Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh
Chương 23: Lời thề nguyện của chúng ta
Thường Đông
06/08/2021
Edit: Yang
Beta: Yin
-------
Nhìn Thời Dao đẩy cửa xe ra rồi đi về phía mình, Lục Cận Ngôn bất giác nhíu mày. Nếu không phải Thời Dao có sức ảnh hưởng lớn với Thịnh Hoan, anh cũng lười để ý cô ta.
Thời Dao mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, vẫn là dáng vẻ mềm mại yếu đuối không chút sức lực.
Ánh mắt Lục Cận Ngôn lạnh lùng, những lời dày đặt chỉ trích của cô ta đối với người mẹ nuôi đang bệnh nặng kia, đã đủ để chứng minh Thời Dao giấu dưới đáy lòng một dạ ác độc thế nào. Như đang nuôi phải một con sói mắt trắng, rình rậm trong đêm tối, chờ đợi cơ hội nhảy ra làm một kích chí mạng với kẻ thù.
Ngay cả dáng vẻ bề ngoài kia, cô ta còn chưa ra tay đã có thể dễ dàng làm mê hoặc người khác. Nhưng tiếc thay, người đó mãi mãi không phải là anh.
Lục Cận Ngôn không xuống xe, chỉ nghiêng đầu nhìn người từ từ lại gần, ngữ điệu có chút lạnh: "Có việc?"
Thời Dao âm thầm cắn chặt răng, rối rắm một lúc lâu mới mở miệng: "Lần trước ở đài truyền hình không cơ hội hỏi anh, Thịnh Hoan đã trở về, có phải anh định xa lánh em không? Lục Cận Ngôn, rốt cuộc em là cái gì trong mắt anh?"
Lục Cận Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, cả người có chút lơ đãng, trên mặt phảng phất mang theo một tia khinh thường: "Là cái gì, không phải cô đã sớm biết sao? Cô cũng không phải là dạng người tự rước lấy nhục nha."
Nghe Lục Cận Ngôn nói, hai mắt Thời Dao đỏ hoe. Từ thời cao trung đến đại học, cô gắt gao theo đuổi Lục Cận Ngôn, vô số lần chủ động thổ lộ anh cũng không thèm bố thí cho cô một ánh mắt, nhưng cũng chưa bao giờ cho người khác. Tính ra như vậy cũng khá tốt, cô cứ chạy theo sau anh, ai cũng không chiếm được của cô.
Nhưng thế nào cô cũng không nghĩ tới, lời tỏ tình ngày đó lại bị Thịnh Hoan bắt gặp được. Nỗi lo lắng bất an bao trùm lấy cô ta, kể từ sau vụ việc đó, chỉ cần cô thích thứ gì, mặc kệ có thích hay không, Thịnh Hoan đều phải cướp hết từ trong tay cô. Huống chi là người đàn ông cô ta thích lâu như vậy. Chỉ một giây kia, đáy mắt Thịnh Hoan mang theo nghiền ngẫm, không chút che giấu mà nói cho cô ta: "Thịnh Hoan tôi, nhất định sẽ cướp Lục Cận Ngôn đi. Dùng hết toàn lực, không từ thủ đoạn".
Thịnh Hoan không thường xuyên chạy tới trước mặt Lục Cận Ngôn gây cảm giác tồn tại, chỉ là ở phút giây quan trọng mới chạy tới phá hư.
Dáng vẻ Lục Cận Ngôn không thèm quan tâm đến Thịnh Hoan khiến cô ta cũng buông xuống một chút lo lắng, chỉ là trong lòng vẫn còn hơi bất an.
Nhưng từ khi Thịnh Hoan ở nước ngoài trở về, cô ta mới phát hiện một sự khác biệt. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, Lục Cận Ngôn sẽ thật sự rơi vào tay Thịnh Hoan.
Với Thịnh Hoan, anh có những cung bậc cảm xúc cơ bản nhất là vui, buồn, giận, hờn; anh sẽ hạ mình xuống để dỗ dành và chăm sóc Thịnh Hoan. Nhưng một người như Lục Cận Ngôn, sinh ra nên được mọi người ngước nhìn, không phải đi dỗ dành người khác.
Từng chút một đều cho thấy sự khác biệt của Lục Cận Ngôn đối với Thịnh Hoan.
Thấy Thời Dao không nói lời nào, áo sơ mi thấm ướt dán ở trên người làm trong lòng anh sinh bực bội. Cô ta không phải Thịnh Hoan, Lục Cận Ngôn cũng không có đủ nhẫn nại cùng ôn nhu, thanh âm liền có chút không kiên nhẫn: "Cô còn có chuyện gì sao?"
