Thế Giới Rộng Lớn Như Thế, Anh Chỉ Cần Có Em
Chương 15
An Ngọc
03/05/2021
"Anh...anh dậy khi nào thế?? Tôi... cũng chuẩn bị gần xong rồi"
Thẩm Nguyệt xấu hổ đến nỗi chẳng biết chui vào đâu nữa rồi. Khóe môi Âu Thiên Hàn khẽ cong lên. Thẩm Nguyệt bày thức ăn ra xong, rót cho Âu Thiên Hàn một ly nước lọc để cạnh. Cô ngập ngừng ngồi xuống, nhỏ tiếng hỏi:
"Tối qua... anh... đã bế tôi vào phòng sao?"
Thẩm Nguyệt vừa vò tay áo vừa hỏi anh.
"Không phải tôi thì ma chắc?" Âu Thiên Hàn nhếch mày hỏi ngược lại. Khóe mắt của cô khẽ giật nhẹ.
"Chỉ là... cảm ơn anh nhiều!"
"Từ nay, cô buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, không cần đợi tôi nữa"
Thẩm Nguyệt đưa mắt nhìn anh, cất tiếng:
"Ừm, tôi biết rồi!"
Tại sao trong lòng cô lại có chút khó chịu thế này??? Chính cô cũng không biết rõ nữa.
Âu Thiên Hàn đã đến công ty, ở nhà cũng chỉ còn mình cô. Thẩm Nguyệt vừa buồn chán vừa tò mò nên mở cửa phòng sách xem thử. Trước đây cô cũng rất thích đọc sách, biết được kha khá đầu sách. Ở đây thật sự có rất nhiều sách. Cả một gian phòng rộng thế này chỉ toàn là sách, kệ nào cũng cao. Đưa tay lướt qua từng quyển một. Toàn là sách tiếng Pháp. Chắc cô đọc không nổi rồi. Bất chợt cô phát hiện một cuốn sách nhỏ nằm ngang trên kệ. Thẩm Nguyệt với tay lấy nó rồi cẩn thận lật từng trang một. Một bức ảnh ố vàng rơi ra từ trong quyển sách bám đầy bụi ấy.
"Đây là Âu Thiên Hàn lúc nhỏ sao. Trông cũng chẳng khác mấy nhỉ? Sống mũi, khuôn môi đều hoàn hảo như vậy!"
Lật tấm ảnh lại, có một dòng chữ viết tay rất đẹp.
"Chúc mừng sinh nhật Tiểu Hàn!"
Nét chữ này chắc là của phụ nữ, là mẹ của Âu Thiên Hàn nhỉ?? Nhắc mới nhớ, trong nhà không thấy tấm ảnh nào của gia đình cả. Thẩm Nguyệt khẽ nghĩ, rồi lại tự thôi. Cô gấp sách lại, chọn đại một cuốn sách rồi bước ra ngoài.
Thẩm Nguyệt đọc rất nhanh, chỉ một giờ sau cô đã đọc xong rồi. Cô vươn vai, chuẩn bị đứng dậy chuẩn bị cơm trưa.
Hai ngày sau. Hôm nay đã là sinh nhật Âu Thiên Hàn. Thời gian trôi nhanh thật đấy, mới đấy mà đã tới tháng 8 rồi. Thẩm Nguyệt quyết định đi chợ để đãi Âu Thiên Hàn một bữa ăn hoành tráng. Cô vui vẻ xách giỏ đi chợ. Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên. Chiếc điện thoại này anh mới mua cho cô hôm trước.
"Alo, là tôi Thẩm Nguyệt đây!"
"Hôm nay tôi sẽ về muộn, đừng chờ cơm"
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã cúp máy rồi. Cái tên này!!! Tôi còn đang định chuẩn bị một bữa ăn đầy dinh dưỡng cho anh, vậy mà còn bận bịu. Đúng là không có phúc hưởng!!! Thẩm Nguyệt nghĩ ngợi với vẻ mặt tức giận. Cô vẫn ra khỏi nhà bởi vì cô quyết định làm bánh sinh nhật cho anh. Sinh nhật thì không thể thiếu nó được. Thành ý một chút. Dù sao anh cũng cứu cô rất nhiều lần.
Thẩm Nguyệt đã mua xong nguyên liệu làm bánh. Đây là lần đầu cô làm nên vẫn còn lúng túng. Trên đường về, cô ghé vào cửa hàng nhỏ hôm trước để mua cho anh một món quà. Vừa nhìn hộp quà vuông vức, tinh xảo cô vừa cười rạng rỡ. Thẩm Nguyệt nhanh chân bước về nhà.
