện.
Để tránh tình trạng hai anh đẹp trai của nhóm lại ôm nhau lăn trên đất, tác động vật lý lên mặt nhau trước khi tìm ra manh mối gì đó liên quan tới cái bóng đen kỳ quái, tôi đã kéo Ái Linh chen vào chính giữa hai người họ để tách họ ra hai bên, may thay họ đã giữ im lặng để đi với nhau đến phòng mỹ thuật mà không xảy ra tranh cãi gì nữa, nhìn hai người họ im lặng đi gần nhau thế này thì làm gì có ai nghĩ tới việc hai người họ đối với nhau như chó với mèo đâu.
"Nè, mình tự hỏi tại sao không tìm vào buổi sáng mà phải đợi buổi tối muộn như vậy rồi đến trường, không phải hơi nguy hiểm sao?"
Ái Linh đi bên cạnh tôi thì đưa tay gỡ một bên tai nghe ra, lên tiếng thắc mắc.
Tôi quay sang: "Thì cô giáo nói là cái bóng đen đó chỉ xuất hiện vào ban đêm nên phải ở đây vào ban đêm mới có kết quả chứ sao."
Ái Linh khó hiểu bảo: "Vậy sao không kiểm tra các phòng vào buổi sáng rồi đến đêm thì bắt gọn luôn mà phải kiểm tra vào buổi tối? Như vậy không bất tiện sao?"
Tôi nghe thấy Ái Linh nói rất có lý nên không trả lời lại được, hơi nhăn mày nhìn qua anh của mình mong anh giải đáp thắc mắc giúp tôi, anh Hạo Thiên biết tôi đang nhìn anh nên hơi quay đầu đi, dùng uy tắc ba không, không nghe, không thấy, không nói để giữ im lặng và lờ tôi đi. Tôi biết anh cố tình lờ mình đi nên trừng mắt nhìn anh không chịu rời.
Cái ông anh này, thắc mắc của em gái mà cũng lờ đi là sao, muốn nhào tới cắn ổng một cái cho bỏ ghét ghê.
Ngược lại, khi tôi đưa mắt nhìn sang anh Quốc Anh, anh ấy nhận ra ánh nhìn và hiểu được tôi đang muốn cái gì nên bày ra vẻ mặt suy nghĩ, anh ấy nhăn mày lại sắp xếp từ ngữ hợp lý để diễn giả cho hai đứa chúng tôi hiểu, nhìn anh ấy khó khăn vắt óc suy nghĩ không biết nói sao cho dễ hiểu đến mức hiện rõ ý nghĩ trên mặt, hình như có chút dễ cưng, trông như đứa con nít đang đứng trước quầy hàng tạp hóa phân vân không biết nên giải thích đồ ăn vặt mà mình muốn mua trông như thế nào vậy.
Sau một lúc, anh Quốc Anh quay sang ngại ngùng mỉm cười khi để chúng tôi đợi lâu như vậy, để lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu trong miệng như con hổ nhỏ: "Là do buổi sáng có nhiều người không tiện để đi điều tra, còn lỡ như làm lộ liễu quá mà bị kẻ xấu phát hiện thì sẽ bứt dây động rừng, vậy nên làm vào buổi tối thì vừa có thể điều tra vừa có cơ hội bắt kẻ xấu, như vậy sẽ nhanh hơn."
Ái Linh lại thắc mắc: "Vậy làm vào buổi tối như vậy thì không bứt dây động rừng à? Lỡ kẻ xấu thấy có người đi lòng vòng như đang tìm kiếm thì hắn thì không phải hắn sẽ trốn đi à?"
Anh Quốc Anh cứng họng không biết nên nói gì nữa, anh khó xử mím môi đưa tay gãi gãi má, có lẽ anh không giỏi trong việc giải thích hoặc là thắc mắc của Ái Linh quá khó để giải đáp.
Anh Hạo Thiên đi bên cạnh tôi tự nhiên lên tiếng: "Bên ngoài có sắp xếp bảo vệ canh chừng, nếu có người khả nghi lảng vảng gần trường sẽ bị họ bắt lại để điều tra, lúc đó chúng ta chỉ cần thu thập chứng cứ thôi."