Nghe ngữ khí Lục Cận Ngôn, đáy mắt Thời Dao hiện lên vài tia xấu hổ, hai má nóng bừng đến đau đớn. Không còn chuyện gì, nhưng càng đau lòng hơn khi bị người đàn ông mình thích chán ghét.
Đại khái cũng là có chút xúc động bất chấp tất cả, Thời Dao lập tức buột miệng thốt ra: "Anh không sợ em đem chuyện buổi tối hôm đó nói cho Thịnh Hoan sao? Tính tình cô ấy lớn như vậy, đáy mắt hẳn là không dung được một hạt cát đi?"
Vừa dứt lời, đó là hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí trong không khí cũng rơi vào trạng thái ngưng trọng.
Lục Cận Ngôn nhếch môi cười cười, ánh mắt rét lạnh, Thời Dao nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Cận Ngôn, thân thể vô thức run lên. Dù thế nào, ánh mắt của anh lại quá mức lạnh lẽo, lại mang theo sự tàn bạo từ địa ngục càn quét hết mọi thứ, xen lẫn chút khinh thường lạnh lùng, cũng đủ để khiến trong lòng cô ta phát run.
Thời điểm Thời Dao không kịp phản ứng, Lục Cận Ngôn đã xuống xe không biết từ bao giờ, sau đó cả người cô ta đã bị Lục Cận Ngôn bức lui về phía sau, đè ép lên trên thành xe.
Anh nửa cúi người dán lên người cô ta, lỗ tai bị hơi thở nóng bức bao trùm lấy, tư thế rất dễ dàng làm nhân tâm (1) ngứa ngáy khó chịu.
Thời Dao lại không cảm giác được một chút ôn nhu nào, ngược lại ngăn không được sự sợ hãi. Tư thế ái muội, tràn ngập hơi thở lạnh lẽo cùng sự khinh thường, từ trong người anh không ngừng truyền đến tin tức này cho cô ta.
Cả người Thời Dao theo động tác của Lục Cận Ngôn mà cứng đờ, anh kéo sợi tóc bên tai cô lên, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ khàng thưởng thức, khóe miệng mỉm cười: "Chuyện buổi tối hôm đó, nào, nói cho tôi xảy ra chuyện gì"
Thanh âm cực nhẹ, cùng hơi thở dày đặt trong bóng đêm, làm người ta vô cớ mà tê dại. Thời Dao có chút hối hận, chọc giận Lục Cận Ngôn, dường như không phải là một lựa chọn đúng đắn.
Giống như hiện tại, Lục Cận Ngôn dày vò cô ta dễ dàng hơn cả dày vò một con kiến, thậm chí anh có thể sẽ phong sát cô ta trong giới giải trí.
Thịnh Hoan thấy vậy sẽ vui mừng, Lục Cận Ngôn cũng có thể xuất phát từ quan điểm của Thịnh Hoan mà ra tay. Còn Thịnh gia, đã sớm cùng cô ta không có bất cứ quan hệ gì, căn bản sẽ không ra tay cứu trợ.
Rõ ràng biết, người cấp trên như anh ghét nhất chính là những lời đe doạ của người khác, cô ta chỉ vì ghen ghét làm ngu đầu óc, mới có thể không lựa lời mà nói ra.
Loại chuyện này, chỉ có nói ở trước mặt Thịnh Hoan, mới có thể tạo thành ngăn cách giữa bọn họ. Còn với Lục Cận Ngôn, đó chỉ là một hành vi vô nghĩa, ngược lại còn chọc giận anh.
Thật ra buổi tối hôm đó cũng không phát sinh chuyện gì, chỉ là Lục Cận Ngôn gọi điện thoại bảo cô ta đến đây, sau đó kéo cô đi vào biệt thự.
Cô ta còn vui sướng cho rằng Lục Cận Ngôn đã nghĩ tốt muốn tiếp nhận mình, nhưng xem anh hời hợt như làm cho xong nhiệm vụ.
Anh đứng cùng cô ta trước cửa biệt thự, ôm một cái, trời mới biết cô ta có bao nhiêu hồi hộp. Nhưng mà vừa bước vào biệt thự, cửa lớn vừa đóng, anh lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt trước đây, thậm chí trực tiếp đuổi cô ra khỏi biệt thự ngay lập tức.
Cô ta căn bản không kịp phản ứng cũng không kịp suy nghĩ xem chuyện gì. Thậm chí phóng viên cô lén mua được cũng không đưa tin lên báo. Hóa ra phóng viên nửa đêm qua đã bị người khác chặn lại, khi đó cô ta mới biết mọi hành động nhỏ của mình, đều thu hết vào trong đáy mắt Lục Cận Ngôn.