Thẩm Nguyệt xấu hổ đến nỗi chẳng biết chui vào đâu nữa rồi. Khóe môi Âu Thiên Hàn khẽ cong lên. Thẩm Nguyệt bày thức ăn ra xong, rót cho Âu Thiên Hàn một ly nước lọc để cạnh. Cô ngập ngừng ngồi xuống, nhỏ tiếng hỏi:
"Tối qua... anh... đã bế tôi vào phòng sao?"
Thẩm Nguyệt vừa vò tay áo vừa hỏi anh.
"Không phải tôi thì ma chắc?" Âu Thiên Hàn nhếch mày hỏi ngược lại. Khóe mắt của cô khẽ giật nhẹ.
"Chỉ là... cảm ơn anh nhiều!"
"Từ nay, cô buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, không cần đợi tôi nữa"
Thẩm Nguyệt đưa mắt nhìn anh, cất tiếng:
"Ừm, tôi biết rồi!"
Tại sao trong lòng cô lại có chút khó chịu thế này??? Chính cô cũng không biết rõ nữa.
Âu Thiên Hàn đã đến công ty, ở nhà cũng chỉ còn mình cô. Thẩm Nguyệt vừa buồn chán vừa tò mò nên mở cửa phòng sách xem thử. Trước đây cô cũng rất thích đọc sách, biết được kha khá đầu sách. Ở đây thật sự có rất nhiều sách. Cả một gian phòng rộng thế này chỉ toàn là sách, kệ nào cũng cao. Đưa tay lướt qua từng quyển một. Toàn là sách tiếng Pháp. Chắc cô đọc không nổi rồi. Bất chợt cô phát hiện một cuốn sách nhỏ nằm ngang trên kệ. Thẩm Nguyệt với tay lấy nó rồi cẩn thận lật từng trang một. Một bức ảnh ố vàng rơi ra từ trong quyển sách bám đầy bụi ấy.
"Đây là Âu Thiên Hàn lúc nhỏ sao. Trông cũng chẳng khác mấy nhỉ? Sống mũi, khuôn môi đều hoàn hảo như vậy!"
Lật tấm ảnh lại, có một dòng chữ viết tay rất đẹp.
"Chúc mừng sinh nhật Tiểu Hàn!"
Nét chữ này chắc là của phụ nữ, là mẹ của Âu Thiên Hàn nhỉ?? Nhắc mới nhớ, trong nhà không thấy tấm ảnh nào của gia đình cả. Thẩm Nguyệt khẽ nghĩ, rồi lại tự thôi. Cô gấp sách lại, chọn đại một cuốn sách rồi bước ra ngoài.
Thẩm Nguyệt đọc rất nhanh, chỉ một giờ sau cô đã đọc xong rồi. Cô vươn vai, chuẩn bị đứng dậy chuẩn bị cơm trưa.
Hai ngày sau. Hôm nay đã là sinh nhật Âu Thiên Hàn. Thời gian trôi nhanh thật đấy, mới đấy mà đã tới tháng 8 rồi. Thẩm Nguyệt quyết định đi chợ để đãi Âu Thiên Hàn một bữa ăn hoành tráng. Cô vui vẻ xách giỏ đi chợ. Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên. Chiếc điện thoại này anh mới mua cho cô hôm trước.
"Alo, là tôi Thẩm Nguyệt đây!"
"Hôm nay tôi sẽ về muộn, đừng chờ cơm"
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã cúp máy rồi. Cái tên này!!! Tôi còn đang định chuẩn bị một bữa ăn đầy dinh dưỡng cho anh, vậy mà còn bận bịu. Đúng là không có phúc hưởng!!! Thẩm Nguyệt nghĩ ngợi với vẻ mặt tức giận. Cô vẫn ra khỏi nhà bởi vì cô quyết định làm bánh sinh nhật cho anh. Sinh nhật thì không thể thiếu nó được. Thành ý một chút. Dù sao anh cũng cứu cô rất nhiều lần.
Thẩm Nguyệt đã mua xong nguyên liệu làm bánh. Đây là lần đầu cô làm nên vẫn còn lúng túng. Trên đường về, cô ghé vào cửa hàng nhỏ hôm trước để mua cho anh một món quà. Vừa nhìn hộp quà vuông vức, tinh xảo cô vừa cười rạng rỡ. Thẩm Nguyệt nhanh chân bước về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.