Tôi liếc mắt nhìn sang anh oán giận, tôi muốn biết cái gì thì anh không trả lời, dùng điều luật ba không, không nghe, không thấy, không nói để lờ tôi đi, vậy mà bây giờ Ái Linh hỏi thì anh ấy lại trả lời, rồi cuối cùng thì ai mới là em gái của anh vậy.
Ái Linh thấy có người trả lời mình thì đổi mục tiêu quay sang anh Hạo Thiên hỏi: "Nếu có bảo vệ rồi thì chúng ta ở đây làm gì? Ngay từ đâu nếu có người lạ đột nhập vào trường mà bảo vệ còn không biết thì bây giờ có trông cậy được không vậy?"
Anh Hạo Thiên tiếp tục trả lời: "Được, trường Thiên Bẩm có đội ngũ bảo vệ xuất sắc, có kẻ đột nhập vào trường mà họ không biết gì là chuyện không thể nào, vậy nên cái bóng đen kia có thể là học sinh của trường."
"Học sinh của trường này á? Học sinh của trường sao lại chạy nhanh như ma như thế được?"
"Học sinh không có năng lực tự vệ sẽ có bảo vệ đưa đón từ trường đến nhà và ngược lại, học sinh có đủ năng lực tự vệ sẽ được nhà trường kiểm tra xem có thật sự không cần ai bảo vệ không, cái bóng đen có thể là học sinh có khả năng tự vệ được nhà trường công nhận."
"Nhưng làm sao để phân biệt học sinh đó với người khác? Thấy chúng ta đi lòng vòng như vậy thì sẽ trốn đi luôn đấy."
"Ngoài học sinh bổ túc có tên trong danh sách ra chỉ còn bảy người đi lòng lòng trong trường, có kẻ lạ xuất hiện rất dễ nhận biết."
"Vậy anh có biết tại sao cái học sinh đó lại chạy lung tung trong trường vào ban đêm?"
"Không."
"Vậy chúng ta không phải đang bắt ma à?"
"Không."
"Cô giáo sao lại giao chuyện này cho anh vậy?"
"Không biết."
"Anh là con trai à?"
"..."
Sau một loạt câu hỏi đến từ Ái Linh thì anh tôi vẫn giữ được cái đầu lạnh để không bị lừa, sau câu hỏi cuối cùng thì anh ấy giữ im lặng luôn cho đến khi bốn chúng tôi đi đến phòng mỹ thuật, Ái Linh thì cũng không hỏi gì nữa mà đeo tai nghe lên, chỉ là đôi khi nhỏ lại quay đầu nhìn ra sau lưng làm tôi hơi rợn tóc gáy, phải đưa tay giữ đầu nhỏ lại để nhỏ không làm ra mấy hành động đó nữa, nói thật chứ sợ lắm đấy khi mà nhỏ cứ mở to mắt rồi quay đầu ra nhìn phía sau lưng như thấy thứ gì đó trong khi phía sau hoàn toàn là một hành lang trống trải và im lặng.
Vừa bước vào phòng mỹ thuật thì anh Hạo Thiên và anh Quốc Anh đã đưa tay chắn trước mặt chúng tôi ra hiệu hai đứa tôi dừng lại, hai người họ đẩy hai đứa chúng tôi ra sau lưng cẩn thẩn bảo vệ trong khi đưa mắt nhìn khắp căn phòng đầy cảnh giác.
Tôi nhận ra có chuyện không tốt nên nghiêng người nhìn vào bên trong phòng, những bức tượng thạch cao và khung vẽ nằm lung tung khắp căn phòng, mùi giấy và màu vẽ hòa vào nhau tạo nên không khí khác lạ, cửa tủ nằm cuối phòng bị mở toang ra cùng với những màu vẽ bị ném bừa bộn trên đất như đã từng có ai đào bới nó ra, thêm vào đó còn có dấu giày màu xanh lam bị in trên đất xuất hiện khắp căn phòng, tình cảnh hỗn loạn.
Anh Hạo Thiên bước vào bên trong phòng bỏ mặc sự ngăn cản của anh Quốc Anh, anh ấy đi một vòng khắp phòng và cẩn trận tránh né chỗ màu bị đổ ra trên đất, đi tới trước cửa tủ anh cũng không ngần ngại mà đưa tay vào bên trong kiểm tra.