Mà điểm mấu chốt của anh, đều ở chỗ Thịnh Hoan.
"Cô Thời," Thời Dao cảm thấy má mình bị vỗ nhẹ, đó không phải là cử chỉ âu yếm, mà là mang theo ý cảnh cáo: "Cô ấy không thích cô, vì vậy đừng có suốt ngày đứng trước mặt cô ấy tạo cảm giác tồn tại. Cô nên biết cô ấy đã khóc bao nhiêu lần vì những gì cô đã làm. Nếu lần sau cô ấy mà còn khóc, mặc kệ có phải bởi vì cô hay không. Sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn, ai làm sai đều phải trả giá, hiểu không?"
Thịnh Hoan là của anh, từ đầu đến chân, cả sợi tóc đến mũi chân, bất cứ một chỗ nào, đều hoàn hoàn chỉ thuộc về anh. Mỗi lần nhìn thấy cô khóc, nếu không phải bởi vì anh, cũng không phải do anh làm, thì trong lòng sẽ dâng lên một cảm giác tàn bạo khó giải thích, theo đó là sự đau lòng yêu thương.
Trước kia, Thịnh Hoan được Thịnh gia để trong lòng bàn tay mà nuôi dưỡng. Sau đó đến anh tiếp nhận, cô khóc, có thể, nhưng cũng chỉ có thể bởi vì anh mà khóc, không được bởi vì một người ngoài nho nhỏ mà khóc. Điều này đủ để cho anh ghen ghét cùng phát điên.
Thời Dao đứng tại chỗ, hai chân cô ta đã có chút nhũn ra, không chút sức lực. Cô ta phải dựa vào thân xe mới không để mình phải quỳ xuống, nhìn cửa lớn biệt thự đã đóng chặt trước mặt, đôi tay cô khoanh lại nắm lấy cổ tay của mình. Đáy mắt tràn đầy oán hận cùng ác độc, rốt cuộc Thịnh Hoan dựa vào cái gì? Tất cả mọi người đều thích cô ta, rõ ràng là Thịnh Hoan cướp lấy đồ vật của cô, vì cái gì mà bọn họ đều chạy tới cảnh cáo cô đừng trêu chọc Thịnh Hoan? Rốt cuộc dựa vào cái gì?
--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse-
Thời điểm Thịnh Hoan mặc một chiếc áo blouse trắng đi vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Hứa Hân nằm đưa lưng về phía mình, cả người cuộn lại, là một tư thế thiếu cảm giác an toàn vô cùng.
Trong phòng bệnh dường như còn có thể nghe thấy thanh âm nức nở nho nhỏ.
Mất đi đứa con đã thành hình chắc chắn là một điều vô cùng đau lòng đối với bất cứ một người mẹ nào. Chưa kể đến việc phải cắt bỏ cả tử cung, mất đi quyền được làm mẹ.
Thịnh Hoan đặt đồ mình mua sang một bên, kéo ghế đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, liền nghe thấy thanh âm nức nở không rõ ràng của Hứa Hân truyền đến: "Lúc biết mang thai chúng mình đều rất vui vẻ, kết hôn 3-4 năm, rốt cuộc cũng chờ được đứa con của mình. Những năm gần đây, bác sĩ và y tá đều là nghề nghiệp có rủi ro rất cao, chỉ cần cảm xúc người nhà bệnh nhân kích động, chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh. Bệnh viện không cho xin nghỉ sinh, anh ấy bảo mình từ chức, bởi vì đứa nhỏ này thật sự rất quan trọng, một chút nguy hiểm cũng gánh vác không nổi, chỉ là mình không muốn. Mình thích công việc này, mình thích dùng khả năng của chính mình để mang sự an toàn cùng quan tâm đến cho bệnh nhân. Đến bây giờ mình vẫn còn nhớ rõ cảnh thức đêm để nghiên cứu y học khi vẫn còn đang học đại học. So với bác sĩ, y tá đôi khi còn mệt hơn, cũng không chiếm sự tôn trọng của người nhà bệnh nhân. Nhưng mình vẫn dứt khoát mà lựa chọn chuyển chuyên ngành, đại khái là do tính cách của mình khá mềm yếu, thích hợp làm công việc y tá hơn,"
Cô ấy dừng một chút: "Nhưng mình không nghĩ tới, đây là sự báo đáp mà những bệnh nhân mình tận tâm chăm sóc trả lại cho mình, đó là một mạng người, sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy."
