Thế Giới Rộng Lớn Như Thế, Anh Chỉ Cần Có Em
Chương 47
An Ngọc
03/05/2021
Cô vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Bạch Nhã Đông đứng đó chờ sẵn. Hắn nhìn thấy cô liền niềm nở bước đến.
"Tớ đưa cậu về nhé!"
Thẩm Nguyệt đưa tay lên xua nhẹ.
"Không cần đâu, tớ có người đón rồi!"
Thẩm Nguyệt gật đầu chào anh ta một tiếng rồi chạy vụt ra ngoài. Bạch Nhã Đông nhìn theo, khẽ nhướng mày. Con mèo nhỏ này, anh quyết phải có cho bằng được.
Thẩm Nguyệt đứng chờ ở cổng, chỉ năm phút sau, Âu Thiên Hàn đã xuất hiện. Anh bước xuống xe, khí chất cao quý đã làm những người xung quanh phải ngoái đầu nhìn. Gương mặt lộ rõ vẻ xa cách. Thế nhưng, khi đối diện với cô gái đứng trước mặt lại dịu dàng, ấm áp. Thẩm Nguyệt nhìn thấy anh thì chạy đến ngay bên cạnh.
"Hôm nay em học vui chứ?"
"Ừm hứm! Chỉ có điều, em lại gặp cậu bạn rắc rối hôm trước. Trùng hợp thế nào, cậu ấy học cùng lớp với em lại còn ngồi sau em. Lúc nãy còn định chở em về nữa cơ."
Âu Thiên Hàn khẽ chau mày.
"Sau này, em cách xa cậu ta ra một chút."
Thẩm Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu. Thấy anh có chút không vui, cô liền khoác tay anh, lắc lắc, khuôn mặt lộ vẻ nũng nịu. Âu Thiên Hàn nhìn thấy thì nguôi đi bớt, bật cười, xoa đầu cô.
"Nào, anh chở em đi ăn nhé!"
Cả hai cùng lên xe, đi thẳng tới ngã tư.
Ở phía đằng xa, Lâm Bách Giai ngồi trên xe ôtô. Cô tình cờ đi ngang qua, không ngờ lại chứng kiến cảnh này. Lâm Bách Giai cầm chặt vô lăng, ánh mắt như có lửa, lườm về phía Thẩm Nguyệt. Ả ta ghiến răng, hai hàng lông mày nhíu chặt, trông rất dữ tợn.
"Thẩm Nguyệt, mày được lắm! Dám cướp Thiên Hàn từ tay tao sao?"
Lâm Bách Giai chân đạp ga, phóng xe lao về phía trước.
Âu Thiên Hàn dẫn Thẩm Nguyệt đến một nhà hàng bán sủi cảo. Anh gọi hai tô lớn rồi ngồi đợi.
"Anh cũng thích ăn sủi cảo sao? Lúc trước ở quê, em cũng hay làm món này lắm. Hay là, hôm nào rảnh, em làm cho anh ăn nhé!"
"Được, món của bà xã anh làm chắc chắn sẽ ngon hơn ở tiệm nhiều!"
Thẩm Nguyệt nghe hai từ "bà xã" thì ngượng ngùng, nói nhỏ:
"Hứ, ai là bà xã của anh chứ?"
Âu Thiên Hàn khẽ cong môi, mỉm cười. Trong lòng chợt dâng lên vô vàn xúc cảm.
Sau bữa trưa, anh đưa cô về nhà nghỉ ngơi. Âu Thiên Hàn chiều nay có một chút thời gian rảnh nên trưa nay sẽ ngủ ở nhà.
Trên chiếc giường rộng và êm ái, hai người ôm nhau thật chặt. Vòng tay lớn của Âu Thiên Hàn làm Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng an tâm.
"Thiên Hàn, tuần sau đã là đại thọ của ông nội rồi, em còn chưa chuẩn bị quà, không biết phải tặng ông gì đây nữa!"
Âu Thiên Hàn mở mắt, nhìn cô.
"Ông anh rất thích sưu tập rượu, đặc biệt là loại hảo hạng được chưng cất lâu năm."