Tôi hồi hộp nhìn anh Hạo Thiên đang mò tìm trong tủ, sau một lúc thì anh rút tay ra, trên tay còn cầm theo một thứ gì đó màu đen, anh ngắm nghía nó một lúc rồi giấu nó vào trong người làm hại tôi không nhìn rõ được đó là thứ gì.
"Sao rồi? Có tìm thấy cái gì không?" Anh Quốc Anh tò mò nhìn về phía anh của tôi hỏi.
Anh Hạo Thiên đứng dậy nhìn về phía bên này: "Không."
Tôi ngây người, rõ ràng là anh tìm thấy cái gì đó rồi giấu ở trong người, vậy mà bây giờ bị hỏi thì anh lại bảo không tìm thấy, thứ đó cuối cùng ra sao mà anh tôi lại giấu đi như vậy, hay tại vì nó quá nguy hiểm nên anh bắt buộc phải giấu nó đi.
Anh Quốc Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm rồi nhìn hai đứa chúng tôi mỉm cười: "Anh thấy sắp có chuyện không hay rồi, hai đứa em đi tới lớp bổ túc rồi ở đó đợi đi."
Tôi cũng không ngu ngốc đi vạch trần anh của mình nên cũng mỉm cười, nhìn anh Quốc Anh gật đầu: "Dạ, tụi em biết rồi."
Anh Hạo Thiên và Anh Quốc Anh đi trước dẫn đường cho chúng tôi tới phòng học bổ túc bên tầng bốn khu phía tây, nơi nhóm của chị Bích Đào đi kiểm tra.
Đang đi phía sau lưng hai anh thì Ái Linh kéo tay tôi lại gần, gỡ một bên tai nghe rồi ghé sát tai tôi thì thầm: "Sao anh của bà nói dối á?"
Tôi bất ngờ mở to mắt, thì ra Ái Linh cũng nhìn thấy anh tôi lôi cái thứ gì đó ra khỏi tủ, tôi đưa tay che miệng lại, nhỏ giọng: "Tôi không biết, chắc cái thứ đó nguy hiểm lắm."
Ái Linh thì thầm: "Có gì đâu mà nguy hiểm, tôi thấy chỉ là cái máy quay thôi mà."
Tôi giật mình, cố gắng kiềm giọng lại thật nhỏ: "Bà thấy rõ cái đó là cái gì luôn hả? Mắt đỉnh vậy?"
Ái Linh được khen nên hất cằm kiêu ngạo: "Chứ sao."
Một lúc sau cũng đã tới được khu phía tây, chúng tôi chạm mặt nhóm của chị Bích Đào trên hành lang, nhìn bọn họ đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó đến mức hiện rõ trên khuôn mặt.
Thấy chúng tôi đi tới, chị Bảo Ngọc đưa tay vẫy gọi: "Hai người kia, lại đây chút đi."
Anh Quốc Anh nhìn chúng tôi một lúc rồi mới cùng anh Hạo Thiên đi tới chỗ của nhóm chị Bảo Ngọc, bọn họ thì thầm điều gì đó với nhau đến mức khuôn mặt của anh Quốc Anh cũng đanh lại nặng nề, anh khoanh hai tay trước ngực như vừa nghe được gì đó rất nghiêm trọng.
Bọn họ bàn bạc cùng nhau rất lâu, tôi và Ái Linh đợi bọn họ lâu quá nên quay ra chơi chi chi chành chành, bàn tay của tôi xòe ra, Ái Linh đưa một ngón tay đặt vào lòng bàn tay của tôi, chúng tôi cùng đọc bài đồng dao trong hồi hộp.
"Ù à ù ập!"
Tôi đọc nhanh câu cuối cùng và lập tức nắm tay lại, Ái Linh nhanh tay nhanh mắt rụt tay về trong phút chốc làm tôi bắt hụt, tôi lại xòa bàn tay và tiếp tục vòng lặp vì không thề nào bắt được ngón tay của Ái Linh, nhỏ quá nhanh.
Hai đứa chúng tôi tập trung tới mức quên mất thời gian, không biết đã qua bao lâu rồi, bàn tay to lớn của anh Hạo Thiên đặt lên đầu của tôi ra sức đè xuống như muốn ấn tôi lùn thêm vài centimet, tôi khó chịu hất tay của anh ra rồi quay lại lườm anh.