Hứa Hân cắn góc chăn, nức nở, "Đó là một bệnh nhân tâm thần, đánh không được mắng cũng không được, nhưng thế nào mình cũng không cam lòng. Đứa bé không tới hai tháng nữa là ra đời, nó còn chưa kịp nhìn xem thế giới này thế nào, chưa kịp nhìn xem cha mẹ ngày đêm chờ mong nó ra đời một cái. Chỉ bởi vì cú đá đó, tớ chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Bởi vì hắn có bệnh tâm thần, bởi vì thiên chức nghề nghiệp, tớ không thể so đo với hắn, nhưng đổi lại là người khác, ai cũng đều sẽ không cam tâm."
Thịnh Hoan không nói gì, bất cứ một lời an ủi vào lúc này đều quá mức yếu ớt. An tĩnh vài giây, Thịnh Hoan mới mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng có vẻ hơi đột ngột trong căn phòng trống trải, nhưng lại truyền ra toàn bộ sức mạnh:"Sỡ dĩ sức khoẻ, đều tương quan đến tính mạng. Tôi sẵn sàng cống hiến cho y học, yêu quê hương đất nước, trung thành với nhân dân, tuân thủ nghiêm ngặt y đức, tôn sư trọng đạo, học hành chăm chỉ, siêng năng, đã tốt phải càng tốt hơn, phấn đấu không ngừng. Tôi quyết tâm dùng hết sức lực giải trừ ốm đau cho con người, sức khoẻ mạnh mẽ. Giữ gìn y thuật thánh thiện cùng vinh dự, cứu tử phù thương (2), không chối từ gian khổ. Không ngừng kiên trì theo đuổi và cố gắng cho sự phát triển ngành y tế của đất nước, vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh con người mà phấn đấu cả đời."
Hứa Hân nghe thấy Thịnh Hoan nói liền run rẩy. Lời này, là lời thề mà mỗi học viên khi bước chân vào trường y phải tuyên thệ.
Thịnh Hoan thở dài một hơi: "Đây là nghề nghiệp cậu thích, trước kia cậu yêu thích nó bao nhiêu thì bây giờ lại càng đau khổ bấy nhiêu. Nhưng mà đau khổ rồi cũng sẽ qua, cuộc sống luôn phải hướng về phía trước. Bây giờ tớ có nói thêm gì cũng vô ích, có khi đứng nói chuyện còn đau eo thêm. Bệnh viện có thể không cần cậu, nhưng bệnh nhân của cậu cần cậu, không thể chỉ vì một bệnh nhân tâm thần kia mà bỏ mặc toàn bộ các bệnh nhân khác của cậu. Ngay từ lúc đầu, chúng ta cũng đã biết bệnh nhân có người tốt người xấu, mà điều chúng ta có thể làm chính là dùng học thức một đời vì bệnh nhân mà phục vụ. Sự cay đắng cùng mệt mỏi là của chúng ta, nhưng đồng thời, lòng biết ơn và niềm vui của bệnh nhân đều dành cho chúng ta."
Chuyện này nói thẳng ra chính là không có cách nào để giải quyết cả. Bất kể bệnh nhân là vô tình hay cố ý, riêng việc hắn có bệnh tâm thần thì chắc chắn không thể truy cứu trách nhiệm. Gặp phải loại chuyện này, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi.
Cô không có cách nào nói thêm nữa, bởi vì nếu đổi lại là cô gặp phải chuyện này, có lẽ trạng thái của cô cũng không thể tốt Hứa Hân.
Cuối cùng, Thịnh Hoan nhẹ nhàng nhìn Hứa Hân một cái rồi mới bước chân đi ra ngoài.
Chờ đến khi kiểm tra hết tất cả các phòng trở về, trời đã gần khuya mất rồi.
Thịnh Hoan ngồi một lúc, mới giật mình nhớ ra hình như mình chưa nói cho Lục Cận Ngôn là đêm nay sẽ ở lại bệnh viện. Nhưng đã trễ thế này, hẳn là anh cũng đã ngủ rồi nhỉ.
Thịnh Hoan không có tự luyến như vậy, đương nhiên cũng sẽ không cho rằng Lục Cận Ngôn sẽ chờ cô về nhà, lại thấy cô chưa về là lo lắng.
Nghĩ nghĩ, vẫn nên gửi cho anh một tin nhắn thì hơn.
Một giây sau, điện thoại nhảy lên một tin tức, tên của những người liên quan đập ngay vào mắt Thịnh Hoan: "Nữ diễn viên Thời Dao cùng MK Lục Cận Ngôn có những động tác thân mật trước cổng biệt thự, mối quan hệ giả giả thật thật bị đưa ra ánh sáng".