Thẩm Nguyệt ồ lên một tiếng. Như nắm được gợi ý, mắt cô đột nhiên sáng lên. Âu Thiên Hàn nằm bên cạnh nhếch môi cười. Cô gái nhỏ ngốc nghếch này thật là!!!
"Tớ đưa cậu về nhé!"
Thẩm Nguyệt đưa tay lên xua nhẹ.
"Không cần đâu, tớ có người đón rồi!"
Thẩm Nguyệt gật đầu chào anh ta một tiếng rồi chạy vụt ra ngoài. Bạch Nhã Đông nhìn theo, khẽ nhướng mày. Con mèo nhỏ này, anh quyết phải có cho bằng được.
Thẩm Nguyệt đứng chờ ở cổng, chỉ năm phút sau, Âu Thiên Hàn đã xuất hiện. Anh bước xuống xe, khí chất cao quý đã làm những người xung quanh phải ngoái đầu nhìn. Gương mặt lộ rõ vẻ xa cách. Thế nhưng, khi đối diện với cô gái đứng trước mặt lại dịu dàng, ấm áp. Thẩm Nguyệt nhìn thấy anh thì chạy đến ngay bên cạnh.
"Hôm nay em học vui chứ?"
"Ừm hứm! Chỉ có điều, em lại gặp cậu bạn rắc rối hôm trước. Trùng hợp thế nào, cậu ấy học cùng lớp với em lại còn ngồi sau em. Lúc nãy còn định chở em về nữa cơ."
Âu Thiên Hàn khẽ chau mày.
"Sau này, em cách xa cậu ta ra một chút."
Thẩm Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu. Thấy anh có chút không vui, cô liền khoác tay anh, lắc lắc, khuôn mặt lộ vẻ nũng nịu. Âu Thiên Hàn nhìn thấy thì nguôi đi bớt, bật cười, xoa đầu cô.
"Nào, anh chở em đi ăn nhé!"
Cả hai cùng lên xe, đi thẳng tới ngã tư.
Ở phía đằng xa, Lâm Bách Giai ngồi trên xe ôtô. Cô tình cờ đi ngang qua, không ngờ lại chứng kiến cảnh này. Lâm Bách Giai cầm chặt vô lăng, ánh mắt như có lửa, lườm về phía Thẩm Nguyệt. Ả ta ghiến răng, hai hàng lông mày nhíu chặt, trông rất dữ tợn.
"Thẩm Nguyệt, mày được lắm! Dám cướp Thiên Hàn từ tay tao sao?"
Lâm Bách Giai chân đạp ga, phóng xe lao về phía trước.
Âu Thiên Hàn dẫn Thẩm Nguyệt đến một nhà hàng bán sủi cảo. Anh gọi hai tô lớn rồi ngồi đợi.
"Anh cũng thích ăn sủi cảo sao? Lúc trước ở quê, em cũng hay làm món này lắm. Hay là, hôm nào rảnh, em làm cho anh ăn nhé!"
"Được, món của bà xã anh làm chắc chắn sẽ ngon hơn ở tiệm nhiều!"
Thẩm Nguyệt nghe hai từ "bà xã" thì ngượng ngùng, nói nhỏ:
"Hứ, ai là bà xã của anh chứ?"
Âu Thiên Hàn khẽ cong môi, mỉm cười. Trong lòng chợt dâng lên vô vàn xúc cảm.
Sau bữa trưa, anh đưa cô về nhà nghỉ ngơi. Âu Thiên Hàn chiều nay có một chút thời gian rảnh nên trưa nay sẽ ngủ ở nhà.
Trên chiếc giường rộng và êm ái, hai người ôm nhau thật chặt. Vòng tay lớn của Âu Thiên Hàn làm Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng an tâm.
"Thiên Hàn, tuần sau đã là đại thọ của ông nội rồi, em còn chưa chuẩn bị quà, không biết phải tặng ông gì đây nữa!"
Âu Thiên Hàn mở mắt, nhìn cô.
"Ông anh rất thích sưu tập rượu, đặc biệt là loại hảo hạng được chưng cất lâu năm."
Thẩm Nguyệt ồ lên một tiếng. Như nắm được gợi ý, mắt cô đột nhiên sáng lên. Âu Thiên Hàn nằm bên cạnh nhếch môi cười. Cô gái nhỏ ngốc nghếch này thật là!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.