Thế Giới Rộng Lớn Như Thế, Anh Chỉ Cần Có Em
Chương 3
An Ngọc
03/05/2021
"Tới rồi, tới rồi!!"
Xe từ từ chậm lại rồi dừng hẳn. Cô bước xuống, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đô thị này thật phồn thịnh. Xe chạy nhiều thật. Waooo. Toà nhà kia cao thật chứ. Lòng cô chợt dâng lên cảm giác lâng lâng. Từ hôm nay cô sẽ sống ở đây, bắt đầu một cuộc đời thật khác. Hít một hơi thật sâu, cô mạnh dạn bước về phía trước, hòa mình vào dòng người vội vã đằng kia.
Cô ngắm nhìn thành phố lúc về đêm. Nơi này rất sáng, khắp nơi đều là đèn, không như quê cô. "Ục, ục" Haizz cô lại đói bụng rồi. Nhưng mà số tiền trong tay lại không nhiều. Chắc cô sẽ chỉ mua một ổ bánh mì để gắng gượng qua đêm nay thôi. Sáng mai là cô đi xin việc rồi.
Cầm chiếc bánh nóng hổi trên tay, cô ngồi tạm vào ghế đá trong công viên, từ từ thưởng thức buổi ăn tối đạm bạc. Gió lạnh thổi qua, cô khẽ rùng mình.
"Đêm nay ngủ đâu bây giờ nhỉ?"
Cô thầm nghĩ. Lại là một vấn đề to lớn đây.
"Chắc ngủ ở cái ghế này cũng không sao đâu nhỉ?"
Nói rồi cô nằm xuống. Chiếc ghế nhỏ buộc cô phải co rúm người lại. Vừa lạnh vừa cứng. Cô ngắm nhìn bầu trời đêm nay. Ba cô chắc đang ở đó quan sát cô nhỉ. Nghĩ rồi Thẩm Nguyệt rơi nước mắt. Cảm giác tủi thân cứ thế chiếm lấy tâm hồn cô. Bất chợt, cô nghe thấy tiếng nói cười lớn từ đằng sau.
"Nay uống vui chúng mày nhỉ? À mai đi kiếm thằng Thoại Nam trả nợ nhá. Nó mượn của đại ca kha khá rồi đấy. Không được thì chém chết nó cho tao."
Lại là bọn đòi nợ sao. Trên thành phố cũng có thể loại người như vậy hay sao.
"Kìa kìa, xem có phải con mồi không này?" Vừa nói, một tên trong số họ chỉ về phía cô. Cô bật dậy gần như ngay lập tức, dùng hết sức bình sinh cố chạy để thoát khỏi chúng. Bọn chúng hét lớn, sau đó cũng đuổi theo cô. Cô chẳng biết đường ở thành phố, chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy đi. Trời xui đất khiến thế nào cô lại chạy vào một con hẻm nhỏ, tối om.
"Haha, con chuột nhỏ này chạy nhanh thật đấy. Cũng biết chỗ mà chạy đấy chứ"
Chúng cười khả ố. Cô đã bị dồn vào bước đường cùng, hoảng hốt chẳng biết làm gì. Hai mắt nhắm tịt lại, phó mặt cho số phận. Bàn tay thô ráp của gã cầm đầu nắm lấy cánh tay cô. Cô la lên thảng thốt. Cô nép sát vào bức tường đằng sau, ánh mắt lộ rõ vẻ run rẩy.
"Em gái, đi với anh nhé. Đảm bảo đêm nay sẽ vui lắm!"
Tên kia cười lên những tiếng kinh dị làm cô càng hoảng loạn hơn, đôi mắt đã đẫm nước từ lúc nào.
"Tụi bây làm gì ở đây vậy. Loạn hết rồi sao?"
Bất chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng bọn chúng. Mấy người bọn chúng không hẹn mà cùng nhau quay lại, ánh mắt lập tức lộ rõ vẻ sợ hãi:
"Âu tổng??? "
Xe từ từ chậm lại rồi dừng hẳn. Cô bước xuống, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đô thị này thật phồn thịnh. Xe chạy nhiều thật. Waooo. Toà nhà kia cao thật chứ. Lòng cô chợt dâng lên cảm giác lâng lâng. Từ hôm nay cô sẽ sống ở đây, bắt đầu một cuộc đời thật khác. Hít một hơi thật sâu, cô mạnh dạn bước về phía trước, hòa mình vào dòng người vội vã đằng kia.
Cô ngắm nhìn thành phố lúc về đêm. Nơi này rất sáng, khắp nơi đều là đèn, không như quê cô. "Ục, ục" Haizz cô lại đói bụng rồi. Nhưng mà số tiền trong tay lại không nhiều. Chắc cô sẽ chỉ mua một ổ bánh mì để gắng gượng qua đêm nay thôi. Sáng mai là cô đi xin việc rồi.
Cầm chiếc bánh nóng hổi trên tay, cô ngồi tạm vào ghế đá trong công viên, từ từ thưởng thức buổi ăn tối đạm bạc. Gió lạnh thổi qua, cô khẽ rùng mình.
"Đêm nay ngủ đâu bây giờ nhỉ?"
Cô thầm nghĩ. Lại là một vấn đề to lớn đây.
"Chắc ngủ ở cái ghế này cũng không sao đâu nhỉ?"
Nói rồi cô nằm xuống. Chiếc ghế nhỏ buộc cô phải co rúm người lại. Vừa lạnh vừa cứng. Cô ngắm nhìn bầu trời đêm nay. Ba cô chắc đang ở đó quan sát cô nhỉ. Nghĩ rồi Thẩm Nguyệt rơi nước mắt. Cảm giác tủi thân cứ thế chiếm lấy tâm hồn cô. Bất chợt, cô nghe thấy tiếng nói cười lớn từ đằng sau.
"Nay uống vui chúng mày nhỉ? À mai đi kiếm thằng Thoại Nam trả nợ nhá. Nó mượn của đại ca kha khá rồi đấy. Không được thì chém chết nó cho tao."
Lại là bọn đòi nợ sao. Trên thành phố cũng có thể loại người như vậy hay sao.
"Kìa kìa, xem có phải con mồi không này?" Vừa nói, một tên trong số họ chỉ về phía cô. Cô bật dậy gần như ngay lập tức, dùng hết sức bình sinh cố chạy để thoát khỏi chúng. Bọn chúng hét lớn, sau đó cũng đuổi theo cô. Cô chẳng biết đường ở thành phố, chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy đi. Trời xui đất khiến thế nào cô lại chạy vào một con hẻm nhỏ, tối om.
"Haha, con chuột nhỏ này chạy nhanh thật đấy. Cũng biết chỗ mà chạy đấy chứ"
Chúng cười khả ố. Cô đã bị dồn vào bước đường cùng, hoảng hốt chẳng biết làm gì. Hai mắt nhắm tịt lại, phó mặt cho số phận. Bàn tay thô ráp của gã cầm đầu nắm lấy cánh tay cô. Cô la lên thảng thốt. Cô nép sát vào bức tường đằng sau, ánh mắt lộ rõ vẻ run rẩy.
"Em gái, đi với anh nhé. Đảm bảo đêm nay sẽ vui lắm!"
Tên kia cười lên những tiếng kinh dị làm cô càng hoảng loạn hơn, đôi mắt đã đẫm nước từ lúc nào.
"Tụi bây làm gì ở đây vậy. Loạn hết rồi sao?"
Bất chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng bọn chúng. Mấy người bọn chúng không hẹn mà cùng nhau quay lại, ánh mắt lập tức lộ rõ vẻ sợ hãi:
"Âu tổng??? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.