(1): lòng người
(2): cứu người sắp chết, giúp người bị thương
- -----
Đọc hết chương cảm thấy đau xót cho Hứa Hân:(
Beta: Yin
-------
Nhìn Thời Dao đẩy cửa xe ra rồi đi về phía mình, Lục Cận Ngôn bất giác nhíu mày. Nếu không phải Thời Dao có sức ảnh hưởng lớn với Thịnh Hoan, anh cũng lười để ý cô ta.
Thời Dao mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, vẫn là dáng vẻ mềm mại yếu đuối không chút sức lực.
Ánh mắt Lục Cận Ngôn lạnh lùng, những lời dày đặt chỉ trích của cô ta đối với người mẹ nuôi đang bệnh nặng kia, đã đủ để chứng minh Thời Dao giấu dưới đáy lòng một dạ ác độc thế nào. Như đang nuôi phải một con sói mắt trắng, rình rậm trong đêm tối, chờ đợi cơ hội nhảy ra làm một kích chí mạng với kẻ thù.
Ngay cả dáng vẻ bề ngoài kia, cô ta còn chưa ra tay đã có thể dễ dàng làm mê hoặc người khác. Nhưng tiếc thay, người đó mãi mãi không phải là anh.
Lục Cận Ngôn không xuống xe, chỉ nghiêng đầu nhìn người từ từ lại gần, ngữ điệu có chút lạnh: "Có việc?"
Thời Dao âm thầm cắn chặt răng, rối rắm một lúc lâu mới mở miệng: "Lần trước ở đài truyền hình không cơ hội hỏi anh, Thịnh Hoan đã trở về, có phải anh định xa lánh em không? Lục Cận Ngôn, rốt cuộc em là cái gì trong mắt anh?"
Lục Cận Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, cả người có chút lơ đãng, trên mặt phảng phất mang theo một tia khinh thường: "Là cái gì, không phải cô đã sớm biết sao? Cô cũng không phải là dạng người tự rước lấy nhục nha."
Nghe Lục Cận Ngôn nói, hai mắt Thời Dao đỏ hoe. Từ thời cao trung đến đại học, cô gắt gao theo đuổi Lục Cận Ngôn, vô số lần chủ động thổ lộ anh cũng không thèm bố thí cho cô một ánh mắt, nhưng cũng chưa bao giờ cho người khác. Tính ra như vậy cũng khá tốt, cô cứ chạy theo sau anh, ai cũng không chiếm được của cô.
Nhưng thế nào cô cũng không nghĩ tới, lời tỏ tình ngày đó lại bị Thịnh Hoan bắt gặp được. Nỗi lo lắng bất an bao trùm lấy cô ta, kể từ sau vụ việc đó, chỉ cần cô thích thứ gì, mặc kệ có thích hay không, Thịnh Hoan đều phải cướp hết từ trong tay cô. Huống chi là người đàn ông cô ta thích lâu như vậy. Chỉ một giây kia, đáy mắt Thịnh Hoan mang theo nghiền ngẫm, không chút che giấu mà nói cho cô ta: "Thịnh Hoan tôi, nhất định sẽ cướp Lục Cận Ngôn đi. Dùng hết toàn lực, không từ thủ đoạn".
Thịnh Hoan không thường xuyên chạy tới trước mặt Lục Cận Ngôn gây cảm giác tồn tại, chỉ là ở phút giây quan trọng mới chạy tới phá hư.
Dáng vẻ Lục Cận Ngôn không thèm quan tâm đến Thịnh Hoan khiến cô ta cũng buông xuống một chút lo lắng, chỉ là trong lòng vẫn còn hơi bất an.
Nhưng từ khi Thịnh Hoan ở nước ngoài trở về, cô ta mới phát hiện một sự khác biệt. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, Lục Cận Ngôn sẽ thật sự rơi vào tay Thịnh Hoan.
Với Thịnh Hoan, anh có những cung bậc cảm xúc cơ bản nhất là vui, buồn, giận, hờn; anh sẽ hạ mình xuống để dỗ dành và chăm sóc Thịnh Hoan. Nhưng một người như Lục Cận Ngôn, sinh ra nên được mọi người ngước nhìn, không phải đi dỗ dành người khác.
Từng chút một đều cho thấy sự khác biệt của Lục Cận Ngôn đối với Thịnh Hoan.
Thấy Thời Dao không nói lời nào, áo sơ mi thấm ướt dán ở trên người làm trong lòng anh sinh bực bội. Cô ta không phải Thịnh Hoan, Lục Cận Ngôn cũng không có đủ nhẫn nại cùng ôn nhu, thanh âm liền có chút không kiên nhẫn: "Cô còn có chuyện gì sao?"