Anh Hạo Thiên vẫn để tay trên không trung chưa thu về, trông cứ như anh vần chực chờ để tóm lấy cái đầu của tôi lần nữa vậy: "Vào lớp bổ túc ngồi chờ đi, hết việc anh gọi về."
Tôi nhăn mày: "Chuyện phức tạp lắm hả anh?"
"Ừm." Giọng anh trầm trầm, sau đó nhân lúc tôi không để ý anh lại tóm lấy đầu của tôi ra sức ấn xuống.
Tôi bực bội phản kháng nhưng anh quá mạnh làm mọi công sức của tôi đều trở thành vô ích, anh hôm nay lạ kỳ ghê luôn ấy, hết làm chuyện mờ ám sau rèm, giấu đồ vô người rồi bây giờ còn đè đầu tôi ra nghịch nữa.
"Gừ á á á!" Tôi bấu chặt lấy tay của anh mà anh vẫn không chịu buông đầu tôi ra.
Anh Quân Vương mỉm cười, thấy tôi tội nghiệp nên lên tiếng giúp đỡ: "Tha cho em nó đi, lùn đi vài tấc rồi kìa."
"Bỏ em ra! Lùn vài tấc luôn rồi đây này!" Tôi nhanh chóng hùa theo, hét lên đầy bất mãn.
Lúc này anh Hạo Thiên mới buông đầu tôi ra, tôi ngay lập tức trốn ra sau lưng Ái Linh chỉnh lại mái tóc rối xù của mình, ổng mà không phải anh tôi là tới công chuyện với tôi rồi.
Chị Bảo Ngọc nhìn hai đứa chúng tôi, nở nụ cười nhẹ: "Phòng bổ túc ở phía bên kia, hai đứa đi vào ngã rẽ kia là tới, lớp cuối cùng nằm trong góc ấy."
Tôi nhìn theo hướng chị ấy hướng dẫn, thấy một ngã rẽ ở phía sau lưng thì quay lại nhìn chị ấy gật đầu: "Tụi em biết rồi."
Nói rồi tôi cùng Ái Linh rời đi, các anh chị ấy luôn dõi mắt nhìn theo hai đứa tụi tôi cho đến khi chúng tôi đi vào ngã rẽ, dường như họ đang muốn xác định chúng tôi đã an toàn hay chưa trước khi trở lại việc của mình. So về độ tuổi thì hai đứa tôi chỉ nhỏ hơn mấy anh chị ấy có một, hai tuổi mà thôi, nhưng cách mấy anh chị hành xử khiến tôi cảm thấy rất bất an, tôi không nghĩ là mấy anh chị không biết tôi mấy tuổi mà hành xử như vậy đâu, mà là do vấn đề này quá nghiêm trọng mà chỉ có học sinh của trường Thiên Bẩm mới có thể xử lí được, nếu tính ra thì trong nhóm bảy người chúng tôi thì đã có ba người là học sinh có thể tự vệ được nhà trường công nhận, còn về phần chị Bích Đào và chị Bảo Ngọc thì tôi vẫn chưa chắc lắm nhưng tôi đoán một trong hai chị ấy có một người là học sinh có thể tự vệ vì anh Quân Vương không thể nào bảo vệ cả hai người cùng một lúc vậy, đây cũng là một trong số các lí do mà chị Bích Đào và chị Bảo Ngọc được phân nhóm cùng anh Quân Vương, nếu một trong hai chị được chia qua nhóm bốn người thì sẽ không cân bằng lắm khi nữ nhiều hơn nam, và nếu xét về độ thân thiết thì chia cách bọn họ ra cũng không dễ.
Vậy nên, hai đứa trường khác không có khả năng đối đầu nguy hiểm và không có khả năng tự vệ như chúng tôi thì nên ngồi một bên cho an toàn, tránh việc kéo chân bọn họ lại.
Tôi có chút bất an khi mọi thứ đang ngày trở nên khó hiểu, tôi cũng quên cầu con Mực để mọi chuyện thuận lợi mất rồi, mong mọi thứ sẽ đâu vào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.