Nghe ngữ khí Lục Cận Ngôn, đáy mắt Thời Dao hiện lên vài tia xấu hổ, hai má nóng bừng đến đau đớn. Không còn chuyện gì, nhưng càng đau lòng hơn khi bị người đàn ông mình thích chán ghét.
Đại khái cũng là có chút xúc động bất chấp tất cả, Thời Dao lập tức buột miệng thốt ra: "Anh không sợ em đem chuyện buổi tối hôm đó nói cho Thịnh Hoan sao? Tính tình cô ấy lớn như vậy, đáy mắt hẳn là không dung được một hạt cát đi?"
Vừa dứt lời, đó là hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí trong không khí cũng rơi vào trạng thái ngưng trọng.
Lục Cận Ngôn nhếch môi cười cười, ánh mắt rét lạnh, Thời Dao nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Cận Ngôn, thân thể vô thức run lên. Dù thế nào, ánh mắt của anh lại quá mức lạnh lẽo, lại mang theo sự tàn bạo từ địa ngục càn quét hết mọi thứ, xen lẫn chút khinh thường lạnh lùng, cũng đủ để khiến trong lòng cô ta phát run.
Thời điểm Thời Dao không kịp phản ứng, Lục Cận Ngôn đã xuống xe không biết từ bao giờ, sau đó cả người cô ta đã bị Lục Cận Ngôn bức lui về phía sau, đè ép lên trên thành xe.
Anh nửa cúi người dán lên người cô ta, lỗ tai bị hơi thở nóng bức bao trùm lấy, tư thế rất dễ dàng làm nhân tâm (1) ngứa ngáy khó chịu.
Thời Dao lại không cảm giác được một chút ôn nhu nào, ngược lại ngăn không được sự sợ hãi. Tư thế ái muội, tràn ngập hơi thở lạnh lẽo cùng sự khinh thường, từ trong người anh không ngừng truyền đến tin tức này cho cô ta.
Cả người Thời Dao theo động tác của Lục Cận Ngôn mà cứng đờ, anh kéo sợi tóc bên tai cô lên, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ khàng thưởng thức, khóe miệng mỉm cười: "Chuyện buổi tối hôm đó, nào, nói cho tôi xảy ra chuyện gì"
Thanh âm cực nhẹ, cùng hơi thở dày đặt trong bóng đêm, làm người ta vô cớ mà tê dại. Thời Dao có chút hối hận, chọc giận Lục Cận Ngôn, dường như không phải là một lựa chọn đúng đắn.
Giống như hiện tại, Lục Cận Ngôn dày vò cô ta dễ dàng hơn cả dày vò một con kiến, thậm chí anh có thể sẽ phong sát cô ta trong giới giải trí.
Thịnh Hoan thấy vậy sẽ vui mừng, Lục Cận Ngôn cũng có thể xuất phát từ quan điểm của Thịnh Hoan mà ra tay. Còn Thịnh gia, đã sớm cùng cô ta không có bất cứ quan hệ gì, căn bản sẽ không ra tay cứu trợ.
Rõ ràng biết, người cấp trên như anh ghét nhất chính là những lời đe doạ của người khác, cô ta chỉ vì ghen ghét làm ngu đầu óc, mới có thể không lựa lời mà nói ra.
Loại chuyện này, chỉ có nói ở trước mặt Thịnh Hoan, mới có thể tạo thành ngăn cách giữa bọn họ. Còn với Lục Cận Ngôn, đó chỉ là một hành vi vô nghĩa, ngược lại còn chọc giận anh.
Thật ra buổi tối hôm đó cũng không phát sinh chuyện gì, chỉ là Lục Cận Ngôn gọi điện thoại bảo cô ta đến đây, sau đó kéo cô đi vào biệt thự.
Cô ta còn vui sướng cho rằng Lục Cận Ngôn đã nghĩ tốt muốn tiếp nhận mình, nhưng xem anh hời hợt như làm cho xong nhiệm vụ.
Anh đứng cùng cô ta trước cửa biệt thự, ôm một cái, trời mới biết cô ta có bao nhiêu hồi hộp. Nhưng mà vừa bước vào biệt thự, cửa lớn vừa đóng, anh lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt trước đây, thậm chí trực tiếp đuổi cô ra khỏi biệt thự ngay lập tức.
Cô ta căn bản không kịp phản ứng cũng không kịp suy nghĩ xem chuyện gì. Thậm chí phóng viên cô lén mua được cũng không đưa tin lên báo. Hóa ra phóng viên nửa đêm qua đã bị người khác chặn lại, khi đó cô ta mới biết mọi hành động nhỏ của mình, đều thu hết vào trong đáy mắt Lục Cận Ngôn.
Mà điểm mấu chốt của anh, đều ở chỗ Thịnh Hoan.
"Cô Thời," Thời Dao cảm thấy má mình bị vỗ nhẹ, đó không phải là cử chỉ âu yếm, mà là mang theo ý cảnh cáo: "Cô ấy không thích cô, vì vậy đừng có suốt ngày đứng trước mặt cô ấy tạo cảm giác tồn tại. Cô nên biết cô ấy đã khóc bao nhiêu lần vì những gì cô đã làm. Nếu lần sau cô ấy mà còn khóc, mặc kệ có phải bởi vì cô hay không. Sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn, ai làm sai đều phải trả giá, hiểu không?"
Thịnh Hoan là của anh, từ đầu đến chân, cả sợi tóc đến mũi chân, bất cứ một chỗ nào, đều hoàn hoàn chỉ thuộc về anh. Mỗi lần nhìn thấy cô khóc, nếu không phải bởi vì anh, cũng không phải do anh làm, thì trong lòng sẽ dâng lên một cảm giác tàn bạo khó giải thích, theo đó là sự đau lòng yêu thương.
Trước kia, Thịnh Hoan được Thịnh gia để trong lòng bàn tay mà nuôi dưỡng. Sau đó đến anh tiếp nhận, cô khóc, có thể, nhưng cũng chỉ có thể bởi vì anh mà khóc, không được bởi vì một người ngoài nho nhỏ mà khóc. Điều này đủ để cho anh ghen ghét cùng phát điên.
Thời Dao đứng tại chỗ, hai chân cô ta đã có chút nhũn ra, không chút sức lực. Cô ta phải dựa vào thân xe mới không để mình phải quỳ xuống, nhìn cửa lớn biệt thự đã đóng chặt trước mặt, đôi tay cô khoanh lại nắm lấy cổ tay của mình. Đáy mắt tràn đầy oán hận cùng ác độc, rốt cuộc Thịnh Hoan dựa vào cái gì? Tất cả mọi người đều thích cô ta, rõ ràng là Thịnh Hoan cướp lấy đồ vật của cô, vì cái gì mà bọn họ đều chạy tới cảnh cáo cô đừng trêu chọc Thịnh Hoan? Rốt cuộc dựa vào cái gì?
--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse-
Thời điểm Thịnh Hoan mặc một chiếc áo blouse trắng đi vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Hứa Hân nằm đưa lưng về phía mình, cả người cuộn lại, là một tư thế thiếu cảm giác an toàn vô cùng.
Trong phòng bệnh dường như còn có thể nghe thấy thanh âm nức nở nho nhỏ.
Mất đi đứa con đã thành hình chắc chắn là một điều vô cùng đau lòng đối với bất cứ một người mẹ nào. Chưa kể đến việc phải cắt bỏ cả tử cung, mất đi quyền được làm mẹ.
Thịnh Hoan đặt đồ mình mua sang một bên, kéo ghế đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, liền nghe thấy thanh âm nức nở không rõ ràng của Hứa Hân truyền đến: "Lúc biết mang thai chúng mình đều rất vui vẻ, kết hôn 3-4 năm, rốt cuộc cũng chờ được đứa con của mình. Những năm gần đây, bác sĩ và y tá đều là nghề nghiệp có rủi ro rất cao, chỉ cần cảm xúc người nhà bệnh nhân kích động, chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh. Bệnh viện không cho xin nghỉ sinh, anh ấy bảo mình từ chức, bởi vì đứa nhỏ này thật sự rất quan trọng, một chút nguy hiểm cũng gánh vác không nổi, chỉ là mình không muốn. Mình thích công việc này, mình thích dùng khả năng của chính mình để mang sự an toàn cùng quan tâm đến cho bệnh nhân. Đến bây giờ mình vẫn còn nhớ rõ cảnh thức đêm để nghiên cứu y học khi vẫn còn đang học đại học. So với bác sĩ, y tá đôi khi còn mệt hơn, cũng không chiếm sự tôn trọng của người nhà bệnh nhân. Nhưng mình vẫn dứt khoát mà lựa chọn chuyển chuyên ngành, đại khái là do tính cách của mình khá mềm yếu, thích hợp làm công việc y tá hơn,"
Cô ấy dừng một chút: "Nhưng mình không nghĩ tới, đây là sự báo đáp mà những bệnh nhân mình tận tâm chăm sóc trả lại cho mình, đó là một mạng người, sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy."
Hứa Hân cắn góc chăn, nức nở, "Đó là một bệnh nhân tâm thần, đánh không được mắng cũng không được, nhưng thế nào mình cũng không cam lòng. Đứa bé không tới hai tháng nữa là ra đời, nó còn chưa kịp nhìn xem thế giới này thế nào, chưa kịp nhìn xem cha mẹ ngày đêm chờ mong nó ra đời một cái. Chỉ bởi vì cú đá đó, tớ chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Bởi vì hắn có bệnh tâm thần, bởi vì thiên chức nghề nghiệp, tớ không thể so đo với hắn, nhưng đổi lại là người khác, ai cũng đều sẽ không cam tâm."
Thịnh Hoan không nói gì, bất cứ một lời an ủi vào lúc này đều quá mức yếu ớt. An tĩnh vài giây, Thịnh Hoan mới mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng có vẻ hơi đột ngột trong căn phòng trống trải, nhưng lại truyền ra toàn bộ sức mạnh:"Sỡ dĩ sức khoẻ, đều tương quan đến tính mạng. Tôi sẵn sàng cống hiến cho y học, yêu quê hương đất nước, trung thành với nhân dân, tuân thủ nghiêm ngặt y đức, tôn sư trọng đạo, học hành chăm chỉ, siêng năng, đã tốt phải càng tốt hơn, phấn đấu không ngừng. Tôi quyết tâm dùng hết sức lực giải trừ ốm đau cho con người, sức khoẻ mạnh mẽ. Giữ gìn y thuật thánh thiện cùng vinh dự, cứu tử phù thương (2), không chối từ gian khổ. Không ngừng kiên trì theo đuổi và cố gắng cho sự phát triển ngành y tế của đất nước, vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh con người mà phấn đấu cả đời."
Hứa Hân nghe thấy Thịnh Hoan nói liền run rẩy. Lời này, là lời thề mà mỗi học viên khi bước chân vào trường y phải tuyên thệ.
Thịnh Hoan thở dài một hơi: "Đây là nghề nghiệp cậu thích, trước kia cậu yêu thích nó bao nhiêu thì bây giờ lại càng đau khổ bấy nhiêu. Nhưng mà đau khổ rồi cũng sẽ qua, cuộc sống luôn phải hướng về phía trước. Bây giờ tớ có nói thêm gì cũng vô ích, có khi đứng nói chuyện còn đau eo thêm. Bệnh viện có thể không cần cậu, nhưng bệnh nhân của cậu cần cậu, không thể chỉ vì một bệnh nhân tâm thần kia mà bỏ mặc toàn bộ các bệnh nhân khác của cậu. Ngay từ lúc đầu, chúng ta cũng đã biết bệnh nhân có người tốt người xấu, mà điều chúng ta có thể làm chính là dùng học thức một đời vì bệnh nhân mà phục vụ. Sự cay đắng cùng mệt mỏi là của chúng ta, nhưng đồng thời, lòng biết ơn và niềm vui của bệnh nhân đều dành cho chúng ta."
Chuyện này nói thẳng ra chính là không có cách nào để giải quyết cả. Bất kể bệnh nhân là vô tình hay cố ý, riêng việc hắn có bệnh tâm thần thì chắc chắn không thể truy cứu trách nhiệm. Gặp phải loại chuyện này, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi.
Cô không có cách nào nói thêm nữa, bởi vì nếu đổi lại là cô gặp phải chuyện này, có lẽ trạng thái của cô cũng không thể tốt Hứa Hân.
Cuối cùng, Thịnh Hoan nhẹ nhàng nhìn Hứa Hân một cái rồi mới bước chân đi ra ngoài.
Chờ đến khi kiểm tra hết tất cả các phòng trở về, trời đã gần khuya mất rồi.
Thịnh Hoan ngồi một lúc, mới giật mình nhớ ra hình như mình chưa nói cho Lục Cận Ngôn là đêm nay sẽ ở lại bệnh viện. Nhưng đã trễ thế này, hẳn là anh cũng đã ngủ rồi nhỉ.
Thịnh Hoan không có tự luyến như vậy, đương nhiên cũng sẽ không cho rằng Lục Cận Ngôn sẽ chờ cô về nhà, lại thấy cô chưa về là lo lắng.
Nghĩ nghĩ, vẫn nên gửi cho anh một tin nhắn thì hơn.
Một giây sau, điện thoại nhảy lên một tin tức, tên của những người liên quan đập ngay vào mắt Thịnh Hoan: "Nữ diễn viên Thời Dao cùng MK Lục Cận Ngôn có những động tác thân mật trước cổng biệt thự, mối quan hệ giả giả thật thật bị đưa ra ánh sáng".
(1): lòng người
(2): cứu người sắp chết, giúp người bị thương
- -----
Đọc hết chương cảm thấy đau xót cho Hứa Hân:(
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.